Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90: Hối hận

Vì thánh chỉ của Tuyên Đế, công việc của Tri Y trở nên lu bù. Hiện giờ là cuối tháng sáu gần tháng bảy, đến ngày 8 tháng tám sang năm tính toán cũng chỉ còn một năm lẻ một tháng mà thôi, để chuẩn bị cho đại hôn của Tuyên Đế tới nói, thời gian vẫn hơi gấp gáp.

Từ trước đến nay Tri Y ngoan ngoãn hiểu chuyện, mặc dù quy củ lễ nghi Thái Hậu chưa bao giờ cố ý thúc ép nàng, nàng cũng học được rất tốt. Nhưng một khi trở thành Hoàng Hậu, khí độ lễ nghi nên có lại hoàn toàn khác biệt, cho nên mặc dù Thái Hậu không tình nguyện, cũng vẫn là thỉnh bốn ma ma thêm vào dạy dỗ nàng.

Bốn ma ma rất dễ nói chuyện, Tri Y rõ ràng là thịt đầu quả tim của Tuyên Đế và Thái Hậu, mặc dù ngẫu nhiên có chi tiết không chú ý hoặc phạm vào lỗi sai nhỏ, các bà sẽ ăn nói nhỏ nhẹ chỉ ra chỗ sai, bộ dáng so với lúc đi đến trong phủ các đại thần dạy dỗ cô nương quả thực giống như từ cọp mẹ biến thành mèo con.

Học hai tháng, rốt cuộc Tri Y rút ra được chút thời gian nghỉ tạm. Nghi Nhạc đã theo Vinh Thọ Đại Trưởng công chúa dọn đến Phủ công chúa, Đông Quách Ly một lần nữa bắt đầu một đường sinh hoạt hai điểm Phù Nhã Các — giáo trường, gần đây Tuyên Đế cũng rất bận, Thái Hậu lại thường thường cần phải nghỉ ngơi, một mình nàng đến Vân Thanh hồ thả câu, xem như trộm đến kiếp phù du nửa ngày nhàn.

Tri Y không phóng mồi câu, nói là muốn học Khương Thái Công câu cá, chờ cá tự nguyện cắn câu. Liên Hương Tích Ngọc nghe xong cười không ngừng, nói đây là chờ cá ngốc cắn câu.

Cá chép ở Vân Thanh Hồ được chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm, ngày trôi qua thoải mái an nhàn, đã sớm không có tâm cảnh giác. Cho nên lúc Tri Y hạ cần câu đúng là tụ tập không ít cá chép, nhưng đều là tò mò nhẹ mổ khẽ chạm, vẫn chưa chân chính cắn câu.

Tri Y cũng không vội, nghiêng người uống một ngụm trà mơ giải nhiệt Liên Hương dâng lên, sau có cung nhân quạt, bộ dáng thoải mái cực kỳ.

Trời xanh ít mây, nơi xa có mấy đám mây trắng tinh chậm rì rì bay tới, bao phủ phía trên hoàng cung Đại Tuyên. Lại có gió nhẹ rào rạt, cành liễu nhẹ đung đưa, nghênh diện hơi nước nhè nhẹ bay tới làm ngày mùa hè mát mẻ thấm nhập trái tim. Mọi người không nhịn được lộ ra mỉm cười, cả người thả lỏng.

“Kim Trâm……” Tri Y nhìn mặt hồ xuất thần, dưới cần câu tụ tập bầy cá có một con cá chép bộ dáng rất độc đáo, toàn thân màu trắng, chỉ có phần đầu có một vệt thẳng nghiêng xuống màu vàng kim.

Mỗi năm nàng đều sẽ nhìn thấy con cá chép này, thỉnh thoảng Nam Dương quận vương tiên sinh cũng tới xem nó. Còn có Từ ma ma, gần đây mỗi lần nhìn thấy cũng sẽ nhắc tới Tĩnh Thái phi —— a ma trước kia mang nàng, cũng là người chân chính xây lên duyên phận giữa nàng và Thái Hậu Tuyên Đế.

Kim trâm hiện giờ đã 30 tuổi, không sai biệt lắm là gấp ba tuổi nàng, tuổi thọ của nó…… Hẳn là không còn nhiều lắm.

Nghĩ đến về sau khả năng sẽ không còn được gặp lại cá chép lớn lên cùng nàng này, trong lòng Tri Y sinh ra chút phiền muộn. Sinh lão bệnh tử vạn vật đều có quy luật, ai cũng không thể phá vỡ, giống như Tĩnh thái phi trước kia mang nàng, trong lúc nàng còn tuổi nhỏ ngây thơ không hiểu biết đột ngột mất, làm cho hiện giờ trong lòng nàng ấn tượng đối với vị a ma này chỉ còn lại có ôn nhu mơ hồ.

Đúng là lúc này, đột nhiên Tri Y lĩnh hội được hàm ý chân chính của câu thơ “Như hoa đương độ dang tay hái; Chớ để cành trơ đóa úa tàn”¹.

[¹]金縷衣                          KIM LŨY 勸君莫惜金縷衣,          Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
勸君惜取少年時.          Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
花開堪折直須折,          Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
莫待無花空折枝!        Mạc đãi vô hoa không chiết chi ! 杜秋娘                          Đỗ Thu Nương ¤¤¤¤¤¤ Lục bát: (Đỗ Chiêu Đức biên soạn) Tiếc chi chiếc áo chỉ vàng,
Khuyên chàng trân trọng tuổi đang xuân thì.
Hoa đang độ, hãy bẻ đi,
Đợi khi hoa rụng bẻ gì cành không?! Thất ngôn tứ tuyệt: (Kim Phượng) Thôi tiếc mà chi áo lụa vàng
Tuổi xuân nào mãi với thời gian
Như hoa đương độ dang tay hái
Chớ để cành trơ đóa úa tàn.

Lập tức làm việc có thể làm, mới là quan trọng nhất.

“Cô nương, vào nghỉ một lát đi.” Liên Hương lên tiếng, “Tuy rằng thân mình được che, tay còn lộ ở bên ngoài đấy, phơi bị thương thì không tốt.”

Tri Y gật đầu, đem cần câu buông xuống, tùy ý nghiêng người dựa trên lan can bên đình, “Nguyên Hàm ca ca gần đây đang làm cái gì? Cũng chưa tiến cung.”

“Nghe nói công khóa của Thái Học Viện ngày càng nặng, cả ngày Cảnh Mân tiểu thiếu gia ở trong phủ bị thế tử bắt đọc sách.”

Tri Y nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Nam Tuần trở về nàng không đi Thái Học Viện. Lúc trước còn có thể nói tuổi còn nhỏ mặc nàng đùa giỡn, hiện tại ý chỉ đã hạ, kể cả tuổi nhỏ cũng không thể, còn phải cố kỵ rất nhiều điều. Tuy rằng trừ bỏ nhóm thái phó, những bạn cùng trường đến nay vẫn không biết thân phận thật sự của nàng.

“Cô nương.” Bên ngoài đình cung nữ Giáng Tuyết Hiên đi tới, trầm tĩnh nói, “Mộ Lão phu nhân muốn gặp ngài.”

“Mộ Lão phu nhân?” Tri Y sửng sốt, “Bà đi gặp a ma sao?”

Cung nữ lắc đầu, “Hình như Mộ Lão phu nhân vào cung đi thẳng đến Giáng Tuyết Hiên, vẫn chưa đi chỗ Thái Hậu nương nương. Nói là có việc muốn tìm cô nương, hy vọng nếu cô nương rảnh, đi gặp bà một lần.”

Mộ Lão phu nhân thân là Nhất phẩm cáo mệnh, trong lòng cung nhân biết bà là thân tổ mẫu của tiểu chủ tử, đương nhiên thập phần khách khí. Bà đã ở Giáng Tuyết Hiên đợi nửa canh giờ, nghe nói Tri Y khó được có lúc nghỉ tạm, để các cung nữ đừng đi thúc giục, chuẩn bị ở đó chờ Tri Y trở về.

Cung nữ tới bẩm báo là Tiểu Nguyệt người phụng trà cho Mộ Lão phu nhân, phụng trà xong đứng hầu hạ chờ lệnh, liền bị Mộ lão phu nhân ôn thanh hỏi rất nhiều chuyện về tiểu chủ tử của các nàng.

Nhưng Tiểu Nguyệt nhiều nhất chỉ là cung nữ nhị đẳng, ngày thường khó được đến gần Tri Y, cho nên rất nhiều chuyện cũng không nói được tỉ mỉ, không rõ. Nhưng mặc dù như vậy, Mộ Lão phu nhân cũng nghe cực kỳ nghiêm túc, ngẫu nhiên lộ ra thần sắc hoặc là hối hận hoặc là tiếc hận.

“Có nói là chuyện gì không?”

Tiểu Nguyệt lắc đầu, thấy thế nhẹ giọng nói: “Nếu cô nương không muốn gặp, không bằng để nô tỳ đi từ chối?”

“Thôi.” Tri Y đứng dậy, ánh mắt phức tạp, “Ta hiện tại sẽ trở về, là ở chính sảnh Giáng Tuyết Hiên?”

“Đúng vậy.”

Tri Y lấy sa mỏng đang bay bay, Tích Ngọc tiếp nhận, “Cô nương, muốn nô tỳ mời Thái Hậu nương nương tới không?”

Tri Y bật cười, “Mộ Lão phu nhân không phải sài lang hổ báo, đến nỗi đi thỉnh a ma sao? Vẫn là ngươi cảm thấy chủ tử nhà ngươi nhát gan như vậy, đến một người cũng không dám gặp?”

Tích Ngọc cũng tự giác thấy mình suy nghĩ quá nhiều, lấy lòng cười, lại không đề cập tới việc này.

Đầu giờ chiều tháng bảy đúng là canh giờ nóng bức nhất, chỉ đi một quãng đường ngắn Tri Y đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Vừa đến Giáng Tuyết Hiên lập tức có cung nữ bưng tới đá bào trái cây, trong Giáng Tuyết Hiên đặt mấy khối băng lớn, ào ào lạnh lẽo tức khắc thấm vào, trong lòng Tri Y chỉ có một tia bực bội được trấn an xuống, chỉ còn lại bình tĩnh.

Trước mặt Mộ Lão phu nhân bày các kiểu điểm tâm trà quả, bà chỉ uống chút trà nóng, lúc này đang lẳng lặng thưởng thức một bức họa treo giữa thính đường, bên góc phải bức họa có đề hai chữ Tri Y, là khi họa đạo của Tri Y có chút tiến bộ vẽ ra, tùy ý ở trong Giáng Tuyết Hiên có thể thấy được tranh chữ của nàng. Mộ Lão phu nhân xem rất nhập tâm, chờ đến khi Tri Y bước vào cửa mới phản ứng lại.

Bà chuyển mắt nhìn tiểu cô nương được một nhóm cung nữ vây quanh mà đến, có biến hóa không ít so với mấy tháng trước. Khi đó tuy rằng Tri Y ở trước mặt bà biểu hiện thập phần thong dong yên lặng, hiện giờ lại có vẻ càng thêm trầm ổn có độ, chỉ thỉnh thoảng thấy trong mắt thoáng tia nghịch ngợm linh động tỏ rõ đây vẫn chỉ là một tiểu cô nương.

Trong lòng Mộ Lão phu nhân kích động, đứng lên đón, “Tri Y ——”

Tri Y hơi lui về phía sau một bước, lễ nghi chu đáo, “Mộ Lão phu nhân thỉnh chờ một lát, chờ Tri Y đi gian sau thay quần áo, rất nhanh sẽ quay lại.”

“Được.” Mộ Lão phu nhân không thể nói hơi thất vọng, mỉm cười nhìn Tri Y lập tức đi vào gian trong.

Bà bưng nước trà nóng bỏng nhấp nhẹ một ngụm, cuối cùng cảm thấy an tâm rất nhiều. Sau lại không khỏi cười, đã từng này tuổi, không nghĩ tới còn có thời điểm khẩn trương như vậy.

Tri Y đem tóc dài tản ra, chỉ để lại trên đầu hai châm thoa, mới vừa rồi chỉ giản lược lau người sơ qu, lúc này hơi nóng cũng bị rút đi khá nhiều, cuối cùng cũng cảm thấy thân mình thoải mái hơn chút.

“Mộ Lão phu nhân.” Nàng không nhanh không chậm đi đến tiền thính, mỉm cười gật đầu, giống như tiểu cô nương hiểu lễ nghi nhất, đáng tiếc lại có vẻ cực kỳ xa lạ, như là người ngoài.

Cũng không phải là người ngoài…… Mộ Lão phu nhân suy nghĩ, không chỉ có trước kia là người ngoài, một năm sau càng sẽ chân chính vĩnh viễn thuộc về hoàng gia.

Trong lòng buồn bã nói không nên lời, trong nụ cười của Mộ lão phu nhân mang theo một tia kỳ vọng, “Tri Y, có thể hay không…… Đổi xưng hô?”

Tri Y nhấp môi, đương nhiên nàng biết ý tứ của bà. Nhưng với nàng Mộ lão phu nhân, thật sự quá xa lạ.

Mộ lão phu nhân cũng rất hiền từ, biểu hiện với nàng càng có một loại rất cẩn thận, làm như sợ chọc nàng không cao hứng. Nhưng loại hiền từ ôn hòa này, căn bản không có biện pháp so sánh với cảm giác Thái Hậu mang lại cho Tri Y. Khi Nam Tuần nàng đã buông xuống rối rắm nho nhỏ về thân thế, giờ phút này đương nhiên cũng không có khả năng dễ dàng tiếp thu một lão phu nhân xa lạ là tổ mẫu.

“Xin lỗi, ta ——”

Mộ Lão phu nhân lắc đầu, tuy có mất mát nhưng không đến mức biểu lộ ra ngoài, “Là ta làm khó người khác, không cần trách móc bản thân nặng nề.”

Tri Y không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: “Mộ Lão phu nhân tiến cung tới tìm Tri Y, nói có chuyện quan trọng, xin hỏi ra là chuyện gì?”

Nhìn nàng một hồi lâu, Mộ Lão phu nhân mới chậm rãi mở miệng, “Việc này không tiện để quá nhiều người ở bên.”

Tri Y hơi do dự một chút, phất tay ý bảo Liên Hương Tích Ngọc và cung nữ ở ngoài đều lui ra ngoài.

Thấy các cung nhân đối với nàng nói gì nghe nấy, hầu hạ cũng rất tận tâm, cuối cùng tâm của Mộ Lão phu nhân cũng buông xuống tám phần, hơi ho một tiếng, lại uống ngụm khẩu, ôn thanh thổ lộ ý đồ đến đây.

“Lần này tới, ta cũng cũng không có yêu cầu gì. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, là cha ngươi và tổ phụ tổ mẫu rất xin lỗi ngươi.” Trong mắt Mộ Lão phu nhân có đối thương tiếc với cháu gái, “Mấy ngày nay chúng ta, cũng biết rất nhiều chuyện ở trong cung của ngươi…… Ta và tổ phụ ngươi, đều rất cảm kích Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng, bọn họ đã dưỡng ngươi rất tốt, nếu không có bọn họ, chỉ sợ hiện giờ chúng ta có hối hận thế nào cũng vô dụng.”

“Cho nên mặc dù tổ phụ ngươi cảm thấy chuyện hôn sự của ngươi và Hoàng Thượng vẫn có không ổn chỗ, luôn mãi cân nhắc, nhưng vẫn không có tiến cung tới tìm ngươi và Hoàng Thượng. Rốt cuộc ngần ấy năm, chỉ bằng Mộ phủ chưa từng dưỡng dục ngươi, chuyện này cũng không có đường để xen vào.” Thanh âm Mộ Lão phu nhân cực nhẹ cực nhạt, giống như một ly trà xanh, tuy rằng không có hương vị gì, nhưng lại làm người luôn có thể kiên nhẫn lắng nghe.

Chỉ nói mấy câu như vậy, Tri Y đã biết vị tổ mẫu trên danh nghĩa này của nàng là nhân vật cực kỳ thông thấu lý lẽ, dùng lời nói lay động lòng người. Chỉ cần có thể nghe được câu đầu tiên, câu nói kế tiếp cũng sẽ chậm rãi nước chảy thành sông, thật sự rất khó để người khác sinh ra ác cảm với bà.

Nhưng căn bản bản thân nàng bản chưa từng có ác cảm vơMộ lão phu nhân cũng chưa từng có ác cảm.

Mộ lão phu nhân thấy nàng nghe lọt tai, khóe môi hơi cong cực kỳ vui mừng, “Hiện giờ ta cùng với tổ phụ ngươi đã hồi kinh, tuy rằng rất hy vọng ngươi có thể hồi phủ để chúng ta…… Bồi thường một chút sai lầm mười năm này. Nhưng ta biết, khẳng định là ngươi không muốn rời cung quay về Mộ phủ, cho nên chuyện này ta cùng với tổ phụ ngươi cũng không nghĩ sẽ miễn cưỡng ngươi.”

“Nhưng là ——” Ngữ khi của Mộ lão phu nhân thay đổi, “Nếu Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, chờ ngày 8 tháng 8 sang năm, khi Tri Y ngươi xuất các, tóm lại cũng không tốt khi vẫn luôn ở trong cung, từ trong cung gả đến trong cung…… Đây chính là chuyện chưa từng có ở các đời lịch đại, nói ra…… Sợ là cũng không thỏa đáng lắm, Tri Y cảm thấy sao?”

Bà hỏi cực kỳ cẩn thận, giống như chỉ cần Tri Y lộ ra một biểu tình không vui, có thể lập tức sửa miệng.

Tri Y cũng không có thay đổi cảm xúc, như cũ mỉm cười đáp: “Tri Y cảm tạ Mộ Lão phu nhân quan tâm, nhưng Hoàng Thượng và Thái Hậu sẽ không để ý việc này.”

Mộ Lão phu nhân lắc đầu, “Ta biết Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng đều cực kỳ yêu thương ngươi, sẽ không để ý việc nhỏ này. Chính là những đại thần bên ngoài, và cả những bá tánh kia? Cô nương gia bình thường gả đến phủ khác, đều cần nhà mẹ đẻ cường lực, vị trí ở nhà chồng mới có thể càng ổn. Tuy rằng hiện giờ tổ phụ ngươi đã về hưu, nhưng ông ấy về kinh, Mộ phủ đối với một ít người mà nói tóm lại vẫn có chút lực uy hiếp. Mặc dù ngươi không thèm để ý đến điều này, nhưng đồn đãi vớ vẩn đả thương người nhất, nếu là đại hôn cùng Hoàng Thượng, tóm lại không thể bởi vì loại việc nhỏ này rước lấy nhàn ngôn toái ngữ, mà ảnh hưởng tới đại sự cả đời ngươi và Hoàng Thượng.”

Thấy Tri Y muốn mở miệng, bà vội nói tiếp: “Huống hồ không chỉ với ngươi, những cái ngôn quan đó cũng sẽ bởi vậy cả ngày đi theo bên người Hoàng Thượng gián ngôn. Tổ…… Ta nghe nói Tri Y ngươi đau lòng nhất là Thái Hậu và Hoàng Thượng, ngày thường Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, lại vì việc này mà hao tổn tinh thần, chẳng phải là quá mức không đáng giá?”

“Ý Mộ Lão phu nhân là?”

Phát hiện Tri Y có dấu hiệu dao động, Mộ Lão phu nhân có chút cao hứng, vội vàng trả lời: “Ta và tổ phụ ngươi thương nghị, là hy vọng Tri Y ngươi có thể ở quay về Mộ phủ trước ngày thành hôn một tháng, sau đó từ Mộ phủ gả vào cung. Như vậy đã hoàn thành lễ nghi quy củ với tổ tông, cũng bảo toàn mặt mũi hoàng gia, càng sẽ không để những người đó nhàn ngôn toái ngữ. Chỉ một tháng, một tháng mà thôi, trong phủ cũng sẽ chuẩn bị tốt những thứ Tri Y cần đến lúc đại hôn, đến……”

“Tri Y hiểu.” Tri Y gật đầu, “Ngài nói, đúng là rất có đạo lý.”

Ý tứ này, ước chừng là đồng ý hơn phân nửa? Mộ Lão phu nhân suy đoán, ý mừng dần dần nảy lên trong lòng.

Bà đưa cái kiến nghị này, đương nhiên là có tư tâm. Bởi vì bất luận là lý do gì, Tri Y đều sẽ không quay về Mộ phủ, sợ chỉ có thừa dịp đại hôn này mới có cơ hội để hai lão phu thê bọn họ chân chính ở chung với cháu gái một đoạn thời gian. Dù cho thời gian này rất ngắn, hơn nữa sau khi ngắn ngủi gặp nhau sẽ phải tự tay đem cháu gái vĩnh viễn đưa đến tay người khác, bà cũng muốn nếm thử một chút.

Hơn nữa đúng là bà cũng muốn cho người trong kinh thành biết, Tri Y không phải chỉ có thể dựa vào Thái Hậu và Hoàng Thượng yêu thương mới có thể ngồi ổn hậu vị, nàng vẫn là thiên kim của Mộ phủ, có Mộ phủ để dựa vào. Dù cho Thái Hậu và Hoàng Thượng có thể luôn phủng Tri Y trong lòng bàn tay, bà cũng không hy vọng sau này người khác cảm thấy cháu gái bà dựa vào lấy lòng Thái Hậu và Hoàng Thượng mà có được địa vị.

Cháu gái bà, vốn là nên nhận hết sủng ái thiên chi kiêu nữ a, mà cũng không phải……tiểu cô nương được Thái Hậu nhất thời hững khởi thu dưỡng trong miệng người khác nhiều năm như vậy. Nghĩ đến đám nhàn thoại hỏi thăm ra, thiếu chút nữa Mộ lão phu nhân rơi lệ. Nếu không phải Thái Hậu và Tuyên Đế tâm địa tốt, nếu không phải bọn họ bảo hộ Tri Y đến kín không kẽ hở, mấy năm nay chỉ là nước miếng của những người đó nghị luận cũng có thể bao phủ cháu gái bà.

Mộ lão phu nhân thậm chí có chút thầm hận vì sao bản thân mình không biết cố gắng như vậy, nếu không phải bởi vì bà, bạn già cũng sẽ không cáo lão mang theo bà thoái ẩn Giang Nam, khiến cháu gái trở nên xa cách với bọn họ như bây giờ.

“Ta……” Tri Y run nhẹ lông mi, rũ mi xuống, lại ngẩng đầu, “Vẫn muốn cùng a ma…… Thái Hậu thương lượng một chút.”

Kiềm chế tâm tình cấp bách xuống, Mộ lão phu nhân gật đầu, “Chuyện này, Thái Hậu nương nương càng sẽ theo ý nguyện của Tri Y ngươi, nếu ngươi muốn quay về, hẳn là Thái Hậu và Hoàng Thượng đều sẽ không phản đối.”

Mộ Lão phu nhân nói rất đúng, có thể thấy được mấy ngày nay bà xác thật từ các phương diện hỏi thăm ra ngày tháng Tri Y ở trong cung. Thái Hậu yêu thương Tri Y, che chở Tri Y, cũng cho Tri Y tự do, đúng là nhìn trúng điểm này, Mộ lão phu nhân mới không trực tiếp đi tìm Thái Hậu, mà là tới nơi này của Tri Y trước.

Ở điểm này, kỳ thật Mộ lão phu nhân đúng có một ít tâm kế.

Nhưng chút tâm này kế, trước mắt xem ra cũng chỉ là vì tranh thủ giữ gìn cơ hội cuối cùng ở chung một chút với nàng.

Trong lòng Tri Y than nhẹ một tiếng, tạm thời nói không nên lời là cảm thụ phức tạp gì. Nhưng nhìn lão nhân gia đối đãi với mình cẩn thận như vậy, gương mặt tươi cười lấy lòng, tóm lại trong lòng vẫn là sẽ cảm thấy có chút chua xót và không thoải mái.

Thấy Mộ lão phu nhân lại muốn uống trà, Tri Y nhẹ giọng mở miệng, “Trà đã lạnh, Mộ Lão phu nhân, trước để người đổi một ly cho ngài đi.”

Bởi vì thân mình Mộ lão phu nhân bởi hư nhược, đúng là chỉ có thể uống trà nóng, cho nên lúc trời nóng như lửa cũng chưa bao giờ chạm vào món ăn lạnh. Bà không nghĩ tới Tri Y thận trọng đến như vậy, chỉ một cái đối mặt đã nhìn ra, trong lòng lại vừa cảm động lại vừa áy náy, rốt cuộc Mộ gia bọn họ đã bỏ lỡ một trân bảo như thế nào a……

Mà trân bảo này, bọn họ trừ bỏ có thể cẩn thận lại cẩn thận mà nhìn ở xa, rốt cuộc hình như không có khả năng vãn hồi.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 89

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 91

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK