Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105: Cáo ngự trạng

Mộ Thính Sương không nghĩ tới vận khi của mình sẽ ‘tốt’ như thế, mới vừa chuồn ra khỏi phủ đã đụng phải hai vị này.

Từ khi tổ phụ tổ mẫu dưỡng lão từ Giang Nam hồi kinh, dường như nàng ta và di nương không thể gặp lại. Di nương vẫn luôn bị nhốt trong biệt trang, nàng ta cũng bị cấm túc trong phòng, cả ngày trừ học nữ hồng, cũng không còn chuyện gì khác để làm. Ngày xưa nàng ta là côn nương được sủng ái đắc ý nhất, sau đó, ngay cả đứa con gái do tỳ nữ được thăng thành tiểu thiếp sinh ra kia cũng không bằng.

Tổ mẫu không gặp được đích tỷ, cũng không thích nàng ta, mới đầu Mộ Thính Sương còn rất nghi hoặc, rõ ràng di nương của nàng ta còn là cháu gái bà con xa của tổ mẫu. Sau đó nàng ta biết được, mấy năm trước tổ mẫu đã không thích di nương, lúc trước phụ thân muốn nạp di nương làm thiếp tổ mẫu cũng từng ra lệnh nghiên cấm.

Trách không được nhiều năm như vậy, phụ thân cũng chưa từng nói chuyện của di nương trong thư, cuối cùng Mộ Thính Sương đã sáng tỏ.

Bị cấm đoán gần một năm, mấy ngày trước không biết từ đâu mà tỳ nữ của Mộ Thính Sương nghe được di nương ở biệt trang phong hàn vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, lại vì mệt nhọc trong thời gian dài đã mắc bệnh hiểm nghèo, lại không được mời danh y chẩn trị tĩnh dưỡng tốt, sợ là nguy hiểm tới tính mạng. Khi quản gia báo việc này cho tổ mẫu, tổ mẫu chỉ nhàn nhạt nói: “Tùy ý trời đi, sống hay chết, xem phúc khi của Lâm di nương.”

Khi tỳ nữ nói chuyện này cho Mộ Thính Sương, nàng ta còn chưa phản ứng được là có ý gì, ngẩn ra nửa ngày mới hiểu tổ mẫu nhẫn tâm. Rõ ràng người làm ra chuyện này là phụ thân, nhiều nhất di nương chỉ là vừa lúc bị phụ thân lợi dụng mà thôi, đảo mắt tổ mẫu đã đem toàn bộ tội lỗi đẩy lên người di nương.

Huống chi, hiện tại tổ mẫu làm cái này cho ai xem đây? Vị đích tỷ cao cao tại thượng kia, đích tỷ được Thái Hậu và Hoàng Thượng sủng trong lòng bàn tay, căn bản sẽ không cho Mộ phủ nửa ánh mắt, hơn nữa ngay cả mẫu thân cũng đã hòa ly với phụ thân trở về nhà mẹ đẻ.

Cho nên nếu tổ mẫu nhẫn tâm như thế, kể cả nhà ngoại của di nương kém Mộ phủ, nàng ta cũng nhất định tìm cơ hội để nhà ngoại biết được việc này. Dù thế nào, cũng không thể trơ mắt nhìn bị bệnh hiểm nghèo nguy hiểm tới tính mạng được.

Trước buổi trưa Mộ Thính Sương đã để tỳ nữ xuất phủ đặt mua đồ cho nàng ta, kỳ thật là để người mang theo chút ngân phiếu bạc vụ xuất phủ, còn mình lại chuồn êm sau khi dùng bữa trưa.

Nàng ta tính kế không tồi, mới qua đại hôn của Đế Hậu, người nhà vẫn đắm chìm trong không khí vui mừng, nàng ta chuồn ra ngoài không phí chút sức nào. Chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới, vị đích tỷ mới thành Hoàng Hậu kia của nàng ta cũng xuất hiện trên phố.

Khóe mắt chăm chú nhìn hai người kia, Mộ Thính Sương rất quen thuộc gương mặt của Trang thị, cũng từng nhìn qua bức họa vị đích tỷ này của nàng ta, cho nên vừa liếc mắt đã nhận ra. Nàng ta đoán vị đứng bên cạnh đích tỷ kia chính là Hoàng Thượng, trong lúc khủng hoảng cũng xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp không rõ.

Đều là nữ nhi Mộ phủ, chỉ vì là một đích một thứ mà khác biệt lại lớn như vậy? Đích tỷ trở thành Hoàng Hậu nương nương dưới một người trên vạn người, mà bản thân thì muốn xuất phủ gặp mẹ đẻ một lần cũng phải hao hết tâm tư, lén đi nhưng cũng không gặp được người.

Huống chi nói đến cùng, vị đích tỷ này của nàng ta cũng chỉ là một người phụ thân không thương nương không yêu, uổng cho danh phận đích nữ. Nếu không có vận khí tốt được hai vị tôn quý nhất thiên hạ sủng ái, hiện giờ nói không chừng cũng chẳng bằng nàng ta.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, dĩ vãng cũng vẫn bình tâm tĩnh khí đánh giá vận khí đặc biệt và đãi ngộ khác biệt của vị đích tỷ này. Lúc nhìn thấy người thật, lại dưới tình huống địa vị cách biệt như thế, Mộ Thính Sương vẫn không khỏi vừa ghét lại vừa hận.

Tri Y thu liễm ý cười, nhíu mày nhìn tiểu cô nương luôn cúi đầu giấu biểu tình dưới mũ choàng kia. Cảm giác của nàng nhạy bén, lúc này cũng có chút không xác định có phải ác ý nồng đậm trên người đối phương có phải hướng tới mình hay không, rốt cuộc trừ Nghi Nhạc cùng mấy người nàng nhà đẻ, nàng cũng không biết thêm ai.

“Còn không đi?” Thanh âm của An Đức Phúc càng trầm, kiếm của thị vệ vẫn chưa vào vỏ, làm người khác không khỏi ghé mắt, vội vàng vội vàng đi qua.

Tay rũ bên người nắm chặt góc áo, Mộ Thính Sương xoắn chặt hai cái, biểu tình dữ tợn và mất mát thay đổi liên tục, sau một lúc lâu bống nhiên thình thịch quỳ xuống đột nhiên dập đầu, nói lớn, : “Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho ta ——”

Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, động tác của người đi đường lui tới giống như bị ấn nút tạm dừng, không hẹn mà cùng nhìn về hướng Tuyên Đế.

An Đức Phúc thầm kêu không tốt, ngay sau đó bốn phía ồ lên, như chảo dầu nóng bỏng sôi trào, như sóng triều đột nhiên đánh tới nơi nào.

“Hoàng Thượng? Chỗ nào, chỗ nào?”

“Thật là Hoàng Thượng? Hoàng Thượng, thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng ——”

“Vị bên cạnh Hoàng Thượng nên là vị Hoàng Hậu nương nương kia đi? Hoàng Hậu nương nương ——”

Đoàn người bị bá tánh đông đảo bức lui về phía sau liên tục, bọn thị vệ mồ hôi đầy đầu chặt chẽ vây thành vòng bảo vệ Tuyên Đế Tri Y, bội kiếm bên hông liên tiếp keng keng ra tiếng, lớn tiếng ngăn cản bá tánh tiếp cận.

Nhưng bá tánh cơ hồ cả đời cũng chưa chắc có cơ hội thấy Tuyên Đế, thật vất vả có kỳ ngộ, nào còn quản đám thị vệ này hù dọa. Nhiều lắm chỉ tránh mũi kiếm đi, nên đến vẫn đến.

Kỳ thật sớm từ lúc Mộ Thính Sương mới vừa hô lê tiếng trong Tuyên Đế đã biết không ổn, quả nhiên hiện tại trở nên rối loạn, cũng may có thị vệ nhanh tay lẹ mắt bắt được Mộ Thính Sương, bằng không lại để người trốn mất.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.” An Đức Phúc nỗ lực từ trong đám đông ồn ào phát ra âm thanh, “Phía sau có một hẻm nhỏ, ngài mang Hoàng Hậu nương nương từ nơi này thoát thân, rất nhanh nô tài sẽ đến.”

Bá tánh không có ác ý, nhưng loại nhiệt tình này đối với Tuyên Đế không phải là chuyện tốt, hắn gật gật đầu, đem Tri Y bị giấu trong ngực chặn ngang bế lên, nương theo mấy thị vệ cao lớn yểm hộ vài bước rời đi từ hẻm nhỏ.

Tri Y chỉ cảm thấy bước chân của Tuyên Đế rất nhanh, ồn ào náo động dần dần trôi đi, không bao lâu đã nghe thấy tiếng nước chảy, bọn họ đã đến bên bờ sông trong thành, xung quanh người đi đường ít ỏi không có mấy.

“Bị sợ?” Nhẹ nhàng buông nàng xuống, vỗ ngọc trâm của Tri Y, mi mắt Tuyên Đếthật lâu chưa dời đi.

Tri Y lắc đầu, “Người kia……”

Tuyên Đế mới đầu cũng nghi hoặc, dường như Tri Y chưa bao giờ kết thù với ai, nhưng ánh mắt nhìn Tri Y lúc đầu của người nọ, rõ ràng là quen thuộc và phẫn hận. Rất nhanh hắn đã nghĩ đến hai phủ Mộ- Trang, kết hợp với ước chừng tuổi tác người nọ, suy đoán hẳn là vị muội muội chưa từng gặp kia của Tri Y —— Mộ Thính Sương.

Đem phỏng đoán nói cho Tri Y, Tri Y vẫn thấy kỳ quái như cũ, “Ta và nàng ta hình như chưa bao giờ gặp a.”

Một tiếng kêu to mới vừa rồi kia, rõ ràng là cố ý. Hành động này đơn thuần chỉ là muốn chọc phiền toái cho mình và Hoàng Thượng sao?

Lần nữa lắc đầu, Tri Y không có biện pháp nghĩ sự tình quá phức tạp, rốt cuộc vị muội muội này của nàng chỉ mới chín tuổi.

“Nguyên do thế nào, rất mau sẽ biết.” Thanh âm Tuyên Đế lạnh như băng, mặc cho ai khi đi dạo chơi với thê tử mới tân hôn lại bị người làm cho gặp phải loại phiền toái này, đều sẽ không có tâm tình tốt.

Những thị vệ đó còn đang ngăn cản bá tánh, Tuyên Đế biết đường, rất nhanh dẫn Tri Y qua mấy góc phố tới Tín Vương phủ.

Vợ chồng Tín Vương đều ở trong phủ, vội sai người mang xiêm y sạch sẽ cho hai người thay. Nhìn qua lại vài lần, xác nhận hai người chỉ là bị truy đuổi nên chật vật một chút, Tín Vương lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa tươi cười, “Thế mà Hoàng Thượng cũng có lúc dung nhan không chỉnh tề, không biết là gặp chuyện gì?”

Lời nói như thế, trên mặt rõ ràng viết: Hoàng Thượng gặp phải chuyện xui xẻo gì? Nói ra cũng làm cho người khác cao hứng cùng.

Trầm mặt quét hắn liếc mắt một cái, Tuyên Đế nói: “Thị vệ của trẫm nên tới rồi, để người đưa bọn họ dẫn đến đây.”

Quản gia lĩnh mệnh đi, lại đi vòng vèo quả nhiên mang theo sáu bảy thị vệ và An Đức Phúc cùng đến, bọn họ còn chật vật hơn so với Tri Y Tuyên Đế nhiều. Những bá tánh đó tìm không thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, dứt khoát đem một lòng nhiệt tình tràn đầy cống hiến cho bọn họ, cái gì mà trái cây hoa tươi đều cùng nhau ném loạn, đến bây giờ đuôi mũ của An Đức Phúc vẫn còn một lá cải xanh mượt.

“Khụ……” Xấu hổ trước mặt người ngoài ý bảo thị vệ miễn cưỡng đem đồ vật dư thừa trên người tháo xuống, An Đức Phúc ôn nhu nói, “Hoàng Thượng, người mới gây sự vừa rồi cũng mang đến, đang ở bên ngoài.”

“Trực tiếp áp lên.” Đầu Tuyên Đế cũng chưa quay lại đạm thanh nói, nói xong thấp giọng dặn dò Tri Y ngồi vào sau bình phong, Tín Vương cũng đê Tín vương phi đi theo. Sảnh lớn như thế trừ thị vệ tôi tớ, chỉ còn lại hai người Tuyên Đế Tín Vương.

Mộ Thính Sương bị ném xuống không lưu tình chút nào, thiếu chút nữa mặt trực tiếp đạp vào gạch đá. Đau kêu một tiếng, nàng ta cẩn thận ngẩng đầu, chưa thấy được vị đích tỷ kia, dường như đột nhiên thuận khí hơn nhiều.

“Hoàng, Hoàng Thượng……” Thấp giọng ngập ngừng, ánh mắt nàng ta né tránh, liếc mắt một cái nhìn Tuyên Đế lại nhìn Tín Vương, nhưng lúc này mặc dù là Tín Vương cũng thu lại ý cười ánh mắt trầm xuống, bất luận nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.

Tuyên Đế chưa nhìn nàng ta, không chút để ý nói: “Mới vừa rồi ngươi cầu trẫm làm chủ cho ngươi, vì thế không tiếc nói toạc ra thân phận của trẫm, có thể thấy được oan tình quá sâu. Hiện giờ trẫm cho ngươi cơ hội này, nói nghe một chút.”

Lời nói nặng nề, ẩn hàm phẫn nộ, trong lòng Mộ Thính Sương biết nếu không đáp lại, nói không chừng mạng nhỏ trực tiếp khó giữ được.

Nghĩ nghĩ, nàng ta dứt khoát ngoan tâm, dập đầu nói: “Hoàng Thượng, ta muốn tố cáo với ngài mệnh quan triều đình coi thường mạng người, lạm sát kẻ vô tội!”

Lời nói nghe chẳng ra cái gì cả, nhưng nhìn nàng ta mới chín tuổi, hiểu không nhiều lắm, mấy người cũng nhẫn nại miễn cưỡng nghe.

Gan Mộ Thính Sương thật sự lớn, một lần tố cáo này, tố cáo ba vị, trong đó bao gồm Mộ Liên Thu, Mộ Đại học sĩ và Mộ Lão phu nhân. Từ ngữ nàng ta dùng rất non nớt, nhưng trật tự rõ ràng, đem chuyện trong phủ và chuyện thủ hạ của di nương bị đánh giết nhất nhất nói ra, còn nói di nương thân là nữ nhi của quan viên, bất luận như thế nào cũng không nên bị “mưu hại” như thế, Mộ Liên Thu thân là mệnh quan triều đình, không chỉ không trung quân ái dân, thậm chí làm ra việc coi thường mạng người, nên phạt, nên hung hăng trách phạt!

Một người là phụ thân nàng ta, còn lại là tổ phụ tổ mẫu nàng ta. An Đức Phúc nghe xong trong lòng cảm thán, nữ nhi Mộ đại nhân tự mình giáo dướng đúng là không bình thường, chín tuổi a, mới chín tuổi, đã dám tố cáo phụ thân, tổ phụ tổ mẫu mình trước mặt Hoàng Thượng.

Nếu nói Mộ Đại học sĩ và Mộ lão phu nhân chưa bao giờ nuôi dạy nàng ta, nàng ta không có cảm tình với hai người cũng được đi. Nhưng hắn nghe nói, mấy năm nay vị Mộ cô nương này ở Mộ phủ chính là được Mộ đại nhân coi như đích nữ mà dưỡng thành, mà mẹ đẻ của nàng ta, chỉ là một di nương mà thôi. Vị di nương này, vẫn là người chưa được song thân cho phép đã tự định chung thân với Mộ đại nhân, lúc đó Lâm phủ không thể không đem nữ nhi đến Mộ phủ làm thiếp.

Nhưng đây chính là phụ thân coi nàng ta như châu báu mà yêu thương, chỉ bởi vì gần đây chịu chút ủy khuất đã không chút lưu tình đem người tố cáo lên thánh thượng.

Hắn nên khen vị Mộ cô nương này quyết đoán hay là ngoan độc đây?

Rõ ràng Mộ đại nhân chính là nuôi một con sói mắt trắng sao.

Tín Vương vuốt cằm, nghe xong ngược lại bật cười, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt cực kỳ có ý tứ, quả thật là dại dột thú vị.

Nếu loại chuyện này cũng để Hoàng Thượng quản, vậy Hoàng Thượng của bọn họ kể cả một ngày có mười hai canh giờ không nghỉ ngơi cũng không lo hết việc, đây được xem như cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng?

Biết khẳng định Tuyên Đế không kiên nhẫn đến cực điểm, Tín Vương lên tiếng trước hỏi: “Mộ Thính Sương?

“Đúng ạ.” Nói xong hết mọi chuyện, trong lòng Mộ Thính Sương không nhịn được thấy bồn chồn, ở một khắc trước, nàng ta không nghĩ bản thân sẽ thật sự làm ra loại chuyện này.

“Theo bổn vương biết, Mộ Liên Thu là phụ thân ruột của ngươi, ngày xưa còn cực kỳ sủng ái ngươi. Con không nói cha sai, ngươi cũng biết?”

Mộ Thính Sương dập đầu, rồi nói tiếp: “Nếu cha phạt ta, Thính Sương không một câu oán hận. Nhưng di nương cũng là thân mẫu của ta, mẫu thân gặp nạn, không thể không cứu, huống chi việc này, xác thật là sai lầm của phụ thân. Không khỏi chuyện bé xé ra to, ta mới càng muốn vào lúc này cảnh tỉnh phụ thân.”

Tín Vương cười nhạo một tiếng, còn nói đạo lý rất ràng. Hắn đứng dậy dạo bước đến phía trước Mộ Thính Sương, híp mắt đánh giá, Mộ Thính Sương ngẩng đầu không tránh không sợ, giống như nửa điểm cũng không cảm thấy mình làm sai, “Vậy ngươi cũng biết, việc này nếu Hoàng Thượng thật sự đi quản, còn không phải chỉ là cảnh cáo nho nhỏ như ngươi nghĩ, khả năng Mộ Liên Thu sẽ trực tiếp bị miễn quan, thậm chí sẽ có tai ương lao ngục. Mặc dù như vậy, ngươi cũng không hối hận?”

Mộ Thính Sương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Vậy cũng là phụ thân làm sai nên chịu, bất luận phụ thân bị trừng phạt thế nào, ta cũng sẽ đi gặp phụ thân, bồi hắn.”

Sau khi nghe xong, tin vương rốt cuộc vỗ tay cười to. Diệu, thật là thật là khéo!

Mộ Liên Thu có cái này nữ nhi, thật là so với chính mình cùng Hoàng Thượng đánh hắn một trăm lần, đều còn muốn tru tâm.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 104

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 106

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK