Chương 84: Cay mắt
Mộ Liên Thu chỉ cấm túc nữ nhi này, để nàng ta học thêm chút lễ nghi quy củ, vẫn chưa có trừng phạt khác, loại thỉnh cầu này cũng không quá mức. Ma ma do dự một lát, vẫn đáp ứng Mộ Thính Sương, nói chờ dạy dỗ xong nàng ta sẽ hồi bẩm tình hình với lão gia lúc ấy sẽ nhắc tới việc này.
Mộ Thính Sương giống như cảm kích mười phần nói cảm ơn, lấy ra một cái túi tiền nhỏ đưa cho ma ma, bị ma ma dịu dàng cự tuyệt, nàng ta cũng không giận, chỉ rũ mi nói: “Mấy ngày gần đây phụ thân mẫu thân đều rất bận, di nương lại bị đưa đi biệt trang, cũng chỉ có làm phiền ma ma chăm sóc ta.”
“Nhị cô nương không cần câu nệ, đây chỉ là bổn phận của nô tỳ mà thôi.” Ma ma nghiêm mặt nói.
Bị nhìn hành lễ nửa giờ, lại thêm nửa canh giờ học “Nữ tắc”, rốt cuộc ma ma kêu dừng, đi về phía chủ viện của Mộ Liên Thu hồi bẩm.
Lúc này tỳ nữ thân cận của Mộ Thính Sương mới có thể đi từ bên ngoài vào, vội vàng đấm vai bóp chân cho cô nương nhà mình, đau lòng nói: “Cô nương còn nhỏ như vậy, lễ nghĩa đâu đến nỗi phải yêu cầu nghiêm khắc như vậy. Nếu là Lâm di nương ở đây, nói vài tiếng với lão gia, ma ma kia nhất định phải thu tay nải chạy lấy người.”
“Đừng nói nữa.” Mộ Thính Sương nhíu mày, “Di nương phạm lỗi, lúc này không nhắc đến thì tốt hơn. Chờ thêm một thời gian tức giận trong lòng phụ thân hạ xuống, thân mình mẫu thân chuyển biến tốt đẹp, di nương mới có cơ hội trở về. Ta phái người đưa bạc đi biệt trang, đã đi chưa?”
“Đã đi, nhưng mà….. A Kiện tính toán chuồn đi từ cửa sau, lại vừa lúc bị người của Trang lão phu nhân phái tới gặp được, bị bắt lại. Bởi vì lục soát ra một bao ngân phiếu trang sức trên người, nên bị trị tội danh trộm đồ đánh gãy tay chân….Hôm qua phụ thân A Kiện còn tới phủ tìm người nhưng bị hộ vệ chặn lại. Cô nương, người có muốn đưa chút bạc dàn xếp cho người nhà của hắn hay không?”
Mộ Thính Sương vặn vặn khăn, nàng ta cũng chỉ là cô nương không tới chín tuổi, ngày xưa bị dạy tâm kế sâu nhất cũng chỉ là làm thế nào để lấy lòng phụ thân, thu mua hạ nhân, hiện giờ chuyện sốt ruột cứ một chuyện tiếp một chuyện, nàng ta cũng có chút trở tay không kịp, nhẹ giọng nói: “Thôi, tuy rằng hành sự bất lực, bị đánh gãy tay chân thì cũng quá đáng thương. Lần sau phụ mẫu của hắn nếu lại đến tìm, thì giúp bọn hắn tìm được người lãnh về nhà đi thôi, lại cho chút bạc trấn an, đừng để bọn họ sinh oán khí.”
“Vâng, cô nương.”
Đứng lên, Mộ Thính Sương nhìn nhà ở ngày xưa cảm thấy tinh xảo ấm áp hiện giờ lại có chút chật chội, không khỏi lại nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm. Những hạ nhân đó vội tới vội đi, đại khái vẫn là vì phu nhân nhà chính bị bệnh, đáng thương cho di nương của nàng ta, hiện giờ nhiễm phong hàn cũng không biết có tiền bạc để thỉnh đại phu hay không.
Nghĩ đến vị Trang lão phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn sấm rền gió cuốn kia, trong mắt nàng ta hơi sợ hãi, cũng có một tia mong mỏi, nếu Trang lão phu nhân là ngoại tổ mâu của nàng thì tốt biết bao.
Đáng tiếc……Những thứ tốt nhất trong phủ này, vẫn là thuộc về vị đích tỷ chưa từng gặp kia của nàng ta—— Mộ Tri Y.
Trước kia khi còn chưa hiểu chuyện, Mộ Thính Sương không có nửa điểm ấn tượng với vị đích tỷ này. Rốt cuộc cũng chưa bao giờ nhìn thấy ở trong phủ, khi đó cũng là thời điểm mẫu thân ruột Lâm di nương của nàng ta được sủng ái, được sủng ái đến mức nàng ta còn tưởng rằng Mộ phủ chỉ có ba người là nàng ta, phụ thân và Lâm di nương.
Khi còn bé lần đầu tiên đi chủ viện thỉnh an phu nhân, bà vú bên người dạy nàng ta phải gọi là “mẫu thân”, khi đó Mộ Thính Sương còn nghĩ người này chính là mẫu thân thân sinh của mình. Loại ý tưởng này vừa mới biểu lộ khi quay lại viện của mình đã bị Lâm di nương răn dạy một trận, sau đó nàng ta mới hiểu được, thì ra mình chỉ là thứ nữ, mẫu thân của nàng là Lâm di nương. Nàng ta còn một đích tỷ, đích tỷ luôn được Thái Hâu và Hoàng Thượng sủng ái, vẫn luôn sống ở trong cung.
Đối với đích tỷ này, mới đầu Mộ Thính Sương cũng không có suy nghĩ gì. Bởi vì Lâm di nương nói với nàng ta, sợ là vĩnh viễn tỷ tỷ này sẽ không quay lại Mộ phủ, có Thái Hậu và Hoàng Thượng sủng ái, ai còn muốn quay về, huống chi phụ thân nàng ta cũng không thích đại nữ nhi này.
Cho nên mặc dù chỉ là thứ nữ, thực tế địa vị của Mộ Thính Sương vẫn luôn không khác đích nữ trong phủ khác bao nhiêu, thẳng đến khi nàng bị phụ thân phân phó viết những bức thư không thuộc về nàng ta.
Thư là viết cho tổ phụ tổ mẫu đang dưỡng lão ở Giang Nam, Mộ Thính Sương cũng nghe nói qua về bọn họ, là Điện các Đại học sĩ thời Tiên Đế, nguyên lão hai triều, môn sinh trải khắp Tuyên triều, thân phận hiển hách nhường nào. Nhưng, phụ thân cũng không có suy nghĩ muốn giới thiệu cháu gái này cho bọn họ, phụ thân để nàng ta lấy tên là — Tri Y.
Tên Tri Y này là tổ phụ tổ mẫu lấy cho vị đích tỷ kia, cho nên trong lòng bọn họ chất nữ chỉ có một người là vị đích tỷ này. Thậm chí Mộ Thính Sương không thể nói ra suy nghĩ của mình, từ trong cung phụ thân hỏi thăm ra vị đích tỷ kia của nàng ta thích đọc sách, thích diều, thích ăn chút điểm tâm chua chua ngọt ngọt, nàng ta cũng phải coi như chính mình cũng thích những thứ đó, dùng ngữ khí của trẻ con làm nũng trong thư với tổ phụ tổ mẫu. Vì chính là để tổ phụ tổ mẫu an tâm, làm bọn họ không nảy sinh ý định hồi kinh.
Mộ Thính Sương cảm thấy, phụ thân nhà mình khẳng định rất sợ vị tổ phụ kia, bằng không sao lại không tiếc dùng biện pháp như vậy cũng không cho tổ phụ biết kỳ thật đích tỷ vẫn luôn sống ở trong cung, căn bản là không quay lại Mộ phủ.
Những thứ như con diều, bút mực, điểm tâm, thi họa được người từ xa xôi vạn dặm đưa tới, tát cả đều bị phụ thân đặt trong một phòng nhỏ, không cho người khác chạm vào. Có một lần nàng ta không cam lòng, cảm thấy mấy thứ đó rõ ràng là tổ phụ tổ mẫu gửi cho nàng ta, không có quan hệ tới vị đích tỷ kia, cho nên trộm cầm một con diều đi thả, xong việc lại bị phụ thân hung hăng phạt một trận. Đó là lần đầu tiên nàng ta bị phụ thân trách phạt, tuy rằng rất nhanh phụ thân đã tha thứ vì có Lâm di nương đi cầu tình.
Mộ Thính Sương cảm thấy phụ thân rất kỳ quái, di nương nói trước kia rõ ràng phụ thân không thích đích tỷ kia của nàng ta, cũng rất chán ghét phu nhân ở chủ viện, chính là sau lưng lại còn dùng phương thức này lưu giữ này nọ vì vị đích tỷ kia, hơn nữa trong phủ cũng vẫn luôn giữ một phần tôn vinh cho vị mẫu thân kia.
Tuy rằng, phần tôn vinh này đã sớm biến mất vô tung vô ảnh bởi vì Lâm di nương âm thầm tác động xuống hạ nhân.
Thời điểm di nương dạy dỗ nàng ta, đánh giá phụ thân cũng rất lạ, có đôi khi giống như rất thích phụ thân, có đôi khi tất cả đều là bất mãn. Di nương nói vốn là phụ thân đáp ứng sẽ hòa li với phu nhân, sau đó sẽ giúp Lâm di nương phù chính, những cuối cùng chuyện này cũng không được giải quyết, phụ thân còn đồng ý để di nương đem nàng ta đối đãi như đích nữ, nhưng cuối cùng bởi vì một đích tỷ thậm chí không biết mặt vì một con diều nho nhỏ mà tức giận với nàng ta.
Dần dà dường như di nương cũng sinh ra oán khí cảm thấy tính tình phụ thân do dự không quyết đoán quá đáng giận. Di nương nói, nếu phụ thân không ra được quyết định, không bằng di nương sẽ tự mình mưu cầu. Nếu vị đích tỷ kia đã trở thành hồng nhân dưới gối của Thái Hậu ở trong cung, nói vậy cũng sẽ không để ý đến vị trí đích nữ Mộ phủ, nhưng di nương nói vì hôn sự của nàng ta sau này, vị trí kia nhất định sẽ giúp nàng ta bắt được.
Bởi vì ở trong phủ cũng không còn ai khác, khái niệm đích thứ trong lòng Mộ Thính Sương đúng là không rõ ràng lắm. Chỉ bởi động tác này của phụ thân, cùng tin đồn ngẫu nhiên nghe được, còn có kính sợ của hạ nhân khi nhắc tới vị đích tỷ kia nên cũng sinh ra một ít hâm mộ và đố kỵ. Rõ ràng là người vẫn luôn không ở trong phủ, nhưng trong mấy năm sinh hoạt ở phủ, nơi chốn đều có bóng dáng của bị đích tỷ này.
Đã được Thái Hậu nương nương và thánh thượng sủng ái như vậy, cần gì phải tới đoạt phụ thân với mình?
Đột nhiên di nương bị đuổi tới biệt trang, không còn ai che chở mình, cảm xúc trong lòng Mộ Thính sương trăm chuyển, chốc lát thấy rối rắm chốc lát lại oán niệm, mà lúc này Tri Y ở xa bên Du Thành Giang Nam không biết bản thân mình bị người nhớ thương, lại chính là thứ muội trước nay nàng chưa từng biết.
Ngày đó ban đêm uống say, Tri Y say rượu quậy phá một hồi, tuy rằng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng khi xong việc nhớ lại tiểu cô nương luôn cảm thấy vài phần ngượng ngùng, nhưng ấn tượng sâu nhất đưng nhiên vẫn là câu Tuyên Đế nói ngày tám tháng tám sang năm sẽ lập nàng làm Hậu.
Ngày tám tháng tám sang năm, Tri Y cũng khó khăm lắm mới qua sinh nhật mười một tuổi mà thôi, cho nên sau khi nàng nói cho Nghi Nhạc, Nghi Nhạc liên thanh kinh ngạc cảm thán, “Tiểu Tri Y, muội thật là…….. lợi hại hơn ta nhiều, mười một tuổi đã gả mình ra ngoài. Tuy rằng ngày thường Hoàng Thượng nhà muội lạnh lùng một chút, nhưng đối xử với muội đúng là không còn lời gì để nói.”
Trừ bỏ loại kinh ngạc cảm thán này hình như Nghi Nhạc cũng không có đánh giá gì khác. Trái lại là Cảnh Mân, sau một lần lơ đãng biết chuyện này, phản ứng đầu tiên là chạy tới tìm nàng, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nửa ngày, sau đó do dự nói: “Tri Y muội muội?”
“Không đúng, Tri Y tiểu thẩm…… Thẩm thẩm?” Vừa dứt lời, Tri Y còn không có trả lời, Cảnh Mân bị đả kích to lớn liên tục lui về phía sau vài bước, giống như tự mình lẩm bẩm, “Muội muội trở thành thẩm thẩm, không đúng, ta đã đem thẩm thẩm trở thành muội muội, cũng không đúng……”
Phản ứng như thế còn rất nhiều, Tri Y trừ bỏ chớp mắt đối phương cũng bị kích thích nhanh chóng bại lui.
Thật vất vả tới ngày Đoan Ngọ ngày, từ trước đến nay hoạt động đua thuyền rồng trên sông Vân Dương ở Du Thành là hoạt động có thể dẫn muôn người đổ xô ra đường. Tuyên Đế không mang theo nàng cải trang đi tuần, mà là thuận theo tri phủ chờ quan viên liên can thỉnh cầu, chậm rãi tới thuyền rồng thật lớn đã chuẩn bị trước.
Lần này Tri Y không giả nam trang, mà là một thân váy áo hoa lệ quang minh chính đại đứng bên người Tuyên Đế, khi bước vài bước lên phiến đá lên thuyền rồng, Tuyên Đế còn làm trò trước mặt chúng quan viên, cố ý nửa ôm nàng qua.
Không nói đến mấy đại thần nào đó nhìn thấy cảnh này trong lòng có đủ loại tính kế, không thể thiếu được cảm giác đôi mắt nóng rát. Rốt cuộc mặc cho ai nhìn thấy Hoàng Thượng của bọn họ hàng năm như núi băng, đột nhiên đối xử với tiểu cô nương như nhiễu chỉ nhu, ai cũng thấy khó tiếp thu.
Ai…… Hoàng Thượng nghẹn nhiều năm như vậy, quả nhiên vẫn là nghẹn đến mức mắc lỗi.
Cũng may đối tượng động tâm này là một tiểu cô nương, chỉ cần có kiên nhẫn chờ mấy năm, hoàng tự hẳn là không thành vấn đề.
“Hoàng Thượng.” Tri Y tò mò nhìn xung quanh bốn phía, bờ sông nơi xa đã mang lên bốn thuyền rồng nhỏ, “Đứng ở nơi này xem sao?”
Tuyên Đế lắc đầu, hơi hơi mỉm cười, “Chờ lát nữa sẽ lên tầng thứ hai, xem sẽ rõ hơn.”
“Ngô……” Tri Y chần chừ, vẫn là không nói lên người, đã nhiều ngày nàng đi có chút nhiều, hiện tại chân hơi hơi đau, căn bản chịu không nổi thời gian dài đứng thẳng.
Tuyên Đế rũ mi mỉm cười không nói, đem những thần tử đó lưu tại tầng một thuyền rồng, chờ tới khi tầng thứ hai không còn người khác mới bế tiểu cô nương lên, trầm thấp nói: “Còn đau không?”
“Không đau.” Tiểu cô nương lộ ra má lúm đồng tiền, đôi mắt như cười nhạt, an tâm mà co lại ở trong lòng Tuyên Đế.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 83
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 85