Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Hậu bị bệnh hai ngày, đều phải dưỡng bệnh không thể rời khỏi giường nửa bước. Tri Y nghe lời của Tuyên Đế không bướng bỉnh canh giữ ngoài điện nữa, chỉ là mỗi ngày đều đến vườn hoa từ sáng sớm hai hoa tươi đưa cho mấy ma ma mang đến cho Thái Hậu.

Sau khi đã khỏi bệnh hoàn toàn, Thái Hậu nghe chuyện Tri Y đứng ngoài điện ôm cột cả ngày không chịu đi, quả nhiên là vừa khóc vừa cười, đem tiểu bảo bối ấm áp ôm trong ngực âu yếm hồi lâu.

Nay hậu cung của Tuyên Đế không người, trong cung trống rỗng, tự nhiên cũng khiến cho Thái Hậu bớt lo rất nhiều. Nhưng mà bà cũng không thể quên được chính bà đã trải qua đủ loại khổ sở khi tiên đế tại vị, ngay cả khi bà vào cung đã có hậu vị cũng tránh không được trải qua nhân tình ấm lạnh, tình người lạnh nhạt. Khó khăn đi đến được vị trí Thái Hậu này, bên cạnh còn sót lại vài người thân thích cuối cùng cũng không ai làm lòng bà gợn sóng, cuối cùng lại được hòa tan bởi hành động ngây thơ của tiểu cô nương này.

Mẫu tộc của Thái Hậu là tướng môn thế gia, tính tình thuở nhỏ đã kiên nghị vì chịu ảnh hưởng của phụ huynh, vì là phận nữ tử nên có thêm phần mềm mại. Lúc trước dạy dỗ Tuyên Đế cũng vậy, bà luôn luôn dạy hắn tôn chỉ “Cho người cá không bằng dạy người cách câu cá”, chân chính muốn bảo vệ một người, chính là làm cho hắn tự mình trở lên cường đại.

Nhưng hiện tại đổi đến trên người Tri Y, Thái Hậu càng phải suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy cứ như vậy che chở tiểu cô nương cả đời cũng không có gì. Dù sao nếu bà không còn, còn có Tuyên Đế, lấy đại vị quyền thế của hai người vì Tri Y che mưa chắn gió, làm con đường nàng đi đều bằng phẳng thuận lợi, làm cho tiểu bảo bối cả đời trôi chảy vô lo thì có gì khó?

Suy nghĩ thông suốt, tảng đá trong lòng Thái Hậu cũng như được đặt xuống, ánh mắt rơi trên người Tri Y cũng vô cùng ôn hòa.

Thời gian ba tháng từ từ trôi qua, lại tới lúc thu hoạch vụ thu. Trước Tuyên Đế đã đi về võ doanh phía Nam kinh thành xem xét một vòng, phát giác mấy năm nay binh tướng ở nơi này đều đã tản mạn rất nhiều, khi luyện binh cũng không còn tinh thần như dĩ vãng.

Mấy năm trước sau trận chiến đại thắng đánh bại Đa La quốc sĩ khí cường thịnh, dường như người người đều có thể lấy một địch mười. Nay quốc gia thái bình, tướng sĩ an nhàm, thêm chuyện Tuyên Đế hủy bỏ chuyến đi săn mùa Đông, duệ khí lại càng xuống thấp.

Tuyên Đế nhíu mày hồi cung triệu tập quan viên đến hỏi chuyện, biết được ngày mùa thu việc đồng áng đã gần đến kết thúc, liền hạ ý chỉ, chuẩn bị mười ngày sau sẽ tổ chức buổi đi săn mùa thu ở mấy trăm dặm ngoại thành phía Bắc.

Tin tức truyền tới bên tai Thái Hậu làm bà ngẩn ra, lập tức nói: “Hoàng Thượng để lại ai ở kinh thành?”

Tiểu công công xoay người cười đến khiêm tốn, “Hoàng Thượng để lại Tín Vương gia trấn thủ kinh đô, tuyên chỉ quan văn trên tam phẩm, quan võ trên ngũ phẩm tùy giá đến khu săn bắn, để lại một số đại nhân tuổi tác đã cao hoặc những đại nhân có chuyện quan trọng để giúp đỡ Tín Vương gia. Hôm nay đặc biệt để nô tài tới hỏi Thái Hậu nương nương, ngài có muốn đi hay không?”

Đội ngũ lần này sẽ rất đông đảo, bình tường đều là vạn người, chỉ riêng hành trình đi lại đã hơn mười ngày, hơn nữa lại ở lại bãi săn tầm nửa tháng, tính toán cũng phải có một tháng.

Công phu kỵ xạ của Thái Hậu cũng không phải vừa, nhưng việc này là lúc còn là khuê nữ chưa lấy chồng, chuyện này Tuyên Đế cũng chưa từng biết. Lúc này Thái Hậu cũng hơi do dự, đã lâu chưa cưỡi ngựa quả thật có chút ngứa ngáy, nhưng… dù sao tuổi tác đã cao, lại là Thái Hậu, không thể lại như trước kia cưỡi ngữa rong ruổi.

Cuối cùng lắc đầu, chậm rãi nói: “Ngươi đi trở về báo với Hoàng Thượng, ai gia không muốn đi lại xe cộ mệt nhọc, trễ nãi hành trình, sẽ không đi theo .”

Tiểu công công gật đầu xác nhận, chậm rãi rút lui rời khỏi chủ điện Kính Hòa cung, không đề phòng cũng không phát hiện có một tiểu cô nương chạy từ bên ngoài vào, tiểu cô nương chạy nhanh cũng không cẩn thận nhìn đường, “Phanh” một cái va phải đùi của tiểu công công, theo quán tính cả người ngã ngồi ở cửa, vẻ mặt mơ màng.

Lúc này tiểu công công mới phát hiện đụng phải người nhìn lên, trong lòng nhảy mạnh một cái lập tức quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tài mắt mũi vụng về, không nhìn thấy chủ tử tiến vào, chủ tử thứ tội, chủ tử thứ tội —— “

Đầu tiên Tri Y ngây người một lát, sờ sờ đầu nhỏ, Từ ma ma ở phía sau chạy nhanh đem người nâng dậy, “Cô nương đụng đau không?”

Tri Y lắc đầu, lại nhìn tiểu công công trước mặt, bởi vì rất kích động dùng sức dạp đầu nên trên trán đã xuất hiện tơ máu, thoạt nhìn rất là đáng thương.

Ở chung lâu với đám cung nữ nội thị trong Kính Hòa cung, đối với một nửa chủ tử -Tri Y đều là tôn trọng lại yêu quý, hầu hết thời gian đều là tủm tỉm cười nhìn nàng kêu một tiếng “cô nương” sau đó lại lấy từ tay áo ra mấy khối đường cho nàng. Cho nên tiểu cô nương đều chỉ nhìn thấy những khuôn mặt ôn hòa tươi cười mà tiểu công công trước mặt lại là bộ dáng sợ hãi.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Từ ma ma, lại nhìn về hướng tiểu công công, nháy mắt mấy cái, vẫn là tiến lên cầm theo khăn lấy tay nhỏ đặt lên trán tiểu công công chỉ miệng vết thương, âm thanh mềm mại nói, “Đau”.

“Nô tài không đau, nô tài không đau.” Tiểu công công không dám nhìn nàng, nhất mực dập đầu xin lỗi.

“Lâm toàn nhi ——”Nguyên ma ma từ trong phòng đi ra, trước tiên cười nhìn Tri Y, ôn thanh nói, “Đi về bẩm báo với Hoàng thượng đi, Thái Hậu nương nương nói, không thể trách ngươi, không cần sợ thành như vậy.”

Cùng là cung nhân hầu hạ chủ tử, đương nhiên Nguyên ma ma hiểu tâm tư của tiểu công công, tự mình nâng người dậy lại đem khăn đưa cho hắn, “Cô nương tuy nhỏ nhưng không phải người bốc đồng, cho ngươi ngươi cầm đi. Không đợi lát nữa bị chảy máu, ngược lại dọa cô nương của chúng ta.”

Tiểu công công đứng dậy, theo bản năng nhìn thoáng qua, vừa lúc chống lại nụ cười mỉm ngọt ngào của tiểu cô nương hai mắt chớp chớp, hai ma ma đã mang người đi vào trong điện.

Thẳng đến lúc về Cần Chính Điện hắn vẫn nắm khăn tay ngẩn người tựa hồ có chút hoang mang.

Lâm Toàn Nhi là tiểu thái giám mới tiến cung không bao lâu, may mắn được phân công đến làm thái giám vẩy nước quét nhà ở Cần Chính Điện, sau lại được An Đức Phúc coi trọng, từ đó đi theo làm người hầu bên cạnh Anh Đức Phúc.

Trước khi tiến cung hắn cũng được nhiều người khuyên bảo, nói ở trong cung mọi việc đều phải thật cẩn thận, từng bước đều ẩn nguy cơ, chỉ cần làm chủ tử mất hứng thì bọn họ đã khó có thể giữ lại mạng nhỏ này. Làm việc không được nhiều lời cũng không được ít lời, không cười nhiều cũng không thể không có biểu tình gì,…Một đống lời nói dạy bảo loạn thất bát tao trong đầu hắn, cuối cùng để lại trong lòng Lâm Toàn Nhi một ấn tượng hoàng cung chính là quái vật ăn thịt người, làm hắn bình thường không cẩn thận hắt xì một cái cũng phải khẩn trương nửa ngày.

Chỉ là đã hầu hạ nhiều ngày thế này, Lâm Toàn Nhi thấy tuy rằng Hoàng Thượng lạnh nhạt chút nhưng cũng không phải khó hầu hạ. Hôm nay nhìn thấy Thái Hậu cũng vậy, bản thân hắn đụng phải tiểu chủ tử Thái Hậu yêu thương nhất cũng không bị phạt, có thể thấy được trong cung không phải hoàn toàn như bọn hắn nói.

Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của tiểu cô nương khi nãy, Lâm Toàn Nhi không khỏi nhớ tới tiểu muội trong nhà, cúi đầu cười đem khăn cất vào trong ngực, nhẹ nhàng cất bước trở về phục mệnh.

Bên kia trong chủ điện Kính Hòa cung, Tri Y còn chưa quên tiểu công công mới vừa rồi, tay chân cùng sử dụng múa máy, kêu Thái Hậu liên tục gật đầu, sau khi nghe được âm thanh y y nha nha một hồi ý cười đã đầy mặt, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng, “Hàm Bảo Nhi có phải đau lòng khăn tay không?”

Khăn kia là Nguyên ma ma làm riêng cho Tri Y, mặt trên thêu bộ dáng bình thường của mèo con Tuyết Bảo Nhi rất sống động, tiểu cô nương rất thích nên luôn mang theo.

Tri Y dựa ở trong lòng Thái Hậu nghĩ nghĩ, hình như có chút ngượng ngùng đem đầu nhỏ vùi vào lòng Thái Hậu, nhu nhu nói câu “Tuyết Bảo Nhi”.

Vẫn là nhớ thương hình thêu của Tuyết Bảo Nhi, Thái Hậu cười nói: “Nguyên ma ma vừa nói sẽ làm lại cho Hàm Bảo Nhi một cái đấy thôi.”

Tiểu cô nương lập tức ngẩng đầu, mắt to nhìn lại trong ánh mắt thập phần nhu thuận, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ma ma.”

Nguyên ma ma bưng tới một ly nước mật, ôn nhu nói: “Cô nương không cần cảm tạ, đều là việc lão nô nên làm.”

Tri Y lắc lư đầu nhỏ, không nói.

Đây dường như là thói quen Tĩnh Thái phi đã dạy, được người khác giúp đỡ phải nói cảm ơn. Thái Hậu dạy qua vài lần, nói rằng nếu nói như vậy với cung nữ và tiểu công công  ngược lại sẽ làm bọn họ sợ hãi. Tuy rằng Tri Y không hiểu nhưng cũng chậm chậm nhỡ kỹ, ngoài mấy ma ma thân cận còn nói lời cảm ơn thì đối với người bên ngoài chỉ cười ngọt ngài một cái

Thái Hậu cầm bàn tay mập mạp của nàng phát hiện gần đây tiểu nương được chăm sóc rất tốt, trách không được mỗi lần Cảnh Mân tiến cung đều âm thầm nói muội muội lại béo lên…

Bà nhẹ nhàng cười, “Hàm Bảo Nhi cửu liên hoàn giải thế nào ?”

Tiểu cô nương trong lòng ngây người một chút, vụng trộm nhìn bà liếc mắt một cái, lấy trong tay áo ra mọt cửu liên hoàn được đặc chế khéo léo, nàng vươn bàn tay bé xíu chỉ, “Hàm Bảo Nhi, ba cái.”

Nàng mới mở miệng, Tuyết Bảo Nhi trên ghế bành lại đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy đến tiểu án quay về phía tiểu chủ nhân meo meo meo meo kêu to, giống như muốn nói gì.

Tiếp theo cái đuôi mèo đã bị nhéo, mặt Tri Y banh ra căng thằng nói với Thái Hậu, “Tuyết Bảo Nhi, không nghe lời.”

Từ ma ma rốt cục không nhịn được phì cười, dẫn đến sự chú ý của Thái Hậu, “Làm sao vậy?”

Tri Y phát hiện nên mềm giọng nói: “Ma ma, ma ma, uống trà.”

Nói xong còn đem nước mật vừa nãy đưa cho Từ ma ma, Từ ma ma mỉm cười sờ sờ đầu của nàng, nghĩ Tiểu chủ tử da mặt mỏng, tạm thời vẫn chưa nói, chờ Tri Y hơi tránh ra chút mới ôn thanh nói: “Cái thứ nhất là cô nương tự mình cởi, cái thứ hai là do Tuyết Bảo Nhi nghịch lung tung cởi được, cái thứ ba là Hoàng Thượng giúp đỡ nên giải được—— “

Thái Hậu vừa nghe liền cười, đôi mắt cũng híp lại.

Sau bữa tối, Thái Hậu mới nói với Tri Y việc Tuyên Đế chuẩn bị phải tham gia lễ hội săn bắn mùa thu. Đương nhiên Tri Y cũng không biết đây là ý gì nên Nguyên ma ma phụ trách giải thích, “Chính là cưỡi ngựa đi chơi khắp nơi, vừa mệt lại không thú vị, chúng ta ở lại trong cung cùng với chủ tử đi cô nương.”

Mấy cung nữ đứng hai bên nghe vậy đều cười, đã thấy tiểu cô nương nhăn mặt nhăn mũi, chỉ vào phương hướng Thần Quang Điện, âm thanh mềm nhũn nói, “Hoàng Thượng ~”

“Hoàng Thượng là nhất định phải đi, nhưng không bao lâu sẽ trở lại .”

Vài ma ma cố ý ở chỗ này dỗ dành Tri Y, kỳ thật Thái Hậu sớm quyết định muốn cho Tri Y đi theo đi du ngoạn một phen. Thái Hậu cũng không phải phụ nhân trong kinh đô này đem tiểu cô nương giữ trong khuê phòng cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới.

Tri Y nhìn nhìn sắc mặt Thái Hậu cùng mấy ma ma, nhất thời nóng nảy, “A Ma, đi.”

“A Ma không thể chịu được mệt nhọc, không thể đi.” Thái Hậu giả bộ đưa tay lên che trán, “Hàm Bảo Nhi là muốn ở lại với A Ma, hay là muốn đi cùng Hoàng Thượng?”

Tri Y nhìn lên, tuy rằng trên mặt là biểu cảm không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên ôm lấy Thái Hậu, “Hàm Bảo Nhi, ở cùng A Ma.”

Mặt Thái Hậu không biểu cảm nhưng trong lòng đỡ nở hoa, đưa ánh mắt cho mấy ma ma, Từ ma ma lập tức ngầm hiểu ý đi vào chuẩn bị hành lý cho tiểu chủ tử.

Nhưng những đó Tri Y hoàn toàn không biết còn nghĩ mình và Tuyên Đế phải tách ra rất lâu nên mười ngày sau đó, mỗi đêm đều hai mắt lưng tròng ôm lấy đùi Tuyên Đế không đi, chỉ cần Tuyên Đế có ý muốn cho người đem nàng đi sẽ bị lên án, “Hoàng Thượng, phá hư”.

Nếu không phải biết Hoàng Thượng tham gia lễ hội săn bắn mùa thu, An Đức Phúc chỉ kém nghĩ đến chủ tử nhà mình phải đi xuất chinh một năm rưỡi nữa mới trở về.

Vừa không nói với Tri Y, Thái Hậu còn giấu diếm cả Tuyên Đế, cố ý không để ai nói với hắn Tri Y cũng sẽ đi, vì vậy mỗi ngày Tuyên Đế cũng rút thời gian đến thăm tiểu cô nương.

Cho đến ngày trước ngày xuất phát đi bãi săn——

“Cô nương còn tỉnh không?” Nguyên ma ma cầm đèn lồng nhỏ hạ giọng hỏi.

Từ ma ma nhẹ tay nhẹ chân đi lên nhìn, khuôn mặt tiểu chủ tử đỏ bừng, đang ở trên tiểu tháp ngủ say sưa. Bà cười lắc đầu, mềm nhẹ đem người ôm lên, bao trong thảm nhỏ, lại đội thêm mũ quả dưa lên đầu vội vàng đi đến bên cạnh ngự liễn, vừa lúc Tuyên Đế đang thay quần áo trong điện.

An Đức Phúc khụ khụ, có chút chột dạ nhìn xung quanh liếc mắt một cái, Mặc Trúc cùng Từ ma ma và vài cung nhân cùng nhau đem người đưa vào bên trong ngự liễn của Hoàng Thượng.

Từ ma ma ôm người, nghĩ đến lời nói của Thái Hậu nhịn không được cảm khái. Nhìn một lượt trong ngự liễn quả nhiên thấy hộp gấm rất lớn trong góc, bà cận thận đem Tri Y chậm rãi đặt vào. Trong hộp gấm không có gì, cũng chỉ cần che thêm một tầng vải đỏ mỏng là được.

Hai khắc sau.

Tuyên Đế bước lên ngự liễn thấy hộp gấm không khỏi nhăn mày, lại chỉ nghĩ là hộp để đồ vậy gì đó nên không chú ý nhiều, sau đó rút ra một quyển sách cổ bắt đầu lật xem.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 28

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 30

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK