Chương 121. Quốc bảo
“Hoàng Hậu có?!” Thái Hậu kinh hỉ đứng dậy, không màng quần áo đơn bạc đã cất bước ra bên ngoài, “Mau, cùng ai gia đi Phượng Nghi Cung nhìn xem.”
“Chủ tử, chủ tử ngài chậm một chút, đừng vội, trước khoác kiện áo khoác……”
Mấy ma ma kêu gọi tất nhiên là không vào được tai Thái Hậu, từ lúc nghe được Tri Y có thai, bà đã bị niềm vui cực lớn đánh trúng, lòng tràn đầy niềm vui sướng tiểu hoàng tôn sắp đến. Phải biết rằng người thành hôn sớm một chút, tuổi này của Thái Hậu có thể lên làm tằng tổ mẫu rồi, hiện giờ cháu trai còn chưa thấy thân ảnh, sao bà lại không sốt ruột cho được.
Phượng Nghi Cung, vài vị thái y vẫn ở chỗ này nhỏ giọng thảo luận, dược đồng và cung nữ đi qua đi lại, trong điện tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Bên ngoài giường có một tầng sa mỏng, thái y cúi đầu lắng nghe một lúc lâu, mỉm cười nói: “Nương nương, uống xong thuốc này, thân thể có cảm giác gì?”
“Cảm giác không tồi, vốn thân mình cảm thấy có chút trôi nổi vô lực, sau khi uống xong thuốc đúng là an ổn rất nhiều.” Sau màn che vang lên giọng nữ tử trong trẻo, “Nhưng……vị hơi đắng.”
Thái y thả lỏng, gương mặt cười xuất hiện vết nứt, “Là lỗi sai của vi thần, nhất định vi thần và mấy vị đại nhân khác sẽ thương nghị một phen, cải thiện vị thuốc.”
“Ừm, đi đi.”
Tri Y được Liên Hương hầu hạ dựa lên gối mềm, trong động tác không tự giác cẩn thận hơn rất nhiều, đôi tay phủ lên bụng nhỏ, nơi đó không có gì khác ngày thường, vô cùng bình thản.
Bản thân Tri Y cũng chỉ cập kê chưa lâu còn là thiếu nữ chưa đến nhị bát niên hoa, bất luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng, trong thân thể mình có thể dựng dục một sinh mệnh nhỏ khác, không đúng, có lẽ còn không chỉ một……
Lời Tuyên Đế nói, Tri Y nhíu mày mím môi, má lúm đồng tiền nhạt đi, rất mâu thuẫn về kiến nghị của Tuyên Đế. Nếu bản thân không biết có thai còn tốt, nhưng một khi đã biết, lại tự làm mất đi. nàng không đồng ý một vạn lần.
Không phải không biết mang song thai nguy hiểm, nhưng Tri Y càng chờ mong bảo bảo của mình và Hoàng Thượng ra đời, hơn nữa nàng tin tưởng lấy năng lực của Thái Hậu và Hoàng Thượng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.
Tuyên Đế xốc màn che lên, mới vừa lên tiếng đã thấy thiếu nữ trên giường dùng cái ót để nói chuyện với mình, trên mặt hiện lên tia bất đắc dĩ cùng sủng nịch, “Thật sự không để ý tới trẫm sao?”
“Hừ” Thanh âm mềm mại như bông vô lực nhưng mèo con truyền đến, “Vừa rồi Hoàng Thượng nói cái gì? Kiên quyết không thể giữ?”
“Nhưng đó chỉ là đề nghị của trẫm, đang muốn cùng nàng và mẫu hậu thương lượng.” Tuyên Đế nghĩ thầm muốn ôm người vào trong lòng, nhưng thái y lại nói có điều cần cố kỵ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng sờ đầu nàng, “Nếu trẫm nghĩ như vậy thật, sẽ không để cho nàng biết.”
An Đức Phúc thành thật đứng yên ở một bên, nội tâm không nhịn được phun tào: Hoàng Thượng ngài cứ ở đó dốc hết sức lừa dối Hoàng Hậu nương nương đi, nếu không phải thái y nói, hiện tại có khi dược phá thai ngài cũng đã để nương nương uống xong.
Tri Y ngẫm lại cảm thấy rất có lý, xoay người dùng con ngươi ngập nước ngóng nhìn Tuyên Đế, còn chưa mở miệng, tim Tuyên Đế đã mềm một nửa.
“Hoàng Thượng……” Tri Y dùng tay cẩn thận nắm một ngón tay Tuyên Đế, cảm xúc mềm mại tinh xảo đem nửa tim còn lại hòa tan, Tuyên Đế lập tức nói: “Trẫm nghe nàng và mẫu hậu.”
Tức giác hai đầu lông mày của Tri Y giãn ra, lúm đồng tiền như hoa, ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt đang cúi xuống của Tuyên Đế, “Hoàng Thượng tốt nhất.”
Tuyên Đế hoảng hốt lấy lại tinh thần hơi ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu cười khổ, đúng là từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cũng may trước giờ Tri Y săn sóc hiểu lễ nghĩa, nếu không, sợ hắn cũng chỉ có thể làm hôn quân.
Đỡ Tri Y phủ thêm áo lông cừu, xỏ giày xuống giường, Tuyên Đế không nhịn được nói: “Động tác chậm một chút, cẩn thận chạm vào.”
Bộ dáng cẩn thận làm Tri Y cười không ngừng, “Hoàng Thương, nhìn qua chỗ này còn không có gì đâu, chàng đã cẩn thận như vậy, chờ khi lộ rõ bụng, có phải giường cũng không cho ra xuống hay không?”
Sắc mặt Tuyên Đế nghiêm túc, dường như đang cân nhắc tính khả thi của lời này.
Liên Hương môi cong lên không thể thấy, Tích Ngọc che miệng cười trộm, từng người bị Tri Y nhẹ nhàng quét mắt liếc tới, vội thu liễm thần sắc, “Thái Hậu nương nương tới rồi.”
Tri Y nghe thấy Thái Hậu vội vàng gọi một tiếng, hấp tấp đi tới, “Mới vừa có thai kỵ nhất đi lại lung tung, hai tháng đầu phải tĩnh dưỡng. Ai gia nghe thái y nói thai tượng có chút không ổn, sao lại thế này? Uống thuốc chưa? Còn xuống giường làm cái gì, mau, đỡ Hoàng Hậu nương nương quay về giường đi.”
Tức khắc Tri Y không nói gì, thật sự không nghĩ tới Thái Hậu sẽ càng khoa trương hơn.
Từ ma ma còn ở chỗ thái y nghe dặn dò hỏi chút việc vặt, Nguyên ma ma Lâm ma ma từng người từng người nói, nhất thời trong tẩm điện càng thêm ầm ĩ, Tri Y không khỏi nhẹ ấn trán, tức khắc Tuyên Đế và Thái Hậu đồng thanh nói: “Đều dừng lại, đi ra ngoài.”
“Dạ vâng.”
Dở khóc dở cười để Thái Hậu tự mình đắp thảm dày cho nàng, Tri Y bất đắc dĩ nói: “Mẫu hậu, ta thật sự không có việc gì, mấy ngày trước đây còn có thể chạy một vòng quanh Vân Thanh Hồ đấy.”
“Chính vì chạy một vòng như vậy, mới dẫn tới mạch tượng không ổn.” Thái Hậu oán trách, “Đừng trách mẫu hậu quản quá nghiêm, tuổi con còn nhỏ, lúc hoài thai là lúc vất vả nhất, nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, còn không phải làm mẫu hậu gấp chết.”
Trong lòng chảy quá dòng nước ấm, Tri Y nhẹ giọng nghe lời.
“Mẫu hậu, thỉnh ngài tới, cũng đúng là bởi vì chuyện Tri Y có thai, nơi đây…… Sợ là còn chỗ không ổn.” Tuyên Đế mặc kệ hai người nối xong, mới chậm rãi mở miệng.
Một lát sau, trong điện lâm vào một mảnh yên tĩnh, trong điện bày mấy chậu than, than ngân ti đốt lên lửa đỏ, ánh mắt Thái Hậu chăm chú nhìn vào một khối than trong đó, nhìn nó từ lúc rực đỏ đến khi lửa tàn.
“Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?”
“Trẫm……” Tuyên Đế chần chờ liếc Tri Y một cái, “Nhi tử nghĩ sẽ lấy Tri Y thân thể làm trọng.”
Tri Y theo bản năng nhìn lại, nhưng thoáng nhìn thấy lo lắng nơi đáy mắt Tuyên Đế cùng tia ôn nhu kia, cái gì cũng nói không nên lời.
“Hàm Hàm đâu?” Thái Hậu thần sắc hòa hoãn quay đầu đi.
“Mẫu hậu……” Tri Y cũng do dự, cũng không biết có nên kiên trì hay không, “Mẫu hậu ta không biết.”
Thái Hậu gật đầu, từ ái mà vỗ vỗ tay nàng, “Ai gia biết, việc này đã dọa Hàm Hàm rồi.”
Tri Y mờ mịt ghé vào lòng Thái Hậu, thần sắc bất định, “Vâng, hơn nữa vừa rồi phản ứng của Hoàng Thượng rất lớn, nói nhất định không thể giữ…..”
“Hoàng Thượng nói như vậy?” Thái Hậu dùng ánh mắt không biết cố gắng liếc Tuyên Đế, “Hoàng Thượng bao lớn rồi? Gặp chuyện vẫn còn bị hoảng sợ?”
Trong mắt hiện lên tia mất tự nhiên, Tuyên Đế nhìn sang nơi khác, dù sao ở trước mặt mẫu hậu nhà mình và Hoàng Hậu, hắn sớm đã mất uy nghiêm.
“Chuyện này…… Thật ra ai gia cảm thấy, cũng không phải chuyện gì xấu.” Thái Hậu không chút ưu sầu, “Có phải Hoàng Thượng đã quên hay không, Hàm Hàm là phúc tinh của Tuyên triều chúng ta, từ trước đến nay vận số rất tốt, được trời cao chiếu cố, nói không chừng song thai cũng là một trong số đó, sao có thể nói không giữ là không giữ?”
“Mẫu hậu.” Tuyên Đế không biết nên khóc hay nên cười, lại không nhịn được nhíu mày, “Loại chuyện hư vô mờ mịt này nói liền thôi, nhưng lại có liên quan đến tính mạng của Tri Y.”
Tuyên Đế thấy thần sắc này của Thái Hậu, rõ ràng tin tưởng không nghi ngờ gì cách nói của Tuệ Giác.
“Meo meo” Rốt cuộc Tuyết Bảo Nhi ngủ say hồi lâu đã tỉnh lại, nhảy lên giường keo to, tò mò trầm mặc nhìn chằm chằm ba người.
“Tuyết Bảo Nhi, tới.” Tri Y duỗi tay vuốt ve nó, muốn mượn nó tới trần án tâm tình phiền muộn. Mắt mèo của Tuyết Bảo Nhi sáng ngời, mới vừa làm bộ muốn chạy tới đã bị Tuyên Đế nhéo đuôi.
Từ nhỏ Tuyết Bảo đã sợ Tuyên Đế, đến bây giờ cũng không thay đổi, mặc dù bị cả kinh đến mức đuôi dựng thẳng, lông mao trên người cũng dựng hết lên, cũng không dám quay đầu cắn cho người ta một ngụm, chỉ đành meo meo kêu thảm thiết.
Tuyên Đế nhẹ nhàng ném nó khỏi giường, “Thái y nói, mấy ngày tới tốt nhất không tiếp xúc với động vật nhỏ.”
“…… Ác” Rầu rĩ trả lời một tiếng, ánh mắt Tri Y giống y đúc Tuyết Bảo bị ném xuống giường.
“Hoàng Thượng.” Thái Hậu lần thứ hai mở miệng, “Con ra đây với ai gia, Hàm Hàm, con nằm xuống trước, đừng lộn xộn, mẫu hậu lập tức sẽ trở về.”
“Vâng.”
Đi đến hành lang với Tuyên Đế, Thái Hậu do dự một lát, chậm rãi trầm giọng nói, “Duệ Nhi, có phải con không hy vọng Tri Y mang thai hay không?”
Đã lâu Thái Hậu không gọi xưng hô này, Tuyên Đế không nhịn được sửng sốt, “Từ đâu mẫu hậu cho rằng như vậy?”
Thái Hậu không trả lời, dưới gió lạnh lẳng lặng quan sát sắc mặt Tuyên Đế hồi lâu, mới thở ra một hơi nói, “Vậy thì tốt, mẫu hậu nghĩ sai rồi.”
Bà nhớ tới thật lâu trước kia, lúc ấy Ly phi hãm hại Tuyên Đế vẫn còn là Thái tử, để hắn tận mắt nhìn thấy mộ phi tử mang song thai ngã xuống thềm ngọc, sảy thai chết. Bà còn nghĩ chuyện này vẫn luôn lưu lại bóng ma trong lòng nhi tử không vứt đi được, rốt cuộc qua mấy năm, đúng là mỗi khi Tuyên Đế vừa thấy nữ tử có thai thần sắc lại thay đổi.
“Duệ Nhi, Tri Y cũng là một tay mẫu hậu nuôi lớn, mẫu hậu thương yêu nàng, sẽ không ít hơn so với người khác.” Thái Hậu không đổi sắc, “Nhưng nữ tử có thai, vốn chính là chuyện nguy hiểm, đúng là tuổi của Tri Y nhỏ chút, bất luận có phải song thai hay không, thì nguy hiểm cũng không phải nhỏ.”
“Kia……”
Thái Hậu ý bảo hắn ngừng rồi nói tiếp, “Nhưng Lâm ma ma rất am hiểu dưỡng thai đỡ đẻ, tới khi đó ai gia hỏi qua bà ấy, có bà ấy ở đây, có thể yên tâm không ít. Còn nữa, đúng là bởi vì Tri Y nhỏ tuổi, mới càng không thể làm chuyện phá thai này, việc này mang lại nguy hiểm rất lớn cho thân thể của nữ tử, không phải tĩnh dưỡng hai năm không có khả năng khôi phục. Bộ dáng Tri Y con cũng thấy, tất cả nàng đều không tình nguyện, con thật muốn bởi vì chuyện này làm Tri Y không thoải mái sao? Bây giờ nàng đang trong thời gian mang thai, nếu bởi chuyện này mà buồn bực trong lòng, lại càng không tốt.”
Lời bà nói thấm thía: “Nếu Hoàng Thương không màng đến ý kiến của Tri Y nhất định muốn làm như vậy, sợ chỉ không có một thai này, sau này ai gia sợ cũng khó gặp lại tiểu hoàng tôn.”
Tuyên Đế: “……”
Thái Hậu cảnh cáo rất có lực, làm Tuyên Đế thu liễm tâm tư không nên có trong nháy mắt, “Nhi tử còn lo lắng chuyện song thai……”
“Chuyện này đúng là có chút…..” Thái Hậu chần chừ, “Nhưng mặc dù là song thai, tất có biện pháp giải quyết. Hiện giờ chuyện gấp là ổn định cái thai này cho Tri Y, để nàng dưỡng thân mình cho tốt, lại để Lâm ma ma điều trị cho nàng từng ngày.”
“Mẫu hậu nói đúng.”
Tuy rằng trong lòng Tuyên Đế đã sớm hiểu chỉ có thể làm như thế, nhưng từ miệng Thái Hậu nói ra vẫn làm lòng hắn yên ổn, quay đầu lại tinh tế dặn dò thái y, lại phân phó Ngô thái y mấy ngày tới không được xuất cung, mười hai canh giờ canh giữ ở Thái Y Viện.
Nhận ánh mắt đồng tình của mấy đồng liêu, Ngô thái y chỉ đành cúi đầu lĩnh mệnh, cẩn thận chăm sóc Hoàng Hậu nương nương có khả năng hoài song thai này.
Thân là một trong ba đầu sỏ lớn nhất trong cung, từ trước đến nay đã được hai đầu sỏ lớn sủng ái cực độ, lần này Tri Y mang thai, quả thực đã thăng cấp thành nhân vật cấp quốc bảo của hoàng cung. Mỗi ngày nước rửa mặt là nước không lạnh không nóng, thức ăn để ngự trù nêm nếm dầu muối không nhiều không ít, mõi ngày còn phải bóp mũi uống một chén thuốc dưỡng thai lớn, càng đừng nói trong vòng ba tháng phải thành thành thật thật chờ trong điện không được đi lại dễ dàng.
Tri Y không cảm thấy mình trở thành bảo bối, chỉ cảm thấy mình giống phạm nhân, Từ ma ma cũng bị phái tới chăm sóc nàng, Lâm ma ma chính là ngục tốt, phàm là nàng có bất kỳ tâm tư nào khác, đảo mắt có thể nhìn ra, sau đó lại tận tình khuyên bảo.
Nàng khóc không ra nước mắt, rất nhiều lần muốn ôm Hoàng Thượng một cái cũng bị nghiêm khắc ngăn lại, nói là sợ cái gì mà tuổi trẻ khí thịnh lau súng cướp cò.
Hai lão ma ma nói đến việc này mặt không đổi sắc tâm không nhảy, nhưng thật ra Tri Y thường thường bị xấu hổ nói không ra lời.
Cứ như thế qua hơn hai tháng, bệnh trạng thai nghén của nàng mới bắt đầu xuất hiện.
Mắt thấy sắp qua ba tháng, trên dưới Phượng Nghi Cung cong nghĩ tiểu hoàng tử tiểu công chúa thật ngoan ngoãn, cũng chưa ầm ĩ Hoàng Hậu. Không ngờ tới có một buổi sáng khi dùng đồ ăn, Hoàng Hậu nương nương ngửi thấy mùi tanh liền phun đến trời đất tối tăm, mặt đỏ bừng bừng.
Hai ma ma kinh nghiệm dày dặn, thay đổi đủ các vị nhạt, ngọt, chua, cay, ban đầu còn dùng được một chút, nhưng thường thường kết thúc một bữa ăn lại theo thói cũ.
Trừ uống chút nước mật, cơ hồ Tri Y ăn không vào bất cứ thứ gì, mới ngắn ngủn hai ngày, người đã gầy đến mức mắt thường có thể thấy được, gấp đến độ Tuyên Đế cũng nổi nóng, yết hầu khàn khàn còn ở không ngừng rống giận, “Một đám phế vật! Đến đồ Hoàng Hậu có thể ăn cũng tìm không ra!”
Ngẫu nhiên lại đưa ra ý tưởng muốn xoá sạch cái thai này, nhưng đều bị Tri Y kiên quyết phủ định.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Trang phủ phái người đưa tới một hộp điểm tâm.” An tổng quản vội vàng tới, nói tiếp, “Nói là, hộp điểm tâm này hẳn là có thể trị được chứng thai nghén của Hoàng Hậu nương nương.”
Tri Y lại nhấp một ngụm nước mật, thuận miệng nói: “Là bà ngoại sao?”
“Này…… Hình như là Trang phu nhân.” Bởi vì đã hòa ly với Mộ Liên Thu hồi phủ, người ngoài lại không thể gọi Trang thị là cô nương, nên miễn cưỡng gọi cái danh xưng “Trang phu nhân” chẳng ra gì cả.
Dù sao trang phu nhân cũng là mẹ đẻ của đương kim Hoàng Hậu, tuy rằng thoạt nhìn qua hệ xa cách, nhưng được người khác kính sợ cũng phải có, mấy năm nay cũng không có người dám bố trí bà ta.
An Đức Phúc nhớ đến đưa điểm tâm tới tay tỳ nữ, “Trang phu nhân nói, khi hoài thai Hoàng Hậu nương nương cũng có bệnh trạng này, ăn cái gì cũng không được. Sau đó có một vị ma ma bên người làm một loại điểm tâm của quê hương bà ấy, mới có thể ngừng chứng thai nghén, hiện giờ vị ma ma kia ở ngoài điện, chỉ chờ nương nương tuyên triệu.”
Tri Y không nói, Tuyên Đế đổi đề tài, “Đã nghiệm qua?”
“Hồi Hoàng Thượng, nghiệm qua, không độc.”
Tuyên Đế gật đầu, “Tri Y có cần……thử không?”
“……Để thử xem đi.”
Nắp hộp sơn hồng được nhẹ nhàng lấy ra, bên trong chỉ có một mâm điểm tâm cực kỳ tinh xảo, nhìn phân lượng chỉ ba bốn khối. Nhưng hình thức mê người, lại mang theo một mùi hương chưa bao giờ ngửi qua.
Một tay Tri Y cầm lên, nhìn một lát, mới cho vào miệng tinh tế nhấm nuốt. Điểm tâm nhìn giống bánh nhưng vào miệng đã tan, vừa chua vừa ngọt, nháy mắt đã xua tan khó chịu trong cổ họng nàng.
“Vì sao bà không tự đưa tới?” Bỗng nhiên Tri Y nhẹ giọng mở miệng.
“Này……” An Đức Phúc khó xử, “Nô tài cũng không biết được.”
Chẳng qua theo hiểu biết của hắn với Trang phu nhân, sợ là vẫn cứng đầu. Kể cả khi nghe nói Hoàng Hậu nương nương thai nghén không ăn được gì, lòng nóng như lửa đốt đưa điểm tâm tới cũng là làm bộ không chút để ý để hạ nhân mang tới, hoặc là vì….. vị Trang phu nhân này tính tình cao ngạo không để nương nương hiểu lầm bà ta muốn mượn chuyện này để lấy chỗ tốt?
An Đức Phúc chờ sau một lúc lâu, thấy Tri Y không tiếp tục dò hỏi, Tuyên Đế ý bảo mang người khác im ắng lui xuống.
Tri Y chậm rãi nhìn mấy khối điểm tâm, chậm rãi nói: “Ta chán ghét bà ta.”
Cúi người ngồi bên cạnh Tri Y, đỡ lấy người, Tuyên Đế đồng tình. Hai tháng này cảm xúc của Tri Y thay đổi rất lớn, tính nết như tiểu hài nhi, thích khóc thích cười, hôm nay Trang thị đưa điểm tâm tới, lại làm tâm tư Tri Y hỗn loạn.
Lại qua hồi lâu, Tri Y nhẹ nhàng dựa lên vai trái Tuyên Đế, nước mắt không chịu khống chế rào rạt chảy xuống, “Khi bà ta mang thai ta cũng vất vả như thế.”
“Ừ.”
“Một khi đã vất vả như vậy còn muốn sinh hạ ta, vì cái gì lúc trước không thể nhìn ta nhiều hơn chút, vì sao không thể đau lòng ta……”
Thời gian mang thai hiển nhiên Tri Y đa sầu đa cảm hơn so với ngày thường mấy chục lần, cảm xúc giấu sâu dưới đáy lòng nổi lên, biến nàng thành người mau nước mắt, khụt khịt không ngừng ở trong lòng ngực Tuyên Đế.
Tuyên Đế chỉ có thể một lần lại một lần ôn nhu khẽ vuốt lưng nàng, thấp thấp nói: “Có trẫm ở đây, chớ khóc, chớ khóc……”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 120
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 122
[Cổ đại] Đát Kỷ- Chương 12
[Cổ đại] Đát Kỷ- Chương 15