Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Tình

“Hoàng Thượng.” Thân ảnh màu minh hoàng vừa ánh vào mi mắt, Nghi Nhạc lập tức đứng dậy hành lễ, khác biệt hoàn toàn với vẻ kiêu căng khi có Vinh Thọ Trưởng công chúa ở bên, cũng khác với vẻ quỷ quái tinh linh khi ở bên Tri Y, khó có khi nàng ấy trịnh trọng làm đầy đủ lễ nghi làm Tuyên Đế lau mắt mà nhìn.

Hơi gật đầu, lập tức Tuyên Đế đi về phía long ỷ ngồi xuống, dáng ngồi hiền hoà, khí chất ổn trọng, ánh mắt như vô ý đảo qua long văn ngọc bài trong tay Nghi Nhạc, “Nghi Nhạc quận chúa lần này cầu kiến là vì chuyện gì?”

Nếu từ nhỏ Nghi Nhạc lớn lên ở trong kinh thì quan hệ biểu huynh biểu muội của hai người sẽ không tồi. Nhưng hiện giờ trừ bỏ tầng thân duyên này nếu không có người khác ở đây thì thực tế quan hệ của hai người không khác người xa lạ là bao.

“Hoàng Thượng, Nghi Nhạc tới là vì chuyện của Đàm Chi Châu Đàm đại nhân.” Nghi Nhạc hít sâu một hơi, “Tuy Đàm đại nhân phạm phải sai lầm, nhưng tội không đến mức chết, mong Hoàng Thượng có thể xử lý nhẹ.”

“Khi nào ngươi nghe nói trẫm muốn xử tử hắn?” Tầm mắt lạnh băng của Tuyên Đế lia tới làm cỗ dũng khí vất vả lắm mới tích cóp được của Nghi Nhạc thiếu chút nữa tan tành trong nháy mắt, “Huống chi lấy thân phận của quận chúa, giờ phút này lấy cái gì để nói lời này với trẫm đây?”

Biết Tuyên Đế khẳng định biết rõ rành ý đồ của mình khi đến đây, Nghi Nhạc chần chừ mãi những vẫn nhẹ nhàng đưa long văn ngọc bài lên, “Lấy ngọc bài này, được không?”

An Đức Phúc trừng lớn mắt, đương nhiên hắn biết ngọc bài này là cái gì, không chỉ có biết, còn quá rõ ràng! Mấy năm nay bao nhiêu lần Hoàng Thượng nhíu mày suy nghĩ sâu xa vì khối ngọc bài này. Người trong thiên hạ đều biết ngọc bài này ở trên tay Vinh Thọ Trưởng công chúa, hơn nữa Thừa Quang Đế nghiêm minh quy định, kể cả khi nó trở về trong tay đương triều hoàng đế thì khối ngọc bài này chỉ có Trưởng công chúa dùng được.

Quả nhiên, Tuyên Đế cũng để ra vấn đề, “Đương nhiên ngọc bài này chỉ có Vinh Thọ Trưởng công chúa có thể dùng, lời này của quận chúa hình như cũng không thỏa đáng.”

“Dựa vào ta là nữ nhi được sủng ái nhất của Trưởng công chúa-Nghi Nhạc quận chúa, hôm nay cũng là làm theo ý của mẫu thân Hoàng Thượng cảm thấy Nghi Nhạc không có cái quyền này sao?” Hình như Nghi Nhạc đã khôi phục trấn định, bình tĩnh mở miệng, nhưng vẫn không dám đối diện với Tuyên Đế.

Cái gì mà làm theo lời của mẫu thân, trên thực tế hai bên đều biết rõ trong lòng, rõ ràng là Nghi Nhạc nhân lúc Trưởng công chúa ngủ say trộm ra từ trong phòng bà ta.

Không thể không nói, nếu thật sự muốn tính để người thứ ba dùng được long văn ngọc bài thì Nghi Nhạc thích hợp nhất. Bằng không sẽ rơi vào tay hai ca kia của Nghi Nhạc cho nên nhất định Tuyên Đế sẽ không nhả ra.

“Quận chúa xác định?” Thanh âm Tuyên Đế chìm xuống vài phần, “Sử dụng long văn ngọc bài đều dùng cho những việc không nhỏ, Quận chúa xác định phải dùng tới nó để cứu một người có quan hệ bé nhỏ không đáng kể?”

Lần thứ hai Nghi Nhạc gật đầu, “Nếu ta nhớ không lầm, ngọc bài này chỉ còn có thể sử dụng hai lần. Cái thứ nhất Nghi Nhạc yêu cầu là thả Đàm Chi Châu, quan phục nguyên chức, không được truy cứu; cái thứ hai còn lại là…… Thỉnh Hoàng Thượng thu hồi ngọc bài này!”

Nàng nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu đem ngọc bài trình lên Tuyên Đế.

Tuyên Đế không có chút ngoài ý muốn nào, ngón trỏ nhẹ gõ trên tay vịn, tiếng vang nặng nề như đánh vào tim Nghi Nhạc.

Trầm ngâm một lát, hắn mới mở miệng, “Hành động này của quận chúa nên giải thích thế nào?”

Còn thật sự làm bộ làm tịch. Trên khuôn mặt đang cúi thấp của Nghi Nhạc tràn đầy vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần thu không phải được rồi sao, còn lải nhải dài dòng làm khó xử người khác, thật không biết sao Tri Y lại thích hắn như vậy.

Giờ phút này việc Nghi Nhạc muốn làm nhất chính là đem ngọc bài quăng vào mặt Tuyên Đế , nhưng đáng tiếc nàng ấy không dám……

Chỉ có thể phun ra một hơi, chậm rãi nói: “Long văn ngọc bài vốn là sở hữu của quân vương đương triều, Hoàng tổ phụ ban cho mẫu thân đã là phá lệ, mẫu thân có được nó mấy chục năm nay, hiện giờ Tuyên triều do Hoàng Thượng thống trị quốc thái dân an, vạn chúng quy tâm, lại không có gì xáo động. Từ trước đến nay Hoàng Thượng lấy “Hiếu” “Thiện” trị thiên hạ, chí hiếu thành tâm thành ý, mẫu thân cũng không cần cầm nó nên để vật quy nguyên chủ.”

Chí hiếu thành tâm thành ý? Nghe ra ý sắc bén trong lời nói của Nghi Nhạc quận chúa mày kiếm của Tuyên Đế hơi nhíu lại giống như không không phát hiện ra Nghi Nhạc ngày thường kiêu căng không rành thế sự lại có một mặt như vậy.

Chẳng trách ngay từ đầu Tri Y đã hợp ý nàng ấy, từ trước đến nay tiểu cô nương ánh mắt giao hữu và vận khí cực tốt, nàng có thể liếc mắt một cái đã coi trọng làm sao có thể là một nhân vật vụng về?

Thấy Tuyên Đế không đáp lời, Nghi Nhạc không khỏi khẩn trương. Này đó đương nhiên lời nói hoa văn mỹ miều, trên thực tế nàng ấy phát hiện long văn ngọc bài này đối với một nhà nàng ấy không phải là kim bài miễn tử, ngược lại càng có thể là ‘kim bài đòi mạng’ thì đúng hơn.

Sớm biết long văn ngọc bài chỉ có đế vương mới có thể có được Nghi Nhạc đã cảm thấy rất không ổn. Lúc trước dù sao Tiên đế và mẫu thân là một mẹ đẻ ra, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có tình tỷ đệ thâm hậu, cho nên mới có thể dung mẫu thân hồ nháo như vậy, cũng có thể chịu đựng mẫu thân vẫn luôn giữ long văn ngọc bài, vẫn luôn kiềm chế bất động.

Nhưng hiện tại vị biểu ca này lại khác, nghe nói trước kia mẫu thân đã đắc tội với hắn và Thái Hậu, lại ở lúc hắn đăng cơ lập tức rời kinh gần mười năm, đánh bài thân tình khẳng định sẽ vô dụng. Nàng ấy nghe nói qua không ít sự tích vị về vị biểu ca này, làm người lãnh khốc vô tình, chấp pháp nghiêm minh, lão thần tam triều nói lưu đày là lưu đày, con cháu trong tộc Thái Hậu bảo chém là chém ngay, làm sao nàng ấy có thể mong đợi hắn nhìn vào phân lượng mẫu thân là cô mẫu của hắn mà buông tha cho bọn họ một con đường sống.

Nếu mẫu thân là người biết giữ bổn phận, biết lễ tuân luật còn tốt, cố tình mẫu thân lại là người đã tham quyền thế lại tham vinh hoa, tuy rằng không có gì ý xấu, nhưng thích hồ nháo, không chút biết điều nào còn thường xuyên đối nghịch với Hoàng Thượng Thái Hậu. Mẫu thân như vậy, Hoàng Thượng sao có thể yên tâm đặt long văn ngọc bài ở trên người bà đây!

Từ nhỏ Nghi Nhạc cũng là học qua sử sách, cũng biết đế vương vô tình. Nàng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, sợ nhất đến một ngày nào đó mình, huynh trưởng và mẫu thân thần không biết quỷ không hay mà biến mất khỏi kinh thành, lại sợ trong một đêm sẽ bị phạm phải tội lớn ngập trời. Tuy rằng hai tháng này ở chung với Tri Y, hình như Hoàng Thượng cũng là người khá dễ nói chuyện, nhưng Nghi Nhạc không dám đánh cuộc, ván cược này tràn ngập nguy cơ.

Cuối cùng cũng để Hoàng Thượng tự mình thu hồi ngọc bài còn không bằng chủ động dâng lên, lấy việc này để giành được một chút hảo cảm, cầu lấy một nhà ở kinh thành an ổn qua ngày. Nếu có thể làm Hoàng Thượng biết được sự thành tâm của nàng ấy, sau này mẫu thân hồ nháo một ít hẳn là hắn sẽ không so đo quá nhiều.

Việc đưa về này không thể đưa trực tiếp mà cần phải có một thời cơ thỏa đáng, cho nên chuyện của Đàm Chi Châu đã tạo cơ hội rất tốt cho nàng ấy.

Tuyên Đế nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó hơi hơi mỉm cười, “Quận chúa rất thông minh.”

Nhìn thấy nụ cười này của hắn, Nghi Nhạc nhẹ nhàng thở phào, cảm giác lúc trước của nàng ấy quả không sai, Hoàng Thượng bất mãn mười phần với một nhà bọn họ. Nếu mẫu thân không phải có thân phận Đại Trưởng công chúa, nếu hai ca ca không phải cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng trêu mèo chọc chó, chỉ sợ căn bản Hoàng Thượng sẽ không cho phép bọn họ ở kinh thành tiêu dao lâu như vậy.

Lần này nàng ấy trộm ngọc bài đi trực tiếp tự tiện sử dụng cũng trả lại cho Hoàng Thượng, khẳng định mẫu thân sẽ tức giận một trận, nhưng đó chỉ là việc nhỏ, dù sao cuối cùng cũng sẽ chậm rãi tiếp thu nghĩ thông suốt thôi.

“Quận chúa cũng là người si tình.” Tuyên Đế đứng dậy, ngữ khí hòa hoãn hơn không ít so với lúc trước, nói tiếp, “Nghi Nhạc còn có chuyện gì muốn thỉnh cầu không?”

“…… Không có.” Nghi Nhạc dừng một chút, “Không có việc gì, đa tạ Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, chịu đáp ứng thỉnh cầu vô cớ gây rồi này của Nghi Nhạc.”

Tuyên Đế không cho ý kiến, nếu Nghi Nhạc không nói, đương nhiên hắn cũng sẽ không mạnh mẽ thêm một tay vào, sau đó Nghi Nhạc nhẹ giọng cáo lui.

Truyền thống lĩnh thị vệ vào, Tuyên Đế tùy ý vuốt ve long văn ngọc bài, thanh âm nhàn nhạt nói: “Nói Mục Thanh dừng tay, không cần bố trí tiếp.”

“Tuân lệnh.”

Ngày hôm sau, mới qua giờ Mùi, trong lao ngục của Đại Lý Tự nghênh đón hai người mặc áo choàng mang mũ có rèm, nhìn thân hình đều là nữ tử.

Đưa ngục tốt mấy thỏi bạc, trong đó một nữ tử thân hình hơi cao gầy được ngục tốt dẫn dắt đi vào trong ngục, nhìn rơm rạ tàn tạ lộn xộn bên trong, trong lòng chua xót, nhanh chóng đi đến gian nhà lao ngục tốt đã chỉ.

“Nô tỳ chờ ở đây, cô nương chớ nên chậm trễ kéo dài thời gian.” Nữ tử thấp hơn ngừng ở cách đó không xa, thấp giọng mở miệng, đem hộp đồ ăn trong tay đưa cho nàng ấy.

“Ừ, ngươi chờ ta ở đây đi.”

Đàm Chi Châu đang ở trong ngục đọc tứ thư ngũ kinh, mua vui trong gian khổ, không nghĩ bên tai truyền đến thanh âm hắn trăm triệu không thể tưởng tượng được sẽ xuất hiện ở đây, “Chi Châu ca ca.”

Đây là thanh âm nữ tử nhu mỹ động lòng người, Đàm Chi Châu giống bị cái gì đâm vào nhảy dựng lên, không nhịn được lên tiếng, “Xảo Toàn!”

“Là ta.” Nữ tử gỡ mũ có rèm xuống, trong mắt lệ quang lập loè, “Chi Châu ca ca chịu khổ.”

“Không……” Từ trước đến nay Đàm Chi Châu nhanh mồm nhanh miệng nhưng giờ phút này lúng ta lúng túng không nói được lời nào, “Sao nàng lại tới đây, ta…… Nàng không nên…… Nghiêm đại nhân sao lại để nàng tới?”

“Ta gạt phụ thân mẫu thân tới, có đại ca giúp ta.” Nghiêm Xảo Toàn rũ mắt giấu lệ, chờ ngục tốt mở khóa cửa chậm rãi đi vào phòng giam đem hộp đồ ăn đặt trên bàn đá, nhanh tay bày đồ ăn ra, “Đại ca nói đồ ăn trong ngục khó nuốt, khẳng định đã nhiều ngày chàng ăn không được ngon. Ta để Lâm Nhi làm mấy thứ điểm tâm chàng thích nhất, vẫn còn nóng……”

Đàm Chi Châu bắt lấy bàn tay tinh tế nhu nhược của nàng ấy, ngay sau đó ý thức được đã nhiều ngày mình chưa rửa mặt, dung nhan không chỉnh tề, lại nhanh buông ra, ảm đạm nói: “Xảo Toàn, là ta cô phụ nàng.”

Trong lòng hắn áy náy khó nhịn, vốn đã để Xảo Toàn chờ đợi ở kinh thành lâu như vậy, thật vất vả hồi kinh, mắt thấy sắp đến ngày thành thân hắn lại nháo ra việc này. Mà Xảo Toàn vì chờ hắn giờ đã mười tám, nếu lại chờ nữa sẽ uổng phí thời gian đẹp nhất của thiếu nữ.

“Là ta cam tâm tình nguyện chờ Chi Châu ca ca, ở đâu ra cô phụ.” Nghiêm Xảo Toàn lấy ra khăn mềm và khăn tay, lại lấy bạc nhờ ngục tốt mang tới một chậu nước trong, để Đàm Chi Châu tinh tế chà lau mặt và đôi tay, cử chỉ ôn nhu làm Đàm Chi Châu suýt chút rơi lệ.

Hắn ngơ ngác để Nghiêm Xảo Toàn dẫn mình tới ngồi lên ghế, lại giúp hắn rót rượu chia thức ăn, cho dù nam nhi không dễ dàng rơi nước mắt cũng không nhịn được lệ nóng doanh tròng. Hắn không hề do dự, duỗi tay nắm lấy tay Nghiêm Xảo Toàn, “Xảo Toàn, lần này ta không biết là kiếp nạn lớn hay nhỏ, mấy ngày nữa ta sẽ nói cho cha đến nhà nàng thỉnh giải……”

Lời chưa nói hết đã bị ngón tay nhỏ nhắn của Nghiêm Xảo Toàn ngăn trở, nàng ấy dịu dàng cười, “Chi Châu ca ca đừng lo lắng, Hoàng Thượng đã xá chàng vô tội, ba ngày sau chàng có thể được thả ra, bằng không ngươi cho rằng vì sao hôm nay ta có thể tiến vào thăm chàng?”

Đàm Chi Châu khiếp sợ, “Vô tội? Sao Hoàng Thượng dễ dàng……”

“Ăn trước đi.” Nghiêm Xảo Toàn chặn lời của hắn, “Vừa ăn, ta vừa nói cho chàng.”

Đàm Chi Châu đành phải cầm đũa lên thất thần ăn, lực chú ý tất cả đều đặt trên lời nói của Nghiêm Xảo Toàn.

Nghiêm Xảo Toàn đem chuyện Nghi Nhạc quận chúa lấy long văn ngọc bài cứu hắn từ từ kể ra, kỳ thật chuyện này cũng không có quá nhiều người biết, nhưng phụ huynh của Nghiêm Xảo Toàn nhậm chức vị quan trọng nên vẫn có thể hỏi thăm ra một vài chuyện, nàng ấy càng biết chuyện hôm qua Trưởng công chúa nổi giận thậm chí tự mình động thủ đánh Nghi Nhạc quận chúa, nghe nói hiện tại vị quận chúa này còn bị Trưởng công chúa cấm túc ở trong phủ không được ra ngoài.

“Này……” Tâm thần Đàm Chi Châu đại chấn, thế mà Nghi Nhạc quận chúa lại lấy long văn ngọc bài để cứu hắn, thực sự quá, quá…… Hắn đã nói không lên lời.

Thanh âm Nghiêm Xảo Toàn chậm rãi thấp xuống, tốc độ nói chuyện cũng chậm lại, nhẹ giọng nói: “Chi Châu ca ca, Nghi Nhạc quận chúa đối đãi với chàng đúng là tình cảm sâu đậm vô cùng.”

“Xảo Toàn……” Đàm Chi Châu khiếp sợ đồng thời cũng thấy khó hiểu, bởi vì hắn cũng chỉ biết Nghi Nhạc hai tháng nay, cũng đúng là Nghi Nhạc quận chúa nhìn hắn với con mắt khác do vẻ ngoài của hắn nhưng người có dung mạo xuất sắc thế gian chỗ nào cũng có, so với hắn tốt hơn cũng không phải không có, vị quận chúa này sao có thể chỉ vì loại cảm tình nông cạn này mà dùng đồ vật quan trọng như thế để cứu hắn đây.

Khẳng định có nguyên nhân khác ở bên trong.

“Thật ra, lần này ta tới tìm Chi Châu ca ca cũng là vì chuyện này.” Nghiêm Xảo Toàn giúp hắn gỡ xuống cọng rơm dính trên vạt áo, ngữ khí mềm nhẹ nhưng không có tinh thần lắm, “Chi Châu ca ca, Nghi Nhạc quận chúa có đại ân với chàng, thậm chí có ân với cả Đàm gia, nàng ấy lại có tình cảm sâu đậm với chàng, chỉ sợ……”

Nàng ấy cắn cắn môi, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Nếu Chi Châu ca ca bị biếm hoặc bị lưu đày ở ngoài kinh thì Xảo Toàn không ngại, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, Xảo Toàn tuyệt đối sẽ theo. Nhưng nếu Chi Châu ca ca muốn thành thân với quận chúa, chúng ta đành hủy bỏ hôn ước đi, tuy dung mạo gia thế của Xảo Toàn không bằng quận chúa, nhưng cũng tuyệt không làm thiếp.”

Nói ra kết quả này cũng chỉ là một loại phỏng đoán của Nghiêm Xảo Toàn. Nếu thật sự Đàm Chi Châu thành thân với Nghi Nhạc quận chúa, thân là quận mã của Nghi Nhạc quận chúa, vị Vinh Thọ Trưởng công chúa kia sao có thể để hắn nạp thiếp. Nhưng Nghiêm Xảo Toàn cũng có hôn ước nhiều năm với Đàm Chi Châu như vậy, lại đợi hắn lâu như vậy, thậm chí đã bỏ qua thời gian tốt nhất để nghị thân nên chỉ vì chuyện này mà chia rẽ bọn họ cũng không thể nào nói nổi, vì vậy nếu hai bên thật sự kiên trì để Nghiêm Xảo Toàn làm thiếp cũng không phải không có khả năng.

Thấy ánh mắt kiên định như thế của nàng ấy, trong đó hình như có liệt hỏa, lại hình như có hàn băng nản lòng thoái chí, tâm thần Đàm Chi Châu chấn động lớn. Năm mười hai tuổi Xảo Toàn đính hôn với hắn, cho tới bây giờ đã đợi hắn 6 năm, 6 năm thời gian, sao nàng ấy lại có thể nói bỏ là bỏ.

“Xảo Toàn, không phải chỉ có biện này này mới có thể báo ân. Tâm tính Nghi Nhạc quận chúa cao ngạo, thân phận tôn quý, chỉ là có hứng thú nhất thời với ta. Tuy rằng ta không biết nàng ấy vì sao lại tận hết sức lực cứu ta, nhưng ta có thể cam đoan với nàng, nếu ta thật sự bình yên ra khỏi đây tuyệt không sẽ cô phụ nàng! Nghi Nhạc quận chúa cũng được, Vinh Thọ Trưởng công chúa cũng được, mặc dù là Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, ta cũng sẽ không tiếp nhận, thê tử kiếp này của Đàm Chi Châu ta chỉ có thể là Nghiêm Xảo Toàn nàng. Cô phụ nàng một lần nên ta tuyệt đối sẽ không cô phụ nàng lần thứ hai!”

Lời này của Đàm Chi Châu nói ra nửa là xúc động nửa cũng đã trải qua cân nhắc, hắn hiểu Tuyên Đế, trừ bỏ tội danh này của hắn, Đàm gia bọn họ cũng có nhiều công lớn, cho dù thật sự kháng chỉ bất tuân không cưới quận chúa, nhiều lắm Tuyên Đế cũng chỉ xử lý một mình hắn, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới gia tộc.

Nếu Xảo Toàn có thể có quyết tâm đi lưu đầy theo hắn, vì sao hắn không thể kiên định chỉ cưới một người là nàng!

“Chi Châu ca ca……” Nghiêm Xảo Toàn bị ánh mắt nóng bỏng của hắn cảm nhiễm, nước mắt không nhịn được tí tách chảy xuống, “Có lời này của chàng, Xảo Toàn đã thấy đủ rồi.”

Hai người cầm lòng không đậu ôm nhau một lát, chờ ngục tốt bắt đầu nhắc nhở canh giờ mới lưu luyến không rời buông ra. Nghiêm Xảo Toàn nhẹ nhàng lau khô nước mắt, thu lại hộp đồ ăn, tươi cười nói, “Chi Châu ca ca, vậy…… Xảo Toàn chờ chàng ở nhà.”

“Được.” Đàm Chi Châu nhìn vào mắt nàng ấy, trong đó tất cả là thâm tình nồng đậm không thể hòa tan.

Chờ thân hình mảnh khảnh của Nghiêm Xảo Toàn dần dần rời khỏi tầm mắt, đột nhiên Đàm Chi Châu không nhịn được đá một cái vào giường, trong đầu còn quanh quẩn câu nói kia “Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó” và “Tuyệt không làm thiếp” , từ trước đến nay tính tình Xảo Toàn ôn nhu như nước, hắn chưa bao giờ thấy qua một mặt quyết tuyệt như thế của nàng ấy, nhưng ngoài ý muốn lại cảm thấy Xảo Toàn như vậy càng làm cho hắn yêu thích vài phần, cũng làm ý niệm trong lòng hắn càng thêm kiên định.

Lồng ngực hơi hơi chấn động, Đàm Chi Châu không nhịn được cười ra tiếng, mới đầu là cười nhạt, sau đó nhịn không được cười to sang sảng, tiếng cười quanh quẩn trong nhà lao, hoàn toàn không hợp hình tượng quân tử văn nhã của hắn từ trước đến nay.

Một khắc sau, Đàm Chi Châu ổn định lại cảm xúc, lúc này trong lao lại nghênh đón một thêm một vị kiều khách —— Nghi Nhạc quận chúa.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 53

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 55

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK