Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Tính kế

Nghi Nhạc không biết tiểu cô nương nói thật hay giả, có khi đến chính bản thân nàng cũng không rõ ràng. Từ nhỏ Tri Y đã lớn lên bên cạnh Tuyên Đế, đương nhiên sẽ có tình cảm. Điều may mắn nhất Nghi Nhạc làm là đã tự mình đưa long văn ngọc bài trả cho Hoàng Thượng, trước không nói đến vấn đề họa sát thân, lúc trước mẫu thân nhà nàng ấy còn ôm mộng dùng long văn ngọc bài làm của hồi môn cầu lấy vị trí Hoàng Hậu cho nàng ấy.

Vị trí Hoàng Hậu tôn quý vô cùng, nhưng cũng có rất nhiều điều câu thúc, ở trong lòng Nghi Nhạc thì vị trí quận chúa mới là nơi vui sướng tự tại nhất.

Nàng ấy cười gượng hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Tri Y, “Cái này muội phải đi hỏi Hoàng Thượng Thái Hậu nhà muội, là bọn họ tuyển Hoàng Hậu, nếu bọn họ đáp ứng thì không ai có thể phản đối.”

Tri Y hơi chớp mắt mắt, không nói gì, cúi đầu chuyên tâm sửa tranh.

Ba ngày sau, Đàm Chi Châu đúng hẹn được Đại Lý Tự phóng thích, về nhà rửa mặt chải đầu thay đổi xiêm y sạch sẽ đơn giản, nhận được ý chỉ truyền hắn tiến cung của Tuyên Đế. Trong lòng thở dài biết sẽ có chuyện như vậy.

Đưa lệnh bài, Đàm Chi Châu làm lơ ánh mắt đánh giá của thị vệ và các cung nhân quanh mình, trấn định đi vào điện, phất tay áo dập đầu, cất cao giọng nói: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế đứng khoanh tay đưa lưng về phía hắn, ngưng thần nhìn chằm chằm một bức họa treo ở trên tường, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, “Đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế xoay người, khuôn mặt không âm trầm nhưng cũng không có biểu tình, “Đã nhiều ngày ở trong lao ngục Chi Châu chịu khổ?”

“Lôi đình mưa móc đều vì quân ân.” Đàm Chi Châu mặt không đổi sắc, cười nhạt nói, “Hoàng Thượng để vi thần ở trong ngục mấy ngày chỉ là trừng phạt nhỏ. Trong hoàn cảnh thanh tĩnh cũng để vi thần dễ dàng hiểu rõ chút sự tình, cũng hiểu rõ sai lầm của bản thân sau này càng có thể tận trung làm hết phận sự với Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế hơi gật đầu, “Chi Châu có tâm tư như vậy, trẫm rất vui mừng.”

Vừa nói xong hắn hạ ngữ khí, “Nhưng Chi Châu lần này hồi kinh báo cáo công tác hiểu rõ sai lầm của mình?”

“Vi thần hiểu rõ.” Đàm Chi Châu thu liễm ý cười, cẩn thận mở miệng, “Lạm dụng công quyền, tư phóng tội tù, đây là một tội lớn; bỏ rơi nhiệm vụ, hành sự bất lực, đây là một tội nhỏ.”

“Không tồi.” Tuyên Đế ngồi trở lại long ỷ, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Nghi Nhạc quận chúa đã dùng long văn ngọc bài miễn cho ngươi tai ương lao ngục, miễn cho tội lớn. Nhưng tội lớn có thể giải, tội nhỏ khó tha, nếu trẫm không trách cứ gì ngươi, chỉ sợ nhiều người sẽ tức giận khó tiêu, dân oán khó bình.”

“Vi thần hiểu.”

“Nghi Nhạc quận chúa đã thỉnh cầu khôi phục nguyên chức quan cho ngươi, trẫm cũng đã đáp ứng.” Tuyên Đế chậm rãi nói, “Nhưng nếu muốn chân chính phục chúng, đương nhiên như vậy là không đủ, Chi Châu có nguyện ý lập công chuộc tội không?”

Trong lòng Đàm Chi Châu run lên than thở Nghi Nhạc quận chúa ngốc nhưng cũng thầm kêu vị Hoàng Thượng này của bọn họ thật khôn khéo. Từ lúc quyết đoán đồng ý thỉnh cầu của quận chúa Hoàng Thượng đã nghĩ tới hậu chiêu, nếu không phải hắn biết chuyện cũ giữa hắn và quận chúa thậm chí Đàm Chi Châu hoài nghi Hoàng Thượng có phải lợi dụng tình cảm của quận chúa đối với hắn để thu hồi ngọc bài.

“Vi thần nguyện cống hiến sức lực, lập công chuộc tội, phân ưu vì Hoàng Thượng!”

“Được.” Rốt cuộc khóe môi Tuyên Đế cong lên một chút, “Việc này không khó, lại nói tiếp, Chi Châu vẫn là người thích hợp nhất.”

Trong lúc Tuyên Đế không nhanh không chậm nói rõ mọi chuyện, Đàm Chi Châu mới biết sau khi Đàm Lâu trở lại kinh thành gặp mấy tộc thúc trực tiếp chạy trốn khỏi Tuyên triều, tới quốc gia xa ngoài biển, đi qua cả Hải Thanh Quốc. Quốc gia kia tên là Đại Thạch Quốc, địa vực rộng lớn tuy không bằng Tuyên triều, nhưng so với ba quốc gia Hải Thanh Quốc, Ngũ Bảo Quốc, Đa La Quốc lớn hơn không ít. Dân phong thiện dũng hiếu chiến, đã vài lần nóng lòng muốn tới lãnh hải của Tuyên triều thăm dò nhưng cũng đều bị quan phủ địa phương phái binh đánh lui.

So với Tuyên triều, Đại Thạch Quốc càng gần với Hải Thanh Quốc hơn, lúc trước khi tam quốc triều kiến Hải Thanh Quốc biểu hiện không hề tầm thường, đi lại du thuyết khắp nơi ở kinh thành, ý đồ kết giao đại thần. Hiện giờ có người tra ra, kỳ thật hai quốc gia này sớm đã kết thành liên minh, chuyện lấy muốn biển chất lượng thấp đổi lấy quan muối của Tuyên triều cũng là có mưu đồ từ trước. Lúc trước Lâm Hưng chỉ là một tiểu tốt, càng đừng nói tới phí thủ của Lâm Hưng- Đàm Lâu.

Chỉ là không nghĩ tới Đàm Lâu còn có thể kết giao với người bên Đại Thạc quốc, cũng chạy trốn tới đó. Theo sự sắp xếp của Tuyên Đế muốn Đàm Chi Châu lấy danh nghĩa đào phạm trốn sang Đại Thạch quốc, trà trộn vào trong đó, hỏi thăm mưu tính của Đại Thạch quốc và Hải Thanh quốc, đem tình báo truyền về Tuyên triều. Đàm Chi Châu là người thả Đàm Lâu nếu hắn đúng là bởi vì tự ý thả Đàm Lâu mà phạm vào lao ngục, nói vậy càng dễ dàng khi tiếp xúc với Đàm Lâu.

Chuyện này giao cho Đàm Chi Châu thực sự rất thích hợp.

Đàm Chi Châu còn chưa than thở xong đã nghe được Hoàng Thượng của bọn họ nói tiếp: “Trẫm cho ngươi thời gian ba năm, nếu sau ba năm không có tiến triển, khi hồi kinh, trẫm không đáng giáng tội. Nếu trước ba năm tra xét được rõ ràng mọi chuyện cũng có thể trở về trước thời hạn, trẫm sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.”

“Đa tạ Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng.” Đàm Chi Châu cúi đầu, biết đây là chuyện bản thân nên làm.

Tuyên Đế cầm bút viết cái gì, lại dừng lại, giống như không chút để ý nói: “Trẫm nhớ rõ Chi Châu có một vị thê tử chưa qua cửa đính hôn từ nhỏ?”

“Đúng vậy.”

“Mười tám tuổi, nàng ấy đã đợi ngươi 6 năm, cũng không thể tiếp tục cô phụ nhân gia.” Tuyên Đế đem thánh chỉ đưa cho An Đức Phúc, ôn thanh nói, “Trẫm tự mình tứ hôn cho các ngươi, mười ngày sau thành thân, thời gian tân hôn cho ngươi một tháng, sau một tháng phải khởi hành đi Đại Thạch quốc, như thế nào?”

“Nhưng một tháng sau, ngươi sẽ trở thành đào phạm của Tuyên triều, trừ bỏ hai nhà Nghiêm Đàm sẽ không có ai biết chuyện này.”

Đàm Chi Châu cười khổ, trong lòng chỉ có cách tự thuyết phục. Hoàng Thượng thật đúng là am hiểu kế đánh một cây gậy lại cho một quả táo, sau đó tiếp tục đánh thêm gậy nữa. Để hắn thành thân với Xảo Toàn nhanh như vậy vừa là ban thưởng vừa là uy hiếp. Nếu hắn nổi lên dị tâm, không nghĩ làm việc vì Tuyên triều thì cũng phải suy xét đến cha mẹ huynh đệ và vị thê tử vừa vào cửa ở kinh thành. Về phương diện khác, cũng là cho hắn thời gian để hắn có thể nhanh chóng lưu lại hậu nhân, rốt cuộc trà trộn vào Đại Thạch quốc làm thám tử là chuyện nguy hiểm rất lớn đây cũng có thể coi như một mảnh từ tâm của Hoàng Thượng.

Giả sử lần này hắn có thể thành công trở về thì mới có thể lấy lại được vị trí thần tử tín nhiệm nhất của Hoàng Thượng như lúc trước. Nếu không thể…… Đàm Chi Châu thở ra một hơi, bất luận thế nào, Hoàng Thượng chịu cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội là được rồi, nói chung so với việc chờ ở trong ngục thì càng muốn chuyện này nhanh chóng được giải quyết, hắn cũng không tin, lấy mưu trí của hắn, còn không thể làm tốt chuyện này.

Thấy hắn thực sự không hề oán trách, cam tâm tình nguyện đồng ý việc này, Tuyên Đế không khỏi nhớ tới lúc trước quân thần thổ lộ tình cảm. Mặt mày hơi nhu hòa, hắn đứng dậy bước xuống thềm ngọc, vỗ vai Đàm Chi Châu, lời nói thấm thía: “Trong vòng 5 năm tới, chỉ sợ sẽ có một trận chiến với Tuyên triều ta, Chi Châu là người trẫm tín nhiệm, việc này…… Chỉ có thể nhờ vào ngươi.”

Nghe ra trong nghĩ khí cảm khái của Tuyên Đế có chiến ý, nhiệt huyết trong lòng Đàm Chi Châu dâng lên, trầm giọng trả lời: “Thần muôn lần chết không chối từ.”

Để An Đức Phúc tiễn Đàm Chi Châu đi, Tuyên Đế ngồi ở trên long ỷ xoa xoa trán, sắc mặt ngưng đọng. Đại Thạch quốc và Hải Thanh quốc lòng muông dạ thú rõ như ban ngày, Tuyên triều không sợ đối chiến, nhưng nếu bọn họ đánh chủ ý vô lại, mỗi lần chỉ quấy rầy một phen ở Lâm Hải Thành thì cũng tương đối phiền toái. Rốt cuộc phần lớn tướng sĩ Tuyên triều bọn họ chỉ am hiểu tác chiến trên cạn, tác chiến trên biển rất ít, xem ra cần phải lệnh người đi huấn luyện một đám binh tướng tốt biết bơi.

Đám người Mặc Trúc cũng bị cho lui, lúc này trong Cần Chính Điện chỉ có một mình Tuyên Đế, có lẽ là ngày gần đây suy nghĩ quá nhiều, hắn hơi khép đôi mắt nghỉ ngơi trên long ỷ, bất tri bất giác thật sự ngủ say.

Chờ lần thứ hai Tuyên Đế mở mắt, bên cạnh nhiều thêm một tiểu cô nương cẩn thận quạt cho hắn, tiểu cô nương vừa quạt đôi mắt vừa quay tròn, không biết đang nhìn cái gì mà nửa ngày cũng chưa phát hiện hắn tỉnh.

Tuyên Đế không khỏi cười nhạt, nhẹ giọng mở miệng, “Đã là tháng tám chuyển lạnh, không cần quạt cho trẫm.”

Thanh âm không lớn cũng hù dọa làm tay Tri Y rung một cái, quay đầu thè lưỡi cười, “Tuy rằng bắt đầu chuyển lạnh, nhưng còn chưa hết nóng a, vừa rồi trên trán Hoàng Thượng còn có mồ hôi.”

Nàng duỗi tay nhẹ nhàng sờ trán Tuyên Đế, bên trên đã hết ướt át, lúc này mới yên tâm thở dài như tiểu đại nhân, “Trách không được a ma luôn nói Hoàng Thượng sẽ không chiếu cố tốt cho bản thân, ngủ cũng không biết về giường để ngủ.”

Tuyên Đế khẽ lắc đầu, ôn hòa nhìn nàng. Tri Y thuận thế bò lên trên long ỷ, chớp chớp đôi mắt nhìn thẳng hắn, “Đôi mắt Hoàng Thượng hồng hồng.”

“Qua mấy ngày nữa sẽ ổn.”

“Xiêm y Hoàng Thượng lại rộng.”

“Qua mấy ngày nữa sẽ ổn.”

“Hoàng Thượng ngây ngốc.”

“Qua mấy ngày sẽ……” Tuyên Đế dừng lại, sắc mặt cố ý trầm xuống, “Tới tìm trẫm có chuyện gì?”

Đương nhiên là Tri Y có việc, nhưng nhìn dáng vẻ này Tuyên Đế không nghĩ sẽ nói, tâm tư vừa chuyển, lộ ra lúm đồng tiền, “Tới tìm Hoàng Thượng ngủ.”

Tuyên Đế ngẩn ra, “Hả?”

“Gần đây ban đêm ngủ không ngon.” Tri Y đáng thương vô cùng nhìn hắn, nắm vạt áo trước ngực hắn, mềm mại nói, “Muốn Hoàng Thượng ngủ cùng.”

“Ngươi đã là……” Tuyên Đế chưa nói xong đã bị Tri Y ngăn trở, tiểu cô nương phồng mặt, “Không phải đâu, chỉ cần ở trước mặt Hoàng Thượng và a ma, vĩnh viễn Tri Y cũng không lớn lên.”

Trong lòng Tuyên Đế một mảnh nhu hòa, u sầu mới vừa rồi không biết đã bay đến nơi nào, chỉ cảm thấy bộ dáng tiểu cô nương ngầm dùng mưu kế để quan tâm hắn đáng yêu cực kỳ.

Hắn hơi gật đầu, Tri Y nhảy xuống long ỷ, lôi kéo hắn đi vào bên trong, “Vừa lúc bên trong có giường nhỏ, hiện tại Hoàng Thượng ngủ đi.”

Chuyện mà tiểu cô nương kiên trì chưa ai có thể lay chuyển được, Tuyên Đế không có biện pháp vừa như bất đắc dĩ vừa như dung túng để nàng đẩy lên giường. Còn tri kỷ cởi xuống đai lưng và ngoại bào cho hắn, giúp hắn đắp chăn mỏng, cuối cùng trực tiếp chui vào dựa vào lòng hắn.

Từ sau khi Tri Y sáu tuổi rất ít khi ngủ chung với Tuyên Đế. Trong lòng có thêm một ấm lô rất thoải mãi, Tuyên Đế ôm lấy nàng, thật sự nhắm mắt lại an tâm ngủ.

Tri Y cẩn thận ngửa đầu nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Tuyên Đế không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, lung tung suy nghĩ chút chuyện cũng ngủ lúc nào không biết.

Chờ khi An Đức Phúc trở về, vừa vào nội điện đã thấy cảnh tượng Tuyên Đế ôm lấy Tri Y ngủ say, xung quanh nhàn nhạt ôn nhu. An Đức Phúc hiểu ý cười, tay chân nhẹ nhàng lui về, không phát ra động tĩnh nào.

Nháy mắt đã qua năm ngày, sinh thần của Tuyên Đế đã đến, trên dưới hoàng cung công việc lu bù.

Theo ý của Tuyên Đế chỉ làm tiểu yến giống năm vừa rồi mời đám người Tín Vương vào cung là được, nhưng không chịu nổi các đại thần nhiệt tình quá mức nói mấy năm nay chưa bao giờ Hoàng Thượng tổ chức sinh thần bất luận thế nào năm nay cũng phải để các thần tử chúc mừng một phen.

Đương nhiên, chúc mừng đồng thời bọn họ cũng sẽ mang theo nữ nhi chưa xuất giá của mình đi cùng, vì dù sao cũng được mang theo người nhà mà.

Ngày tổ chức yến tiệc cũng là ngày hoa quế nở rộ, khắp nơi là mùi hoa quế, tùy ý đi lại trong cung còn có thể ngửi được mùi hoa mai nhàn nhạt, hoa nhỏ vàng nhạt nhưng mùi thơm ngào ngạt, trên mặt đất có một tầng thảm làm từ cánh hoa rơi xuống làm khung cảnh cô tịch trong cung cũng có thêm vài tia ấm áp.

Để một mình Thái Hậu chủ trì yến tiệc quá mức vất vả nên Tín Vương phi vào cung hỗ trợ, cũng mang theo Cảnh Mân Cảnh Thừa đi cùng. Cảnh Thừa vẫn là bộ dáng thong dong như vậy, không đi đâu chỉ ngồi ở Kính Hòa Cung đọc sách ngắm hoa mai, đương nhiên Cảnh Mân không chịu nổi, vừa được tự do đã chuẩn bị chạy tới Giáng Tuyết Hiên tìm Tri Y chơi đùa.

Đông Quách Ly và Nghi Nhạc đang trang điểm cho Tri Y, đem Tri Y trở thành búp bê sứ. Chỉ là ánh mắt hai người khác nhau, một người thích phiêu dật linh động, một người thích hoa mỹ đại khí, nên tranh cãi rất kịch liệt, Tri Y bị kẹp ở bên trong nhìn trái nhìn phải, chỉ đành thở dài, căng má phát ngốc.

Cảnh Mân còn chưa tới, nhưng Tuyên Đế mới từ chủ điện Kính Hòa Cung đã nghe được âm thanh cãi cọ ở bên trong. Không cho người thông báo, Tuyên Đế đứng ở bên cửa sổ nhìn vào bên trong đã biết là vì chuyện gì.

An Đức Phúc theo ý hắn bảo khụ một tiếng, lập tức hấp dẫn được sự chú ý của Tri Y, nhìn thấy Tuyên Đế tiểu cô nương kinh hỉ trợn tròn mắt, sau đó thấy thủ thế của Tuyên Đế nhân lúc hai người Nghi Nhạc không chú ý trộm chạy ra ngoài.

“Hoàng Thượng.” Tiểu cô nương vừa thấy hắn đã cảm thấy đầy bụng ủy khuất, ai oán nói, “A ma ném ta cho Ly tỷ tỷ và Nghi Nhạc tỷ tỷ, để các nàng giúp ta chọn xiêm y, từ sáng sớm mở mắt tời giờ đã đổi không dưới mười bộ mà các nàng còn chưa thấy được.”

Tuyên Đế xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nhìn bộ dạng ử rũ của tiểu cô nương hơi đau lòng, “Không cần để ý tới.”

Nói xong nắm tay nàng đi về Thần Quang Điện, hắn đã sớm để mấy người Mặc Trúc chuẩn bị tốt cung phục hôm nay cho nàng.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 55

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 57

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK