Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97: Tiền hôn nhân

Áo ngoài của Tuyên Đế nhiễm khí lạnh ban đêm, nhưng ôm ấp lại vô cùng ấm áp thậm chí rất nóng, môi hắn chạm nhẹ lên môi Tri Y, ấm áp ướt át. Hơi thở nóng bỏng thông qua miệng đụng chạm cuồn cuộn truyền đến không dứt, mắt mèo của Tri Y mở lớn, vừa kinh ngạc, cũng tò mò.

Trước kia Tri Y chỉ là khẽ hôn bên môi hắn, nhưng đều bị thân hình cứng đờ của Tuyên Đế nhẹ nhàng đẩy ra, lần này lại là chủ động. Tuy rằng trừ đụng chạm lại không có động tác nào khác, Tri Y vẫn là có một cảm thụ hoàn toàn xa, tựa như lần đầu tiên bị Tuyên Đế bế ngang lên, trái tim nhỏ bùm bùm nhảy, rốt cuộc trong mắt không có thứ gì khác, trong cung điện to như vậy phảng phất chỉ có người trước mắt rạng rỡ sáng lên, đem ánh mắt mình hoàn toàn ngưng trụ.

Rõ ràng Tuyên Đế cảm nhận được cảm xúc dưới môi, đại khái chỉ có ba chữ để hình dung thơm, mềm mại, mỹ diệu như hắn đã từng tưởng tượng.

Vì nguyên nhân hàng năm thích uống hoa quả nhưỡng, trên người tiểu cô nương còn có một loại hơi thở tựa như hương rượu, lúc dán lại gần thế này, Tuyên Đế chỉ cảm thấy mơ hồ choáng váng, đã tự say rồi.

Sau khi ngẩn ra thật lâu, Tri Y vỗ nhẹ lưng Tuyên Đế, đôi mắt sáng như sao quan tâm nhìn lại, “Hoàng Thượng không sợ, không sợ, mộng đều là ngược lại.”

Rõ ràng là phương pháp an ủi trẻ nhỏ ba tuổi, khóe môi Tuyên Đế lại giơ lên độ cong không thể thấy, hai người để mũi chạm nhau, thanh tuyến cực thấp trong bóng đêm mang theo hơi thở khiến người an tâm, “Thấy Hàm Hàm, trẫm không sợ.”

Nắm lấy tay nhỏ mềm mại bên sườn mặt, Tuyên Đế đặt ở bên môi hôn một cái, “Lạnh sao?”

Ha…… Hả? Hình như đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng gọi nhũ danh của nàng.

Bộ dáng của Tri Y có chút ngốc, vài sợi tóc quơ quơ qua lại theo nàng, “Lạnh ——”

Giữa tháng tám ngày hè nóng bức, mặc dù không đắp chăn cũng không có việc gì, thế mà hai người này một hỏi một đáp làm giống như đang ở mùa đông khắc nghiệt.

Một lần nữa bị khóa lại kín mít trong ngực Tuyên Đế, Tri Y trầm mặc khác hoàn toàn hình tượng ngày thường ở cùng Tuyên Đế, thật lâu sau mới nhớ tới hỏi, “Hoàng Thượng gặp ác mộng gì?”

Cái dạng gì ác mộng có thể đem Hoàng Thượng người từ trước đến nay đều vô cùng bình tĩnh dọa đến mức phải chạy tời nơi này của nàng tìm an ủi? Tri Y rất tò mò.

Tuyên Đế bị dăm ba câu và mấy động tác đơn giản của Tri Y trấn an, rốt cuộc khôi phục tâm tình, “Mơ thấy trẫm có được một bảo bối.”

Tri Y quay đầu đi, “Hoàng Thượng cảm thấy là bảo bối, khẳng định rất khó có được.”

“Đương nhiên.” Tuyên Đế nhịn không được mỉm cười, “Là trân bảo thiên hạ không thể có cái thứ hai.”

“Sau đó thì sao?”

“Có người đố kỵ hận trẫm có được bảo vật này, ý đồ muốn hủy hoại, thiếu chút nữa ở lúc trẫm chưa phát hiện mà thực hiện được mưu đồ.”

Tri Y gật đầu, nếu ở trong mộng thấy có người muôan phá hoại bảo bối của nàng, khẳng định cũng sẽ vừa kinh vừa giận.

Tuyên Đế thở dài một tiếng, ôm chặt nàng, “Cho nên trẫm trái lo phải nghĩ, không được yên giấc, cuối cùng vẫn quyết định tự mình tới canh giữ bảo bối này.”

Tự mình canh giữ? Hàng mi dài của Tri Y như cánh bướm đang vẫy, đầu choáng váng dạo qua một vòng, rốt cuộc phản ứng lại bảo bối mà Tuyên Đế nói kỳ thật là mình.

Thấy bộ dáng bừng tỉnh của nàng, Tuyên Đế mỉm cười, thân mật cọ chút lên khuôn mặt, hàm chứa ý cười cố ý nói: “Trẫm canh giữ bảo bối này bảy năm, rốt cuộc bảo bối đã trưởng thành, lúc này lại có bọn đạo chích muốn ra tay, đương nhiên trẫm sẽ phải thời khắc canh giữ bên cạnh, Hàm Hàm cảm thấy thế nào?”

Rõ ràng ngày thường tính cách lãnh đạm như vậy, khi nói lời tựa như âu yếm này lại có thể mặt không đổi sắc, thậm chí còn thanh thản thưởng thức một lọn tóc trong tay, mỉm cười nhìn tiểu cô nương kiều kiều mềm mại trong lòng ngực đang bị một mạt đỏ ửng từ cổ lan tràn đến bên tai.

Hình tượng này tương phản quá lớn so với ngày thường, nhất thời Tri Y có chút ngốc, nhịn không được kéo vạt áo trước lặng lẽ nhìn Tuyên Đế vài lần, vừa lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy chuyển tới, tức khắc sắc đỏ tràn đến đuôi mắt.

Sắc mặt Tuyên Đế chuyển biến tốt liền thu lại, không trêu đùa, tâm tình đã là rất tốt.

Hô hấp nhàn nhạt phả trong tầm tay, thân hình kiều mềm cũng không hề có dị thường, điều này làm cho tất cả lửa giận chuẩn bị phát tác của hắn thu hồi, còn bất động thanh sắc mà hôn nhẹ tiểu cô nương hai cái.

Ngày thườn những cái trêu chọc đó của Tri Y, không thể nói không có hiệu quả, nhưng thực sự quá non nớt. Tuy rằng Tuyên Đế không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng tốt xấu gì cũng đọc nhiều sách vở, nhìn cũng nhiều, bao nhiêu lần muốn cho tiểu cô nương nhận hậu quả, nhưng vì e ngại tuổi quá nhỏ không thể xuống tay.

Hiện giờ khó được khi nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng nói không lên lời của tiểu cô nương, Tuyên Đế chỉ cảm thấy đáng yêu cực kỳ.

Tri Y tự mình trộm sờ sờ gương mặt, chỉ cảm thấy vô cùng nóng bỏng, từ trước đến nay nàng thẳng thắn thành khẩn gan lớn, trong lòng muốn cái gì sẽ nói cái đó, nhưng vẫn không ngăn cản được âm thanh “Bảo bối của trầm” mà Tuyên Đế nói.

Nỗ lực bình phục cảm xúc, tiểu cô nương giật nhẹ góc áo của Tuyên Đế, chờ khi Tuyên Đế cúi đầu dùng ánh mắt dò hỏi nàng mới nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng cũng là bảo bối của Tri Y.”

“Hả?”

Tri Y cười nhạt, học động tác của Tuyên Đế hôn nhẹ lên môi hắn, “Hoàng Thượng là bảo bối của Tri Y, Tri Y cũng sẽ xanh giữ Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu mới đáp lại một tiếng, ánh mắt xa xăm, “Được, Tri Y cũng canh giữ trẫm, đừng để người khác đoạt đi.”

Tiểu cô nương vâng một tiếng thật mạnh, vô cùng kiên định.

Đêm này, Tuyên Đế vẫn không quay về chủ điện. Hắn không cởi áo, trực tiếp dựa vào bên mép giường ôm Tri Y, ôm cả chăn mỏng.

Tri Y cuộn thành một đoàn rúc trong lồng ngực hắn, bị thanh âm ôn nhu trầm thấp của Tuyên Đế dụ dỗ đi vào giấc ngủ, ánh mặt trời nóng rực trong mộng trở nên ôn hòa, ánh nắng ấm áp mềm nhẹ bao phủ toàn thân, làm nàng không còn sợ hãi.

Đám người An Đức Phúc đi theo cẩn thận nhìn đến nửa đêm, mặc dù biết rõ hành vi này của Tuyên Đế không đúng với quy củ cũng không ai dám mở miệng, Thần Quang Điện đều là người của Tuyên Đế, nói vậy chuyện tối nay cũng sẽ không bị truyền ra.

Lúc ánh mặt trời vừa hiện, Tuyên Đế nhẹ nhàng thả Tri Y lại trên giường, xoay người ra khỏi phòng. An Đức Phúc vội đến đón, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy trong mắt Tuyên Đế là mấy tơ máu tinh tế, lo lắng nói: “Hoàng Thượng muốn không nghỉ thêm một lát không ạ? Lùi giờ lâm triều…… lại chút?”

“Không cần.” Tuyên Đế một đêm chưa ngủ, hai mắt toàn tơ máu, lại rất có tinh thần. Thấy còn chút thời gian, hắn quay về chủ điện tắm gội một phen thay triều phục, từng lớp áo thêu long văn bàn ti, không chút để ý nói, “Vinh Thân Vương hiện giờ như thế nào?”

“Hồi Hoàng Thượng, Vinh Thân Vương vẫn nằm trên giường không dậy nổi, nhưng nghe nói mấy ngày nay thân mình đã tốt hơn chút, mới hôm qua còn thanh tỉnh hơn nửa canh giờ.”

“Ừ.” Tuyên Đế khép đôi mắt, lại mở, thần sắc cực kỳ bình tĩnh, “Truyền Vinh Thân Vương, Uy Viễn Hầu, Mộ Đại học sĩ, Cửu Môn Đề Đốc tiến cung, lâm triều trẫm muốn gặp người. Cho người khác truyền lời cho Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh, để bọn họ đem đồ vật lần trước trẫm phân phó mang đi lâm triều.”

Lúc trước truyền mấy người này, không phải bệnh thì là xin nghỉ hoặc đã về hưu, An Đức Phúc cụp mi rũ mắt, nhất nhất theo tiếng, xoay người Tuyên Đế cẩn thận phân phó dọn hết đồ ăn sáng rồi ra ngoài điện.

Mũ miện của Tuyên Đế trước sau có chín sợi rũ xuống, là chuỗi ngọc rất nhỏ lại đơn giản, nhưng vừa lúc có thể giấu đi hơn phân nửa khuôn mặt, làm người thấy không rõ tâm tư đế vương dưới mũ miện.

Lâm triều vừa mới bắt đầu, Tuyên Đế ý bảo dừng chúng thần dâng sổ con, nói là còn có người chưa tới. Mọi người không khỏi âm thầm nhìn kỹ xung quanh, nghĩ thầm ai lớn gan như vậy dám để Hoàng Thượng chờ.

Chờ đám người Vinh Thân Vương Mộ Đại học sĩ bị đưa tới, lại có đám người Hình Bộ Đại Lý Tự đem hình cụ và một chồng sổ con thật dày mang vào Kim Loan Điện. Tất cả mọi người không nhịn được rùng mình, hình như đã đoán được chuyện sắp phát sinh.

Ngày lâm triều này chú định không yên, cho đến mấy năm sau các triều thần ở đây còn nhớ rõ Tuyên Đế bình tĩnh lệnh thị vệ phục hình những triều thần đó, rõ ràng là cử chỉ rất không hợp quy củ, lại không có ngự sử nào dám đứng ra lên tiếng can gián. Trong lịch sử Tuyên triều chưa bao giờ từng có tiền lệ dụng hình với đại thần trên triều, vị Hoàng Thượng này của bọn họ không chỉ khai lệ, còn làm vô cùng trực tiếp, làm như lo lắng bọn họ xem không đủ rõ ràng.

Đối với vị đại thần quyền cao chức trọng kia, Tuyên Đế dùng trượng hình, còn đối với người hắn lệnh Kim Long Vệ bắt giữ, những thuộc hạ tâm phúc giúp đỡ những người này làm việc bí ẩn, trực tiếp kéo ra ngoài điện thi hình chém eo.

Trước Kim Loan Điện cũng dính vết máu, đồng liêu cấp trên ngày xưa kêu rên làm mọi người kinh hãi. Tội danh Hoàng Thượng phạt người, tham ô hối lộ tàn hại bá tánh đều có, nhưng chỉ cần thoáng lắng nghe một lát những lời này có thể biết được cuối cùng điều gì làm Hoàng Thượng tức giận như thế, vẫn là chuyện nghị luận lập Hậu mất ngày gần đây ở kinh thành.

Mấy năm nay Hoàng Thượng đối đãi với bọn họ quá tôat, thái độ càng ôn hòa, thế cho nên đám triều thần này thiếu chút nữa đã quên khi mới đăng cơ vị đế vương này đã dùng thủ đoạn gì để ngồi ổn ngôi vị hoàng đế.

Mấy ngưòi sớm sáng tỏ lý lẽ không khỏi oán trách ở trong lòng, lấy năng lực của Hoàng Thượng, dù có cưới một dân thường làm Hoàng Hậu bọn họ cũng không thể hoài nghi. Cố tình luôn có người không thức thời, tự cho rằng mình ở địa vị cao tư lịch dài, dùng chút thủ đoạn mưu toan mưu hại Đế Hậu tương lai, cho rằng Hoàng Thượng có thể thỏa hiệp. Há biết đây đều là Hoàng Thượng cho bọn bọn hắn thể diện, nếu không phải băn khoăn tốt xấu, hơn nữa khi đăng cơ triều đình mới thay máu một lần, có lần thứ hai sẽ không tiện, thậm chí Hoàng Thượng sẽ không đem Mộ Đại học sĩ lôi ra để đám môn sinh nào đó biết đường thu liễm.

Được, Hoàng Thượng cũng là cho Mộ Đại học sĩ chút cảnh cáo. Nếu nói lúc trước Hoàng Thượng khả năng sẽ e ngại chút ý kiến của bọn họ về chuyện lập hậu nạp phi, trải qua chuyện này, bọn họ cũng không dám xen mồm nửa câu sợ không còn đường sống.

Một ngày này, trên Kim Loan Điện từng trận kêu khóc, máu nhuộm một mảnh. Có sử quan ghi lại: Thời gian bay vọt, Chiêu Lịch năm thứ mười ba trừ tịch đã qua, cũng hết tháng bảy, Chiêu Lịch năm thứ mười bốn giữa hè chậm rãi tới, trên dưới kinh thành đều được vui mừng bao phủ. Một tháng sau, đó là đại hôn của Đế Hậu bọn họ đã chờ đợi từ lâu.

Tri Y ở Kính Hòa Cung mặc thử áo cưới, có thể nói nàng là Hoàng Hậu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Tuyên triều, nhưng cũng may vóc người tạm được, khi phủ thêm áo cưới cũng không đến mức quá non nớt.

Anh lạc rũ lưu, đai ngọc hồng bào, bách hoa cán váy, đỏ thẫm giày thêu. Áo cưới là do tú nương tốt nhất hai thành Tô Dương làm ra, ước chừng mất bảy tháng, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo tinh tế, đồ án long phượng hàm châu sinh động như thật, giống như sẽ tung bay từ áo cưới màu lửa đỏ.

Tri Y mở hai tay, mặc ma ma cung nữ chỉnh trang y phục cho mình, trên môi nhiễm son màu hồng nhạt, son phấn nhẹ điểm, còn chưa mang mũ phượng, đã minh diễm không thể nhìn gần, làm người không nhịn nghĩ đến trong thơ có viết “Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền anh luy luy bội san san”.

Như vậy hiển nhiên Tri Y trở nên thành thục rất nhiều, nàng thu liễm ý cười, má lúm đồng tiền bên má nhạt đi, lúc hơi chau mày thật sự có sáu bảy phân khí thế phong tư của hoàng hậu một nước.

Bên môi Thái Hậu mỉm cười, bất giác chăm chú nhìn hồi lâu, cho đến khi có một tiếng mèo kêu nhỏ mới hồi phục tâm thần.

Tuyết Bảo Nhi ở cọ nhẹ bên chân Tri Y, tiếng kêu kiều khí cực kỳ. Có lẽ nó cũng cảm thấy bộ dáng của tiểu chủ nhân có chút xa lạ, thậm chí làm nó sợ hãi, không nhịn được muốn gọi tiểu chủ nhân đáng yêu ôn nhu trước đây quay về

Đuôi lông mày Tri Y giương lên, lập tức khôi phục bộ dáng khi xưa, vừa mới chuẩn bị khom lưng, mèo béo đô đô đã bị Từ ma ma ôm đi, “Hiện tại cô nương không thể ôm nó, cẩn thận nó ham chơi phá áo cưới, hiện giờ không còn mấy ngày nữa nên mấy tú nương không thể làm lại một lần nữa.”

Thái Hậu cũng gật đầu, “Mèo không biết nặng nhẹ, trước đem nó ôm ra ngoài. Hàm Bảo Nhi tới, thử mũ phượng.”

Đông châu trên mũ phượng là Trang Trạch Khanh và Quý Vĩnh Tư phái người tới bờ biển tìm, nói ra thì vẫn là chuyện thú vị. Hai người này phái nhân mã đi tìm đông châu nhưng không quen biết, vì thế còn kém chút đánh nhau, khi tới kinh thành mới biết được chủ tử của bọn họ đều là tìm lễ vật cho đại hôn của Hoàng Thượng. Đông châu rất lớn lại mượt mà, khố phòng trong cung cũng không có loại lớn như vậy, Thái Hậu lệnh người lựa chọn một nửa.

Trừ bỏ đông châu, trên mũ phượng còn có kim long, lấy nhị châu ngọc phượng, trong miệng hàm châu. Trước sau rủ xuống, hoa mỹ dị thường.

Mũ phượng được hai cung nữ cùng nâng, nháy mắt lúc phủ lên, Tri Y cảm thấy nặng vô cùng, giống như trong nháy mắt cả người bị áp xuống ba phần.

Thái Hậu nhìn đau lòng, chỉ để nàng đeo thử một lát liền lệnh người gỡ xuống, “Thật ra rất hợp, thưởng.”

“Tạ Thái Hậu nương nương.” Có cung nhân lập tức quỳ xuống đất tạ ơn, mặt đầy ý mừng. Mũ phượng cũng là mới làm, bởi vì Hoàng Thượng nói phải làm cho Mộ cô nương đội mũ phượng độc nhất vô nhị, qua tháng 5 bọn họ mới nhận được bản vẽ Hoàng Thượng sai người chế thành, thấp thỏm trình lên, sợ Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu tương lai không hài lòng.

Gỡ mũ phượng xuống, trên người Tri Y vẫn còn mặc áo cướ, tôn lên nước da tắng hơn tuyết, tóc đen như mực, quả nhiên là tiểu mỹ nhân bước ra từ trong tranh, không một chỗ nào không tinh xảo.

Thái Hậu vỗ về tay Tri Y, sau một lúc lâu cảm thán, “Đúng là Hoàng Thượng có phúc khí, ai gia thật sự luyến tiếc……”

Chúng cung nhân hầu hạ bên cạnh: Thái Hậu nương nương ngài cưới vợ cho nhi tử, thật sự không phải gả nữ nhi a……

Nhìn hồi lâu Tín vương phi nhẹ cười ra tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Tri Y , giúp nàng cố định trâm ngọc, đảo mắt nói: “Mẫu hậu, lời này này của ngài…. Hoàng Thượng phúc khí tốt, còn không phải là ngài có phúc khí sao.”

Thái Hậu mỉm cười, hiển nhiên bà rất hài lòng với lời này, “Thư Dung nói rất đúng.”

Mới vừa rồi những lời này chẳng qua chỉ là lời cảm thán của bà, thuận miệng nói ra thôi, kỳ thật trong lòng vẫn rất vui mừng. Vì Tri Y, cũng vì Tuyên Đế.

“Tín Vương phủ đã sắp xếp tốt chưa?”

“Đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Tín Vương phi đỡ tay Thái Hậu lên, giống như nói dỗi, “Trước đại hôn mười ngày, sẽ đón Tri Y đi Tín Vương phủ. Mẫu hậu thật đúng là có ý xấu, đến lúc đó luyến tiếc, cũng không phải là Tín Vương và con dâu sao.”

Bị nàng chọc đến ý cười càng thêm rõ ràng, Thái Hậu vẫy tay về phía Tri Y, nhìn trước nhìn sau, nhịn không được nói: “Sao ai gia cảm thấy, hình như còn có chỗ không thích hợp nhỉ?”

Tri Y nghi hoặc chớp mắt, cúi đầu quét toàn thân mình, hình như hết thảy rất bình thường?

Tín vương phi hơi liễm ý cười, cũng nghiêm túc nhìn lại, hồi lâu linh quang chợt lóe, rốt cuộc ý thức được vấn đề mà Thái Hậu nói, ngay sau đó không nhịn được xì cười ra tiếng.

“Thư Dung đã nhìn ra?”

Khẽ gật đầu, Tín Vương phi tùy ý đảo qua, cầm hai trái cây không lớn không nhỏ ở trên án đứng dậy đi đến trước mặt Tri Y.

“Theo ta thấy, đến ngày thành hôn, phải đặt gai cái bánh bao ở chỗ này mới được.” Tín Vương phi nửa mang ý cười, đem trái cây đặt ở trước vạt áo ngang ngực Tri Y, trách không được Thái Hậu nói không thích hợp, thì ra là mặc áo cưới vào thành bằng phẳng hết, nửa điểm đường cong của nữ tử cũng chưa hiện ra.

Tri Y:…… QAQ.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 96

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 98

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK