Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68. Bắt tại trận

Lưu Hương Các có cửa nhỏ khác, chỉ là bất luận muốn đi như thế nào cũng phải xuống lầu trước mới được. Mới vừa rồi hai người Nghi Nhạc và Tri Y vẫn luôn thong dong ưu nhã lúc này chột dạ giống như mấy con chuột, đi theo phía sau các vị khách nhân, ngẫu nhiên thăm dò nhìn xung quanh, không phải để tỳ nữ chống đỡ bản thân thì chính là dặn dò thị vệ che khuất mặt, miễn để bị nhận ra.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị căng thẳng của mấy cái thị vệ kia xuất hiện vài vết nứt, bọn họ phụng mệnh bảo hộ nhị vị chủ tử này, chỉ sợ còn không có nghĩ tới hôm nay còn phải lén lút trốn tránh Hoàng Thượng.

Quý công tử nhìn đến bật cười, thân phận hai người này không thấp, xem ra hẳn là quen biết với vị khách quý sắp tới, sợ bị người quen nhận ra. Hắn loan môi, ra tiếng kiến nghị nói: “Bên cạnh có cái cửa sổ nhỏ, không cao, nếu nhị vị thật sự sốt ruột, không bằng trực tiếp đi ra ngoài từ nơi này.”

Nhảy cửa sổ? Hai con chuột đồng thời chớp chớp mắt, tuy rằng hơi mất phong độ lễ nghi một chút, nhưng chuyện cấp bách, dù sao ở nơi này cũng không có ai nhận ra các nàng.

Nghi Nhạc ngó Quý công tử liếc mắt một cái, cũng không cảm giác được người này có hảo tâm hay chỉ là hư ý, tươi cười trên mặt làm người nhìn vào rất thư thái.

Tích Ngọc nóng nảy, giữ chặt Tri Y, “Chủ tử, không được nhảy cửa sổ, vạn nhất bị ngã làm sao bây giờ?”

Nghi Nhạc đã đi đến bên cửa sổ đi nhìn xuống, quay đầu lại nói: “Không có việc gì, cũng chỉ cao năm sáu thước, tiểu Tri Y ta nhảy xuống trước, chờ lát nữa muội nhảy xuống ta đón muội.”

Lần đầu tiên trốn tránh Tuyên Đế như vậy, còn trắng trợn táo bạo làm ‘chuyện xấu’, trong lòng Tri Y hơi kích động, trấn an bản thân gật gật đầu.

Thanh âm cung nghênh khách quý bên ngoài càng thêm rõ ràng, Nghi Nhạc không hề do dự, nhún một cái nhảy xuống khỏi cửa sổ, động tác rất lưu loát dứt khoát, may mắn hôm nay các nàng đều giả dạng nam tử, hành động cũng thuận tiện.

“Tiểu công tử có cần tại hạ hỗ trợ không?” Quý công tử nhìn vóc dáng Tri Y tương đối nhỏ lại hơi lo lắng.

“Không cần.” Tuy rằng Tri Y cưỡi ngựa bắn cung không tinh, nhưng tốt xấu gì cũng luyện lâu như vậy, khí lực này vẫn phải có, nhảy thành công rơi vào trong lòng Nghi Nhạc, hai người tươi cười còn không có hoàn toàn hiện ra, sau lưng đã truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh.

An Đức Phúc không nói gì nhìn hai chủ tử này xoay người, khổ sở đối mặt với hắn, ánh mắt giống như đang khẩn cầu, đúng là dở khóc dở cười. Vừa rồi khi Hoàng Thượng mới vừa vào cửa dừng chân lại, khi phân phó hắn xuống dưới cửa sổ bắt người hắn còn cho là sao lại phải làm thế, vừa thấy tình cảnh này, thì ra là quận chúa và cô nương lại không an phận.

Trước công chúng, hắn không thể vạch trần thân phận, chỉ có thể mặt không biểu tình nói: “Nhị vị cùng nô… Đi theo ta, chủ tử đang chờ.”

Chết chắc rồi…… Đây là biểu tình khóc không ra nước mắt của Nghi Nhạc.

Phải bị đánh…… Đây là ý nghĩ theo bản năng của Tri Y.

Cọ tới cọ lui vẫn bị đưa đến nhã gian của Tuyên Đế, so với nơi vừa rồi của các nàng lớn hơn rất nhiều, mọi người còn chưa vào chỗ ngồi, chỉ cúi đầu mời Tuyên Đế lên chủ vị, thấy An Đức Phúc mang theo hai người cúi đầu tiến vào còn không biết là có ý tứ gì.

“Chủ tử, người tới.”

Tuyên Đế ứng một tiếng, nhàn nhạt liếc tới, Nghi Nhạc và Tri Y đồng thời rụt rụt cổ, thật cẩn thận nhìn hắn.

Ngữ điệu của Tuyên Đế cực kỳ bình tĩnh, “Nhảy cửa sổ, hả?”

Nghi Nhạc run run một cái, thiếu chút nữa bị khí thế này ập vào mặt mà quỳ xuống, nghĩ luật lệ ‘thẳng thắn được khoan hồng’ này không biết ở chỗ này có dùng hay không.

Mới đầu có người còn nghĩ rằng đây là bắt được hai tên trộm hay thích khách gì đó, đang kinh ngạc sao Hoàng Thượng lại tự mình thẩm vấn, vừa nghe ngữ khí này đã sáng tỏ. Nga, xem ra là vị tiểu chủ tử nào đi theo không nghe lời chuồn êm đi chơi.

Ở đây trừ An Đức Phúc cũng chỉ có Tri Y hiểu cảm xúc của Tuyên Đế nhất, lúc này càng bình tĩnh đại biểu chút nữa lửa giận càng lớn, trong khi đầu nhỏ của Tri Y đang cố gắng nghĩ cách, đột nhiên Nghi Nhạc ở bên cạnh duỗi tay, không dấu vết tàn nhẫn nhéo nàng một cái, theo bản năng Tri Y “Nha” một tiếng, hốc mắt nhanh chóng tụ một vòng nước mắt.

Nghi Nhạc nhìn nàng chớp chớp mắt, nháy mắt Tri Y đã sáng tỏ.

Chờ Tuyên Đế nghe tiếng nhìn đến, thấy tiểu cô nương đỏ mắt rưng rưng lã chã chực khóc, bộ dáng trộm xoa cẳng chân, trong lòng mềm nhũn, lửa giận đọng lại đã tan hơn phân nửa.

Thanh âm không có gì phập phồng, nhưng trong ngữ khí đã không còn lạnh băng, “Bị ngã?”

Mọi người đang chờ Hoàng Thượng tức giận trách cứ đột nhiên nghe được lời nói hòa hoãn thiếu chút nữa đem ly trên bàn đánh nghiêng, đầu cũng quên cả cúi, đồng thời nhìn về phía hai người Nghi Nhạc và Tri Y.

Tri Y không nói chuyện, chỉ ủy khuất nhìn hắn, Tuyên Đế giơ tay, “Lại đây.”

Lập tức Liên Hương Tích Ngọc hiểu ý đỡ người qua, trước mắt bao người Tri Y không nhào lên, bộ dáng cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai, “Ta sai rồi……”

Không dám gọi Hoàng Thượng, cũng không dám kêu Đình Chi ca ca, ngữ khí chỉ có thể chân thành chút.

Nếu không phải quan viên liên can của Du Thành và vài vị đại học sĩ ở bên, Tuyên Đế chắc chắn đem người xách lên giáo huấn một phen, lúc trước mới dặn dò không được cùng Nghi Nhạc làm bậy, đảo mắt người mới vừa không thấy đã nháo thành một đoàn.

Nếu hai người chỉ là tới Lưu Hương Các này nghe khúc Tuyên Đế sẽ không tức giận như vậy, chân chính làm hắn không vui chính là tiểu cô nương thấy hắn tới thế nhưng sợ tới mức dù phải nhảy cửa sổ cũng muốn né tránh, nếu hắn không thấy thị vệ bên trong, để An Đức Phúc đi canh giữ, chỉ sợ người cũng đã trốn mất.

Vốn định phân phó thị vệ đem người mang đi xem thái y, nghe vậy Tri Y trộm ngoắc lấy một ngón tay của Tuyên Đế giấu dưới ống tay áo, hạ giọng nói: “Ta không bị ngã, không cần đi….”

Ý tứ này là muốn ở lại, Tuyên Đế liếc nàng một cái, biết tiểu cô nương sợ hắn tạm thời áp chế lửa giận chờ lúc trở về sẽ thảm hại hơn, đáy mắt hiện lên ý cười, nhưng trên mặt không hiển hiện chút nào, cuối cùng gật đầu một cái, đáp ứng để Tri Y bên cạnh.

Ánh mắt xoay chuyển, hắn không ôn nhu với Nghi Nhạc như vậy, Tuyên Đế lạnh lùng nói: “Mang Yến công tử trở về, không có lệnh của ta không được ra khỏi hành cung.”

Yến là họ của Nghi Nhạc, trước mặt người ngoài Tuyên Đế vẫn để cho nàng ấy chút mặt mũi, bằng không đường đường là Quận chúa lại tới Lưu Hương Các chơi còn bị bắt tại trận, truyền ra sẽ không hay.

Nghi Nhạc cảm kích đồng thời cũng không thể không căm giận, cầm thú a cầm thú, để tiểu Tri Y ở lại bên cạnh, khẳng định có tâm tư bất chính!

Bị thị vệ mời ra khỏi nhã gian, Nghi Nhạc ủy khuất liếc mắt nhìn Tri Y, chỉ hi vọng tiểu cô nương cầu tình giúp, ngày mai có thể giải lệnh cấm túc.

Đem Tri Y và Nghi Nhạc bắt tới chẳng qua là một bước đệm nhỏ, bởi vì Tri Y đã hóa trang, mấy vị Đại học sĩ Thượng Thư không cẩn thận nhìn thì không biết, còn tưởng là vị tiểu thiếu niên cho là nhi tử Cảnh Mân của Tín Vương, cũng không xen vào.

Đương nhiên, nếu bọn họ thấy rõ thực tế vị này là Mộ cô nương truyền đến ồn ào huyên náo ở trong đội ngũ Nam Tuần hai ngày nay, sắc mặt chắc chắn đẹp phi thường.

Hoàng Thượng tự mình mang theo vị có thể là tiểu Hoàng Hậu tương lai đi dạo Lưu Hương Các gì đó…… Nói ra ai cũng không dám tin a.

Lần này tới Lưu Hương Các nghe khúc là đề nghị của quan viên Du Thành, bởi vì nghĩ tới sở thích và thanh danh của Tuyên Đế, đương nhiên hắn không dám mang Hoàng Thượng đi địa phương gì lung tung rối loạn, tên Lưu Hương Các phong nhã, kỳ danh truyền khắp vài toà thành phụ cận, chủ nhân phía sau màn đúng là người nổi danh về cầm khắp Tuyên triều—— Liễu Âm. Liễu Âm là nam tử, lúc đầu gia đạo sa sút, lấy cầm nghệ để sống, sau đó luyến mộ một ca nữ trong Lưu Hương Các nhưng không cũng đủ tiền bạc chuộc thân cho nàng kia. Nguyên chủ nhân của Lưu Hương Các đã đề nghị hắn mỗi tháng đàn tấu ba lần ở Lưu Hương Các, ba năm sau có thể mang nàng kia rời đi.

Chưa tới kỳ hạn ba năm, nguyên chủ nhân ngoài ý muốn bỏ mình, trờ xui đất khiến Liễu Âm trở thành tân chủ nhân, người hâm mộ danh tiếng mà đến không kể hết, dần dần Lưu Hương Các cũng trở thành một nơi đáng đến của Du Thành.

Đám quan viên này đúng là nghe nói âm luật của Hoàng Thượng cũng rất tốt cho nên mới cẩn thận đề nghị, không nghĩ tới Tuyên Đế thật sự đáp ứng, cao hứng nhanh chóng chạy đi báo cho Lưu Hương Các, đương nhiên là muốn cho bản thân Liễu Âm đến diễn tấu cho Tuyên Đế.

Tri Y ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nghe những quan viên giải thích đầy nhịp điệu, đôi mắt tỏa sáng, đại danh của Liễu Âm người chỉ hơi tinh thông cầm nghệ như Tuyên Đế đều biết. Nhưng người này chỉ mất có một vài năm khả năng đánh đàn đã có thành tựu lớn, nghe nói là bởi vì thân thế nhấp nhô, khi niên thiếu đã trải qua chuyện biến đổi quá lớn trong nhà nên dường như đã đem thương nhớ, kỳ vọng, phẫn nộ của bản thân tất cả ký thác ở trong cầm, do đó mới có thành tựu như vậy.

Nam Dương Quận vương cũng từng nhắc qua người này, nhưng không phải bởi vì cầm nghệ của Liễu Âm, mà là danh cầm “Hoa Ảnh” trong tay hắn. Bởi vì Hoa Ảnh thích hợp cho nữ tử tấu hơn so với Đoạn Thủy, đáng tiếc danh cầm đã có chủ, lại còn ở trong tay một vị đại gia như vậy, Nam Dương Quận vương cũng đánh mất tâm tư này, chỉ nói qua hai lần như vậy trước mặt Tri Y, mà Tri Y cũng từng vô tình nhắc qua một lần trước mặt Tuyên Đế.

Tri Y nghe Nam Dương quận vương nói, âm sắc của Đoạn Thủy róc rách như nước chảy, như tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau, mà huyền thanh của Hoa Ảnh nhu mị hơn vài phần, âm thanh phát ra cực kỳ mỹ diệu, cho nên mới kêu “Hoa Ảnh”, có một khoảng thời gian nàng rất muốn được thử danh cầm này một lần.

Tuyên Đế hiểu nàng quá sâu, thấy bộ dáng tiểu cô nương ngồi nghiêm chỉnh khi thấy đại sư và danh cầm khóe môi không khỏi cong lên, làm quan viên âm thầm cẩn thận quan sát hắn yên lòng.

Xem ra Hoàng Thượng tương đối vừa lòng với an bài lần này, vốn dĩ bọn họ muốn trực tiếp mời Liễu Âm đến hành cung, là Lâm đại học sĩ đề nghị với Hoàng Thượng, nói đã là Nam Tuần, không bằng tự mình tới các thưởng khúc, cũng có thể trải nghiệm một góc phong thổ của Du Thành.

Quan viên liên can của Du Thành đã dặn dò cẩn thận tiếp khác, ngàn vạn dặn dò không thể đắc tội quý nhân, đưng nhiên Liễu Âm không dám thoái thác. Để bọn tỳ nữ dâng hương dọn cầm xong, hắn thong thả ung dung đi vào, tự giác hành lễ với Tuyên Đế, khom lưng uốn gối nhưng cũng không để mất phong độ, hai bên tóc mai điểm bạc không làm hắn gì đi mà ngược lại làm khí chất của hắn càng hơn xưa, thuần hậu dài lâu.

Vừa thấy hắn đến, Tri Y còn tưởng gặp được Nam Dương Quận vương thứ hai, không phải giống nhau ở ngoại hình mà là cỗ phong nhã lộ ra từ trong xương cốt, nàng ngây người ngẩn ngơ đến cả lúc tỳ nữ rót cho nàng hoa đào nhưỡng nàng yêu nhất cũng không chú ý.

Ở đây trừ Tuyên Đế thì Lâm Đại học sĩ có địa vị cao nhất, hắn vỗ tay tán thưởng nhìn thoáng qua danh cầm Hoa Ảnh, chuyển hướng sang Tuyên Đế, “Đại nhân có cần phải chọn khúc không?”

“Không cần.” Tuyên Đế đem sổ ghi danh sách các khúc đặt lên bàn, “Tùy ý là được.”

Liễu Âm nghe vậy suy tư một lát, đưa tay tấu một khúc ở trường hợp nào cũng không sai《 Thanh Bình Điều · Lạc Nhạn 》, lúc này mấy người âm si cầm huyền ( thích âm sắc của cầm thành si) như bị kích thích nhắm hờ hai mắt, hưởng thụ rung đùi đắc ý nghe khúc. Tuy rằng Ti Y không si mê đến mức này nhưng bộ dáng cũng không khác mấy.

Tuyên Đế đem phản ứng của mọi người ở đây thu vào trong mắt, không bao lâu cũng khép đôi mắt, nhưng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, còn đang nhớ lại nội dung bức thư mà Đàm Chi Châu gửi lúc ở thư phòng nhận được.

Đàm Chi Châu đã ở Đại Thạc Quốc được hai năm, trở thành tâm phúc một quan lớn ở đó, tin tức truyền lại giản lược đều là dùng mật hiệu lúc trước đã thương nghị, trong này đại khái giải thích ngọn nguồn chuyện thôn dân của Lô Hoa Thôn trúng độc, trong thư cũng nhắc tới việc cần phải điều tra người mà đại khái cũng nằm trong đối tượng hoài nghi của Tuyên Đế, Tổng đốc Đông Giang Tiết Hải là một trong số đó.

Tri Y nghe nghe, ngón út không tự giác nhẹ nhàng câu động, làm Tuyên Đế trợn mắt.

Tiểu cô nương lấy lại tinh thần, cười nhợt nhạt với hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, quả nhiên tiên sinh không gạt ta, Hoa Ảnh là cầm xinh đẹp nhất.”

Tuyên Đế rũ mắt nhìn nàng, “Muốn?”

“Có một chút.” Tri Y gật đầu, bộ dáng hơi buồn rầu, “Nhưng ta đã có Đoạn Thủy, cầm nghệ cũng không so được với Liễu Đại sư, Hoa Ảnh ở trong tay hắn mới là thích hợp nhất.”

Tuyên Đế mỉm cười, sờ sờ nàng đầu, không nói.

Thấy hắn cuối cùng đã cười, nháy mắt Tri Y đã quên sự mê mẩn với tiếng đàn vừa rồi, để sát vào chút, nắm tay áo nói: “Hoàng Thượng.”

“Hả?” Âm mũi Tuyên Đế hừ khẽ ra một tiếng, nghe không ra cảm xúc.

Vì xây dựng bầu không khí, từ khi Liễu Âm bắt đầu đánh đàn nhã gian đã đóng lại cửa sổ lớn nhỏ, ánh sáng tối tăm mông lung, người khác đang ngưng thần nghe khúc, cũng không dám nhìn sang phía Tuyên Đế, không ai chú ý tới động tĩnh bên này.

Tri Y không quên ánh mắt đáng thương hề hề vừa rồi Nghi Nhạc, ngượng ngùng nói: “Là ta quấn lấy Nghi Nhạc tỷ tỷ muốn nàng mang ta đi chơi, Hoàng Thượng muốn cấm túc…… Cấm ta là tốt rồi, lần này Nghi Nhạc tỷ tỷ vô tội.”

Mắt thấy bản thân còn không biết phải chịu hình phạt gì, còn nhớ tới Nghi Nhạc, Tuyên Đế quay đầu ánh mắt nhàn nhạt, “Nghĩa khí Lương Sơn Bạc.”

“Vậy cũng là nghĩa khí.” Tiểu cô nương nói thầm hai tiếng, “Hơn nữa Hoàng Thượng có thể tới chỗ này chơi, vì sao ta và Nghi Nhạc tỷ tỷ không được?”

Người đứng ở phía sau như người gỗ là An Đức Phúc nghe vậy trong lòng lắc đầu, cô nương vẫn không hiểu Hoàng Thượng tức giận vì cái gì a.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 67

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 69

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK