Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102: Đại hôn

Dưới sự giận dữ Thái Hậu cấm hai người gặp lại, quả thực một tháng trước đại hôn Tuyên Đế không gặp được Tri Y một lần nào.

Mới đầu Tuyên Đế còn nghĩ Tri Y sẽ tìm cơ hội trộm gặp mình một lần, nào biết tiểu cô nương xấu tính cả ngày ở trong Kính Hòa Cung được Thái Hậu dỗ dành đến vui quên cả trời đất, hơn nữa có Nghi Nhạc ở giữa làm khó dễ, nói cái gì mà sau khi đại hôn cả ngày đều có thể thấy cũng không kém một tháng này, nên không nghĩ tới chuồn ra ‘gặp lén’. Chờ tới lúc vào Tín Vương phủ…… Có hai người Tín Vương và Cảnh Mân, lại càng đừng nghĩ sẽ gặp được.

Trước mười ngày Tri Y vào ở trong Tín Vương phủ, rốt cuộc toàn bộ kinh thành bắt đầu bận rộn. Đặc phái viên hoàng cung nối liền không dứt trước cửa Tín Vương phủ, tới tới lui lui, không phải ban thánh chỉ thì là đưa hạ lễ thiên gia. Đã là ở Tín Vương phủ, Tín Vương phủ tạm thời đảm đương là nhà mẹ đẻ của Tri Y, chỉ là phu thê Tín Vương không thể lấy lễ của phụ mẫu, rốt cuộc Tín Vương cũng là huynh đệ Tuyên Đế.

Trải qua gần một năm sửa trị, không còn ai dị nghị đối với chuyện rõ ràng nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu tương lai vẫn còn mà lại xuất các từ nơi khác, nhiều lắm chỉ nhỏ giọng nói một câu vì đại hôn lần này, Hoàng Thượng phá rất nhiều quy củ.

Đêm trước đại hôn, giờ Hợi Tuyên Đế phái quan viên Lễ Bộ bái thiên địa, cáo tế Thái Miếu, trong lúc để cung nhân hầu hạ thay long phượng cung bào. Đợi khi nội thị hồi bẩm mới chậm rãi đi về phía Kính Hòa Cung, hành lễ thật sâu với Thái Hậu, nói ra chi ngữ nghênh thú Hoàng Hậu như trước.

Thái Hậu cũng mặc cung trang chính thức, mắt phượng hơi nheo, biểu tình trang trọng, yên lặng nghe một lát sau hơi gật đầu, thủy quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Mong chờ hơn mười năm, cuối cùng cũng chờ được đến giờ phút này.

Cùng lúc đó, Tri Y cũng kẻ mi tô son đội mũ phượng, đông châu rất lớn với rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, tôn lên vẻ uy nghi không thể nhìn gần. Tín Vương phi chăm chú nhìn hồi lâu, tự mình cầm bút vẽ hoa điền là ba cánh hoa sen giữa trán Tri Y, tinh tế nhìn lại nhiều thêm một tia nhu mỹ và kiều tiếu của tiểu cô nương nên có.

“Nhìn như vậy, ngược lại đã quên Tri Y của chúng ta còn chưa cập kê.” Ý bảo Tri Y nhìn gương, động tác của Tín Vương phi mềm nhẹ giúp nàng sửa sang lại nhưng chi tiết nhỏ không đáng kể, “Hôm nay xuất giá từ Tín Vương phủ, ngày sau, Tín Vương phủ là nhà mẹ đẻ của Tri Y, đến ngày lại mặt, đừng sai chỗ.”

Lời nói vừa ra, một đám nha hoàn ma ma vây xung quanh cười nhẹ ra tiếng, lời này của Vương phi cũng không phải là vui đùa.

Tri Y cũng cười, cảm giác khẩn trương nhạt đi một chút. Người trong gương trải qua một phen tỉ mỉ ăn diện, hơn nữa chiều cao cũng không khác thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, nhìn qua nghiễm nhiên là thiếu nữ đến tuổi xuất các. Mũi quỳnh mắt hạnh, da tuyết má ngọc, mười ngón nhỏ dài điểm màu hồng của sơn móng tay, hai tai là khuyên tai huyền tích châu càng tôn da thịt oánh nhuận.

Thiếu chút nữa nàng không nhận ra người trong gương là mình, mũ phượng hoa mỹ trên đầu rất nặng, mặt trên khắc phượng hoàng đón ánh sáng, giương cánh muốn bay.

“Vương phi.” Thị nữ trong phủ vào cửa nhẹ hành lễ, ôn nhu nói, “Bên ngoài tổng quản đã tuyên chỉ xong, đang chờ Hoàng Hậu nương nương ra ngoài.”

Tín Vương phi gật đầu, “Đừng trì hoãn canh giờ, chúng ta ra ngoài chờ. Từ ma ma Liên Hương, đỡ Hoàng Hậu nương nương ra cửa.”

Bên ngoài đại đường cũng có một vòng người vây quanh, Tín Vương đứng thẳng ở chủ vị, hai bên trái phải là Cảnh Thừa Cảnh Mân. Nhìn thấy Tri Y ra, Cảnh Mân kích động thiếu chút nữa lên tiếng gọi nhầm, bị Cảnh Thừa tay mắt lanh lẹ giữ chặt, lúc này mới yên tĩnh lại.

Mấy nữ quan thần sắc trang nghiêm chờ tại chỗ, trong đó một vị đỡ Tri Y, có người tuyên đọc bảo văn sắc phong, dâng kim sách.

Khâm Thiên Giám canh giữ ở bên ngoài hồi lâu, mắt thấy lễ đã làm gần xong lúc này mới phóng thấp thanh âm bén nhọn, cười nói: “Giờ lành tới rồi, Hoàng Hậu nương nương, nên khởi kiệu.”

Tín Vương phi đi theo tới bên kiệu hoa, thị nữ bên người nâng khăn voan, quả táo và một thanh kim như ý.

Ôn nhu phủ khăn lên cho Tri Y, Tín Vương phi đem một bọc nhỏ điểm tâm và quả táo cùng nhét vào trong lòng Tri Y, thấp giọng nói: “Một ngày này rất vất vả, đói bụng thì ăn trước chút lót bụng, nếu thật sự quá mệt mỏi có cơ hội thì nghỉ ngơi một chút. Đừng để đến lúc đó rượu hợp cẩn còn chưa uống, mệt đến mức ngất đi.”

Tín Vương phi là người từng trải, từ giờ Tý sáng đến đêm không biết có bao nhiêu lễ nghi rườm rà, lúc trước nàng ấy làm Vương phi đã thiếu chút nữa mệt đến không dậy nổi, càng đừng nói Tri Y là đại hôn Đế hậu, đau lòng thì nàng ấy cũng chỉ có thể lén phân phó mấy ma ma đi theo tìm cơ hội giúp Tri Y xoa bóp thả lỏng.

Tri Y gật đầu, liếc mắt một cái nhìn huynh đệ Cảnh Thừa hành lễ phía sau Tín Vương, lại quét một vòng nhìn thị vệ khí vũ hiên ngang xung quanh, xoay người vào kiệu.

Phượng kiệu mười sáu người nâng vững vàng khởi bước, phía trước đứng đầu có thị vệ cầm trong tay phượng đầu đề lô* dẫn đường, sau đó là thống lĩnh thị vệ mang đội thừa kỵ theo bảo vệ, tiếp theo là của hồi môn trải dài hơn mười dặm.

*(editor vẫn chưa tìm ra được là gì, có độc giả nào biết thì góp ý giúp editor nha >~<)

Tín Vương nhìn theo một lát, sau đó phi thân lên ngựa, từ một đường khác tiến cung trước chuẩn bị nghênh đón cùng Tuyên Đế.

Bá tánh hai bên đường vui vẻ đưa tiễn, khi cung tiễn phượng kiệu thành thành thật thật an an tĩnh tĩnh, chờ khi không thấy phượng kiệu ở chỗ rẽ, nhìn thấy phía sau là của hồi môn chạy dài không dứt náo nhiệt vô cùng, một đường nhìn phượng kiệu đã vào hoàng cung, của hồi môn còn chưa ra hết khỏi Tín Vương phủ bên kia.

Tri Y ôm quả táo, không biết lắc lư trong phượng kiệu bao lâu, ước chừng chợp mắt một chút đã nghe được tiếng tung hô rung trời và tiếng người bên ngoài hành lễ. Ngay sau đó có người nhét vào tay nàng một bảo bình, tiếp tục để nàng ôm. Tri Y chán đến chết lắc lắc hai cái, bên trong tràn đầy trân châu vàng bạc phát ra tiếng va chạm.

Trước đó đã có không ít người nói cho nàng nghe đủ loại lễ chế vào ngày đại hôn, Tri Y mơ mơ hồ hồ miễn cưỡng bắt được trọng điểm, biết trước khi chân chính vào Phượng Nghi Cung, nàng và Hoàng Thượng sẽ không chạm mặt.

Bên ngoài đám người Từ ma ma ngẫu nhiên sẽ nhẹ giọng dò hỏi có nơi nào không khoẻ, Tri Y nhất nhất lên tiếng.

Không biết được chỉ dẫn quỳ lạy bao nhiêu lần, thiếu chút nữa Tri Y cảm giác đầu cũng không phải của mình. Dường như từ phần eo trở lên đã bị đông cứng như đá, thật vất vả chờ đến lúc ngồi trên giường trong tẩm điện Phượng Nghi Cung, sớm đã nước mắt lưng tròng.

“Ai da tiểu chủ tử của ta, không thể tùy ý lộn xộn.” Từ ma ma ngăn nàng đưa tay xoa bóp bả vai, “Chỗ nào không thoải mái, phân phó cho bọn nô tỳ là được.”

“Đúng vậy cô nương, ngài khát không? Nô tỳ cho người dâng trà đến đây, lập tức Hoàng Thượng sẽ đến, để nhuận hầu trước.”

Từ ma ma giận nàng ấy, “Sao còn gọi cô nương? Nên đổi xưng hô.”

Liên Hương Tích Ngọc ngẩn ra, đồng thời cười nói: “Hoàng Hậu nương nương ——”

Mới uống hai ngụm trà, bên ngoài có thanh âm vang lên lần thứ hai, đúng là Tuyên Đế tới.

Tri Y còn chưa hoàn hồn, đã cảm giác vị trí bên cạnh hơi trùng xuống, một người thân hình cao lớn ngồi xuống, sau đó ngồi ở bên người. Long Tiên Hương mơ hồ bay lượn xung quanh, làm lòng nàng yên ổn.

Kim như ý được chuyển đến tay Tuyên Đế, hô hấp của Tri Y chợt dừng lại, nhìn bên dưới khăn voan Tuyên Đế đưa tay cầm lấy, dừng một lát quyết đoán nhấc khăn voan lên.

Cách một ngày, cuối cùng có thể ‘lại thấy ánh mặt trời’, Tri Y bị ánh nến sáng ngời trong phòng làm cho hốt hoảng, chớp mắt cho quen với ánh sáng, lông mi như điệp tung cánh, lộ ra một mảnh tinh quang, sau đó nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía Tuyên Đế.

Tuyên Đế bình tĩnh chăm chú nhìn tiểu Hoàng Hậu của mình, một tháng không gặp, trừ bỏ nhớ nhung, lần này càng nhiều hơn là kinh diễm. Khuôn mặt vốn mang nét trẻ con của Tri Y sau khi được vẽ mi tô son thoa phấn khí chất lập tức có thay đổi lớn. Có chút ngây ngô giữa bé gái và thiếu nữ, nhưng đúng là loại ngây ngô phong tình này lại mang theo chút không tự biết đúng là dụ hoặc cực hạn với hắn.

Tóc như mây, mày như họa, dung mạo không có khuyết điểm. Mắt Tuyên Đế lộ ra tán thưởng, đây chính là “Đào hoa hảo, chu nhan xảo, phượng bào hà bí uyên ương áo. Đông phong tống, hương vân nghênh, ngân thoa kim điền trân châu bình. Châm thanh tửu, thiêm hồng chúc, phong nguyệt phương phỉ, cẩm tú nghiên trang, tiếu, tiếu, tiếu.”

Tình cảnh này, ước chừng giống y như trong sách đã nói.

Có cung nhân tiến lên giúp Tri Y gỡ mũ phượng xuống, đặt lên án.

“Hoàng Thượng.” Ma ma cười khanh khách bưng một đĩa bánh nửa sống nửa chín lên, Tuyên Đế lấy một cái đưa cho Tri Y, hai người đồng thời cắn xuống.

Ma ma kia bảo trì gương mặt tươi cười, thấy hai người chậm rãi ăn bánh xong, rồi nói thêm vài câu hãm nghĩa cát tường hành lễ lui ra.

Sau đó là uống rượu hợp cẩn, chờ mấy ma ma lạ mặt và lễ quan trong tẩm điện lui ra, Tri Y mới hơi thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Bánh vừa rồi cứng quá, chỗ nào là nửa sống nửa chín, rõ ràng sống nguyên.”

Tuyên Đế hơi câu môi, mấy người Từ ma ma cũng mỉm cười không nói, Tri Y nhìn một lát mới phản ứng được ý tứ này, tức khắc mạt đỏ ửng đáng yêu lan đến tận tai.

Cười nhẹ một tiếng, Tuyên Đế phân phó người chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm ôn ngọc ở tẩm điện, quay đầu nói với Tri Y: “Đi tắm gội trước.”

Theo bản năng Tri Y hỏi: “Hoàng Thượng thì sao?”

“Hả?” Tuyên Đế buồn cười nhìn nàng, “Tri Y muốn tắm cùng trẫm?”

“Có gì không thể?” Gan của tiểu Hoàng Hậu thật sự rất lớn, rất chủ động mời người cùng tắm gội.

Mắt thấy thần sắc Tuyên Đế không đúng, Từ ma ma thầm nghĩ không đúng, vội cười nói: “Hoàng Hậu nương nương mệt mỏi cả ngày rồi lúc trước còn nói trời nóng ở trong phượng kiệu thân mình không thoải mái. Vẫn là nương nương đi tắm gội trước, ngày mai còn nhiều việc phải làm nữa.”

Lần thứ hai nghe xưng hô như thế, Tri Y vẫn không quen lắm, nghĩ đến từ hôm nay trở đi xưng hô Hoàng Hậu này sẽ cột chung một chỗ với Hoàng Thượng, tự nhủ trong lòng, một chút cảm xúc không rõ chợt xuất hiện. Dường như có chút hân hoan, lại có chút hốt hoảng.

Khôi phục thần sắc ngày thường, Tuyên Đế gật đầu, nhìn Tri Y được chúng cung nữ vây quanh đến bể tắm ôn ngọc.

Bể tắm này do Tuyên Đế cố ý sai nguoeif chế tạo

Trên bể tắm rải rác cánh hoa, không nhiều, điểm xuyết đúng chỗ, đều là hoa làm thuốc, dùng để tắm gội có thể bổ khí dưỡng thân.

Vừa ngâm vào nước, Tri Y cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới được thả lỏng, từ chân lên đến tóc đều cảm thấy sung sướng. Đúng như Từ ma ma nói, hôm nay thật sự quá mệt mỏi, mệt đến nỗi nàng còn chưa nghe rõ Thái Hậu nói thời gian nàng và Hoàng Thượng đến hành lễ với Thái Hậu.

“Hoàng Hậu nương nương, có cần bọn nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội không ạ?” Lên tiếng chính là cung nữ mới vào Phượng Nghi Cung , dưới mấy người Liên Hương Tích Ngọc, là nhị đẳng cung nữ.

Tri Y tùy tay xẹt qua mặt nước, hơi nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Không cần, các ngươi đi xuống trước đi, chờ lát nữa ta lại gọi các ngươi.”

Mấy cung nữ nhìn nhau, thuận theo lui ra. Đương nhiên các nàng biết tối nay Hoàng Thượng không có khả năng động phòng với Hoàng Hậu, tóm lại Hoàng Hậu còn quá nhỏ. Nhưng nhìn tư thế này của Hoàng Hậu nương nương muốn vứt Hoàng Thượng ở một bên? Kể cả không động phòng, này cũng quá……

Rất nhanh Tuyên Đế đã tắm rửa xong, tĩnh tọa ở bên giường, mặc dù không nói một lời, hai tròng mắt cũng lộ ra một cổ nhu ý, làm An Đức Phúc nhìn không tự giác cũng mỉm cười.

“Hoàng Thượng, có cần để bọn nô tỳ sắp xếp lại giường không ạ?” An Đức Phúc kiến nghị.

Không biết từ chỗ nào Hoàng Thượng của bọn họ từ biết cô nương thích ngủ, nửa tháng trước đại hôn chiêu mộ một đám người giỏi tay nghề chế tạo gấp gáp ra một giường phượng bên ngoài không khác bình thường nhưng bên trong có thiên cơ, khi hắn sắp xếp người người dọn dẹp đã từng nhìn một lần, khi giường mở ra sẽ trở thành một đóa ngọc hoa vô cùng xinh đẹp.

Tuyên Đế lắc đầu, “Không cần, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ ——”

Đợi lâu không thấy, tâm tư Tuyên Đế cũng không còn yên lặng như dĩ vãng, muốn tìm quyển sách lật xem. Nhưng mới là ngày đầu tiên Phượng Nghi Cung có người vào ở, nào nghĩ được đến việc đặt sách trong tẩm điện, tìm không có kết quả, lại đợi một khắc, nhìn canh giờ cảm thấy có chút không đúng, dứt khoát đứng dậy đi về hướng bể tắm.

Ngoài bể tắm có sáu cung nữ canh giữ, thấy Tuyên Đế vội nhún người hành lễ.

“Hoàng Hậu đi vào đã bao lâu?”

“Đã hơn hai khắc, bọn nô tỳ đi vào nhìn qua hai lần, Hoàng Hậu nương nương nói là muốn ngâm mình thêum một lát.”

Tuyên Đế mỉm cười lắc đầu, ngừng động tác của các nàng ấy, xốc lên tầng màn sa hơi mỏng cất bước đi vào.

Quả nhiên, tiểu Hoàng Hậu của hắn nửa ngồi trong bể tắm, vùi đầu nằm bên cạnh ao, lộ ra nửa khuôn mặt nho nhỏ oánh nhuận đáng yêu, tóc bên cổ hơi ướt, đã ngủ.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 101

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 103

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK