Chương 122: Lấy lòng
Điểm tâm Trang phu nhân đưa rất có hiệu quả, Tuyên Đế thuận thế để ma ma kia lưu lại làm nữ đầu bếp. Bởi vì là người bên cạnh Trang thị, Liên Hương Tích Ngọc chỉ đơn giản nói những quy tắc cần chú ý với bà ta, nói chung vẫn còn khách khí.
Tuy rằng chủ tử của các nàng và Trang phu nhân vẫn luôn chỉ là mẹ con trên danh nghĩa, nhưng hiện giờ chủ tử đang mang thai, cảm xúc nhanh thay đổi, không chừng đột nhiên sẽ nghĩ tới.
Có ăn uống, sắc mặt của Tri Y ngày một hồng nhuận, cho đến khi đến tháng thứ tư, bụng giống như quả bóng cao su được thổi lên. Nữ tử bình thường có thai, có khi bốn năm tháng mới lộ bụng, giống như nàng đúng là hiếm thấy, cũng làm cho người khẳng định bắt mạch của Ngô thái y là đúng.
Hoàng Hậu nương nương mang tuyệt đối là song thai.
Trên dưới Phượng Nghi Cung hành sự cẩn thận, khí cụ đồ vật có góc cạnh bén nhọn đều được bọc bằng vải bông, mỗi khi Tri Y ra ngoài, phía trước và sau ít nhất phải có mười mấy cung nữ ma ma vây quanh.
Bởi vì mang thai, đại hôn của Nghi Nhạc Tri Y cũng không thể đi, chỉ đưa chút lễ vật thêm đồ cưới. Nghe nói hôm thành hôn còn có chút biến cố, hình như hai người vừa mới bái đừng xong có một vị nữ tử trong đám khách khứa đứng trước mặt mọi người chỉ trích, nói Vinh Thọ Đại Trưởng công chùa và Nghi Nhạc quận chúa lấy thế áp người, ỷ vào thân phận địa vị cưỡng ép Quý đại nhân làm quận mã.
Năm hai mươi tuổi Nghi Nhạc mới xuất giá, trong kinh sớm có rất nhiều lời đồn, từ trước đến nay bở vì tính nết Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa không có bạn bè gì, lúc ấy có nhiều người đứng xem náo nhiệt nhưng không có ai đứng ra tương trợ.
Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa tức giận run người không nói lời nào, Nghi Nhạc muốn xốc khăn voan nghĩ muốn lý luận với nàng kia nhưng đã bị Quý Vĩnh Tư chặn lại. Khó có khi Quý Vĩnh Tư không duy trì khuôn mặt tươi cười, không chút cố kỵ mặt mũi, lờ lẽ nghiêm khắc tàn khốc, làm nàng kia mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Việc này truyền vào tai Tri Y đã qua hơn mười ngày, nàng kia bị trưởng bối nhốt trong phủ, hình như còn nháo đến tuyệt thực tự sát. Cha nàng ta là một vị tướng quân, mọi cách giáo huấn đều vô dụng vì đau lòng nữ nhi, dứt khoát đánh bạc mặt già tiến cung chờ lệnh, thỉnh Tuyên Đế ban nữ nhi của ông ta cho Quý Vĩnh Tư, nói là nữ nhi cam nguyện làm thiếp.
Tuyên Đế còn từng thảo luận chuyện này với Tri Y, mỉm cười hỏi có nên ban mối hôn này hay không. Cảm tình của Tri Y và Nghi Nhạc rất tốt, tất nhiên không muốn để Nghi Nhạc chịu ủy khuất, hơn nữa lại đúng là thời điểm tính tình thay đổi thất thường, nói: “Vị tướng quân kia để nữ nhi nguyện khóc nháo tuyệt thực tùy nàng ta thôi, nếu Hoàng Thượng đồng ý, chẳng lẽ là muốn nói với văn võ bá quan, chỉ cần nữ nhi nhà bọn họ một khóc hai nháo ba thắt cổ vì ngài là có thể tiến cung?”
Phản ứng của Tri Y như vậy làm Tuyên Đế hơi hơi mỉm cười, tất nhiên đồng ý không đề cập đến chuyện này, đương nhiên cũng không đáp ứng thỉnh cầu của vị tướng quân kia.
Hôm qua Nghi Nhạc vào cung thăm nàng, một là để cảm tạ, hai là nàng ấy muốn đi chơi một chút. Tri Y ở trong cung buồn bã mấy tháng, thấy nàng ấy vui quên trời đất, giữ nàng ấy lại tận đến lúc cửa cung sắp đóng mới thả người đi.
Hôm nay theo thường lệ uống xong thuốc bổ, Tri Y chán chết nhoài người bên cửa sổ, trong tay vân vê thưởng thức mấy dây đeo trang trí. Hôm nay nàng mặc áo thúy sắc la yên rộng thùng thình và váy lụa cùng màu, áo khoác và dải lụa choàng thiển sắc, vừa vặn che được bụng đã nhô lên, ngẫu nhiên rũ mắt ôn nhu như nước, thiếu nữ kiều mỹ dung hợp với vẻ ôn nhu sắp làm mẹ, loại vẻ đẹp này làm Tuyên Đế nhìn không chớp mắt, chăm chú nhìn thật lâu, đứng ở hành lang quên cả bước đi.
Đây là thê tử của hắn, thê tử của hắn đang dựng dục huyết mạch của hắn. Trong lòng Tuyên Đế trào ra nhiệt lưu nóng bỏng, chợt thấy trời cao rất hậu đãi hắn.
“Chủ tử, thái y phân phó, không thể hóng gió lạnh lâu.” Liên Hương tiến lên khuyên bảo, “Hiện giờ đúng là đầu mùa xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh, ngài nhìn xem, những chậu hoa đó cũng không nở trong một đêm.”
Tri Y vẫn thanh thản dựa vào, đầu cũng không quay lại từ từ nói: “Là thái y có thai, hay là chủ tử nhà ngươi có thai hả?”
“Đương nhiên là chủ tử ngài.”
“Vậy lạnh hay không, đương nhiên cũng là chủ tử ngươi mới biết được.”
Liên Hương cười khổ không thôi, “Chủ tử lại dùng lờ đó tới ngụy biện, dù sao nô tỳ cũng không nói lại ngài, chỉ có thể cầu ngài, thương tình cho bọn nô tỳ đi. Lần trước Hoàng Thượng tới thấy bọn nô tỳ để mặc ngài không đi vớ, đã hung hăng thưởng bọn nô tỳ mười bản tử.”
Tri Y bật cười, mang ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, đang muốn xảo biện, tầm mắt vừa lúc xẹt qua Tuyên Đế đang đứng dưới hành lang hạ nhìn hồi lâu. Đôi mắt nàng híp lại, bỗng nhiên nói: “Liên Hương ngươi đoán ta thấy cái gì?”
“Cái gì?”
“Thấy một con ngỗng, ngây ngốc đứng ở chỗ đó, mắt cũng không chớp.”
Trên mặt Tri Y lộ ra ý cười xấu xa, mới xoay người đã bị Tuyên Đế bước vài bước tới Tuyên Đế nắm lấy gương mặt, “Trước mặt trẫm cũng dám nói như vậy, lá gan thật sự càng ngày càng lớn.”
“Không phải mắt Hoàng Thượng cũng không chớp sao?” Tri Y nghiêng đầu nhìn hắn, sường mặt tinh xảo vừa vặn bị Tuyên Đế nắm trong tay. Nói đến cũng kỳ quái, vóc dáng Tri Y trước khi cập kê cũng tính là cao trong đám nữ tử cùng tuổi, nhưng về sau lại không cao lên nữa, thật ra Từ ma ma muốn trách vì Hoàng Thượng đã viên phòng cùng nàng trước. Tri Y không đặt chuyện này ở trong lòng, dùng sao nàng cũng đủ cao rồi, ôm Hoàng Thượng vừa tầm.
Tuyên Đế chỉ cảm thấy khuôn mặt trong lòng bàn tay rất tinh xảo, giống cả người Tri Y, nhỏ nhỏ mềm mại. Hắn thật sự không thể tưởng tượng một thiếu nữ nhỏ xinh như Tri Y lại có thể tự mình dựng dục hoàng tự, trong quá trình đó sẽ vất vả thế nào.
Trong mắt trìu mến càng sâu, Tuyên Đế nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm hoa nhan nguyệt mạo, trẫm nhìn không chớp mắt, cũng chẳng có gì lạ.”
Tri Y bị dỗ dành cười không ngừng trong lòng hắn, bụng hơi nhô lên không thích hợp để hai người ôm quá chặt, Tuyên Đế chỉ có thể ôm nhẹ nàng từ phía sau vỗ vỗ bụng, sau đó đỡ người ngồi trên ghế mềm.
“Hôm nay cảm thấy như thế nào?”
“Ngô…… Không có gì, thái y nói sau bốn tháng sẽ tốt lên rất nhiều, không cần quá lo lắng.”
Tuyên Đế mỉm cười không nói, trong lòng lo lắng sao có thể thiếu, từ khi biết Tri Y mang song thai nội tâm hắn dường như chưa từng yên ổn.
Nhưng hắn chưa từng thể hiện ra, ánh mắt ý bảo An Đức Phúc đưa mấy người Liên Hương tới, nghiêm túc dò hỏi hôm nay Hoàng Hậu làm cái gì, ăn cái gì.
Khi hai người ở một chỗ, Tri Y lẳng lặng lại gần, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói :”Kỳ thật……còn có một việc, ngược lại không phải thân thể không thoải mãi, nhưng…….có cảm giác quái quái.”
“Cái gì?” Tuyên Đế lập tức khẩn trương, trên mặt vẫn rất trầm ổn, “Là chỗ nào? Đã hỏi thái y chưa?”
Tri Y đầy xấu hổ liếc mắt một cái, đầu cúi càng thấp, “Chính là…… Cái kia…… Đã nhiều ngày đều cảm thấy có chút trướng.”
Tuyên Đế nghi hoặc cúi đầu, lại dò hỏi ra tiếng. Tri Y lặp lại vài câu, thấy hắn vẫn luôn nghe không rõ không khỏi xấu hổ buồn bực cắn hầu kết hắn một ngụm, nhắm hai mắt đặt tay Tuyên Đế tới nơi nào đó, nhỏ giọng mềm mại nói: “Đây, chính là nơi này……”
Xúc cảm mềm mại dưới tay, hình dáng sơ hiện. Tuyên Đế rất quen thuộc nơi này, rốt cuộc lúc trước mỗi lần điên long đảo phượng với Tri Y, hắn trìu mến vạn phần với chỗ nãy, cố ý chiếu cố không ít.
Từ khi Tri Y có thai tới nay, bởi vì ban đầu thái y cũng mịt mờ nói, Tuyên Đế phải cố ý bảo trì khoảng cách, hai người thể thân mật tiếp xúc quá. Đã lâu không chạm qua chỗ này, lúc này rõ ràng lại lớn hơn một chút, xúc cảm rất tốt, Tuyên Đế theo bản năng dùng thủ pháp lúc trước xoa bóp nhẹ một phen.
Tri Y “Nha” một tiếng, hất bay bàn tay to không an phận, trong mắt hàm chứa thủy quang nổi giận. Nhưng mỹ nhân tức giận phong tình, hiển nhiên không đủ để làm người này sợ.
Tuyên Đế mất tự nhiên khụ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Mới vừa rồi Hàm Hàm nói, đã nhiều ngày nơi này có chút…… trướng đau?”
Không cao hứng lại nghiêng đầu liếc mắt một cái, sau một lúc lâu Tri Y mới gật đầu, “Từ ma ma từng nói, chờ sau khi sinh hạ tiểu hoàng tử sẽ có…… Nhưng chưa từng nói, hiện tại sẽ…… sẽ như vậy nha.”
Nàng mới là lần đầu, rất lúng túng, lại xấu hổ không hỏi Từ ma ma. Nghĩ tới nghĩ lui, yên tâm nhất cũng chỉ có Tuyên Đế việc thân mật gì cũng đã làm, nhưng hiển nhiên nàng không nghĩ tới phản ứng của Hoàng Thượng trầm ổn đáng tin cậy trong cảm nhận lại khiến cho nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Sau khi trầm tư thật lâu, Tuyên Đế chợt nhướn mi, “Trẫm từng xem qua trong sách, nữ tử trong thời gian mang thai đến tháng thứ tư, cũng sẽ xuất hiện này loại tình trạng này.”
Tri Y không tin tưởng lắm chớp mắt, “Loại sách này Hoàng Thượng cũng đi cố ý xem qua……”
“Đương nhiên.” Thần sắc Tuyên Đế nghiêm túc, “Trẫm sợ thái y sẽ có chỗ sơ hở.”
Tri Y cười, tức khắc đã quên chuyện trước kia, “Trong sách kia có nói gì đến phương pháp giải quyết không?”
“Có.” Tuyên Đế chần chờ, vẫn phủ lên thì thầm bên tai Tri Y, thiếu nữ trong lồng ngực nghe thấy sắc mặt càng ngày càng hồng, “Chỉ…… Chỉ có biện pháp này sao?”
Nàng bình tĩnh nhìn Tuyên Đế, nghĩ muốn nhìn được gì đó, nhưng ánh mắt Tuyên Đế rất nghiêm túc ôn nhu, không nhìn ra chút tâm tư khác thường nào.
Tri Y cảm thấy có lẽ bản thân đã lấy bụng tiểu nhân do lòng quân tử, rốt cuộc sau khi mình có thai Hoàng Thượng chưa bao giờ từng có hành vi vượt rào, hơn nữa Hoàng Thượng tự chủ từ trước đến nay rất mạnh.
Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng nghĩ mấy ngày nay thân thể không khoẻ, Tri Y vẫn đỏ mặt theo tiếng, “Vậy…… Như vậy đi……”
Nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ nhiễm phong tình của Tri Y, Tuyên Đế không tự giác thấy kích thích trong cổ họng, mềm nhẹ kéo màn che xuống, cẩn thận đặt người lên giường nệm, cúi người xuống, “Không cần sợ hãi, trẫm sẽ cẩn thận……”
Lời nói vừa ra, thanh âm lại trở nên khàn khàn, làm Tri Y thấp thỏm vì thấy phản ứng có chút quen thuộc của hắn.
Nhưng đúng là động tác của Tuyên Đế ôn nhu hơn rất nhiều so với dĩ vãng, mỗi lần đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, đều làm Tri Y cảm giác được rõ ràng bản thân được đối phương quý trọng như thế nào.
Để tránh nàng quá ngượng ngùng và mất tự nhiên, Tuyên Đế ôn nhu hôn lên trước, triền miên một phen, lại bất tri bất giác cởi bỏ vạt áo, phóng thích đôi thỏ ngọc cả ngày bị quản thúc nặng nề dưới lớp áo.
Thấy nó rung rung trong không trung, bàn tay to ấm áp của Tuyên Đế phủ lên, làm Tri Y ngâm khẽ “Lạnh không?”
Hồi lâu, Tri Y mới thẹn thùng như mèo con nói hai tiếng, “Không lạnh.”
Tuyên Đế cười, tiếp tục dùng thủ pháp thành thạo vỗ về cảm xúc ngượng ngùng của Tri Y. Môi lưỡi dần dần di chuyển đến chỗ mấu chốt hôm nay, ôn nhu mút vào, thế nhưng thật sự hút ra một chút sữa tươi, làm trong lòng hắn ngạc nhiên không thôi, nháy mắt trầm mê loại hương vị đặc biệt này.
Tri Y ngượng ngùng không thôi vì tiếng nước vang lên, mấy lần mất tự nhiên dịch chuyển thân dưới, đều bị Tuyên Đế chế trụ, “Đừng lộn xộn, cẩn thận làm hoàng nhi bị thương.”
Cảnh cáo như vậy, tất nhiên Tri Y không dám lại động. Nhưng Tuyên Đế lại không an phận, trong miệng đang giúp Tri Y giải quyết vấn đề mắc cỡ kia, tay phải còn lặng yên không tiếng động đi đến giữa hai chân, nhẹ nhàng vân vê nơi nào đó, nháy mắt hơi thở của Tri Y không ổn, sớm biết thân thể cũng nổi lên phản ứng. Nàng chỉ có thể nỗ lực kẹp lấy, không cho người này tiếp tục lộn xộn, “Hoàng Thượng, ma ma nói không thể……”
“Trẫm sẽ không làm cái gì, chỉ là sợ nàng khó chịu.” Tuyên Đế khàn khàn nói, lấy ra một tay vuốt mồ hôi giữa trán Tri Y, “Hàm Hàm, trẫm chỉ muốn lấy lòng nàng.”
Dưới thế công nhu tình của Đế vương, bất tri bất giác Tri Y đã thả lỏng thân thể, để mặc hắn dùng cả ngón tay và môi lưỡi đưa mình lên đỉnh núi. Trong lúc vừa y khoan khoái vừa như khó chịu, không tự giác yêu kiều rên rỉ ra tiếng, hòa cùng hơi thở nặng nề của Tuyên Đế, toàn bộ tẩm điện dần dần tràn ngập khí vị áo muội.
Đứng ngoài cửa cũng không phải không nghe được âm thanh bên trong, quả thực mấy người An Đức Phúc gấp đến muốn khóc.
Hoàng Hậu nương nương còn có thai đấy, này…… phải làm sao bây giờ?
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 121
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 123
QUIZZ PASS ĐẾ SỦNG CHƯƠNG 123-128