Chương 82: Vẻ say rượu 2
Trong lúc chuếnh choáng say thực sự Tri Y không có kiên nhẫn, nắm ngón tay thổi thổi mút mút miệng vết thương sau đó buông ra, đảo mắt lại muốn đi ra ngoài ngắm sao, ý tưởng này phát sinh quả thực làm người không chống đỡ được.
An Đức Phúc và Liên Hương Tích Ngọc không khỏi ngó mắt nhìn ngoài cửa sổ, tối nay tiết trời không được tốt, một mảnh đen như mực, tinh quang chỉ vài giờ, chỗ nào có thể cô nương ngắm sao đây?
“Không có sao Hoàng Thượng có thể biến ra nha.” Tiểu cô nương thiên chân nói, ôm cổ Tuyên Đế, hai tròng mắt còn lộng lẫy hơn so với những vì sao thực thụ, “Trên đời không có chuyện nào Hoàng Thượng không làm được.”
Trong lòng nàng, đại khái Tuyên Đế không gì không làm được, chính là vì từ nhỏ đến lớn đều có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng. Lúc này chính là muốn ngắm sao, nàng tin tưởng Hoàng Thượng có thể biến ra.
Nghe vậy rốt cuộc Tuyên Đế hoàn hồn, quay đầu liền đối diện với đôi mắt cực sáng của Tri Y, đôi mắt nháy nháy, hàng mi dài nhẹ xẹt qua sườn mặt hắn, từng đợt ngứa ngứa nhè nhẹ làm người muôn nhẹ nhàng chạm vào hàng mi kia hai cái, cảm thụ hoàn toàn xúc cảm như bị vuốt mèo cào kia là thế nào.
Nghĩ đến cảm giác mới vừa rồi không hiểu sao lại đến, Tuyên Đế không khỏi bật cười. Tri Y say, chẳng lẽ hắn cũng say sao? Rõ ràng là tiểu cô nương mới mười tuổi hắn nhìn lớn lên sao có thể sinh ra những ý tưởng đó chứ.
Áp xuống tiểu cô nương mang theo một chút men say trong lòng, Tuyên Đế thoáng đem người dời đi, “An Đức Phúc, để người dâng chén canh giải rượu.”
“Tuân lệnh.”
“Không cần.” Tiểu cô nương lại giống như muốn xù lông, trừng đôi mắt tròn xoe, nhưng chỉ trừng mắt nhìn không đến hai cái đã mềm xuống, đáng thương hề hề nói, “Canh giải rượu rất khó uống nha, Hoàng Thượng chúng ta đi ra ngoài ngắm sao đi.”
Tay nhỏ huơ huơ, Tri Y biện giải nói: “Hơn nữa đào hoa nhưỡng cũng không tính là rượu nha, sao cần giải rượu.”
“Thế con mèo nhỏ say rượu trong lòng trẫm từ đâu mà đến?” Bên môi Tuyên Đế lộ ra tươi cười, “Ăn canh, trẫm sẽ mang nàng đi ngắm sao.”
Tích Ngọc cũng khuyên nhủ: “Cô nương, đã đổi ngự trù mới làm canh giải rượu không khó uống, còn mang vị ngọt.”
Tri Y vẫn là không thích lắm, chờ canh giải rượu bị dâng đến trước mặt, Tuyên Đế híp đôi mắt lại mới ủy ủy khuất khuất tiếp nhận, không tình nguyện uống hai muỗng, vội vàng thè lưỡi, “Gạt người…… Rất đắng.”
Tuyên Đế bưng chén lên làm mẫu uống một ngụm, ôn nhu nói: “Không đắng, uống xong trẫm mới có thể mang nàng đi ngắm sao.”
Tri Y dừng lại, trợn tròn mắt nhìn hắn, ngơ ngác nhìn một lát, Tuyên Đế còn tưởng rằng nàng muốn thỏa hiệp, không nghĩ tới thần sắc tiểu cô nương vừa chuyển, đột nhiên oa một tiếng khóc nức nở, nước mắt như hạt đậu nói rơi liền rơi, “Gạt người, rõ ràng rất đắng. Hoàng Thượng thay đổi…… A ma không ở đây, Hoàng Thượng liền bắt nạt người……”
Cảm xúc chuyển biến cực nhanh đến Tuyên Đế cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa, thậm chí là ngạc nhiên.
Sao đột nhiên, lại khóc rồi……
Hắn đúng là vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ, cũng bị tiểu cô nương khóc thành một dòng nước xuân mềm mại bất luận đạo lý lớn gì đi chăng nữa cũng bị nước mắt này thổi tan.
Liên Hương nhịn không được cầm lấy bình đào hoa nhưỡng nhìn nhìn, lại ngửi thử, kinh ngạc nói: “Bình này…… Giống như lấy sai rồi.”
Đào hoa nhưỡng là đào hoa nhưỡng, nhưng mùi rượu này rõ ràng nồng hơn so với đào hoa nhưỡng ngày xưa cô nương các nàng uống không ít. Loại rượu này đối với Hoàng Thượng có lẽ khác nhau không lớn, nhưng đối với cô nương mà nói…… Sợ thật là muốn say.
Tri Y khóc lóc khóc lóc, bắt đầu đẩy Tuyên Đế, “Không cần Hoàng Thượng, ta muốn tìm a ma.”
Nói xong xuống đất đi ra ngoài, vừa đi vừa mạt nước mắt, “A ma mới sẽ không hung dữ với ta……”
Sắc mặt Tuyên Đế nghiêm túc, nhìn về phía An Đức Phúc, “Mới vừa rồi trẫm hung dữ?”
“Không…… Không có đi.” An Đức Phúc nhịn cười nói, Hoàng Thượng đã trải qua nhiều lần không hiểu ra sao như vậy, đây là cô nương tạm thời biến trở về tính tình khi còn bé đang làm nũng, nơi nào là thật sự lên án.
An Đức Phúc suy nghĩ, nghĩ đến hôm nay chuyện trong phủ Mộ Đại học sĩ vẫn là có chút ảnh hưởng với cô nương, tuy rằng không thấy được cô nương thực sự để ở trong lòng, nhưng có chút ủy khuất khẳng định là không thể tránh được, huống chi sau lại nháo ra chuyện cung nhân bị thu mua.
Ban ngày cô nương không có biểu hiện ra ngoài là bởi vì không để ý, nhưng một khi say, đó là lại là chuyện nhỏ như con kiến cũng có thể trơe thành lí do làm ầm ĩ.
Tuyên Đế không có biện pháp, bước vài bước theo ra ngoài. Hắn còn tưởng rằng Tri Y sẽ ở trong sân làm loạn, không nghĩ tới tiểu cô nương mới ra cửa liền ôm cây cột ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn một mảnh đen nhánh trong không trung, “Ánh trăng thật lớn nha ——”
Ngữ khí non nớt gợi lên mảnh mềm mại trong lòng Tuyên Đế, hắn không khỏi chậm lại bước chân, đi đến bên người Tri Y, nhẹ giọng mở miệng, “Tri Y.”
“Dạ?” Tiểu cô nương theo bản năng đáp lại, ánh mắt nhu nhu chuyển hướng về phía hắn, chỉ cảm thấy nam tử trước mắt cao lớn dị thường, ánh đèn mông lung phủ xuống sau lưng hắn, làm nàng có chút thấy không rõ khuôn mặt, “Ngươi có thể ngồi xổm xuống hay không? Ta không nhìn thấy ngươi.”
“Được.” Tuyên Đế theo lời cúi xuống, để mặc ánh mắt sáng quắc của tiểu cô nương tuần tra trên mặt.
Tri Y nghiêng đầu đánh giá một lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi lớn lên rất quen mắt, là người Hàm Bảo Nhi quen sao?”
Tự xưng cũng biến trở về thành Hàm Bảo Nhi như khi còn bé, Tuyên Đế có thể suy đoán tâm trí tiểu cô nương lúc này đại khái không quá bốn năm tuổi.
Hắn duỗi tay xoa xoa vài sợi tóc lộn xộn kia bởi vì động tác của Tri Y, mỉm cười nói: “Lại nhìn kỹ xem, thật sự không nhớ rõ sao?”
“Ngô……” Tri Y đoan trang, càng nhìn tươi cười ngây ngốc trên mặt càng lớn, rất nhanh vứt bỏ cây cột hướng tới Tuyên Đế ở bên này đánh tới, “Tuy rằng nghĩ không ra, nhưng Hàm Bảo Nhi nhìn đã cảm thấy rất thích, rất thích.”
Thần sắc Tuyên Đế càng thêm ôn nhu, phảng phất như lấy ánh mắt đối diện vơi tiểu cô nương tâm trí lui trở lại khi còn nhỏ, chỉ có thể dung túng để mặc nàng như bạch tuộc không hề có hình tượng bám ở trên người mình.
Cũng may những cung nhân vừa rồi đã bị cho lui về ngoại viện, cũng không cần đặc biệt để ý hình tượng.
“Hàm Bảo Nhi thích chàng như vậy, chàng thích Hàm Bảo Nhi không?”
Tuyên Đế cố ý trầm ngâm một lát, chờ Tri Y vội vàng giữ chặt tay hắn mới nói: “Thích.”
Tiểu cô nương thỏa mãn, vui vẻ tiến đến trước mặt Tuyên Đế dùng phương thức khi còn bé hôn tới hôn lui, chỉ chốc lát sau Tuyên Đế cảm giác trên mặt không một chỗ nào không ướt át, mỗi gang tấc đều tràn ngập hương rượu cùng hương thơm ngọt ngào của tiểu cô nương.
Bất luận là khi thanh tỉnh hay là say, hình như đều bám người như vậy. Tuyên Đế bất đắc dĩ nghĩ, chỉ là nếu khi hắn nghĩ như vậy ý cười bên môi không cần rõ ràng như vậy mới có chút đáng tin.
“Chàng tên là gì?” Hôn xong rồi, tiểu cô nương tiếp tục bắt đầu lải nhải.
“Đình Chi.”
“Đình Chi?” Tri Y nhíu nhíu cái mũi nhỏ, “Cái tên thật kỳ quái, ta gọi là gì?”
“Tri Y.”
Tri Y bĩu môi, “Không đúng, ta là Hàm Bảo Nhi. Đình Chi thúc thúc, chàng biết Hoàng Thượng không?”
Đình Chi…… Thúc thúc? Tuyên Đế bất động thanh sắc chỉnh sửa lại xưng hô của tiểu cô nương, “Là Đình Chi ca ca.”
“Y?” Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn nhìn hắn, lại nhìn mình, “Ca ca?”
Tuyên Đế đáp lời, “Tìm trẫm…… Tìm Hoàng Thượng làm cái gì?”
“Đương nhiên là ——” nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, Tri Y đồng tình nhìn hắn, “Chàng còn không phải là Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng, đến bản thân chàng cũng không quen biết. A ma tuổi lớn có đôi khi sẽ không nhớ được một ít việc, Hoàng Thượng chàng cũng thế phải không?”
Tuyên Đế: “……”
Tiểu cô nương uống say, hình như là lần đầu tiên khó chơi như vậy.
Vốn dĩ An Đức Phúc cách khá xa, nhưng nhĩ lực quá tốt, đối thoại của hai người vẫn truyền vào trong tai, hắn nhịn rồi lại nhịn, thiếu chút nữa bị nghẹn đến mức nội thương.
Quả nhiên…… Cô nương luôn có biện pháp làm Hoàng Thượng bó tay chịu trói.
Ánh mắt bất thiện của Tuyên Đế liếc tới, lập tức An Đức Phúc thu liễm thần sắc, “Hoàng Thượng, tối nay còn về thư phòng không ạ?”
Hôm nay mới vừa bắt được một nhóm người của Tiết Hải, vốn đang có chuyện cần phải xử lý. Nhưng Tuyên Đế nghĩ Tri Y mới thấy qua tổ phụ tổ mẫu, lại là lần đầu tiên tự mình xử trí cung nhân, không yên lòng mới đến xem một cái, chuẩn bị muộn một chút lại trở về, hiện giờ xem ra, sợ là chỉ có thể từ bỏ.
“Truyền lệnh để Thường Anh bọn họ tối nay không cần đến, sáng mai trẫm…… Buổi chiều mai lại thương nghị với bọn hắn.”
Ở nháy mắt phân phó những lời này, Tuyên Đế rất kỳ dị lĩnh hội hàm nghĩ của câu ‘Từ đây quân vương bất tảo triều*’. Tuy rằng nguyên do của bản thân hoàn toàn khác với trong câu thơ, nhưng tiểu cô nương bám người như vậy, nếu lúc này đang ở trong kinh, sợ là ngày mai hắn thật đúng là khó có thể lâm triều.
*Trường hận ca. Tác giả: Bạch Cư Dị. Thể thơ: Thất ngôn cổ phong
Thời kỳ: Trung Đường Nguồn: https://www.thivien.net/
“…Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều
Thừa hoan thị yến vô nhàn hạ
Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ
Hậu cung giai lệ tam thiên nhân
Tam thiên sủng ái tại nhất nhân
Kim ốc trang thành kiều thị dạ
Ngọc lâu yến bãi tuý hoà xuân…”
Dịch nghĩa:
“…Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy
Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa
Khi mua vui, khi hầu tiệc, chẳng lúc nào ngơi
Mùa xuân theo đi chơi xuân, đêm nào cũng là đêm riêng của nàng với vua
Gái đẹp nơi hậu cung hàng ba ngìn người,
Tình yêu thương đối với ba ngìn người ấy nay trút cả vào mình nàng
Nơi nhà vàng, trang hoàng xong, là chỗ của những đêm hầu hạ nũng nịu
Tiệc lầu ngọc, tan rồi là buổi say sưa với cả chiều xuân êm ái!…”
“Hoàng Thượng, vừa rồi đáp ứng Tri Y muốn đi ngắm sao.” Tri Y an tĩnh một lát, lại ngẩng đầu khôi phục bộ dạng chuếnh choáng say lúc trước, cười khanh khách lộ lúm đồng tiền giống như hoàn toàn không nhớ rõ cử chỉ của bản thân vừa rồi đã trở về khi còn bé.
Tuyên Đế không nhịn được gõ gõ đầu nhỏ vừa yêu vừa hận, thế đánh tuy rằng rào rạt, nhưng khi chân chính rơi xuống đầu có khi còn không bằng động tĩnh của một mảnh lá cây, Tri Y còn nghĩ hắn gãi ngứa cho mình, chớp chớp mắt, “Lực đạo của Hoàng Thượng thật nhỏ, không có cảm giác gì.”
“Hiện tại biết trẫm là Hoàng Thượng?” Tuyên Đế đem người chặn ngang bế lên, nói nhỏ một câu như vậy.
Tri Y còn không chưa cân nhắc hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nhân hành động này lăn vào ngực Tuyên Đế. Đây là lần thứ hai Tuyên Đế ôm nàng như thế, tiểu cô nương say khướt rất vui vẻ, dọc theo đường đi lại không làm ầm ĩ, thẳng đến lúc được Tuyên Đế ôm tới một gian phòng xa lạ.
Ngoài mái hiên căn phòng treo hai đèn lồng tối tăm, thỉnh thoảng theo từng cơn gió, nghe có chút dọa người. Nhưng dựa vào trong lòng người quen thuộc, Tri Y không sợ hãi chút nào, đôi tay chủ động trực tiếp đẩy cửa ra, mới đầu bên trong vẫn là một mảnh tối đen, nhưng chậm rãi chờ đến khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối, dần dần có thể nhìn thấy những điểm ánh sáng lập lòe.
Tuyên Đế ôm nàng đóng cửa, hoàn toàn ngăn trở với ánh đèn mông lung ở bên ngoài, theo đó chính là trong phòng đột nhiên sáng lên như ánh trăng chiếu rọi.
Tiểu cô nương không nhịn được tò mò vươn tay, “Ngôi sao ——”
Thì ra bốn phía gian phòng này đã được dùng vải đen vây lại hoàn toàn, bên trong đặt rất nhiều giá đỡ lớn nhỏ cao thấp không giống nhau, nhưng thứ làm người chú ý chính là vô số dạ minh châu lẳng lặng được đặt ngay ngắn trên từng giá. Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ như ngân hà, rèm đen trên đỉnh đầu và bốn phía như bầu trời đêm thực thụ.
Nhưng bầu trời đêm và sao trời nơi này, chỉ vì một mình Tri Y mà ra, cũng là vì nàng mà sinh.
Tuyên Đế nhẹ nhàng buông Tri Y xuống, để tiểu cô nương ngửa đầu thưởng thức cảnh đẹp được người làm ra này.
Tri Y nhìn một lát, không tự giác ngoắc lấy ngón út của hắn, nghiêng đầu nói: “Quả nhiên Hoàng Thượng không gì không làm được.”
Tuyên Đế bật cười, “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Tỉnh.” Trong bóng đêm Tri Y xoay vài vòng, chứng minh bản thân đã thật sự thanh tỉnh.
Tuyên Đế gật đầu, khom lưng đem tay đặt trên tay Tri Y, bên trong là hai viên dạ minh châu quang, một lớn một nhỏ, một sáng một tối đối lập đặc biệt rõ ràng, lại cười nói: “Còn nhớ rõ hôm nay hỏi trẫm gì không?”
Tri Y nhẹ nhàng chớp mắt, “Nhớ rõ.”
Tuyên Đế xẹt qua gương mặt non nớt của nàng, bàn tay to rộng phủ lên đỉnh đầu, “Hôm qua trẫm đã nghĩ xong chiếu chỉ.”
“…… Dạ?”
“Ngày 8 tháng 8 sang năm.” Ánh mắt Tuyên Đế trở nên sâu thẳm mà ôn nhu, điểm điểm quang mang ôn nhuận ánh vào trong đó, “Đó là ngày trẫm, nghênh thú tiểu Hoàng Hậu mười một tuổi.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 81
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 83