Chương 126: Các loại dấm
Tri Y và Thái Hậu nhất trí ý kiến, đương nhiên Tuyên Đế không có khả năng làm mất hững vì loại việc nhỏ này. Chỉ là cái nhũ danh, tùy ý chút cũng tốt, bấy giờ cách gọi của ba tiểu bảo bảo thành Đại Bảo Nhị Bảo và Tam Bảo.
Như lời Từ ma ma nói, ba tiểu bảo bảo lớn lên rất nhanh, dường như là mỗi ngày một khác. Mỗi ngày Tri Y tới nhìn đều không khỏi kinh ngạc cảm thán, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẻ con từ khi mới bắt đầu sinh ra chậm rãi lớn lên, huống chi ba đứa trẻ này còn là nàng trăm cay ngàn đắng sinh ra.
Tuyên Đế cũng không ngoại lệ, Cảnh Thừa Cảnh Mân không phải Thái Hậu nuôi lớn, lúc trước hắn nhìn thấy Tri Y cũng là lúc Tri Y đã hơn ba tuổi. Sinh mệnh nhỏ nhắn nhu nhược như vậy đối với hắn mà nói có chút kỳ diệu không thể tưởng tượng, mỗi khi bế lên đều làm một người từ trước đến nay vững vàng thong dong như hắn hơi lúng túng.
“Hoàng Thượng, chàng ôm như vậy bảo bảo sẽ không thoải mái.” Tri Y sửa đúng tư thế cho Tuyên Đế, cười khanh khách thuận thế nhẹ chọc cách tay toàn thịt của Đại Bảo, bị tay nhỏ múa may lung tung của Đại Bảo bắt được ngón tay.
Nắm chặt ngón tay Tri Y, Đại Bảo sẽ không chịu buông tay, vui vẻ hé miệng, gặm một cái hôn một cái, còn mặc Tri Y muốn ôm ấp hôn hít, đôi mắt nhỏ hoàn toàn không có “khí phách”.
Trước khi tổ chức tiệc đầy tháng tính cách Đại Bảo đã hơi thể hiện ra, hiện giờ được năm tháng, càng khác biệt rõ ràng với đệ đệ muội muội.
Nói đến cũng kỳ quái, tính cách của hai đứa con trai không biết giống ai. Tuyên Đế trầm ổn nội liễm, Tri Y linh động hoạt bát, nhưng Đại bảo bảo lại thường hiện ra cỗ bá đạo. Tỷ như khi Tri Y ôm hắn thì không thể nhìn hai cái bảo bảo kia, chỉ có thể nhìn mình hắn, bằng không tiểu gia hỏa sẽ cau mày a a a, nhân tiện múa may nắm tay nhỏ. Hiện giờ hắn có thể bắt đầu khống chế tay chân, thích nhất là chuyện khi Tri Y nhìn hắn sẽ giơ tay đòi ôm.
Nếu người ôm hắn là Tuyên Đế, phản ứng của Đại bảo bảo cũng rất kỳ lạ, thường banh mặt bánh bao đối diện với phụ hoàng nhà mình, ngẫu nhiên sẽ giơ nắm tay nhỏ vung lên không chút lưu tình. Lực đạo hắn đánh vào không đau không ngứa, mới đầu Tuyên Đế còn không có cảm giác, chờ đến một lần hắn ôm Đại nhi tử hôn Tri Y một cái, dột nhiên bị nước tiểu của Đại nhi tử làm ướt long bào, lúc này hắn mới phát hiện.
Nhi tử nhỏ như vậy đã biết ghen, hơn nữa lại còn đoạt thê tử với hắn……. cảm giác này đúng là rất kỳ diệu.
Nhị bảo bảo thì ngược lại, từ nhỏ đã văn tĩnh không thích ầm ĩ, tã ướt cũng chỉ ừ ừ hai tiếng có lệ. Mỗi lần khi bà vú cho bú sữa đều sẽ ê ê a a lên tiếng, chờ khi bà vú điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất mới vừa lòng chậm rì rì mút vào, ngày thường khi bị người chọc cười nhiều nhất cũng chỉ phụ họa a a cười hai tiếng, những canh giờ khác trừ ngủ cũng chỉ có ngủ, thoạt nhìn là một tiểu quỷ lười.
Sau khi phát giác ra tính cách của hai con trai, Tri Y buồn bực một trận, hoàn toàn không biết cái tính này từ đâu mà có, vừa không giống nàng cũng chẳng giống Hoàng Thượng. Xem ra chỉ có tam bảo bảo tiểu công chúa có tính cách giống nàng.
Tiểu công chúa rất hoạt bát lại thích làm ầm ĩ, từ sau khi có thể múa may tay nhỏ thật sự rất thích nghịch ngợm linh tinh, thường thường mở to một đôi mắt mèo quay tròn nhìn ngó, gặp phải người quen thuộc sẽ cười khanh khách không ngừng, còn người không thân sẽ ê a gọi hai tiếng, tay nhỏ tỏ vẻ mâu thuẫn, không cho người nọ bế lên hoặc hôn. Bộ dáng cực kỳ ngây thơ đáng yêu, bởi vì tính tình này, mặc kệ người đến là ai, sau khi gặp ba bảo bảo thì yêu thích nhất là trêu đùa nàng.
Nhưng bất luận là bảo bảo nào, đều thích nhất là thân cận với Tri Y. Có lẽ ở trong bụng đã quen thuộc hơi thở của Tri Y, mỗi lần chỉ cần Tri Y tới gần một chút các bảo bảo đều sẽ tự động cảm giác được trợn mắt cầu ôm. Tri Y chỉ có một đôi tay, mỗi lần cũng chỉ dám bế một đứa, mỗi lần đi theo Tuyên Đế bế hai bảo bảo còn lại đều thấy hắn phải hứng chịu ánh mắt ghét bỏ của các bảo bảo không thì chúng nó sẽ khóc lớn.
Tuyên Đế ôm một lát, ngoan cố nhất chỉ có Đại nhi tử, sau khi nhìn nhau một hồi dứng khoát đặt hắn lên chiếu trúc để hắn ngồi.
Tục ngữ có nói “Ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng lăn tám tháng biết bò”, hiện giờ còn chưa tới sáu tháng, Đại bảo bảo đã học ngồi xong, không cần người khác đỡ có thể tự mình ngồi một hồi lâu.
“A a —” Bảo bảo há mồm vô ý thức kêu to, hai má thịt phình phình nhìn qua có vài phần sinh khí, đôi mắt tròn xoe trừng Tuyên Đế, tay nhỏ hướng về phía hắn động hai cái lại nhìn về phía Tri Y, “A” hai tiếng lên án lần thứ hai.
Sau khi kêu xong, hắn nghĩ thầm bò về phía Tri Y, nề hà hiện tại còn không nắm giữ cái kỹ năng này, thân mình lung tung lắc lư rốt cuộc lạch cạch một tiếng úp sấp xuống chiếu trúc, cung nữ ma ma xung quanh sợ tới mức vội vàng chạy tới đỡ người, đều bị Tuyên Đế quát bảo ngưng lại.
“Để hắn tự ngồi dậy.” Trong mắt Tuyên Đế rõ ràng lộ ra ý cười, lại cố tình banh mặt nhìn Đại nhi tử.
Tri Y mới vừa dỗ dành hai bảo bảo kia, thấy thế sâu kín liếc đi, “Hoàng Thượng lại bắt nạt Đại Bảo.”
“Khụ” Tuyên Đế trầm giọng nói, “Trẫm đang dạy dỗ hắn, thân là trưởng tử sao có thể bá đạo như thế, chiếm mẫu thân không bỏ, một chút cũng không cố kỵ đệ đệ muội muội.”
Tri Y không nói gì, ba đứa chào đời trước sau hơn kém không đến nửa canh giờ, có gì khác nhau? Hiện giờ nói còn chưa biết nói đã bắt đầu giáo dục là thế nào.
Nàng buông Nhị Bảo và Tam Bảo, hai đứa ngồi hai bên trái phải. Nhưng khác biệt chính là Nhị bảo bảo ngồi chốc lát nhịn không được cũng bò đi, bò lên trên người đại ca nhà mình, ép đại ca vừa mới ngồi dậy ngã xuống, khuôn mặt toàn thịt bị áp lên chiếu, thân sinh phụ mẫu ngồi bên cạnh cùng cười đến vui vẻ, không có ý muốn đỡ chúng dậy.
Tiểu công chúa nhìn hai ca ca “đánh nhau” cười cực kỳ vui sướng, dường như muốn vỗ tay nhỏ, đôi mắt cong cong không khác Tri Y làm Tuyên Đế nhìn thấy liền thư thái.
“Trẫm thấy cũng không cần ôm cả ngày, để cho bọn chúng ngồi như vậy, chờ tới khi học hò thì để các cung nhân nhìn là được.” Một tay Tuyên Đế cản Tri Y, gần đây Tri Y đã gầy đi không ít, đau lòng nói, “Hàm Hàm cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu cảm thấy không yên tâm, trẫm lại phái mấy cung nữ ma ma tới.”
Quan trọng nhất chính là, từ khi có ba nhóc con này, tiểu thê tử của hắn đã rất lâu rồi chưa nhìn thẳng hắn…… Tuyên Đế cẩn thận nghĩ lại, gần nhất trừ khi ôm nhi nữ có thể được kiều thê chú ý, những thời điểm khác ngay cả một ánh mắt cũng khó, thật sự làm hắn cực kỳ buồn bực.
Tri Y được ôm nhẹ dựa trong lòng ngực hắn, mềm mại hừ ra một tiếng, “Hoàng Thượng là phụ thân không có trách nhiệm, ta cũng không thể làm một mẫu thân không có trách nhiệm được.”
Tuyên Đế bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể tạm thời dừng đề tài này lại. Hắn biết, kỳ thật Tri Y chú ý đến ba bảo bảo như thế, cũng có chút là bởi vì Trang thị.
Tri Y tự mình trải qua cảm thụ không có cha mẹ quan tâm, đương nhiên không muốn hài tử của mình cũng phải trải qua loại cảm giác không thoải mái này. Nhưng lúc này lại có ba bảo bảo, trừ cho uống sữa, mọi chuyện nàng đều muốn tự tay làm lấy, đương nhiên sẽ gầy đi không ít.
“A…… Bá!” Đang nói chuyện, không biết từ khi nào Đại Bảo đã lại đây, tay nhỏ nhéo váy áo Tri Y, nghe được hơi thở quen thuộc, đầu đụng một chút vào bên hông mẫu thân nhà mình, cuối cùng còn ngây ngô cười không ngừng, nước miếng chảy cả ra tay.
Tuyên Đế bước nhanh một bước bế bảo bảo lên, nhíu mày nhìn một cái, không nhẹ không nặng ném chỗ cũ, sau đó giống như không có việc gì quay lại ôm Tri Y.
Tri Y còn chưa nói cái gì, Tuyết Bảo Nhi nóng nảy trước, nhảy lên dùng hàm vuốt cào cào lên long bào Tuyên Đế ô ô thị uy. Đừng nhìn lớn nó tuổi đã lớn, khí thế lại không hề giảm, vốn dĩ cả ngày lười biếng nằm bò, sau khi có ba tiểu bảo bảo, cả ngày vây quanh ba đứa nhỏ. Chỉ cần ai toát ra một chút dấu hiệu không tốt với tiểu bảo bảo, lập tức meo meo kêu ầm lên.
“Nó đang uy hiếp trẫm?” Tuyên Đế hơi có chút không thể tin tưởng, nhìn con mèo nhỏ này từ trước đến nay thấy mình giống như chim cút nhỏ. Lại nhận được một cái liếc mắt của Tri Y, “Tuyết Bảo Nhi có thể đau lòng bảo bảo hơn so với Hoàng Thượng, bảo bảo khóc nó còn đi nhắc nhở ma ma đấy.”
Bỗng nhiên ngoài điện truyền đến tiếng cười to, người chưa đến giọng nói đã tới trước, “Hoàng Thượng, thần vội vã muốn gặp cháu trai cháu gái nhỏ, không chờ thông báo đã đi vào, ngài sẽ không trách tội chứ?”
Nghe những lời này liền biết ngoại trừ việc công sẽ không lúc nào đứng đắn- Tín vương, một nhà Tín Vương sớm thông báo hôm nay tiến cung, không nghĩ tới lúc này lại đến, còn vừa vặn nghe thấy lời nói vừa rồi.
Tin Vương không buông tha cơ hội trêu chọc đệ đệ nhà mình, “Thần sớm bảo Hoàng Thượng không cần quá đứng đắn như vậy, bất luận khi nào cũng bưng mặt, thấy không, đã dọa đến cháu trai cháu gái của thần rồi đấy phải không? Mau, mau tới để đại bá ôm một cái.”
Tín vương phi nhu nhu hành quá lễ, kéo con khỉ Cảnh Mân lại không cho hắn lộn xộn, “Hoàng Thượng, Vương gia thất lễ.”
Tuyên Đế lắc đầu, tất nhiên là sẽ không trách tội, chẳng qua ngày sau có thể mượn cơ hội “Quan báo tư thù” hay không, thì không nhất định.
Cảm giác sau lưng một cơn gió lạnh, Tín vương không để ý lắm gãi gãi đầu, nhìn ba tiểu bảo bảo ngồi xếp hàng trên giường, tâm ngứa vô cùng, tròng mắt dạo qua một vòng, cuối cùng chuẩn bị bế tiểu công chúa cười ngây thơ đáng yêu nhất.
Tiểu công chúa thấy một bàn tay to đánh úp lại, tay nhỏ ê ê a a kháng cự đẩy ra, trong miệng không ngừng phun bong bóng, bị Tín Vương vô tình trấn áp. Tiếp theo Tín Vương càng nhìn càng thích hung hăng hôn lên hai cái, thanh âm cực lớn dường như vang khắp điện.
Mặt Tuyên Đế đen đến không thể đen hơn, hắn cũng chưa dám thân cận nữ nhi như vậy, ngược lại bị Tín Vương nhanh chân đến trước.
“Cha, cha, cho ta ôm một cái, ta cũng muốn ôm muội muội, hôn hôn muội muội.” Cảnh Mân đã là thiếu niên, lại vẫn không sửa được tâm tính hài tử, đầu khỉ muốn ngoi lên, bị Tuyên Đế không chút lưu tình đẩy ra ngoài.
Tri Y cảm thấy bản thân thậm chí có thể đoán được suy nghĩ giờ phút này của phu quân nhà mình: A, trẫm không trị được Tín Vương, còn không trị được nhi tử Tín Vương sao.
Nàng che miệng cười trộm, đột nhiên Tín vương phi nghĩ đến cái gì, tức khắc cười đến thiếu chút nữa không thở được, “Nguyên Hàm, con còn nhớ rõ khi còn nhỏ, con gọi tiểu thẩm thẩm thế nào không?”
Cảnh Mân nghi hoặc nhìn lại, sau đó cứng đờ, tốt rồi, hình như trước kia hắn gọi tiểu thẩm thẩm là muội muội, hiện giờ……
Hắn không khỏi che mặt, thầm nghĩ còn không đều phải tại hoàng thúc! Nếu không phải hoàng thúc trâu già gặm cỏ non, lập Tri Y muội muội làm Hoàng Hậu, sao hắn sẽ gọi loạn như vậy!
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 125
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 127