Chương 79: Duyên
Đã chịu sự nghênh đón nhiệt tình như vậy, quả thực tâm Tuyên Đế có thể hóa thành một vũng nước xuân mềm mại, khí thế lạnh thấu xương mặt mày mang theo sát khí như trời đông giá rét đều được thu liễm lại chỉ vì sợ làm tiểu cô nương mềm mại trong lòng bị kinh hách.
“Sao Hoàng Thượng lại tự mình tới?” Tri Y cọ cọ trong lòng hắn không muốn rời khỏi, nghĩ đến động tĩnh lúc trước, “Là chuyện ở chỗ này nháo quá lớn sao?”
“Ừm.” Tuyên Đế nhẹ nhàng tháo xuống khăn che mặt của nàng, căn cứ vào chuyện Lô Hoa Thôn trúng độc lần đó đã nhiều ngày bọn họ thuận lợi tra ra rất nhiều người có vấn đề, trong đó nhất quan trọng đương nhiên là chuyện Tổng Đốc Tiết Hải này thế mà lại dám cấu kết với Đại Thạch quốc. Cho nên khi vừa nhận được tin nhân mã của Tiết Hải đang ở Mộ phủ, hắn nghĩ đến Tri Y cũng ở chỗ này, đương nhiên không yên lòng, không màng khuyên can trực tiếp đuổi đến đây.
Chỉ cần có thể bình yên đem tiểu cô nương ôm vào trong lòng ngực, mặc dù phía trước nháo ra động tĩnh có chút lớn cũng không có gì.
Theo hắn tới trừ rất nhiều thị vệ ở hành cung còn có binh lính tuần phòng của Du Thành, đem đám người Tiết phủ kia giam lại với tội danh “gây chuyện nhiễu dân”. Đáng thương cho nhóm người này còn tưởng rằng Mộ Đại học sĩ âm thầm gọi Tri phủ tới, trăm triệu không nghĩ tới người vừa dẫn đầu đi qua chính là đương kim thánh thượng.
“Hôm nay tới thế nào rồi?” Tuyên Đế chăm chú nhìn Tri Y trong lòng.
Tri Y điểm nhón chân nương theo quần áo to rộng ngăn cản thân mật cọ lên cằm Tuyên Đế, nghiêng đầu nói: “Xem như…… Hiểu rõ được một tâm nguyện đi.”
“Hả?”
“Bởi vì……” Tiểu cô nương sắp xếp từ ngữ, đem những suy nghĩ ở đáy lòng nói ra toàn bộ, căn bản nàng sẽ không giấu giếm điều gì với người trước mắt này, cũng không cần giấu giếm, “Trường Du ca ca Nguyên Hàm ca ca bọn họ đều có tổ phụ tổ mẫu, Tri Y rất muốn biết tổ phụ tổ mẫu của mình là như thế nào.”
“Vậy hiện tại cảm thấy Tri Y thế nào?”
Tri Y chớp chớp mắt nhìn hắn, “Không có gì đặc biệt lắm, cũng không phải có ba đầu sáu tay.”
Còn có tâm tư nói giỡn, Tuyên Đế yên lòng, bên môi cũng mang theo ý cười, nghe tiểu cô nương nói khả năng Mộ lão phu nhân bị những thư từ đó lừa bịp, lại hơi buồn rầu nói: “Nhưng quả nhiên tách ra lâu như vậy, chưa từng gặp qua, giống như…… Còn không có dễ dàng thân cận như với Từ ma ma, vị lão phu nhân kia……”
Nàng nghĩ, bộ dáng vị lão phu nhân kia rất chờ mong nhìn thấy chất nữ “Tri Y” của bà. Nàng không biết chất nữ bọn họ yêu thương trong thư kia rốt cuộc là ai, nhưng sau khi bản thân biết nguyên do giải đáp được sự tò mò, đúng là bản thân không đáp lại được kỳ vọng của lão phu nhân, cũng không có khả năng đối đãi thân mật được với bà giống như với a ma.
Sức khỏe Mộ lão phu nhân nhìn qua không được tốt, hẳn là chịu không nổi bị cự tuyệt, cho nên Tri Y nghĩ nói ít sai ít, vốn cũng muốn phải nhanh một chút quay về hành cung.
“Hoàng Thượng.” Tri Y có chút không xác định nói, “Ta như vậy, có phải quá tùy hứng hay không?”
Vì thỏa mãn sự không cam lòng và tò mò trong lòng mình, nàng đã tới quấy rầy cuộc sống đang yên lặng bình thản của hai lão nhân gia. Sau khi vạch trần thân phận nhưng lại không nghĩ muốn thân cận với bọn họ, như vậy đối với hai lão nhân gia mà nói, giống như hơi quá đáng.
“Đương nhiên không có.” Tuyên Đế khẳng định, nhẹ xoa đầu tiểu cô nương, theo hắn thấy, mặc dù thật sự tùy hứng, Tri Y được hắn nâng niu ở lòng bàn tay đương nhiên có tư cách này.
Người bị cô phụ là Tri Y, thế gian này có rất nhiều người có thể bởi những chuyện này mà hiểu lầm trách cứ nàng, nhưng người không có quyền trách móc nàng chính là người Mộ gia. Theo lời Tuệ Giác nói, nếu không được Tĩnh Thái phi nhận Tri Y vào trong cung nuôi dưỡng, sau đó lại được mẫu hậu và hắn thu dưỡng, có lẽ nàng đã sớm không còn trong sự lãnh đạm làm lơ thậm chí là bị ngược đãi của cha mẹ.
Chuyện vô dụng nhất thế gian chính là hối hận, nếu chuyện đã phát sinh, mặc dù phu thê Mộ Đại học sĩ có hối hận cũng không còn quan trọng nữa.
Cánh tay ôm Tri Y siết chặt hơn một chút, vốn dĩ Tuyên Đế tính toán muốn thông qua thân phận của Mộ Đại học sĩ giảm bớt những lời phê bình có thể có ở trong kinh với Tri Y, cũng không hi vọng mấy Tri Y thân cận với nhị lão nhiều hơn.
Nói đến cùng, cũng là dục vọng chiếm hữu của Tuyên Đế lại phát tác. Tri Y là do hắn và mẫu hậu từng bước một nuôi nấng từ khi còn là đứa trẻ bi bô tập nói đến hiện giờ trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp ngoan ngoãn, là thuộc về hoàng thất thuộc về hắn, lúc trước đáp ứng yêu cầu của Tri Y, cũng chỉ là bởi vì ý nguyện và thỉnh cầu của tiểu cô nương.
Hiện tại Tri Y đã muốn buông chuyện này xuống, đương nhiên hắn không có ý kiến.
“Hoàng Thượng.” Tri Y trộm chọc chọc bên hông hắn, “Mộ Đại học sĩ tới đây kìa.”
Tiểu cô nương chỉnh tư thế, trước mặt người ngoài không ăn vạ giống như vừa rồi.
Mộ Đại học sĩ dẫn theo vị Tri phủ Du Thành cùng đi tới, bên người là Quý Vĩnh Tư và vị lão quản gia kia, khi nhìn thấy tư thế thân mật của Tri Y và Tuyên Đế trong mắt có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã được che dấu một cách hoàn mỹ.
Khi ông rời kinh Tuyên Đế mới vừa đăng cơ không lâu, ở trong mắt Mộ Đại học sĩ vẫn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh chưa kịp nhược quán. Đảo mắt mười năm qua đi, đế vương thiếu niên kia đã trưởng thành như bây giờ, bộ dáng trầm ổn có độ, làm trong lòng ông không khỏi cảm khái.
Trong viện đầy thị vệ vây quanh, Mộ Đại học sĩ cúi đầu, “Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng.”
Tuyên Đế tiến lên hư đỡ một phen, “Mộ lão không cần đa lễ như vậy.”
Lại hàn huyên hồi lâu, Tri Y không có hứng thú nhìn ngó bốn phía, vừa lúc thấy Trang Trạch Khanh từ trong thư phòng đi ra, nhưng hình như Mộ lão phu nhân vẫn còn ở bên trong.
“Hoàng Thượng.” Thấy Tuyên Đế tự mình tới, Trang Trạch Khanh cũng sửng sốt một chút, tiến lên hành lễ, Tuyên Đế gật đầu.
Mộ Đại học sĩ cho rằng Tuyên Đế tới tìm ông vì chuyện của Tiết Hải, nhưng đương nhiên Trang Trạch Khanh biết Hoàng Thượng khẳng định bởi vì tiểu biểu muội này của hắn.
Khụ…… Liếc đến tiểu cô nương nhỏ xinh bên người Tuyên Đế, Trang Trạch Khanh cũng coi như là bước đầu vứt bỏ được một chút thành kiến trước kia khi nhìn thấy hai người thân mật, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng thật là…… Xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn a.
“Trường Du.” Tuyên Đế gọi đến tên hắn, “Mang Tri Y về hành cung trước.”
Tri Y ngơ ngẩn, nàng còn tưởng rằng có thể trở về cùng Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng?”
Tuyên Đế rũ mi ôn hòa nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Ngoan, ngay sau đó trẫm sẽ trở về.”
Tuy là trước mặt nhiều người như vậy, ngữ khí vẫn sủng nịch như trước, làm gương mặt của tiểu cô nương từ trước đến nay gan lớn cũng không tự giác ửng đỏ. Còn nghĩ muốn làm nũng hai câu cũng bị đánh mất trong nháy mắt, ngoan ngoãn đi theo Trang Trạch Khanh ra ngoài, phía sau là mấy trăm thị vệ ánh mắt kính nể.
Có thể làm cho vị Hoàng Thượng này của bọn họ trở thành nhiễu chỉ nhu*, Mộ cô nương đúng là không đơn giản a.
An Đức Phúc cũng âm thầm dựng ngón tay cái với Hoàng Thượng nhà mình, không hổ là Hoàng Thượng, một câu đã đem cô nương biến thành mèo nhỏ ngoan ngoãn thuận theo.
Duy chỉ có Mộ Đại học sĩ kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng mở miệng nói: “Tri Y?”
Lúc này tiểu cô nương đã đi ra sân, tiến vào trung thính phía trước, đương nhiên không nghe được tiếng gọi thấp thấp này của ông.
“Hoàng Thượng, đây là?” Mộ Đại học sĩ không nhịn được, nhấc chân muốn đuổi theo, bị người của Tuyên Đế ngăn lại, Tuyên Đế bước vào trong thư phòng trước một bước, An Đức Phúc lại cười nói, “Hoàng Thượng đặc biệt tới tìm Mộ đại nhân, có rất nhiều chuyện chưa xong, lúc này Mộ đại nhân cũng không thể đi a.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh thân cận của Hoàng Thượng và tiểu cô nương mới vừa rồi, Mộ Đại học sĩ kiềm chế loại nghi vấn đang gieo rắc trong đầu, quyết định tự mình thỉnh giáo Tuyên Đế.
Tri Y lên xe ngựa Tuyên Dế phái tới, vì để ngừa vạn nhất, Trang Trạch Khanh cùng ngồi ở bên trong che chở nàng, thấy thần sắc Tri Y nghĩ thầm muốn hỏi nàng vài câu về chuyện nhận thân hôm nay, lại sợ chạm phải chỗ thương tâm của tiểu biểu muội. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định không đề cập tới, dù sao bất luận như thế nào, tiểu cô nương trước mắt luôn là biểu muội của hắn, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Mới đến cửa hành cung, Tri Y gặp Nghi Nhạc đang thăm dò xung quanh từ sáng sớm, nhìn thấy nàng xuống xe ngựa Nghi Nhạc kích động chạy tới ôm chặt nàng, lại vội vàng buông ra, đánh giá từ trên xuống dưới, “Không có việc gì đi? Không bị thương đi?”
“…… Không có a.” Tri Y buồn bực nhìn nàng ấy, “Ta không phải đi chiến trường, sao Nghi Nhạc tỷ tỷ khẩn trương như vậy?”
“…… Còn không phải thị vệ trở về bẩm báo kia, nói đáng sợ như vậy, đến Hoàng Thượng nhà muội nghe xong sắc mặt cũng đại biến trực tiếp dẫn người đi đón muội.” Nghi Nhạc le lưỡi, xem ra là sợ bóng sợ gió một hồi, “Ta vốn dĩ muốn đi theo, nhưng ngẫm lại, ngược lại khả năng đi theo sẽ thêm phiền, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ muội.”
Trong lòng Tri Y có một dòng nước ấm áp, “Cảm ơn Nghi Nhạc tỷ tỷ.”
“Hoàng Thượng nhà muội đâu?”
“Ở Mộ phủ, chút nữa sẽ quay lại.” Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Trang Trạch Khanh đã cáo từ đi nơi khác.
Hai người chậm rãi đi đến chỗ ở Tri Y, “Mộ phủ? Thì ra muội đi chỗ đó, như thế nào, nhìn thấy tổ phụ tổ mẫu kia của muội chưa?”
Tri Y gật gật đầu, đem chuyện ở Mộ phủ đơn giản nói ra, làm Nghi Nhạc nghe một bên gật đầu một bên lắc đầu, cuối cùng nói: “Thì ra là như vậy, sao bổn quận chúa cảm thấy… Tổ phụ tổ mẫu kia của muội cũng quá hồ đồ đi? Ách…… Không đúng, phải nói là phụ thân trong kinh kia của muội cũng thật quá đáng.”
Nàng ấy vội vàng sửa miệng, cẩn thận nhìn nhìn Tri Y, thấy sắc mặt tiểu cô nương không thay đổi mới yên lòng, “Kỳ thật, nói không chừng đây lại là chuyện tốt.”
“Hả?” Tri Y tò mò nhìn nàng ấy.
“Phật nói, duyên dày hay duyên mỏng là ở ý trời. Tiểu Tri Y muội tuy rằng thân duyên nhạt nhẽo, nhưng cũng đúng là bởi vậy mới gặp được a ma và Hoàng Thượng của muội a, thế gian không có gì hoàn mỹ, được cái gì, trời xanh nhất định phải thu hồi một thứ khác của ngươi.” Nghi Nhạc thay đổi phương thức nói, “Nếu nói, để Tri Y muội lấy cảm tình của Thái Hậu và Hoàng Thượng đối với muội đổi lại bằng sự yêu thương của cha mẹ muội và tổ phụ tổ mẫu từ nhỏ, muội có nguyện ý không?”
Tri Y trầm tư một lát, không nhịn được chớp mắt, “Loại nếu này rất kỳ quái a, nếu từ nhỏ không phải ở bên người a ma và Hoàng Thượng lớn lên, đương nhiên không có cảm tình gì với bọn họ, thì đâu ra có nguyện ý trao đổi hay không?”
Hơn nữa…… Trong lòng tiểu cô nương nói thầm, a ma đã nói, cảm tình không có biện pháp bị trao đổi, giống như năm tháng làm bạn vĩnh viễn không thể thay thế bởi bất kì cái gì.
Nghi Nhạc không nói gì, tiểu cô nương nói rất có đạo lý, hình như nàng ấy không thể phản bác.
Nàng ấy nói sang chuyện khác nói: “Tiểu Tri Y, hôm nay buổi sáng bàn đu dây ở chỗ ở của muội có phải đột nhiên bị đứt hay không?”
Tri Y nỗ lực nghĩ nghĩ mới nhớ lại có chuyện như vậy, khi đó nàng thất thần nhớ thương chuyện tổ phụ tổ mẫu, căn bản không đem bàn đu dây kia ghi tạc trong lòng.
“A…… Đúng.”
“Muội có biết nguyên do vì sao không?” Đột nhiên Nghi Nhạc có chút kích động nho nhỏ, không đợi Tri Y đã tự nói ra, “Lần đó chuyện muội chỉ huy vịt trời hái thuốc cứu thôn dân và lời Tuệ Giác đại sư nói truyền về kinh, hiện giờ toàn bộ kinh thành đang nghị luận sôi nổi đấy, nghĩ mấy ngày nay sổ con chắc cũng giống bông tuyết bay tới chất đầy ngự án của Hoàng Thượng nhà muội.”
Tri Y ừ một tiếng thật dài, “Bàn đu dây kia?”
Nghi Nhạc cười, “Chuyện bàn đu dây là cung nữ Liên Hương kia của muội điều tra ra, nàng ta thật sự rất lợi hại, chỉ nửa canh giờ đã tra ra là một thô sử ma ma ở chỗ phòng bếp nhỏ ra tay. Ma ma kia nói khá thú vị, nói là trước sau có bốn bên nhân mã tìm bà ta, đều là đến từ trong kinh, trong đó một người còn dùng nhi nữ trong kinh áp chế bà ta. Nhưng bà ta nhát gan, không dám thật sự làm ra việc gì hại người, nghĩ muội yêu thích bàn đu dây, đã nháo ra như vậy một chuyến, chính là muốn để muội phát giác.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 78
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 80