Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 134: Phiên ngoại 6

Từ lúc Vi Di tiên tử rời đi, Thiên Thần Tông có một lời đồn mới. Thì ra tiểu sư thúc của bọn họ, linh vật của Thiên Thần Tông bọn họ không phải là nữ nhi tư sinh của Thái Minh chân nhân ở thế gian mà là đạo lữ mệnh định của Thái Minh chân nhân.

Những người lí trí khịt mũi coi thường, nói ngẫm lại cũng cảm thấy không có khả năng, Thái Minh chân nhân đã mấy ngàn tuổi, bất luận như thế nào Thiên Đạo cũng sẽ không an bài cho hắn một tiểu oa nhi mới hai tuổi. Trừ phi Thái Minh chân nhân cổ quái, nếu không sao có thể coi nữ oa tự mình nhặt về sau đó còn muốn một tay nuôi lớn là đạo lữ. Hơn nữa tâm tính Thái Minh chân nhân đạm bạc thanh lãnh, từ trước đến nay tình cảm với thế tục không hề quan tâm, nói nhất định là Vu Di tiên tử cầu tình yêu không thành dùng lời đồn đãi này bôi nhọ Thái Minh chân nhân của bọn họ!

Sự thật như thế nào, cũng chỉ có chưởng môn cùng số ít người có thể xuất nhập Thái Minh Phong biết được.

Tri Y ở Thiên Thần Tông chớp mắt đã sáu tháng, trong lúc đó đã cùng Tuyên Đế dùng các phương pháp tìm xem có những người ở kiếp trước tới thế giới này không, nhưng kết quả đều là trống rỗng. Uể oải một thời gian, Tri Y được Tuyên Đế khuyên bảo cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Tuyên Đế nói bọn họ chuyển thế, đã là một sinh mệnh mới, không thể nghiêm khắc tìm tòi duyên phận từ trước, hai người bọn họ được gặp nhau lần nữa đã là được trời cao ban ân.

Ngẫm lại đúng là như thế, Tri Y đem những hồi ức đó trân trọng giữ lại trong lòng, bắt đầu chân chính tiếp thu thế giới hoàn toàn mới này.

Tuy rằng trở lại hai tuổi lại cần phải một lần nữa trải qua thời thơ ấu, trừ bỏ ngẫu nhiên hơi không khỏe, Tri Y còn cảm thấy mới lạ. Những ký ức khi nàng hai tuổi trước kia đương nhiên đã không còn nhỡ rõ, đều phải dựa vào đám người Thái Hậu Tuyên Đế nói cho, lại một lẫn nữa, nàng có thể hưởng thụ rất nhiều lạc thú và phong cảnh đã từng bị quên đi.

Chỉ là tâm trí cùng thân thể lớn nhỏ đúng là cũng có chút liên hệ, rõ ràng Tuyên Đế cảm giác được trong sáu tháng này, tiểu bảo bối của hắn thật sự càng thêm hoạt bát.

Tỷ như giờ phút này……

“Tiểu sư thúc, ngài chậm một chút, đó là linh thú ta thật vất vả cầu từ Ngự Linh Tông QAQ.” Thanh Nham đáng thương hề hề đuổi theo tiểu đoàn tử phía trước ngồi trên người dã lang vui sướng nhảy nhót, cũng không dám thi pháp ngăn trở.

Trong lòng hắn không ngăn được sự buồn bực, rõ ràng hắn và linh thú đã kết khế ước, vì sao vị tiểu sư thúc trước mặt này, lại còn được linh thú ưu ái hơn cả hắn!

Nhìn con sói kia vui sướng nhếch miệng, nhìn bộ dáng ngốc hề hề bị người nhéo lỗ tai không kháng cự, nơi nào thấy vẻ uy phong lẫm lẫm của Lang Vương khi hắn mới nhìn thấy! Thanh nham thấy quanh thân bốc mùi chua lòm, một chút cũng không muốn thừa nhận tiểu đoàn tử có mị lực với linh thú hơn hắn.

Hắn trộm liếc liếc mắt một cái nhìn sư thúc tổ nhắm mắt đả tọa cách đó không xa, trong lòng kêu khổ không ngừng, sư thúc tổ cũng quá sủng ái tiểu sư thúc, trong lúc tu luyện tiểu sư thúc ầm ĩ như vậy cũng không ngại. Nếu cứ sủng ái như thế này, qua không bao lâu nữa toàn bộ Thiên Thần Tông đều sẽ bị tiểu sư thúc nháo loạn tận trời.

“Thanh Nham.” Bỗng nhiên tiểu đoàn tử quay đầu nhìn thẳng hắn, khuôn mặt hồng nhuận, giòn tan nói, “Hình như Răng Nanh có chuyện muốn nói với ngươi.”

“A, a?” Thanh Nham kích động, nhìn về phía linh thú nhà mình, nghĩ có phải Răng Nanh muốn mình giúp nó thoát khỏi khổ ải hay không.

“Ngao ~ ngao ô ~~” Sói xám hình thể to lớn lông tóc bóng bẩy kêu dài một tiếng, nháy mắt sắc mặt Thanh Nham đổi màu liên tục đẹp dị thường.

Linh thú của hắn…… Cư nhiên nói muốn lưu tại Thái Minh Phong cùng tiểu sư thúc, không cần hắn người chủ nhân này…… Tri Y thấy biểu tình của hắn uể oải, tò mò sờ sờ lông cổ Răng Nanh, “Răng Nanh nói cái gì?”

“Răng Nanh nói……” Thanh Nham ủy khuất hề hề, “Nó nói không muốn ta, muốn đi theo tiểu sư thúc ngài.”

Tri Y chớp mắt, vui vẻ không kìm chế được cúi đầu cọ lên lông của sói xám, “Ta cũng thích Răng Nanh ——”

“Ngao ô ~~”

“Tiểu sư thúc……”

Tri Y nhịn không được cười khẽ, “Nhưng quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, Răng Nanh đang nói giỡn với ngươi, hắn thích nhất vẫn là ngươi.”

Thanh Nham ngơ ngẩn, thấy bộ dáng tiểu đoàn tử nghiêm trang nhắc mãi rất là đáng yêu, mới muốn nói cái gì, chân trời lại bay tới một đạo phù, hắn thuận tay tiếp nhận, đưa thần niệm xem xét, cả kinh nói: “Thế mà Vu Phong bí cảnh xuất hiện lần đầu tiên.”

“Vu Phong bí cảnh?” Mặt Tri Y đầy dấu chấm hỏi, Tuyên Đế vẫn luôn tĩnh tọa bỗng nhiên bay tới, ôm nàng vào trong lòng ngực, ngay sau đó lại phất tay áo bỏ đi, đạm thanh nói, “Đuổi theo.”

“…… Vâng.” Thanh Nham chạy nhanh theo tới, trong lòng biết sư thúc tổ khẳng định là đi tìm chưởng môn thương nghị.

Mỗi lần Vu Phong bí cảnh mở ra đều cần vài vị chân nhân đồng thời thi pháp, lần này xuất hiện lần đầu tiên, cần phải nhanh quyết định đệ tử được tiến vào bí cảnh lần này, mấy ngày kế tiếp đệ tử của các tông phái sẽ ngày càng nhiều.

Phải biết rằng Vu Phong bí cảnh là một trong số ít bí cảnh đỉnh cấp nhất của Thương Hải đại lục bọn họ, nghe nói bên trong có vài tiên phủ, có rất nhiều trân bảo mà các đại năng phi thăng hoặc ngã xuống lưu lại. Linh hoa dị thảo bên trong càng vô số kể, thậm chí có thể gặp được thần thú.

Đúng là bởi vậy, bên trong cũng rất nguy hiểm, mỗi môn mỗi phái nếu muốn phái đệ tử đi vào, còn cần đồng thời để một vị tu vi cao thâm áp chế xuống đến kỳ Nguyên Anh ở bên trong cánh cửa cùng tiến vào, bảo đảm an nguy của các đệ tử.

Tri Y bị Tuyên Đế ôm vào trong ngực đi vào đại điện, mấy vạn ánh mắt đồng thời nhất trí đưa tới, tựa hồ đều tò mò quan hệ của nàng và Thái Minh chân nhân.

Đương nhiên mọi người không có dị tâm với linh vật của Thiên Thần Thông, còn lo lắng tiểu sư thúc quá nhỏ sẽ bị ánh mắt của bọn họ dọa sợ, bởi vậy đều là âm thầm quan sát. Lại không nghĩ tiểu đoàn tử trong ngực Thái Minh chân nhân chẳng chút luống cuống nào, từ khi tiến vào ghé trên vai Thái Minh chân nhân nghiêng đầu nhìn một vòng, còn cười vô cùng rực rỡ với bọn họ.

Rất nhiều người nhất thời mềm nhũn vì nụ cười này.

Ai, tiểu sư thúc đáng thương, vô luận rốt cuộc là nữ nhi tư sinh của Thái Minh chân nhân hay là đạo lữ tương lai, đụng phải một khối băng như Thái Minh chân nhân, ngày trôi qua về sau đều không quá tốt a.

Vì sao cố tình bối phận lại cao như vậy, tiểu đoàn tử đáng yêu như vậy, thật sự bọn họ cũng muốn ôm ôm xoa xoa.

Cuộc sống tu tiên nhạt nhẽo đơn điệu, từ trước đến nay đệ tử của Thiên Thần Tông đa số là nam, đột nhiên có một tiểu loli đáng yêu đẹp đẽ như vậy, cố tình lại chỉ có thể nhìn không thể dụng tới, thật sự là tim gan ngứa ngáy khó nhịn.

“Sư huynh.” Trước mặt ngoại nhân, từ trước tới nay thanh âm của Tuyên Đế đều lạnh như hàn băng, cả người cũng như tuyết ngưng đọng quanh năm không tan. Ngày xưa vẫn còn tốt, chẳng qua lần này hắn đầu vai còn treo một nhóc con, đương nhiên vẻ ngoài lạnh nhạt cự người xa ngàn dặm đã giảm không ít.

Lần này Lôi Tiêu chân nhân cũng ở đây, hắn từng chính miệng đề cập thu Tri Y làm đệ tử chân truyền, chẳng qua bỏi vì không muốn chiếu cố tiểu hài tử nên mới tạm thời để người ở Thái Minh Phong. Lần này xuất quan hắn nghe chưởng môn nói chuyện đạo lữ, trong lòng bốc hỏa, đồ đệ thật vả coi trọng cư nhiên lại là đạo lữ mệnh định của cái khối băng già Thái Minh kia.

Tiểu tử kia dựa vào cái gì cướp đồ đệ hắn!

Lôi Tiêu chân nhân phát hỏa, vẫn luôn không quen nhìn Thái Minh chân nhân ‘ra vẻ thanh cao’, giờ phúc này vừa thấy hai người, hoàn toàn là như nước với lửa.

Nỗ lực lộ ra tươi cười, Lôi Tiêu chân nhân nói với nhóc con trên lưng người nào đó: “Vân Hàm, ta là sư phụ của con, còn nhỡ rõ không?”

Vân hàm là tên Lôi Tiêu chân nhân đặt cho Tri Y khi thu vào cửa, hiện giờ bối phận cao nhất của Thiên Thần Tông lấy chữ Thái và Lôi, xuống một cấp là Vân và Hoa, cho nên đối với một số đệ tử mới vào Thiên Thần Tông, bối phận này của Tri Y cũng có thể xem là sư thúc tổ của bọn họ.

“Nhớ rõ.” Tri Y theo tiếng, mắt đen đánh giá người trước mắt có kiểu quần áo kiểu tóc không hề ăn nhập với khuôn mẫu chân nhân.

Lôi Tiêu chân nhân đại hỉ, lập tức phất tay, “Vậy là tốt rồi, đã lâu không gặp vi sư thật là tưởng niệm, mau tới, để vi sư ôm một cái.”

Hắn cũng không màng tròng mắt xung quanh kinh hãi rớt đầy đất, trên mặt treo tươi cười như sói xám, chỉ kém viết “Bảo bối mau tới nơi này của sư phụ không cần ở chỗ Thái Minh giả đứng đắn kia”.

Đôi mắt Tri Y quay tròn một vòng, không động đậy. Trong lúc im lặng, Tuyên Đế vẫn luôn phát khí lạnh bỗng nhiên nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng.

Lôi Tiêu chân nhân nhất thời dựng lông, “Thái Minh, ngươi có ý tứ gì? Đây là đồ đệ của ta, còn không nhanh trả lại cho ta.”

Tuyên Đế không đáp lời, chậm rì rì thay đổi tay ôm người, một ánh mắt ý bảo, tiểu đoàn tử thập phần lĩnh hội mà “bá” hôn một cái.

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của đối thủ cũ, quả thực Lôi Tiêu chân nhân muốn dậm chân, kiếm khí ngút trời, nếu không phải nhỡ kỹ đây là Thiên Thần Tông, sợ là nóc điện đã bị ném đi.

Chưởng môn che mặt, hắn không nên để hai người này ở chung một chỗ. Nhiều năm như vậy Lôi Tiêu không tiến bộ, Thía Minh cũng như vậy, trước kia có thể làm như không thấy, hôm nay sao lại dùng phương thức ấu trĩ như vậy kiêu khích đối phương, mặt mũi của chữ Thía và Lôi của Thiên Thần Tông cũng bị hai người này làm mất hết!

Trong đại điện một mảnh lặng im, không ai lên tiếng. Bất luận là đệ tử mới nhập môn hay đệ tử cũ đều yên lặng chăm chú nhìn phí trên, thật sự rất xuất sắc a rất xuất sắc, tiểu sư thúc (sư thúc tổ) của bọn họ không hổ là sủng nhi của Thiên Đạo, nhìn đi, cả Lôi Tiêu chân nhân và Thái Minh chân nhân đều vì tranh giành tiểu sư thúc sắp đánh nhau rồi.

Khiêu khích xong, Tuyên Đế còn nhạt nhẽo nói một câu ‘ấu trĩ’ như không có việc gì, làm lửa giận của Lôi Tiêu chân nhân đẩy đến đỉnh điểm.

Chưởng môn hoàn toàn không muốn nói chuyện, Thái Minh còn không biết xấu hổ nói người khác ấu trĩ, nhìn bộ dáng hắn và lôi tiêu tranh giành sủng ái của một tiểu hài tử ba tuổi đi!

Lôi Tiêu nhận định Thái Minh cố ý xúi giục tiểu đồ đệ nhà mình không thân cận mình, bất luận như thế nào cũng không muốn để đồ đệ ở chỗ Thái Minh nuôi dưỡng, há mồm nói: “Chưởng môn, lần này bí cảnh Vu Phong ta và Thái Minh cùng nhau đi vào, lần này là lần đầu bí cảnh Vu Phong xuất hiện, nguy hiểm không biết, theo ta thấy, cần phải phái nhiều hơn một người mới có thể yên tâm. Ta lần này xuất quan vừa vặn luyện chế hai bộ pháp khí Nguyên Anh kỳ có thể sử dụng, ta và Thái Minh là người nhất thích hợp nhất.”

Lời này của Lôi Tiêu rất có đạo lý, cho dù trong lòng chưởng môn biết khẳng định mục đích của hắn phần lớn là muốn phân thắng bại cùng Thái Minh, cũng không có ngăn trở. Tuy rằng tính tình của Lôi Tiêu nóng nảy chút, nhưng không phải người không hiểu biết, nguy hiểm thực sự ở trước mặt, khẳng định vẫn sẽ cùng Thái Minh đồng tâm bảo vệ đệ tử của Thiên Thần Tông.

Hắn chỉ tự hỏi một tức, liền nói: “Có thể.”

Tuyên Đế lên tiếng, “Ta chỉ có một yêu cầu, mang Vân Hàm cùng đi vào bí cảnh.”

Chưởng môn kinh hãi, “Vân Hàm nàng chưa bao giờ tu luyện, tuy rằng trong cơ thể có chút tu vi, nhưng căn bản nàng sẽ không dùng. Bí cảnh rất nhiều nguy hiểm, sư đệ, ta biết đệ lo lắng cho nàng, nhưng Thiên Thần Tông có chúng ta tọa trấn, đệ cũng không cần……”

Tuyên Đế lắc đầu, hiển nhiên thái độ vô cùng kiên quyết.

Tri Y cũng đúng lúc ôm cổ Tuyên Đế, ngửa đầu nói: “Muốn đi theo Đình Chi ca ca.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên-Phiên ngoại 5

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên-Phiên ngoại 7

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK