Chương 125: Bảo bảo
“Hoàng Hậu thế nào?” Tuyên Đế vội vàng đảo qua liếc ba cái tã lót một cái, câu đầu tiên lại là hỏi Tri Y, làm Từ ma ma kinh ngạc lại vui mừng lộ ra mỉm cười, “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương không có việc gì, chỉ là mất sức nên hôn mê. Lần này Hoàng Hậu nương nương cực kỳ vất vả, lăn lộn một đêm, cũng may nương nương phúc trạch thâm hậu, lại có Hoàng Thượng phù hộ, lúc này mới có thể bình an.”
Đại hỉ trước mặt, đối với nhũng lời này tất nhiên Tuyên Đế nghe thế nào cũng thấy dễ nghe, cười vài tiếng, “Tốt, tốt, đều có thưởng, trọng thưởng! Trước đem hoàng tử và công chúa ôm cho Thái Hậu, trẫm đi nhìn xem Hoàng Hậu trước.”
Vốn Thái Hậu trong vui có sầu, nhưng vừa thấy hai đứa trẻ trong hai tã lót cùng màu mặc dù nhăn nhó dúm dó cũng rõ ràng có bộ dáng khác nhau, nhất thời lộ ra mỉm cười, đồng dạng nói vài tiếng “tốt”, tảng đá lớn trong lòng tức khắc rơi xuống đất.
Không ai ngăn trở, Tuyên Đế trực tiếp bỏ qua mùi máu xông vào mũi, tầm mắt dừng trên người Tri Y đang ngủ yên.
Gương mặt Tri Y vẫn còn vết tích của mồ hôi, vài sợi tóc dán lên trán, sắc mặt tái nhợt suy nhược, cực kỳ tiều tụy.nhưng bộ dáng này của nàng, ở trong mắt Tuyên Đế đều động lòng hơn bất kỳ trang phục lộng lẫy nào, làm hắn vô cùng yêu thương và kính trọng.
Tri Y trải qua sinh nở cả đêm và hôn mê một ngày một đêm, hắn càng hiểu rõ phân lượng của Tri Y trong lòng và sinh mệnh của mình. Nếu chưa bao gặp Tri Y, dường như hắn có thể không có việc gì bình đạm sinh hoạt như dĩ vãng, nhưng nếu đã bước vào thế giới của hắn, trở thành thê tử của hắn, hắn không có khả năng cho phép nàng rời khỏi hắn.
Trong phòng sinh chỉ còn Liên Hương và một tiểu cung nữ thu xếp, đều bị Tuyên Đế làm thủ thế cho lui. Chậm rãi ngồi bên giường, Tuyên Đế nghĩ đến ba đứa trẻ sơ sinh vừa liếc qua trong lúc vội vàng, trong ngực có một dòng nước ấm cuồn cuộn bất luận thế nào cũng không ngăn được.
Một tay mơn trớn mái tóc thấm đẫm mồ hôi, Tuyên Đế nhẹ phủ bàn tay to lên tú nhan mệt mỏi, thấy Tri Y ngủ vô cùng say, không khỏi nhoẻn miệng cười, cúi người in một nụ hôn lên trán nàng.
Hàm Hàm, nghỉ ngơi thật tốt, trẫm chờ nàng tỉnh lại.
……
“Chủ tử đã có thể yên tâm, hai tiểu hoàng tử đều được lưu lại trong cung.” Nguyên ma ma cười nói liên tục, cùng Thái Hậu Từ ma ma các ôm một đứa trẻ, nhìn tiểu hoàng tử trong lòng ngực nhìn thế nào cũng không đủ, đôi mắt đều nhanh cong thành một vầng trăng khuyết.
Thái Hậu chỉ cười không nói, lúc trước bà còn lo lắng không thể không tiễn một đứa đi, nghĩ đến khi đó Tri Y sẽ thương tâm bao nhiêu nhịn không được đau lòng. Nhưng hiện giờ nhìn hai tiểu hoàng tử lớn lên căn bản không giống nhau, đương nhiên cũng không có ưu sầu. Bà mong cháu trai cháu gái mười mấy năm, hiện giờ cuối cùng có thể an tâm mà đi hưởng niềm vui tuổi già, ngậm kẹo đùa cháu.
Tiểu công chúa sinh ra cuối cùng, nghẹn canh giờ lâu nhất, mới vừa sinh ra khí tức yếu nhất, tiếng khóc cũng như tiếng mèo. Mọi người còn nghĩ do ngày sinh không đủ, sợ tới mức đi tìm Ngô thái y, cũng may Ngô thái y chỉ ôn nhu chụp vài cái, lại qua một khắc, bộ dáng vị tiểu công chúa này đã không chọc người lo lắng như trước. Tuy rằng có vẻ gầy yếu hơn so với hai ca ca, nhưng không thể không nói, sinh ra lại xinh đẹp nhất, một chút cũng không dúm dó, làn da bóng loáng trắng nõn vô cùng, sinh ra ước chừng sau nửa canh giờ còn từng mở mắt một lát, tròng mắt đen lánh ướt át, mang theo vẻ ngây thơ đặc thù của trẻ sơ sinh, tuy rằng rất nhanh đã nhắm lại, nhưng chỉ liếc mắt một cái, đã đem Thái Hậu hận không thể đào tim đào phổi, ôm ấp không chịu buông tay.
Làm công thần lớn nhất, Tri Y trực tiếp ngủ đủ một ngày một đêm, cuối cùng vẫn tỉnh lại vì đói bụng lại khát. Khi tỉnh lại vẫn là nửa đêm, bên người đã được thu thập sạch sẽ ngăn nắp, Liên Hương Tích Ngọc nằm ở án bên cạnh nghỉ ngơi.
Nàng nhẹ gọi một tiếng, hai người lập tức tỉnh lại, đỡ nàng dậy uống nước nhuận môi, lại rất nhanh mang cháo nóng từ hộp đồ ăn đến.
“Các bảo bảo đâu?” Trước khi Tri Y hôn mê có nhìn thoáng qua, sau khi tỉnh lại nhớ mãi không quên, ở bên người không thấy được ba tiểu bảo bối tức khắc có chút hoảng hốt.
“Chủ tử yên tâm, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa được chăm sóc rất tốt, hiện giờ đang ngủ. Chờ sáng ngày mai, bọn nô tỳ để cho các ma ma ôm tới, Thái Hậu nương nương cũng không yên tâm, tối nay trực tiếp nghỉ ở Phượng Nghi Cung, Hoàng Thượng cũng vẫn luôn ở cách vách chờ ngài tỉnh……”
Mới vừa nói liền đến, bước chân Tuyên Đế nhanh như gió đi vào, thấy Tri Y đanh uống cháo lộ ra mỉm cười, thanh âm mềm nhẹ, “Tri Y.”
“Hoàng Thượng.” Tri Y không biết ánh mắt mình giờ phút này cũng nhu tình như nước, khí chất làm mẹ hiện ra. Kỳ thật quá trình sinh sản đau đớn hôm nay đã phai nhạt, bởi vì trong lúc đó nàng vẫn luôn nghĩ chỉ có khuôn mặt Tuyên Đế và huyết mạch mà hai người chờ mong.
Tuyên Đế tiếp nhận chén sứ, tự tay bón cho nàng, tay rất ổn nhưng ngữ khí lại không thong dong bằng dĩ vãng, “Hôm qua trẫm……”
“Rất vui phải không?” Đôi mắt Tri Y cong lên, trong lời nói vẫn mang một chút suy yếu.
Tuyên Đế không nói, chỉ lộ ra ý cười nắm lấy đôi tay mềm mại không xương của Tri Y, ôn nhu nhẹ nhàng lay động, không tiếng động thắng bất kỳ thanh âm nào.
Đêm này, Tuyên Đế vẫn nghỉ ở căn phòng cách vách, Tri Y nghỉ ngơi một đêm, chân chính khôi phục một chút nguyên khí. Sau khi nghỉ hưu mộc ba ngày, Tuyên Đế thần thanh khí sảng thượng triều, thu được tiếng chúc mừng liên tục của triều thần, tạm thời mặc kệ là thật tình hay giả ý, đều là vẻ mặt vận may của Tuyên triều.
Tuyên Đế không ngại, đúng là lúc tâm tình hắn rất tốt, ý cười bên môi vẫn luôn không giảm, ngay cả khi triều thần báo cáo có vị quan viên nào đó lại tái phát sai lầm đều có thể ôn hòa chỉ ra, làm mọi người vừa thấy may mắn lại nhịn không được ghen ghét.
Thật là không thể so sánh a! Hoàng Thượng vừa có, đã là ba đứa, còn có nếp tẻ đều đủ, làm bọn hắn những người phải vất vả mấy năm mới có được nhi nữ song toàn thật là vô cùng xấu hổ.
Có thể nói, trên dưới Tuyên triều đều cảm khái Hoàng Thượng của bọn họ lợi hại và vận số Hoàng Hậu thật quá tốt, lẽ ra người bình thường hoài song bào thai tam bào thai thập phần nguy hiểm không nói, sinh ở hoàng gia còn phải lo lắng vấn đề song sinh tử. Vị Hoàng Hậu này khen ngược, không chỉ có bình an không có việc gì sinh hạ ba hoàng tử hoàng nữ khỏe mạnh, nghe nói hai vị tiểu hoàng tử kia còn có diện mạo khác nhau, Thái Hậu và Hoàng Thượng đều bởi vậy mà vô cùng vui mừng, không còn tồn tại điều gì lo lắng.
Bọn họ đúng là bị Hoàng Thượng Hoàng Hậu hoàn toàn thuyết phục, tuy rằng Hoàng Thượng thành hôn muộn, nhưng lại không hề khiêm tốn một lần sinh ba, phóng mắt nhìn khắp lịch đại cũng không có mấy người có thể có phúc khí tốt như vậy. Người có tâm tư không nên có sôi nổi thu liễm, có tâm tư trên người Hoàng Hậu đều bị xóa bỏ hoàn toàn, nói chung nàng đã có hai trai một gái, mà Hoàng Thượng lại vốn yêu Hoàng Hậu như trân bảo, kể từ đây, không phải sẽ nâng niu sủng ái tận trời sao.
Những người này không thể vào hậu cung, nên tính toán sẽ chờ đến tiệc đầy tháng của hoàng tử và công chúa rồi mới tặng lễ. Mấy ngày gần đây Trang phủ đúng là khách đến đầy nhà, xe ngựa đi một chiếc lại đến một chiếc, đều là quan to hiển quý. Tuy chỉ là nhà ngoại của Hoàng Hậu, nhưng trong mắt mấy người đó, cũng không khác nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu lắm.
Tri Y nghỉ ngơi một tháng, ngồi một tháng, trong lúc đó chỉ có thể ôm ba tiểu bảo bảo vài lầm từ ma ma và cung nữ, đã sớm ngày đêm tơ tưởng. Thật vất vả chờ thêm một tháng, sau khi tắm rửa thay đổi váy áo mềm mại giản tiện chạy đến thiên điện Phượng Nghi Cung.
Lúc này là đúng thời gian ba tiểu bảo bảo ăn sữa, ba bà vú đồng thời ngồi trong phòng sau bình phong. Tri Y liếc mắt nhìn lại, thấy mặt mày các nàng đoan chính nhu hòa, khí chất sạch sẽ. lập tức yên lòng.
Màu sắc tã lót đã phân chia lớn nhỏ của ba đứa trẻ, kim sắc là Đại hoàng tử, màu hồng là Nhị hoàng tử, còn hồng đậm là tiểu công chúa. Nhìn qua ba đứa trẻ cực kỳ an tĩnh tinh xảo, mắt đang nhắm, cái miệng hơi nhu động mút sữa vào.
“Nương nương.” Ba bà vú kinh sợ đứng dậy, bị Tri Y bảo ngừng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của tiểu công chúa, nhẹ giọng nói, “Bọn nó ngoan không? Ngày thường bao lâu uống sữa một lần? Ban đêm thì sao?”
“Hồi Hoàng Hậu nương nương, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử và công chúa đều rất ngoan, ngày thường cơ bản đều ngủ, đói bụng sẽ lên tiếng, ban đêm thì đều cần ăn hai lần. Bọn nô tỳ chưa từng gặp qua đứa trẻ nào ngoan như vậy, hai vị hoàng tử và công chúa không hổ là long tử phượng nữ, trời sinh đã thông minh như vậy.”
Đối với lời nịnh hót của các nàng Tri Y mỉm cười, chờ các tiểu bảo bảo uống no dưới sự chỉ đạo của Từ ma ma nhẹ nhàng bế Đại hoàng tử lên. Trẻ con mới vừa một tháng vẫn nhỏ đến mức không thể tưởng tượng, làm tay Tri Y hơi run, sợ không cẩn thận ôm chặt hoặc ôm lỏng làm nó không thoải mái.
“Ma ma, bọn chúng nhỏ như vậy, bao lâu mới có thể lớn lên đây?” Tri Y có chút lo lắng hỏi.
Từ ma ma cười thầm chủ tử thật sự mang thai lâu rồi, lời nói cũng có chút trẻ con đáng yêu, “Chủ tử, trẻ con mới sinh ra đều như vậy, cơ bản là mỗt ngày một dáng vẻ, chờ qua mấy tháng, sẽ giống như những đứa trẻ ngài nhìn thấy.”
Tri Y đồng ý một tiếng, càng nhìn càng cảm thấy yêu thương vô cùng, đem ngón tay nhẹ nhàng chạm lên miệng nhỏ của con. Có lẽ là mẫu tử liền tâm, ngay sau đó tiểu bảo bảo đã chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vô cùng đen bóng, vừa lớn lại tròn, ánh mắt ngây thơ vô tri làm tim Tri Y cũng hóa thành một vũng nước, “Bảo bảo, ta là mẫu thân, nhận ra ta không?”
Tạm thời tiểu bảo bảo còn không biểu đạt được bằng ngôn ngữ, chỉ có thể ngây thơ nhìn nàng, bên miệng phun ra nước miếng, làm Tri Y cười khẽ, nhịn không được hôn một cái, trong mũi tràn đầy mùi sữa.
Thái Hậu và Tuyên Đế không biết khi nào đã đuổi tới, không hẹn cùng tiến đến bên cạnh tiểu công chúa, cuối cùng là Thái Hậu bế cháu gái lên, nhẹ lay động hai cái cười nói: “Hoàng Thượng, ai gia nhìn tiểu công chúa rất giống Tri Y khi còn nhỏ, quả thực là khắc ra từ một khuôn mẫu, Tri Y, con mau đến xem xem.”
Tuyên Đế tán đồng gật đầu, ánh mắt dừng ở cái mũi và cái miệng nhỏ xinh của tiểu công chúa không muốn di chuyển. Bởi vậy, chỉ có Nhị hoàng tử bị vắng vẻ nằm trong lòng bà vú, hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không biết phụ hoàng nhà mình và Hoàng tổ mẫu một lòng chỉ nhớ thương muội muội, còn đang tự đắc vui vẻ phun bong bóng.
Tri Y cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng, còn có một bảo bảo đấy.”
Mất tự nhiên khụ một tiếng, Tuyên Đế lưu luyến nhìn tiểu nữ nhi, cuối cùng cẩn thận bế đưa con thứ hai lên. Rốt cuộc tiểu nữ nhi ở trong tay mẫu hậu nhà mình, bất luận như thế nào cũng không có khả năng đoạt người với Thái Hậu.
Đôi mắt đen lúng liếng của Nhị hoàng tử xoay hai cái, vừa lúc đối diện với tầm mắt của phụ hoàng nhà mình, giương miệng vô ý thức a hai tiếng, làm Tuyên Đế lập tức đứng hình tại chỗ, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Tri Y nghẹn cười, lần này nàng thật ra đã nhìn ra. Hoàng Thượng và mẫu hậu càng thích tiểu công chúa hơn, đáng thương hai tiểu hoàng tử, nếu tại nhà bình thường, vốn nên là càng được coi trọng, hiện giờ ở hoàng gia lại ngược lại “Trọng nữ khinh nam”.
Đại hoàng tử lớn lên giống Tuyên Đế, một tháng qua ngũ quan đã dần dần rõ ràng có thể mơ hồ thấy được chỗ tương tự, Nhị hoàng tử lại là sự kết hợp diện mạo của Đế hậu hai người, càng thêm tú mỹ, ngày thường cũng là đứa an tính nhất trong ba bảo bảo.
Ba bảo bảo đại khái đều rất ngoan ngoãn, nếu thật sự muốn chọn ra đứa ầm ĩ nhất, ngược lại là tiểu công chúa ra đời cuối cùng. Giống như hiện tại được người ôm, hai ca ca đều rất an tĩnh phun bong bóng, chỉ có tiểu công chúa, phun nước miếng còn không thỏa mãn, tay nhỏ trong tã lót còn có ý đồ kéo tóc Thái Hậu, làm Thái Hậu không nhịn được cười ra tiếng.
“Hoàng Thượng, nếu tạm thời chưa đặt được tên, lấy nhũ danh cho bọn chúng đi.” Tri Y hứng thú bừng bừng, “Gọi là Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo thấy thế nào?”
Tuyên Đế: “……”
Thái Hậu xen mồm, “Được, ai gia cảm thấy khá tốt, đã là nhũ danh thì nên đơn giản thông tục chút, gọi cũng thân cận. Vừa lúc là ba bảo bối của ai gia, gọi như vậy đi.”
Tuyên Đế: “……”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 124
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 126