Chương 130: Phiên ngoại 2
“Thái Tử điện hạ, ngài không thể đi a, Hoàng Thượng phân phó gần đây ngài đều phải ở Cần Chính Điện phê duyệt tấu chương.” Lâm công công vội vàng ngăn thiếu niên lại, vốn là giọng nói nam nhân lại mất đi anh khí càng thêm sắc nhọn, làm thiếu niên lần nữa nhíu mày, “Tránh ra, phụ hoàng mẫu hậu sắp đi, cô còn không thể đi đưa tiễn sao?”
Lâm công công ngượng ngùng, thầm nghĩ còn không phải Hoàng Thượng và nương nương lo lắng ngài một khi đưa tiễn sẽ ngăn bọn họ lại không cho đi sao.
Thái Tử Cảnh Hiện năm nay mười bảy, dưới sự dạy sỗ nhiều năm của vài vị Thái phó, đã sửa đổi được không ít tính tình nóng nảy bá đạo. Tuyên Đế khảo sát vài ngày đã buông tâm, lúc này mới quyết định đem chính vụ tạm giao cho Thái Tử, chuẩn bị mang Tri Y rời khỏi kinh thành du ngoạn một phen.
Các cung nhân vội vàng thu thập hành lý, Tuyên Đế mang Tri Y cùng ngồi ở ghế dài ngoài điện, thưởng thức ánh chiều tà khi mặt trời lặn.
Tuyên Đế đã ngũ tuần nhưng được bảo dưỡng thích đáng, tâm tình trôi chảy cho nên bên tóc mai chưa nhiễm tia bạch sương, nhìn qua vẫn như khi xưa. Thân hình cao lớn đĩnh bạt như cũ, lực lượng ẩn chưa trong đó chỉ có Tri Y thường xuyên bị làm cho mềm chân không xuống được giường lại hiểu biết rõ ràng.
“A Hiển tới.” Nghe được tiếng ầm ĩ bên ngoài, Tri Y cười, nhẹ đẩy bên hông Tuyên Đế, “Khẳng định muốn náo loạn với Hoàng Thượng.”
Mười bảy năm qua đi, tính ra tuổi tác của Tri Y cũng không nhỏ. Nhưng trừ lúc con cái còn bé mệt nhọc chút, những lúc khác đều được phu quân nhi tử sủng, cơ hồ không có lúc nào phiền lòng. Dưới năm tháng lưu chuyển, tựa hồ không lưu lại dấu vết gì trên mặt nàng, rõ ràng đã làm mẫu thân nhiều năm, nhưng nhìn cũng không khác lúc đôi mươi là mấy. Chỉ là mấy năm nay được Tuyên Đế tỉ mỉ kiều dưỡng, tự nhiên nhiều thêm một cổ phong vận kiều mị, ánh mắt lưu chuyển toàn là phong tình, thường thường làm Tuyên Đế không kềm chế được.
“Ngăn lại cho trẫm.” Tuyên Đế cũng không quay đầu lại, làm những thị vệ đó trong lòng kêu khổ: Hoàng Thượng, ai dám thật sự cản Thái Tử điện hạ a.
Vì lần này đi ra ngoài, trước tiên Tuyên Đế đem nữ nhi đưa đến Tín Vương phủ, lại đem triều sự ném cho đại nhi tử, chính là vì tránh cho bọn họ tới làm phiền mình. Con thứ hai từ trước đến nay hiểu chuyện, chưa bao giờ sẽ nháo vì loại chuyện này.
Hành động của Thái Tử cũng không dùng bao nhiêu lực bọn thị vệ đã làm bộ sôi nổi ngã xuống, liên tục kêu thảm. Trong lòng Thái Tử buồn cười, vội vàng đi thẳng đến chỗ phụ hoàng mẫu hậu nhà mình.
Thấy thần thái nhàn nhã của phụ hoàng mẫu hậu, không có nửa phần nhớ, hắn không khỏi quay về phía Tri Y lên án, “Mẫu hậu, phụ hoàng cố ý để tấu chương từ năm ngày trước để lại cho ta. Đến nỗi trên án cũng không có chỗ đặt, ngài đi xem……”
Ở trước mặt Tri Y, mặc kệ bao lớn, Thái Tử vẫn có thể làm ra tư thái này, mỹ danh là “hiếu mẫu”. Tuyên Đế lại không quen nhìn bộ dáng nhi tử và kiều thê thân cận như vậy, ôm Tri Y vào trong lòng ngực, “Để trẫm xem là được, mẫu hậu con thân thể yếu đuối, lôi lôi kéo kéo giống bộ dáng gì.”
Thái Tử: “……”
Tri Y cười khẽ, “Không phải còn có A Yến giúp con sao? Phụ hoàng con vì để con thanh tĩnh, đã cố ý đưa Minh Dư đến Tín Vương phủ, giữ A Yến lại với con, chẳng lẽ không thích? Hay là nói, muốn tiểu A Nhung tới cùng với thúc thúc con?”
Mặt Thái Tử đỏ lên, khi còn bé từng nói qua muốn cưới A Nhung làm vợ lời trẻ con ấy vẫn luôn bị mẫu hậu nhà mình ghi tạc trong lòng. Khi đó hắn bị muội muội cả ngày bắt nạt, thật vất vả nhìn thấy tiểu cô nương A Nhung ngoan ngoãn an tĩnh như vậy, đương nhiên thích vô cùng, lúc sau mới biết được tiểu cô nương chỉ nhỏ hơn mình một tuổi này lại là cháu gái nhỏ, lúc ấy tâm tình chỉ có thể bốn chữ dùng sét đánh giữa trời quang để hình dung.
“Tính tình của A Yến, mẫu hậu chẳng lẽ không biết sao?” Thái Tử bất đắc dĩ nói, “Từ trước đến nay hắn có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, mẫu hậu nói để hắn bồi ta, chi bằng nói là để ta nhìn A Yến ngủ cả ngày.”
“Như thế nga……” Tri Y ra vẻ khó xử, đầu ngón tay chạm vào cằm, “Xem ra cũng chỉ có thể ủy khuất A Hiển của chúng ta, người tài giỏi thường nhiều việc, A Hiển hẳn là sẽ không để ý đi?”
Thái Tử:…… Mẫu hậu thật là đi theo phụ hoàng học càng ngày càng tệ.
Dây dưa hồi lâu, Thái Tử chung quy vẫn không đạt được mong muốn. Ngày thứ hai đáng thương vô cùng nhìn phụ hoàng mẫu hậu nhà mình lên xe ngựa xuất cung đi xa, trên người tràn ra oán khí làm Cảnh Yến vẫn luôn mơ màng sắp ngủ cũng có thể rõ ràng cảm thụ được.
Hé mí mắt, Cảnh Yến lười biếng chụp vai, “Đại ca không cần lo lắng, ta sẽ thay phụ hoàng mẫu hậu đốc xúc huynh.”
Mặc kệ Thái Tử bi quan thế nào, cuối cùng Tuyên Đế và Tri Y cũng được thanh nhàn nhất thời, sắp thực hiện được lời hứa hẹn Tuyên Đế đã ưng thuận từ rất lâu về trước với Tri Y: Mang nàng chu du tứ hải.
Tuy rằng khi Tri Y còn nhỏ hai người cũng từng cùng nhau đi Nam Tuần, nhưng mang theo rất nhiều quan binh cũng khác hoàn toàn chỉ vó mấy người đơn giản. Lần này trừ bỏ Kim Long Vệ âm thầm hộ vệ, Tuyên Đế chỉ dẫn theo chút cung nhân tùy thân hầu hạ, tổng cộng cũng hơn mười người, so với nhân gia quan to hiển quý tầm thường đã vô cùng đơn giản.
Xe ngựa cố ý chế rất rộng, bỏ xuống những lễ nghi cố hữu ở trong cung, Tri Y và Tuyên Đế cùng nhau ngồi ở ngoài mành, để An Đức Phúc và một thị vệ khác đánh xe.
“Đình Chi ca ca chuẩn bị trạm thứ nhất đi chỗ nào?” Tri Y dựa vào đầu vai Tuyên Đế, thưởng thức rừng rậm xanh um tươi tốt ngoài kinh thành.
“Đương nhiên là phu nhân muốn đi chỗ nào, sẽ đi chỗ nào.” Tuyên Đế nắm lấy tay nàng, “Ta nghe phu nhân.”
Khó được nghe Tuyên Đế sửa lại danh xưng, Tri Y thấy rất mới mẻ. Nghĩ nghĩ, dặn dò mọi người đi đường nhỏ ít người qua lại, vốn lần này nàng và Tuyên Đế đi du ngoạn là muốn tận hưởng thế giới hai người, bất luận là phố phường phồn hoa ầm ĩ hay là thôn xóm tầm thường yên ắng, đều không bằng lực hấp dẫn với việc hai người làm bạn.
“Muốn ăn moan nướng hoang dã của Đình Chi ca ca.” Tri Y nhẹ nhàng chớp mắt, “Còn muốn Đình Chi ca ca tự mình đi bắt.”
Tuyên Đế mỉm cười gật đầu, nhéo nhéo mũi quỳnh thanh tú kia, “Cũng may lần này để người mang theo cung tiễn, bằng không tay không đi bắt ngược lại không quá đáng ngại, bắt không được làm phu nhân thất vọng mới là không có mặt mũi nào.”
An Đức Phúc đứng cạnh trong lòng có thể nói trăm vị giao thoa, thân là đại tổng quản hầu hạ bên người Tuyên Đế, hắn ở trong cung đã sớm lãnh hội không biết bao nhiêu lần chủ tử và Hoàng Hậu nương nương ân ái. Không nghĩ sau khi xuất cung ân ái càng sâu, nghe được mấy lời ngọt ngọt ngấy ngấy hắn thật muốn thiếu chút nữa đau cả răng.
Xe ngựa nhàn nhã lung lay một cái, buổi chiều chạng vạng Tuyên Đế chứng minh bản thân trước mặt Tri Y, quả nhiên lấy cung tiễn tới, bắn hạ hai con chim, hai con thỏ hoang và một con gà rừng. Có thị vệ khác đánh tới một con lợn rừng, Tích Ngọc hái chút quả dại, bữa ăn đêm nay liền tính là đầy đủ hết.
Mặc Trúc có chút lo lắng, “Chủ tử và phu nhân thân mình kiều quý, đột nhiên dùng đồ ăn đó, sợ sẽ không khoẻ.”
Tuyên Đế biết dạ dày mình cũng không mảnh mai như vậy, nghe vậy nhìn về phía Tri Y, “Ta để cho bọn họ lấy chút điểm tâm tới, món ăn hoang dã có thể dùng, nhưng dùng ít chút.”
“Biết rồi, Đình Chi thúc thúc của ta.” Tri Y không kiên nhẫn phẩy tay, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm que xiên nướng trong tay Tuyên Đế, thần thái không mất đi vẻ thiên chân của tiểu nữ nhi. Đây cũng là chỗ nàng thường thường làm Tuyên Đế kinh ngạc cảm thán, ở trước mặt nhi nữ, từ trước đến nay Tri Y có thể lấy ra bộ dáng từ mẫu, nhưng trước mặt Tuyên Đế, lại là một phen kiều thái của tiểu nữ nhi, thay đổi tự nhiên như vậy, Tuyên Đế chỉ càng thêm yêu tha thiết.
Làm trò trước mặt các cung nhân xung quanh, Tuyên Đế không tốt dùng phương pháp của mình để “giáo dục” Tri Y, thật sâu nhìn người nào đó hoàn toàn không phát hiện, tiếp tục chịu thương chịu khó nướng thỏ hoang.
“Bọn họ đang làm cái gì?” Tri Y mới ăn một cái chân thỏ đã bị cấm, chỉ đành cầm điểm tâm chán đến chết nhìn bốn phía.
Lau vụn điểm tâm bên môi Tri Y, Tuyên Đế đưa ngón tay thả lại bên môi tùy ý liếm một cái, “Phu nhân không phải nói muốn nếm thử cảnh trong thoại bản, ở trên cây ngủ một đêm? Bọn họ mới vừa rồi đã dùng dược vật đuổi trùng xà đi, hiện đang tìm dây đằng bện giường trên cây.”
Đôi mắt Tri Y sáng ngời, chút ngượng ngùng vì hành động vừa rồi của Tuyên Đế cũng bị vứt ra sau đầu, “Hoàng Thượng muốn ngủ cùng nhau sao?”
Tuyên Đế sủng nịch mỉm cười, “Đương nhiên, không ngủ cùng phu nhân, ta nghỉ ở nơi nào đây?”
Trọng lượng của hai người thì chỉ dây đằng bện sẽ không chịu được, các thị vệ và cung nhân còn dùng thêm vài cuộn dây thừng tẩm thuốc mang từ trong cung, không những có thể chịu lực tốt hơn, còn có thể đuổi con trùng trợ giúp giấc ngủ.
Trong rừng rậm có một dòng suối nhỏ róc rách chảy, còn có thể nghe thấy tiếng dế, khi Tri Y rửa mặt đơn giản còn có thể thấy vài con cá nhỏ lẩn dưới tảng đá bơi qua bơi lại. Tính trẻ con của nàng nhảy nhót đưa tay xuống vẩy nước suối lạnh lẽo, cuối cùng bị Tuyên Đế bế ngang lên, “Ta không tới, có phải Hàm Hàm muốn chơi đến sáng mai không?”
Tri Y cười lấy lòng với hắn, “Mấy con cá đó quá đáng yêu.”
Tuyên Đế bất đắc dĩ, “Minh Dư cũng không ham chơi như vậy, nàng là mẫu thân, còn không bằng cả nữ nhi sao?”
“Có gì không thể?” Tri Y không để ý lắm chạm lên mặt Tuyên Đế, khẽ cười nói, “Sóng sau đè sóng trước, luôn có một ngày sẽ bị hạ thấp. Đình Chi ca ca còn cười ta, ngày sau A Hiển chúng ta nhất định lợi hại hơn chàng.”
“Nga?” Tuyên Đế không tỏ ý kiến, đưa người lên giường bện từ dây đằng, “Sợ nàng ngủ không thoải mái, ta vừa mới để cho bọn họ trải một tầng đệm mềm, hiện tại như thế nào?”
“Có thể.” Tri Y chụp vị trí bên cạnh, “Đình Chi ca ca cũng đi lên.”
Tuyên Đế sớm đã sai người thối lui đến bốn phía, trong vòng mấy trượng không có người. Nơi này cảnh đêm rừng rậm cực kỳ, nằm ở trên giường đằng vừa nhìn là có thể xuyên thấu qua chạc cây trông thấy đầy trời sao, cành cây trên cao lay động theo từng đợt gió đêm thổi tới, còn có mấy ánh sáng lưu huỳnh ở phụ cận nhẹ lóe, bởi vì dược vật cũng không dám tới gần, lại vừa lúc xây nên một phong cảnh đẹp trước mặt hai người.
“Nơi này thật đẹp.” Tri Y than nhẹ, sau hoàn hồn chuyển mắt nỉ non, “Nhưng vẫn kém so với đầy trời sao lần đó Đình Chi ca ca làm cho Tri Y.”
“Nếu thích, sau khi hồi cung ta lại để người đi bố trí.”
Tri Y lắc đầu, đem ngón trỏ để ở bên môi, cười ngâm ngâm nói: “Đình Chi ca ca thật không hiểu tình thú, cầu thân cả đời chỉ có một lần, đâu ra lần thứ hai?”
Đương nhiên Tuyên Đế nhớ rõ, đúng là đêm đó hắn chính miệng nói với Tri Y muốn cưới nàng làm Hậu. Hắn ngẩn ngơ một lát, bỗng nhiên mỉm cười, “Vì sao không được? Chỉ cần Hàm Hàm muốn, chúng ta còn có thể mỗi ngày thành thân một lần.”
Xì ra tiếng, Tri Y oa vào trong lòng ngực Tuyên Đế, “Vừa rồi Đình Chi ca ca cũng nói, A Hiển A Yến sẽ không ấu trĩ như vậy, cẩn thận bọn chúnh nghe thấy sẽ chê cười chúng ta.”
“Bọn chúng dám?” Tuyên Đế cúi người hôn xuống, thanh âm càng thêm trầm thấp, “Nếu bọn chúng chê cười phu nhân, ta sẽ trước đem bọn chúng xách ra giáo huấn một trận……”
Gió đêm nhẹ lay động, hai người lẩm bẩm nói nhỏ một lát, ôm nhau mà ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tri Y bị tiếng chim chóc đánh thức, tay tùy ý quơ một cái mới phát hiện bên người sớm đã trống trơn, nàng biết phu quân nhà mình chắc đã đi luyện kiếm. Phân phó đám người An Đức Phúc canh giữ ở chỗ này, một mình nàng tìm kiếm bên dòng suối.
Từ rất lâu trước đây, Tuyên Đế đã bắt đầu chú trọng dưỡng thân kiện thể. Trong lòng hắn biết mình lớn hơn Tri Y rất nhiều tuổi, thật sự nếu không vì Tri Y nghiêm túc chiếu cố bản thân, ngày sau rời khỏi Tri Y quá sớm, tất nhiên thương tâm nhất vẫn là Tri Y.
Tuyên Đế yêu Tri Y quá sâu, đương nhiên không muốn Tri Y một mình cô đơn, cho nên vẫn luôn dựa theo sự dặn dò của thái y và những gì xem được trong sách, mười năm như một ngày kiên trì luyện kiếm buổi sáng. Cũng vì chính nguyên nhân này, hình như thời gian cũng đặc biệt đối xử tử tế với hắn.
“Đình Chi ca ca ——” Tri Y như con bướm chạy tới, Tuyên Đế vừa lúc thu kiếm tiếp được, “Ta ra mồ hôi.”
“Ra mồ hôi sợ cái gì?” Tri Y ở trong lòng ngực hắn ăn vạ, “Ta thích hương vị của Đình Chi ca ca, mồ hôi cũng là thơm.”
Tuyên Đế bật cười, vừa lúc hiện giờ là giữa hè, thời tiết nóng bức, xoay người đi xuống suối. Xung quanh không người, hắn cởi áo trên, lộ ra thân hình tinh tráng, vòng eo như dĩ vãng thon chắc hữu lực, ngực hiện ra cơ bắp rắn chắc lại không thô tục, tràn ngập hương vị nam tính, giọt nước theo gương mặt chảy xuống đến bụng, cực kỳ mê người.
Tuy là đã thấy không ít lần, Tri Y vẫn không nhịn được phát ngốc căng má, thầm nghĩ dáng người phu quân nhà mình thật đúng là tốt, trách không được mỗi lần đều……
Loại ánh mắt sáng quắc này đương nhiên Tuyên Đế sẽ không bỏ qua, hắn nhìn ngỗng ngốc nhỏ trên bờ suối vẫy tay một cái, “Hàm Hàm, tới.”
Tri Y quả thực ngơ ngác xuống nước, giày cũng đã quên cởi đi đến bên cạnh Tuyên Đế, ngay sau đó đã bị Tuyên Đế bế lên, ấn trên tảng đá lớn, dụ hoặc nói: “Hàm Hàm nóng không?”
“Là…… Có chút nóng.” Ngỗng ngốc nhỏ bị sắc đẹp dụ hoặc, hoàn toàn đã quên cảnh giác.
“Có muốn thử trong suối nước……?” Tuyên Đế hầu kết kích thích, một giọt nước vừa vặn dừng trên sườn mặt Tri Y, ánh mắt hắn rất sâu, Tri Y nhìn vào, bên trong tất cả đều là thân ảnh mình.
“…… Muốn……”
Tuyên Đế cười, cúi người xuống, không bao lâu đồng thời vang lên tiếng nữ tử rên rỉ yêu kiều và tiếng nam tử trầm trọng thở dốc.
Cùng tình nhân làm chuyện vui sướng sự, vô cùng dữ dội hạnh phúc.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 1
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 3