Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Kinh sợ

Màn đêm tĩnh lặng, hoàng cung to như vậy đều chìm trong yên tĩnh chỉ có Kính Hòa Cung ồn ào náo động không ngừng.

Thái Hậu chậm rãi xoa thái dương, thần sắc bình đạm, khi Tuyên Đế bước vào đại điện mắt cũng chưa mở, “Hoàng Thượng tới.”

“Mẫu hậu.” Ánh mắt Tuyên Đế xẹt qua trong điện, mới vừa rồi một đám nội thị bị kéo đi ra ngoài, lúc này một đám cung nữ đang quỳ, trên trán mỗi người hoặc xanh hoặc tím, thậm chí chảy máu. Hiển nhiên đây không phải vòng thẩm vấn thứ nhất, luân phiên hỏi xuống, tuy rằng Thái Hậu chỉ dụng hình với mấy người có hiềm nghi, nhưng người nhìn cũng không khỏi sợ hãi trong lòng, kể cả chưa làm gì cũng bị khí thế này của Thái Hậu dọa đến đau gan.

Sớm đoán được Tuyên Đế tối nay sẽ đến, Thái Hậu đạm thanh nói: “Hoàng Thượng nếu muốn biết là chuyện gì, chỉ cần hướng bên cạnh tiểu án thượng vừa thấy liền biết.”

Thái Hậu có thể tự mình ‘bồi’ bọn họ hết vòng thẩm vấn này đến vòng khác, đã chứng minh thực sự cực kỳ tức giận, trên dưới Kính Hòa Cung nơm nớp lo sợ, kinh hoàng.

Tuyên Đế nhíu mày, nhẹ nhàng bước hai bước, nhìn thấy tiểu mộc nhân hình thù quái dị trên tiểu án.

Mộc nhân khắc thô ráp, mơ hồ có thể nhìn ra được đây là khắc hình dáng nữ hài nhi. Toàn bộ bị sơn thành màu đỏ huyết, nhìn qua âm trầm quỷ dị, bên cạnh chỉnh tề bày chín cái kim châm nhọn hoắt lập loè ánh sáng. Tuyên Đế đã ý thức được là cái gì, lệ mục trầm xuống, cả người tỏa ra hàn ý, khí lạnh thấu xương quanh thân hắn mãnh liệt phát tán, mặc dù là cung nhân vẫn luôn cúi đầu chưa thấy thần sắc của Tuyên Đế, cũng không nhịn được run lập cập.

Giữa hè ban đêm, dường như cũng bị hàn khí làm lạnh tận xương tủy.

Cầm lấy mộc nhân, không ngoài sở liệu ở sau lưng thấy được lá bùa màu vàng, dưới lá bùa khắc sinh thần bát tự và tên họ, bên trên có lỗ kim rất nhỏ thuyết minh những kim châm đó đúng là nhỏ từ trên từ mộc nhân xuống.

Tuyên triều tín nhiệm Tàng Vân Tự như thế, đương nhiên cũng tin tưởng cái gọi là yểm chú chi thuật đó, dù cho Tuyên Đế chỉ tin non nửa, nhưng khi nhìn thấy bên trên khắc tên Tri Y đã chỉ còn tức giận và sát ý.

Thái Hậu mở mắt ra, mệnh Liền tổng quản nói kết quả thẩm vấn tối nay cho Tuyên Đế.

Cung nữ kia tên là Tiểu Đào, tháng trước mới được sắp xếp đến Giáng Tuyết Hiên cùng xử lý hoa cỏ với hoa thợ. Mấy ngày trước đây thừa dịp không ai chú ý đem mộc nhân ném trong vườn hoa, tùy ý dùng bùn đất che giấu, bởi vì chỗ đó từ trước đến nay là chỗ nàng phụ trách, lại ở dưới cỏ cây bùn đất, cũng không ai chú ý tới.

Tra ra lai lịch Tiểu Đào có quan hệ với Mộ phủ, nhưng tất nhiên Thái Hậu không tin kết quả mặt ngoài này, Mộ gia dù hồ đồ thế nào, cũng sẽ không phái người tới để hại Tri Y. Mộ phủ chỉ có hai người có động cơ làm hại Tri Y là Lâm thị và Mộ Thính Sương, một người ở biệt trang bệnh nặng quấn thân, một người bị Mộ lão phu nhân phái người nhốt ở trong phòng cả ngày, không có thời gian, càng không có cái năng lực duỗi tay đến nơi này.

Hoài nghi nên Thái Hậu phái người suốt đêm tra xét ngưòi nhà Tiểu Đào, quả nhiên đã là người không phòng trống. Láng giềng phụ cận ở quê nhà nghe được tin tức là đột nhiên có một ngày không thấy bóng dáng, mà đồ vật trong phòng đều còn, nếu không phải đi vội vàng, chính là đột nhiên không kịp đề phòng bị người bắt đi.

Trong kinh người có thể có loại thế lực này, cũng đem râu duỗi vào tận trong cung, an bài Tiểu Đào đến Giáng Tuyết Hiên hơn nữa mang mộc nhân tiến cung không nhiều lắm.

Tra được điểm này, Thái Hậu không muốn tiếp tục tra, bởi vì dư lại chính là chuyện của Tuyên Đế.

“Ai gia đúng là đã già rồi.” Ngữ khí của Thái Hậu không hề phập phồng, “Không thể thấy việc lục đục này đó với nhau, càng không thể để những việc này lan đến gần tiểu Bảo Nhi của ai gia. Ai gia biết Hoàng Thượng chính sự bận rộn, quốc sự làm trọng, chuyện này cũng không trách Hoàng Thượng.”

Ngữ khí vừa chuyển, Thái Hậu nhìn thẳng Tuyên Đế, “Nhưng chuyện đã xảy ra, Hoàng Thượng cần phí chút công phu đi xử lý một phen, cho người ta một công đạo.”

Người này, đương nhiên là Tri Y. Cảm xúc ban đầu qua đi, giờ phút này Thái Hậu cực kỳ bình tĩnh, bởi vì bà biết lúc này người tức giận nhất là đứa con trai này, căn bản bà không cần nói thêm cái gì.

Nhi tử này của bà lãnh tâm lãnh tình non nửa đời, thật vất vả gặp phải Tri Y có thể làm hắn canh cánh trong lòng đặt ở đầu quả tim, bất luận ai làm tổn thương tiểu cô nương nửa phần, đều sẽ phải chịu trả đòn không chút lưu tình.

Thái Hậu rõ ràng, nghiêm nhiên Tri Y đã trở thành nghịch lân của nhi tử.

Với tính tình này, Tuyên Đế và Thái Hậu không hề khác nhau, càng tức giận lại càng có vẻ bình tĩnh. Hắn chậm rãi gật đầu, động tác cực chậm, ngữ điệu cũng như trầm tích băng tuyết nhiều năm, chậm rãi chảy xuống từ đỉnh, lộ ra lạnh băng khiến lòng người run sợ, “Mẫu hậu nói đúng. Là do mấy năm nay trẫm đã đối đãi với bọn họ quá mức ôn hòa, mới để cho một số người quên mất, thiên hạ này, rốt cuộc là thiên hạ của ai.”

Thái Hậu gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn mộc nhân trong tay hắn, trong mắt nhanh hiện lên một mạt chán ghét và kinh sợ, “Ai gia đã lệnh người đi Bát Tiên Sơn mời Tuệ Giác, tạm thời đại sư chưa đi vân du, thứ đồ vật hại người này chờ hắn tới xử trí.”

“Vâng.”

“Tri Y nàng…… Tối nay có gì khác thường không?”

Tuyên Đế lắc đầu, hơi nhíu mày trầm tư, “Sáng mai trẫm sẽ truyền thái y.”

Nói xong hắn vẫn không yên tâm, tâm tư lập tức bay trở về Thần Quang Điện, “Mẫu hậu, đêm đã khuya, ngài đi nghỉ ngơi trước. Trẫm đã truyền Vương Cương tới, công việc kế tiếp sẽ giao cho hắn xử trí.”

“Được, vừa lúc ai gia cũng mệt mỏi.” Thái Hậu liếc mắt một cái nhìn Tuyên Đế, trầm tư nói, “Mấy ngày tới tạm thời đừng đón Tri Y trở về, chờ ai gia hoàn toàn thanh lọc Kính Hòa Cung lại nói, cái cớ thì giao cho Hoàng Thượng suy nghĩ đi.”

Thái Hậu vào nội điện nghỉ ngơi, Tuyên Đế khi về cũng nhanh chóng như khi tới, chỉ liếc mắt nhìn đám cung nữ quỳ trong điện liền bước ra ngoài, nặng nề hỏi một câu, “Những người này có vấn đề?”

Liền tổng quản cúi đầu nói: “Hồi Hoàng Thượng, những người này tuy không quan hệ với việc này, nhưng tra ra một ít vấn đề nhỏ khác, đều có quan hệ cùng Mộ cô nương.”

Tuyên Đế ừ một tiếng, đảo mắt bước ra đại điện, xa xa truyền đến một câu, “Không cần để lại.”

“Vâng ——”

Những cung nữ đó cả kinh, vốn là thân hình run bần bật bị lời này làm cho hoàn toàn sụp đổ, hoặc suy sụp nằm liệt, hoặc điên cuồng kêu oan. Vấn đề của bọn họ đúng chỉ là một chút vấn đề nhỏ không đáng nói đến, đặt ở ngày thường bất luận Thái Hậu hay Tuyên Đế sẽ không để ý, nhưng lại ở thời khắc này, khi Tuyên Đế thấy mộc nhân bị yểm chú khắc tên họ sinh thần Tri Y, chỉ có thể nói vừa lúc đụng vào họng súng.

Đối với an nguy của Tri Y, Tuyên Đế yêu cầu là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cũng là giết một người răn trăm người.

Thiên điện Thần Quang Điện, Mặc Lan Mặc Cúc bị phái canh giữ ở ngoài tẩm điện. Gian ngoài có giường ngủ để hai người nghỉ ngơi, hai người trực tiếp mặc nguyên đồ lên giường, híp mắt dưỡng thần, tùy thời chuẩn bị chờ đợi tiểu chủ tử bên trong sai phái.

Bóng đêm thâm trầm, hai người chỉ nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng và âm thanh cửa điện mở, vội đứng dậy đi ra, thiếu chút nữa đụng phải Tuyên Đế nghênh diện bước nhanh tới. Mặc Lan hoảng sợ, dư quang chỉ liếc thấy một mạt minh hoàng cuống quít quỳ xuống đất, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng ——”

Nhưng các nàng đến một ánh mắt cũng chưa được ban thưởng, đảo mắt thấy Tuyên Đế đi vào nội gian nhanh như gió, đúng là chỗ Tri Y đang ngủ.

Mặc Lan Mặc Cúc hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía An Đức Phúc đang thở hổn hển, “An tổng quản, đây là sao vậy?”

An Đức Phúc lắc đầu xua tay, nửa ngày mới bình ổn hơi thở. Hai người đều là cung nữ bên người Tuyên Đế, hắn lời ít mà ý nhiều nói: “Có người muốn hại cô nương, Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng đều tức giận, mấy ngày nay các ngươi cẩn thận chút hầu hạ. Cô nương mấy ngày tới sẽ ở Thần Quang Điện, nếu không có việc gì thì hầu hạ cô nương, Hoàng Thượng chỗ đó……”

Lời nói chưa nói rõ, Mặc Lan các nàng đã hiểu rõ, trong lòng vạn phần cảm kích An Đức Phúc.

Trước khi ngủ Tri Y cảm thấy oi bức, không cho người đóng cửa sổ nhỏ trong phòng. Khi Tuyên Đế đi vào cảm giác được một trận gió đêm, gió thổi mang theo chút lạnh lẽo thẳng đến giường gỗ Hương giữa phòng, màn sa mỏng thật dài che rũ đến đuôi giường, gió nhẹ nghịch ngợm nhấc lên một góc, vừa lúc lộ ra sườn mặt oánh bạch tiểu cô nương bên trong, khuôn mặt ngủ đến là an bình.

Tuyên Đế thả chậm bước chân, đến gần giường.

Ánh trăng như nước, tự bên cửa sổ trút xuống trước giường, trong lúc ngủ mơ Tri Y hơi hơi nghiêng đầu, trên trán có tầng mồ hôi tinh mịn ánh vào mi mắt Tuyên Đế.

Chả trách tiểu cô nương nói oi bức, ống tay áo Tuyên Đế to rộng phất qua giữa trán Tri Y, giữa mày chưa hoàn toàn giãn ra, nóng nảy lo lắng cũng bị khuôn mặt say ngủ này trấn an bình tĩnh, hình thành một cỗ cảm thị cực kỳ kỳ dị, dưới chân phảng phất như mọc rễ, không muốn rời đi. Tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ thanh lệ kia phảng phất muốn mượn nó để hoàn toàn bình ổn nỗi lòng.

Lúc trước khi nhìn thấy mộc nhân bị sơn thành màu đỏ máu kia, đồng tử Tuyên Đế kịch liệt co rút lại, giống như có thể xuyên thấu qua mộc nhân kia nhìn đến ác ý dày đặc của người đứng sau chuyện này. Ác ý này quá mức tiên minh đáng sợ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa sẽ làm tổn thương đến tiểu cô nương đang ngủ say lúc này.

Không còn tâm tư quay lại chủ điện đi ngủ, Tuyên Đế ngồi ở bên giường không biết bao lâu, như sư tử bảo vệ lãnh thổ, dùng cái đuôi vòng quanh lãnh địa và bảo bối, không muốn rời đi.

Hắn ngồi bao lâu, đám người An Đức Phúc phải đợi bấy lâu. Bọn họ không dám thúc giục, chỉ có thể ngẫu nhiên lặng lẽ nhón chân nhìn một chút, nhưng chỉ có thể thấy bóng dáng vững như bàn thạch không chút sứt mẻ của Hoàng Thượng, giống như bị làm định thân thuật, chỉ có góc áo bào to rộng ngẫu nhiên sẽ bay nhẹ theo gió.

“Ngô……” Tri Y trong mộng ngâm khẽ một tiếng, không khoẻ giật giật ngón tay. Nàng ở trong mộng gặp cực thịnh mặt trời rực rỡ, quang mang sáng quắc, nóng cháy đến nàng mồ hôi ướt đẫm, cơ hồ muốn chịu đựng không được.

Khó chịu nhỏ giọng hừ vài câu, Tri Y rất sảng khoái khi có một trận gió mát lạnh ùa vào mặt, nàng thoải mái lộ ra gương mặt tươi cười, trong lúc ngủ mơ khuôn mặt nhỏ tràn đầy thích ý. Duỗi tay bắt lấy nơi phát ra mát mẻ kia, Tri Y cọ cọ vào mặt.

Động tác này quá mức đáng yêu, cuối cùng cũng làm Tuyên Đế lộ ra ý cười. Ngón tay bị bắt lấy hơi vừa động, dường như cảm nhận được cả lông tơ trên gương mặt cuat tiểu cô nương.

“Ngứa ~” Tri Y mềm mại lẩm bẩm một câu, miễn miễn cưỡng cưỡng hé mí mắt, chỉ cảm thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt lúc ẩn lúc hiện.

“Hoàng Thượng?” Tiểu cô nương nghi hoặc xoa xoa đôi mắt, chưa hoàn toàn thanh tỉnh nàng còn nghĩ mình đang nằm mơ, từ đệm chăn vươn tay làm nũng nói, “Ôm ~”

Tuyên Đế loan môi, cúi người xuống như nguyện ôm lấy tiểu cô nương. Thân thể nho nhỏ thơm tho mềm mại, nháy mắt áp chế nôn nóng, lấp đầy hư không.

Lạnh lẽo một bộ, Tri Y lông mi run lên hạ, nháy mắt thanh tỉnh rất nhiều, mới phát hiện chính mình bị chặt chẽ ôm vào quen thuộc ôm ấp trung.

Tri Y không thanh tỉnh lắm chớp chớp, mơ mơ màng màng theo cánh tay Tuyên Đế bò ra khỏi đệm chăn, chỉ mặc một thân áo trong bằng tơ lụa nên lập tức cảm nhận được gió lạnh ban đêm.

“Hả?” Tri Y nghi hoặc ngẩng khuôn mặt, “Sao Hoàng Thượng lại ở chỗ này?”

Khuôn mặt vừa tỉnh ngủ mang theo màu hồng phấn đáng yêu, càng nổi bật lên màu da trắng nõn như sương, tinh oánh dịch thấu.

Đem thân thể mềm mại sắp trượt xuống của Tri Y ôm lên trên một chút, Tuyên Đế thấp giọng nói: “Gặp ác mộng.”

Tri Y kinh dị trừng lớn mắt, mắt tròn xoe xoay một vòng, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, hiển nhiên bị lời này của Tuyên Đế dọa sợ không nhẹ.

Tuyên Đế cười khẽ ra tiếng, nhưng vẫn còn không nhịn được cúi đầu, hoàn toàn bao lại tiểu cô nương luôn thổ lộ lời ngon tiếng ngọt, để hắn mơ ước đã lâu.

Ánh trăng lay động, chiếu ra thân ảnh một lớn một nhỏ gần như trùng khớp với nhau.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 95

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 97

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK