Chương 112: Dự cảm
Trong lòng ngực có mỹ ngọc ôn hương lại không thể làm cái gì, Tuyên Đế cũng không muốn hoàn thành đêm động phòng hoa chúc với thê tử ở loại địa phương lỗ mãng này. Chỉ là hương thơm sâu kín thỉnh thoảng bay vào mũi hắn, chọc hắn không hề buồn ngủ.
Chờ khi Tri Y dần dần đi vào giấc ngủ, hắn dứt khoát mở mắt chăm chú nhìn dung nhan yên lặng ngủ say trong lòng, làn da oánh nhuận dưới ánh tăng càng sáng không tì vết, giống như nụ hoa mới nở ngày xuân, mang theo hương thơm say lòng người, trong mộng ngẫu nhiên không tự giác nhẹ động môi cũng là đáng yêu tinh xảo.
Tầm mắt từ trên trán chuyển đến vành tai Tri Y, nơi đó cũng giống nhỏ nhắn tinh xảo giống Tri Y, làm người muốn nắm lấy thưởng thức một phen.
Ánh mắt Tuyên Đế càng thêm tối tăm khó hiểu, cuối cùng vẫn là quý trọng thiếu nữ trong lòng áp chế được bản năng, cùi người hôn lên trán thiếu nữ vài lần, động tác vô cùng mềm mại nhẹ nhàng.
Mấy năm nay ở trong cung khi hắn ngủ cùng Tri Y trên một giường hiếm khi dựa gần như thế hắn không phải thánh nhân, sao có thể luôn bảo trì được lý trí, chỉ có thể tận lực giữ khoảng cách an toàn trước khi Tri Y cập kê.
Lần này Tri Y theo tới đốc chiến lại ngoài dự đoán, cũng làm hắn không thể không thuyết phục nhu tình của tiểu thê tử.
Không cần trải qua ly biệt đương nhiên làm hắn vui sướng, kiều mềm trong ngực cũng thập phần an tâm, nhưng phần an tâm này càng nhiều thêm xao động nhè nhẹ, lại làm người không sung sướng như vẫn nghĩ.
Trở lại ôm ấp của Tuyên Đế, một giấc này của Tri Y ngủ cũng không an ổn. Ở trong mộng nàng cảm thấy bản thân đang ở trong nguy hiểm, phảng phất có một con sói cực kỳ nguy hiểm theo sát phía sau, trong mắt mang theo ánh sáng xanh lục, tùy thời chuẩn bị nuốt nàng vào bụng.
Nàng còn cảm giác được trong lúc ngủ mơ thân thể bị lăn qua lộn lại, hình như có đôi môi thỉnh thoảng dừng ở giữa trán sườn mặt, nhẹ nhàng ôn nhu. Nàng lại cảm thấy động tác này làm người ngủ không an bình, vài lần vô ý thức phất tay, nhuyễn thanh lẩm bẩm “Không cần”, mỗi lần như thế, động tác kia sẽ dừng lại trong chốc lát, nhưng một lát sau lại theo thói cũ lấn tới, trong lúc mê man nàng cũng không cao hứng mà hơi chu miệng, mày hơi chau.
Ngày hôm sau Tri Y bị tiếng kèn đánh thức, tiếng bước chân hữu lực của binh lính truyền đến lều lớn. Theo bản năng nàng mở mắt ra, ngay sau đó đã bị ánh sáng ngời ngời bức cho nhắm tịt mắt lại, mí mắt run lên mấy cái, bộ dáng đáng yêu làm Tuyên Đế thấp thấp cười ra tiếng.
“Hoàng Thượng?” Tri Y ngoài ý muốn thấy Tuyên Đế còn chưa dậy, tầm mắt bị che khuất một nửa nhìn về phía hắn, mới phát giác trong mắt Tuyên Đế có tơ máu li ti hồng nhạt, “Cả đêm Hoàng Thượng không ngủ sao?”
Đương nhiên Tuyên Đế sẽ không nói mình nhìn Tri Y ngủ cả đêm, tự nhiên nói: “Ừ, trẫm không buồn ngủ.”
Tri Y:…… Tơ máu trong mắt ngài làm cho một chút lực thuyết phục cũng không có.
Đại khái đoán được Tuyên Đế làm cái gì, Tri Y âm thầm buồn cười, không nghĩ tới thế mà Hoàng Thượng cũng sẽ có thời điểm ấu trĩ như vậy.
“Hiện tại là giờ nào ạ?”
“Giờ Thìn canh ba.”
“Đã trễ thế a.” Tri Y kinh hô một tiếng ngồi dậy, tình cảnh rời giường cùng Tuyên Đế làm nàng hoảng hốt nhớ tới ngày trước ở trong cung.
Tuyên Đế cười nhạt, nhìn Tri Y bận trước bận sau mặc quần áo, mới chậm rì rì đứng dậy, bị Tri Y nửa kiều oán ngoái đầu nhìn lại liếc mắt một cái, “Hoàng Thượng cũng không còn sớm sao không đánh thức ta.”
“Trẫm cũng chưa dậy, gấp cái gì?”
Tri Y ngẩn ngơ, hình như cũng đúng, mấy ngày trước lên đường liên tục, sau khi tớii bờ sông lại hầu hạ Hoàng Thượng cả ngày, thiếu chút nữa nàng đã quên bản thân vốn không cần thiết phải dậy sớm như vậy.
“Sao hôm nay Hoàng Thượng còn chưa dậy?”
Tuyên Đế không nói, chỉ ngậm ý cười cao thâm khó đoán.
Trải qua trận “tuyên dương” của mấy tướng lãnh, hiện giờ toàn quân đều biết tối hôm qua Hoàng Hậu đã tới trong doanh, sáng sớm hôm nay căn bản không ai dám quấy rây ở xung quanh lều lớn, giống như tất cả đều ngầm hiểu.
“Đói bụng không? Trước đứng dậy rửa mặt, trẫm để người dâng chút cháo lên.”
“Vâng.” Tri Y đã chậm rãi mặc bộ đồ mới Tuyên Đế sai người trình lên, áo dài quần dài cực kỳ tiện lợi, sau đó Tích Ngọc xốc trướng đi vào trình nước trong lên.
Mặt Tích Ngọc đầy áy náy, “Chủ tử, là nô tỳ quên nói cho ngài sự kiện kia. Lúc trước An tổng quản phái người nói qua cho nô tỳ, nói sau khi ngài tới tầm hơn mười ngày Hoàng Thượng sẽ chọn một ngày sai người đánh lén vào đại doanh, kiểm nghiệm năng lực phòng bị trường hợp khẩn cấp của các tướng sĩ.”
Tri Y hiểu rõ, cười nhạt nói: “Không có việc gì, dù sao Hoàng Thượng đã đồng ý để ta ở lại, sau này cũng không cần làm ngụy trang.”
Tất nhiên Tích Ngọc cao hứng, theo tiếng tỉ mỉ hầu hạ.
Đồ ăn sáng trong doanh rất là đơn giản, cháo trắng rau xào, cùng mấy thứ điểm tâm nho nhỏ, thật sự keo kiệt trái ngược với trong cung. Nhưng Tuyên Đế và Tri Y cũng không để ý, khẩu vị khi ăn sáng cực tốt, hôm qua mệt nhọc một ngày ngược lại hôm nay Tri Y hoạt bát hơn chút, làm Tuyên Đế cực kỳ vừa lòng.
“Trước kia nghe nói thức ăn trong quân hương vị cực kém, xem ra cũng không đến nỗi như thế.”
An Đức Phúc cười nói, “Nương nương có điều không biết, trước kia xác thật như thế. Sau đó Hoàng Thượng chính miệng hưởng qua, nói trong quân đã thập phần gian khổ, nếu cơm canh cũng làm người khó có thể nuốt xuống như thế, sai làm các tướng sĩ có sức lực ra trận giết địch, cho nên mới có mỹ vị như hiện giờ. Trù nghệ của mấy đầu bếp trong quân, cũng không kém hơn bao nhiêu so với ngự trù, tuy rằng trình bày không đủ tinh xảo, hương vị lại tuyệt đối đúng quy cách.”
Tri Y nhịn không được cười, “An tổng quản vẫn như vậy, nói một câu, ngươi lại muốn giải thích một đống.”
“Là nô tài dong dài, lo lắng nương nương không rõ ràng lắm, nhịn không được nói nhiều như vậy, lần sau nô tỳ nhất định sửa, nhất định sửa.” An Đức Phúc vĩnh viễn thể hiện sự đúng mực cực tốt, nói đến bộ dáng nịnh nọt nhưng lại không làm người đối diện sinh ra phản cảm, Tri Y nói với hắn hai câu, đã bị nói đến mi mắt cong cong.
Một khắc sau có binh lính vào trướng, cao giọng bẩm báo, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, quân ta đã thu xếp chỉnh trang xong, sau giờ ngọ là có thể khởi hành ra sông.”
“Được.” Tuyên Đế nhướn mày, “Truyền Vương, Kỷ nhị vị tướng quân tới trong trướng của trẫm.”
Ngừng ở sông Lan nhiều ngày, vốn Tuyên Đế muốn chờ Tri Y, hiện giờ Tri Y vừa đến, hắn đã gấp không chờ nổi chuẩn bị khởi hành.
Tri Y đi ra ngoài trướng tạm lánh, biết sau giờ ngọ muốn ra sông lại nhíu mày, trong lòng vẫn quanh quẩn một chút phiền muộn.
Nhìn gió êm sóng lặng mặt sông, nàng hỏi tiểu binh tùy thân che chở nàng, “Hoàng Thượng đã cho người xem qua hiện tượng thiên văn trước chưa?”
Tiểu binh cung kính nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, sớm đã để người trong quân quen thuộc hiện tượng thiên văn xem qua, cũng hỏi qua lão ngư dân có kinh nghiệm, mấy ngày gần đây trời sáng khí trong, mưa cũng sẽ không có, đúng là thời khắc tốt để ra sông nhập biển.”
Tri Y gật đầu, trong đầu lại hiện ra lời Tuệ Giác đại sư từng nói, “Nếu gặp chuyện không nắm được khó có thể lựa chọn, không bằng Hoàng Hậu nương nương cứ tin tưởng vào trực giác của bản thân, trực giác của ngài, có khi càng quan trọng.”
Cuối cùng nàng không nhịn được nói lo lắng trong lòng với Tuyên Đế, Tuyên Đế biết từ trước đến nay vận khí của nàng cực tốt, lúc này cũng không khỏi do dự, “Thay đổi xoành xoạch là tối kỵ trong quân, không hề coa nguyên do lại sửa lệnh cực không hợp lý. Huống chi các tướng sĩ đã thu sửa gấp gáp chờ xuất phát, không tốt để kéo dài.”
Tri Y cũng biết đạo lý này, hơn nữa phúc vận là một chuyện mờ ảo hư vô, ai cũng không biết loại trực giác này đáng tin cậy hay không.
Mang theo tâm trạng bất an, Tri Y và Tuyên Đế cùng nhau lên chiến thuyền, đứng ở mũi tàu nhìn ngắm bốn phía, gió biển quất vào mặt đem tóc dài của nàng bay lên, cực kỳ hiên ngang.
Trong quân không có nữ tử, huống chi người này lại là Hoàng Hậu nương nương. Ngẫu nhiên có tiểu binh tuổi trẻ sẽ không nhịn được trộm liếc mắt ngắm một cái, tán thưởng tuổi tác và mỹ mạo của Hoàng Hậu, cũng âm thầm hâm mộ Hoàng Thượng có thể có một giai thê như vậy làm bạn, có thể không sợ bầu bạn ở chiến trường.
Tiểu binh nói không sai, hôm nay xác thật thời tiết cực tốt, mây cũng chỉ nhàn nhạt mấy cái, Tri Y không đoán ra nếu trực giác của mình là thật, vậy khả năng nguy hiểm này sẽ từ nơi nào mà đến.
Tuyên Đế chậm rãi đi tới, sóng vai đứng cùng nàng, đạm thanh nói: “Qua sống Lan ra biển sẽ đi qua một hẻm núi, hai bên toàn là núi cao, cửa vào quá hẹp. Nếu thật sự có chỗ nào không đúng, ước chừng đó là ở chỗ kia.”
Tri Y nghi hoặc đảo mắt, “Nếu Hoàng Thượng có cái suy đoán này, vì sao không thay đổi?”
“Nếu thay đổi tuyến đường, hành trình sẽ nhiều ra thêm ba ngày.” Tuyên Đế nhìn nàng thật sâu, “Trẫm cần một lý do, để mọi người tin phục.”
Đó là lúc hắn tín nhiệm sủng ái Tri Y như thế nào, cũng không có khả năng bởi vì một câu mạo muội của nàng mà thay đổi lộ tuyến hành quân sớm định ra.
Tri Y nhíu mày, hồi lâu mới gật đầu, “Hoàng Thượng nói đúng.”
Trải qua sửa chế tốc độ chiến thuyền đã cực nhanh, sông Lan vốn gần cửa biển, chỉ chạy một canh giờ, đã tới chỗ hẻm núi mà Tuyên Đế nói.
Cách hẻm núi khoảng hai dặm, bôang nhiên Tuyên Đế hạ lệnh để chiến thuyền dừng lại, trong lúc mọi người nghi hoặc đã phái mười binh lính biết bơi cực tốt lấy thuyền nhỏ đi xem xét trước hẻm núi xem có chỗ nào khác thường hay không.
Mấy tướng quân bừng tỉnh đại ngộ, “Vẫn là Hoàng Thượng suy nghĩ chu đáo, đúng là nên cẩn thận chút.”
Dưới sự chú ý của toàn quân, mười binh lính dùng thuyền nhỏ chậm rãi đi về hướng hẻm núi. Dòng nước bằng phẳng, gió nhẹ ấm áp, ai cũng không biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì.
Tri Y hết sức chăm chú nhìn phía trước, tay hơi nắm thành quyền, không biết khi nào được tay Tuyên Đế nhẹ nhàng cởi bỏ nắm lấy, cũng cho nàng một ánh mắt an tâm, “Có trẫm ở đây, yên tâm.”
Thần sắc bỗng nhiên thả lỏng, má lúm đồng tiền của Tri Y cười nhạt, đáp nhẹ một tiếng, “Vâng.”
Được dặn dò, mười binh lính rất cẩn thận, mới vừa đến hẻm núi quan sát khắp nơi, mấy vạn người phía sau càng ngưng thần nín thở. Nhìn bốn phía non xanh nước biếc, chim hót từng trận, một cảnh tượng bình yên, nhìn qua thực sự không có nửa phần nguy hiểm.
Tuyên Đế để cho bọn họ chờ nửa canh giờ, bọn họ thành thành thật thật dừng thuyền nửa canh giờ, chúng tướng sĩ lẳng lặng nhìn, tâm tình từ khẩn trương đến thả lỏng, phía sau bắt đầu vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, đều cảm thấy hẳn là cũng không có nguy hiểm gì.
Tri Y nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói: “Xem ra thật là ta suy nghĩ nhiều quá.”
Tuyên Đế không nói, vừa lúc mười người đứng lên, lớn tiếng hướng về phía sau hò hét, “Hoàng Thượng, không ——”
Lời còn chưa dứt, trong cốc tiếng vang từng trận quanh quẩn, cùng với tiếng hai bên núi cao ầm vang, mấy tảng đá lớn trên đỉnh núi lung lay, ầm ầm một tiếng, cuồn cuộn lăn xuống vách núi, lao thẳng tới chỗ mười người kia.
Mười người phản ứng còn tính nhanh chóng, thấy thế vội bỏ thuyền thình thịch vài tiếng lẻn vào đáy nước, cùng lúc đó thuyền nhỏ cũng bị đá vụn lăn xuống hung hăng tàn phá, đá sỏi vẩy ra, mười người kịp thời trốn vào trong nước vẫn là bị cắt chút vết thương lớn nhỏ không đồng nhất.
Cách đó không xa mấy vạn người đồng thời hít sâu một hơi, vừa rồi tươi cười ngưng ở khuôn mặt, không dám tưởng tượng nếu đại quân không hề có tí phòng bị nào đi vào hẻm núi lại đụng phải núi đá cuồn cuộn sẽ là thảm trạng như thế nào.
Mười binh lính biết bơi rất giỏi, như du ngư bơi nhanh lén quay về chiến thuyền, khuôn mặt rất là chật vật, đứng ở trước mặt Tuyên Đế hồi bẩm.
Tuyên Đế giấu đi kinh ngạc trong mắt, ý vị thâm trường nói: “Các ngươi nên cảm tạ không phải trẫm, mà là Hoàng Hậu. Nếu không có trước giác của Hoàng Hậu có dị thường nhắc nhở trẫm, trẫm cũng sẽ không nghĩ đến hẻm núi sẽ nguy hiểm như thế.”
Thanh âm không nhỏ, toàn quân an tĩnh mấy trăm người ở phụ cận đều nghe được rõ ràng, trăm truyền ngàn, ngàn truyền vạn, không đến một lát, cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhất trí ngưng tụ ở thân ảnh nhỏ xinh nhu mỹ bên cạnh Tuyên Đế.
Đã sớm nghe nói Hoàng Hậu nương nương trời sinh phượng nữ hạ phàm, là ta phúc tinh của Tuyên triều, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là…… Lệnh người thuyết phục a.
Tùy tiện dự cảm một cái, đã cứu mạng mấy vạn người, đây không phải phúc tinh thì là cái gì?
Võ tướng khác văn tướng, từ trước đến nay bọn họ cực kỳ ngay thẳng, suy nghĩ cũng rất ít cong ra quẹo vào. Chính mắt nhìn thấy “thần tích” như thế, bọn họ sẽ hết lòng tin theo không chút nghi ngờ.
Tri Y không nghĩ tới Tuyên Đế trực tiếp đề cập đến mình như thế, mờ mịt chớp chớp mắt, nhưng vẫn không chút sợ hãi như cũ, tươi cười nhợt nhạt.
Bên môi Tuyên Đế mỉm cười, vén sợi tóc mai lên cho nàng, làm tướng sĩ xung quanh biết điều rũ mi, sôi nổi thu hồi tầm mắt, đối với trận chiến sự này sĩ khí bất tri bất giác càng thêm ngẩng cao.
Chiến thuyền thay đổi tuyến đường mà đi, tuy nhiều thêm ba ngày hành trình, trong quân cũng không một ai xen vào. Tuyên Đế và Tri Y quay lại trong khoang thuyền nghỉ tạm, từ từ nói: “Lần này Hoàng Hậu của trẫm lập công lớn, nghĩ muốn phong thưởng gì nào?”
Tri Y căng má, nghe vậy cong mắt, “Giống như những tướng sĩ kia, gia quan tiến tước, ban phát tiền thưởng, được không?”
An Đức Phúc nghe vậy không nhịn được cười, theo thân phận của Hoàng Hậu nương nương, muốn thưởng cũng không thể thưởng, phong càng không thể phong. Dựa theo lệ thường, vốn nên ấm cập tộc nhân, nhưng Hoàng Hậu nương nương lại không can hệ tới Mộ phủ, phong thưởng này xác thật là một vấn đề a.
Tuyên Đế lại thật sự nghiêm túc trầm tư, bỗng nhiên mỉm cười, “Đay đúng là làm trẫm khó xử.”
“Nga?” Tri Y dâng lên một nụ cười xấu xa, nghiêng đầu nhìn lại, “Thì ra cũng có chuyện làm khó được Hoàng Thượng.”
Tuyên Đế gật đầu, nắm lấy bàn tay nàng mềm mại không xương, rũ mắt nhìn lại, “Bởi vì giang sơn của trẫm, là hưởng cùng Hoàng Hậu, bảo trẫm làm sao tìm được một khối đất phong để thưởng cho Hoàng Hậu đây?”
Tri Y ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó cười khẽ ra tiếng, chờ khi An Đức Phúc thức thời lui ra sau đó tiến sát vào ngực Tuyên Đế, ngẩng đầu hôn một cái.
Người luôn luôn trầm ổn kiềm chế một khi muốn nói lời âu yếm, thật là mỗi lần đều làm người không có biện pháp ngăn cản.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 111
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 113
[Cổ đại] Đát Kỷ- Chương 5