Chương 63: Vịt trời
“Hoàng Thượng.” Tri Y chần chờ mở miệng, lại lần nữa nhìn thấy một con vịt trời bay nhanh ngoảnh cổ lại, làm bộ làm tịch mổ cỏ uống nước, “Bọn nó…… Có thể có chủ nhân hay không?”
Trang Trạch Khanh còn ở bên cạnh xe, nghe vậy khóe môi khẽ nhếch, “Tri Y, nhiều như vậy, muội cảm thấy có người nào có thể nuôi dưỡng nổi hàng trăm hàng ngàn vịt trời không?”
Tri Y lắc lắc đầu, không nói được lý do, chỉ là cảm thấy đám vịt trời này rất có linh tính, hơn nữa hành động chặn đường này có cảm giác như cố ý, nếu không phải trước đó được huấn luyện dặn dò qua, sao lại vừa khéo như vậy?
Có thị vệ định dùng vỏ kiếm xua đuổi mấy con vịt trời đang đến gần chỗ này, trong miệng phát ra mấy tiếng kêu giòn giã, mấy con vịt trời bị đuổi bay lung tung lông rơi lả tả, bị đau cũng không lùi lại, ngược lại có một đám bay lên không trung đem hai cánh chụp vào mấy thị vệ. Đây đều là tinh binh có tố chất đã được trải qua huấn luyện, bị đám vịt trời vây quanh mà ngay cả kiếm cũng không rút ra được, bị mấy đôi cánh vỗ vào phành phạch đánh lùi lại, trên người dính đầy lông chim đen xám, trông rất chật vật.
Không biết là ai đi đầu cất tiếng cười, đoàn người trong đội ngũ cũng cười vang, nhìn thấy cảnh này trong mắt Tuyên Đế cũng có ý cười. Sau khi cười xong Trang Trạch Khanh ra lệnh một tiếng, mệnh cung tiễn thủ sắp thành hàng, chuẩn bị bắn chết ngay tại chỗ lấy để xua đuổi chúng nó.
Tuyên Đế giơ tay, “Đám vịt trời này rất có linh tính, có ý ngăn trở nhưng chưa quấy nhiễu gì nhiều, hạ lệnh toàn đội lui về phía sau ba trượng, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Vua của một nước Nam Tuần vạn người tùy giá, bị một đám vịt hoang chặn đường đi thì không nói, lúc này lại vẫn phải vì chúng nó mà chủ động lui về phía sau ba trượng. Mọi người kinh ngạc rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể lĩnh mệnh hành sự, điều chỉnh đội ngũ chậm rãi lui về phía sau ba trượng.
Kéo dãn khoảng cách ba trượng, những con vịt trời đó nhàn nhàn duỗi cổ nhìn ra xa, đúng là không tới gần thêm.
Tuyên Đế đang đợi thị vệ mới vừa mang thôn dân ở phụ cận trở về, đợi thời gian hết non nửa chén trà, Tri Y chán đến chết lăn vài vòng trong liễn. Những đại thần tùy giá và gia quyến hoặc nhiều hoặc ít đều xuống khỏi xe ngựa nghỉ ngơi một chút, rất nhanh thị vệ và tỳ nữ đã dọn xong các kiểu ghế dựa tiểu án ở phía sau rừng cây nhỏ.
Có người mỉm cười nói: “Dù sao cũng sắp đến buổi trưa, nghe nói vịt trời này rất mỹ vị, nơi này có một đám lớn như vậy, không bằng bắt một chút tới nướng, làm bữa tiệc vịt trời, cũng độc đáo thú vị.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng có mấy con dã phù ở gần đó giống như nghe hiểu, lập tức dựng thẳng đầu nhìn về bên này hung dữ kêu to vài tiếng, tiếng kêu thô cát, rất dọa người, làm một tiểu cô nương sau tuổi bị dọa khóc lớn lên.
Ầm ĩ cách chỗ Tuyên Đế chỉ một đoạn, hắn nhíu mày, “Phát sinh chuyện gì?”
Lập tức có người một năm một mười nói cho hắn nghe, làm Tuyên Đế cười nhạt, nhưng thật ra Tri Y rất tò mò nhìn về phía trước, đôi mắt sáng lấp lánh, “Vịt hoang nướng ăn rất ngon sao? Hình như còn chưa từng được ăn.”
Ngày thường Ngự Thiện Phòng dùng gà vịt toàn là loại được tỉ mỉ chăn nuôi chăm sóc, trừ bỏ thời điểm săn bắn hai mùa xuân thu cũng không bao giờ dùng món ăn hoang dã. Tri Y cũng là một con mèo thèm ăn, đương nhiên vừa nghe đã động tâm.
Vừa dứt lời, đàn vịt trời ở phía trước đột nhiên yên tĩnh đến quỷ dị, mới đầu mọi người còn chưa để ý, chờ khi có mấy con đột phá phòng tuyến bay về phía xe ngựa của Tuyên Đế mới hoảng loạn lên, “Hộ giá” “Hộ giá!”
Tri Y không cảm thấy máy con vịt hoang này có lực sát thương gì, nhưng nhìn mọi người rút đao lắp tên trận địa sẵn sàng đón quân địch cảm thấy rất thú vị, ngã vào trong lòng Tuyên Đế, chớp mắt nói: “Chẳng lẽ sẽ có người dùng vịt hoang làm thích khách sao?”
Thị vệ nghe được rất xấu hổ, thật sự biểu hiện của đám vịt này không quá giống bình thường, đương nhiên bọn họ cảm thấy có chút quỷ dị khác thường rồi. An nguy của Hoàng Thượng không giống như người bình thường, không thể xuất hiện một tia sai lầm nào.
Tuyên Đế bất đắc dĩ gõ nhẹ đầu nàng, thấp giọng nói: “Không được hồ nháo.”
Mắt thấy mấy con vịt trời bay qua đỉnh đầu mọi người, vừa lúc ngừng ở bên cạnh ngự liễn, bọn thị vệ nín thở liễm khí, đang muốn đồng thời đâm tới, đột nhiên mấy con vịt trời đồng thời kêu lên về phía trong xe.
Lần này tiếng kêu cũng không thô lệ, hình như đặc biệt hạ thấp một chút, Tri Y hơi vén rèm lên nhìn lại, đôi mắt dạo qua một vòng, còn chưa nói cái gì mà mấy con vịt này nhẹ nhàng kêu hai tiếng, cúi đầu về phía nàng, chạy tới đâm lên thân kiếm của thị vệ rồi đâm vào càng xe.
Đương nhiên là đâm vào xe sẽ hôn mê bất tỉnh, đâm vào kiếm lại bị thị vệ kinh ngạc thu kiếm rơi xuống bên cạnh xe, tức khắc Tri Y trợn tròn đôi mắt, có người thay nàng nói ra tiếng lòng, “Chúng nó đang…… Làm cái gì vậy?”
Tích Ngọc ngơ ngác nói: “Mới vừa rồi không phải cô nương nói muốn nếm thử hương vị vịt hoang nướng? Nói không chừng đúng là chúng nó tới cho ngài nếm thử đấy.”
Lông mi Tri Y run lên hai cái, cảm giác tất cả ánh mắt xung quanh đều tề tụ đến bên này, không khỏi xê dịch đến gần Tuyên Đế hơn, cảm thấy những tầm mắt đó có chút đáng sợ……
Ngự liễn của Tuyên Đế ở đầu, phía sau không biết nơi này xảy ra chuyện gì, thấy thị vệ vây quanh ngự liễn lo lắng Hoàng Thượng bị ám sát, không khỏi tiến lên hỏi thăm.
Đã từng được chứng kiến vận khí của tiểu biểu muội, lại nghĩ đến đám hươu ngốc ăn no tự đâm vào gốc cây cổ thụ mấy năm trước. Trang Trạch Khanh phát hiện thế mà bản thân lại tin tưởng lời nói vô căn cứ kia của cung nữ, ngón tay năm bên hông vừa động, hắn nhìn đám người xung quanh, nhìn ra được có không ít thị vệ cảm thấy cung nữ nói rất có đạo lý.
Tri Y chôn đầu trong lòng Tuyên Đế một lát, một lát sau lại thò ra, không biết cảm thấy thú vị hay là muốn thử, nhẹ giọng nói: “Vậy…… Chỉ có mấy con này hình như còn chưa đủ.”
Hả? Không ít người theo bản năng nhìn ra bên ngoài, đám vịt kia nháy mắt xôn xao, chỉ lát sau, lại có mười mấy con bay về bên này, giở trò cũ, mỗi con đều tự đâm ngất hoặc té rớt ở bên cạnh ngự liễn.
Tức khắc tiểu cô nương giương miệng, cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới lời mình nói thật sự hữu hiệu.
Chẳng lẽ mình là vịt, vịt trời tinh?
Lần trước mới xem một ít thoại bản thần quái trong đầu Tri Y bắt đầu tưởng tượng mà ánh mắt của mấy người xung quanh cũng ngày càng kỳ quái, nếu không phải người ở bên cạnh Hoàng Thượng chỉ sợ có còn có thể càng trực tiếp hơn.
Tuyên Đế cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng tiểu cô nương lại sợ hãi co rụt vào trong lòng hắn, hắn thấp thấp khụ một tiếng, những thị vệ đó lập tức cúi đầu tiếp tục công việc, nên theo dõi thì theo dõi, nên hộ vệ thì hộ vệ.
Cảm giác áp lực giảm bớt rất nhiều, Tri Y mới chậm rãi ngẩng đầu, trộm liếc mắt một cái ra ngoài xe, thấy những người đó đang đưa lưng về phía này, không khỏi tìm tòi ngoài cửa sổ đánh giá mấy con vịt hoang.
Có mấy con vẫn còn chưa hôn mê hẳn, khi tiếp xúc với ánh mắt của tiểu cô nương, kêu cạc cạc hai tiếng, hơi hơi bay lên cọ vào bàn tay đang vươn ra của nàng.
Lòng bàn tay ngứa, Tri Y cười khẽ ra tiếng, cảm thấy vịt hoang này giống như mèo nhỏ Tuyết Bảo Nhi, nơi nào còn nghĩ muốn nếm thử hương vị của chúng nó.
“Hoàng Thượng ——” bên ngoài có thị vệ cao giọng bẩm báo, “Trình đại nhân đã trở lại.”
“Truyền hắn lại đây.”
“Hoàng Thượng.” Thị vệ đi vào trong vòng vây, tiếp theo khụy đầu gối, “Trình đại nhân quay lại một mình, hắn không chịu tới gần, nói để Hoàng Thượng phái một người qua nghe tin tức.”
“Hả?” Mày kiếm của Tuyên Đế hơi nhíu lại, có dự cảm xấu, đứng dậy ra ngoài ngự liễn nhìn về phía xa đi đến, chỉ thấy Trình Cương một người một con ngựa đứng cách mấy chục trượng, thấy không rõ sắc mặt, “Còn nói cái gì?”
“Trình đại nhân nói, thỉnh Hoàng Thượng phái một người ổn trọng đến, hắn có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Trang Trạch Khanh.”
“Có thần.”
“Đi thôi.” Tuyên Đế phất tay, dừng lại, “Bất luận chuyện gì, đem Trình Cương mang về.”
“Vâng!”
Trang Trạch Khanh cưỡi ngựa đi, Tuyên Đế lập tức hạ lệnh, “Để mọi người quay vào bên trong xe ngựa, không có việc gì không được ra ngoài.”
Tuy rằng không biết Hoàng Thượng làm như thế là có ý gì, mọi người đều nghe theo vô điều kiện, Tri Y buông mấy con vịt hoang, thấy sắc mặt thâm trầm của Tuyên Đế, trong lòng cũng có lo lắng.
Thị vệ bảo vệ ngự liễn không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phương hướng Trình Cương, mặc dù là Trang Trạch Khanh đi đến, hắn cũng bảo trì một khoảng cách, có thể thấy được hai người còn cách hai ba trượng thì Trang Trạch Khanh bị ngăn lại, sau đó hai người mới bắt đầu nói chuyện.
Nghi Nhạc bị bắt quay vào xe ngựa ghé vào bên bệ cửa sổ, tùy ý quấn quấn lọn tóc, suy đoán nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Đột nhiên Hoàng Thượng để mọi người quay lại xe ngựa không được lộn xộn, còn cho người canh giữ. Nhìn hai người kia nói chuyện còn phải cách nhau mấy trượng, không phải phụ cận có…..ôn dịch chứ?”
Cung nữ bị nàng ấy hù dọa, ngập ngừng lên tiếng, “Quận chúa ngài…… Lời này cũng không thể nói bậy a.”
Nghi Nhạc nhướng mày, nếu thật là nàng ấy nói bậy thì tốt rồi.
Trang Trạch Khanh đợi non nửa khắc đánh ngựa quay lại, giống như Trình Cương vừa nãy, hắn cũng không đến gần ngự liễn của Tuyên Đế chút nữa, mà là thỉnh cầu thị vệ sơ tán, mình ở cách đó mấy trượng lớn tiếng bẩm báo.
Hình như Tuyên Đế có cảm giác, đáp ứng sở cầu của Trang Trạch Khanh, Tri Y đi theo đến bên ngoài liễn, nghe hắn cao giọng bẩm báo.
Quả nhiên, chỗ thôn xóm phụ cận kia xảy ra chuyện, lại là đại sự cực kỳ gấp gáp. Trình Cương một mình đi đến, vốn định mang hai thôn dân tới hỏi chuyện, mới vừa vào thôn đã phát hiện tiếng kêu rên khắp nơi, trong thôn xóm không lớn có thôn dân sắc mặt than chì vàng như nến tứ tung ngang dọc hoặc nằm hoặc ngồi rất nhiều. Hỏi thăm mới biết được năm ngày trước Lô Hoa Thôn này của bọn họ đột nhiên có người mắc chứng bệnh này, thượng thổ hạ tả, tầm mắt mơ hồ, tứ chi vô lực, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ hơn trăm người trong thôn trang rất nhanh tất cả bị nhiễm bệnh. Quản hạt nơi này là Khương huyện lệnh phái người tới xem xét, nói là ôn dịch, cũng không để đại phu tới chữa bệnh, vì tránh cho ôn dịch lan tràn, trực tiếp quyết định ba ngày sau đem thôn trang và thôn dân đồng loạt đốt cháy.
Lúc Trình Cương đi là do đến vừa lúc quan binh trấn thủ đổi ca trực, khi hắn đi vào mới không bị người ngăn trở. Sau khi lấy được tin tức Trình Cương giục ngựa quay lại, chỉ nghĩ đem tin tức truyền cho Tuyên Đế, để Tuyên Đế nhanh chóng thay đổi tuyến đường.
Hắn ở trong Lô Hoa Thôn hơn nửa khắc, tuy rằng không lâu nhưng Trình Cương lo lắng mình đã bị nhiễm bệnh, lúc này mới không dám quay lại.
Sắc mặt Tuyên Đế trầm thêm vài phần, mở miệng câu đầu tiên lại không phải phân phó thay đổi tuyến đường, “Truyền thái y xem bệnh cho Trình Cương, nếu không có việc gì có thể quay về đội ngũ.”
Trang Trạch Khanh cười khổ, “Trình đại nhân mới vừa nói trong vòng mười ngày sẽ không trở về, nếu Hoàng Thượng kiên trì, hắn sẽ trực tiếp tự sát.”
Trình Cương người này người cũng như tên, rất ngoan cố, một khi quyết định chuyện gì thì đến mười con ngựa cũng không kéo về được. Tuyên Đế cũng hiểu, hơi có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Sau khi Thái y xem qua, để hắn đi theo ngoài trăm trượng, không được tự tiện rời đi, đây là ý chỉ.”
Trang Trạch Khanh lĩnh mệnh, Tuyên Đế truyền đến một vị Thái y khác, đem bệnh trạng Trình Cương vừa bẩm báo nói ra, dò hỏi có phải ôn dịch hay không, loại ôn dịch này ra sao.
Thái y vuốt râu cân nhắc hồi lâu, bị Trang Trạch Khanh mang đi hỏi Trình Cương mấy chi tiết vấn đề, lúc này mới trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo lời Trình đại nhân nói, hẳn là ôn dịch, nhìn bệnh trạng được miêu tả trước mắt có thể là bệnh dịch tả, cụ thể như thế nào còn cần vi thần tự mình đến xem xét mới có thể kết luận chính xác được.”
Trầm mặc một cái chớp mắt, thái y lại nói: “Hoàng Thượng, vi thần chờ lệnh tự mình sẽ đi Lô Hoa Thôn hỏi khám, ôn dịch phức tạp hay thay đổi, chủng loại đa dạng, chỉ dựa vào thiêu hủy chưa tra ra nguyên nhân, rất có thể không làm nên chuyện gì. Lô Hoa Thôn gần Du, Long, Cốc ba thành, nếu không xử trí thích đáng, bệnh dịch tả lan tràn, sẽ gây ra đại họa.”
Vốn là Tuyên Đế có ý này, nặng nề gật đầu, “Vậy giao cho Ôn thái y, trẫm sẽ phái thêm Minh, Lưu hai vị thái y tương trợ, sự tình quan trọng, chớ phụ kỳ vọng của trẫm.”
Phân phó xong, Tuyên Đế khẩn cấp báo cho đám đại thần chuyện bệnh dịch tả, tuyên bố thông cáo: “Tất cả đại thần và thị vệ nghe lệnh, không được lấy nước từ sông suối ở phụ cận uống, uống lầm sẽ nhiễm dịch tả. Lệnh văn võ quan viên thị vệ tướng sĩ tuân thủ nghiêm ngặt!”
Thông cáo xong, vốn Tuyên Đế định lập tức lệnh chúng nhân lui về Du Thành, đảo mắt có người báo mới vừa rồi hai lần nghỉ tạm trên đường, đã có người và ngựa hoặc uống hoặc dùng nước sông suối ở phụ cận.
Nguyên nhân bệnh dịch tả vẫn chưa biết, vốn dĩ bên này khí hậu rất khả nghi, kể từ đó, những người này hiện tại nhiễm bệnh hay không cũng không cũng biết. Chỉ riêng mấy chục vạn bá tánh Du Thành, Tuyên Đế không khỏi hơi chần chờ.
“Hoàng Thượng.” Tri Y nhẹ giọng nói, “Đám vịt trời này sinh hoạt ở chỗ này, chúng nó không có việc gì, nước sông và cỏ ở bên này hẳn là không thành vấn đề.”
Hình như là đồng ý với nàng, lập tức có mấy con cạc cạc kêu vài tiếng.
Tuyên Đế lại không thể bởi vậy mà lấy tánh mạng bá tánh Du Thành coi như trò đùa, mặc dù có nghĩ thầm đem người chạm qua nước sông và không chạm qua chia làm hai nhóm, nhưng cũng không thể bảo đảm khi dò hỏi sẽ có người tham sống sợ chết nói dối tin tức.
Hơi trầm ngâm, Tuyên Đế mở miệng, “Tri Y ——”
“Ta không đi.” Tri Y cực kỳ nhạy bén, lập tức ôm cánh tay hắn, “Khi nào Hoàng Thượng đi ta mới đi, Tri Y muốn ở cùng Hoàng Thượng.”
“Trẫm chỉ ở đây đợi chút tin tức.” Tuyên Đế xoa xoa tiểu cô nương đang cảnh giác, “Ngươi và Cảnh Mân Nghi Nhạc trở về thành trước, trẫm sẽ đến sau.”
Thân là vua của một nước, Tuyên Đế bảo toàn bản thân đương nhiên là quan trọng, nhưng việc này có thể gây nguy hiểm cho ba thành, hắn càng cần mau chóng điều tra rõ ngọn nguồn bệnh dịch tả lần này, cắt đứt hậu hoạn.
“Vậy Tri Y chờ cùng Hoàng Thượng chờ.” Tiểu cô nương cũng rất quật cường, ôm không chịu buông tay.
“Hồ nháo!” Tuyên Đế tức giận, lần đầu tiên lấy mắt lạnh nhìn về phía Tri Y, “Trẫm đã cho người mang Nghi Nhạc Cảnh Mân đến, còn có gia quyến các đại thần khác, hiện tại đi cùng bọn họ đi.”
Tri Y nóng nảy, biết lần này Tuyên Đế sẽ nói được làm được, vừa muốn ở cùng Tuyên Đế lại không muốn hắn tức giận, gấp đến mức hốc mắt đều đỏ một vòng.
Nếu không có chuyện nguy hiểm, Tuyên Đế cũng không muốn đánh ngất Tri Y, đối thân thể sẽ có tổn hại. Mới muốn đem tiểu cô nương giao cho một thống lĩnh thị vệ khác, Tri Y giãy giụa vài cái, đám vịt kia bị kích thích vây quanh, đem này mấy thị vệ đuổi đi, phác phác, mổ mổ, cực kỳ hung mãnh, cuối cùng đem tiểu cô nương vây quanh ở bên trong, thô cát gọi bậy, giống như đang cảnh cáo người chung quanh.
Bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm, này, này…… Đàn vịt trời này thật sự thành tinh? Còn đặc biệt che chở vị tiểu chủ tử này?
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 62
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 64