Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118: Mai trong tuyết

Tuyết đầu mùa vừa dừng, Phượng Nghi Cung đã trải thảm nỉ, đặt chậu than, đốt địa long. Ấm áp khác hoàn toàn với cảnh tượng lạnh run trong trời đông giá rét ngoài điện, Tri Y đem mấy bồn hoa xuân chuyển vào trong điện, không quá mấy ngày thế nhưng cũng kết ra nụ hoa, làm không khí nặng nề trong điện tăng thêm chút sinh động, làm nàng cũng rất kinh hỉ.

Tổng quản các tư bẩm báo sự vụ trong cung hôm nay vừa lui ra, tiếp nhận lò sưởi tay cung nhân vừa dâng lên, Tri Y không mấy hứng thú thưởng thức mấy danh họa Tuyên Đế sai người tìm cho nàng mấy ngày gần đây, vẫn cảm thấy buồn bực trong lồng ngực.

“Chủ tử có phải sợ lạnh ở lâu trong Phượng Nghi Cung rồi hay không, đi ra ngoài có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút?” Liên Hương kiến nghị, sau đó theo lời mang ấm lô lên, thoáng nhìn Tuyết Bảo Nhi co ro bên chậu than, không kìm được lắc đầu mỉm cười ôm nó tránh xa một chút, tránh đem lông đốt trụi.

Tri Y nhíu mày, “Ngày hôm trước tuyết đầu mùa mới rơi, ra ngoài cũng không thích hợp lắm đâu.”

“Cũng đúng, đúng là thời điểm lạnh nhất, chủ tử vẫn đợi mấy ngày nữa lại ra ngoài.”

Xem nhẹ cảm giác không khỏe kia, Tri Y ngưng thần nhìn một lát, chỉ về phía bộ Mặc Mai Đồ của tiền triều, sai người đưa vào tẩm điện. Cứ thế qua thời gian hai nén hương, Tri Y vẫn không nhịn được nói: “Có phải ta có thai hay không?”

Lời nói chấn động, Tích Ngọc trừng mắt, Liên Hương do dự, “Kỳ kinh nguyệt của chủ tử từ trước đến nay rất chuẩn, tháng trước mới vừa qua mười ngày, còn hơn nửa tháng. Hơn nữa 5 ngày trước thái y vừa mới thỉnh mạch cho ngài, cũng không khám ra cái gì.”

“Có lẽ chính là 5 ngày này có thì sao?”

Liên Hương: “……” Chủ tử ta mới 5 ngày ngài đã có cảm giác?

Trong lòng Tri Y không yên ổn, thuận thế ôm Tuyết Bảo Nhi đi đến cọ chân, long mao mềm mại làm nàng an tâm hơn chút, “Đã nhiều ngày không thèm ăn, không nhấc nổi tinh thần.”

Nàng chậm rãi nhớ lại, “Từ ma ma không phải nói, nếu có bệnh trạng gì đó phải chú ý chút sao?”

Tuy Liên Hương tuy không tin tưởng lắm, bởi vì mặc dù thật 5 ngày này có, cũng không có khả năng nhanh như vậy chủ tử đã có phản ứng, nhưng vẫn xoay người phân phó người đi mời thái y tới, an ủi nói: “Là có hay không, mời thái y đến xem trước mới đúng. Chủ tử uống trước ngụm canh, trời đang vào đông a, nên uống nhiều canh chút bồi bổ tinh thần.”

Thái y vội vàng tới, còn cho là Hoàng Hậu nương nương ngàn kiều vạn quý của bọn họ xảy ra chuyện, chờ khi nghe rõ nguyên do mới nhẹ nhàng thở ra, lấy đệm mềm thỉnh mạch ra, “Hoàng Hậu nương nương, thỉnh đem tay đặt lên.” Nói xong móc ra một chiếc khăn tay, tinh tế lau chùi ngón tay lần mới cẩn thận đặt lên.

Vị thái y này họ Mi, tuổi không nhỏ, yêu nhất là hai hàng mày đậm xám trắng và chòm râu dài của mình, nghe nói mối ngày đều phải cẩn thận chăm sóc. Thái y rũ mắt bắt mạch, Tri Y nhìn thấy rõ ràng hàng mày xám trắng kia, nàng nhìn chằm chằm một lát, lúc dừng trên hai ngón tay đang đặt lên cổ tay nàng không tự giác run run.

Hồi lâu, Mi thái y móc khăn tay ra lau mồ hôi, Tuyên Đế đạp cửa đi vào, sắc mặt không được tốt, “Trẫm nhớ rõ ngày Hoàng Hậu thỉnh mạch còn chưa tới, thân mình không thoải mái?”

“Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng.” Mi thái y xoay người hành lễ, Tuyên Đế gật đầu, để ông trả lời vấn đề, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cũng không có gì đáng ngại. Ngẫu nhiên có chút bực mình hoặc không thèm ăn, chắc là ở trong điện thời gian dài. Vi thần thấy cửa sổ trong Phượng Nghi Cung đều đóng chặt, mỗi ngày đốt địa long, đặt chậu than, sợ là bởi vì mấy thứ này mới làm Hoàng Hậu nương nương buồn bực.”

Cung nhân trong điện vội vàng mở cửa sổ nhỏ, gió lạnh chợt ập tới, làm lông tơ Tri Y nháy mắt dựng thẳng lên, ôm lò sưởi tay càng chặt.

“Là dược sẽ có ba phần độc, triệu chứng này của Hoàng Hậu nương nương không cần khai dược, mấy ngày tới đây đồ ăn hạn chế dùng thức ăn mặn, ra cửa điện đi lại một chút là được.” Mặt mày Mi thái y hớn hở, hai hàng màycó vẻ cực kỳ sinh động.

Ông hiểu ý không nói chuyện Tri Y hiểu lầm nói ra, nhưng sau khi Thái y rời đi Tri Y vẫn chủ động nói với Tuyên Đế, làm Tuyên Đế không khỏi mỉm cười, bế người lên, “Chuyện con nối dõi không thể gấp được, trẫm còn không gấp, sao Hoàng Hậu lại gấp?”

Trên mặt nổi lên sắc hồng, ánh mắt Tri Y mơ hồ không hiểu, “Rốt cuộc, không phải các đại thần rất sốt ruột sao?”

“Bọn họ gấp là chuyện của bọn họ, thánh chỉ ở đó, kể cả mấy năm nữa không có, trẫm cũng sẽ sớm cho bọn họ cộng đạo.” Ngược lại Tuyên Đế không thèm để ý, hắn thấy, cháu trai Cảnh Mân cũng họ Cảnh, cuối cùng bất luận kết quả có như thế nào, giang sơn vẫn thuộc về Cảnh gia, vậy là đủ rồi.

Tri Y mềm mại hừ một tiếng, hiển nhiên không muốn trả lời hắn cái này đầu sỏ gây tội.

Tuyên Đế không muốn lại nói chuyện thêm về đề tài này, tự mình mang áo choàng tới mặc vào cho Tri Y, thân mật chạm chóp mũi, “Tiểu mèo lười, một khi trẫm không đến, cả ngày ở trong điện không muốn đi ra ngoài. Đã nhiều ngày có phải trừ bỏ thỉnh an mẫu hậu, cũng không nhúc nhích hay không?”

“Tuy rằng tuyết đầu mùa chưa hết, thật ra cũng không phải rất lạnh. Lúc này Ngự Hoa Viên vừa lúc cảnh đông, không muốn đi xem?”

Từ từ nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, Tri Y kiều thanh kiều khí hành lễ, “Hoàng Thượng có lệnh, thần thiếp đương nhiên tuân mệnh.”

Tuyên Đế bị chọc cười to, lúc này Tuyết Bảo lại cọ cọ, keo meo meo, hắn không khỏi kinh ngạc nói: “Mèo này cũng đi?”

Tuổi tác Tuyết Bảo đã rất lớn, hiện giờ cả ngày nằm im không muốn nhúc nhích, ngẫu nhiên trêu đùa nó nó sẽ giơ cái đuôi nhưng không tình nguyện lắm, hôm nay thế nhưng chủ động muốn đi theo ra cửa, đúng là khó có được.

Đế hậu hai người ôm một con mèo và một hàng cung nhân phía sau chậm rãi đi về phía Ngự Hoa Viên, tuy đường xá không có hoa, nhưng đa số cành cây lớn đều được phủ tuyết trắng, tinh oánh dịch thấu, hình thành một thế giới băng tuyết trong suốt, đây là cảnh đẹp chỉ hoàng cung mới có.

“Nghe nói mấy ngày trước Hoàng Thượng tứ hôn cho Nghi Nhạc tỷ tỷ và Quý đại nhân?” Bống nhiên Tri Y nhớ tới việc này, hứng thú bừng bừng, “Lúc trước cũng chưa nghe Nghi Nhạc tỷ tỷ nói đến, sao đột nhiên lại như vậy.”

Tuyên Đế cong môi cười, vững vàng nắm lấy một tay của Tri Y, vững bước đi trước, “Nói đến việc này, thật ra tác phong của Nghi Nhạc quận chúa trước sau như một. Mối hôn sự này…… Là nàng tự mình cầu trẫm ban cho.”

Ủng trắng thật dày bước qua, tiếng tuyết ma sát với dày vang lên bên tai không dứt, Tri Y nghe ra quy luật đặc thù trong đó, mỉm cười ngưng thần nghe xong một lát, nửa ngày sau mới nói: “Đúng là tác phong của Nghi Nhạc tỷ tỷ, sau đó thì sao?”

“Sau đó trẫm truyền Quý Vĩnh Tư và Nghi Nhạc tới giáp mặt hỏi, hỏi hắn có bằng lòng hay không. Quý Vĩnh Tư trầm mặc hồi lâu, trẫm còn nghĩ hắn khó xử.” Tuyên Đế hơi hơi nhướng mày, “Nghi Nhạc quận chúa gấp đến dậm chân, hắn mới ngẩng đầu chậm rãi nói ‘việc này đương nhiên là để thần đề trước, nên là thần đi phủ Đại Trưởng công chúa cầu hôn mới đúng, không nghĩ tới lại để quận chúa làm việc này, thần thấy xấu hổ’.”

Tri Y bật cười, “Trách không được có thể trị được Nghi Nhạc tỷ tỷ, tâm tư Quý đại nhân thật là xấu.”

Quan hệ của nàng và Quý Vĩnh Tư cũng tạm được, mỗi lần xuất kinh ban sai, Quý Vĩnh Tư sẽ vơ vét chút điểm tâm đặc sản và rượu ngon cho nàng và Tuyên Đế, trừ điểm này còn lại cũng rất nhạt nhẽo. Tri Y chưa từng gọi hắn là biểu ca, trước nay hắn cũng không để ý điểm này. Nhìn ra được tính tình của Quý Vĩnh Tư không giống người Mộ gia, chưa bao giờ nghĩ tới lấy tầng quan hệ đặc thù với Tri Y để tranh giành lợi ích.

“Vị cô mẫu kia đồng ý không?”

Tri Y ý chỉ Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa, Tuyên Đế không để ý lắm, “Năm nay Nghi Nhạc đã qua song thập, lòng bà ta đã sớm nóng như lửa đốt. Hiện giờ Quý Vĩnh Tư tự mình cầu thú, trẫm tứ hôn, đương nhiên sẽ không phản đối.”

“Nói như vậy hiện giờ Nghi Nhạc tỷ tỷ nên ở……” Bỗng nhiên Tri Y bị trượt chân, tức khắc cung nhân phía sau đồng thời duỗi tay về phía trước, nhưng vẫn là Tuyên Đế nhanh hơn một bước, trực tiếp dùng khuỷu tay đỡ lấy người.

“Vẫn không cẩn thận như vậy.” Tuyên Đế lắc đầu, dứt khoát bế người lên. Tuyết và băng vụn ở Ngự Hoa Viên đã được dọn dẹp, bước chân Tuyên Đế vững vàng, thậm chí ôm người đi còn nhanh hơn so với hai người cùng bước chậm.

Tri Y bị đặt trên ghế đá lót một tầng thảm nhung, nhẹ nhàng lau tầng mồ hôi mỏng cho Tuyên Đế, hơi mang ý cười, “Ta đã mười lăm, không phải năm tuổi, Hoàng Thượng bế lên không cảm thấy nặng sao?”

“Mặc dù 50, trẫm cũng có thể ôm, mười lăm thì đã sao?” Tuyên Đế bất mãn thiếu nữ xem nhẹ mình, trừng phạt bằng cách cắn nhẹ lên đầu ngón tay một cái, cọ xát mấy phen, chọc đến thiếu nữ ngượng ngùng liên tục, thấy xung quanh không người chú ý, mới lặng lẽ dùng chút sức lực thu tay lại, bĩu môi, “Hoàng Thượng tóm được cơ hội là chơi xấu.”

Tuyên Đế dương môi, dùng giọng điệu vừa rồi Tri Y nói lại, “Không xấu một chút, làm sao trẫm có thể trị được nàng?”

“Khụ khụ……” An Đức Phúc cố ý lên tiếng nhắc nhở, qua mấy hồi mới tiến lên, “Hoàng Thượng, Mai Lâm phía nam đã rửa sạch, ngài và Hoàng Hậu nương nương tùy thời có thể di giá xem xét.”

Tuyên Đế gật đầu, lên tiếng giải thích, “Mai trong tuyết là độc đáo nhất, vôan là trẫm tính toán đã nhiều ngày mang nàng đi xem. Trẫm nhớ rõ trước kia khi vào đông nàng rất hiếu động, không sợ lạnh chút nào, sao đến lúc cập kê ngược lại không bằng dĩ vãng?”

Tuy nửa câu sau là thiện ý trêu chọc, như cũ vẫn bị Tri Y không nhẹ không nặng gặm mộ cái. Bản thân nàng cũng cũng đang buồn bực đây, lúc trước còn tưởng mình có thai, truyền thái y đến lại chỉ là ảo giác, nàng rầu rĩ không nói, cuối cùng đem chuyện này cho là mình đang “Ngủ đông”.

Rốt cuộc người có bốn mùa, xuân khốn hạ phạp thu quyện đông ngủ sao.

Hoàng cung Tuyên triều có nhiều mai, có mấy chỗ Mai Lâm đã trải qua mấy thế hệ, cành khô cứng cáp hữu lực, mặc dù bị tuyết đầu mùa bao phủ một tầng, nhưng vẫn bất khuất không bị gãy. Cảnh tượng rừng mai to như vậy đều là tuyết điểm xuyết một chút sắc hồng, hoặc nồng nhiệt như ngọn lửa, hoặc nhạt như ánh trăng, che trời lấp đất, làm người tâm sinh chấn động.

Mỗi năm Nam Dương quận vương thích nhất là vẽ tranh ở rừng mai trong cung, khi trời ưu ái tuyết rơi, bung dù điểm mực, ý cảnh xa xưa.

Tri Y nghĩ đến tranh chữ của vị tiên sinh này ở kinh thành từ trước đến nay vạn kim khó cầu, nhưng trong cung nàng lại có không dưới mười bức, mỗi khi nhắc đến chuyện này, nhịn không được tâm sinh đắc ý nho nhỏ, đó toàn là những phần thưởng khen ngợi của tiên sinh mỗi khi nàng hoàn thành công khóa mà tiên sinh giao cho.

“Tri Y suy nghĩ gì vậy?” Tuyên Đế nhẹ nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của nàng, bỗng nhiên duỗi tay điểm bên môi Tri Y, trong mắt mang ý cười, “Để trẫm đoán xem…… Suy nghĩ đến một vị nam tử, lại còn không phải trẫm, đúng không?”

Tri Y: “……” Hoàng Thượng biết rõ khi nàng vào rừng mai sẽ nghĩ đến tiên sinh.

Không biết các cung nhân lui ra từ khi nào, bỗng nhiên Tuyên Đế đặt nàng lên một thân cây, cúi người ngậm lấy môi nhẹ nhàng hôn cái, rất nhanh lại tách ra, đáy mắt toàn là nhẹ nhàng, “Tri Y cảm thấy hồng mai trong tuyết này thế nào?”

Tri Y không rõ nguyên do, thẳng thắn thành khẩn nói: “Rất đẹp.”

Tuyên Đế lắc đầu, “Trẫm lại cảm thấy, một thứ không phải hồng mai, càng đẹp hơn.”

Mới đầu Tri Y rất mờ mịt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ dưới ánh mắt ý vị thâm trường của Tuyên Đế. Vừa xấu hổ vừa tức giận, theo bản năng hung hăng dẫm lên ủng của người trước mặt, nghẹn nửa ngày vẫn lắp bắp cả giận nói: “Quả thực hạ…… hạ……”

“Hàm Hàm suy nghĩ gì vậy?” Tuyên Đế lại vô tội nhìn nàng, “Trẫm chỉ nói chỗ rừng mai gần Kính Hòa Cung kia càng đẹp hơn, sao bỗng nhiên lại buồn bực?”

“Chàng……” Tri Y chán nản, rõ ràng ánh mắt người trước mặt quá mức làm càn, đương nhiên nàng sẽ nghĩ đến chỗ vi diệu nào đó.

Rốt cuộc từ lần đó ở Hải Thanh quốc, người trước mặt làm nàng mở rộng tầm mắt. Cảm giác như là người sống sờ sờ bị đổi, lại giống như một con sói đuôi to khoác da dê rốt cuộc cởi bỏ ngụy trang. Mỗi khi đơn độc ở chung, ngôn hành cử chỉ có thể làm nàng xấu hổ không thôi.

Đấu không lại người trước mặt này, Tri Y nghĩ đến biện pháp Thái Hậu dạy mình, nỗ lực ngưng tụ hồi lâu, rốt cuộc ở đáy mắt dâng lên nước mắt, “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng bắt nạt người.”

Nói xong oa một tiếng khóc ra giống khi còn nhỏ, thật sự không chút mỹ cảm, quả thực giống như khi còn bé chui trong lòng ngực Tuyên Đế ủy khuất muốn đường y đúc, làm Tuyên Đế ngây người ngẩn ngơ.

Vừa khóc vừa nấc, chậm rãi cúi đầu, bộ dáng vạn phần đáng thương.

Tuyên Đế quả thực không biết nên khóc hay hay cười, chỉ đành dừng trêu đùa tâm tư tiểu Hoàng Hậu nhà mình, mềm nhẹ dỗ người, “Là trẫm sai rồi, trẫm không nên cứ trêu chọc Hàm Hàm.”

“Thật sự là bộ dáng Hàm Hàm quá mức đáng yêu, trẫm cầm lòng không đặng. Chớ khóc, trẫm cắn Hàm Hàm lại, được không?”

……

Dùng thủ đoạn cả người, cuối cùng tiếng khóc của thiếu nữ trong lòng ngực cũng dần hạ xuống, một đoàn mềm mại trong ngực, thỉnh thoảng khụt khịt, quả thực làm Tuyên Đế vừa yêu vừa bực, nâng cằm thiếu nữ, ôn nhu hôn tới, “Trẫm nhận sai, chớ khóc……”

Hôn môi lưu luyến triền miên, dù xung quanh vẫn là một mảnh băng tuyết, nhiệt độ theo đó dâng cũng đã đem tuyết hòa tan.

Tuyên Đế thương tiếc mà hôn lên nước mắt trên mặt Tri Y, ôn nhu cạy khớp hàm, càng thêm thuần thục hôn làm thiếu nữ trong lòng ngực không biết hôm nay ngày gì.

Bất tri bất giác, tư thế hai người biến thành Tuyên Đế nửa ôm Tri Y để trên cây mai, Tri Y dùng hai chân ôm lấy hông hắn, vị trí tay cũng dần dần lưu luyến đến một ít chỗ không thể giải thích.

“Ngô…… Hoàng Thượng, nơi này không……”

“Không có việc gì, trẫm sẽ cẩn thận.”

……

Sau nửa canh giờ, Tuyên Đế ôm Tri Y sắc mặt cực kỳ hồng nhuận hai chân mềm mại hồi cung, mệnh các cung nhân chuẩn bị tốt bể tắm, chuẩn bị mang kiều thê trong lòng ngực tắm gội trước, miễn cho bởi vậy sinh bệnh.

Chỉ là người định không bằng trời định, tới ngày hôm sau, các cung nhân hầu hạ trong Phượng Nghi Cung trong lòng run sợ phát hiện, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đồng thời cảm lạnh!

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 117

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 119

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK