Chương 132: Phiên ngoại 4
Tri Y nhập nhèm mở mắt, vô ý thức sờ soạng sang bên cạnh, không có một bóng người.
Nàng lập tức tỉnh táo hơn nhiều, xoa xoa hai mắt, nhất thời cũng không phát hiện thân thể không đúng, ánh mắt bị bài trí đơn giản độc đáo quanh mình hấp dẫn.
Đây hình như…… Là một cái sơn động? Vách động bóng loáng, trong suốt sáng trong, không biết chất liệu trong đó là gì. Trên đỉnh có mấy chỗ thạch nhũ, ngũ sắc tỏa sáng, Tri Y không ngừng chớp mắt, dường như xuyên thấu qua vách đá thấy loáng thoáng thân ảnh mình, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nàng có chút ngốc, đây là Đình Chi ca ca cho nàng kinh hỉ sao?
Nỗ lực ngồi dậy, lúc này Tri Y mới phát hiện dưới thân là một giường ngọc thạch, tay dán lên trên còn có thể cảm thấy hàn ý trong đó từ từ lộ ra. Ngạc nhiên chính là, đặt mình trong tình cảnh băng thiên tuyết địa như vậy thế nhưng nàng không cảm thấy một tia rét lạnh nào.
Dưới giường ngọc thạch không có giày, Tri Y không rảnh lo chuyện này, nhấc chân nhảy xuống, lại đánh giá sai khoảng cách dưới mặt đất, ‘ai nha’ một tiếng ngã xuống đất.
Tri Y ngây người một lát, một lát rốt cuộc nhớ tới việc đánh giá tay mình, bừng tỉnh phát hiện tay nhỏ ngoài dự liệu. Bàn tay nho nhỏ, lòng bàn tay dị thường mềm mại, nàng nhéo năm tay nho nhỏ của mình, nhớ tới trước kia lúc chăm sóc tam bảo, bước đầu đánh giá bộ dáng hiện giờ của mình đại khái trên dưới hai tuổi……
Tri Y hơi hoảng loạn sợ hãi, từ sau khi Thái Tử có thể chủ sự, nàng và Tuyên Đế rất ít khi ở trong cung. Khắp nơi du ngoạn không có câu thúc, nàng dần dần buông bỏ uy nghi Hoàng Hậu nhiều năm, sớm bị Tuyên Đế sủng đến mức càng thêm trẻ con, lúc này mắt mèo mở to không biết khi nào đã nước mắt doanh tròng.
Đợi đến khi có người nghe tiếng động đi vào, nhìn đến đó là một con tiểu đoàn tử bò trên mặt đất mặt muốn khóc không khóc bộ dáng.
Hắn cảm thấy tình cảnh này có chút buồn cười, nhịn nhẫn vẫn nghẹn ý cười lại, vài bước tiến lên, “Tiểu sư thúc?”
“…… Hả?” Tri Y ngơ ngác nhìn lại, trước mặt là một thanh niên hoàn toàn xa lạ, một thân trường bào màu xanh bên hông đeo trường kiếm, giữa mày có một cỗ anh khí, “Ngươi là ai?”
Lời nói vừa ra, nàng mới biết thanh âm mình cũng trở nên nãi thanh nãi khí, tinh tế mềm mại, giống kẹo đường ngọt ngấy.
“Tiểu sư thúc không biết ta cũng là bình thường, đây là phù đưa tin sư thúc tổ để lại cho ngài. Lão nhân gia hắn muốn ra ngoài mấy ngày, để mấy người chúng ta chiếu cố cuộc sống hàng ngày của tiểu sư thúc.” Trong lời nói chứa đầy cung kính, ánh mắt thanh niên không rời thân ảnh mềm mại nho nhỏ trước mặt, vừa yêu thích lại ngạc nhiên.
Nửa tháng trước hắn từng tự thân lãnh hội sự thần kỳ của vị tiểu sư thúc này.
Tiểu sư thúc không phải là thân sinh của sư thúc tổ, mà là nữ anh sư thúc tổ ra ngoài mang về từ dưới chân núi. Vốn dĩ ít nhất là sau bốn năm tuổi mới thích hợp trắc linh căn, không nghĩ tiểu sư thúc nghịch ngợm, vừa mới học đi đường đã cầm hạt châm trắc linh căn đi chơi đùa, kể quả trong hạt châu hiện ra linh quang cực lớn, linh khí bức người, mới biết vị tiểu sư thúc này là linh căn hệ lôi biến dị trời sinh.
Lôi Tiêu chân nhân đại hỉ, lập tức mặc kệ lời khuyên thu tiểu sư thúc làm đệ tử chân truyền. Chẳng qua bởi vì tuổi tiểu sư thúc còn nhỏ, còn chưa có biện pháp tu tiên, chỉ có thể tạm thời đặt ở chỗ này của sư thúc tổ giáo dưỡng.
Nửa tháng trước Thái Thanh chân nhân đến hậu kỳ Độ Kiếp, đưa tới lôi kiếp, vốn dĩ đã chuẩn bị tất cả bảo khí độ kiếp, nhất đinh có thể bình an vượt qua. Ai cũng không nghĩ tới lần lôi kiếp này ra bài không theo lẽ thường, một đạo tử kim thiên lôi cuối cùng làm mọi người kinh hô, Thái Thanh chân nhân cũng nghĩ mình muốn ngã xuống ở đây, nhưng không biết vị tiểu sư thúc này như thế nào lại một mình trộm đi trận pháp trấn sơn, tiến vào đại trận, chặn lại lôi kiếp cho Thái Thanh chân nhân.
Mấu chốt là, vị tiểu sư thúc này không phải cố ý chắn thay, chỉ là đứng ở phụ cận chỗ đó, lôi kiếp lại tự dẫn đến người nàng. Không chỉ không bổ xuống tiểu sư thúc, dường như còn cào ngứa làm tiểu sư thúc vỗ tay hoan hô, mềm mại nói: “Thú vị, lại đến.”
Thái Thanh chân nhân có thể bình an độ kiếp, sau khi phi thăng hết sức cảm kích cúi đầu với tiểu sư thúc. Xong việc sư thúc tổ và đám người chưởng môn cũng kiểm tra cho tiểu sư thúc, kiểm tra ra không chỉ không có việc gì, còn không duyên cớ lấy được một ít tu vi, chẳng qua bởi vì tiểu sư thúc còn nhỏ chưa học qua bất kỳ công pháp gì nên không có biện pháp điều động thôi.
Việc này khiến cho trên dưới Thiên Thần Tông ồ lên, mọi người bị chưởng môn nghiêm lệnh cấm lan truyền ra ngoài. Mọi người đều nói vị tiểu sư thúc này là sủng nhi của Thiên Đạo, trờ sinh làm tiên, cho nên căn bản không sợ lôi kiếp.
Tri Y không biết hình tượng bản thân ở trong lòng thanh niên trước mặt cao lớn như thế, phù đưa tin đối với nàng rất mới mẻ thần kỳ, sai khi nghe xong vài lời nói xa lạ, nàng để tùy thanh niên ra tay. Bên ngoài có một thác nước từ trên trời đổ xuống, hơi nước mờ mịt, hoa cỏ chim chóc náo nhiệt, giống như tiên cảnh. Nàng hơi hoảng hốt, cảm thấy bản thân không biết đã thấy cản tượng này khi nào.
Lấy lại tinh thần, Tri Y nhớ tới không biết giờ phút này Tuyên Đế ở đâu, càng thêm hoảng loạn.
Rõ ràng nơi này khác nơi mình ở……. Phật gia có nói đến 3000 thế giới, chẳng lẽ đột nhiên nàng tới một thế giới khác sao?
Nhưng kể cả nơi này là tiên cảnh, nàng cũng không muốn tách khỏi Hoàng Thượng.
Bỗng nhiên Tri Y nhanh chân chạy đi, làm thanh niên cả kinh, lại thấy tiểu đoàn tử chạy tới bên vách núi, nhìn thác nước cao tận trờ kia, biểu tình trên mặt chốc lát kinh hoàng chốc lát lại tràn ngập mong đợi, làm hắn nghi hoặc không thôi.
“Tiểu sư thúc, ngài muốn tìm cái gì?”
“Đình Chi ca ca……” Tri Y nhẹ lẩm bẩm, trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, biểu tình bi thương, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác giống như mất đi sinh khí trong nháy mắt.
Thanh niên lo lắng không thôi, hắn nghe được rất rõ ràng sưng hô kia, vội nói: “Tiểu sư thúc muốn tìm người? Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Thanh Quang khẳng định cùng các sư huynh đệ giúp ngài tìm.”
Lúc trước chưởng môn đã từng nói qua lấy lai lịch thần bí và đặc thù của tiểu sư thúc, đã là sủng nhi của Thiên Đạo, có chỗ khác hẳn với thưởng nhân đúng là bình thường. Tuy rằng tiểu sư thúc mới hơn hai tuổi, nhưng có ký ức khác cũng không hoàn toàn kỳ quái.
Đôi mắt Tri Y đột nhiên sáng lên, “Có thể tìm sao?”
Thanh niên không chịu nổi ánh mắt sáng lấp lánh chờ đợi của tiểu đoàn tử này, nhìn xuống suy nghĩ muốn đưa tay lên xoa đầu nhỏ, không ngừng gật đầu: “Đương nhiên, tiểu sư thúc yên tâm, chỉ cần hiện giờ người nọ ở Thiên Thần Tông, bảo đảm không đến một khắc là có thể tìm được. Nếu không ở Thiên Thần Tông thì……… gia tăng nhân thủ thì có thể tìm được không khoảng thời gian ngắn.”
Không đành lòng để tiểu đoàn tử thất vọng, thanh niên thay đổi ngữ khí.
Tri Y gật đầu như gà con mổ thóc, tâm tình vui vẻ lên nhiều, chung quy vẫn ôm một tia hy vọng: Nếu nàng đi tới nơi này, vì sao Đình Chi ca ca không thể chứ?
Chờ mong mãi, Tri Y và thanh niên xuống nui đi đến một ngọn núi khác cạnh quảng trường. Nơi này môn nhân càng nhiều, ánh mắt nhìn nàng quả thực tỏa sáng, làm Tri Y có cảm giác giống như là ……….đã từng nhìn thấy dần dần lại gần, trong mắt tán ra ánh sáng xanh của dã lang.
Nàng không khỏi cúi đầu buồn bã, đôi mắt đen bóng không lên tiếng nhìn bốn phía một vòng, không rên một tiếng.
Mọi người không biết ánh mắt nhìn linh vật của mình bị hiểu nhầm, còn tự cho là thân cận tiến lên chào hỏi, “Tiểu sư thúc.”
“Chào tiểu sư thúc, sao ngài lại xuống núi?”
“Tiểu sư thúc có việc muốn làm, giao cho chúng ta là được.”
…………
Thanh niên buồn cười để bọn họ tản ra, lập tức đi vào nơ có danh sách tông môn. Nơi này lục có tên họ của tất cả môn nhân Thiên Thần Tông, hắn cúi đầu nhìn lại, “Tiểu sư thúc muốn tìm người tên Đình Chi?”
Tri Y gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu, thanh âm mềm mại nói: “Có thể gọi Đình Chi, cũng có thể gọi là Cảnh Duệ.”
Nàng vừa lên tiếng, người phu trách thấy đứng dưới bàn đăng ký danh sách còn có một nhóc con, vội đứng dậy nhìn xem, thoáng nhìn nhóc con thịt đô đô ngọc tuyết đáng yêu, không khỏi tâm ngứa muốn xoa nắn hai cái, bị thanh niên ngăn trở, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đây là tiểu sư thúc của ta, ngươi muốn làm cái gì?”
Người nọ cười mỉa, “Không có gì, thấy đỉnh đầu của tiểu sư thúc có mảnh lá cây, muốn giúp ngài gỡ xuống mà thôi.”
Dứt lời ngưng thần, đem hai cái tên mới vừa rồi Tri Y nói viết lên lá bùa, kim quang tràn ra từ đầu ngón tay. Chỉ một thoáng sách trong phòng bay múa, như cuồng phong gào thét, rồi lại ngay ngắn trận tự xếp hàng, nhất nhất bay qua trước mắt người nọ.
Tri Y bị kỳ cảnh này hấp dẫn, không chớp mắt ngóng nhìn, khẩn cầu có thể thấy hai chữ ‘Đình Chi’ ‘Cảnh Duệ’ bên trên.
Ước chừng sau một nén nhang, mặt người nọ lộ vẻ khó khăn, “Người nọ đúng là ở Thiên Thần Tông không? Không sai tên?”
Tri Y hiểu bọn họ khẳng định không tìm được, tuy có thất vọng lại không hoàn từ bỏ, nghĩ thầm có lẽ Hoàng Thượng sau khi tới chỗ này sửa lại tên cũng chưa biết chừng………….
Trong lòng còn một tia may mắn, trên mặt nàng ủ rũ đạp đạp ra khỏi cửa, trông thấy thanh sơn như trụ trời quanh mình, vờn quanh quảng trường toàn bộ đại điện, trời quang một mảnh, quanh thân ẩn có mây trắng vờn quanh. Trời đất to như vậy có vẻ thật tịch liêu, đôi mắt nàng ủ rũ, nghĩ đến nếu ở chỗ này không nhìn thấy Hoàng Thượng của nàng Đình Chi ca ca của nàng, nước mắt nháy mắt rơi như mưa, liên miên không dứt.
Thanh niên nghe tiếng đuổi theo ra, trông thấy bộ dáng tiểu sư thúc yên lặng rơi lệ, chỉ thấy tiểu đoàn tử hơn hai tuổi vẻ phì nộn của trẻ con trên mặt chưa cởi, dường như có vẻ tâm như tro tàn, làm hắn vừa tò mò lại đau lòng.
“Tiểu sư thúc ngài…… Ngài đừng khổ sở, có lẽ người nọ không ở Thiên Thần Tông của chúng ta. Đợi chút, không, lập tức thanh quang liền triệu tập sư đệ sư muội, giúp ngài tìm người, ngài…… Ngài đừng khóc, nơi này của Thanh Quang còn có…… Có đường viên, ngài muốn sao?”
Bàn tay to rộng duỗi đến trước mặt, Tri Y nâng hai mắt đẫm lệ lên, nhìn thấy biểu tình ôn nhu của thanh niên lại có và phần giống Nhị bảo A yến của mình. Nhất thờ nàng không nhịn được, khóc càng thêm lợi hại, khụt khịt nghẹn ngào, làm thanh niên càng thêm sốt ruột, muốn thàm trấn an lại không dám mạo phạm sư thúc.
Này…… Vậy phải làm sao bây giờ, sư thúc tổ sao còn không trở lại a…… Mới nghĩ như vậy, thanh niên thoáng nhìn thấy một đạo ngân quang hiện lên phía chân trời, tức khắc kinh hỉ kêu to, “Sư thúc tổ!”
Hắn lên tiếng gọi người nọ đang ngự phi kiếm mà đến, tiên bào bay bay, theo gió cuốn lấy, giữa mày trói chặt, ánh mắt nôn nóng giống như đang tìm cái gì, chờ đến khi nhìn thấy tiểu đoàn tử khóc thút thít lại đột nhiên trở nên ôn nhu.
Thanh niên ngơ ngẩn, sư thúc tổ đi ra ngoài mấy ngày, hình như có cái gì không giống?
Người được gọi là sư thúc tổ ngự kiếm đi xuống, lập tức đi đến bên cạnh tiểu đoàn tử, nhìn xuống một lát, than nhỏ một hơi, đem người bế lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, “Chớ khóc.”
Ngữ khí rất là quen thuộc, Tri Y nhất thời không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng khụt khịt, mềm mại nói: “Ta muốn Hoàng Thượng, muốn Đình Chi ca ca……”
Người nọ cười, nâng đầu tiểu đoàn tử lên, ôn thanh nói: “Ta ở chỗ này.”
Tri Y còn đang khóc lóc, qua một hồi lâu những lời này mới truyền vào trong đầu dạo qua một vòng, nàng kinh hỉ hoàn hồn, nấc một cái nói: “Đình…… Đình Chi ca ca?”
“Là ta, Hàm Hàm.”
Tuy rằng bộ dáng có chút biến hóa, nhưng biểu tình vẫn như dĩ vãng mang theo sủng nịch, bao dung và ôn nhu vĩnh viễn chỉ dành cho nàng, rốt cuộc Tri Y không nhịn được ôm lấy cổ người nọ, vừa khóc vừa nấc không ngừng, “Ta biết, ta biết, Đình Chi ca ca sẽ không, bỏ lại ta.”
Thần sắc người nọ càng thêm trìu mến, vỗ nhẹ phần lưng tiểu đoàn tử trong lòng ngực.
Hắn cũng là hai ngày này mới nhớ tới, thì ra trước đó hắn tới thế giới xa lạ này đã lâu, chẳng qua lúc trước mất đi ký ức, đên nơi Thái Minh chân nhân tu đạo tu hơn một ngàn năm. Sau đó hắn ngoài ý muốn nhặt được một tiểu nữ anh, trong lòng có một cảm giác mãnh liệt, nhất định phải đem nàng mang về.
Khi đó không rõ vì sao, hiện giờ hắn mới biết được, thì ra đây là Hàm Hàm của hắn, Hàm Hàm của hắn cũng đi tới thế giới này.
Chẳng qua…… Hắn có chút đau đầu nghĩ đến, lúc trước hắn lớn hơn Tri Y rất nhiều tuổi, hiện giờ lại càng là trực tiếp kém hơn một ngàn năm. Hơn nữa lấy thân phận Tri Y hiện giờ bị hắn nhặt về, mình…… Chẳng phải là thành dưỡng phụ của Tri Y?
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 3
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 5