Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67: Sở quán

Tại chỗ hạ trại tạm nghỉ một đêm, ngày hôm sau thái y mang theo người vội vàng đi đến Lô Hoa Thôn và Khương huyện. Độc giống như truyền ra từ Lô Hoa Thôn, Tuyên Đế theo sắp xếp lúc trước để lại Thường Anh và Quách Bác Hàm điều tra việc này, trở về Du Thành trước.

Tri Y lưu luyến không rời tạm biệt đàn vịt trời, tuy rằng chúng nó rất yêu thích nàng, nhưng cũng không muốn mất đi tự do ở lại bên cạnh nàng, nên chỉ có thể cáo biệt ở bên sông Vân Dương.

Tuệ Giác đại sư lại không rời đi, giống như đã sớm thương lượng với Tuyên Đế luôn lưu lại đội ngũ, phần lớn người biết được việc này tương đối cao hứng, thường thường sẽ có người cầu kiến, kỳ vọng được cao tăng chỉ điểm vài câu.

Tri Y được hầu hạ quay lại liễn, ngồi ở một góc xa xa trốn tránh Tuyên Đế, nàng còn nhớ rõ đêm qua nhất thời không cẩn thận nói lỡ miệng, nên hơi chột dạ. Sẹo phía sau lưng Tuyên Đế là do Thái Hậu ngẫu nhiên nói với nàng, đó vẫn là chuyện từ hồi nàng 6 tuổi, sau lại có một lần khi ngủ lại Thần Quang Điện không cẩn thận nhìn thấy, còn từng tò mò nhìn chằm chằm hồi lâu. Khi đó đương nhiên Tri Y không có cảm giác, hiện tại hiểu được nam nữ khác biệt, không tự giác có chút ngượng ngùng, cho nên mới không dám nói ra.

Khó được khi sáng sớm trên án không bày biện tấu chương, Tuyên Đế đang chậm rãi phẩm hương trà, ngẫu nhiên lơ đãng liếc liếc mắt tiểu cô nương ngồi ở một góc, trong mắt hiện lên ý cười.

Nhưng một chuyện nho nhỏ như vậy đã bị dọa thành như vậy, cũng không biết lá gan nàng lại nhỏ như vậy.

Gió mùa hạ phất phơ, dòng nước lững lờ trôi, hơi nước mát mẻ ập vào mặt làm người ta thấy sảng khoái toàn thân. Tri Y không phát ra tiếng động ghé vào án nhỏ bên cửa sổ hưởng thụ mấy cơn gió mát mẻ hiếm hoi của mùa hè, chỉ chốc lát sau đã thả lỏng hai mắt nhắm lại như đã ngủ say. Tuyên Đế khẽ lắc đầu, lấy áo choàng đặt bên góc ngự liễn đắp lên cho tiểu cô nương.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Tri Y loan môi, vẫn chưa mở mắt, thầm nghĩ vẫn là phương pháp Nghi Nhạc tỷ tỷ dạy dùng được, Hoàng Thượng hẳn là rất nhanh sẽ quên chuyện này đi.

Đêm qua đã nhận được tin tức Tuyên Đế phái người truyền tới, sáng sớm Tri phủ Du Thành đã dẫn người canh giữ ở cửa dập đầu nghênh đón, một đường đi theo đến hành cung, nghĩ thầm muốn giải thích bản thân không có can hệ đến sự kiện trúng độc lần này, nhưng nhìn sắc mặt lạnh như băng sương của Tuyên Đế một câu cũng không dám nói, thẳng đến khi Tuyên Đế vào thư phòng nửa khắc sau đó cho người tới truyền mới sửa sửa ống tay áo, nghĩ bản thân biết được những tin tức đó, chỉ cầu có thể lấy công chuộc tội đi.

Vị trí của Lô Hoa Thôn nên là thuộc phạm vi quản hạt của Du Thành và Khương huyện, sở dĩ ngày thường Tri phủ Du Thành cố tình bỏ qua đúng là bởi vì sau lưng có một Tổng đốc Nam Giang Tiết Hải. Tiết Hải thân là Tổng đốc đương nhiên cũng không sạch sẽ nhưng theo Tri phủ biết, mấy năm nay hình như hắn thường thường có liên hệ với tiểu thương ở hải ngoại, điểm này rất cổ quái.

Tự trấn an bản thân, Tri phủ điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt bước qua ngạch cửa.

Tri Y nhìn triều thần lui tới trước cửa thư phòng, chờ ở hành lang rất nhàm chán, cuối cùng nàng cũng hiểu biết những lời ngày trước của Ly tỷ tỷ. Thân là nữ tử nếu chỉ có thể ở mãi trong khuê phòng thuê hoa đánh đàn, lúc xuất giá thì chỉ lo giúp chồng dạy con, không được thưởng thức phong cảnh thế gian, đúng là cả đời cũng không có gì thú vị.

Tuy rằng từ nhỏ nàng đã không chịu sự quản thúc nghiêm cẩn, bất luận muốn làm cái gì a ma và Hoàng Thượng cũng đều dung túng, nhưng dù là trong hay ngoài cung, chỉ cần là gặp phải tình huống này nàng nên ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, không thể quấy rầy.

Cái này, dường như là điểm khác biệt giữa nàng và Hoàng Thượng. Tiểu cô nương vô thức dùng ngón tay chọc chọc hoa văn khắc trên hành lang.

“Tiểu Tri Y.” Trên vai bất chợt bị chụp một cái làm Tri Y thiếu chút nữa ngã xuống, lại bị người vừa tới tiếp được, “Thất thần, mới tách ra một lát như vậy đã nhớ Hoàng Thượng nhà muội sao?”

Khuôn mặt Nghi Nhạc cười khanh khách rất có sức cuốn hút, làm Tri Y nháy mắt đã quên phiền não ngắn ngủi vừa rồi, “Nghi Nhạc tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi chơi đi.”

“Hả?” Nghi Nhạc do dự một lát, rất nhanh mặt giãn ra, “Cũng được, lần trước còn chưa có đi dạo đủ ở Du Thành cùng với Cảnh Mân đâu, hẻm liễu của Du Thành có một Lưu Hương Các, bên trong có người hát tiểu khúc rất dễ nghe, có muốn đi không?”

“Đi.” Động tác của Tri Y rất nhanh, nhanh chóng thay nam trang buộc lên mái tóc dài, để Tích Ngọc Liên Hương tùy ý hóa trang một chút, cùng Nghi Nhạc mang theo tỳ nữ và thị vệ ra cửa.

Đáng thương cho Cảnh Mân còn đang ngủ say, đã bị hai người ném ra sau đầu.

Tục ngữ có nói “Xóm cô đầu”, hẻm liễu này của Du Thành đương nhiên không phải nơi đứng đắn gì. Từ trước tới nay Nghi Nhạc gan lớn, không để ý chút nào, nhưng trước lúc đi vào hẻm vẫn cẩn thận dò hỏi Tri Y, xác định nàng biết hàm nghĩa mới đem người đi vào, cũng cười nói, “Kỳ thật Lưu Hương Các cũng không hoàn toàn là nơi trăng hoa, bên trong phần lớn là thanh quan, lão bản cũng không phải dưa vào da thịt để kiếm lợi, trong các trang trí độc đáo cao nhã, cũng giống Thanh Âm Phường của kinh thành, chỉ là khác nhau cái chỗ ngồi này mà thôi.”

Trong lời nói không chút nào kiêng dè, đây cũng nguyên do lớn nhất Tri Y giao hảo cùng nàng ấy. Bất luận là Thái Hậu Hoàng Thượng, hay là Đông Quách Ly và vài bị ca ca, lúc đối đãi với Tri Y thường lấy thái độ đối xử với hài đồng, một khi đề cập đến những vấn đề này kia sẽ tránh nàng. Mà Nghi Nhạ, trực tiếp dẫn dắt Tri Y tìm hiểu và lĩnh hội những sự tình ở tuổi này đang khao khát tìm hiểu.

Tri Y nhìn tiểu lâu tinh xảo trước mặt, “Đây chính là thanh lâu trong sách nhắc tới sao?”

Nghi Nhạc gật đầu, “Hiện tại vẫn là buổi sáng, người bên trong vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, ban ngày thanh lâu đều không mở cửa.”

Thanh lâu khác kỹ viện, trình tự quy cách hoàn toàn khác nhau, thông thường là một ít văn nhân nhã sĩ mới có thể đi vào, nếu chân chính là nơi tụ tạp kỹ viện, hoàn cảnh loạn thất bát tao, Nghi Nhạc cũng sẽ không mang Tri Y đi.

Tri Y còn nhớ rõ đã từng đọc trong một quyển sách, “Bất thị ái phong trần, Tự bị tiền duyên ngộ. Hoa lạc hoa khai tự hữu thời, Tổng lại đông quân chủ. Khứ dã chung tu khứ, Trụ dã như hà trụ! Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu, Mạc vấn nô quy xử.” Đây là do một vị nữ tử thanh lâu làm ra, khí khái rất cao ngạo, làm Tri Y vẫn có loại tò mò mơ hồ với thanh lâu, đáng tiếc ở kinh thành bị trông coi kỹ càng, không có cơ hội đi, hiện tại lại là không đúng canh giờ.

Nhìn thấy nàng có bộ dáng tiếc nuối, Nghi Nhạc đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì, dùng quạt xếp gõ nàng, “Thu liễm chút đi, mang muội tới Lưu Hương Các còn được, nếu thật sự đi thanh lâu, bổn quận chúa bị Hoàng Thượng lột một tầng da cũng còn nhẹ.”

Tri Y che đầu lại, đôi mắt tròn xoe trừng qua, “Ma ma nói, thường xuyên bị gõ sẽ không cao lên được.”

Cái trừng mắt của nàng chẳng hề có chút lực uy hiếp nào, càng giống mèo con làm nũng hơn làm Nghi Nhạc cười khúc khích, cà lơ phất phơ giống một công tử ăn chơi đưa tay khoác lên vai nàng, “Đựợc, không gõ muội, tiểu công tử, vào đi thôi.”

Lần trước Nghi Nhạc và Cảnh Mân đã tới một lần, đều là tiểu công tử tuấn mỹ dị thường, khí độ lại phi phàm, người của Lưu Hương Các vẫn còn có ấn tượng.

Tuy rặng Nghi Nhạc giả dạng nam tử, nhưng trước ngực vẫn nhấp nhô và khuôn mặt chưa dịch dung đã sớm bán đứng nàng. Ở Lưu Hương Các cũng thỉnh thoảng có kiều nữ của gia đình giàu có ngụy trang tới chơi, cho nên người bên trong cũng không kinh ngạc, cũng sẽ không vạch trần.

Người tới là khách, hai người được nhiệt tình đưa vào nhã gian.

“Hai vị công tử thích hương gì?” Tỳ nữ ôn nhu cúi người, dáng người kiều mỹ gãi đúng chỗ ngứa mà phô bày ra, đã làm người miên man bất định lại không mang theo một tia ý vị.

“Không cần huân hương, tới một ít điểm tâm sáng ngọt và quả nhưỡng.” Nghi Nhạc quen cửa quen nẻo dặn dò, “Lục nương và Xảo Âm cô nương có rảnh không?”

“Lục nương đương nhiên được, còn đêm qua Xảo Âm cô nương nghỉ muộn, lúc này sợ là không tiện lắm, công tử có thể đổi một người khác không?” Tỳ nữ xinh đẹp cười nhạt, “Cô nương của Lưu Hương Các chúng ta a cũng không kém, Xảo Âm cô nương giỏi tô khúc, Linh Âm cô nương giỏi lê khúc, không biết nhị vị cảm thấy hứng thú không?”

“Tiểu Tri Y thấy thế nào?”

Tri Y gật đầu, có Nam Dương Quận vương thi hoa nhạc tam tuyệt làm tiên sinh, đương nhiên ở lĩnh vực âm luật nàng cũng biết chút ít. Tuyên Đế và Thái Hậu không có nhiều hứng thú với hát múa, nhạc công vũ công trong cung nuôi dưỡng chỉ có dùng khi tổ chức cung yến cần trợ hứng mới xuất hiện, trừ khi Tri Y cố ý chạt tới Vũ Nhạc Tư trong cung nếu không ngày thường cũng ít khi thấy.

Tỳ nữ đóng cửa đi ra ngoài, Tri Y đánh giá bố cục trước sau của nơi này, mặt mày giãn ra, “Trách không được Nguyên Hàm ca ca bọn họ lúc nào cũng muốn đi Thanh Âm Phường, còn không mang ta đi theo.”

Nghi Nhạc nhẹ nhấp một ngụm trà, nghe vậy buông ly, “Cảnh Mân ca ca kia của muội còn nhỏ mà đã rất phong lưu, cũng không hổ là nhi tử của Tín Vương gia, chất nhi của bổn quận chúa. Tri Y ngốc còn thật là nghĩ bọn họ tới đây nghe khúc?”

Tay nàng ấy chống lên má, chỉ vào trang trí điển nhã lại mang theo một tia kiều diễm trong phòng, “Loại phường các như thế này nhiều chỗ càng thú vị hơn so với thanh lâu, còn chỗ nào thú vị….ta không thể nói với muội.”

Nghi Nhạc cố ý dừng lại một lúc, quả nhiên tiểu cô nương vội vàng hỏi nàng ấy, nàng ấy thuận thế bắt lấy tay nhỏ kia, cúi đầu thơm một ngụm lên khuôn mặt nhỏ non mềm, “Không tồi, vừa mồm vừa nộn, vào miệng là tan.”

Bị nàng ấy trêu chọc trên mặt Tri Y hơi đỏ ửng, sau giây lát sửng sốt rát nhanh muốn “phi lễ” lại, hai người đùa giỡn Lục nương và Linh Âm đẩy cửa đi vào, thấy thế ánh mắt lóe lóe, “Nhị vị công tử, nô gia tới.”

“Khụ” Hai người đồng thời thanh khụ vài tiếng, vội ngồi thẳng người lại, Nghi Nhạc lệnh cung nữ bên người đi lấy tờ giấy Linh Âm truyền đạt, trên giấy viết những khúc nàng ta am hiểu, quay đầu giao cho Tri Y.

Tri Y tùy ý quét vài lần, kinh ngạc một tiếng, “《Đàm lang cố》?”

Bởi vì phía trước đều là mấy khúc có trong sách, đọc khúc này là không biết, Tri Y tò mò hỏi ra tiếng, Linh Âm nhoẻn miệng cười, “Có điều vị tiểu công tử này không biết. Mấy năm trước Dung Thành chúng ta có một vị Tri phủ tiền nhiệm, vị Tri phủ này ôn nhu tuấn mỹ, làm người ôn hòa, chỉ là thường xuyên cùng đồng liêu đến hẻm liễu chơi, nhìn cũng không phải làm việc gì đàng hoàng nhưng cũng không làm ra chuyện gì sai, bởi vậy có danh hào ” Đàm Tri phủ phong lưu”.”

Nàng ta tạm dừng rồi nói tiếp, “Sau đó Đàm Tri phủ phá được mấy án tham ô, đem mấy quan lại phạm tội kéo xuống ngựa, thế thì bá tánh Du Thành mới biết ngày thường thuế má nặng như thế là do những tên quan đó tham ô hơn hai thành, mỗi lần ra biển không thấy hàng hóa cũng là do bọn họ tham ô.”

“Đàm Tri phủ kia cả ngày mang bộ dáng tầm hoa vấn liễu để lừa người đó thôi.” Linh Âm nhớ lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kính nể, “Nghe nói mỗi lần hắn đến thanh lâu sở quán và trong Lưu Hương Các cũng không xem nhẹ những nữ tử đó, cũng không khinh bạc người khác, mỗi lần chỉ đến nghe khúc hoặc để các nàng ấy hầu hạ uống hai ba ly rượu, cuối cùng sẽ lưu lại một bức họa hoặc một bài thơ tặng vị cô nương kia, làm giá trị con người của các nàng tăng lên gấp bội. Cho nên sau khi phá xong án tham ô, những cô nương đó mỗi ngày đều mang bản vẽ đi tìm người, lại biết được Đàm Tri phủ đã được điều sang nơi khác. Trong đó có một vị nữ tử nhớ hắn đến nỗi ưu tư thành bệnh, phổ khúc “Đàm lang cố” chính là hy vọng sau khi Đàm Tri phủ nghe được có thể quay lại Du Thành hội tụ với nàng ấy.”

Tri Y hai người nghe đoạn giới thiệu này, sao lại cảm thấy hình dung của người nọ có chút quen tai, không khỏi thử nói: “Đại danh vị Đàm tri phủ kia là……?”

“Vừa vặn, nô từng may mắn nghe được đại danh, Tri phủ tên là Đàm Chi Châu.” Lời này là Lục nương đáp.

Hai người ngẩn ngơ, hai mặt nhìn nhau, Tri Y cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đàm thúc thúc đúng là rất được hoan nghênh a.”

Nghi Nhạc gật gật đầu, trong ngữ khí không khỏi có ý trêu chọc, “Hơn nữa còn là nơi chốn lưu tình, may mắn lúc trước bổn quận chúa lạc đường biết quay lại, bằng không sớm hay muộn có một ngày bị dấm dìm chết đuối.”

Từ ngữ khí có thể nghe ra Nghi Nhạc đã sớm buông tay, trước kia Tri Y cũng chỉ mơ hồ biết một chút tâm tư của nàng ấy, hiện tại nghe xong chỉ nửa hiểu nửa không, “Vì sao sẽ bị dấm dìm chết đuối?”

“Nếu là Hoàng Thượng nhà muội bị nhiều nữ tử nhớ thương như vậy, còn phổ khúc cầu mong hắn nghe được, tiểu Tri Y chẳng lẽ không ghen sao?”

Tri Y chớp mắt, “Hoàng Thượng vẫn luôn có rất nhiều nữ tử nhớ thương a, có nữ nhi nhà Lý Thái phó trong kinh, ngoại tôn nữ trong phủ của Lâm Đại học sĩ ……”

Thấy tiểu cô nương dứt khoát đưa đầu ngón tay bắt đầu đếm số, Nghi Nhạc cười đến mức thiếu chút nữa không thở được, lung tung xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nhướn mày nói: “Thì ra vẫn là tiểu ngu ngốc không học được ghen tuông, bổn quận chúa cũng đã nói, mười tuổi có thể thích đến chỗ nào, phải để cho Hoàng Thượng nhà muội chậm rãi chờ xem.”

Tri Y nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng ấy nửa ngày, cuối cùng chậm rì rì nga một tiếng, chỗ Lục nương kia và Linh Âm đã bắt đầu đánh đàn xướng khúc.

Đàn chính là khúc 《Đàm lang cố 》, lời là do một vị tài tử nghe xong chuyện xưa đã làm ra, câu từ hết sức mi nị phi nghiên, thương nhớ lộ liễu, nếu bản thân cũng từng có chuyện như vậy sẽ cảm thấy một tấc tương tư, nhưng Tri Y và nghi Nhạc nghe ở trong tai chỉ cảm thấy da gà rơi đầy đất.

Lại lần nữa Nghi Nhạc thấp giọng cảm khái, “Còn may bổn quận chúa dừng cương trước bờ vực, bằng không còn không biết muốn đối mặt với bao nhiêu nữ tử sau lưng ‘Đàm lang cố’ nữa đây.”

Tri Y cái hiểu cái không gật đầu hùa theo, khó khăn nghe hết khúc này liền yêu cầu một danh khúc tiết tấu nhanh nhẹn thanh thoát.

Không bao lâu nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, hai người vừa nghe khúc vừa ăn điểm tâm dừng lại nhìn nhau, đều phát hiện tia chột dạ trong mắt đối phương. Một người là sợ ma ma mà Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa an bài dẫn người tìm tới, một người là sợ người của Hoàng Thượng tìm tới.

“Ai?”

“Hai vị công tử, Quý công tử nói sẽ thanh toán tiền cho nhị vị công tử, chỉ cầu công tử để hắn tiến vào nhã gian nghe Lục nương đàn một khúc.” Là tỳ nữa mới vừa rồi, thanh âm ôn nhu như cũ.

Nghi Nhạc nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lập loè, có người tự nguyện đến đưa bạc cho nàng ấy đương nhiên sẽ không phản đối, dù sao trong phòng cung nữ bên người nàng có võ, bên ngoài còn có thị vệ canh giữ, bất luận người này có ý đồ gì vì sao đến cũng không cần sợ.

“Tiểu Tri Y thấy sao?”

Đương nhiên tiểu cô nương không ngại, hơi hơi mỉm cười, bày ra bộ dáng tiểu công tử ôn nhuận ưu nhã, “Cầm nghệ của Lục nương theo như lời tiên sinh thì có chút thành tựu, có người thưởng thức chẳng có gì lạ, để hắn vào đi.”

Nữ tử khuôn mặt lãnh diễm quần áo thanh đạm nghe vậy độ cong khóe môi càng sâu, liếc mắt nhìn Tri Y một cái, “Được tiểu công tử khen ngợi như thế, Lục nương rất cảm kích mà không có gì cảm tạ chỉ đành tấu một khúc tặng cho công tử.”

Quý công tử kia vừa vặn vào cửa, nghe được lời nói đem ánh mắt hướng về phía hai người, vừa thấy Nghi Nhạc giả dạng trong mắt hiểu rõ, chuyển đến trên người Tri Y, khuôn mặt của tiểu thiếu niên khó phân biệt nam nữ, cũng không có sơ hở gì, nghiêm trang ngồi ở nhã gian rất có khí phái của thế gia công tử, chỉ cần không mở miệng thì rất khó bị phát hiện.

Quý công tử thu hồi quạt xếp, gật đầu với hai người, “Đa tạ nhị vị thành toàn.”

“Không, không cần đa lễ.” Nghi Nhạc phản ứng hơi chậm, theo bản năng nói ra lời này, làm Quý công tử kia kỳ quái ngó nàng một cái, sau đó ngồi trên ghế dựa mới kê chuyên tâm nghe khúc.

Không thể nghi ngờ bệnh yêu thích mỹ nam của Nghi Nhạc lại tái phát, khí chất vị Quý công tử này đúng là nổi bật bất phàm, ngoại hình so ra thì kém Đàm Chi Châu, nhưng bên môi luôn ngậm ý cười khiến người nhìn như được đắm mình trong gió xuân.

Tri Y lại không chút nào phát hiện Nghi Nhạc không thích hợp, chờ khi thấp giọng hỏi mấy câu lại nhẹ nhàng đẩy nàng ấy thiếu chút nữa ngã mới ý thức được cái gì, Quý công tử ở bên cạnh chú ý tới động tĩnh bên này, nhẹ nhàng cười làm ánh mắt Nghi Nhạc càng ngày càng chăm chú.

Cười rộ lên cũng dễ nghe như thế, cũng không biết là công tử nhà ai, có nguyện ý theo bổn quận chúa hồi kinh hay không. Nghi Nhạc vẫn còn đang phân vân, mặc dù nhiều lần bị Trưởng công chúa trách cứ, nhưng với tâm hồn yêu thích mỹ nam vẫn chưa bao giờ giảm xuống.

Biết Nghi Nhạc rơi vào tình trạng này sẽ không nghe bất kỳ ai, Tri Y nhìn trái nhìn phải một cái, chờ sau khi Lục nương tạm dừng một lát chạy tới bên cửa sổ nhìn một lát hít thở không khí, nhìn đường phố ồn ào náo nhiệt ngoài hẻm liễu rất có cảm giác có chung vinh dự.

Thái phó bọn họ đều nói Hoàng Thượng rất có tài, có thể trở thành thịnh thế chi chủ, quả nhiên không phải hư ngôn.

“Tiểu công tử dựa vào gần cửa sổ quá.” Quý công tử mở miệng, thanh âm ôn nhuận, chuyển hướng sang tỳ nữ kia, “Mới vừa rồi lúc ta tới thấy mấy viên ngói trên mái giác của Lưu Hương Các hơi bị lỏng, báo lại cho Hồi nương để bà ta phái người đi sửa chữa một chút đi, miễn cho không biết khi nào rơi xuống làm người khác bị thương.”

Tỳ nữ cả kinh, vội vàng đáp lời đi ra ngoài.

Tri Y theo lời lui ra phía sau vài bước, quay đầu lại nhìn hắn, trong đôi mắt tròn vo như mắt mèo tràn đầy tò mò, ánh mắt thuần triệt làm Quý công tử mềm lòng vài phần, “Có thể may mắn biết được đại danh của tiểu công tử không?”

Đột nhiên không nhớ đến việc phải dùng tên giả vào lúc này, Tri Y đáp theo bản năng: “Tri Y.”

“Tri Y?” Quý công tử cân nhắc hai chữ vừa nghe được, đột nhiên nhướn mày, “Nhưng thật ra cùng tên một vị biểu muội của tại hạ , chỉ không biết cùng tự hay không.”

“Hả?” Đôi mắt Nghi Nhạc hơi đổi, cuối cùng khôi phục chút lý trí, “Thật đúng là trùng hợp.”

“Đúng vậy, chỉ tiếc tại hạ cũng chưa từng gặp vị biểu muội này, nhưng tính tuổi tác, cũng ước chừng cũng bằng tuổi với vị tiểu công tử này.” Bởi vì trong lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc, vị Quý công tử này lại nói những lời ngày thường không nói với người ngoài.

“Là vậy sao, tên biểu muội kia của người là hai chữ nào?”

Quý công tử dừng một chút, nhẹ giọng mở miệng, “Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu; Quyên quyên quần tùng, hạ hữu y lưu.”

Lời thơ này đúng y đúc lời thơ khi Nghi Nhạc mới gặp Tri Y đã giải thích, Nghi Nhạc giật mình một chút, nháy mắt thanh tỉnh không ít, tuy rằng trước mặt người cười đến rất ôn hòa vô hại, nhưng theo bản năng vẫn sinh ra vài phần cảnh giác.

Là vừa khéo sao?

Sắc mặt Nghi Nhạc như thường, “Chữ không giống, đệ đệ mà của là la thường y, biểu muội của ngươi là giang lưu chi y, nhưng vẫn là rất trùng hợp.”

Quý công tử hơi gật đầu khó phát hiện, bởi vì nốt nhạc đệm này, ánh mắt thường thường sẽ quét tới phía Tri Y bên kia.

Tuy rằng Nghi Nhạc hoàn toàn không sợ đối phương khả năng có âm mưu, nhưng mang theo Tri Y nên cũng chú ý nhiều hơn một chút, nàng ấy âm thầm nhíu nhíu mày, chuẩn bị mang tiểu cô nương rời đi trước, không ngờ khúc còn chưa đánh xong, bên ngoài đã truyền đến một trận ồn ào, giống như quan binh quét đường phố.

Tiếng roi thanh thúy và tiếng giục ngựa truyền vào trong tai, hai người lập tức đừng lên như mông bị kim đâm, đồng thời bổ nhào ra cửa sổ nhìn ngó, nháy mắt hai khuôn mặt đều trở nên sầu khổ.

Nhìn mấy thống lĩnh thị vệ mở đường phía trước, tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc, tuy rặng không phải nghi thức dế vương nhưng người ngồi sau khẳng định là Tuyên Đế.

Đương nhiên bá tánh xung quanh không biết đây là Hoàng Thượng, nhưng nhìn tư thế cũng cảm thấy đây chắc là vị quan lớn nào đó hoặc hoàng thân quốc thích thân vương, hai bên đường sôi nổi quỳ đầy người.

Khóe mắt Nghi Nhạc giật giật, thấp giọng nói: “Không phải là tới bắt muội đi?”

Tri Y không xác định lắm, “Hẳn là…… Không phải đâu.”

Kể cả là đến bắt nàng, Hoàng Thượng cũng sẽ không bày ra thế trận lớn như vậy a.

Nghi Nhạc cũng do dự không dám xác định, nhưng mắt thấy xe ngựa kia dừng ở trước cửa Lưu Hương Các, mục đích không cần nói cũng biết, tức khắc giống như kiến bị lửa đốt đảo quanh tại chỗ, “A làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nếu thật là tới bắt người ta liền thảm……”

Tri Y cũng nước mắt lưng tròng, “Hoàng Thượng sẽ đánh ta……”

Kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, Nghi Nhạc vẫn nhịn không được hận sắt không thành thép xoa nàng một chút, “Không có tiền đồ, bổn quận chúa dạy ngươi nhiều như vậy thế mà còn bị đánh.”

Nói xong lại càng thấy cấp bách, làm Quý công tử ở phía sau nhìn cười không ngừng, “Nhị vị làm sao vậy? Nếu có việc gấp, nói không chừng tại hạ có thể hỗ trợ.”

Niệm tình hắn là mỹ nam tử, Nghi Nhạc mới không khịt mũi coi thường, nhưng cũng không biết phản ứng lại hắn như thế nào, một lòng nghĩ chuyện vạn nhất bị phát hiện không biết nên bảo toàn mạng nhỏ của bản thân như thế nào.

Tuy rằng khi nàng ấy mang Tri Y tới cảm thấy không có gì, nhưng Hoàng Thượng bày ra trận thế lớn như vậy, không phải có ý muốn dọa nàng ấy sao!

Đang nghĩ ngợi, có một tỳ nữ xa lạ vào cửa, sắc mặt rất là kích động, ngữ khí mang ý xin lỗi, “Thật sự xin lỗi vài vị khách nhân, ngài cũng thấy được, hôm nay, hôm nay có khách quý đến, đại nhân nói muốn mời các vị khách nhân rời các trước, tất cả tổn thất sẽ do bọn họ phụ trách ——”

Thì ra không phải tới bắt người, là bị quan viên mời đến nghe khúc. Nghi Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đưa cho Tri Y một ánh mắt, hai người xen lẫn trong khách nhân xuống lầu, chuẩn bị che mặt chuồn êm ra ngoài.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 66

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 68

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK