Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 58: Nam Tuần

Đầu hạ mưa nhỏ kéo dài, từng đợt từng đợt nhè nhẹ rơi xuống, tầm tã rơi vào sông hồ, tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng thật nhỏ. Nơi này đúng là Liên Hồ nổi danh nhất Du Thành ở Giang Nam, Liên Hồ là một nhánh sông của sông Vân Dương bên ngoài Du Thành, vào mùa hạ kéo dài khắp mấy chục dặm của Du Thành tràn ngập hoa sen.

Vào hạ không lâu, hoa sen chưa hoàn toàn nở rộ, nhưng lá sen sinh trưởng cao vút tạo thành từng phiến như đá quý mã não màu xanh điểm xuyết trên mặt hồ, bị mái chèo của du thuyền lui tới tạo ra gợn sóng xao động từng đợt, phập phồng qua lại.

Ánh mắt xẹt qua lá sen, nhìn về phía nam có một con thuyền nhỏ ngừng ở dưới vòm cầu hình như để tránh mưa. Thuyền nhỏ rất đơn sơ, đỉnh thuyền đóng tấm ván gỗ dùng rơm rạ bao trùm, trên Liên Hồ có thể tùy ý thấy được con thuyền nhỏ chở du khách và bá tánh ở trong hồ.

Trên thuyền chỉ có ba người, trên người của người chèo thuyền khoác áo tơi, người thanh niên mặc áo tím khí chất trầm lặng, và một tiểu thiếu niên linh động hoạt bát.

“Liên hoa phục liên hoa, hoa diệp hà trọng điệt. Diệp thúy bổn tu mi, hoa hồng cường như giáp.” Vị tiểu thiếu niên mặc y phục màu nguyệt bạch rộng thùng thình niệm hai câu thơ, mặt đầy tò mò, đem tay thò ra ngoài thuyền hứng nước mưa nhưng bị ánh mắt cửa người thanh niên không nhẹ không nặng nhìn qua đã tự giác rụt tay về.

Người chèo thuyền vui tươi hớn hở nhìn hắn, không ngừng an ửi, “Hai vị công tử đừng lo lắng, mưa này không đến một khắc sẽ tạnh, rất nhanh sẽ quay được vào bờ.”

“Dù sao chúng ta cũng không vội.” Tiểu thiếu niên đáp lời, đi đến bên cạnh người chèo thuyền nói, “Chèo thuyền gia gia, một năm bốn mùa ngươi đều chèo thuyền ở Liên Hồ này sao?”

Chỉ nhìn vị tiểu công tử này cả người ăn mặc khí phái đã biết gia thế bất phàm, nhưng một tiếng “gia gia” thanh thúy không chút làm cao, cực kỳ thân thiết, làm trong lòng người chèo thuyền tràn đầy ngọt ngào, thần sắc càng thêm hòa ái dễ gần, “Dương nhiên không phải, Liên Hồ ở Du Thành tuy đẹp người người đến vì nổi danh nhưng cũng chỉ thích hợp để du ngoạn vào hai mùa xuân hạ lúc vào thu sang đông cả hồ cũng chỉ có nước làm gì còn cảnh sắc gì. Hai mùa này mấy người chèo thuyền ở Liên Hồ phần lớn sẽ ra sông Vân Dương ngoài Du Thành để bắt cá, mùa thu cá sông béo nhất, mùa đông tươi mới, đến chỗ nào cũng có thể bán được giá tốt.”

Tiểu thiếu niên gật gật đầu, “Vậy chèo thuyền gia gia mỗi lần đưa người cũng sẽ giới thiệu thế này sao?”

“Đương nhiên không giống nhau.” Người chèo thuyền đưa tay hái một bát sen ở chỗ không xa đem tới, thuần thục tách hạt sen bên trong, cười ha hả nói, “Tiểu công tử muốn nếm thử không? Hạt sen này tươi mới rất ngọt.”

Trong cung có hồ sen, đương nhiên tiểu thiếu niên cũng đã tự mình hái bát sen ăn rồi, nhìn trộm người thanh niên thấy hắn không phản đối nên yên tâm lột hạt sen ra ăn, “Cảm ơn chèo thuyền gia gia.”

“Giá chở người đi thuyền cũng khác nhau sẽ căn cứ vào việc người này muốn đi gần hay xa canh giờ thế nào để định ra, giống như hai vị thì tiểu công tử chỉ cần năm văn tiền còn vị công tử kia mười văn là được.”

Tiểu thiếu niên chớp chớp mắt, năm văn, mười văn, biết một lượng bạc tương đương một ngàn văn, nói cách khác…… Giá rất hời nha, trong lòng suy nghĩ, tiểu thiếu niên cảm thấy người chèo thuyền trước mắt rất thành thật lại vất vả, chở người một vòng lớn như vậy mới kiếm được mười mấy văn tiền.

Nghe xong khích lệ của vị tiểu công tử, người chèo thuyền cười cười, “Thật ra chúng ta còn muốn đa tạ Tri phủ mấy năm trước đã ban bố pháp lệnh, vốn dĩ Liên Hồ này rất loạn, mỗi người đến du ngoạn đều là người giàu có quyền thế, du thuyền trên mặt hồ đều bị mấy nhà kia bao, tiểu dân chúng như chúng ta không thể đưa thuyền vào, vừa vào sẽ bị người ta quăng thuyền ra ngoài, đi cáo trạng với quan phủ cũng vô dụng. Nhưng sau đó kinh thành phái tân Tri phủ đến nhậm chức….”

Tiểu thiếu niên nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu, một bộ dáng có chung vinh dự, nàng biết pháp lệnh này đó là do Hoàng Thượng của bọn họ nghĩ ra hoặc phê chuẩn, những người này cảm kích Tri phủ, trên thực tế chính là cảm kích Hoàng Thượng.

Thanh niên thấy bộ dáng hết sức chăm chú của tiểu công tử hơi hơi mỉm cười, vốn là đang ngắm mưa, hiện giờ tất cả ánh mắt dừng ở trên người tiểu thiếu niên có ánh mắt lấp lánh đang tỏa sáng.

“Đình Chi ca ca!” Một lát sau tiểu thiếu niên đi tới, ghé vào trước ngực hắn cười khanh khách giơ lên một hạt sen vừa bóc vỏ, “Nếm thử đi, cái này rất ngọt.”

Thanh niên thuận thế cúi đầu cắn lấy hạt sen trắng nõn, chạm đến đầu ngón tay lạnh lẽo của tiểu thiếu niên, hơi nhíu mày, “Áo ngoài đâu?”

“Ở…… Ở chỗ An Phúc đó.” Nhớ tới lúc sắp lên thuyền đã đem áo ngoài nhanh nhẹn ném cho An Đức Phúc, tiểu thiếu niên không nhịn được cười trộm, sau đó đã bị một cái cốc đầu nhẹ nhàng, “Hết mưa rồi, đi lên đi.”

“Vâng.”

Được phân phó, người chèo thuyền cầm lấy mái chèo, thuyền nhỏ vững vàng chạy vào trung tâm hồ, dòng nước nhẹ nhàng đẩy ra lé sen hai bên, bên bờ hồ đã sớm có đội nhân mã chờ sẵn. Cầm đầu là một nam tử hơi trắng và khá béo, thấy hai người vội chào đón, “Chủ tử có bị ướt không? Mau trở về đổi xiêm y uống ly canh gừng đi.”

Thanh âm nam tử hơi béo hơi sắc bén, mặt mày mang theo chút ý cười nhu hòa, đúng là An Đức Phúc từ trong cung đi theo Tuyên Đế Nam Tuần đến Du Thành, mà đương nhiên hai vị chủ tử trong miệng hắn chính là Tuyên Đế và Tri Y.

Lần này qua sinh thần Tuyên Đế hơi say đã qua thêm hơn một năm, mùa xuân năm nay nhiều Tri phủ Tổng đốc của phương nam hợp lực thỉnh tấu Tuyên Đế Nam Tuần, nói mấy năm gần đây Tuyên Đế thống trị thiên hạ, Giang Nam ngày càng phồn thịnh, dân thịnh vật phong, khẩn cầu Tuyên Đế chuẩn tấu Nam Tuần. Theo lệ cũ của Tuyên triều thường có Nam Tuần, huống hồ Giang Chiết là vùng đất trù phú, vốn là phải tự mình đi khảo sát dân tình, hỏi những khó khăn của dân chúng, nhưng vì nhiều lý do đã trì hoãn nhiều năm, cho nên Tuyên Đế đáp ứng rời kinh Nam Tuần.

Lần này chuẩn bị Nam Tuần hai tháng, ngựa xe và nhân thủ có mấy vạn người, lại thêm thuyền xe, xây dựng hành cung, tiêu hao số bạc rất lớn. Nhưng hơn nửa trong đó là do thân hào phú thương của Giang Nam hiến cho vì một cái thanh danh và bảng hiệu, để cầu phúc trạch về sau, đương nhiên chuyện có lợi như thế Tuyên Đế sẽ không phản đối.

Lúc còn trẻ Thái Hậu theo Tiên đế nam hạ hai lần, không có hứng thú mấy với Giang Nam nên không muốn đi. Đương nhiên Tín Vương vẫn bị lưu lại trong kinh giám quốc, mười ngày sẽ cho truyền tin báo đến Giang Nam, nếu có chuyện gì khó giải quyết sẽ để Tuyên Đế quyết định.

Ngoài ra, lần này Tuyên Đế Nam Tuần cũng mang theo không ít triều thần, ví dụ như vài vị giáo tập vài vị Thái phó, mấy vị Nội các Đại học sĩ, Thượng thư bốn Bộ, Nam Dương Quận vương, Dung Thân Vương, những người này lại mang theo gia quyến, hơn nữa còn cung nữ nội thị thị vệ, mênh mông cuồn cuộn, tùy ý đi chuyển cũng giống như sóng thần.

Lúc trước Tri Y đã đi cùng Tuyên Đế tuần du qua Hồ Dương và Vũ Loan Thành, hiện giờ mới đến Du Thành, tiểu cô nương đã gấp không chờ nổi kéo Tuyên Đế cải trang ra ngoài du ngoạn.

Mấy năm nay Tuyên Đế càng thêm dung túng nàng, ngay cả Thái Hậu có khi không nhịn được nói hắn đừng sủng tiểu cô nương quá, trên mặt Tuyên Đế đáp ứng, quay đầu vẫn thuận theo mọi bề, làm Thái Hậu chỉ có thể lắc đầu than nhẹ.

Lần này Tri Y Nam Tuần cải trang thành thiếu niên, bởi vì mấy năm nay ngũ quan nẩy nở, gương mặt càng ngày càng có nét nhu mỹ của thiếu nữ, nên mỗi lần ra ngoài còn phải để hai người Liên Hương Tích Ngọc dịch dung một phen, sửa hình dáng góc cạnh khắc sâu hơn chút. Nhìn như vậy tuy rằng dung mạo như cũ nhưng không đến nỗi xinh đẹp quá mức, tốt xấu sẽ không để người ta liếc mắt một cái đã biết đây là nữ hài nhi.

Chờ An Đức Phúc trả bạc cho người chèo thuyền xong, Tri Y được Tuyên Đế nắm tay, một lát sau đã đi đến trước mặt An Đức Phúc nhảy nhót nói: “An Phúc, có phải đặc biệt tiện nghi hay không, mới chỉ có mười lăm văn.”

An Đức Phúc vừa nghe, không nhịn được xì một tiếng, “Tiểu chủ tử cảm thấy mười lăm văn rất tiện nghi?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tri Y nghi hoặc nhìn hắn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

“Ngày thường ở Liên Hồ này dùng thuyền nhỏ để du ngoạn, tiểu hài nhi chỉ cần một văn, người lớn là ba văn. Tính cả chuyện bây giờ đang giữa mùa lễ hội là mùa du ngoạn thịnh vượng, hai vị chủ tử cũng không quá mười văn, người chèo thuyền này lấy mười lăm văn rõ ràng là thấy ngày xuất thân bất phàm, sẽ ra tay xa xỉ căn bản không để ý số bạc nhỏ này, nên cố ý hớ chúng ta đây.”

Tri Y tức khắc ngây người, dừng tại chỗ, nhỏ giọng không xác định nói: “Nhưng Hoàng Thượng cũng không nói gì nha?”

“Hoàng Thượng đương nhiên biết.” An Đức Phúc âm thầm đưa mắt nhìn Tuyên Đế, lĩnh hội ý tứ trong đó, lại cười nói, “Nhưng tục ngữ nói ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, đây là để tiểu chủ tử tự mình lĩnh hội, để ngài tự mình mua một cái giáo huấn.”

“Nhưng nhìn người chèo thuyền kia rõ ràng rất tốt.” Tiểu cô nương có chút không cam lòng.

“Ngài chính là người có thể cho hắn kiếm bạc gấp đôi gấp ba sao có thể không đối tốt với ngài?” An Đức Phúc tiếp tục cười, “Nhưng chuyện này cũng không riêng gì Du Thành, bất luận là nơi nào chỉ cần nghe được ngài là người nơi khác tới sẽ không tránh được gặp phải loại chuyện này. Nhưng bá tánh cũng sẽ có chừng mực, đơn giản là thu thêm mấy văn tiền như vậy, cũng là do nhìn ngài biết là người dễ nói chuyện nên mới dám làm như thế.”

Tri Y nghe ra ý tứ bên trong lời của An Đức Phúc “Cũng là do nhìn ngài giống kiểu coi tiền như rác nên bọn họ mới dám làm như thế”, cho nên, nàng coi tiền như rác……

Tiểu cô nương ủ rũ, mệt nàng còn nghĩ rằng là do nhân cách mị lực của bản thân chinh phục được người chèo thuyền, không nghĩ tới chỉ vì kiếm được nhiều hơn mấy văn tiền mà thôi, nàng đáng thương vô cùng túm lấy cánh tay Tuyên Đế, “Đình Chi ca ca……”

Đình Chi là tên tự của Tuyên Đế, ít có người gọi. Lần đầu tiên khi An Đức Phúc nghe Tri Y gọi ‘Đình Chi ca ca ’ thiếu chút nữa phun ra, trong lòng nói chẳng lẽ không phải là thúc thúc sao…… Nhưng đảo mắt nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thượng của bọn họ cũng không dám nói cái gì.

Mặt Tuyên Đế không có biểu tình, lúc sau mới xuất hiện một tia ý cười, nhẹ nhàng gõ trán Tri Y, “Chèo thuyền gia gia, hả?”

Gọi người khác gọi đến vui vẻ như thế, ném hắn ở một bên chỉ nói chuyện không ngừng với người chèo thuyền, Tuyên Đế đã sớm bất mãn, nhưng trải qua một chuyện như vậy cũng để tiểu cô nương hiểu được, không phải ai mang khuôn mặt tươi cười cũng sẽ đối xử tốt với nàng.

“Đình Chi ca ca ta sai rồi……” Tri Y vùi vào trước ngực hắn cọ cọ, tuy rằng còn có một chút buồn bực, nhưng rất nhanh đã ném ra sau đầu, ngửa đầu nói, “Hiện tại chúng ta trở về sao?”

“Ừ.” Tuyên Đế xoa xoa đầu nàng, “Buổi chiều còn có việc, xem sách một lát, buổi tối lại mang ngươi đi chơi.”

“Được” chỉ cần buổi tối còn có thể đi ra ngoài chơi, Tri Y đã cảm thấy mỹ mãn.

Ở Du Thành từ thời Tiên Đế đã sớm xây dựng hành cung, hiện giờ Tuyên Đế đi tuần, sửa chữa một là được. Đương nhiên không thể so sánh với kinh thành, vốn khác nhau về phong cách, bởi vì đây là Giang Nam, đình đài lầu các cũng hiện lên ôn nhu đặc trưng của Giang Nam, giống như tiểu thư khuê các hay tiểu gia bích ngọc, không gì sánh được.

Trở lại hành cung, Tri Y còn muốn đi tìm Nghi Nhạc chơi, lại biết được nàng ấy đã sớm mang theo mấy thị vệ chuồn ra ngoài với Cảnh Mân, suốt dọc đường đều như thế, cô cháu hai người chơi vui vẻ vô cùng. Vì Tri Y thường xuyên ở cùng Tuyên Đế, bọn họ cũng sẽ không tự đi tìm mất mặt mà đi theo cắm một chân.

Theo thói quen tính nghĩ đi tìm Tuyết Bảo Nhi chơi, mới phát hiện lần này Nam Tuần nàng không có mang theo. Tri Y quay đầu đi chỗ của Nam Dương quận vương, nhưng Nam Dương quận vương đang an tĩnh đọc sách, Tri Y thấy thế đang muốn chuồn êm, bị quận vương gọi lại, “Tri Y.”

“Tiên…… Tiên sinh.”

“Sao không ở bên cạnh Hoàng Thượng?” Nam Dương quận vương đầu cũng không nâng nói.

“Hoàng Thượng đang tiếp kiến những người khác, nói Tri Y tự mình chơi.”

Nam Dương quận vương nhẹ nhàng dặn dò, “Vậy đừng chạy loạn, ở chỗ này đọc sách đi.”

“A…… Vâng.” Tri Y vẫn là tương đối nghe lời vị tiên sinh này, ngoan ngoãn ngồi xuống, không thú vị nhìn trang sách đọc nhanh như gió.

Nam Dương quận vương chọn cho nàng một quyển thơ chuyên kể về phong cảnh Giang Nam, đều là những câu thơ tuyệt đẹp.

“Xuân vị lão, phong tế liễu tà tà. Thí thượng siêu nhiên đài thượng khán, bán hào xuân thủy nhất thành hoa, yên vũ ám thiên gia.”

“Chiết hoa phùng dịch sử, ký dữ lũng đầu nhân. Giang nam vô sở hữu, liêu ký nhất chi xuân.”

……

Chờ nhìn đến câu kia “Ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông, ngư hí liên diệp tây, ngư hí liên diệp nam, ngư hí liên diệp bắc.” Khi Tri Y đọc được câu này không nhịn không được cười ra tiếng, “Đây cũng có thể coi là thơ sao?”

“Đương nhiên có thể.” Nam Dương quận vương nhẹ buông sách xuống, hỏi, “Tri Y chơi phi hoa lệnh chưa?”

“Đã nhìn người khác chơi rồi ạ.” Tri Y chống cằm cười nhạt, “Trước kia trong bữa tiệc thường xuyên xem Trạch Khanh ca ca bọn họ chơi, nhưng bọn hắn nói ta tuổi còn nhỏ, vốn thơ quá ít, chơi cùng ta ngoạn nhi là bắt nạt ta.”

Nam Dương quận vương cười, “Hiện giờ những câu thơ người học cũng không ít, ban đêm Du Thành thường có thuyền hoa mời người đi đường du ngoạn, chơi phi hoa lệnh có thưởng có phạt, cũng có một phong vị khác.”

“Hoa thuyền?” Tri Y hơi nghi hoặc, Là lại hoa thuyền các ma ma từng nói sao?”

“Có phải thế không….” Nam Dương quận vương đứng dậy lấy từ trông hộp ra một thẻ bài tím đậm, “Lần sau nói Hoàng Thượng mang ngươi đi du ngoạn một lần.”

Tri Y gật gật đầu nhỏ, tiếp nhận thẻ bài, đã hạ quyết tâm buổi tối sẽ kéo Hoàng Thượng lên hoa thuyền ở Liên Hồ.

Khó khăn chờ đến trời tối, lần thứ hai thay đổi thân xiêm y, mang theo thẻ bài, Tri Y đứng trước gương soi đi soi lại, vẫn là mỹ thiếu niên nhẹ nhàng ngọc thụ lâm phong, lúc này mới vừa lòng chạy tới chỗ Tuyên Đế, khi chạy tới cửa vừa vặn lảo đảo bổ nhào vào lòng Tuyên Đế đang định đi tìm nàng.

“Lỗ mãng hấp tấp.” Tuyên Đế không nhẹ không nặng mắng một câu, lát sau thần sắc đã nhu hòa, “Cần dùng bữa tối không?”

“Không cần.” Tri Y bị Tuyên Đế nắm tay chặt chẽ, nở nụ cười hiện ra má lúm đồng tiền, “Nghe nói trên đường có rất nhiều đồ ăn ngon, Hoàng Thượng hiện tại chúng ta đi thôi.”

Nghĩ nghĩ nàng cảm thấy không đúng lắm, lại nhảy nhót nói: “Đình Chi ca ca hiện tại chúng ta đi thôi.”

An Đức Phúc cười thầm, tiểu chủ tử cũng thật sự biết cách lấy lòng.

Tuyên Triều vẫn chưa thực hành lệnh cấm đi lại ban đêm, bởi vậy ban đêm ở các nơi đều là cảnh tượng phồn hoa nhất.

An Đức Phúc đi theo bên cạnh hai người, phía sau còn có mười mấy thị vệ phân tán ở trong đám người, cách nhau không xa, nơi này người nhiều hỗn độn, bọn họ càng phải thật cẩn thận.

Tri Y không đi phố tây nổi danh Du Thành trước mà lập tức kéo Tuyên Đế đến bên Liên Hồ, lựa chọn một hoa thuyền lớn nhất hoa lệ nhất đi lên.

Thấy ba người ăn mặc khí chất bất phàm, hoa nương ở mũi tàu cười không khép miệng được, “Vài vị công tử là lần đầu tiên đến hoa thuyền của Lệ nương ta phải không? Hôm nay các ngươi tới thật đúng lúc, hôm nay Thanh Chỉ chúng ta phá lệ, dùng phi hoa lệnh* tuyển ra một vị công tử tài học xuất chúng nhất, sau đó sẽ tự mình đến sau bình phong gặp mặt Thanh Chỉ của chúng ta, nếu may mắn, một mỹ nhân dung mạo…… khắp Liên Hồ hay Du Thành, ai chẳng biết Thanh Chỉ cô nương ở hoa thuyền của Lệ nương ta nổi danh nhất, lúc trước một khúc……”

Hoa nương còn đang nhắc mãi, Tri Y và Tuyên Đế cũng không muốn tiếp tục nghe.

Tiểu cô nương sớm đã nghe được ‘phi hoa lệnh’ và ‘ gặp gỡ mỹ nhân’ đôi mắt sáng lên, hưng phấn nắm tay Tuyên Đế đi vào trong. Mặt Tuyên Đế còn đang tối sầm, chưa kịp phản đối, cũng luyến tiếc dùng sức để tránh thoát, cứ như vậy bị tiểu cô nương kéo vào trong thuyền.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 57

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 59

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK