Chương 115. Đạo Đức Kinh
Nhị vương tử Hải Thanh bị bắt,ngọc tỷ rơi vào tay Tuyên Đế, tức khắc quốc quân Hải Thanh mất đi ý chí chống cự. Mở rộng cửa cung, để hộ vệ trong cung buông binh khí, dường như nghênh đón Tuyên quân vào cửa.
Trong ngoài cung điện bị Tuyên quân vanh quanh kín kẽ, dưới đèn đuốc sáng trưng, Tuyên Đế cũng chưa nhìn một loạt hoàng thất Hải Thanh xếp thành một hàng, trực tiếp ném xuống một câu “Nam chém đầu, nữ mang về kinh thành sung nhập giáo phường.”
Dứt lời nhấc chân đi vào trong điện, không biết quốc quân Hải Thanh quốc lấy sức lực từ đâu tránh khỏi trói buộc của thị vệ quỳ dưới chân Tuyên Đế, ôm lấy giầy hắn, run giọng nói: “Là ta không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá, chọc giận Hoàng Thượng. Mong rằng Hoàng Thượng nhận lấy tiểu nữ, dẻd nàng hầu hạ ngài, thay ta chuộc tội với ngài.”
Thiếu nữ bên cạnh hắn cúi đầu khóc thút thít, nghe vật ngước mắt gãi đúng chỗ ngứa, đôi mắt bị nước mắt làm lễ rửa tội đặc biệt trong trẻo, ngũ quan nhỏ xinh tinh tế, thân hình mềm mại nhỏ nhắn, da thịt tái nhợt gần như trong suốt, đảm đương nổi bốn chữ tinh xảo đặc sắc.
Tầm mắt Tuyên Đế nhàn nhạt xẹt qua khuôn mặt thiếu nữ như hoa lê đái vũ, biết vị này là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của quốc quân, tuổi chừng mười bảy, vị hoàng nữ được cho là minh châu của Hải Thanh.
Sinh ra…… Lại có vài phần tương tự với Hoàng Hậu của hắn.
Thanh âm của thiếu nữ vô cùng kiều diễm mềm mại, mị diễm tận xương, run rẩy nói: “Hải Nguyệt nguyện ý….hầu hạ Hoàng Thượng, thay phụ vương chuộc tội.”
Binh lính và thị vệ bên cạnh bị thanh âm này hấp dẫn, không nhịn được đồng thờ nhìn về phía thiếu nữ, ánh mắt không chút che dấu làm thân thể nàng ta co rúm lại, rụt về sau quốc quân Hải Thanh.
Chút hoảng thần mới đầu khi nhìn thấy khuôn mặt này qua đi, Tuyên Đế nhíu mày thật sâu, người trước mặt có điểm tương tự với Tri Y, lại ra vẻ mị hoặc, dáng vẻ kệch cỡm, làm hắn càng thêm phản cảm.
Hắn chưa nói lời nào, một chân đá văng quốc quân Hải Thanh, nhanh chóng rời đi.
An Đức Phúc theo sát sau đó, lại không quên vứt lại một câu, “Hầu hạ Hoàng Thượng? Cũng không nhìn xem mình có đủ tư cách hay không”
Thiếu nữ cắn răng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, không nghĩ tới vị hoàng đế Tuyên triều này cư nhiên…… Một chút phản ứng cũng không có?
……
“Tâm tình Hoàng Thượng không tốt?” Gian ngoài vẫn bận rộn, trước tiên Tuyên Đế sai người thu thập ra một gian cung điện để Tri Y ở tạm, nhưng từ sau khi trở về vẫn cau mày.
Hồi lâu hoàn hồn, Tuyên Đế lắc đầu, “Trẫm cảm thấy, quốc quân Hải Thanh kia và vị hoàng nữ, có chút kỳ quái.”
“Nơi nào kỳ quái?” Tri Y thuận thế ngồi trên đùi Tuyên Đế, ghé vào đầu vai nghe Tuyên Đế kể lại chuyện vừa gặp phải.
Lấy thân phận Tuyên Đế, quốc quân Hải Thanh làm như vậy chẳng có gì lạ, Tri Y an tĩnh nghe xong một lát, cố ý cắn một cái lên cổ Tuyên Đế, “Trách không được Hoàng Thượng thất thần, thì ra là tương ngộ mỹ nhân. Nhưng tục ngữ có câu “Đạo hoa gia không bằng hương hoa dại”, phản ứng này của Hoàng Thượng cũng là nhân chi thường tình.”
Tuyên Đế dở khóc dở cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, “Đây là cái đạo lý gì, là trẫm cảm thấy vị hoàng nữ kia có chút không tầm thường.”
Tri Y không thấy lạ gật đầu, “Đương nhiên,đẹp đến không tầm thường.”
Tuyên Đế: “……” Xem ra là bình dấm chua bị đánh nghiêng.
Trên mặt hắn bất đắc dĩ, trong lòng lại rất hưởng thụ, “Trẫm chỉ nhìn một mình nàng.”
“Úc ——” Tri Y kéo dài thanh âm, “Thì ra là Hoàng Thượng còn cố ý nhìn thoáng qua, quả nhiên là mỹ nhân khó có được.”
Miệng nhỏ nhanh nhảu không tha người, Tuyên Đế dứt khoát lấy nụ hôn giam lại, làm thiếu nữ trong lòng bực mình mà không nói lên lời
Mấy ngày này hai người càng ngày càng thân mật nhiều lần cũng có động tác hơi quá, Tuyên Đế đều có thể dùng tự chủ của bản thân dừng lại trước khi sự tình phát sinh, nhưng lần này….. hắn phát hiện dường như có chút không đúng.
Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, nhìn thiếu nữ trong lòng chỉ còn sót lại một mạt lạnh lẽo, máu như sôi lên, tập trung vào nơi không thể giải thích ở bên dưới. Dục hỏa thình lình mà đến làm trong lòng hắn như sóng triều mênh mông, nhất thờ không có biện pháp tự áp chế.
Bống nhiên Tuyên Đế ôm chặt Tri Y vào lòng, cánh tay giam cầm cực kỳ chặt chẽ, cằm Tri Y bị đâm đau, nháy mắt hai mắt đẫm lệ mông lung, “Hoàng Thượng?”
“Không cần nói chuyện.” Tuyên Đế thở dốc thô nặng, gân xanh nhô lên từ cánh tay đến bàn tay, khuôn mặt cực lực ức chế trông có chút dữ tợn. Tri Y chưa từng nhìn thấy tình cảnh này bao giờ, muốn rời khỏi ôm áp dò hỏi, nhưng vẫn bị đôi tay cứng thiết cánh tay chặt chẽ khống chế, “Trẫm mắc mưu.”
Thanh âm Tuyên Đế trầm thấp phảng phất như chôn giấu một ngọn lửa, gấp gáp dâng lên tỏa ra, trong lúc nói thậm chí đôi môi không chịu khống chế tới gần da thịt bên gáy Tri Y, khẽ liếm láp cắn nhẹ, mang đến một chút đau đớn và loại cảm thụ kỳ diệu không thể nói lên lời.
Không tự giác Tri Y gọi một tiếng mềm như bông, ngã vào trên vai Tuyên Đế.
Nhưng Tuyên Đế vẫn ôm nàng chặn chẽ, trừ bỏ khẽ gặm cắn cần cổ non nớt trắng nõn của nàng cũng không làm thêm động tác nào khác, chỉ là gân xanh trên tay càng thêm căng chặt, hiển nhiên đã dùng ý chí nhận nại cực lớn.
Ý chí đều dùng để nhẫn nại, lực đạo không thể kiềm chế ngày càng nặng, không bao lâu Tri Y cảm giác da ở chổ đã bị trầy ra, có lẽ còn chảy máu, nhịn không được nhẹ giọng run run nói: “Hoàng Thượng, đau……”
Tuyên Đế cả kinh, mới phát hiện bên môi vị máu nhàn nhạt . Trong mắt hiện lên tia áy náy, nhanh chóng đẩy Tri Y ra, thanh âm khàn khàn nói: “Nàng rời đi trước, để An Đức Phúc đưa mấy thùng nước lạnh vào.”
Tuy rằng chưa từng trải qua loại chuyện này bao giờ, Tri Y cũng đại khái đoán ra hẳn là Tuyên Đế đã trúng một thứ tương tự như xuân dược, nghe vậy cũng không động đậy, nhấp môi nói: “Ngâm nước lạnh có tác dụng không?”
Tuyên Đế ngước mắt nhìn nàng một cái, đâm vào mắt là một mảnh thủy quan cùng nhu mị, thiếu chút nữa không nhịn được mạnh mẽ bế người lên. Nhẫn nại dời mắt, nặng nề nói: “Có tác dụng, mau đi ra, ngoan.”
Thoáng nhìn đáy mắt đỏ sậm của Tuyên Đế, Tri Y bị hoảng sợ, mới ý thức được vì mình, người trước mắt áp lực tột cùng đến mức nào.
“Hoàng Thượng.” Nàng bỗng nhiên tới ôm lấy Tuyên Đế, “Vạn nhất nước lạnh không giải được? Vạn nhất có tổn hại gì tới thân thể thì sao? Dù sao chúng ta sớm đã thành hôn, vì cái gì Hoàng Thượng còn muốn nhẫn?”
“Hàm Hàm……” Tuyên Đế nhẹ lẩm bẩm một tiếng, rõ ràng đã dùng hết sức lực, lại như cũ bảo trì ôn nhu vỗ lên khuôn mặt thiếu nữ, “Trẫm trúng dược, sẽ không khống chế được bản thân, trẫm không nghĩ sẽ làm nàng bị thương.”
Tri Y lắc đầu, hơi hơi mỉm cười, “Không có việc gì, nhiều nhất chỉ đau một chút, Hoàng Thượng cũng sẽ không thật sự ăn ta. Nếu nước lạnh không thể giải, Tri Y không nghĩ nhìn phu quân mình đi tìm nữ tử khác, vẫn là…… Hoàng Thượng truyền An Đức Phúc chuẩn bị nước ấm tới cho chàng……?”
Thu được ánh mắt nửa hoài nghi nửa trêu chọc của Tri Y, Tuyên Đế dở khóc dở cười, nhưng phản ứng của thân thể không áp chế được. Thấy Hoàng Hậu của mình đã nói đến mức này, còn chủ động cởi áo tháo thắt lưng, hai mắt Tuyên Đế đỏ bừng, không kiềm chế bản thân nữa, đi nhanh tới bế người lên, dưới tiếng kinh hô của thiếu nữ trực tiếp vứt người lên nệm giường.
Phía dưới lót tầng nệm thật dày, tuy thế Tri Y vẫn bị đau, đảo mắt nhìn thấy bộ dáng người vừa kéo đai lưng vừa đi tới chỗ mình, đột nhiên thấy hơi sợ hãi, rụt vào trong giường.
Nàng…… Hiện tại hối hận còn kịp không?
“Tri Y xác định, sẽ không hối hận sao?” Tuyên Đế lại thay nàng hỏi ra những lời này.
Tri Y trố mắt, thoáng nhìn bộ dáng Tuyên Đế nhẫn nại thống khổ, lại gật đầu, “Ta là thê tử của Hoàng Thượng, vì sao phải hối hận?”
Nhìn nàng thật sâu, vội vàng trong mắt Tuyên Đế bỗng nhiên dừng lại, cho dù tình triều trong thân thể vẫn còn, những hắn cũng không chút nghĩ ngợi sẽ xúc phạm thiếu nữ trước mặt đã một lòng vì hắn.
Cúi người áp lên, nhiệt khí nóng bỏng đánh úp lại, bên môi Tuyên Đế lộ ra nụ cười khẽ, “Vì Hàm Hàm cởi áo tháo thắt lưng là chuyện trẫm nên làm, sao có thể để Hàm Hàm lao lực? Không ngoan, nên phạt.”
Tuyên Đế lúc này ngược lại làm cho người không nhìn ra đang bị dược vật khống chế hay là phát ra từ bản tính. Bở vì hắn vẫn thong thả ung dung cởi bỏ đai lưng của Tri Y, lại chậm rãi rút ra, như kéo tơ lột kén, cực kỳ tinh tế kiên nhẫn.
Vạt áo như cánh hoa mở ra khi thắt lưng chậm rãi rút ra, lộ ra yếm màu trắng. Lạnh lẽo thấm nhập da thịt, Tri Y ngượng ngùng rút vào đệm chăn, cẳng chân khẽ đạp.
Tuyên Đế theo đó nắm lấy cẳng chân nàng, “Nhìn trẫm, quá mức nóng vội, đã quên cởi giày cho Hàm Hàm.”
Chờ khi giày được cởi ra, quần dài kéo lên, da thịt oánh nhuận dưới ánh nến như ngọc sáng trong, mười ngón chân cuộn lại, bộ dáng thẹn thùng mà đáng yên, làm Tuyên Đế không tự giác nắm lấy đôi chân ngọc nhỏ nhắn tinh xảo thưởng thức hồi lâu.
Quả thực Tri Y vừa xấu hổ vừa giận dữ, đây là nơi cực kỳ tư mật của nữ tử từ trước tới nay, thế nhưng giờ phút này bị người nắm trong tay chơi đùa, tùy ý thưởng thức, thật sự cực kỳ làm càn, nàng vừa thẹn vừa gấp, mềm mại gọi vài tiếng cũng không ngăn được, dứt khoát không nhìn thêm nữa.
Chú ý tới động tác của nàng, Tuyên Đế thấp thấp cười, rõ ràng gân xanh trên tay chưa bao giờ rút đi, thế nhưng thời khắc này lại có thể luôn bảo trì động tác chậm rì rì, đáy mắt là một mạnh đỏ sậm, tương phản cực lớn với bộ dáng làm người không nhịn được lông tơ dựng đứng, thực sự quá mức đáng sợ.
“Là trẫm sơ sót Hàm Hàm, đừng vội.” Tuyên Đế thả đôi chân trong tay, liền đem đai lưng vừa rồi cởi xuống chia làm hai nửa, không đợi Tri Y kinh hãi, từ từ đem nó quấn lên đôi tay mảnh khảnh của Tri Y, vừa vặn cột vào hai cây cột ở đuôi giường.
Rốt cuộc Tri Y cũng có chút hoảng hốt, giãy giũa mãi cũng không chút sứt mẻ, thanh âm run rẩy cảng thêm lợi hại, mang theo âm cuối thật dài, “Hoàng Thượng, chàng…..muốn làm cái gì a?”
“Đương nhiên là yêu thương Hàm Hàm của trẫm.” Trong giọng nói của Tuyên Đế vẫn mang thở dốc, lại cực kỳ ưu nhã, không nhanh không chậm, bộ dáng vừa xa lạ lại quên thuộc.
Thấy Tri Y trừng đôi mắt tròn xoe hàm chứa thủy quang căm tức nhìn mình, Tuyên Đế không chút hoang mang đối diện, cố định thiếu nữ trên giường, sau đó dùng đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi đẩy yếm trắng thêu đồ án đáng yêu ra.
Bị coi thành đồ ăn từng bước lột ra, loại trải nghiệm này trước nay chưa từng có, Tri Y xấu hổ thiếu chút nữa khóc ra, lại tháy Tuyên Đế dùng ánh mắt kinh ngạc cảm thán tán thưởng nhìn mình, lờ nói ra vô cùng hương diễm ngả ngớn, “Ủng tuyết thành phong, noa hương tác lộ.”
“Dung tô niên kỷ thiệu hoa, xuân áng song phong ngọc hữu nha.”
“La y giải xử kham đồ khán, lưỡng điểm phong tư tín tối đô, tự hoa nhụy biên bàng vi quân đại mạo, Ngọc Sơn cao xử, tiểu chuế san hô.
Một câu tiếp một câu, Tri Y cũng không biết ngày thường hắn thích xem sách trong đó lại còn có dâm từ diễm ngữ.
Bàn tay to dày rộng ấm áp bình thản từ bụng nhỏ hướng lên trên, trải qua khe rãnh nhợt nhạt, lòng bàn tay theo đó leo lên, nhẹ nhàng chậm rãi vân vê, cực kỳ ôn nhu. Làm thân thể thiếu nữ theo đó phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, Tuyên Đế câu môi cười, cúi người xuống, đem ngọc mầm bên trên ngậm lấy, phun ra nuốt vào liếm láp, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gặm cắn, khoái cảm hỗn loạn nhè nhẹ đau đớn làm thiếu nữ chưa từng trải qua chó chút mờ mịt thấ thố, cực kỳ bất lực, vài lần muốn nghiêng thân tiến vào đệm chăn, thân thể lại bị đôi tay cực kỳ hữu lực giam cầm giữ lại.
Môi lưỡi đùa bỡn song châu đáng thương đủ rồi, Tuyên Đế vừa lòng nhìn chúng nó đỏ bừng, ngược lại công kích xuống bụng nhỏ không nhịn được run rẩy vô cùng bóng loáng.
Cái miệng nhỏ của Tri Y bẹp ra, biểu tình rất ủy khuất, đôi mắt chớp vài cái, rốt cuộc không nhịn được rớt nước mắt. run rẩy vừa khóc vừa nói: “Hoàng Thượng còn, còn cố ý tra tấn người……”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 114
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 116