Chương 65: Mệnh số
Thanh âm Tuệ Giác không lớn, nhưng trong liễn yên tĩnh, không chỉ có Tuyên Đế và Tri Y, ngay cả An Đức Phúc canh ở bên ngoài cũng nghe thấy lời này, giật mình rất nhiều không tự giác dựng lỗ tai lên.
“Phượng hoàng xuất thế?” Tuyên Đế bất động thanh sắc, thần sắc bình tĩnh, tầm mắt xẹt qua trên mặt Tri Y, “Lời này của đại sư là có ý gì?”
Tri Y ôm một con vịt trời nhỏ, thuận thuận mao sờ sờ đầu, quay đầu lại liền nghe thấy lời này, đôi mắt nghi hoặc chuyển đi, cũng tò mò nhìn phía Tuệ Giác.
Bất luận là Đàm Chi Châu hay Thái Hậu cũng chưa bao giờ nói cho Tri Y về việc mệnh cách phượng hoàng, một là sợ nàng quá nhỏ sẽ không hiểu, vả lại loại chuyện này vốn là không tốt lắm nếu để truyền khắp nơi. Lần đầu nghe thấy lời như thế này đương nhiên Tri Y thấy rất khó hiểu.
“Chuyện này…bần tăng không thể xác định, còn cần hỏi lại một số chuyện.” Tuệ Giác chắp tay hành lễ, lấy ra một thứ giống la bàn, đùa nghịch vài cái, “Xin hỏi tiểu thí chủ, có thể báo bát tự cho bần tăng không?”
Khi phê mệnh cho Tuyên Đế lúc còn niên thiếu, Tuệ Giác cũng làm như vậy, Tuyên Đế còn nhớ rõ trên bàn kia vẽ bát quái đồ và thập can mười hai chi, có khắc một chút Phật văn độc nhất của Phật gia.
Tri Y chỉ nhớ ngày tháng năm nhưng không nhớ rõ canh giờ, vừa bị hỏi không tránh được canh giờ, sau khi trầm mặc một chút Tuyên Đế vẫn nói ra, chuyện này làm Tuệ Giác liếc hắn ý vị thâm trường.
Khi đem la bàn chuyển đến đúng ngày tháng năm, Tuệ Giác lẩm bẩm, “Tiếu hổ, thuộc mộc, ngũ hành thiếu nước lửa, khi còn bé…… Hả?”
Tuệ Giác kinh ngạc một tiếng, lần thứ hai dò hỏi, “Khi còn bé tiểu thí chủ có phải có đại nạn hay không, nạn này có quan hệ đến nước?”
Về chuyện khi ba tuổi bị mẫu thân thân sinh bỏ trong trời tuyết, đương nhiên Tri Y không nhớ được, đám người Thái Hậu cũng không cố ý nói những việc này cho nàng, trừ năm sáu tuổi về hỏi thăm cha mẹ vài lần, Tri Y cũng không nhắc đến song thân, lúc này cũng chỉ có thể mơ hồ gật đầu, “Giống như……”
Hồi ức mơ hồ hiện lên mấy đoạn ngắn trong đầu Tri Y, rõ ràng là đầu hạ, lại cũng cảm thấy khí lạnh, không tự giác ôm chặt vịt hoang. Tuyên Đế nhìn nàng, nắm lấy tay tiểu cô nương, bàn tay to rộng tràn đầy ấm áp.
“Chính xác như thế.” Tuyên Đế trầm giọng đáp, Tri Y bị ném ở trong tuyết, đương nhiên có quan hệ tới nước.
“Vậy là được.” Tuệ Giác liên tục gật đầu, ngón tay bấm đốt bay nhanh, “Việc từ nay về sau bần tăng đã hiểu rõ, khi còn tiểu thí chủ vốn nên không thể qua khỏi, lại có thể gặp dữ hóa lành tai nạn toàn tiêu, sửa lại mệnh cách, hoàn toàn dựa vào việc gặp được quý nhân trong mệnh. Hiện giờ mệnh cách này, cùng……”
Hắn dừng một chút, bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, “Đúng là…… Duyên trời tác hợp a.”
Lúc giúp Tuyên Đế phê mệnh, Tuệ Giác vẫn nhớ rõ sinh thần của Tuyên Đế sinh nhật, hắn đem la bàn buông xuống, nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, lời nói kế tiếp của bần tăng, hoàn toàn là những câu nói thật, tuyệt không hư ngôn.”
“Đại sư mời nói.”
Đối với lời Tuệ Giác đại sư sắp nói, Tuyên Đế cũng hơi có suy đoán. Nếu lúc trước Đàm Chi Châu không có nói đến sự kiện kia, có lẽ hắn sẽ chấn động, nhưng lúc này thật ra càng chú ý đến cảm xúc của tiểu cô nương bên cạnh.
Tay nhỏ trong tay nghịch ngợm động vài cái, dư quang Tuyên Đế quét tới, đối diện với hai tròng mắt cong cong của Tri Y, trong lòng cũng có ý cười.
Giờ phút này trừ ba người trong liễn và An Đức Phúc ở bên ngoài canh giữ, cũng không có người thứ năm có thể nghe được, thanh âm của Tuệ Giác không cố ý hạ thấp, “Bần tăng mới vừa rồi tính toán, Mộ cô nương vốn nên…… Là mệnh tượng chết yểu, cũng tức là… Không tồn tại trong thế người.”
Có lẽ là đã tính ra cái gì, xưng hô của Tuệ Giác với Tri Y cũng đã thay đổi.
Tri Y phát ngốc, nhưng chỉ hai câu này còn không có cảm giác gì, dứt khoát căng má nhìn Tuệ Giác đại sư.
Mày Tuyên Đế căng thẳng, hơi thở lạnh lẽo cùng với những lời này phát ra. Đàm Chi Châu cũng từng nói qua lời này, nhưng tuyệt không nói được rõ ràng như Tuệ Giác…… Tuệ Giác lắc đầu, tiếp tục chậm rãi nói tiếp.
Theo lời Tuệ Giác nói, Tri Y tại thế không được bao lâu, lại bời vì gặp được Tuyên Đế mà hoàn toàn được sửa mệnh, đây chính là nguyên nhân, mệnh số tồn tại cùng nhịp thở của Tuyên Đế. Nàng có phượng mệnh và mệnh phúc tinh cũng là vì Tuyên Đế, hiện giờ bên cạnh sao Tử Vi có thêm một sao, tuy không nhật nguyệt chói mắt nhưng vì nó đến mà khí thế của sao Tử Vi càng thêm thịnh vượng, tử vân vàng vượng, hai ngôi sao không thể phân biệt rõ ràng, cũng có thể nói theo cách khác là, hiện giờ Tri Y sinh ra vì Tuyên Đế.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tuyên Đế khẽ nhúc nhích, đôi mắt Tri Y mở tròn xoe, đối với thông tin mà nội dung câu nói đó muốn truyền tải có chút khó tiêu hóa.
Nàng rất ít tiếp xúc với huyền học, Phật học cũng chỉ biết một chút, bỗng nhiên muốn tiểu cô nương lý giải mệnh lý này nọ, quả thật có chút khó khăn.
Vẻ mặt Tuệ Giác đầy ý mừng, “Hoàng Thượng, phượng hoàng đã xuất thế, ngài không cần chờ đến ba mươi mới có thể cưới vợ lập hậu.”
Tuyên Đế:……
Không chỉ Tuyên Đế ngay cả An Đức Phúc vừa rồi vẻ mặt kinh ngạc mà bây giờ cũng chuyển sang vẻ mặt không biết nói gì. Hình như vị Tuệ Giác đại sư này đã quên hơn một năm nữa Hoàng Thượng đã ba mươi rồi, mà theo như lời hắn nói thì mệnh định “phượng nữ” “Hoàng Hậu” năm nay mười mười tuổi thôi….
Kể cả có tính như cũ chờ sang năm thành hôn, nhưng cô nương mới mười một tuổi, đây đâu phải để Hoàng Thượng thành hôn lập Hậu, rõ ràng là lại hoãn thêm vài năm….
Tuy rằng không biết lời này của Tuệ Giác thì Tuyên Đế sẽ tin bao nhiêu phần, nhưng Am Đức Phúc đã không kìm được gạt lệ vì Hoàng Thượng của bọn họ, khó khăn tới tuổi ba mươi, lại còn chờ thêm vài năm nữa, thử hỏi sử sách các quốc gia từ xưa đến nay có thể có Hoàng Thượng nào có thể thảm hại hơn Hoàng Thượng của bọn họ nữa không.
Vui sướng một lát, Tuệ Giác đảo mắt nhìn thấy bộ dáng của Tri Y, nháy mắt ý thức được lời nói vừa rồi của mình không ổn, không khỏi khụ hai tiếng, theo như sinh thần bát tự vừa rồi tính toán, tiểu cô nương trước mắt, ừ, mười…… Mười tuổi?
Từ trước đến nay Tuệ Giác là bộ dáng tiên phong đạo cốt bình tĩnh thong dong, giờ phút này cũng không nhịn được bật cười, “Là bần tăng tính sai, trăm triệu không nghĩ tới Hoàng Hậu theo thiên mệnh chú định của Hoàng Thượng, tuổi tác hiện giờ vẫn nhỏ như vậy.”
Còn không phải sao? An Đức Phúc nói thầm, chờ cô nương cập kê, Hoàng Thượng đã ba mươi tư tuổi, Thái Hậu nương nương chờ đợi tiểu hoàng tôn đến khi nào mới có a.
“Kỳ thật mấy năm trước bần tăng còn từng nói với Thái Hậu nương nương.” Tuệ Giác nhẹ giọng nói, “Nếu có thể gặp được người có phượng mệnh trời sinh, Hoàng Thượng lập hậu trước cũng không sao, hiện giờ xem ra, bần tăng đã nói quá sớm.”
“Theo lời đại sư nói……” Tuyên Đế trầm ngâm, lời nói chưa ra khỏi miệng, Tuệ Giác đã hiểu.
“Theo bần tăng thấy, vì trấn an dân tâm Tuyên triều ta, Hoàng Thượng vẫn nên thành hôn lập hậu sớm chút cho thỏa đáng, sang năm đã không thể lại kéo dài tiếp nữa.” Tuệ Giác mỉm cười khép nửa đôi mắt, nào nhìn không ra Tuyên Đế đối những lời hắn nói này cũng không phản cảm, cũng có nghĩa là có thể tiếp thu vị tiểu cô nương này trở thành Hoàng Hậu, rồi nói tiếp, “Tuy Mộ cô nương nhỏ chút, nhưng vì có nguyên nhân, phá lệ cũng không sao, lập Hậu trước, những thứ khác ngày sau bàn lại.”
Xác thật vấn đề hôn sự và con nối dõi của vua một nước là điều lo lắng của bá tánh, Đương nhiên Tuyên Đế hiểu điều này.
Giống như nhìn ra nỗi lòng của hắn, Tuệ Giác cười nhạt nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng quá nhiều, mặc dù hôm nay Tuệ Giác chưa đến, việc này cũng thuộc ý trời, thế tất không thể chống đối.”
Đề tài vừa chuyển, “Hoàng Thượng cũng biết lần này trong Lô Hoa Thôn xảy ra chuyện gì?”
“Thái y bước đầu khám là bệnh dịch tả, cụ thể như thế nào đã vào thôn xem xét.”
Tuệ Giác lắc đầu, “Đúng là rất giống bệnh dịch tả, nhưng thực tế thôn dân không phải là nhiễm dịch bệnh, mà là bị trúng độc gây ra, cũng là hôm nay bần tăng mới biết, hơn nữa độc này, hẳn là từ giếng nước của Lô Hoa Thôn. Độc này đúng là có tính lây nhiễm, nhưng sẽ không giống bệnh dịch tả dồn người vào chỗ chết như vậy, chỉ là nếu chân chính truyền ra đi, cũng chắc chắn xảy ra hoảng loạn.”
Tuệ Giác đối với Tuyên triều trung tâm và thiện tâm với bá tánh không thể nghi ngờ, tuy rằng còn chưa được thái y hồi bẩm, Tuyên Đế đã tin tám phần, “Nhưng có thuốc giải không?”
“Đương nhiên là có.” Tuệ Giác thoáng nhìn Tri Y, “Giải dược, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt ——”
Tuyên Đế hơi giật mình, “Có quan hệ với Tri Y?”
Tri Y mờ mịt nhìn lại, con vịt nhỏ trong lòng thuận thế kêu hai tiếng. Tuệ Giác mỉm cười gật đầu, “Nói đúng ra, là có quan hệ với vịt hoang trong ngực Mộ cô nương.”
“Chẳng lẽ thật sự muốn đem chúng nó đi nướng?” Tiểu cô nương hơi lo lắng.
Tuệ Giác hơi giật mình, “Đương nhiên không phải.”
Tuệ Giác giải thích trên Bình Phong Đảo có nhiều chim quý hiếm kỳ dược, hắn tinh thông y thuật, lúc trước cũng đi qua một lần, biết trên đảo có một loại dược thảo có thể giải loại độc giống bệnh dịch tả này. Nhưng những dược thảo đó phần lớn sinh trưởng ở nơi hẻo lánh khó thấy, con người khó có thể lấy được, nhưng đối với đám vịt trời này thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Đáng tiếc tuy rằng đám vịt này rất có linh tính, cũng đã được hắn dạy dỗ, nhưng rất bướng bỉnh, sợ là sẽ không ngoan ngoãn nghe Tuệ Giác nói đi lấy rất nhiều dược thảo tới. Vì chuyện này Tuệ Giác còn đang phát sầu, biết được chúng nó nghe lời Tri Y như vậy đã yên lòng.
“Quả nhiên Mộ cô nương là phúc tinh của Hoàng Thượng và Tuyên triều ta.” Tuệ Giác nhẹ nhàng nói một câu đã đem Tri Y nâng tới độ cao như thế, “Nếu đám vịt này đã thân cận ngài như thế nên muốn dựa vào Mộ cô nương tới cứu trị những thôn dân đó.”
Tuyên Đế không dấu vết quét mắt liếc hắn một cái, đương nhiên biết lời này của Tuệ Giác là có ý gì, đây là hắn đang tạo thế cho Tri Y.
Lúc trước tuy rằng Đàm Chi Châu cũng từng có loại phê ngôn này, nhưng câu nói từ trong miệng hắn nói ra và từ trong miệng Tuệ Giác nói ra, ý nghĩa và trình độ quan trọng tuyệt đối không thể cùng cấp bậc.
Nói chuyện nửa canh giờ đã qua, Ôn thái y và vài vị Thái y khác cũng trở về từ Lô Hoa Thôn, bọn họ thay đổi xiêm y ăn thuốc viên trước, sau đó mới tới bái kiến Tuyên Đế.
Lúc nghe sơ qua bệnh trạng, mấy Thái y cảm thấy đây là bệnh dịch tả không thể nghi ngờ. Nhưng sau khi chân chính đi vọng, văn, vấn, thiết một phen, bọn họ phát hiện có điều lạ, có thể ở trong cung đảm đương chức vụ Thái y lại được Tuyên Đế coi trọng thì đương nhiên không phải là giàn hoa, cẩn thận dò hỏi sau đó tuần sát nguồn nước đồng ruộng phụ cận rất nhanh Thái y đã đưa ra được kết luận giống như của Tuệ Giác đại sư.
Đây không phải là bệnh dịch tả, mà là một loại độc.
Nếu là độc, chuyện kế tiếp là giải độc chứ không phải là chữa bệnh. Nhưng theo như lời thái y, tuy rằng loại độc này không nan giải, nhưng phối dược lại rất rườm rà phức tạp, mà trong đó phải có một loại thảo dược chỉ Bắc địa mới có, mà lại cần rất nhiều, mặc dù từ bây giờ điều khoái mã đi chọn mua, cũng phải hơn mười ngày, nhưng tình trạng của những thôn dân đó chờ thêm một ngày là thêm một ngày nguy hiểm.
Lúc Tuệ Giác lấy ra loại dược thảo kia, thái y như ngày hạn gặp được cam lộ, lại biết được loại thảo dược này sinh trưởng ở Bình Phong Đảo, khi thu thập thì chỉ có đàn vịt trời này mới có thể lấy được, ánh mắt bọn họ nhìn Tri Y lập tức lấp lánh tỏa sáng, thiếu chút nữa kích động đem người cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng bên cạnh là Tuyên Đế đang trầm mặt nên lý trí của bọn họ đã nhanh chóng trở về.
Đột nhiên thành trung tâm sự chú ý của mọi người, tiểu cô nương trở tay không kịp, “….Đàn vịt trời này thật sự sẽ lấy được thảo dược sao?”
Tuệ Giác gật đầu, đem cây thảo dược bên ngoài không chút thu hút nào đưa cho nàng, “Từ nhỏ đàn vịt trời đã sinh trưởng ở Bình Phong Đảo, rất quen thuộc mùi vị của loại thảo dược này, hơn nữa lấy tốc độ của chúng nó, đi lại không đến nửa canh giờ, cô nương không cần lo lắng đem lời vừa rồi nói lại cho bọn chúng thử một lần.”
Tri Y chần chờ gật đầu, cách đội ngũ một khoảng cách, đi đến giữa đám vịt, cúi đầu nhẹ giọng nói vài câu. Mọi người chỉ thấy đám vịt dướn cổ kêu to vài tiếng, sôi nổi vẫy cánh bay lên, chỉ trong khoảnh khắc trên bờ sông chỉ còn dư lại một ít vịt trời đã già hoặc còn quá nhỏ vây quanh tiểu cô nương kêu nhỏ.
Một màn này cũng không thể nói không thần kỳ, hành động “hộ chủ” lúc trước còn có thể miễn cưỡng coi là trùng hợp, nhưng hiện tại xem ra, chính xác đàn vịt này đang nghe lời Mộ cô nương nói.
Khi biết được đàn vịt này còn từng được Tuệ Giác đại sư tự mình huấn luyện, mọi người lại thấy chúng nó có linh tính như vậy cũng không khó tiếp thu, chỉ là…. Vị Mộ cô nương này chính xác không phải là đồng loại của chúng nó chứ?
Có chuyện khác thường tất có người nghi ngờ, nếu là người khác khẳng định lập tức bị bắt lại trông giữ. Nhưng nếu Tuệ Giác đại sư ở đây, lại luôn tỏ ra kính trọng với Tri Y nên đương nhiên của đám thị vệ đại thần lập tức xoay chuyển…. Mỗi người đều phát huy sức tưởng tượng cực kỳ phong phú, lại liên tưởng đến chuyện đám vịt trời nơm nớp lo sợ khi đối mặt với Hoàng Thượng của bọn họ mà không biết từ lúc nào hình tượng của Tri Y trong lòng bọn họ cũng rất khác biệt.
Tri Y không lập tức trở về, đứng ở bờ sông hóng gió một lát, trong đầu còn đang suy nghĩ chuỗi lời nói của Tuệ Giác lúc trước, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hơi thần kỳ. Cho đến khi Tuyên Đế đi tới nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nàng mới hoàn hồn, nháy mắt, “Hoàng Thượng, những lời đại sư nói là thật sao?”
Tri Y nghiêng đầu nhớ lại, “Vốn dĩ ta đã sớm rời khỏi nhân thế, là Hoàng Thượng đã cứu ta, Tri Y là sinh ra vì Hoàng Thượng?”
Trong giọng nói của tiểu cô nương cũng không có bất mãn hay phẫn uất, chỉ có tò mò cùng một tia mờ mịt khó phát hiện, trong lòng Tuyên Đế trở nên mềm mại, “Tri Y cảm thấy thế nào?”
“Ta……” Tiểu cô nương hơi buồn rầu, nhưng vẫn thẳng thắn thành khẩn nói, “Không biết.”
“Thích lời này, hay là không thích?” Thanh âm Tuyên Đế trở nên nhẹ nhàng.
“…… Không thích.”
Tri Y hơi chần chừ, mũi chân di di vài cái trên mặt đất, nhưng vì sao không thích, chỉ sợ chính nàng cũng không nói rõ được.
Tiếng cười trầm trầm của Tuyên Đế vang lên, bàn tay to nhẹ xoa vài cái, “Trẫm cũng không thích.”
“Y?” Tiểu cô nương kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tri Y sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà sinh.” Tuyên Đế hơi cúi người xuống, trong mắt đen nặng nề mang theo một thứ gì đó làm người nhìn vào cảm thấy an tâm, “Cũng không phải vì trẫm mà sinh, Tri Y của trẫm, không phải phụ thuộc vào bất kỳ kẻ nào.”
Lời nói kia của Tuệ Giác, tuy đem Tri Y nâng lên thành phúc tinh của Tuyên triều là phượng mệnh trời sinh, nhưng câu “Sinh ra vì Tuyên Đế” kia lại gián tiếp hủy diệt ý nghĩa tồn tại của bản thân tiểu cô nương, cũng hủy diệt tình cảm giữa hai người, giống như tất cả chỉ là vì mệnh số đã định mà thôi.
Tuyên Đế không vui vẻ gì với cách nói này, tuy rằng cách nói này đã tạo thế giúp Tri Y nhưng hắn không thể để tiểu cô nương coi bản thân phụ thuộc vào hắn.
Tri Y không hiểu, nhưng hắn hiểu rất rõ.
“Vậy Tri Y còn muốn làm Hoàng Hậu của trẫm nữa không?”
Khuôn mặt Tri Y phồng lên gật gật đầu.
“Nhưng trẫm cũng sẽ không lập Hậu vì tuân theo mệnh số.” Tuyên Đế xoa xoa đầu nàng, “Nếu trẫm muốn lập Hậu, tất cả là làm theo điều trái tim mình muốn.”
Tiểu cô nương mở to mắt nhìn hắn, giống như đang suy tư lời Tuyên Đế nói, ngô…… ý của Hoàng Thượng là, nếu lập nàng làm Hậu, khẳng định là bởi vì thích nàng, chứ không phải vì lí do nào khác?
Vẫn còn đang suy nghĩ lời an ủi bảy cong tám quẹo của Tuyên Đế, lại nhớ đến ước định biến tướng kia của Tuyên Đế, Tri Y phát ngốc rất lâu.
“Cạc cạc, cạc cạc cạc ——”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 64
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 66