Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 75: Quyết tâm

Sau khi từ chỗ Nghi Nhạc trở về, Tri Y có vẻ thất thần, không rên một tiếng ngồi trên bàn đu dây, cũng không cần người khác hỗ trợ, tự mình chậm rì rì đu đưa.

Theo sở thích của Tri Y, mấy bàn đu dây ở hành cung đều được đổi thành ghế dài. Đưa đẩy một lát, Tri Y đỡ dây thừng ghé đầu vào lưng ghế, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Trang Thượng thư và Trang lão phu nhân.

Tính tình của Trang Thượng thư có chút bướng bỉnh, cảm thấy nữ tử ở trong nhà thì không sao, nhưng xuất giá thì phải tòng phu, cho nên lúc trước cũng không quản Trang thị đã gả ra ngoài. Ngại với tâm tư của hắn, Trang lão phu nhân cũng không thể nhúng tay nhiều, chỉ có thể ngẫu nhiên âm thâm để ma ma truyền thư khuyên bảo nữ nhi một phen. Sau lại nghe nói Mộ phủ nháo thành như vậy, tóm lại Trang lão phu nhân không kìm nén được, đau lòng tiểu ngoại tôn nữ, vài lần để Trang Trạch Khanh đem người đến Trang phủ chơi.

Trang Thượng thư lại là người mặt ngạnh nhưng dễ mềm lòng, bắt đầu còn có thể giả vờ không vui khi phu nhân đưa Tri Y trở về, sau vài lần thấy tiểu ngoại tôn nữ này kiều kiều mềm mại cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu gia nhập đại quân sủng ái Tri Y.

Cho nên không sai khi nói Mộ phủ là nơi hoàn toàn xa lạ, Trang phủ mới càng giống như ngôi nhà thứ hai của tiểu cô nương.

Tuổi của Tri Y không lớn, tuy rằng mấy năm nay vì hành động của Mộ phủ và được đám người Thái Hậu khuyên giải an ủi, đối với thân phụ mẫu không hề ôm kỳ vọng nhưng đối với tổ phụ tổ mẫu chưa bao giờ gặp mặt này, đương nhiên vẫn có một chút tò mò và mong mỏi mơ hồ.

Vẫn còn đang nặng nề tự hỏi, đột nhiên Tri Y cảm thấy ngón tay nắm dây thừng truyền đến một trận đau đớn, “nha” một tiếng theo bản năng nhảy xuống khỏi bàn đu dây.

“Cô nương làm sao vậy?” Liên Hương Tích Ngọc vội vàng chạy đến, cẩn thận cầm lấy ngón tay nàng, thấy bên trên chỉ có một giọt máu nhỏ vừa chảy ra thì nhẹ nhàng thở ra, “Có lẽ là phía trên có……”

Lời còn chưa dứt, ghế dài buộc trên bàn đu dây đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ quái, ngay sau đó ghế dài loảng xoảng một tiếng rớt xuống.

“Này……” Tích Ngọc vỗ ngực may mắn, “Còn may cô nương vừa lúc xuống dưới, bằng không bị ngã thì không được rồi.”

Từ trước đến nay vận khí của Tri Y rất tốt, vừa vặn tránh khỏi tai họa nho nhỏ này cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng vẫn làm cung nhân hầu hạ xung quanh thiếu chút nữa thắp hương bái Phật. Ngày hôm trước An tổng quản còn phân phó nhất định phải cẩn thận hầu hạ cô nương, nếu hôm nay mà bị thuơng, khẳng định bọn họ không thể thiếu một trận mắng.

“Bàn đu dây này mới mấy hôm trước chỉnh sửa kiểm tra lại, sao nay đã có vấn đề rồi.” Liên Hương hoài nghi nhìn mấy tấm gỗ trên mặt đất, sai người truyền mấy tổng quản nội thị cung nữ ra vào viện này gần đây, rất có ý vị muốn điều tra rõ một phen.

Tiểu cô nương lại không đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ cảm thấy có chút vắng vẻ, chỗ nào cũng không thích hợp.

Giống như nghĩ đến cái gì, nàng hạ quyết tâm, quay đầu chạy chậm vào trong phòng, Liên Hương mới vừa đi gọi người tới quay đầu đã thấy tiểu chủ tử chạy không còn bóng dáng, “Ai cô nương, ngài ——”

“Liên Hương ở lại chỗ này đi, Tích Ngọc và Lâm Toàn Nhi theo ta.” Tri Y cũng không quay đầu lại phân phó.

Lúc vào buồng trong, Tri Y nhanh nhẹ chỉ huy các cung nữ khác mang hết xiêm y trang sức của nàng ra. Thái Hậu và mấy ma ma sợ trên đường Nam Tuần ủy khuất nàng, chỉ riêng váy áo rồi áo choàng cũng có tám rương lớn, dọc theo đường đi còn có đồ mua mới dọc đường đi Tuyên Đế sai người đặt riêng cho nàng, mỗi một rương mở ra ngay cả tiểu cô nương cũng bị hoa cả mắt.

“Cô nương muốn là gì vậy?” Tích Ngọc cẩn thận hỏi.

“Đi ra ngoài chơi.” Tri Y lời ít ý nhiều, khó có khi bản thân có hứng thú thử xiêm y, để người mang mấy món ngày xưa nàng thích và đồ mới mua gần đây ra, từng cái từng cái thử thử so so trước gương đồng, thỉnh thoảng quay đầu dò hỏi Tích Ngọc, “Bộ nào đẹp nhất?”

Không chỉ có Tích Ngọc, các cung nữ khác cũng kinh ngạc trong lòng, vị tiểu chủ tử này ngày thường đều là để người hầu hạ trang điểm, từ khi nào lại có bụng dạ thử tới thử lui như vậy?

Buồn rầu nhìn gương một lát, Tri Y lại nói, “Cho người báo lại cho Liễu Đại sư hôm nay không cần tới hành cung, mai lại tới.”

“Dạ.”

Tích Ngọc nhìn buồn cười, không nhịn được đi lên nói: “Cô nương, hiện giờ còn chưa hạ chí, trên tay ngài là váy thêu được làm từ bạc vụ sa, nếu mặc nó, không thể thiếu được dải lụa choàng làm linh kiện, nô tỳ thấy dải lụa choàng thêu hoa văn thanh trúc bạch đế kia rất lịch sự tao nhã…..”

Ngày thường chuẩn bị ăn mặc, ở, đi lại cho Tri Y, Tích Ngọc sớm vì vị tiểu chủ tử này luyện thành môt thân bản lĩnh lô hỏa thuần thanh, đại khái khi biết Tri Y muốn mặc đồ gì nàng ấy đã nhanh chóng chọn lựa cho nàng một bộ phù hợp lễ nghi lại hơi khác với phong cách lúc trước, áo ngắn màu nguyệt bạch, váy dài màu chàm thêu hoa rải rác, áo khoác hoa văn cây trúc và thêm dải lụa choàng, tai đeo một đôi khuyên bằng bạc, làm tiểu cô nương ngày thường thanh linh nhiều thêm vài phần ổn trọng.

Chải tóc xong, nhìn qua gương đồng, Tri Y mang theo mấy người chạy đến thư phòng của Tuyên Đé, vừa vặn gặp Trang Trạch Khanh trở về phục mệnh, vội vàng thiếu chút nữa đâm phải.

Hơi nhíu mày đỡ lấy Tri Y, Trang Trạch Khanh rất ít thấy bộ dáng vội vã như vậy của nàng, “Làm sao vậy?”

“Trường Du ca ca.” Tri Y nhìn hắn, “Hiện tại Hoàng Thượng có bận gì không?”

Trang Trạch Khanh lắc đầu, “Hiện giờ bên trong cũng không có ai khác, muốn đi tìm Hoàng Thượng? Nhưng đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có.” Tiểu cô nương thanh thúy đáp, giây tiếp theo người cũng đã chạy tới bên ngoài thư phòng, “Sẽ nói với huynh sau.”

Giật mình, ngay sau đó Trang Trạch Khanh bật cười lắc đầu.

Tuy là một đường vội vàng, nhưng đến cuối cùng Tri Y vẫn nhớ ước định lúc trước không trực tiếp vào thư phòng, đang định gọi người thông báo, An Đức Phúc đã từ bên trong ra mời nàng vào, mặt đầy ý cười nói, “Hoàng Thượng nói đã sớm nghe thấy giọng của ngài, để nô tài ra đón.”

“…Nhĩ lực của Hoàng Thượng thật tốt.” Tri Y nhỏ giọng nói, ổn định lại tâm trạng bước vào thư phòng đối diện với ánh mắt của Tuyên Đế.

Tuyên Đế mới vừa tiếp kiến xong mấy đại thần, lúc này tâm tình không tồi, nhìn vẻ mặt vội vàng chờ đợi của tiểu cô nương, ôn hòa nói: “Làm sao vậy?”

“Hoàng Thượng.” Tri Y chậm rì rì đi qua, sắp xếp lại từ ngữ nhưng vẫn chỉ nói được một tiếng như vậy.

Dứt lời hồi lâu, thư phòng vẫn là một mảnh im lặng, dường như Tuyên Đế cũng rất kinh ngạc, nhưng không dò hỏi nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Thật sự muốn đi?”

“…… Vâng.”

“Vì sao?”

Tiểu cô nương chần chừ, “A ma từng nói, không được để bản thân cảm thấy ăn năn, Tri Y không muốn khi chờ trở về kinh thành lại thấy hối tiếc ân hận.”

Tuyên Đế mỉm cười, “Đi, sẽ không hối tiếc?”

Trong mắt Tri Y lập loè ánh sáng, “Không biết. Nhưng ít ra đi, sẽ hoàn thành được tâm nguyện, sẽ không nhớ thương cả ngày.” Nàng nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Tiên sinh đã từng dạy, mọi việc từ tâm mà ra, chỉ cần bản thân cúi đầu và ngẩng đầu không cảm thấy thẹn, hôm nay là quyết định của chính bản thân Tri Y, bất luận kết quả như thế nào, ta cũng sẽ không hối hận.”

Tuyên Đế nghe vậy không nhịn được nhướng mày, không biết từ khi nào tiểu cô nương có loại quyết đoán. Chỉ là…… đi gặp tổ phụ tổ mẫu một lần mà thôi, sao nghe từ tiểu cô nương nói ra như là muốn lao tới chiến trường vậy.

“Dùng cơm trưa xong, trẫm sẽ đi cùng ngươi.”

“Ngô……” Do dự một lúc, Tri Y vẫn cự tuyệt, “Không cần Hoàng Thượng đi cùng.”

Đương nhiên Tri Y biết bản thân rụt rù, nếu Tuyên Đế ở bên cạnh, đến lúc đó khẳng định nàng sẽ núp sau lưng dù bất kể là chuyện gì, bản thân sẽ không chịu đối diện.

Tuyên Đế hơi dừng lại, giữa mày hiện lên ngoài ý muốn, “Được. An Đức Phúc, Trang Thống lĩnh còn ở bên ngoài không?”

“Bẩm Hoàng Thương, vẫn còn. Trang đại nhân mới vừa ra khỏi cửa, nô tài sẽ cho người gọi trở lại.”

Tuyên Đế gật đầu, ngược lại nhìn về phía Tri Y, “Để Trang Trạch Khanh đi cùng ngươi đi.”

“Được.”

Hai người làm xong ước định, Tuyên Đế truyền Trang Trạch Khanh đến, tinh tế dặn dò hắn một phen, đương nhiên là để hắn bảo hộ Tri Y cho tốt.

Vốn đang nghĩ muốn dùng cơm trưa với nhau, không nghĩ tới tiểu cô nương gấp gáp như vậy, một chút thời gian này cũng không chờ được, nói cái gì mà buổi sáng dùng nhiều điểm tâm nên không đói bụng, đảo mắt đã mang lệnh bài và biểu ca nhà mình chuồn khỏi thư phòng.

Nhìn cửa phòng không còn ai Tuyên Đế có chút thất thần, cầm sách nửa ngày cũng không lật một tờ, An Đức Phúc tiến lên châm trà, nửa đùa nghĩ, Hoàng Thượng có phải đang cảm khái “con gái lớn không giữ được” không đây.

Đương nhiên Tuyên Đế không có loại cảm khái này, chẳng qua từ nhỏ Tri Y đã thích dính lấy hắn, hận không thể vạn sự đều ở cùng hắn. Lần này….. hình như vẫn là lần đầu tiên cự tuyệt hắn đi cùng, tuy rằng đáy lòng vẫn luôn hi vọng tiểu cô nương có thể nhanh chóng trưởng thành hiểu chuyện, có thể ngày càng thành thục, nhưng khi nàng biểu hiện ra thì Tuyên Đế cảm thấy rất mất mát, giống như trân bảo nâng niu mười năm trong một khắc không chú ý đột nhiên đã cảm thấy có chỗ nào đó không thuộc về mình.

Trong mắt nặng nề, Tuyên Đế nghĩ, có lẽ lần sau….nên đổi phương thức để giáo dục tiểu cô nương.

Bên kia, Trang Trạch Khanh sắp xếp thị vệ, để cho bọn họ âm thầm đi theo phía sau, mới phân phó xong đã bị tiểu biểu muội nhà mình lôi ra khỏi hành cung. Nghĩ đến lời Hoàng Thượng vừa nói, chuyện rố rắm buổi sáng Lâm Đại học sĩ nói cũng quên sạch, chỉ cúi đầu một mực quan sát biểu tình của tiểu biểu muội.

Đối với cha mẹ Tri Y, Trang Trạch Khanh điểu đạt thái độ không tốt lắm, dù sao cũng là cô mẫu và dượng của hắn. Trước kia theo phân phó của tổ mẫu nên quan tâm biểu muội này thêm vài phần, sau đấy lại chủ động sinh ra lòng yêu thương của huynh trưởng.

Tuy rằng Tri Y khuyết thiếu sự quan tâm của cha mẹ, nhưng được Thái Hậu và Tuyên Đế sủng ái, có thể nói đây là điều mà bất luận quý nữ nào trong kinh thành cũng hâm mộ, không biết có bao nhiêu người hận không thể đổi vị trí với nàng. Theo Trang Trạch Khanh thấy, vị tiểu biểu muội thật khó khi không trở nên kiêu căng tùy hứng dù được sủng nịnh như vậy, nhiều lắm chỉ thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh không ảnh hưởng tới toàn cục của tiểu nữ hài nhi ở tuổi này, đây mới là điều mà nàng làm cho hắn nhìn với một con mắt khác.

Hắn không nghĩ ra vì sao cha mẹ Tri Y có thể nhẫn tâm ném người ở hoàng cung một mình sáu bảy năm, cho nên hắn sẽ không để tiểu biểu muội chịu thương tổn lần thứ hai.

“Trường Du ca ca.” Tri Y quơ quơ tay trước mặt hắn, nghi hoặc nói, “Sao thoạt nhìn huynh còn khẩn trương hơn ta nữa vậy?”

“Có sao?” Trang Trạch Khanh hỏi lại theo bản năng, nắm thật chặt bội kiếm bên hông, kỳ thật đang hồi tưởng hiểu biết của mình về Mộ Đại học sĩ trước kia ở trong lòng. Đều là Đại học sĩ, hắn không thể tránh nghĩ tới tổ phụ của nữ tử mà hắn ái mộ, nếu tổ phụ Tri Y cũng giống như vị Lâm Đại học sĩ này, vậy thì…… Có chút khó có thể chống đỡ.

Lông mi Tri Y hơi hơi run run, nhợt nhạt cười, ngược lại nói: “Trường Du ca ca xác định là ngõ nhỏ này sao?”

Mấy người đứng ở một đầu hẻm u tĩnh lịch sự tao nhã, đập vào mắt đầu tiên là vài cây đa rất cao lớn, vài phiến lá bay xuống đường, phủ viện hai bên đều được giấu dưới bóng cây, nhìn cũng có một vẻ đẹp khác.

“Không tồi.”

Phủ đệ trong nhã hẻm không nhiều lắm, hai người dễ như trở bàn tay tìm được đại môn “Mộ phủ”. Tri Y hơi do dự, giường như không biết nếu gõ cửa có người ra thì nói cái gì, chẳng lẽ là nói thẳng tới tìm tổ phụ tổ mẫu sao?

Tri Y đứng ngốc hồi lâu, Trang Trạch Khanh cũng không thúc giục nàng, biết hiện tại khẳng định tiểu biểu muội thật sự rất bối rối.

“Sao mấy vị lại đứng ở chỗ này?” Một giọng nam tử hơi tang thương trầm thấp vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy một lão gầy ốm từ đầu hẻm lẻ loi đi tới. Trong phát quan búi cao của lão giả là màu tóc hoa râm, nhìn qua tuy đã già nhưng vẫn rất có tinh thần, dáng người đĩnh bạt, nhìn khuôn mặt cũng có thể thấy vẻ tuấn lãng khi còn trẻ, gió nhẹ thổi qua quần áo to rộng trông có một cỗ thần thái tiên phong đạo cốt.

Tri Y mím môi, nhẹ giọng nói: “Này… Vị gia gia này là người trong phủ này sao?”

Rất rõ ràng những người này lấy tiểu cô nương và thanh niên nam tử kia là trung tâm, thâm chí thanh niên kia cũng ẩn ẩn lấy tiểu cô nương là chủ. Trong mắt lão giả hiểu rõ, hơi mỉm cườ lắc đầu, “Lão phu chỉ tới đây báo phỏng một vị bạn bè, vài vị tìm người trong nhã hẻm phải không? Trong nhã hẻm này lão phu cũng quen biết vài phủ, vài vị có cần người dẫn đường không?”

Nghe vậy Tri Y không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay vẫn là tiếp tục lo lắng, má lúm đồng tiền lộ ra, “Không cần, cảm ơn.”

Tươi cười so với biểu tình vừa rồi nhiều hơn vài phần kiều thái của tiếu nữ hài nhi, thong dong có lễ làm trong mắt lão giả lộ ra tán thưởng, nhưng nghĩ tới thân phận cùng ý đồ của người đến, trong lòng không khỏi lắc lắc đầu.

Trước nghe Tổng đốc Đông Giang Tiết có một ái nữ, tuổi chừng mười hai, lớn lên thông minh lanh lợi, từ nhỏ thông thạo kinh sử tử tập, văn thao võ lược bất phàm, thiên tư thông minh, chỉ hận sinh ra không phải là nam nhi. Dù vật, Tiết Hải vẫn sủng ái nàng như hòn ngọc quý trên tay, chờ đến khi nữ nhi mười hai tuổi, khi cảm giác xung quanh không có người xứng để dạy dỗ nàng nên đã nghĩ tới Mộ Đại học sĩ hiện giờ đang về hưu tĩnh dưỡng ở Du Thành.

Người khác nghe được việc này, chỉ nghĩ thầm, ngươi chỉ là một Tổng đốc mặt có bao lớn, dám đi thỉnh Đại học sĩ dạy nữ nhi ngươi học, dạ mặt và lá gan kia cũng có thể so với trời. Cố tình Tiết Hải không chỉ có suy nghĩ mà còn làm thật như vậy, phái người đến thỉnh vài lần cũng chưa thành công. Cho nên lúc này lão giả mới suy đoán, tiểu cô nương trước mặt hẳn là Tiết Trân á nữ của Tiết Hải.

Tự mình tới thỉnh người, đúng là tiểu cô nương có vài phần gan dạ sáng suốt. Lão giả nghĩ như thế nhưng đáng tiếc hắn tuyệt đối không thể đồng ý việc này.

Nhưng…. nhìn tiểu cô nương này đúng là làm người ta thích, tiểu chất nữ ở kinh thành của ông hẳn cũng như vậy đi. Nghĩ đến quyết định sang năm hồi kinh, có thể gặp tiểu chất nữ chưa bao giờ thấy kia, trong mắt lão giả nhiều thêm mấy tia ôn hòa, cười nhạt, vòng qua mấy người Tri Y, đi vào phủ khác.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 74

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 76

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK