Chương 86: Hỏi
Tuyên Đế Nam Tuần hồi kinh, Tín Vương đã sớm lãnh một đám quan viên nghênh đón ở cửa thành. Đứng ở thành lâu non nửa canh giờ, mắt thấy chiều hôm buông xuống, bọn họ cuối cùng thấy được cờ xí minh hoàng tung bay, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn ánh vào mi mắt mọi người.
“Tin Vương gia, có bá tánh chờ lệnh châm pháo trúc lửa khói nghênh đón thánh thượng, có thể đáp ứng không ạ?”
Tín Vương trầm tư, “Bá tánh có tâm ý như vậy, Hoàng Thượng sẽ rất vui mừng, nhưng hành động này có chút không ổn với an nguy của Hoàng Thượng. Bằng không như thế này, đi nói cho những người đó, chờ thánh giá qua nửa khắc thì phóng.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, Tín Vương khoanh tay mỉm cười, Nam Tuần một chuyến, uy tín của Hoàng Thượng càng mạnh, là chuyện tốt.
Cửa thành cao ngất được đẩy ra chậm rãi, một tiếng vang nặng nề vang lên, tiểu đội thị vệ cưỡi ngựa vào đầu tiên, khoảnh khắc toàn bộ bá tánh quan binh ở đó nhìn thấy ngự liễn đồng loạt quỳ xuống, “Cung nghênh Hoàng Thượng hồi kinh ——”
Tuyên Đế đứng ở ngoài mành, mặt mày hòa hoãn hơi hơi gật đầu, trường thân ngọc lập, khí chất thiên tử tự nhiên, làm không ít bá tánh hai bên đường trộm ngẩng đầu lần đầu tiên nhìn thấy thiên nhan ngây người, cũng không ít nữ tử nhìn hai má đỏ lên, hai tròng mắt hàm xuân.
Thẳng đến khi nghi thức đế vương qua đi hồi lâu, mới có âm thanh nghị luận lặng yên vang lên, “Vừa rồi……Trong ngự liễn giống như còn có một người?”
“Ta cũng nhìn thấy, là một cô nương, có phải là vị mà thánh thượng muốn lập lên làm Hậu trong lời đồn đãi kia không?”
“Hẳn là vậy, nghe nói vị cô nương này từ nhỏ đã được tính ra phượng mệnh, cho nên được nuôi ở trong cung lớn lên. Hiện tại thời gian phê ngôn lúc trước của Tuệ Giác Đại sư đã đến, nên Hoàng Thượng muốn trước đem vị cô nương này cưới tiến cung.”
“Mà, các ngươi có biết vị cô nương này họ gì?”
“Cái gì?”
“Họ Mộ! Nhà ta có thân thích phương xa làm quan trong triều, nghe nói nàng chính là cháu gái của vị Mộ Đại học sĩ lúc trước, cha ruột là quan lớn, thân phận cũng không thấp, bằng không Hoàng Thượng sao có thể bởi vì một cái phê ngôn đã lập nàng làm Hậu.”
“Lời này nói cũng đúng. Nhưng nghe nói vị Mộ cô nương này không chỉ có phượng mệnh trời sinh, còn là phúc tinh của Đại Tuyên chúng ta a. Lần này trên đường Nam Tuần, có một trận ôn dịch chính là bởi được vị Mộ cô nương này hóa giải, nghe nói khi đó a, có phượng hoàng từ Tiên Sơn nơi xa đến, có thể hiểu nhân ngôn, thẳng đến khi vị Mộ cô nương này phân phó lại từ trên Tiên Sơn ngậm tiên đan linh dược tới, lúc này mới cứu được những người đó……”
Nghe vậy người khác cùng kêu lên kinh ngạc cảm thán, “Quả thật là phượng điểu chuyển thế, chả trách có thể mệnh lệnh những phượng hoàng đó, cũng chỉ có thánh thượng chúng ta là chân long thiên tử mới xứng đôi.”
“Cũng không phải sao, còn có a……”
……
Tiếng nghị luận bên tai không dứt, các bá tánh nghe được càng thêm kích động, bất tri bất giác, Tri Y trong lời đồn đãi nửa thật nửa giả được vài phần dân tâm trong kinh thành. Nhưng rốt cuộc những lời đồn đãi này đến từ bá tánh, hay là Tuyên Đế và Tín vương cố ý an bài, cũng không khó biết được.
Từ cửa phía Nam kinh thành đến cửa cung, một đường đi hết nửa canh giờ, rốt cuộc Tri Y cũng nhìn thấy Thái Hậu ở trước cửa Tây, còn có Tín Vương phi, Cảnh Thừa và Đông Quách Ly, bống nhiên hốc mắt ướt át, muốn lập tức nhảy xuống khỏi ngự liễn chạy tới. Tốt xấu một khắc cuối cùng cũng nhớ còn có đông đảo thị vệ và cung nhân xung quang, nhịn xuống ý muốn kêu to, được Tuyên Đế dìu xuống khỏi ngự liễn, bước chân càng đi càng nhanh, cuối cùng khi cách Thái Hậu một trượng thì dừng lại, bước nhỏ mà nhanh tới, nhẹ nhàng nhào vào lòng Thái Hậu, “A ma ——”
*Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,33 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 mét.
Đã lâu không nghe tiếng gọi này, bởi vì nhìn thấy người thân cận mềm mại vô cùng, mang theo tưởng niệm cùng kích động. Thái Hậu mỉm cười vỗ nhẹ tiểu cô nương trong lòng ngực, cố ý thấp giọng nói: “Hàm Bảo Nhi đừng khóc thật, khóc nhè trước mặt nhiều người như vậy, sẽ bị chê cười ——”
Cảnh Thừa ở bên cạnh nghe được, không nhịn được hơi hơi mỉm cười, cánh tay dài duỗi ra chặn ấu đệ định lao tới đây, “Cả người toàn mồ hôi, đừng dính vào ta và nương.”
Cảnh Thừa: Thân ca ca???
Tín Vương kéo ra khóe môi, từ sau lưng đem ấu tử chặn ngang kẹp ở bên hông, cũng không quản bộ dáng hắn loạn duỗi chân, theo Thái Hậu cùng nhau trở về Kính Hòa Cung.
Tri Y ríu ra ríu rít một đường, đều là kể ra tưởng niệm với Thái Hậu, ngẫu nhiên bị Thái Hậu hỏi hai câu về mấy chuyện thú vị trên đường Nam Tuần. Mọi người tạm thời rất ăn ý không nhắc tới chuyện lập Hậu và phê ngôn của Tuệ Giác Đại sư, chờ thấy mấy tiểu bối và Thái Hậu Tín Vương phi tụ ở bên nhau, Tuyên Đế mới cùng Tín Vương đơn độc đi thư phòng thương nghị.
Tín vương đã sớm chuẩn bị tốt sổ con, trong đó là việc xử lý sự vụ gần bốn tháng trong kinh thành. Sắc mặt Tuyên Đế bình thản nhất nhất lật từng trang, ngẫu nhiên hơi nhíu mày, không bao lâu vỗ vỗ đầu vai Tín Vương, “Vất vả.”
“Vì Hoàng Thượng làm việc, cũng không có gì là vất vả.” Tín Vương buông tay tố khổ nói, “Nào so được Hoàng Thượng ngài, lần này một đường Nam Tuần vừa múa vừa hát, nghĩ đến thấy không ít mỹ nhân Giang Nam vùng sông nước. Bên người còn có tiểu cô nương ngoan ngoãn xinh đẹp xứng đôi, thật sự thích ý.”
Tín Vương chính là như thế, rõ ràng ai cũng biết hắn từ sau khi thành thân đã chuyên nhất như một đối với Tín Vương phi, nhưng khi nói chuyện với người khác vẫn còn thích miệng lưỡi trơn tru làm bộ là một hoa hoa công tử.
Vì nhất thời miệng lưỡi nhanh nhẹn, sau lưng hắn sớm không biết bị Tín vương phi phạt gia pháp bao nhiêu lần.
Trong mắt Tuyên Đế hiện lên ý cười, “Trẫm đều có ban thưởng, Tín Vương không cần sốt ruột.”
Lập tức Tín Vương hớn hở tiến lên nói: “Vậy Hoàng Thượng có thể cho thần nghỉ ngơi một tháng không? Mấy ngày gần đây công sự quá mức bận rộn, đều không có thời gian bồi Vương phi.”
“Không thể.” Tuyên Đế quả quyết cự tuyệt, nhìn thấy sắc mặt Tín Vương thất vọng lại chậm rì rì bổ sung nói, “Một tháng quá dài, nhiều nhất là 5 ngày.”
“5 ngày cũng được.” Tín Vương vui mừng khôn xiết, “Trên Linh Hoa Sơn phụ cận biệt trang ngoài kinh hoa nở khắp chốn, vừa lúc có thể mang Vương phi đi nghỉ ngơi mấy ngày.”
Tuyên Đế hơi khụ một tiếng, lập tức Tín Vương thu lại thần sắc cợt nhả.
“Thẩm tra Tiết Hải thế nào rồi?”
“Rất cứng miệng.” Tín Vương cười, “Nhưng hơn mười ngày trước con gái duy nhất của hắn ở kinh thành bị người phát hiện, chỉ lấy vòng tay cầm đi cho Tiết Hải nhìn, hắn lập tức khai một nửa, một nửa kia nói phải đợi nhìn thấy nữ nhi hắn bình yên vô sự mới bằng lòng nói.”
“Kinh thành?”
Tín Vương gật đầu, “Nữ nhi này cuad Tiết Hải tuy mới có mười hai tuổi, lại thực sự có vài phần gan dạ sáng suốt, lúc trước phái người lục soát Cốc Thành Tô Châu cũng không phát hiện, chỉ mang theo một lão ma ma và thị vệ dám một mình tới kinh thành. Không ai nghĩ đến nàng ta sẽ đến kinh thành, cho nên đúng là bị nàng ta trốn hơn hai mươi ngày mới phát hiện, nếu không phải lão ma ma kia sơ ý mang đồ vật có ký hiệu của Tiết phủ ra hiệu cầm đồ, chỉ sợ chờ đến khi nàng ta triệu tập nhân mã tới cứu phụ thân mới có thể bị phát hiện.”
“Cứu phụ thân.” Tuyên Đế cười lạnh một tiếng, “Không cần đem người mang đi, trực tiếp nói cho Tiết Hải, nếu không khai, ngày hôm sau là có thể nhìn thấy tay chân nữ nhi hắn bình yên vô sự.”
Đối với Tiết Hải, Tuyên Đế sẽ không có một tia khoan thứ. Nếu không phải biết được âm mưu của Đại Thạch quốc, hắn đem người của Đại Thạch quốc và Hải Thanh quốc trà trộn vào Du Thành chờ, sẽ có bao nhiêu bá tánh Tuyên triều vô tội gặp tai ương. Đáng giận nhất chính là, Tiết Hải thân là Tổng Đốc Nam Giang, bổng lộc mấy ngàn thạch, bất luận nơi nào cũng không bạc đãi hắn, lại vẫn nghĩ tới chuyện phản quốc.
Lòng người không đủ rắn nuốt voi, Tiết Hải tham lam lại bất tín bất nghĩa tiểu nhân như vậy, thuộc loại Tuyên Đế thống hận nhất.
Tín Vương mỉm cười, “Thần và Hoàng Thượng…… Không mưu mà hợp.”
“Ừm.” Tuyên Đế chuyển mắt, “Ba ngày sau, trẫm muốn danh sách quan viên Tuyên triều âm thầm có liên hệ với Tiết Hải, việc này kết thúc, ngươi có thể nghỉ tắm gội 5 ngày.”
Được lời này, Tín Vương lập tức có nhiệt tình, trung khí mười phần theo tiếng, “Đúng rồi, Hoàng Thượng, khụ…… Đình Chi.”
Thay đổi xưng hô, cho thấy kế tiếp muốn nói là việc tư, Tuyên Đế cũng đại khái đoán được chuyện mà vị hoàng huynh từ trước đến nay không có gì đứng đắn quan tâm chính là cái gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái.
Thấy Tuyên Đế xoay người ngồi trên ghế tử đàn, Tín Vương không chút hình tượng chống ở án thư, “Đình Chi…… Chuyện Tiểu Tri Y chính là, chính là … thật?”
“Nếu hoàng huynh hỏi chính là chuyện trẫm lập hậu, sang năm ngày tám tháng tám chính là ngày đại hôn của trẫm và Tri Y, đã để Khâm Thiên Giám xem qua, là ngày hoàng đạo.” Không nhẹ không nặng bỏ xuống một câu, rất nhanh Tuyên Đế dù bận vẫn ung dung thưởng thức khởi bộ dáng Tín Vương cả kinh không khép được miệng.
“Có phải quá hấp tấp hay không?” Tín Vương theo bản năng nói, mới nói xong hắn liền phản ứng lại, hoàng đệ này của hắn đã sắp 30, nếu thật chờ đến khi Tri Y cập kê mới thành hôn, biến số quá lớn.
Lịch đại Tuyên triều cũng không phải chưa từng có chuyện Đế Hậu thành hôn sớm, tỷ như Thái Tổ Hoàng đế chi tôn, vì nguyên do đặc thù mười lăm đã kế nhiệm Đế vị, sau đó là đại hôn, khi đại hôn Hoàng Hậu mới mười ba mà thôi. Nhưng đến Hoàng Thượng nhà mình, thật đúng là nhỏ xưa nay chưa từng có.
“Đình Chi, ngươi……” Thần sắc Tín Vương rất là phức tạp, “Rốt cuộc đối với Tri Y là có suy nghĩ gì?”
Tuyên Đế cong môi, buông bút lông nhỏ đang thưởng thức trong tay, “Tri Y là người trẫm thương, trẫm ở một ngày, sẽ bảo hộ nàng một ngày.”
Bất luận trong đó còn có thân tình hay là thứ tình cảm gì khác, xác thật Tri Y đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn trừ Thái Hậu.
Tức khắc Tín Vương không biết nói như thế nào, ngày thường trong kinh nói đến hoang đường, đầu tiên chính là Tín Vương gia hắn, đánh giá đối với Tuyên Đế vĩnh viễn là thong dong trầm ổn, có phong phạm của tổ hoàng đế. Mà hiện giờ hoàng đệ này của hắn sắp sửa làm cái chuyện không biết hoang đường hơn hắn ngay thường bao nhiêu lần.
Kỳ thật đến nay Tín Vương còn không phải thực sự tiếp thu được sự thật tiểu cô nương tận mắt nhìn lớn lên trở thành em dâu, nhưng nếu đây là quyết định của Tuyên Đế, hơn nữa hắn nhìn thần sắc là không thể xen vào, bất luận là hoàng huynh hay là thần tử, hắn cũng chỉ có thể ủng hộ.
Rốt cuộc hoàng đệ này của hắn ở thời điểm này kiên trì như thế, sợ trừ bỏ tiểu cô nương từ nhỏ dính người kia, cũng rất khó có thể nhìn thấy một người làm hắn để bụng như vậy.
Tín Vương thở phào một hơi, “Mẫu hậu nói như thế nào?”
“Mẫu hậu chưa hồi âm.” Tuyên Đế hơi nhíu mày, “Hẳn là cũng không vấn đề.”
Tín Vương một chút vui vẻ, “Cũng không vấn đề? Đình Chi ngươi nghĩ quá đơn giản. Phải biết rằng ngày xưa mẫu hậu đem tiểu Tri Y coi như cháu gái, đến cả hai chúng ta cũng làm lơ. Bởi vậy, ngươi chính là muốn cùng mẫu hậu đoạt cháu gái của người, lại là người có thể làm cha cháu gái của bà, ngươi cảm thấy mẫu hậu sẽ cho ngươi sắc mặt tốt?”
Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy vui sướng khi người gặp họa bổ sung, “Sở dĩ chưa hồi âm, sợ là nhịn không ở trong thư răn dạy ngươi, lo lắng nhiễu ngươi Nam Tuần, cho nên mới nhịn xuống.”
Đối với chuyện này, kỳ thật Tuyên Đế cũng không phải phải quá chắc chắn, đích xác cách nói của Tín Vương có đạo lý. Chẳng qua, trong ngoài lời nói này của Tín Vương đều ám chỉ tuổi tác của hắn quá lớn so với Tri Y, điểm này làm Tuyên Đế không cao hứng.
“Trẫm mới vừa rồi nhớ tới một sự kiện.”
“Hả, chuyện gì?” Tín Vương vẫn còn duy trì tươi cười xấu xa, chỉ kém muốn câu vai đáp thượng đi.
“Trẫm lâu chưa hồi kinh, rất nhiều chuyện có biến động, trên triều đình cũng không thiếu được Tín Vương gia, đợt nghỉ hưu mộc lần này sửa thành hai ngày đi.”
“……” Tín Vương khiếp sợ nhìn bóng dáng Tuyên Đế mỉm cười rời đi, bộ dáng này của Tín Vương rất tương tự bộ dáng Cảnh Mân bị ca ca nhà mình ghét bỏ.
Thân đệ đệ???
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 85
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 87