Chương 101: Sau khi say rượu
“Hoàng Thượng?” Tri Y mờ mịt quay đầu lại, lại bị một bàn tay hữu lực chặt chẽ cố định đầu, mùi rượu say lòng người từ đỉnh đầu phả xuống, “Dung nhan trẫm có chút thất nghi, đừng nhìn.”
Thì ra còn biết dung nhan mình có chút thất nghi, hẳn là không say đến mức quá lợi hại như trong tưởng tượng. Tri Y thầm nghĩ, chuyển ánh mắt, nỗ lực đi vào trong điện, Tín Vương đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi liệt trên ghế, nửa người như muốn ngã, bên cạnh có mấy nội thị hai tay khẽ nhếch tùy thời chuẩn bị đỡ người thậm chí còn có người sắm vai đệm thịt.
…… Là phong cách từ trước đến nay của Tín Vương gia.
“Vì sao Hàm Hàm nhìn người khác?” Giọng nam thấp thuần vang lên lần thứ hai, dường như trong đó còn có tia bất mãn, “Vì sao không nhìn trẫm?”
Tri Y: “……” Là ngài nói ta không cần nhìn a Hoàng Thượng.
An Đức Phúc ở bên cạnh làm mặt quỷ, giống như muốn nói: Cô nương đã biết, Hoàng Thượng đã thật sự say, còn say không nhẹ.
Tán thành gật đầu, Tri Y cũng dùng ánh mắt ý bảo: Một người khác đâu?
Nhịn cười ý, An Đức Phúc bĩu môi, để Tri Y nhìn về phía bên trụ sơn đỏ trong điện. Tri Y bị cả kinh nheo mắt, thiếu chút nữa không nhận ra có người đang nằm liệt bên trụ.
Người nọ ngất đi, nghiêng đầu, chỉ lộ ra bên ngoài một nửa khuôn mặt dường như không có chỗ nào hoàn hảo, tím tím xanh xanh, có thể tưởng tượng cả khuôn mặt bị đánh bầm dập, vô cùng buồn cười. Hình như đánh người chỉ đánh vào mặt, ngược lại trên người không có dấu vết gì, chỉ có một dấu ủng bên góc áo bào.
Tri Y không biết nên làm ra biểu tình gì, có một chút cảm động, càng nhiều hơn là buồn cười. Bởi vì đối với nàng Mộ Liên Thu thực sự không lưu lại ấn tượng gì…… Nàng từng nghe Thái Hậu nói khi còn bé từng quay về Mộ phủ quá một lần, nhưng một lần trải qua duy nhất này đã phai nhạt từ lâu. Có lẽ người khác sẽ nói nàng bất hiếu, rốt cuộc cổ ngữ có nói “Con không nói cha sai”, nhưng ở trong lòng Tri Y, cũng không có coi ông ta là “cha”, nên không thể nào nói đến hiếu.
Một tay sờ soạng tìm tay Tuyên Đế đang gác trên đỉnh đầu, túm lấy ba ngón, “Hoàng Thượng. ““Hả?” Tuyên Đế đang thưởng thức một mộc thoa bằng gỗ hương sắp rơi trên đầu nàng, sau đó dứt khoát gỡ thoa xuống, mặc kệ tóc nàng rơi rụng, còn rất vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình, “Chưa sơ tóc mây mặt như liên.”
An Đức Phúc che mặt, Hoàng Thượng uống say mơ mơ hồ hồ đánh mệnh quan triều đình một trận, hiện giờ ở chỗ này đọc thơ tình cho cô nương nghe, cũng không biết sau khi tỉnh rượu Hoàng Thượng sẽ đem hết tất cả người ở đây diệt khẩu hay không.
Cuối cùng Tri Y cũng lý giải được tâm tình của Tuyên Đế ngày trước lúc nàng say rượu, mặc kệ người đang thưởng thức tóc mây, đảo mắt nói với An Đức Phúc: “An tổng quản, phái người đưa Mộ đại nhân hồi phủ đi.”
Dừng lại, nàng hơi cân nhắc, “Lại phái thêm thái y đi theo chữa trị, nói Hoàng Thượng và Tín Vương gia rượu vào hứng khởi cùng luyện võ, không cẩn thận làm Mộ đại nhân bị thương.”
Còn suy nghĩ của Mộ Liên Thu? Căn bản không ở trong phạm vi suy xét của bất luận kẻ nào, kể cả ông ta dám nói là Hoàng Thượng uống say đánh ông ta, cũng muốn có ai dám tin.
Một người nghiêm túc trầm ổn như Hoàng Thượng, người ít khi nói cười, sao có thể làm ra chuyện giận sôi với chính thần tử của mình!
An Đức Phúc nghe lệnh, Tuyên Đế không ngăn cản, dù sao người đã đến nhìn, thuận tiện chỉ về phía Tín Vương đang nằm trên ghế, “Cái này cũng ném ra ngoài cho trẫm.”
An Đức Phúc dừng động tác lại, nhìn về phía Tri Y, Tri Y nhịn cười âm thầm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trước đưa về Kính Hòa Cung đi, lại phái người đưa tin cho Vương phủ.”
Hiển nhiên vị này cũng không phải người tốt, khẳng định sau khi Tín Vương phi biết chuyện sẽ vào cung đoan người, chờ lúc thấy bộ dáng Tín Vương say thành như vậy, không chừng trở về sẽ để Tín Vương ngủ thư phòng mấy phòng. Trong lòng An Đức Phúc đồng tình với Tín Vương gia, ngoài miệng liên thanh đồng ý nhất nhất đi ra ngoài làm việc.
Tuyên Đế đợi nửa ngày, cũng không thấy tiểu cô nương nói chuyện với mình, “Vì sao Hàm Hàm không để ý tới trẫm?”
Im lặng nửa ngày, Tri Y mới mặc hắn thả lỏng xoay người, mắt sáng như sao, bên môi hiện ý cười, “Ta sợ Hoàng Thượng cũng để người ném ta ra ngoài nha.”
Nói xong không đợi Tuyên Đế nói tiếp, đẩy người đến cạnh bàn, một bên phân phó: “Ta nhớ rõ Thái Y Viện có giải rượu hoàn, phái người đi lấy một viên tới. Từ từ —— trực tiếp truyền Ngô thái y đến đây đi, bắt mạch cho Hoàng Thượng.”
“Trẫm không có bệnh.” Tuyên Đế nghiêm túc nhìn nàng, mày kiếm nhăn lại, biểu tình rất dọa người, “Vì sao phải truyền thái y?”
Tri Y thè lưỡi, quên mất bây giờ Hoàng Thượng không giống ngày thường, ánh mắt hơi đảo nói: “Là Tri Y nói sai rồi, thái y truyền đến để khám cho Tri Y, mới vừa rồi chạy vội, chân có chút đau.”
“Bị thương chỗ nào?” Tuyên Đế nghe vậy ánh mắt lập tức tuần tra trên dưới, trực tiếp bế người đặt lên bàn, như thế tầm mắt Tri Y cao hơn Tuyên Đế một chút.
“Không có thực sự bị thương, hẳn là bị bầm tím một chút, thái y lấy chút thuốc mỡ để Liên Hương các nàng xoa một lúc là được.”
“Ừ.” Tuyên Đế trịnh trọng gật đầu, không mở miệng nữa, trầm mặc chăm chú nhìn Tri Y bộ dáng có vẻ ngoan ngoãn hơn chút.
Ngoan ngoãn? Tri Y bị hình dung của bản thân dọa sợ, nhưng nhìn kỹ, đúng là cũng khá phù hợp……
Thử duỗi tay muốn vuốt ve đầu Tuyên Đế, còn chưa đụng tới sợi tóc mà người đã tự động nhích lại gần, Tri Y dừng một lát, sau đó đánh bạo bắt chước bộ dáng Tuyên Đế ngày thường khẽ vuốt.
Tuyên Đế vẫn nghiêm nghị như trước, nhưng khuôn mặt đã an bình. Đầu ngón tay mềm mại ấm áp lướt qua giữa mày sắc bén, hàng mi nhăn lại cũng thả lỏng, như mèo con được vuốt lông, thu lại cảnh giác; bàn tay xẹt qua mí mắt, đôi mắt thâm thúy đen nhánh theo đó mà khép lại; lòng bàn tay khẽ chạm lên gương mặt, khóe môi đang mím chặt không tự giác nhếch lên. Chờ Tri Y lại khẽ vuốt thêm lần nữa, thần thái của Tuyên Đế hoàn toàn thay đổi dưới tay nàng, dường như hơi thở xung quanh làm hắn rất yêu thích thư thái, an bình tự nhiên.
Lần đầu tiên cẩn thận dùng tay cảm nhận hình dáng Tuyên Đế như thế, Tri Y phát hiện rất thú vị. Cũng nhắm mắt lại, ngón tay theo ký ức mới vừa rồi nhất nhất sờ ngũ quan hắn, bên môi treo nụ cười nhu hòa mà tràn ngập hứng thú, “Nhớ kỹ bộ dáng Hoàng Thượng như vậy, mặc dù về sau Tri Y nhìn không thấy, cũng có thể nhận ra Hoàng Thượng.”
Đột nhiên Tuyên Đế mở mắt, hình như muốn nói cái gì, nhưng ánh mắt vừa chạm đến biểu tình ôn nhu của tiểu cô nương lại đột nhiên quên mất, mê mang trong mắt chợt lóe qua, bởi vì cảm giác say nên không nhớ nổi ý nghĩ vừa rồi xẹt qua.
Tri Y vẫn nhắm hai mắt, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt Tuyên Đế, dừng lại ở đó, sau một lúc lâu cười khẽ, “Ta cảm giác được Hoàng Thượng đang chớp mắt.”
“Hoàng Thượng đang cười.”
“Hoàng Thượng nhíu mày.”
Hai người chơi vô cùng vui vẻ, Tri Y nguyện ý đoán, Tuyên Đế cũng phối hợp làm ra các loại biểu tình. Bởi vậy Tri Y biết, khi say rượu Hoàng Thượng đặc biệt ngoan ngoãn, nghe lời và dính người, ừm…… Cũng rất dễ dàng tức giận nếu mình không để ý đến hắn.
Cảnh tượng kỳ lạ này làm Từ ma ma vừa vào Càn Khôn Điện tìm tiểu chủ tử ngơ ngẩn, lại quay lại nhìn bảng hiệu Càn Khôn Điện, còn tưởng mình đi nhầm chỗ nhận sai người.
“Cô nương?” Không xác định lên tiếng, Từ ma ma quét mắt nhìn đám người Mặc Trúc Liên Hương đang cúi đầu đợi lệnh ở bên cạnh, hình như đã hiểu vì sao các nàng ấy không dám ngẩng đầu.
“Ma ma.” Tri Y vui sướng mở mắt, muốn nhảy xuống bàn, bị Tuyên Đế giữ chặt cố định trong lòng ngực, ngữ khí rất bá đạo, “Trẫm, không được đi.”
Tri Y & Từ ma ma: “……”
“Là a ma tìm ta?”
Từ ma ma khụ khụ, “Thái Hậu nương nương để người chỉnh sửa đôi chỗ ở áo cưới mũ phượng, muốn cô nương qua nhìn một cái, cô nương xem……”
“Không đi.” Tuyên Đế thay nàng trả lời, đem đầu Tri Y ép lên vai phải, hơi híp mắt, “Chỗ nào nàng ấy cũng không đi.”
Từ ma ma:…… Hoàng Thượng thật sự lão nô không phải tới để đoạt người, có thể không cần dùng loại ánh mắt tràn đầy sát khí này nhìn qua không?
Tri Y không có biện pháp, hướng Từ ma ma ý bảo bộ dáng hiện giờ của Tuyên Đế, “Ma ma thay ta hồi bẩm với a ma đi, muộn một chút mới có thể đi xem.”
Nhìn tư thế này, Từ ma ma cũng đoán Hoàng Thượng là sẽ không tha cho tiểu chủ tử chạy lấy người. Bà vốn là ý cười doanh doanh hành lễ cáo từ, đột nhiên nghĩ đến cái gì sắc mặt thay đổi, đi đến bên cạnh Liên Hương Tích Ngọc nhỏ giọng nói: “Giúp cô nương chăm sóc Hoàng Thượng.”
Tích Ngọc nghi hoặc, Hoàng Thượng đương nhiên có Mặc Trúc Mặc Lan tỷ tỷ các nàng hầu hạ, sao còn cần mình? Liên Hương ngưng mi một lát, chỉ chốc lát sau đã hiểu được, âm thầm lắc đầu.
Từ ma ma cũng suy nghĩ nhiều quá, mặc dù Hoàng Thượng say rượu tính cách hơi thay đổi chút, nhưng tâm tính sẽ không thay đổi.
Vừa cười, nháy mắt Liên Hương đã tự mình vả mặt, lóa mắt một cái đã thấy Hoàng Thượng bọn họ ôm cô nương bước nhanh đi khỏi Càn Khôn Điện, đi đường nhỏ thẳng đến tẩm điện của Thần Quang Điện.
Liên Hương:……
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ lôi kéo Tích Ngọc tới Thần Quang Điện, Liên Hương vừa muốn đi vào tẩm điện, bị Mặc Trúc ngăn lại, “Hoàng Thượng ngủ cùng cô nương.”
“…… Sao lại ngủ cùng nhau?” Liên Hương trừng mắt, nhón chân thăm dò, “Mặc Trúc tỷ tỷ, này, này……”
Mặc Trúc cố ý mặc nàng ấy sốt ruột, qua một lát mới bật cười, “Cả ngày các ngươi nghĩ cái gì? Chỉ là ngủ thôi, sao hoảng loạn như vậy?”
“Đến ngủ rồi còn không hoảng hốt?” Liên Hương hỏi lại theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại lời Mặc Trúc nói, mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nhẹ giọng nói, “Mặc dù như vậy…… Cũng không đúng quy củ lắm.”
Tuy nói như vậy, cuối cùng nàng ấy cũng không tranh cãi nữa, vừa nhìn xuyên qua khe hở bên cửa, yên tâm lại, thành thành thật thật canh giữ ở ngoài phòng.
Bên trong Tri Y lại không buồn ngủ, mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi đến rất tốt, không giống Tuyên Đế mỗi ngày vừa thượng triều nghị sự xong lại phê duyệt tấu chương, tới ban đêm còn có thói quen đọc sách xong mới đi ngủ.
Nhưng bị hai cánh tay rắn như thiếc gắt gao giữ lại, Tri Y vừa thoáng động, người nọ đã thấp thấp nói, “Hàm Hàm đừng nháo”.
Nàng còn có thể như thế nào, chỉ có thể an tĩnh im không nhúc nhích. Bởi vì ngay cả tay cũng bị một bàn tay của Tuyên Đế nắm, nắm rất chặt, hiện nay thứ duy nhất nàng có thể tự do hành động, đại khái chỉ có tròng mắt.
Quay đầu, nhìn gương mặt đang ngủ trước mắt đã nhìn vô số lần, tay chân Tri Y không động đậy, cũng chỉ có thể động miệng……
Ý xấu ào tới, Tri Y nhìn trái nhìn phải thấy trong điện không còn ai khác, giống như tằm trườn lên, dừng lại trên mặt Tuyên Đế, hai mắt lóe sáng.
————
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyên Đế ngủ một giấc không có gì khác thường, ngủ tới bình minh cũng hoàn toàn không nhớ đến chuyện say rượu ngày hôm qua, đương nhiên cũng không nhớ rõ có tiểu cô nương sớm trở về Kính Hòa Cung từ đêm qua.
Không phát giác rửa mặt, tiếp nhận khăn mềm cung nhân trình lên nhẹ lau khuôn mặt, chú ý tới biểu tình muốn nói lại thôi của An Đức Phúc, trầm giọng mở miệng, “An Đức Phúc.”
“Có nô tài ——”
Ánh mắt xẹt qua hắn, Tuyên Đế duỗi tay để nội thị hầu hạ mặc long bào, “Nói.”
Sắc mặt thay đổi liên tục, An Đức Phúc cười nịnh nói: “Đêm qua nô tài ngủ không được ngon nên tinh thần không tốt lắm, để Hoàng Thượng hiểu lầm, nô tài có tội, nô tài có tội……”
Nhíu mày liếc một cái, Tuyên Đế không mở miệng, đám nội thị không dám thở mạnh, đầu cũng không dám ngẩng lên, đương nhiên cũng không thể nào biết đượ nguyên do An Đức Phúc khác thường.
Suy nghĩ nửa ngày, An Đức Phúc vẫn cẩn thận kiến nghị: “Hoàng Thượng muốn soi gương nhìn phát quan không ạ? Sợ bọn nô tài hầu hạ không hợp tâm ý Hoàng Thượng.”
Từ trước đến nay Tuyên Đế rửa mặt chải đầu không thích dùng gương, đây là quy củ trên dưới Thần Quang Điện đều biết, tức khắc lời này của An Đức Phúc làm Tuyên Đế nổi lên lòng nghi ngờ, xoay người vài bước vừa nhìn vào gương vừa cẩn thận nhìn, không bao lâu đã thấy được chỗ không thích hợp.
Khẽ nâng cằm, ngón tay thon dài nhẹ xoa vùng da cằm gần cổ một chút, nơi đó có một dấu răng nhỏ không dậm không nhạt. Chủ nhân dấu răng cũng dùng chút lực, bằng không cũng không đến mức một đêm còn chưa tiêu.
Chút cảm giác hơi hơi đau truyền đến từ dưới cằm, Tuyên Đế quay đầu nhìn lại thấy An Đức Phúc cúi đầu thấp nhất trong đám người, thật sự vừa buồn cười lại tức, “Ngẩng đầu lên.”
Trong giọng nói chứa vài phần tức giận, An Đức Phúc vội vàng giải thích không ngừng, “Không phải nô tài làm ——”
Tuyên Đế…… Đương nhiên trẫm biết không phải ngươi làm.
Đen mặt hỏi: “Hôm qua trẫm đã làm gì?”
Nếu không phải mình làm cái gì, sao tiểu cô nương sẽ tức giận đến mức làm ra dấu răng sâu như vậy.
“Hoàng, Hoàng Thượng một chút cũng không nhớ rõ?”
Tuyên Đế không nói, dùng ánh mắt ý bảo An Đức Phúc còn lề mề có thể cút đi chịu bản tử.
An Đức Phúc càng thêm thật cẩn thận, bắt đầu từ lúc Tuyên Đế bị Tín vương chuốc say, kể tới lúc hắn truyền Mộ Liên Thu tiến cung đánh một trận, sau đó truyền Tri Y đến Càn Khôn Điện ôm người không chịu buông tay. Đến chỗ này, sắc mặt Tuyên Đế vẫn không thay đổi, kỳ thật nội tâm đã nổi lên gợn sóng, hiển nhiên không nghĩ tới mình uống say sẽ có tính tình như vậy.
Nuốt nuốt nước miếng, An Đức Phúc bắt đầu nói đến trọng điểm.
Nói Tuyên Đế đem người ôm về tẩm điện cưỡng chế người ngủ cùng, sau đó Thái Hậu tới Thần Quang Điện đòi người, khi Thái Hậu thấy Tri Y và Tuyên Đế cùng nhau ngủ trên long sàng giận tím mặt, lệnh các ma ma đem người ôm đi, còn để nội thị đem tất cả chăn đệm gối mềm trên giường rút hết toàn bộ chỉ để lại cho Tuyên Đế một cái giường trụi lủi.
Nếu không phải người ở Thần Quang Điện lo lắng hôm sau Tuyên Đế thanh tỉnh nhìn thấy tình hình lúc ấy sẽ càng giận, nên nửa đêm đem tất cả đồ vật trả lại chỗ cũ, vì vậy sáng sớm Tuyên Đế dậy mới không phát hiện chút gì không thích hợp.
Tuyên Đế:…… Trách không được bả vai hơi đau.
Không ai nói gì bầu không khí trầm mặc lan tràn, dù sao cũng đã đem chuyện tình nói ra, An Đức Phúc dứt khoát nhắm mắt nói nốt: “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương còn phân phó một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Thái Hậu nương nương nói, nói một tháng trước đại hôn, Hoàng Thượng không thể bước vào Kính Hòa Cung nửa bước, nếu không sẽ……” Thanh âm của An Đức Phúc càng nói càng nhỏ, đến cuối thì như tiếng muỗi kêu gần như không thể nghe thấy, “Nếu không sẽ cho người ném ngài ra ngoài.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 100
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 102