Chương 85: Hồi kinh
Sách cổ có câu: Thiên tử thừa điểu chu, long chu phù vu đại chiểu. Long chu nhất từ, tối tảo tiện nguyện tự thủ cú.
Khác với những con thuyền khác, thuyền rồng lớn nhỏ không giống nhau, số lượng mái chèo không giống nhau. Thuyền rồng Du Thành điêu khắc tinh mỹ tinh tế, chờ thỉnh long tế thần, chiêng trống ồn ào náo động rung trời qua đi, đại hán ăn mặc bố y nhạt màu ngồi trên thuyền rồng, cánh tay trần trụi, trên hai tay cơ bắp cuồn cuộn, cực kỳ có lực chấn nhiếp.
Tiếng hoan hô của quần chúng ở hai bờ sông vang lên từng trận, chờ một loạt thuyền rồng xuất phát sau tiếng hô lại càng kích động đến mặt đỏ tai hồng, đến cả trẻ con năm tuổi cũng đứng trên cây hoặc trên vai trưởng bối nhà mình hò hét ầm ĩ. Loại hơi thở ầm ĩ tràn ngập phố phường ập vào trước mặt, mặc dù những quý nhân quan lớn ở kinh thành khi ăn mừng cũng sẽ cẩn thủ quy củ để tránh thất nghi rụt rè cũng khác biệt, nhiệt tình của bá tánh cũng cảm nhiễm cùng lực đánh vào, làm nằm ở Tuyên Đế trong lòng ngực Tri Y nhớ lại mỗi phùng theo đi xuân ngôi thu tiển khi chấn qua thét dài các tướng sĩ.
“Hoàng Thượng.” Tri Y quay đầu nhìn về phía Tuyên Đế, ý cười nhợt nhạt, “Bọn họ đều khen chàng.”
“Ừm.” Tuyên Đế vỗ vỗ đầu nàng, vui mừng và hào khí trong mắt chợt lóe mà qua, rất nhanh bị giấu dưới khuôn mặt trầm ổn thường ngày.
Toàn bộ tầng 2 của thuyền rồng thật lớn trừ những cung nhân hầu hạ cũng chỉ có hai người là Tuyên Đế và Tri Y, tất cả triều thần đều bị lưu lại ở tầng dưới. Nhưng bọn họ cũng không có ý kiến gì, lúc này đúng là thời khắc được thả lỏng, gật đầu mỉm cười nhìn những chiếc thuyền rồng mãnh liệt phi dương ở phía xa, thỉnh thoảng ghé tai thảo luận.
Yên tĩnh nhìn tầm một khắc, bên ngoài vang lên âm thanh thông báo của nội thị, Trang Trạch Khanh mặc giáp trụ bước tới, ở cửa nhỏ dừng lại, cởi xuống bội kiếm.
“Ti chức tham kiến Hoàng Thượng.”
Tuyên Đế theo tiếng, ấn tiểu cô nương muốn từ trên đùi xuống dưới, trầm giọng nói: “Như thế nào?”
Tuy là hơi cúi đầu, dư quang khóe mắt Trang Trạch Khanh cũng thoáng nhìn thấy bộ dáng tiểu biểu muội hơi thẹn thùng, trong mắt hiện lên ý cười, ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Dưới nước trước tiên mai phục 53 người, đã bắt được hết, cuộc đua thuyền rồng hôm nay sẽ không bị ảnh hưởng.”
Hiện giờ tình thế dần dần được lộ ra ngoài sáng, Hải Thanh quốc và Đại Thạch quốc cấu kết đã thành sự thật, không muốn chịu đựng nhiều năm là thân phận nước phụ thuộc. Mà sở dĩ có phân can đảm này, đại khái đó là ỷ vào vị trí cách biển với Tuyên triều, và tướng sĩ Tuyên triều không am hiểu thuỷ chiến bằng Hải Thanh quốc.
Nhưng Tuyên triều trở thành Tứ quốc chi chủ* nhiều năm, mà nhìn bằng mắt cũng có thể thấy, chỉ từ số lượng binh tướng cũng có thể nghiền áp mấy quốc gia này, mưu đồ của Hải Thanh quốc cũng là chuyện dễ phán đoán. Cho nên trước mắt hai nước này đại khái dùng biện pháp từng bước thu mua quan viên Tuyên triều, lại ngẫu nhiên làm cái ‘tiểu đánh tiểu nháo’ với Tuyên triều. Tuyên triều không có thiên tai gì, bọn họ sẽ chế tạo, tỷ như chuyện lần trước Lô Hoa Thôn trúng độc, lại tỷ như hội đua thuyền rồng ở Du Thành lần này, bọn họ mai phục 53 tử sĩ ở dưới sông Vân Dương, chờ đến khi hội đua thuyền rồng tiến hành được một nửa, sẽ tùy ý chặn giết bá tánh vô tội.
*chủ bốn nước
Bọn họ có thể bố trí thuận lợi như thế, trong đó không thể thiếu Tổng đốc Nam Giang Tiết Hải âm thầm trợ giúp.
Hôm nay số lượng quần chúng bên sông Vân Dương như thế nào cũng trên ngàn vạn, nếu thật sự thành, bá tánh không thiếu được chấn kinh khủng hoảng, nếu bọn họ nhân cơ hội này tung một ít lời đồn bất lợi với Tuyên Đế khắp bốn phía…… Một lần hai lần có lẽ không có hiệu quả, mười lần mấy chục lần tóm lại có làm bá tánh dao động.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trang Trạch Khanh thật đúng là không thể tin Hải Thanh quốc và Đại Thạch quốc thật sự nghĩ đến ra biện pháp ti tiện vô sỉ như vậy.
Hiện giờ Hoàng Thượng đã tức giận, hơn nữa minh xác để người truyền tin trở thành sủng thần mà Quốc quân Đại Thạch quốc tín nhiệm nhất- Đàm Chi Châu Đàm đại nhân. Đàm đại nhân ở Đại Thạch quốc kinh doanh gần ba năm, lại có người Hoàng Thượng phái đi âm thầm tương trợ, đã sớm xây dựng được thế lực không nhỏ ở Đại Thạch quốc, chỉ cần phát động một cái, rất nhanh Đại Thạch quốc sẽ lâm vào nội loạn ốc còn không mang nổi mình ốc. Một khi đông minh hai nước tan rã, đánh bại từng nước đối với Hoàng Thượng mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.
Trang Trạch Khanh suy nghĩ, trải qua chuyện này Hoàng Thượng dường như cũng có cân nhắc khác với Đa La quốc và Ngũ Bảo Quốc, chỉ sợ qua mấy năm, thế cục thiên hạ sẽ có biến hóa lớn.
“Rất tốt.” Tuyên Đế khó có khi khen người khác, nghĩ đến 53 tử sĩ kia, lệ quang trong mắt hắn hiện lên, “Chỉ chừa ba người, những người khác không cần để lại.”
Trang Trạch Khanh gật đầu, “Hoàng Thượng yên tâm, khai bắt được tặc tử, thần cũng đã đem bọn họ tất cả đều lục soát một lần, tước vũ khí và khống chế khớp hàm.”
“Ừm.” Tuyên Đế mệnh An Đức Phúc đem lệnh bài giao cho Trang Trạch Khanh, “Trong tay Thường Anh còn có hai người, cầm nó đi gặp Thường Anh, nhìn xem có liên quan tới 53 người này hay không.”
“Tuân lệnh.”
Lại phân phó thêm hai câu, Trang Trạch Khanh lần thứ hai hành lễ cáo lui.
Toàn bộ quá trình Tri Y ngoan ngoãn dựa vào Tuyên Đế, một lời chưa nói, từ trước đến nay nàng thông tuệ, lại ở trong Thái Học Viện học gần bốn năm, nghe xong những lời này cũng đại khái đoán được ngọn nguồn sự tình, chờ khi Tuyên Đế cúi đầu nhìn nàng liền nói: “Hoàng Thượng quyết định để Đàm thúc thúc trở lại?”
Đối với Tri Y, Tuyên Đế đã thu liễm toàn bộ sự tức giận mới vừa rồi phát ra, bên môi nhu hòa, “Ừm.”
“Hoàng Thượng chuẩn bị để Đàm thúc thúc làm gì?”
Tuyên Đế ngắn gọn nói ra thế cục quốc nội của Đại Thạch quốc, Quốc quân này đã già, mà năm đứa con trai trẻ trung khoẻ mạnh, huynh đệ tình thâm. Đàm Chi Châu am hiểu tính kế nhân tâm, lần này hắn cần phải làm là ly gián cảm tình từ trước đến nay luôn rất tốt của năm huynh đệ, làm cho bọn họ vì vị trí Quốc quân mà trở mặt thành thù. Hoàng gia thân tình đạm bạc, sở dĩ có thể duy trì hòa thuận mặt ngoài, chẳng qua lợi ích để dụ hoặc bọn họ không đủ thôi. Cùng lúc đó, trong mấy cửa hàng lớn trong quốc nội Đại Thạch quốc nội đều có người Tuyên triều, đến lúc đó cùng nhau làm khó dễ, không sợ bọn họ còn có thể có tinh lực nghĩ tới quấy rầy Tuyên triều.
Trước làm nội bộ tan rã, sau đó chuyện thu phục sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tri Y nghĩ nghĩ, ngồi dậy ghé vào trước người Tuyên Đế nhẹ giọng thì thầm vài câu, bộ dáng rất là giảo hoạt, cuối cùng chống má nói: “Bọn họ muốn hại bá tánh Tuyên triều chúng ta, hành động này hẳn là không quá đi. Thái phó nói qua ‘có đi mà không có lại là thất lễ’, nếu bọn họ tặng đại lễ lớn như vậy cho Hoàng Thượng, đương nhiên Hoàng Thượng muốn trả lại.”
Tuyên Đế hơi giật mình, mưu kế này không coi là độc ác, nhưng đích xác không giống như là tiểu cô nương mười tuổi có thể nghĩ ra. Thật muốn lại nói tiếp, còn có chút cảm giác làm người khác không biết nên khóc hay cười.
“Hoàng Thượng, Tri Y có phải có chút hư hay không?” Tiểu cô nương chớp chớp mắt, hơi chột dạ.
“Không có.” Tuyên Đế trầm thấp cười, “Tri Y là nhất quốc chi mẫu tương lai, đã hiểu được giữ gìn bá tánh, trẫm rất vui mừng.”
Hắn cũng không lo lắng Tri Y trở nên lõi đời hoặc tinh thông tính kế, giống như tín nhiệm của Tri Y với mình, Tuyên Đế cũng tin tưởng tiểu cô nương vĩnh viễn sẽ lưu giữ phần chân thành thấu triệt mà hắn thưởng thức nhất kia. Khi ở trong lòng mình, Tri Y có thể thiên chân mềm mại không biết thế sự, nhưng khi hắn không thể làm bạn bên nàng, Tuyên Đế hy vọng nàng cũng có thể có được vũ khí bảo hộ bản thân.
Điểm này, Tri Y đã làm hắn yên lòng bước đầu.
Nghe được khích lệ, Tri Y hơi hơi nhếch khóe mắt, mặt đối mặt ngồi ở trên đùi Tuyên Đế, đôi tay vòng lấy cổ hắn, cô gái nhỏ đắc ý nói: “A ma đã nói với ta rất nhiều về việc làm Hoàng Hậu, nếu Hoàng Thượng đã đáp ứng Tri Y, đương nhiên Tri Y sẽ làm được tốt nhất, mới không cho những người đó cơ hội.”
Nàng nói những người đó, đương nhiên chính là đám nhân mã tìm hiểu tin tức nghĩ đủ mọi cách sắp xếp nhân thủ vào bên người nàng.
Nghe vậy Tuyên Đế không khỏi cười nhạt, ánh mắt như nước.
Tiểu Hoàng Hậu của hắn, tiểu thê tử, sao lại đáng yêu như vậy.
Đua thuyền rồng qua đi, những quan viên đó vốn đang nghĩ mời Tuyên Đế tham gia Hội thơ thuyền rồng, gặp mặt tài tử giai nhân của Du Thành bọn họ một lần, nhưng bị Tuyên Đế lấy nguyên do không tốt khi quấy nhiễu cảm hứng của mọi người cự tuyệt. Những người này đành phải hậm hực cung tiễn Tuyên Đế quay về hành cung, bọn họ nào biết quay đầu Tuyên Đế liền mang theo Tri Y cải trang đi trên đường chơi đùa.
Nam Tuần loan giá ở Du Thành trước sau thêm lên tổng cộng hơn mười ngày, chờ khi bước đầu giải quyết xong những người ẩn núp ở vài toà thành phụ cận quốc nội, lại sai người đem Tiết Hải áp giải vào kinh, Tuyên Đế rốt cuộc khởi hành đi địa phương sớm định ra kế hoạch —— Tô Châu.
Lần này dựa vào kiến nghị của Tri Y, Tuyên Đế trực tiếp chọn tuyến đường sông Vân Dương đi, đi đường thủy, vòng qua một nhánh sông khác, xuôi dòng xuống Tô Châu mất ba ngày.
Tô Dương hai châu đi hết 5 ngày, chuyện Nam Tuần cơ bản cũng sắp kết thúc. Trừ chuyện điều tra ra âm mưu của Hải Thanh quốc và Đại Thạch quốc ra, mọi công việc khác cũng tính là trôi chảy. Bất luận là nghi thức ra ngoài hay cải trang đi tuần, Tuyên Đế có thể thấy được tận mắt cơ bản là mưa thuận gió hòa, dân phong phú tha, tham quan tuy không ít nhưng đa số vẫn là quan tốt cẩn trọng vì nước vì dân. Trải qua khảo sát quan viên tiến cử, Tuyên Đế chiêu mộ được bốn vị thanh niên tài tử phẩm tính tài hoa thượng thừa, trong đó có một người là cháu ngoại của Mộ Đại học sĩ—— Quý Vĩnh Tư.
Quý Vĩnh Tư là người chí tình chí nghĩa, lúc trước bỏ qua kỳ thi Hội, vì đó là lúc Mộ lão phu nhân bệnh nặng. Nghe nói trong Cách Hải Tiên Sơn có linh dược, hắn tự mình dẫn người đi tìm, cuối cùng không phụ sở vọng tìm được linh dược trở về cứu lại một mạng của lão phu nhân.
Mộ Đại học sĩ cảm khái cháu ngoại trọng tình, cũng bởi vậy càng không nghĩ sẽ làm chậm trễ tiền đồ của cháu ngoại, suy xét từ nhiều mặt, cho nên mới nổi lên ý niệm hồi kinh.
Chuyện hồi kinh ông còn chưa đưa thư thông báo về kinh thành, đi gặp Tri Y trước. Khi biết được tiểu cô nương theo Tuyên Đế Nam Tuần chính là cháu gái nhỏ nhiều năm quá ông thương nhớ, những thư từ tin tức lui tới trước kia chỉ là biểu hiện giả dối của nghịch tử cố ý nhằm che mắt mình, tức giận đến thiếu chút nữa trực tiếp trở lại kinh thành, cuối cùng vẫn là tốt xấu kiềm chế tức giận xuống, quyết định đến lúc đó theo đội ngũ Nam Tuần cùng hồi kinh.
Để cho Mộ Đại học sĩ thương tâm, đương nhiên không gì hơn chuyện cháu gái nhỏ không nguyện ý nhận ông lắm. Nhưng ông cũng hiểu mấy năm nay là Mộ gia hổ thẹn với Tri Y, nên vẫn chưa miễn cưỡng, chỉ là thừa dịp theo Tuyên Đế Nam Tuần và cơ hội cùng hồi kinh, dọc theo đường đi sẽ thường thường xuất hiện trước mặt Tuyên Đế, ý đồ xoát điểm hảo cảm với Tri Y.
Không có biện pháp…… Ai bảo từ trước đến nay cháu gái nhỏ đều như hình với bóng với Hoàng Thượng đâu.
Đến nỗi chuyện cháu gái sắp sửa trở thành Hoàng Hậu…… Lúc ban đầu thời điểm biết chuyện Mộ Đại học sĩ đúng là không thể tiếp thu, rốt cuộc Tri Y còn nhỏ như vậy, hành động này của Tuyên Đế thật sự rất khó làm người khác không nghi ngờ động cơ và đam mê của hắn. Vì thế ông còn từng trực tiếp đến trước mặt Tuyên Đế ý đồ khuyên giải, nhưng lời nói mới được vài câu, đảo mắt Tri Y đã xuất hiện, giữa hai người nồng đậm ôn nhu và sự ỷ lại của cháu gái đối với Hoàng Thượng thậm chí là luyến mộ mơ hồ mông lung của tiểu thiếu nữ đều làm Mộ Đại học sĩ rõ ràng minh bạch, Hoàng Thượng là thiệt tình yêu quý thương tiếc cháu gái nhà mình, không có ý gì khác.
Nhụt chí, Mộ Đại học sĩ cũng hiểu ý tứ Hoàng Thượng nói lúc trước. Nghịch tử kia không biết cố gắng, chuyện cháu gái lập hậu trong kinh đương nhiên sẽ có tranh luận, cho nên cần ông đi lập uy cho cháu gái nhà mình.
Việc nào ra việc đó, tuy rằng trong lòng Mộ Đại học sĩ không nguyện ý chuyện cháu gái làm Hoàng Hậu lắm, nhưng người khác không tán thành cháu gái ông làm Hoàng Hậu lại là một chuyện khác.
Cháu gái của Mộ Tu Bách ông, chẳng lẽ còn không xứng với vị trí Hoàng Hậu này? Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Dưới nhiều tác động, trải qua ba tháng hai mươi ngày cuối cùng đội ngũ Nam Tuần của Tuyên Đế mênh mông cuồn cuộn trở về kinh thành.
Trong Kính Hòa Cung.
“Các ngươi nhìn y phục này của ai gia có thích hợp không? Màu sắc này…… Có phải quá chói mắt hay không?” Thái Hậu khó có khi dao động, làm mấy lão ma ma đều cười, “Chủ tử yên tâm đi, bộ này rất hợp với ngài, ngài đã quên, đây chính là bộ lúc trước cô nương thích nhất tự mình chọn cho ngài.”
Thái Hậu lúc này mới yên tâm gật đầu, vuốt ve tay áo tường vân, “Giờ đã là cuối tháng tư, Hàm Bảo Nhi chắc cũng cao lên không ít, ngày mai nhớ truyền người của Tuyên Tạo Tư tới, một lần nữa đo kích cỡ cho Hàm Bảo Nhi, làm thêm chút cung trang. Hàm Bảo Nhi cũng trưởng thành, lại không thể trang điểm quá mức trẻ con như trước, chờ ý chỉ của Hoàng Thượng, những trang sức đó……” Nói bà lại thở dài, “Hàm Bảo Nhi còn nhỏ như vậy, nghi trang này của Hoàng Hậu với nàng tới nói, có chút nặng.”
Không chỉ xiêm y bản thân nặng, ý nghĩa tượng trưng càng nặng.
“Cũng may ai gia nhìn còn có thể sống lâu mấy năm, cũng có thể che chở Hàm Bảo Nhi nhiều thêm mấy năm.” Thái Hậu ngược lại mỉm cười, “Đem canh bổ khí bưng tới, tuy khó uống chút, nhưng mỗi lần uống xong cảm giác thật sự thân mình lanh lẹ không ít.”
Nguyên ma ma vui mừng gật đầu, hiện giờ cũng chỉ có cô nương có thể có tác động lớn như vậy. Hiện giờ chủ tử sợ là ý thức được, tính vì cô nương, cũng càng thêm cẩn thận điều trị bảo dưỡng thân mình.
“Hoàng Thượng phái người tới nói, lộ trình thuận lợi thì giờ Tuất hôm nay có thể về đến kinh thành, nếu không thuận lợi, sợ là ngày mai mới được.” Lâm ma ma nhẹ giọng nói, “Hiện giờ canh giờ còn sớm, chủ tử trước nghỉ ngơi một lát đi, nếu hôm nay Hoàng Thượng và cô nương tới nơi, không thiếu được có rất nhiều việc, sợ là đến khuya mới có thể nghỉ ngơi.”
“Nói cũng đúng.” Thái Hậu không nhịn được gật đầu, “Tuyết Bảo Nhi đâu? Mấy tháng nay cả ngày ham chơi không biết nơi đi cũng thôi, hiện giờ Hàm Bảo Nhi về tới, không thấy được nó sẽ sốt ruột. Còn có Đông Quách Ly kia, để nàng ấy hôm nay cũng sớm chút từ giáo trường trở về đi, một cô nương gia thích giơ đao múa kiếm cũng không có gì hay, bị thương lưu lại sẹo sẽ không đẹp……”
Bởi vì cuối cùng Tuyên Đế và Tri Y cũng về tới, Thái Hậu lải nhải, rõ ràng cảm xúc mênh mông rất kích động.
“Chủ tử cứ đi nghỉ ngơi đã! Những cái đó bọn nô tỳ đều nhớ kỹ.” Nguyên ma ma cười đỡ Thái Hậu về giường, “Nghỉ đủ, chờ cô nương trở về chủ tử mới có tinh thần, đừng để đến lúc đó thấy cô nương một chút đã mệt mỏi.”
Thái Hậu đầy mặt tươi cười nói đúng, lại nói vài câu, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của các ma ma bất đắc dĩ đi ngủ trưa.
Bên kia, Tri Y chán đến chết mà oa ở bên chân Tuyên Đế, nghe thị vệ bên ngoài bẩm báo ước chừng còn có hai mươi dặm lộ trình. Đại đội Nam Tuần giống hành quân, căn bản không nhanh được, mặc dù hai mươi dặm cũng cần không ít canh giờ.
Từ thấp thỏm đến hưng phấn, lại từ hưng phấn đến chán đến chết, trải qua một loạt cảm xúc chuyển biến, luac này Tri Y chỉ có thể duỗi thẳng mắt nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, bộ dáng ngốc ngốc này làm Tuyên Đế vẫn luôn an tĩnh đọc sách không khỏi bật cười.
Lực đạo cực nhẹ nhéo khuôn mặt, hắn đem tiểu cô nương như không có xương ăn vạ bên chân nâng dậy, “Không có việc gì để làm?”
“Vâng.” Tri Y lắc lắc cái đuôi nhỏ vô hình, tâm đã sớm bay đến mấy chục dặm ngoài hoàng cung, “A ma nói Từ ma ma đã sớm làm xong bánh hạt sen, còn có Nguyên ma ma am hiểu gà bát bảo gà nhất……”
Càng nói đôi mắt càng sáng lấp lánh, Tuyên Đế nhịn không được trầm thấp nói câu, “Mèo nhỏ tham ăn.”
“Mèo nhỏ tham ăn cũng là Hoàng Thượng nuôi ra.” Tri Y nhẹ nhàng rầm rì một tiếng, đem quyển sách Tuyên Đế cầm trên tay bắt lấy, “Hoàng Thượng chỉ biết đọc sách, không để ý tới Tri Y.”
Tuyên Đế bất đắc dĩ, mặc kệ tiểu cô nương đem sách cướp đi giấu ở dưới người, “Muốn làm cái gì?”
Tri Y trầm tư một lát, đem sách trả lại cho Tuyên Đế, “Muốn nghe Hoàng Thượng dọc sách, thanh âm của Hoàng Thượng dễ nghe.”
Vừa thấy trong tay là [Thủy Kinh Chú], đối với Tri Y mà nói chắc chắn càng thêm không thú vị, Tuyên Đế tùy tay thay đổi sách khác.
Năm tháng qua đi, thanh âm của Tuyên Đế so với khi mới gặp Tri Y lại nhiều thêm vài phần từ tính, mỗi khi cố ý hạ giọng giống như hương rượu thuần mỹ được ủ qu năm này tháng nọ, nồng hậu mà dư vị dài lâu. Ngày thường khi không có việc gì, Tri Y cũng thích nhất là chống má nghe Tuyên Đế nói chuyện, mặc dù là sắc mặt nghiêm túc khi dạy bảo các đại thần, nàng cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe, ở trong mắt người khác Tuyên Đế nghiêm khắc lạnh lùng thậm chí là đáng sợ, nhưng ở trong mắt tiểu cô nương lại là sơ lãng tuấn mỹ ai cũng không thể sánh bằng, như bảo đao hàn quang tràn đầy nhưng đã hiểu được thu liễm nhuệ khí sắc bén, ở bên người nàng vĩnh viễn tản ra quang mang ôn nhuận, sẽ không làm nàng cảm thấy chói mắt hoặc sợ hãi.
Chậm rãi mở ra trang giấy hơi ố vàng, mặt trên sách đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng mà lưu lại dấu vết.
“Xuân chi nhật, ngô ái kỳ thảo huân huân, mộc hân hân, khả dĩ đạo hòa nạp túy, sướng nhân huyết khí. Hạ chi dạ, ngô ái kỳ tuyền đình đình, phong linh linh, khả dĩ quyên phiền tích trình, khởi nhân tâm tình……”
Giọng đọc thấp thuần phảng phất giống như cảnh xuân đêm hè trong sách, làm lòng người sinh ra thoải mái vô hạn và sự thu hút. Bên má Tri Y treo má lúm đồng tiền, vẫn không nhích nhích căng mắt chăm chú nhìn Tuyên Đế, tầm mắt chuyên chú làm nam tử đang đọc sách cho nàng không nhịn được ngậm ý cười, thanh âm cũng càng thêm ôn nhu,.
Đây là…… Bên ngoài mấy người An Đức Phúc chờ lệnh nghe tiếng không khỏi sửng sốt, rất nhanh biết đây đúng là thanh âm của Hoàng Thượng.
Từ trước đến nay Hoàng Thượng đọc sách thích yên tĩnh, phần lớn là đọc thầm, rất ít khi đọc ra tiếng như bây giờ, nghĩ đến…… Lại là vì vị tiểu chủ tử trong ngự liễn kia đi. Nghe nghe, An Đức Phúc cũng không nhịn được lộ ra tươi cười.
Hoàng Thượng ôn nhu như vậy, thật là làm người cảm thấy kinh ngạc lại vui mừng. Mặc dù chỉ là một nô tài hầu hạ Hoàng Thượng, hắn cũng thiệt tình hy vọng Hoàng Thượng cùng cô nương có thể vĩnh viễn giống lúc này- làm bạn tương tùy, vĩnh bất phân ly.
Tri Y ở trong liễn nghe xong một lát, bất tri bất giác ghé vào trên tiểu án.
Gió ngày hè phất phơ, ôn hòa thổi qua mành treo bên cửa sổ, mang theo tiếng leng keng như tiếng nước suối chảy rất dễ nghe, trong liễn còn có giọng nam trầm thấp làm nhạc đệm, khiến cho tiểu cô nương híp đôi mắt mèo hưởng thụ càng thêm lười biếng, ánh mắt nhìn nam tử càng thêm sáng ngời.
Nguyện ta như sao như trăng, hàng đêm lưu quang sáng tỏ.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 84
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 86