Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 109: Tiểu binh

“Chủ tử, trời đã sầm tối, ban đêm lên đường không tốt, trước tìm chỗ tạm nghỉ đi.” Tiểu thống lĩnh điều khiển ngựa đi lên phía trước kiến nghị với thiếu niên, tất nhiên thiếu niên là do Tri Y cải trang.

Hai ngày qua, tiểu thống lĩnh đã tâm phục khẩu phục vị Hoàng Hậu này. Nhìn qua thân kiều thể yếu, nhưng lại có thể không rên một tiếng liên tục đuổi theo hai ngày đường, tất nhiên bọn họ bảo hộ Hoàng Hậu là đạo nghĩa không thể chối từ, không có nửa điểm ý kiến, nhưng nhìn thấy Hoàng Hậu quả cảm kiên nghị như thế, vẫn là không nhịn được lau mắt mà nhìn, khác một trời một vực với hình tượng nữ tử mảnh mai trong suy nghĩ của bọn họ.

“Còn có xa lắm không?” Kéo dây cương, Tri Y chậm rãi cho ngựa đi bộ, ánh mắt hướng về nơi xa.

“Qua con sông này là gần đến rồi ạ, ngày trước nhân được tin truyền đến nói đại quân đã qua sông Lan, nhưng tạm thời Hoàng Thượng vẫn còn hạ trại bên bờ sông Lan.”

Năm mươi dặm, trong lòng Tri Y kích động, nhiều nhất hai canh giờ, cũng sẽ đến.

Lại liếc mắt nhìn một cái hai ngàn tinh binh phía sau, vẫn kìm chế cảm xúc, bọn họ cũng mệt mỏi. Bản thân Tri Y cũng chỉ là dựa vào tưởng niệm tràn đầy để cưỡi ngựa, kỳ thật thân thể sớm đã rất mệt mỏi.

Gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng là ban đêm qua sông không an toàn, tạm nghỉ ngay tại chỗ đi.”

Tiểu thống lĩnh nghe vậy nhìn thật sâu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của thiếu niên, bọn họ đều là nam tử, nam nhân thô thiển, dã ngoại qua đêm là chuyện thường, cũng sớm thành thói quen. Nhưng đối với Hoàng Hậu là rất không tiện, trạm dịch nhỏ khách điếm không chứa nổi hai ngàn người bọn họ cũng không nói làm gì, nhưng Hoàng Hậu nương nương có thể dẫn mười mấy người đi đến trạm dịch khách điếm ở thành trấn gần đây nghỉ tạm, nàng lại không làm như vậy, mỗi ngày màn trời chiếu đất, đêm nghỉ trong rừng, thật sự làm người không nhịn được cảm thán.

Lần này đi chiến trường đốc chiến, Tri Y dẫn theo một mình Tích Ngọc tùy thân hầu hạ, bởi vì Tích Ngọc có võ, tuy không am hiểu giao tế, nhưng những chuyện khác vẫn rất cẩn trọng.

Hương vị đồ ăn đám thị vệ nấu đều giống nhau, Tích Ngọc đau lòng chủ tử nhà mình, vốn định mỗi ngày sẽ làm món khác nhau, nhưng Tri Y thấy quá phiền toái nên cự tuyệt, Tích Ngọc chỉ đành đổi biện pháp mỗi ngày ngâm một loại trà khác nhau.

Mưa dầm thấm lâu, Tích Ngọc theo Nguyên ma ma học được một thân công phu pha trà thượng hạng, động tác nước chảy mây trôi, hòa với ánh lửa ban đêm thập phần bắt mắt. Bộn thị vệ nhìn không chớp mắt, không nhịn được hỏi: “Cung nữ trong cung đều giống Tích Ngọc cô nương huệ chất lan tâm, tinh thông bách nghệ như vậy sao?”

Tích Ngọc rất hào phóng tiếp nhận lời khen, nhếch môi cười nói: “Ta còn chưa tính là gì, Liên Hương tỷ tỷ mới chân chính là huệ chất lan tâm, đến Thái Hậu nương nương cũng khen ngợi.”

“Tích Ngọc cô nương khiêm tốn.” Tiểu thống lĩnh cười nói, chú ý tới mấy thuộc hạ bên người nhìn nhìn mặt đều đỏ, vẫn nhịn không nói gì. Này cái tiểu tử này thật đúng là gan rất lớn, đến cả cung nữ thân cận của Hoàng Hậu cũng dám mơ ước, nhưng nghĩ đến ngày thường bọn họ đến cả cô nương cũng ít thấy, nên cũng thông cảm.

Cây rừng um tùm, xuyên qua trạc cây có thể thấy trăng bạc như bàn, Tri Y đứng dưới tàng cây, ánh trăng sáng tỏ chảy xuôi quanh thân, đem nàng chiếu rọi càng thêm nhu mỹ.

Tích Ngọc bưng trà đi tới, thấy tình cảnh này biết chủ tử nhất định đang nhớ Hoàng Thượng.

“Chủ tử.” Tích Ngọc lên tiếng, đánh vỡ một mảnh tĩnh lặng, Tri Y ngoái đầu nhìn lại cười khẽ, “Đun chút nước ấm là được rồi, lên đường đã nhiều ngày, làm sao phải làm mình khó xử như vậy.”

“Dù sao cũng không việc gì, không thể để chủ tử vì sợ phiền toái cái gì cũng giản lược đi.” Tích Ngọc cười nói, “Trên người nô tỳ gánh vác hy vọng của Thái Hậu nương nương, ba vị ma ma và Liên Hương tỷ tỷ, chủ tử sẽ không nhẫn tâm nhìn sau khi nô tỳ hồi cung phải chịu ánh nhìn căm hờn của mọi người chứ.”

Tri Y không tranh luận tiếp, uống mấy ngụm trà thân thể đã ấm lên liên dẫm lên nhánh cây mượn lực, nhảy nhẹ vài cái ngồi lên cành cây. Quanh thân có ánh sáng lập lòe lốm đốm, Tri Y tùy tiên đưa tay bắt, mở ra trong lòng bàn tay là một con đom đóm nhỏ nhỏ chậm rãi cất cánh, kinh hoàng bay lên trời.

Nàng nhớ tới trước đây Tuyên Đế đã từng vì nàng dùng đom đóm chế tạo ra bầu trời đêm ‘đầy sao’, lúc này đom đóm trong rừng cũng không kém khi đó nhưng vì vị trí tình cảnh không giống, bên cạnh cũng không có người làm bạn, với nàng mà nói lại có vẻ bình đạm không có gì mới lạ.

Chống má nhìn lên trời sao, Tri Y vô ý thức nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi hơi run, đém tất cả tinh quang thu vào đáy mắt.

Hoàng Thượng hiện tại đang làm cái gì nhỉ?

……

Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyên Đế và vài vị tướng lãnh lưu lại bên bờ sông Lan thương nghị một chút chiến thuật, ước chừng sau một canh giờ mọi người cáo lui. Tuyên Đế nhìn bản đồ địa hình một lát, đi ra ngoài doanh trướng khẽ nâng đầu nhìn lên trời xanh.

Tiểu Hoàng Hậu của hắn quá mức tùy hứng, bởi vì một câu của Tuệ Giác đã đi lên chiến trường, hoàn toàn đã quên lồ dặn dò của hắn, cũng không biết hiện tại….đã chạy tới nơi nào.

“Hoàng Thượng ——” An Đức Phúc từ nơi xa vội vàng đi tới, “Chỗ Hoàng Hậu nương nương truyền tin tức.”

“Chuyện gì?” Ngữ khí của Tuyên Đế nôn nóng thêm vài phần.

“Bên kia truyền tin nói đêm trước khi Hoàng Hậu nương nương vượt sông đột phát sốt cao, ngất trên đất. Bọn thị vệ đưa Hoàng Hậu nương nương đến trấn phụ cận chạy chữa, đại phu nói là khí hậu không hợp lại thêm mấy ngày liền mệt nhọc gây ra, ít nhất phải tu dưỡng sáu bảy ngày mới tốt được.”

Sắc mặt Tuyên Đế trầm xuống, xoay người muốn đi lấy ngựa. Sông Lan cách nơi này không quá trăm dặm, ra roi thúc ngựa trong hôm nay có thể đuổi kịp. An Đức Phúc vội lên can ngăn, lấy thư tín và túi gấm dâng lên, “Người tới nói, Hoàng Hậu nương nương luôn nhấn mạnh không được để Hoàng Thượng đến nhìn nàng, còn để người trực tiếp mang đồ vật mà Tuệ Giác Đại sư giao phó tới. Nếu Hoàng Thượng mạo muội đi, Hoàng Hậu nương nương tức giận, không chừng bệnh sẽ nặng thêm.”

Tất nhiên câu trước không thể ngăn Tuyên Đế, nhưng câu sau……. Thần sắc Tuyên Đế thay đổi liên tục, lại nắm túi gấm trong lòng bàn tay, cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói: “Không nghe lời trẫm, còn dám uy hiếp trẫm, thật là gan càng ngày càng lớn.”

An Đức Phúc tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, không phát ra chút tiếng động nào coi như chưa nghe thấy gì.

Trở lại trong doanh trướng đi qua đi lại, vài lần Tuyên Đế cất bước đi về hướng ngự mã, lại thu chân trở về.

Thân thể Tri Y, hắn rất rõ ràng. Ở trong cung cẩm y ngọc thực nuôi lớn, một thân da non thịt mềm, rất mảnh mai, sao có thể chịu được cảnh liên tục lên đường, đem ngủ ngoài trời. Một chút Tuyên Đế cũng không cảm thấy trận sốt này có gì lạ, chỉ là không nghĩ tới còn chưa tới chỗ hắn, người đã ngã bệnh trước. Còn uy hiếp hắn không cho thăm hỏi, nói cái gì không muốn trở thành tội nhân chậm trễ chiến sự.

Trong lòng An Đức Phúc run sợ nửa ngày, rốt cuộc phát hiện Tuyên Đế từ bò tính toán xuất doanh, tức khắc thở phào một hơi, cuối cùng không phụ sự gửi gắm a.

“Đem ngự y trong doanh……” Tuyên Đế dừng lại đổi lời, “Sai người mang đại phu tốt nhất phụ cận sông Lan mời đến, thân thể chưa thật tốt, không được để Hoàng Hậu theo tới.”

“Vâng, nô tài sẽ để người chạy đi truyền lời.”

Lại tinh tế dặn dò vài câu, tuy rằng nghe được chỉ là bệnh nhỏ, nhưng Tuyên Đế vẫn lo lắng không thôi, suốt một ngày cũng chưa tập trung. Mấy tướng lãnh khác mơ hồ nghe được chuyện này, mắt lộ ra ý hiểu rõ, từ trước đến nay Hoàng Thượng cực kỳ ngưỡng mộ Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương có việc, còn có thể có tâm tư dư thừa mới gọi là kỳ quái.

Huống chi vốn là Hoàng Thượng muốn vượt sông ra biển đến Hải Thanh quốc trước, nhưng lại dừng ở bờ sông thêm mấy ngày, còn không phải là vì chờ Hoàng Hậu nương nương.

Đêm đến, Tuyên Đế chỉ mặc trung y ngồi bên án trong trướng chậm rãi đọc Hải Đồ Chí, qua một khắc, sách trong tay mới lật qua một tờ.

Trướng mành bị xốc lên, một tiểu binh thân hình nhỏ gầy bưng trà thanh thần đi vào, lúc khay trà không nhẹ không nặng được đặt trên mặt bàn Tuyên Đế mới hoàn hồn, chú ý tới diện mạo của tiểu binh cực kỳ xa lạ, “Là An Đức Phúc để ngươi tới?”

Tiểu binh gật đầu, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ ngoài trướng.

Tuyên Đế nhíu mày, “Không nói được?”

Tiểu binh liên tục gật đầu, mắt lộ ra một tia khiếp đảm. Khuôn mặt hắn rất đen, thon gầy, Tuyên Đế chú ý tới xiêm y rất rộng trên người hắn, dưa vào đai lưng lỏng lẻo kéo lại, giống như bởi vì vóc dáng quá nhỏ không thể không mặc quân phục nhỏ nhất.

Tuyên Đế rất ít khi đem ánh mắt đặt trên người một tiểu binh lâu như vậy, hình như làm tiểu binh càng thêm sợ hãi, thân thể cứng còng cúi đầu, không dám phát ra một chút động tĩnh.

An Đức Phúc đi vào, thấy thế vội tiến lên, “Hoàng Thượng, đều do nô tài, hắn hầu hạ không chu toàn? Nô tài sẽ để hắn đi xuống.”

“Không cần.” Tuyên Đế thu hồi ánh mắt, trầm tư một lát, một lần nữa mở sách ra, đạm thanh nói, “Hầu hạ ở bên cạnh đi, đèn có chút tối, làm sáng lên chút.”

Tiểu binh vội theo lời khêu đèn, Tuyên Đế lơ đãng liếc nhìn thân ảnh hắn một cái, “Tên gì?”

An Đức Phúc nhẹ giọng nói: “Tên Tiểu Ngưu, bởi vì sinh ra nhỏ gầy không có sức lực, nên chỉ có thể làm hỏa đầu binh.”

Tiểu Ngưu. Động tác của Tuyên Đế hơi dừng một chút, rất nhanh đã khôi phục như thường, giấu đi ý cười bên môi, mặt rất bình tĩnh, “Vừa lúc trẫm thích yên tĩnh, không thể nói chuyện thì vừa lúc, sau này hầu hạ trong trướng của trẫm đi.”

Tiểu binh và An Đức Phúc đồng thời há miệng thở dốc, lại trầm mặc không lên tiếng khép lại.

Cúi đầu an tĩnh hầu hạ hồi lâu, chờ khi Tuyên Đế tắt đèn đi vào giấc ngủ tiểu binh mới theo sát An Đức Phúc ra ngoài, thấy cách khá xa vội vàng lên tiếng, “Hoàng Thượng sẽ không nhận ra chứ?”

“Này……” An Đức Phúc chần chờ, “Nô tài cũng không biết a, nếu không Hoàng Hậu nương nương ngài…… Dứt khoát thẳng thắn?”

Từ trước đến nay Hoàng Thượng cao thâm khó đoán, nếu cố ý che giấu, mặc dù hắn hầu hạ đa nhiều năm cũng khó nhìn ra a.

Đương nhiên tiểu binh chính là Tri Y, cố ý bôi đen mặt mình, thay đổi dung mạo, chọn xiêm y cũ không nhìn ra dáng người, còn giả dạng làm người câm, nhưng còn không phải là vì để Tuyên Đế không nhận ra.

Tri Y đoán được Hoàng Thượng cố ý dừng ở bờ biển chờ mình, không chừng chính là để khi nàng tới sẽ phái binh mạnh mẽ đem nàng mang về. Vì tránh cho loại khả năng này phát sinh, nàng dứt khoát nói dối bị bệnh cần tĩnh dưỡng, sau đó trộm lẻn vào quân doanh, chờ Hoàng Thượng ra sông nhập biển đi theo chiến thuyền lại làm rõ thân phận, đến lúc đó kể cả Hoàng Thượng muốn đưa nàng về, cũng không dễ dàng như vậy.

“Đương nhiên không được.” Tri Y quả quyết đáp, “Tích Ngọc an bài tốt chưa?”

“An bài tốt, vốn là nô tài muốn để nương nương ngài và Tích Ngọc cô nương một chức vị thanh nhàn, nghỉ ngơi trên thuyền sẽ không có việc gì, không nghĩ tới……”

“Không có việc gì.” Tri Y xua xua tay không để ý lắm, “Còn không phải là ngày thường dâng trà rót nước cho Hoàng Thượng, có khó gì đâu?”

Huống chi lại nói tiếp còn có thể mỗi ngày quang minh chính đại gặp mặt Hoàng Thượng, thật ra đỡ phải để nàng đi nhìn lén.

An Đức Phúc lo lắng, trong quân không thể so với hoàng cung, trong hoàng cung đùa giỡn hầu hạ dường như không giống hầu hạ Hoàng Thượng trong quân doanh.

Vẻ mặt hắn do dự, “Đã là Hoàng Thượng phân phó, tạm thời cũng chỉ có thể như thế. Khi nào Hoàng Hậu nương cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp nói với nô tài, nô tài sẽ phái người khác tới giúp ngài.”

Tri Y gật đầu, “Tích Ngọc đang nghỉ ngơi?”

“Đang chờ ngài, ủy khuất ngài phải ngủ một giường với Tích Ngọc cô nương.”

Tri Y cười nhạt, “An tổng quản đã tận lực, không cần trách móc bản thân nặng nề. Hoàng Thượng có nói khi nào chuẩn bị khi nào ra khỏi sông Lan?”

“Này…… Nhưng thật ra không nghe nói qua, Hoàng Thượng ngừng ở nơi này, vốn là để chờ ngài. Nhưng nếu ngài kéo dài mấy ngày, Hoàng Thượng cũng nên khởi hành trước mới đúng.”

Đáp lại một tiếng, Tri Y chuyển mắt nhìn về phía chủ trướng, ánh mắt lập lòe, ngược lại hơi hơi mỉm cười, để An Đức Phúc dẫn đến nơi nghỉ tạm cách đó không xa.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 108

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 110

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK