Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Việc vặt trong kinh

Những cơn gió mùa hạ mang theo hơi nước lành lạnh từ Thanh Hồ thổi tới Kính Hòa Cung, hoa cỏ trong hoa viên trước hành lang đang lúc chính thịnh, cánh hoa đầy đất, mùi thơm nức mũi. Thái Hậu lười biếng nằm trên giường mỹ nhân trước cửa sổ, Từ ma ma và Lâm ma ma nhẹ nhàng quạt, Nguyên ma ma bưng tới một chén canh bổ khí, theo ý Thái Hậu đặt ở một bên tiểu án.

“Hoàng Thượng bọn họ đi đã bao lâu?” Thái Hậu không chút để ý nói, hai mắt nửa khép, dường như vẫn còn rất buồn ngủ.

“Hồi chủ tử, đã hai tháng có hơn rồi.” Nguyên ma ma cười, “Chủ tử có phải nhớ cô nương không?”

Thái Hậu lắc đầu, bất đắc dĩ buồn cười nói: “Tất nhiên mỗi ngày ai gia đều nghĩ đến vật nhỏ này, nhưng đi theo bên người Hoàng Thượng, sợ là nàng trừ bỏ khi viết thư, lại nhớ không nổi a ma là ai gia này.”

Lời nói của bà toàn là oán trách, nhưng hai ma ma nào không nghe ra yêu thương trong giọng nói của chủ tử. Trong cung không người, Hoàng Thượng và cô nương vừa đi chỉ còn chủ tử lẻ loi một mình, nếu không phải Tín Vương phi thường thường mang thế tử tiến cung vấn an chủ tử, Tín Vương cũng tới thường xuyên, sợ là thật sự mỗi ngày chủ tử đều trải qua trong cô đơn.

“Nhưng có nói gì đó về thời điểm quay lại không?”

“Ước chừng…… Còn có một tháng nữa?” Nguyên ma ma không xác định nói, “Lần trước Hoàng Thượng gởi thư, chính là nói như vậy?”

Thái Hậu ngẩn ra, tay cầm một cánh hoa bay tới từ bên cửa sổ, “Ai gia tuổi lớn, bệnh hay quên lại tái phát. Đêm qua dùng gối hương Hàm Bảo Nhi cho người đưa về, hôm nay đúng là cảm thấy tinh thần tốt lên không ít.”

Các ma ma chỉ cười không nói, sợ không phải gối hương có hiệu quả, mà là người nhớ thương đưa gối hương cho chủ tử, mới cảm thấy tinh thần tốt lên.

“Hôm nay Trang thị thế nào?” Lần trước sau khi mệnh thái y cứu Trang thị, cách ba ngày sẽ có người báo lại trạng huống của Trang thị cho Thái Hậu.

Mới đầu đúng là Thái Hậu cho rằng Trang thị gặp chuyện gì nên tự luẩn quẩn trong lòng, mới nháo lên muốn tự sát. Bà còn thấy kinh ngạc, dựa theo hiểu biết của bà về tính tình Trang thị, cao ngạo kiêu căng như vậy, dù thế nào cũng không nên lựa chọn tự sát.

Trong lòng tồn tại chút hoài nghi, Thái Hậu không khỏi để thái y cùng đi theo Liền tổng quản xứ lý sự vụ để bụng điều tra vài phần. Điều tra, quả nhiên tra ra vấn đề.

Chiếu theo lời tỳ nữ bên người Trang thị, mấy năm gần đây tinh thần của Trang thị đúng là không bằng như trước, thường xuyên vì một chuyện nhỏ không hài lòng đã nhăn mặt phát giận, hiện giờ không cao hứng là cả ngày thương xuân bi thu đón gió rơi lệ, u buồn thành tật, người càng ngày càng gầy ốm.

Trước kia Trang thị là hòn ngọc quý mà Trang Thượng thư và Trang lão phu nhân phủng trong lòng bàn tay. Lúc chưa thành hôn, tính tình Trang thị tươi đẹp hào phóng, ngây thơ kiêu căng, mặc dù sau khi thành hôn bởi vì chuyện Mộ Liên Thu nuôi ngoại thất và nghênh thiếp vào cửa làm ra chút chuyện hoang đường, nhưng cũng không bởi vậy mà tự oán tự hận, chỉ nghĩ đến đem toàn bộ sai lầm hoàn toàn đẩy lên trên người Mộ Liên Thu, cho nên mới không quan tâm đến nữ nhi có một nửa dòng máu của Mộ Liên Thu như vậy.

Mộ Liên Thu không có hòa li với bà ta, nhà đẻ cũng không nói gì, cho nên mặc dù không được Mộ Liên Thu yêu thích, thân là đích nữ ở nhà đẻ ngày tháng bà ta ở Mộ phủ cũng sẽ không kém đến mức nào đi. Sự thật đúng là như thế, mấy năm nay trừ khi Trang thị ở Mộ phủ nhàn nhã, bà ta thường thường sẽ đi ra ngoài cùng khuê mật ngày xưa du ngoạn, tham gia một ít yến hội như là ngắm hoa, ngày tháng trôi qua tiêu tiêu sái sái, sợ là so với Mộ Liên Thu còn muốn sung sướng hơn.

Trang thị ‘tiêu sái’ như vậy, lại đột nhiên trở nên ưu tư thành tật, trừ bỏ những người Mộ phủ không hiểu rõ, ước chừng cũng chỉ có Mộ Liên Thu không nhận thấy được không thích hợp.

Thái y tìm hiểu nguồn gốc, quả nhiên từ giữa phát hiện đồ ăn Trang thị dùng ngày thường, tranh chữ bày biện trong phòng, lư hương, thậm chí là hoa cỏ trong viện, đều giấu giếm sát khí. Sát khí kia lại không phải trực tiếp giết chết người, sẽ chỉ làm tinh thầnTrang thị ngày càng lụn bại, người dần dần gầy ốm, tính là người chính mắt thấy quá trình, cũng chỉ sẽ nghĩ Trang thị là bởi vì hàng năm chịu vắng vẻ không có người làm bạn mà trở nên yếu ớt mẫn cảm.

Ở chuyện quản gia Mộ Liên Thu còn không có quá mức hoang đường, Trang thị không muốn nhúng tay, hắn giao cho vài vị quản gia tâm phúc. Đáng tiếc hắn đã quên là làm chủ tử, thái độ của hắn chính là một loại chong chóng đo chiều gió, thường ngày hắn sủng ái quý thiếp Lâm thị và thứ nữ Lâm thị sở sinh như vậy, hạ nhân nhìn ra vốn dĩ chính là một loại tượng trưng cho địa vị. Như thế năm này qua tháng nọ, mặc dù Lâm thị không có được quyền quản gia chân chính, thu mua chút tâm phúc hoặc để người giúp bà ta làm chút chuyện khẳng định là không khó khăn.

Thời trẻ Thái Hậu đã xem nhiều chuyện tranh đấu trong thâm cung, chút thủ đoạn này của Lâm thị với bà mà nói không được xem là cao minh, nhưng dùng ở nơi như Mộ phủ, như vậy là đủ rồi. Thái Hậu không muốn nhúng tay và chuyện dơ bẩn của Mộ phủ, nếu không phải vì Tri Y, đến sinh tử của Trang thị bà cũng sẽ không quản. Bà đem chuyện Trang thị và người phía sau màn hạ độc thủ khiến Trang thị ưu tư thành tật nói cho Trang Lão phu nhân, sau đó Thái Hậu cũng không quản chuyện này sẽ như thế nào, chỉ ngẫu nhiên nghe chút tin tức làm chuyện tiêu khiển.

Trang Lão phu nhân nghe được thế nhưng nữ nhi bị một tiểu thiếp hại thành như vậy, nào còn ngồi yên được. Tức giận mang theo người Thái Hậu phân phó đưa chứng cứ cho bà lập tức đi Mộ phủ tìm Mộ Liên Thu và Lâm thị tính sổ, lúc đó muốn bán Lâm thị đi, nhưng tóm lại xuất thân của Lâm thị cũng không kém, lại có Mộ Liên Thu che chở, tạm thời kết quả là đưa tới biệt trang ở kinh giao của Mộ gia. Thôn trang kia cái gì cũng chưa có, Lâm thị chỉ được mang theo tỳ nữ bên người, nghe nói ăn mặc chi tiêu ngày thường đều phải dựa vào việc Lâm thị bán của cải trang sức lấy tiền mặt để duy trì.

Mộ Liên Thu thẹn trong lòng, Trang Lão phu nhân lại phái người trông giữ cũng không trộm giúp Lâm thị, gần nhất còn cách vài bữa đi đến phòng Trang thị xem bà ta, đối với thứ nữ trong phủ cả ngày khóc sướt mướt cũng sinh vài phần phiền chán.

Nguyên ma ma nói: “Hình như bệnh kia đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn là chịu không nổi cái gì kích thích. Nghe nói ngày hôm trước thứ nữ kia đi chủ viện nháo loạn muốn di nương, quấy nhiễu Trang thị, Trang Lão phu nhân nghe xong phái người đem nàng ta cùng đưa đi biệt trang, nhưng bị Mộ đại nhân ngăn cản. Sau đó Mộ đại nhân đem thứ nữ nhốt ở trong phòng, thỉnh ma ma quản giáo, mỗi ngày trừ khi dùng bữa thì không được ra khỏi phòng.”

Thái Hậu xuy một tiếng, “Mộ Liên Thu này……” Bà dừng một chút, cảm thấy dường như chỉ nhắc đến người này đều cảm thấy không thoải mái, “Hàm Bảo Nhi có một người cha như vậy, thực sự làm ai gia không yên lòng. Hoàng Thượng lúc trước cũng thật là, thiên hạ người có tài hoa nhiều như vậy, sao lại coi trọng cái thứ lòng lang dạ sói này.”

Nói, Thái Hậu lại là oán trách lúc trước Tuyên Đế không biết nhìn người. Từ sau khi Tuyên Đế đăng cơ, bà cũng ít có thời điểm đánh giá người khác cực đoan như thế, nghĩ đến cũng đúng là bởi vì có quan hệ với Tri Y, mới có thể đưa ra lời nói bén nhọn như vậy với người làm trễ nải bảo bối nơi đầu quả tim của bà như vậy.

Nguyên ma ma cười, “Khi đó đúng là lúc Hoàng Thượng hết sức cần người, phẩm tính của các đại nhân lúc trước khi khảo giáo cũng không có sai lầm gì lớn, ai biết vị Mộ đại nhân này sẽ nháo ra loại sự tình này đâu.”

Thái Hậu vẫn bất mãn như cũ, còn muốn nói gì nữa, ngoài điện đã có người báo Tín Vương gia lại lệnh người cầm thư tín tới.

Tin từ ngoài kinh trừ bỏ Tuyên Đế Nam Tuần không làm ai nhớ nhung, lập tức Thái Hậu kinh hỉ đã quên luôn những chuyện sốt ruột của Mộ phủ, “Mau, lấy tới. Có phải Hàm Bảo Nhi lại viết thư cho ai gia hay không ?”

…… Thái Hậu nương nương, ngài thật đúng là đem Hoàng Thượng hoàn toàn xem nhẹ a.

Lâm ma ma trầm mặc không lên tiếng đi ra ngoài cầm thư, trở về trong tay nhiều thêm không ít đồ vật, tưởng là bọn họ lại thấy cái gì thú vị đưa tới cho Thái Hậu.

Thư có hai phong, phân biệt là Tri Y và Tuyên Đế viết, Thái Hậu không chút do dự trước tiên hủy đi miếng dán phong thư của Tri Y, nhìn lại vừa cười lại vừa nhíu mày, “Hàm Bảo Nhi lại gặp được hai vợ chồng Mộ Đại học sĩ.”

“Kia không phải là tổ phụ tổ mẫu của cô nương?” Từ ma ma rốt cuộc lên tiếng, nghĩ ngợi nói, “Thái Hậu nương nương, cô nương chính là……”

Thái Hậu lắc đầu, lại cười nói: “Thật là tiểu Bảo Nhi của ai gia……”

Bà không nói ra nội dung trong thư, bên môi ngậm ý cười, nhớ lại lời nói của Tri Y ở trong thư “Một ngày không gặp như cách ba thu, đến hôm nay đã hai tháng lẻ bảy ngày không gặp a ma.”

Còn tưởng rằng tiểu cô nương đi chơi đến không biết ở nơi nào, thì ra vẫn là vẫn luôn nhớ thương lão nhân gia bà.

Vuốt ve chữ viết trong thư, trong mắt Thái Hậu toàn là ôn nhu đếm không hết, “Chữ viết của Hàm Bảo Nhi lại tiến bộ, xem ra một đường Nam Tuần, cũng không bỏ bê công khóa.”

“Có Hoàng Thượng ở bên, nào sẽ lo lắng cô nương chậm trễ.” Nguyên ma ma dâng lên một khác phong, “Chủ tử, còn có Hoàng Thượng.”

Thái Hậu tiếp nhận, thái độ hiển nhiên không có nhiệt tình như trước, làm mấy ma ma hầu hạ xung quanh dở khóc dở cười. Thế nào lại thấy Hoàng Thượng giống như là được nhặt về.

Phong cách viết thư của Tuyên Đế vẫn như trước, đầu tiên là chính thức thăm hỏi, sau đó sẽ nói vài chuyện chính sự quan trọng với Thái Hậu, Thái Hậu không có húng thú đọc hết trang đầu, khi sang đến trang thứ hai đột nhiên như bị kim đâm ngồi thẳng người, làm người xung quanh hoảng sợ.

“…… Chủ tử?”

Thái Hậu thở dài, chậm rãi nói: “Ai gia nghỉ tạm mấy ngày, sợ là hai mắt già này nghỉ ra bệnh luôn rồi.”

……Rốt cuộc Hoàng Thượng viết cái gì làm ngài hoài nghi bản thân như vậy? Cả ba ma ma đồng thời buồn bực.

Nhìn về phía Nguyên ma ma, Thái Hậu chần chờ nói: “Lần trước ngươi nói với ai gia, trong kinh có lời đồn đãi gì?”

Nguyên ma ma cẩn thận tìm từ trả lời: “Là ….có lời đồn đãi nói Tuệ Giác đại sư phê mệnh cho cô nương, nói cô nương có phượng mệnh? Và nói….. có lời đồn Hoàng Thượng cố ý lập cô nương làm Hậu?”

Thái Hậu: “……”

Lại cầm thư nhìn một lát, bỗng nhiên Thái Hậu chống trán, vừa giống như giận lại giống như vui mừng mà thở dài một tiếng, “Này, việc này thật đúng là……”

Kinh thành Mộ phủ.

Mộ Thính Sương đứng ở bên cửa sổ nhìn một lát hạ nhân bận rộn bên ngoài, ma ma quản giáo tiến lên nói: “Nhị cô nương, canh giờ tới rồi, ngài nên tiếp tục luyện hành lễ.”

Vừa nghe lời này, trên mặt Mộ Thính Sương hiện lên một mạt chán ghét, bị ma ma kia xem ở trong mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục mở miệng, “Lão gia nói, ngài ngày thường dưỡng ở bên người Lâm di nương quản giáo có chút sơ sót, nhìn thấy phu nhân cũng không biết lễ nghĩa. Nếu lễ nghĩa không học giỏi, không thể ra khỏi phòng.”

Lâm thị dạy dỗ từ nhỏ đến bây giờ, đương nhiên tính tình của Mộ Thính Sương cũng giống di nương nhà mình tám phần, lúc này cũng đang kiềm chế bất bình và lửa giận tràn ngập, lộ ra tươi cười ôn nhu ổn trọng, “Ma ma nói phải, ngày hôm trước là ta quá xúc động. Chẳng qua ta cũng nghe người nói di nương ở thôn trang nhiễm phong hàn lại không có người chữa trị, trong lúc nóng vội mới không cẩn thận quấy nhiễu mẫu thân. Không biết phụ thân có phái người đi gặp di nương chưa?”

“Nô tỳ chỉ là một hạ nhân, loại chuyện này cũng không biết được.” Ma ma bất động thanh sắc, cũng biết vài phần tính tình vị nhị cô nương trước mắt này.

Chỉ là một tiểu cô nương chưa đến chín tuổi, lại có thể có lực nhẫn nại và công phu gương mặt tươi cười nghênh người, trách không được Trang lão phu nhân thấy đã chán ghét, rõ ràng đây chính là Lâm thị thứ hai. Làm ra vẻ ta đây như thế đương nhiên làm Trang lão phu nhân không vui, còn cả gan làm loạn gọi Trang lão phu nhân là ngoại tổ mẫu, sợ là ngày thường được Mộ phủ dưỡng cho tâm cao khí ngạo, hoàn toàn quên mất bản thân chỉ là một thứ nữ nho nhỏ mà thôi.

Mộ Thính Sương rũ mi, mặc ma ma dạy dỗ một trận, nhẫn nại nói: “Ta không thể ra cửa, ma ma có thể giúp ta đi gọi phụ thân một chút? Cũng không phải là ta có việc, mà là tháng tư mỗi năm, phụ thân sẽ để ta viết thư. Mấy ngày gần đây thân mình mẫu thân không khoẻ, phụ thân chiếu cố mẫu thân sợ là sẽ quên, nhưng việc này không phải là việc nhỏ, ta không thể không nhắc nhở phụ thân.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 82

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 84

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK