Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Toàn văn hoàn

Một khắc sau, đoàn người muốn thu phụ ‘tiểu yêu thú’ Tri Y đều che ngực đỡ eo, từng người nằm ngửa trên mặt đất, không thể tin tưởng nhìn tiểu oa nhi nghiêng đầu chớp mắt ngồi trên lưng con rùa lớn ở giữa hồ.

“Này…. đây là yêu thú gì?” Sư huynh cầm đầu phun ra một ngụm máu bầm, “Khi nàng động thủ thế nhưng ta lại không cảm nhận được tia yêu khí nào?”

Thanh âm bị xem nhẹ lần thứ hai xuất hiện, khiếp nhược nói: “Hành Phong sư huynh, quanh mình tiểu oa nhi có linh khí thuần tịnh, những con cá đó….. cũng không phải là yêu thú. Mới vừa rồi khi các ngươi ra tay ta ngưng thần quan sát, xung quanh……xung quanh hình như có một vị tiền bối đang âm thầm bảo hộ tiểu nữ oa này, hẳn là người của tông môn khác tiến vào bí cảnh, cho nên ra tay không nặng.”

Rốt cuộc Hành Phong nghe được câu nói này, không nhịn được ngưng thần trầm tư, nữ tử kiều tiếu lúc ban đầu lại không nhịn được, “Trách không được ngươi nửa điểm hao tổn cũng không có, thì ra khi chúng ta động thủ ngươi tránh ở một bên nhìn lén, nhát như chuột, Ngũ Hành Môn chúng ta không có loại người nhu nhược như ngươi!”

“Sư muội!” Hành Phong lên tiếng trách cứ, “Tiểu sư đệ nói có lý, hiện tại nghĩ đến, đúng là vừa rồi chúng ta quá xúc động. Đều nói Vu Liên có hiệu quả mê ảo nhân tâm, quả nhiên là như thế, ngươi nhìn kỹ xem, đúng là tiểu nữ oa kia không phải yêu thú, hơn nữa ta cảm giác tuy rằng bị thương, những chân khí trong cơ thể càng thêm thông thuận. Giống như tiểu sư đệ nói vậy, tiền bối hạ thủ chúng ta là người của tông phái nào đó, mới vừa rồi chỉ là giáo huấn nho nhỏ vì chúng ta nói năng lỗ mãng thôi.”

Tuyên Đế ở chỗ tối nhàn nhạt cười, xem ra nhóm cười này không phải là hạng người lỗ mãng ngốc nghếch lắm.

Vỗ ngực đứng dậy, sư huynh kia đi lên trước, ánh mắt băn khoăn đảo một vòng, thấy đám linh thú kia như hổ rình mồi nhìn mình nhưng cũng không có hành động gì, càng khẳng định cho suy đoán trong lòng, ôm quyền nói: “Mới vừa là vãn bối lỗ mãng, chưa điều tra rõ đã nói năng lỗ mãng với vị tiểu đạo hữu này, mong tiền bối chớ trách.”

Không ai đáp lại, Hành Phong không vội, mỉm cười chuyển hướng về phía tiểu oa nhi ở giữa hồ, “Tiểu đạo hữu, vừa rồi đã đắc tội, thỉnh ngài chớ chấp nhặt với chúng ta.”

Lần đầu tiên có người gọi như vậy, Tri Y hơi hiếm lạ, mờ mịt chớp chớp mắt không đáp lời. Con rùa lớn dưới thân chậm rãi di chuyển làm chân ngắn nhỏ của nàng không ngừng vung vẩy trong hồ.

Nữ tử cũng ý thức được bọn họ không đúng, nhưng trên người ẩn ẩn đau vẫn làm nàng ta không ngừng oán trách vị tiền bối ở chỗ tối kia ra tay nặng, tiến lên nói: “Sư huynh, kể cả tiểu oa nhi không phải yêu thú, bộ dáng như vậy, huynh nói nàng cũng không hiểu a. Theo ta thấy, không bằng cho nàng hai khối đường là được, nói không chừng còn có thể nói cho chúng ta biết người sau lưng nàng rốt cuộc là ai.”

“Linh Kiều, không thể vô lễ.”

Mọi người cung kính có lễ tạ lỗi một lúc lâu, nhưng trừ bỏ tiểu oa nhi ở trên lưng con rùa lớn kia không ngừng chớp đôi mắt nhìn bọn họ, thật đúng là không có bất luận cái gì khác thường.

Xem ra tiền bối kia không muốn phản ứng lại bọn họ. Hành Phong hiểu rõ điểm này, chuẩn bị dẫn chúng sư đệ sư muội rời đi, lúc này rốt cuộc Tri Y an tĩnh hồi lâu mới mở miệng, “Từ từ.”

Lời nói vừa ra, nàng mới phát giác hiện giờ bản thân giống như dùng giọng trẻ con làm nũng, mất tự nhiên ho hai tiếng, nàng lại nghiêm trang nói, “Chờ một chút.”

Chỉ là uy lực cũng không lớn hơn vừa rồi bao nhiêu, Hành Phong nghe tiếng quay đầu lại trong mắt hiện lên ý cười, thanh âm theo bản năng trở lên nhu hòa, “Tiểu đạo hữu, có chuyện gì?”

Tri Y buồn bực gãi giã mai rùa, biết khẳng định bị đối đãi như tiểu hài nhi, nhưng cũng chỉ có thể mềm như bông nói: “Chúng nó không cho các ngươi đi.”

“Chúng nó?” Hành Phong nghi hoặc, khi chạm vào ánh mắt như chuông đồng của đám linh thú kia mới bừng tỉnh đại ngộ, “Chúng nó…… Là có chuyện gì?”

“Đương nhiên có chuyện.” Tri Y đỡ chân ngắn nhỏ đứng lên từ mai rùa, “Chúng nó nói các ngươi vừa rồi lung tung đánh nhau, thiệt hại đến Vu Liên, muốn các ngươi lưu lại hỗ trợ.”

“Hỗ trợ…… Hỗ trợ cái gì?”

“Trồng Vu Liên nha.” Mắt Tri Y sáng lấp lánh nhìn bọn họ, Hành Phong lại cảm thấy ánh mắt chói lọi ghét bỏ bản thân từ nhóc con này.

Hắn trầm mặc một lát, vị tiền bối kia khẳng định còn ở chỗ tối, tu vi đám linh thú này cũng không thấp, nếu bọn họ ngoan cố không muốn nhận lỗi, sợ là kế tiếp không phải là trận đánh nhẹ nhàng như vừa rồi.

“Được.”

Một chữ làm không ít người kinh ngạc lên tiếng, “Sư huynh ——”

“Không cần lại nói, vốn chính là chúng ta không đúng. Người của Ngũ Hành Môn, không đến mức làm sai cũng không dám nhận.” Hành Phong dẫn đầu lên không, bay đến trong hồ, có lễ nói, “Xin hỏi là muốn làm như thế nào?”

Tiểu đoàn tử trên mai rùa sau hắn lộ ra lúm đồng tiền, cười vô cùng bỡn cợt, tức khắc sinh ra dự cảm không tốt.

…………

Ước chừng sau một nén nhang, rốt cuộc mọi người của Ngũ Hành Môn mới hiểu cái gìgọi sống không bằng chết.

Mỗi người bọn họ trong môn là thiên chi kiêu tử, lúc này ở chỗ này buộc áo ở trần mà Trồng! Hoa! Sen!

Tiểu hoa nhi kia nói cái gì mà Vu Liên không thể dùng pháp lực để trồng, bọn họ nhất định phải tự tay làm lấy, bọn họ không đồng ý, đám linh thú kia quây thành một vòng nhìn bọn họ….. quả thực chính là uy hiếp trần trụi!

Nhưng uy hiếp này…… đúng là rất hữu lực, pháp lực của bọn đã tiêu hao phần lớn, đám linh thú này con nào cũng không phải dễ chọc, khẳng định đấu không lại. Hiện giờ bọn họ đường đường là người tu đạo của Ngũ Hành Môn lại thật sự chỉ có thể giống phàm phu tục tử khiêng cuốc ở dưới đáy hồ đào bùn trồng sen, chật vật vô cùng……

Tri Y ôm củ sen của Vu Liên bọn họ đào ra để gặm, vui vẻ đến mức chân nhỏ vung vẩy, cắn củ sen đến kẽo kẹt rung động, đám người kia nghe được da đầu tê dại.

Củ sen của Vu Liên rất khó trưởng thành, còn quý hiếm gấp trăm lần so với Vu Liên. Bọn họ nhìn nhau vốn định thu vào túi Càn Khôn, không nghĩ tới đám linh thú kia vây quanh đi lên cướp củ sen đi, sau khi rửa sạch lại giao cho tiểu oa nhi kia.

Một đám người yên lặng phát điên trong lòng, linh dược quý hiếm như vậy, cư nhiên bị tiểu oa nhi kia coi như đồ ăn vặt mà gặm, Đạo Tổ nghe xong cũng phải rơi lệ.

Tri Y được Tuyên Đế âm thầm dạy dỗ học được truyền âm bằng thần niệm, vừa gặp vừa nói: “Đình Chi ca ca, rắc rắc, những người này nhìn rất đáng yêu nha, rắc rắc rắc rắc, không cần tiếp tục khó xử bọn họ đi?”

Tuyên Đế trầm mặc một lát mới trả lời: “Hàm Hàm, củ sen của Vu Liên tràn đầy linh khí, nàng để cho bọn họ đi lấy cam lộ trên Vu Liên cho nàng uống, đừng để khó tiêu hóa.”

“Ngô…… Dạ.”

Người Ngũ Hành Môn quyết định sẽ không nghĩ đến, cảnh tượng bọn họ chật vậy như vậy chỉ là trêu cợt nho nhỏ trong miệng tiền bối. Nghe tiểu oa nhi còn muốn cho bọn họ đi lấy cam lộ trên Vu Liên, nhón người buồn bực không thôi, tiểu nãi oa này…… là bắt nạt bọn họ ở đây sao? Ăn không còn không đủ lại phải uống?

Trong lòng điên cuồng phun tào, nhưng đại sư huynh Hành Phong đốc xúc vẫn không thể không phái người đi lấy cam lộ. Người đem lá sen giao cho Tri Y còn có chút không tình nguyện, nhưng khi chạm được vào đầu ngón tay Tri Y, bỗng nhiên một cổ linh khí thanh thấu cực kỳ nhập thể, cả người hắn giật mình một cái, đột nhiên thấy tinh thần tăng lên không ít, không tự chủ sinh ra ý thân cận với tiểu đoàn tử đối diện.

“Cái kia…… Tiểu đạo hữu, Một lá sen này đủ không? Muốn ta lại lấy thêm một ít tới hay không?” Người nọ nhéo tay hơi ngượng ngùng.

Không nghĩ tới đông đảo sư huynh đệ của hắn dưới đáy hồ sôi nổi hộc máu, trong lòng kêu to, “Phản đồ, vô sỉ! Không thể bỏ vì đối phương lớn lên đáng yêu lại phản chiến a!”

Tri Y kỳ quái nhìn hắn, “Ngô…… Không cần, cảm ơn.”

Thanh âm trẻ nhỏ thật đáng yêu….. Nhìn bộ dáng mới chỉ hơn hai tuổi, thật muốn xoa bóp khuôn mặt mập mạp. Trên mặt người nọ ngượng ngùng, trong đầu lại đang lén lút nghĩ gì đó, nửa ngày không muốn động.

Hắn thật lâu không đi, Tri Y chần chờ nhìn lại, thấy đối phương đang thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mình…… Củ sen trong tay, suy nghĩ một lát dứt khoát bẻ một đoạn, “Ngươi muốn ăn sao?”

“Ta……” Người nọ đang muốn nói đúng, bỗng nhiên cảm giác đáy hồ truyền đến một trận sát khí. Cúi đầu vừa thấy, những sư huynh đệ đều đang hùng hổ nhìn mình, lời đến bên miệng lại thay đổi, “Không cần, đa tạ tiểu đạo hữu.”

Tri Y nghi hoặc chớp mắt, thu tay lại, lại nghe người nọ lại nói: “Cái kia…… Tiểu đạo hữu.”

“Hả?”

“Có thể, có thể để ta ôm ngươi một cái không? Hoặc…… Hoặc là chỉ xoa bóp mặt một chút?” Từ trước đến nay người nọ cực kỳ yêu thích hài đồng, đặc biệt là tiểu oa nhi phấn phấn nộn nộn như cục bột nếp vậy, vừa nhìn gần, thực sự tâm ngứa ngáy khó nhịn.

“Nha?” Tri Y có chút mộng bức, quai hàm phình phình cũng xẹp xuống.

Người nọ còn đang chờ nàng phản ứng lại, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí lớn đang truyền đến từ sau lưng. Mà hắn rõ ràng biết đây không phải ảo giác, bởi vì……. vạt áo hắn đã bị gió lạnh thổi bay lên rồi, phía sau lưng như bị kim đâm phát đau.

Hắn thầm kêu không tốt, phát giác ra người ở chỗ tối có quan hệ vô cùng tốt với tiểu oa nhi, có lẽ là trưởng bối, hành động của hắn như vậy….. cuối cùng lưu luyến không rời liếc mắt một cái tiểu oa nhi vẫn còn đang phát ngốc, hắn nhảy xuống đáy hồ, nghiêm túc đào bùn. Không bao lâu mới cảm giác được sát khi như hình với bóng kia biến mất.

Sau hồi lâu, rốt cuộc Tri Y phản ứng lại Tuyên Đế ở chỗ tối hẳn là sinh khí vì câu nói kia, lập tức ôm bụng nằm trên mai rùa cười rộ lên, làm Tuyên Đế ẩn ở chỗ tối bất đắc dĩ, ánh mắt trầm trầm nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Tri Y.

Chờ khi nhóm người này trồng xong một đống hạt giống Vu Liên, được đồng ý rời đi, Tri Y đã gặm không tí trái cây, no đến mức bụng nhỏ tròn vo, ghé vào mai rùa không muốn nhúc nhích.

Tuyên Đế phiêu nhiên hiện thân, đem xách nàng lên, đánh giá tiểu đoàn tử nặng không ít sau một đêm, rất có nhàn thú xoa bụng nhỏ, lắc đầu nói: “Tiểu quỷ tham ăn.”

Tri Y mặc hắn xách theo, không chút hoang mang, còn có thể lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, giơ tay cầu ôm, “Đình Chi ca ca, một đêm không thấy, rất nhớ chàng.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Tuyên Đế nhẹ chạm giữa trán nàng, ôm người vào trong lòng, cáo biệt đám linh thú kia, từ từ đi ra khỏi rừng rậm.

Lúc này đúng là ánh sáng mặt trời mới hiện, ánh dương chiếu vạn trượng, Tri Y nghiêm túc nhìn chăm chú, phát hiện cư nhiên bản thân có thể rõ ràng nhìn thấy mấy con chim lớn bay dưới ánh mặt trời chói chang.

“Đình Chi ca ca, hình như thế giới này rất thú vị.”

“Ừm.” Tuyên Đế không tỏ ý kiến, kỳ thật thế giới nào với hắn mà nói đều không có gì khác nhau, chỉ cần người trong lòng ngực ở bên cạnh.

Đột nhiên Tri Y xoay qua hôn một cái, mi mắt cong cong, “Đình Chi ca ca, chàng thật là đẹp mắt.”

Tuyên Đế câu môi, xoa xoa đầu nhỏ, Tri Y hưởng thụ híp mắt, bò lên cổ nhẹ cọ.

Đón mặt trời mới mọc, thân ảnh một lớn một nhỏ vô cùng thân mật, thỉnh thoảng vang lên tiếng hoan hô vọng lại.

Con đường phí trước, vĩnh viễn hông thể biết trước. Nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh làm bạn, đi đến nơi nào cũng là mười dặm xuân phong.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngao ~ phiên ngoại đến đây là kết thúc, toàn văn….. hình như cũng kết thúc QAQ có chút luyến tiếc, nhưng cũng không có linh cảm làm những phiên ngoại khác, vẫn là ở lúc mọi người còn yêu thích kết thúc đi. Ha ha ha. Thế mà tôi đã viết một bộ 50W chữ, từ trước tới nay lần đầu tiên a ngao ngoa, cuối cùng cảm ơn mọt người, moah moah!

(づ ̄ 3 ̄)づ╭(╯3╰)╮>3

TOÀN VĂN HOÀN

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 7

[Cổ đại] Sổ tay dưỡng thê của thủ phụ đại nhân-Ly Cửu Nhi

cÁC BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang