Chương 88: Vui vẻ
Yên ổn qua bữa tối đầu tiên sau khi Tuyên Đế Nam Tuần về kinh, bởi vì đạo ý chỉ kia của Tuyên Đế, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ diệu. Mỗi lần Tuyên Đế gắp cái gì giúp Tri Y, hoặc Tri Y kiến nghị với Tuyên Đế món nào ăn ngon, Thái Hậu bên kia đều sẽ lơ đãng truyền tới một tiếng ho khan mơ hồ, sau đó Tri Y sẽ ngoan ngoãn lộ ra tươi cười gắp món ăn đó cho bà, sao đó Tuyên Đế sẽ nhận được một cái liếc mắt của mẫu hậu nhà mình.
Trong lòng Tuyên Đế thật sự rất buồn cười, hắn cũng không biết Thái Hậu sẽ có thời điểm ấu trĩ như vậy. Tuy rằng dưỡng Tri Y bên người, Thái Hậu biến hóa đã sớm ngày càng lớn hơn.
Đương nhiên khó nhất chính là Tri Y, đốt tốt với Tuyên Đế quá, Thái Hậu sẽ lộ ra ánh mắt u oán, nhưng vắng vẻ Tuyên Đế quá…. tiểu cô nương sẽ đau lòng nha.
Đông Quách Ly cũng không có xuất hiện ở bữa tối, từ trước đến nay nàng ấy rất biết điều thông minh, rốt cuộc bữa cơm này xem như là tiệc tối của người một nhà hoàng thất bọn họ. Tuy rằng, mặc dù nàng ấy đáp ứng lời mời của Tri Y nhưng sau đó không đi cũng không ai nói gì, tha hương nơi hoàng cung này, nàng ấy cũng đã học được chút thức thời.
Chờ lúc bữa tối gần kết thúc, Cảnh Thừa thấy Hoàng tổ mẫu và hoàng thúc lại bắt đầu giằng co, Tri Y bị kẹp ở bên trong, phụ mẫu nhà mình và xuẩn đệ đệ đều ghé vào một bên xem náo nhiệt. Hắn tìm cái cớ, thừa dịp khi không ai chú ý đến hắn rời khỏi Kính Hòa Cung.
Cảnh Thừa không tiến cung nhiều như Cảnh Mân, nhưng từ nhỏ ra vào chỗ này, cũng đã sớm thuộc đường đi của các cung điện. Đặc biệt chọn đường nhỏ chạy, chuyển qua mấy vòng, đã tới Phù Nhã Các cách Kính Hòa Cung cực gần.
Phù Nhã Các là nơi Thái Hậu an bài cho Đông Quách Ly, cách một con đường với Giáng Tuyết Hiên. Lúc ban đầu những cung nữ nội thị đó còn suy đoán Hoàng Thượng của bọn họ lưu lại vị tiểu công chúa Ngũ Bảo Quốc này, là muốn để ngày sau nạp vào cung là hậu phi. Chờ đến ngày tháng trôi qua càng lâu, mọi người cũng minh bạch, Hoàng Thượng lưu lại vị công chúa này thật sự chính là để nàng làm bạn với Mộ cô nương, đương nhiên, kỳ thật trong đó còn có ý tứ thuận tiện đem Ngũ Bảo Quốc âm thầm thăng làm nước phụ thuộc đệ nhất.
Giao dịch lớn nhỏ giữa các quốc gia này, tất nhiên những cung nhân không hiểu. Nhưng vị công chúa này hào khí sang sảng, không câu nệ tiểu tiết, mặc dù ngẫu nhiên không cẩn thận phạm lỗi, cơ bản nàng ấy cũng sẽ không so đo với bọn họ, nên làm cho bọn họ có ấn tượng cực tốt với vị công chúa này. Ngẫu nhiên trong lòng cũng sẽ sinh ra tâm tư hâm mộ và đồng tình là một người tha hương cô đơn không thể thiếu được nhưng, là công chúa của một quốc gia, địa vị trong cung của nàng ấy từ trước tới nay không hề thấp. Mặc dù Hoàng Thượng không để ý tới vị công chúa dị quốc này, nhưng cũng không có ai dám trễ nải nàng ấy.
Lúc Cảnh Thừa đến đó, Đông Quách Ly đang ở trên nóc tiểu lâu bên Phù Nhã Các ngắm trăng, bên người không có một cung nhân nào hầu hạ. Nàng ấy đổi trở về trang phục ngày thường, một chân nghiêng nghiêng, bên cạnh thả một cây mộc kiếm, tư thái tiêu sái.
Do hàng năm luyện võ, vóc người nàng ấy cao hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, hiện giờ nhìn dáng người, không nói ra ngoài ai cũng không biết nàng ấy còn là cô nương chưa đến tuổi cập kê.
Ở bên dưới nhìn một lát, Cảnh Thừa mở miệng, “Ly công chúa.”
Đông Quách Ly sớm đã phát hiện hắn đến, nghe tiếng nhìn xuống phía dưới, hơi hơi mỉm cười, “Thế tử.”
“Đã dùng cơm tối chưa?”
“Ừm.”
“Tri Y mời, vì sao không tới?”
“Dù sao ta cũng là người ngoài.” Đông Quách Ly ôn hòa nói, “Quấy nhiễu người một nhà các ngươi gặp nhau, không ổn lắm.”
Cảnh Thừa không nói gì, một lát sau nhẹ hỏi, “Vì sao Ly công chúa không xuống dưới? Ta luôn ngẩng đầu như vậy nói chuyện, hình như cũng không ổn.”
“Vì sao thế tử không lên?” Đông Quách Ly nhướng mày.
Cảnh Thừa nhìn nàng ấy một lát, cuối cùng cười bất đắc dĩ. Ngày thường hắn thích văn ghét võ, không giống đệ đệ Cảnh Mân, độ cao như vậy nếu không có thang dài, đương nhiên hắn không thể đi lên.
Hắn thật lâu không nói, Đông Quách Ly cũng đã nhìn ra. Kỳ thật nàng biết Cảnh Thừa không thể lên, mới vừa rồi dò hỏi chỉ là trêu ghẹo, nhìn thấy hắn khó có khi bất đắc dĩ mới dương môi mỉm cười, tay phải ở nóc nhà chống cái, mượn lực, lưu loát nhảy xuống.
Nàng lông tóc không tổn hao gì, lúc này Cảnh Thừa mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng không để lộ chút nào, “Lần sau Ly công chúa vẫn nên để cung nhân hầu hạ bên người mới được.”
“Đa tạ thế tử quan tâm.” Đông Quách Ly đối đáp rất khách khí, vẫn không dò hỏi ý đồ Cảnh Thừa đến.
Nàng ấy không hỏi, Cảnh Thừa cũng không cần giải thích. Hai người đối diện một lát, đều xuất thần, Cảnh Thừa mới nói tiếp: “Gần đây ở Văn Uyên Đình cũng không nhìn thấy công chúa, là có chuyện gì sao?”
Văn Uyên Đình tên là đình, thật ra là lâu, là địa phương đông đảo tài tử văn nhân của kinh thành gặp nhau luận sự. Khác với những địa phương khác ở chỗ, ở lầu hai của Văn Uyên Đình có nhã gian, chuyên dùng cho một ít cô nương thế gia theo huynh đệ trưởng bối đến du ngoạn quan khán.
Đông Quách Ly ở trong cung ở nhiều năm như vậy, đã sớm quen biết với Cảnh Thừa, nhưng chân chính quen biết, là bởi vì mấy tháng trước ngoài ý muốn tương ngộ ở Văn Uyên Đình. Từ đó về sau hai người lại gặp nhau mấy lần ở đó, liền dần dần thành ăn ý, cách bảy tám ngày sẽ gặp một lần như vậy, cho nên lúc này Cảnh Thừa mới hỏi.
“Đến nhiều lần, nên cảm thấy có chút không thú vị, cho nên không muốn đi mà thôi.” Đông Quách Ly bình tĩnh mỉm cười, “Không nghĩ để thế tử hiểu lầm, là ta không đúng, nên phái người đi báo trước một tiếng mới phải.”
“Không cần.” Ánh sáng trong mắt Cảnh Thừa rõ ràng ảm đạm đi nhiều, “Là ta nghĩ quá nhiều, sao có thể trách ngươi.”
Hai người cũng chưa nhìn lại đối phương, trên mặt Đông Quách Ly có áy náy, chung quy vẫn không nói gì thêm.
Không thể phát sinh, liền không nên để nảy sinh, để tránh ngày sau lại hối hận. Trong lòng nghĩ như vậy, Đông Quách Ly lại rõ ràng không có tiêu sái một mình ngắm trăng như trước.
Trong lúc trầm mặc, cách đó không xa đã truyền đến tiếng cung nhân gọi thế tử, Đông Quách Ly nhanh chóng thu thập tốt cảm xúc, “Thế tử, có cung nữ kêu ngươi, chắc là Tín Vương Tín Vương phi đang tìm ngươi. Mau trở về đi thôi, đừng để cho bọn họ lo lắng.”
Lúc này Cảnh Thừa cũng khôi phục lại bộ dáng thế tử thong dong bình tĩnh ngày xưa, nghe vậy gật đầu, “Kia…… Ta đi rồi, ban đêm gió lớn, Ly công chúa vẫn là đừng ở trên nóc nhà. Nếu thật sự thích chỗ cao, trong cung có Trích Tinh Lâu, công chúa có thể nhờ Tri Y xin Hoàng Thượng cho ngươi lệnh bài, có thể tự do xuất nhập.”
Đông Quách Ly ngẩn ra, “Đa tạ thế tử.”
Cuối cùng liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, Cảnh Thừa lại dọc theo đường nhỏ khi tới trở về Kính Hòa Cung.
Hiện tại Kính Hòa Cung đang là lúc náo nhiệt nhất, lúc này Tri Y và Cảnh Mân đang chơi cờ, quân sư sau lưng hai người có Tuyên Đế và Tín Vương, Thái Hậu và Tín Vương phi sống chết mặc bây, mỉm cười không nói.
Đương nhiên Tuyên Đế giúp Tri Y, cho nên tuy rằng bản thân Tri Y cờ nghệ không cao, cũng hoàn toàn không lo lắng. Sau lưng Cảnh Mân chỉ có một mình Tín Vương, tuy rằng cờ nghệ của Tín Vương rất tốt, nhưng không chịu nổi ngẫu nhiên Cảnh Mân không chịu phối hợp, cho nên mới vội nghĩ muốn kéo đại nhi tử về trợ trận.
Nhìn thế cờ không nói đến quy củ, quy tắc cũng mất hiệu lực vào đêm nay, toàn bộ chỉ cần vui là được.
“Nguyên Mậu đi đâu vậy? Lâu vậy mới trở về.” Tín Vương thuận miệng hỏi, vội vàng vẫy tay, “Mau tới giúp đệ đệ ngươi, hoàng thúc ngươi thật sự quá xảo trá, xuẩn đệ đệ này của ngươi lại không nghe ta nói, vẫn là ngươi tới quản hắn mới được.”
Bởi vì luôn đi theo phụ thân nhà mình hồ nháo, Cảnh Mân thật sự không sợ Tín vương. Ở trong vương phủ hắn sợ nhất chính là Cảnh Thừa, tiếp theo là Tín Vương phi, đại khái là bởi vì ca ca này nếu muốn phạt thì thật sự không nương tay chút nào.
Cảnh Mân nói thầm cái gì, bởi vì ba người Tuyên Đế, Tín Vương phi và Cảnh Thừa ba ngọn núi lớn đều ở chỗ này, nên vẫn không dám hé răng nói to hơn. Phía trước có mấy nước đi không theo chỉ dẫn của Tín Vương, hiện tại Cảnh Thừa đứng đây, hoàn toàn trở thành bé ngoan, chỉ đi nơi nào đi chỗ đó.
“Ta thắng ——” Tri Y cao hứng hô ra tiếng, làm mặt quỷ với Cảnh Mân, “Nguyên Hàm ca ca bại bởi ta, kế tiếp phải làm tiểu tuỳ tùng của ta mười ngày, nói ngươi bưng trà thì không thể bưng nước, nói đi hướng đông thì không thể đi hướng tây.”
Nói xong tiểu cô nương vui vẻ quên hình, buông quân cờ ra rơi xuống bên cạnh, theo bản năng Tuyên Đế tiếp được, nàng nhào lên “Bá” một tiếng vang dội, “Hoàng Thượng thật là lợi hại!”
Tuyên Đế cũng ôn hòa xoa xoa nàng, “Là cờ nghệ của Tri Y có tiến bộ.”
“Khụ khụ ——” Thái Hậu vẫn luôn mỉm cười nhịn không được, “Hàm Bảo Nhi, hiện tại sắc trời không còn sớm, nên đi ngủ.”
Chuyển hướng sang một nhà Tín Vương, “Cửa cung đã khóa, các ngươi cũng đừng về vương phủ, tối nay đều ở trong cung ngủ lại đi.”
“Vâng, mẫu hậu.”
“Thần Quang Điện quá xa, Hoàng Thượng cũng đừng chạy về.” Tri Y không quên lên tiếng, ôm cổ Tuyên Đế nhuyễn thanh nói, “Ngủ ở Kính Hòa Cung đi.”
Thái Hậu nhướng mày, còn không đến một hai khắc đi bộ, có thể xa đến chỗ nào? “Hàm Bảo Nhi, a ma quên không nói với con, bên thiên điện tạm thời có chút tạp vật chưa xử lý, không ở được.”
Tri Y nghi hoặc nhớ lại, rõ ràng thời điểm đi ngang qua còn nhìn thấy không bày biện gì mà?
Tuyên Đế hiểu ý cong môi, “Không có việc gì, trẫm truyền ngự liễn tới.”
“Ngô……” Tiểu cô nương rũ đầu bên cổ hắn, nhỏ giọng nói, “Luyến tiếc Hoàng Thượng.”
Tuyên Đế an ủi nàng, “Ngày mai trẫm tới dùng cơm trưa cùng nàng.”
“Ta đưa Hoàng Thượng ra ngoài.” Nói như vậy, đột nhiên Tri Y nhảy xuống khỏi lồng ngực Tuyên Đế, cũng chưa để Thái Hậu có thời gian phản ứng đã nắm tay người vội vàng đi ra ngoài.
Thái Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhìn thử xem, nhìn thử xem, ngược lại ai gia giống như là ác nhân.”
Những người khác đều mỉm cười không nói.
Tối nay ánh trăng mềm mại, dịu dàng. Tri Y đưa thế nào, cũng chỉ có thể đưa người đến trước đại môn Kính Hòa Cung, cho nên dừng lại trước cửa, nắm tay Tuyên Đế, nhón chân nhìn xung quanh, “Ngự liễn còn chưa tới đâu.”
An Đức Phúc trả lời: “Là nô tài không đúng, nên sớm chút để người đi truyền.”
Tri Y lắc đầu, đột nhiên chớp mắt với Tuyên Đế, “Nếu không, Hoàng Thượng đem Tri Y cùng mang về đi?”
Tuyên Đế không nhịn được mỉm cười, giúp nàng vén sợi tóc bên tai, chậm rì rì nói: “Có thể, nhưng chỉ sợ mẫu hậu có thể dẫn người hủy Thần Quang Điện của trẫm mất.”
Tri Y thè lưỡi, giải thích nói: “A ma không phải thiệt tình khó xử Hoàng Thượng, qua hai ngày này thì tốt rồi, Hoàng Thượng đừng thương tâm.”
Mẫu hậu của mình, đương nhiên Tuyên Đế hiểu rõ, hắn nhéo nhéo khuôn mặt ấm áp của tiểu cô nương, “Trẫm biết, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tri Y theo tiếng, nhìn chung quanh trái phải một vòng, ý bảo Tuyên Đế khom lưng, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ nói, “Hoàng Thượng có phải nên đáp lễ hay không?”
“Ửm?” Đầu tiên Tuyên Đế hơi nghi hoặc, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, mặt mày cong lộ ra ôn nhu, dưới ánh mắt chờ mong của tiểu cô nương ấn xuống một nụ hôn giữa trán nàng.
Tri Y nắm tay hắn, con mắt lóe sáng, “Trước khi Hoàng Thượng cưới Tri Y vào Thần Quang Điện, ta muốn luôn bảo trì thói quen này.”
Cưới vào Thần Quang Điện? Đây đúng là cách nói mới mẻ, An Đức Phúc nghe được cũng nhịn không được cong môi, “Được.” Tuyên Đế nắm thật chặt tay, “Đi thôi, ngự liễn đã tới.”
“Ta nhìn Hoàng Thượng đi.” Tri Y không tha kéo lấy ống tay áo của hắn.
Tuyên Đế lắc đầu, ôn nhu nói: “Trẫm nhìn nàng đi.”
Để nàng ở trong tầm mắt, trẫm mới có thể yên tâm.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 87
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 89