Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93: Tiểu thiếu niên

Tri Y được lặng lẽ mang vào trong doanh, trừ Trang Trạch Khanh và mấy thị vệ bảo hộ, có vài vị tiểu binh mà tướng quân an bài. Bọn họ không biết thân phận của Tri Y, chỉ cho là biểu đệ của Trang Trạch Khanh, nói thiếu niên có lòng hiếu kỳ lớn phải không, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng tới tuần binh, muốn tới xem một chút cũng chẳng có gì là lạ.

Liên Hương Tích Ngọc khéo tay, nếu không có ai cố ý nói giới tính của Tri Y, sẽ không có mấy ai nhận ra đây là một tiểu cô nương.

Lặng yên không một tiếng động tiến vào trong doanh, Tri Y liếc mắt một cái đã thấy Tuyên Đế đang chuẩn bị kết thúc, đôi mắt sáng ngời, ngăn lại xúc động không lên tiếng, tầm mắt ngay sau đó dính trên lưng Tuyên Đế.

Vốn lúc này là lúc Tuyên Đế được vạn chúng chú mục, trong quân doanh không biết bao nhiêu người kính ngưỡng cuồng nhiệt nhìn hắn, ánh mắt nho nhỏ này của Tri Y khó bị phát hiện. Nhưng Tuyên Đế mới đi được hai bước đột nhiên dừng lại, trong lòng hơi hơi động, cảm thấy xung quanh có loại hơi thở quen thuộc, bất động thanh sắc dùng ánh mắt nhìn quanh một vòng, không có thu hoạch.

“Hoàng Thượng?” Có người cẩn thận xin chỉ thị, “Có người không đúng?”

Lắc đầu, Tuyên Đế thu hồi tâm thần. Lúc này Tri Y nên ở trong cung, sao mà xuất hiện ở đây được.

Nào biết bởi vì Tri Y chỉ là một nhóc con sao với các tướng sĩ trong quân doanh, cho nên Tuyên Đế mới không nhìn thấy, chờ tiểu cô nương thật vất vả tìm được chỗ cao, đầu nàng đã đầy mồ hôi.

Tiểu binh cố ý tìm cho nàng một cái ghế đẩu, Tri Y nhón chân nhìn xung quanh. Sau khi ăn cơm trưa nghỉ ngơi một khắc, lúc này lbinh lính đang luyện tập theo trình tự ngày thường biểu hiện cho Tuyên Đế, kiếm thuật, đao thuật, cung thuật, chạy bọ quanh quân doanh. Đã là đặc biệt chuẩn bị vì Tuyên Đế, tuyển binh lính phần lớn là những người xuất sắc khi luyện binh ngày thường, đem những người này tập kết ở bên nhau, hiệu quả hiện ra cực kỳ chấn động nhân tâm, bởi vì mỗi người vừa động, bọn họ đều làm rất thống nhất, nhanh chóng, hữu lực, chân chính thể hiện ra sức mạnh và đoàn kết của tướng sĩ.

So với trận pháp, những thứ này chỉ cần luyện tập thêm đều không phải việc khó, hiển nhiên Tuyên Đế vừa lòng hơn một chút, thần sắc hòa hoãn hơn lúc trước rất nhiều, làm không ít người vui vẻ trong lòng.

“Hôm nay Hoàng Thượng cũng chỉ là nhìn thôi sao?” Tri Y nghiêng đầu hiếu kỳ nói, Thái Hậu nói mà nàng còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Tuyên Đế làm cái gì.

Nếu chỉ là nói như vậy, cũng chẳng khác lúc đi săn lắm.

Trang Trạch Khanh mỉm cười, “Dựa theo lệ thường, chờ lát nữa Hoàng Thượng hẳn là sẽ tự mình ra tay.”

Tiểu binh phụ họa nói: “Trang Đại nhân nói đúng, Hoàng Thượng sẽ chọn lựa mấy dũng sĩ trong quân, tự mình khảo giáo công phu của bọn họ, thuật cưỡi ngựa đao thuật và cung thuật võ công đều có.”

Ngữ khí hắn yêu thích và ánh mắt ngưỡng mộ nóng rực, nhịn không được nói: “Nếu ta cũng có thể được Hoàng Thượng tự mình khảo giáo công phu thì tốt rồi.”

Tri Y đã từng nhìn thấy kiếm của Tuyên Đế, nhưng cơ bản không thấy hắn dùng qua, càng chưa thấy qua Tuyên Đế động võ, nghe vậy cũng kích động, thậm chí nóng lòng muốn thử đi vây xem dưới tràng, còn may bị Trang Trạch Khanh kịp thời giữ chặt.

Quả nhiên, một khắc qua đi, Tuyên Đế quay về vị tria, giống như đàm luận với vị tướng quân bên người cái gì. Không bao lâu, toàn quân dừng lại, người cầm cung nâng mũi tên đồng thời dừng lại, thanh âm cực kỳ thống nhất, khí thế rộng lớn. Ánh mắt của mỗi binh lính thẳng lăng lăng, hướng tới tướng quân nhà mình và chỗ Tuyên Đế.

Tuyên Đế gật đầu, mấy tướng quân báo ra mấy cái tên, người được điểm danh nhất nhất bước ra khỏi hàng, hoặc thân hình cao lớn, hoặc tứ chi cường tráng, mỗi người xách ra đều không thể khinh thường.

Đã là tự mình khảo giáo bọn họ, Tuyên Đế sẽ tự mình tỷ thí cùng bọn hắn. Đối diện với Tuyên Đế không ai dám động tay thật, nhưng cũng không ai dám không tận lực, loại tình huống đặc thù này không cẩn thận làm Hoàng Thượng trầy da gì đó là việc nhỏ, nếu bởi sợ hãi thiên uy không dám động thủ hoặc ra sức, sẽ trực tiếp bị Hoàng Thượng trách cứ ở trước mặt toàn doanh.

Tuyên Đế đứng yên tại chỗ, Thương Long đồ đằng giương nanh múa vuốt trên nền gấm đên, càng hiện nên vẻ uy nghi bức người của hắn. Đao tài mày kiếm trầm xuống, sát khí trong mắt nồng đậm như mực tàu nghiêm túc chăm chú nhìn về phía đối phương, giày bó màu đen bao vây lấy đôi chân tuy gầy nhưng rắn chắc hữu lực, làm lộ ra thân hình cao lớn.

Người đứng đối diện Tuyên Đế bị hoảng hốt, thiếu chút nữa bị khí thế sắc bén này ập vào mặt nhiếp trụ tâm thần. Vốn hắn chưa từng ra chiến trường, vốn đang suy nghĩ nên làm thế nào để có thể xuất toàn lực lại không làm Hoàng Thượng bị thương, lúc này rốt cuộc phản ứng lại bản thân hẳn là nên nỗ lực để không bị khí thế của Hoàng Thượng kinh sợ mới được.

Thoáng ngưng thần, hắn nhíu mày bày ra tư thế, “Hoàng Thượng, tiểu nhân mạo phạm!”

Trong mắt Tuyên Đế hiện lên một tia thưởng thức, thần sắc bình tĩnh, nghiêng người quét chân một cái cực nhanh về phía người đối diện, lệ phong thổi qua bên tai, mang theo góc áo bào lay động, nhưng phát quan vẫn ổn, không có buông lỏng chút nào.

“Người này là ai?” Tuyên Đế so mấy chiêu qua lại với người nọ, đã có tướng quân nhịn không được lên tiếng dò hỏi vài vị đồng liêu, “Rất có vài phần gan dạ sáng suốt, đối mặt Hoàng Thượng cũng có thể không sợ hãi chút nào, ngày sau tất tiền đồ.”

Thạch Tướng quân đắc ý vuốt râu, “Đây là người mà bản tướng quân ngẫu nhiên nhặt được, người này tên là Tiểu Mộc, cha mẹ chết sớm, lại không quen biết ai. Bởi vì quá khó bảo nên bị những lão bản hắn làm việc cho ghét bỏ, sau lại không ai thuê hắn, nên đi theo mấy tên du côn quậy phá với nhau, nhưng tâm tính khá tốt, chưa bao giờ khi dễ người già phụ nữ và trẻ em. Bản tướng quân thấy hắn trời sinh sức lực kinh người, chưa ai dạy mà cũng có thể lấy một địch mười, nên thuyết phục hắn vào đại doanh Tây Giao, hôm nay vừa thấy, quả nhiên bản tướng quân không nhìn lầm người!”

Hoàng Thượng của bọn họ trọng người tài, bất luận là văn hay võ đều vô cùng thiên vị coi trọng, nếu ngày sau Tiểu Mộc có thể lập công lớn, hắn sẽ là Bá Nhạc¹.

[¹] Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Bá Nhạc sống vào đời nhà Chu thời Xuân thu, cùng thời với Hàn Xương Lê (thường gọi là Hàn – Dũ ). Hàn – Dũ là một trong những “Đường Tống bát đại gia”, đại thi hào đời Đường này đã đưa hình ảnh Bá Nhạc và Thiên Lý mã vào văn học qua những tác phẩm kinh điển của mình, từ đó hình ảnh Bá Nhạc trở nên nổi tiếng khắp Trung Hoa và được lưu danh muôn đời.

Thiên lý mã cùng Bá Nhạc có thể ngụ ý chỉ người với người, người với lý lẽ nhân sinh. Từ kỳ đàn xưa nay vẫn tuân thủ nguyên lý này, tuy nhiên theo dấu chân năm tháng nguyên lý này đã phát triển đến cực hạn và mở ra nhiều khía cạnh mới mẽ. Thiên lý mã thời nay đã không còn thụ động mà tự tìm kiếm Bá Nhạc, thậm chí trưởng thành cùng Bá Nhạc.
Kỳ đàn Thiên lý mã cùng Bá Nhạc trong lịch sử đã chứng minh: nếu chỉ gói gọn trong quan niệm truyền thống thì có bao nhiêu thiên lý mã được phát hiện? Sẽ có bao nhiêu Bá Nhạc? Có thể may mắn được lọt vào tuệ nhãn của Bá Nhạc và trở thành “Kỳ đàn kiêu tử” (Con cưng của kỳ đàn), chỉ dựa vào vận khí thì chưa đủ. Thiên lý mã phải tự vùng mình, trở thành nhất đại tông sư của Bá Nhạc, dẫn dắt kỳ đàn về lý luận và thực tiễn chiến đấu.

Nguồn: Hồ Vinh Hoa

Người khác sôi nổi chúc mừng, tán thưởng ánh mắt của Thạch tướng quân tốt. Cái này Thạch tướng quân không đáp lại, chỉ cười mà không nói.

Trong lúc nói chuyện, cuộc tỷ thí của Tuyên Đế và Tiểu Mộc đã gần đến hồi kết. Quả nhiên khí lực của Tiểu Mộc lớn đến kinh người, vài lần muốn cậy mạnh ném hoặc va chạm với Tuyên Đế, nhưng đều vừa lúc bị Tuyên Đế lấy chiêu thức linh xảo hóa giải. Thân pháp của Tuyên Đế độc đáo, nện bước cực kỳ nhẹ nhàng, đối lập hoàn toàn với kiểu đấu đá lung tung của hắn.

Kết quả là Tiểu Mộc bị Tuyên Đế chế phục, nhưng người khác không nhìn thấy, hổ khẩu của Tuyên Đế lại có thể cảm giác được rõ ràng tê mỏi, không cần cố ý xem xét cũng biết khẳng định là đỏ một mảnh.

Ánh mắt gợn sóng bất kinh, trong lòng Tuyên Đế đã đem người này nhớ kỹ, khi dìu hắn lên đạm thanh nói: “Tên gì?”

Tiểu Mộc thụ sủng nhược kinh, không xác định nhìn Tuyên Đế vài cái mới thở hổn hển nói: “Bẩm Hoàng Thượng, tiện danh Tiểu Mộc.”

“Tốt.”

Tuyên Đế nói chữ “Tốt”, Tiểu Mộc lại hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc cái từ trả lời đơn giản này chính là khen ngợi. Hắn chưa từng đọc sách, cân nhắc vài lần vẫn là trở về trong đám người, hưng phấn trên mặt chưa dứt, hắn chưa từng nghĩ đến công phu của Hoàng Thượng cư nhiên thật sự lợi hại như vậy, phải biết rằng sức lực của mình trong doanh không có mấy người có thể so sánh được.

Không chỉ hắn, phản ứng của tất cả mấy người xung quanh cũng giống hắn, trong doanh có tân binh lão binh, lão binh hơi tốt hơn chút, áng mắt tân binh quả thực đều nhanh chóng xuyên thấu quần áo Tuyên Đế.

Sùng bái cường giả là thiên tính của mọi ngườ, từ nhỏ bọn họ đã vâng theo tam cương ngũ thường nên chú định bọn họ sẽ nghe lệnh phục tùng Tuyên Đế, rốt cuộc hắn là quân vương của Đại Tuyên. Nhưng khi bọn hắn phát hiện vị quân vương này không chỉ là minh quân khi thống trị một quốc gia, mà cả nhiệt huyết trời sinh của nam nhi ở quân doanh chiến trường càng vó lực uy hiếp thuyết phục mọi người, không khỏi làm người càng thêm sinh ra xúc động muốn cúng bái.

Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có hóa thành bốn chữ “Trung quân báo quốc”.

Tri Y vẫn luôn nhón chân, nhìn đến chỗ kích động đứng không vững, khi mọi người hoan hô thì nàng “Ai nha” một cái lảo đảo nhảy khỏi ghế, Trang Trạch Khanh lôi kéo không kịp, hết sức nguy hiểm vẫn là Tri Y tự mình ổn định thân hình. Nếu nàng trực tiếp ngã xuống, nhất định phải ăn một miệng cát, khuôn mặt kiều nộn cũng sẽ nhiều thêm vài vết trầy da.

Trang Trạch Khanh thở phào một hơi, bị dọa thiếu chút nữa tim cũng phải nhảy ngoài. Kinh này chuyện này, hắn dứt khoát đứng ở phía trước bên trái Tri Y, để có thể tùy thời bảo vệ.

Trong tiếng kinh hô cảm thán của mấy vạn người, tai Tuyên Đế khẽ nhúc nhích, hình như nghe thấy tiếng kinh hô quen thuộc của tiểu cô nương. Một lần có thể là ảo giác, lần thứ hai thì xác thật là có vấn đề, trong lòng Tuyên Đế sinh nghi, nhưng khảo giáo còn phải tiếp tục, sau khi hơi tạm dừng một chút một tiểu binh khác khác mặt đỏ tai hồng đứng trước mặt hắn.

Mặt trời rực rỡ đi về phía tây, gió bắt đầy nổi, bị gió lạnh thổi tan nhiệt ý, lúc này mọi người mới phát hiện ngưng thần quá lâu, áo trong đã bị mồ hôi tẩm ướt. Tuy là như thế, bọn họ vẫn như cũ không chịu rời bước, thẳng tắp nhìn nam tử đứng giữa bục như được hàn vây quanh, khoanh tay mà đứng.

Bốn Khảo giáo hạng mục, trong doanh chọn ra dũng sĩ so tài tiếp, đao thuật của Tuyên Đế hơi yếu, thuật cưỡi ngựa cũng ngang hàng, võ công hơn một chút, cung thuật nghiền áp. Cuối cùng hạng mục cung thuật tỷ thí xong, trong doanh đột nhiên yên tĩnh một lát, ba mũi tên Tuyên Đế bắn còn cắm trên bia chấn tỉnh, giống như tâm tình kịch liệt phập phồng của bọn họ lúc này.

Giống như không ngừng Hoàng Thượng lại so tài bốn hạng mục, còn thắng bọn họ một nửa. Nhưng không ai cảm thấy mất mặt, bởi vì thắng bọn họ chính là Hoàng Thượng.

Tuyên Đế chậm rãi trở về, An Đức Phúc đón, thấy trên quần áo Tuyên Đế đều dính cát đất, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, cần phải đổi xiêm y trước không?”

Tuyên Đế lắc đầu, để mặc nội thị lau mồ hôi cho mình, giấu đi trầm tư trong mắt. Tuy rằng lẫn trong nhiều người như vậy kỳ thật rất khó cảm giác được hơi thở một người trong đó, nhưng trong mũi thỉnh thoảng vẫn di động hơi thở thơm ngọt nói cho hắn, suy nghĩ của hắn cũng không sai.

Hơi câu môi, Tuyên Đế chỉ nghỉ ngơi một lát. Hắn thấp giọng phân phó cho An Đức Phúc, sau đó có người cao giọng nói trong doanh Hoàng Thượng có lệnh, sẽ lại tự mình khảo giáo năm người, tỷ thí hạng mục bất kỳ, người nào muốn thì trực tiếp tiến lên.

Lời này vừa nói ra, trong doanh nghị luận sôi nổi, không ít người nóng lòng muốn thử, chung quy vẫn là thiếu phân dũng khí. Cũng có người dưới sự ám chỉ của tướng quân nhà mình thở sâu, hai ba bước đi đến trước mặt Tuyên Đế lớn tiếng nói ra chờ lệnh.

Lần thứ hai Tuyên Đế trở lại giữa sân, chờ khi khảo giáo bốn gã mời hắn kết thúc, cuối cùng một người nhảy ra lại là một tiểu thiếu niên nhìn qua rất nhỏ tuổi.

Da thịt tiểu thiếu niên non mịn, màu da tuyết trắng, thân hình nhỏ yếu, khuôn mặt nhỏ nổi bật vẻ đẹp kinh người dưới ánh chiều hôm, hai má có lúm đồng tiền cực kỳ say lòng người, một đôi mắt cong như trăng non như sao trời càng làm người nhịn không được đắm chìm trong đó.

Mọi người an tĩnh một cái chớp mắt, ngay sau đó là các loại ngôn luận bay đến bên tai.

“Đây là tiểu tử từ chỗ nào tới? Sao ta không nhớ rõ trong doanh chúng ta có ai như vậy, nhìn dáng vẻ còn chưa dứt sữa đi.”

“Ai mang vào doanh? Gan lớn như vậy, cũng không sợ Hoàng Thượng ăn hắn.”

“Mau mau mau, ai đi lên đem người mang xuống, chờ lát nữa Hoàng Thượng tức giận tiểu tử sẽ thảm.”

……

“Hoàng Thượng.” Tiểu thiếu niên sờ sờ đầu, lộ ra tươi cười, thanh âm cố ý bị đè thấp rất nhiều, hơi thô một chút, có vẻ khó phân nam nữ, nhưng vãn rất êm tai như cũ, “Tiểu nhân cũng muốn để Hoàng Thượng khảo giáo võ công một phen.”

Ngoài dự kiến của mọi người, Tuyên Đế không chỉ không giận, còn hơi loan môi, “Trẫm cũng sẽ không nể mặt, ngươi xác định?”

Tiểu thiếu niên chớp chớp mắt, đảo mắt biểu tình trên mặt giống như đúc biểu tình của những binh lính cuồng nhiệt, “Kể cả bị Hoàng Thượng đánh, cũng là vinh hạnh của tiểu nhân.”

Thiếu chút nữa Tuyên Đế không nhịn được cười ra tiếng, nghiêm mặt làm bộ làm tịch ho một tiếng, “Ngươi tên là gì?”

Vừa muốn trả lời, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tiểu thiếu niên lại đè thấp giọng nói, dùng thanh âm chỉ có Tuyên Đế mới có thể nghe được kéo dài trả lời: “Tiểu nhân tên là —— Cảnh Tri.”

Tuyên Đế ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt trở nên sâu thẳm, nơi tận sâu trong mắt tựa hồ đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, cực kỳ nóng rực, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên nháy mắt tràn ngập tính xâm lược.

Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, có vẻ cực kỳ bình tĩnh, trừ tiểu thiếu niên trước mặt ai cũng chưa nhìn thấy thần sắc của Tuyên Đế chuyển biến.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, trong mắt tiểu thiếu niên nhanh chóng hiện lên một chút đắc ý nho nhỏ như mèo con, sau đó bày ra tư thế, hai người bắt đầu giao thủ.

Một lát qua đi, mọi người trong doanh xem như đã nhìn ra, Hoàng Thượng nói không nương tay, trên thực tế căn bản chính là lấy chỉ dạy chiêu thức tỷ thí với tiểu thiếu niên này. Chỉ riêng ngay từ đầu đã được Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác, không ít người âm thầm hỏi thăm thiếu niên này có địa vị gì, mà có thể làm Hoàng Thượng dung túng như vậy.

Chờ có người nói ra là Trang Trạch Khanh mang đến, lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, đã là Trang đại nhân tự mình mang đến, nói không chừng chính là vị hoàng thân quốc thích nào đó, trách không được.

Vốn dĩ về cơ bản công việc chuyến đi này của Tuyên Đế đã kết thúc, nWm người cuối cùng cũng là thêm vào, mọi người cũng yên tâm rất hứng thú nhìn Hoàng Thượng anh minh thần võ của bọn họ tỷ thí quá hình thức với vị tiểu thiếu niên này.

Đúng là người với người đối đãi không giống nhau, lúc trước mọi chiêu thúec của Hoàng Thượng đều cực kỳ sắc bén, hiện tại giống nhú đạn bông bay bay.

Đương nhiên đây bay bay trong mắt bọn họ, trên thực tế khi đánh tới trên người Tri Y, nàng cảm thấy cả người rất nhanh sẽ bị lực đạo này đánh tan. Trong lòng tiểu cô nương nước mắt lưng tròng nghĩ, Hoàng Thượng nói không nương tay, thật đúng là một chút cũng không nương tay a.

Nhưng đồng thời Tri Y cũng nổi lên một ý nghĩ quật cường, nhớ lại những chiêu thức trước kia học từ võ sư võ học của Thái Học Viện cùng với những chiêu mới vừa rồi nhìn thấy. Tuy rằng nàng thiếu thời gian luyện tập, nhưng năng lực lĩnh ngộ tốt, chỉ mấy chiêu như vậy, Tuyên Đế nhìn ra nàng sử dụng bộ pháp khi mình đánh với Tiểu Mộc.

Trong mắt mỉm cười, Tuyên Đế nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải, cuối cùng chế trụ tiểu cô nương, trước mặt mọi người một tay kẹp giống như kẹp mèo, chào hỏi với vài vị tướng quân, sau đó đi về lều chủ tướng.

Tri Y không nghĩ tới sẽ bị Tuyên Đế dùng phương thức như vậy mang đi, làm trò trước mặt mấy vạn người, ánh sáng trong hai mắt lay động, từ trước đến nay được rèn luyện đến mức tố chất tâm lý rất tốt nàng cũng không nhịn được đỏ mặt. Lung tung quơ quơ cẳng chân, chờ khi xung quanh không có người khác mới mềm như bông kháng nghị, “Hoàng Thượng thả ta xuống, thả ta xuống.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 92

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 94

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK