Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77: Nhận thân

Mộ đại học sĩ mắt lạnh nhìn về phía nhóm người, “Không biết chư vị chắn trước cửa phủ của lão phu, là có ý gì?”

“Mộ đại nhân.” Một nam tử trong đó cung kính nói, mấy người xung quanh theo tiếng tách ra một lối nhỏ, “Mộ đại nhân muốn xuất phủ? Mấy người tại hạ tuyệt đối không có cố ý chắn trước đại môn Mộ phủ, chỉ là gia chủ có lệnh, nếu không tự đem mấy thứ này đưa đến trong tay Mộ đại nhân, sẽ không cho bọn thuộc hạ hồi phủ.”

Mộ Đại học sĩ nhàn nhạt nói: “Gia chủ? Nói như thế, tất cả đều là gia nô Tiết phủ. Sao lão phu không biết từ khi nào một tổng đốc có quyền lực nuôi dưỡng tư binh?”

Bình thường trong phủ một số ít quan lớn và gia đình giàu có cũng sẽ nuôi dưỡng một chút hộ vệ gia đinh có võ công, nhưng tuyệt đội sẽ không giống nhóm người này như vậy, thân mặc áo giáp, trang bị vũ khí. Thiết chế của Tuyên triều có quy định nghiêm khắc về vũ khí, giống như hộ vệ của Tiết phủ nếu bị báo lên tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.

Hôm nay những người này nói là tới tặng lễ, thật ra là muốn ra oai phủ đầu, muốn tính toán tiên lễ hậu binh. Đúng là đã bị ông liên tiếp cự tuyệt nên mới bị chọc cho nóng nảy, bằng không Tiết Hải sẽ không đưa ra chủ ý này

Sắc mặt nam tử khẽ biến, biết vừa rồi đã lỡ miệng, vội vàng bổ sung nói: “Tiết đại nhân có ân với tại hạ, là tại hạ cam nguyện tự tiến cử làm nô, phụng dưỡng Tiết đại nhân trái phải, không quan hệ gì với đại nhân.”

Quý Vĩnh Tư đảo mắt qua, không nhanh không chậm mỉm cười lên tiếng, “An Bình- cháu trai của Trung Dũng Bá quá cố, con trai Khương Anh của Khương Nho Khương Đại sư, Cát Đằng Phi tiên sinh mấy chục năm trước là Trạng Nguyên danh chấn kinh thành, mấy vị tự nguyện làm nô tài cho Tiết phủ? Đúng là Tiết Hải có mấy con chó trung thành.”

Theo từng cái tên hắn nói ra, mí mắt mấy người kia cũng nhảy lên, rõ ràng bọn họ đã ngụy trang, thân phận cũng đã được che dấu, thế mà Mộ phủ còn có thể biết được rõ ràng.

Nhưng bọn hắn không thể không cười cười ứng phó, “Có phải Quý công tử nhận sai người hay không? Nơi này cũng không có ai là cháu trai của Bá gia, Trạng Nguyên như lời Quý công tử nói, Tiết đại nhân làm người nhân từ, nhiều lần cứu vớt bá tánh trong nước sôi lửa bỏng, có người cam nguyện vào Tiết phủ làm nô cũng chẳng có gì lạ.”

Quý Vĩnh Tư mỉm cười không nói, Mộ Đại học sĩ càng trực tiếp hơn trầm mặt xuống, mấy người đó vội vàng ra lệnh mấy hộ vệ mở rương, chỉ một thoáng, từng đống kim hồng bảo quang lóng lánh. Chỉ thấy trong rương phía sau, trừ bỏ mấy rương đầy tranh chữ bút tích trân quý, hình như còn có san hô tím, tượng Phật kim quang lấp lánh, trân châu rấ lớn mà mượt mà…… Trân bảo đủ thứ, cái gì cần có đều có.

Bọn họ không chút nào cố kỵ đây là ngoài phủ, trực tiếp tùy tiện mở rương, cũng nói: “Xưa nay Tiết đại nhân ngưỡng mộ danh tiếng tài đức của Mộ đại nhân, cố ý mời Mộ đại nhân qua phủ gặp một lần, đây chỉ là chút lễ mọn nho nhỏ, bày tỏ thành ý.”

Lần này không đề cập chút nào đến chuyện qua làm tiên sinh cho cô nương trong phủ của bọn hắn, thay đổi cớ, đúng là dễ nghe hơn không ít, nhưng khí thế hùng hổ dọa người chưa từng thay đổi.

Mộ Đại học sĩ thầm nghĩ, Tiết phủ làm việc thất sự rất kiêu ngạo, mặc dù biết lúc này thánh giá đang ở hành cung của Du Thành, nhưng cũng không thu liễm chút nào, đến tột cùng là dựa vào cái gì mà cảm thấy sau khi Hoàng Thượng biết sẽ không xử lý hắn?

Trang Trạch Khanh đứng ở phía sau thấy thế, thần sắc trong mắt thâm trầm hơn mấy phần, ở sau lưng làm ra mấy thủ thế, ý bảo thị vệ ở chỗ tối lập tức quay lại hành cung bẩm báo với Tuyên Đế. Cùng lúc đó hắn đang cân nhấc có cần phải đem Tri Y về trước không, chuyện nhận thân không vội, tình thế giương cung bạt kiếm nơi này liên lụy quá sâu, cần phải để Hoàng Thượng tới giải quyết.

Trận thế lớn như vậy, mấy đại môn phụ cận vẫn đóng chặt như cũ, ngay cả người tới xem náo nhiệt cũng không có, không biết có phải Tiết phủ đã cảnh cáo trước hay không. Bỗng nhiên Mộ Đại học sĩ phất tay áo xoay người đi vào bên trong cánh cửa, “Lão Trần, cho ba người bọn họ vào.”

Ba người kia hết sức vui mừng, tới mấy lần, cuối cùng lần này có thể vào cửa.

Xa xa lại truyền đến một câu, “Nhưng nếu những lễ vật đó vào đại môn Mộ phủ một bước, tất cả đều ném hết ra ngoài cho lão phu.”

Quản gia lên tiếng, khí thế thay đổi, bỗng nhiên ánh mắt hơi vẩn đục trở nên cực kỳ thanh tỉnh, đứng trước cửa che như một tòa núi lớn, hơi thở hùng hậu làm mấy người bước đến đều biết công phu cực cao.

Ba người xoay người phân phó một câu, những hộ vệ đó khép rương lại, thay đổi vị trí không đến mức lấp kín lấp hết ngõ nhỏ, sau đó mỗi người canh giữ nghiêm ngặt ở ngoài cửa Mộ phủ.

……

“Bên ngoài hình như hơi loạn.” Tri Y nhẹ giọng nói, nàng đã bị Mộ lão phu nhân đưa tới thư phòng.

Lão phu nhân và nàng nhất kiến như cố*, nổi lên hứng thú, đi tìm kiếm thư tín mấy năm gần đây lui tới với tiểu chất nữ, muốn cho tiểu cô nương nhìn xem.

*vừa gặp như đã quen từ lâu

“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Lão phu nhân giống như không thèm để ý nói, “Chỉ là mấy vai hề thích nhảy nhót, lão Trần sẽ tự tống cổ. Đúng rồi, còn không biết tiểu cô nương ngươi tới Mộ phủ là có chuyện gì?”

Bà trêu ghẹo, rất nhanh tay cầm một chồng thư tín thật dày trở về.

“Ta họ Mộ, cùng họ với Mộ đại nhân.” Tri Y cười, “Lão phu nhân không cần gọi ta là tiểu cô nương.”

“Hả?” Lão phu nhân nghe vậy càng vui mừng, “Không tồi, là người bên kia? Nếu là kinh thành, nói không chừng là đồng tông với chúng ta.”

Không phải là đồng tông sao, trong lòng Tích Ngọc nói thầm, đây chính là cháu gái ruột thịt của ngài.

“Cũng có thể xem như kinh thành.” Tri Y nghĩ nghĩ đáp.

Đúng là kinh thành còn mấy chi của Mộ gia, lão phu nhân cũng không thấy kỳ quái, quan sát khuôn mặt Tri Y vài cái, cảm giác quen thuộc càng sâu, không khỏi vỗ vỗ tay nàng, hiền từ nói: “Cha tiểu cô nương là ai? Chẳng lẽ người trong nhà để ngươi tới bái phỏng?”

Tri Y lắc đầu, “Ta từ nhỏ đã không được nuôi bên người cha mẹ, cũng không biết tên húy của bọn họ.”

Tuyên Đế và Thái Hậu không cố ý nói với nàng, cho nên tiểu cô nương vẫn luôn chỉ biết cha ruột là Công Bộ thị lang.

“Sao lại như vậy?” Lão phu nhân kinh ngạc nói, “Là được nuôi ở bên người tổ phụ tổ mẫu của ngươi sao? Ở Du Thành?”

Tri Y lại lắc đầu, nói là một a ma hảo tâm không có quan hệ huyết thống thu dưỡng mình, sau đó chống cằm nhớ lại, “A ma nói, sau khi mẫu thân mang thai ta, cha ta ở bên ngoài nuôi tiểu thiếp, mẫu thân rất tức giận đi nháo một hồi. Sau đó cha ta cũng tức giận, chờ khi mẫu than vừa sinh hạ ta lập tức nập thiếp thất kia vào cửa, không hỏi qua mẫu thân. Mẫu thân cảm thấy cha ta phụ bạc bà, cho nên cũng không quản ta, sau đó có một lần cha mẹ ta tranh cãi thiếu chút nữa đông chết ta.”

Toàn bộ câu chuyện tiểu cô nương nói giống như là đang kể chuyện cửa người khác, có lẽ không có một tia cảm tình với cha mẹ, lại không có ký ức khi còn bé, cho nên mới có thể bình tĩnh như thế này, “Di ngoại tổ mẫu ta đau lòng ta, đem ta về. Nhưng di ngoại tổ mẫu thân mình không tốt, sau khi qua đời để ta cho a ma hiện tại, rồi sau đó mấy năm, cha mẹ ta cũng không tới tìm ta một lần.”

“Sao lại có cha mẹ hoang đường như vậy?” Lão phu nhân nghe vậy rất tức giận, nhưng rất nhanh tức giận ngưng kết trên mặt, dường như nhớ tới cái gì.

Bà đã lớn tuổi, ở trong đầu lục lọi một lát mới nhớ ra, chuyện tiểu cô nương trước mắt nói, rất tương tự với sự tình được thuật lại trong thư gửi tới từ kinh thành nhiều năm về trước! Thư đó là lão ma ma bà lưu lại trong phủ gửi tới, lúc ấy sau khi bà xem xong hận không thể ngay lập tức trở lại kinh thành tự mình dạy dỗ lại con trai và con dâu, tức giận công tâm ngất đi, mấy tháng tĩnh dưỡng mới có thể chuyển biến tốt đẹp. Sau đó con trai trong kinh gửi thư tới, nói là đã đón Tri Y về phủ, đang điều dưỡng thân mình.

Trang thị là Mộ lão phu nhân tự mình chọn lựa cho con trai, Mộ gia và nhà gái cũng coi như là bạn tốt nhiều năm, lúc ấy bà nhìn Trang thị có tính cách hào phóng tươi đẹp, lại do Trang lão phu nhân tự mình dạy dỗ, tuy thỉnh thoảng hành sự trẻ con chút, nhưng điểu này lại vừa lúc hợp với con trai văn nhân giàu tình cảm kia của bà. Vốn hai người sẽ là một đôi giai ngẫu, không nghĩ tới sau này lại náo ra loại chuyện hoang đường này.

Mộ lão phu nhân chỉ có một con vợ cả là Mộ Liên Thu, từ nhỏ tỉ mỉ nghiêm khắc dạy dỗ, từ trước đến nay săn sóc hiếu thuận, cực kỳ thủ lễ, lúc chưa thành hôn đến cả nha đầu thông phòng cũng không có. Con trai như vậy, lúc trước Mộ lão phu nhân còn không thể tin tưởng hắn có thể làm ra chuyện dưỡng ngoại thất sau đó ở đúng lúc chính thê vừa mới sinh hạ đích nữ nạp thiếp thất vào cửa.

Không đi đực kinh thành, Mộ lão phu nhân gửi thư lại nói, nếu bọn họ không tiện chiếu cố nữ nhi, không bằng đưa Tri Y tới Du Thành ở Giang Nam. Lúc trước lão phu nhân tưởng, tuy con trai con dâu còn nhỏ tuổi, hành sự còn xúc động, không bằng đưa cháu gái đến bên người dạy dỗ mấy năm, chờ khi nàng lớn một chút lại đưa trở về, khi đó hai người này cũng nên thành thục hơn nhiều. Nhưng nhi tử hồi âm nói, thân thể Tri Y yếu đuôi, không chịu nổi xe cộ mệt nhọc, hơn nữa sau chuyện này hắn cũng đã biết sai, sau này chắc chắn đối đãi tử tế với Trang thị và đích nữ duy nhất này. Cũng nói Tri Y được Thái Hậu để mắt tới, mỗi tháng đều phải vào cung ở một thời gian.

Sau đó Mộ Đại học sĩ cũng nhận được tin tức xác thực như thế, hai người dần yên lòng, chờ đến khi cháu gái nhỏ đến tuổi học vỡ lòng, gửi chút bút mực và thi họa phù hợp cho trẻ nhỏ đi kinh thành, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được một ít thư con trai gửi tới từ trong kinh, trong thư cũng kẹp một ít giấy tiểu hài nhi vẽ chữ lung tung rối loạn.

Như thế thành thói quen, mỗi năm hai người sẽ thư từ lui tới kinh thành ba bốn lần, trong đó càng chờ đợi, chờ cháu gái học được viết thư gửi cho bọn họ một ít đồng ngôn trĩ ngữ.

Chuyện tiểu cô nương trước mắt trải qua rất giống chuyện hồi bé của cháu gái, Mộ lão phu nhân cẩn thận đối chiếu lời nói của nàng, phát hiện đúng là không sai chút nào, nhưng sau những lời đó lại là như thế nào?

Nhìn khuôn mặt tiểu cô nương thêm vài lần, trong lòng Mộ lão phu nhân càng hoài nghi, “Tiểu cô nương, ngươi… tên ngươi là gì?”

Tri Y không trực tiếp nói ra ý đồ đến từ đầu, chình là bởi vì lúc trước lão phu nhân đã nói những lời này. Nàng không biết “Tri Y” kia trong lòng bọn họ có bộ dáng gì, tính cách thế nào, chỉ có thể dần dần chậm rãi nói ra thân phận.

Nàng nhẹ chớp chớp mắt, lộ ra má lúm đồng tiền, “Mới vừa rồi lão phu nhân nói, tên cháu gái ngài lấy chữ ‘Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu’, vừa lúc tương liên với tên họ cha nàng phải không?”

Lão phu nhân gật đầu.

“Nhưng a ma nói, tên của ta là lấy chữ ‘ phong trị thủy nhi y sinh’, không có quan hệ với cái người gọi là cha kia.” Tri Y đứng dậy, lẳng lặng đứng trước mặt lão phu nhân, “Lão phu nhân, ngài cảm thấy thế nào?”

Mộ lão phu nhân nghe vậy dừng lại, hơi hơi rời khỏi chỗ ngồi, biểu tình giống như không dám tin tưởng, thu lại ý cười, thẳng tắp nhìn tiểu cô nương xinh đẹp cườ nhạt không chút sợ hãi nào ở trước mặt.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 76

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 78

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK