Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70: Sủng ái

Nếu tính ra đây cũng không phải là một cái hôn chân chính. Nhưng mà xúc cảm non mềm và hơi thở nhẹ nhàng bên môi rõ ràng làm Tuyên Đế ý thức được, hắn chân chân thực thực bị tiểu cô nương “khinh bạc”.

Kinh bạc này rất non nớt bởi vì tiểu cô nương không hiểu chuyện giữa nam và nữ, làm ra những động tác này mà không hề có dục niệm của người trưởng thành, cõ lẽ chỉ là một lần xúc động và tò mò, khi Tuyên Đế nghe câu nói thì thầm kia của nàng thậm chí mày cũng không giơ lên, thiếu chút nữa lộ ra tươi cười.

Sao lại đáng yêu như thế?

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như đột nhiên thông suốt phiền muộn nhàn nhạt đối với tiểu cô nương mình nhìn lớn lên. Cũng là hạt giống mình muốn bảo hộ nhiều năm rốt cuộc có thể nở hoa.

Nhiều năm trôi qua, Tuyên Đế vốn tưởng rằng bản thân có mâu thuẫn với loại thân mật quá mức đối với người khác phải, nhưng không nghĩ tới giờ phút này trừ bỏ chút cảm xúc phức tạp ngoài ý muốn còn có chút kinh hỉ.

Rõ ràng Tri Y mới mười tuổi, Tuyên Đế áp cảm xúc trong mắt xuống, nhớ tới thỉnh cầu nhiều năm trước của Tĩnh Thái phi, bỗng nhiên có chút cảm giác mất tự nhiên.

Nếu Tri Y lựa chọn hắn, đương nhiên hắn có lòng tin bản thân có thể yêu thương trân trọng tiểu cô nương cả đời, chỉ là không biết Tĩnh Thái phi có thể tiếp thu kết quả này hay không…..

Nhẹ nhàng cắn hai cái, nhớ kỹ cảm xúc thoải mái mềm mại kia, Tri Y thật cẩn thận tách ra, vô tội chớp chớp mắt, “Đây là vừa rồi Hoàng Thượng đã đồng ý nên không thể tức giận.”

Vẻ mặt tiểu cô nương đúng lý hợp tình, hai má nhiễm sắc hồng nhàn nhạt nhưng không biết. Trước kia rõ ràng cũng đã làm chuyện này rồi nhưng lần này lại cảm thấy không giống. Minh tư khổ tưởng nửa ngày, Tri Y cảm thấy đây là lỗi của Hoàng Thượng, ai nói hắn hôm nay đẹp phá lệ như vậy, xúc cảm lúc cắn lên cũng thoải mái lạ thường.

“….Ừm, trẫm không tức giận.” Tuyên Đế lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đem Tri Y bế lên đặt sang bên cạnh, vội vàng đứng lên bước ra cửa mới quay đầu nhìn lại, “Trẫm còn chút sổ con chưa phê, bữa tối không cần chờ.”

Bộ dáng giống như đang chạy trối chết làm Tri Y sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng dáng màu đỏ tía dần biến mất, bỗng nhiên nàng hoàn hồn quay đầu đem người vùi vào gối lót mềm mại trộm híp mặt cười nhạt, lúm đồng tiền đáng yêu vẫn vô thức treo hai bên má, rất lâu cũng không biến mất.

“Ai da” Thiếu chút nữa An Đức Phúc bị Tuyên Đế bất chợt đi ra va ngã, vừa nhấc đầu theo bản năng lên tiếng dò hỏi, “Hoàng Thượng, miệng ngài đây là….”

“Nóng.” Tuyên Đế lạnh lùng ném xuống hai chữ, vội vàng bước nhanh rời đi, An Đức Phúc ngẩn ra hai giây, chạy nhanh đuổi theo. Trong lòng không khỏi nói thầm, rõ ràng hắn muốn hỏi bên miệng Hoàng Thượng sao lại có vụn điểm tâm, đây chẳng lẽ cũng là do nóng à?

Đương nhiên vụn điểm tâm là do mèo con tham ăn nào đó không cẩn thận cọ lên, bởi vì Tuyên Đế vẫn luôn lạnh mặt, một khi có cung nữ nội thị không cẩn thận nhìn bên này một cái lập tức bị mắt sắc quét tới, làm cho chỗ vụn điểm tâm này treo trên đó hồi lâu không rớt. Nhưng may mắn nửa ngày này Tuyên Đế không cần tiếp kiến đại thần, nếu không hình tượng nhiều năm xây dựng sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.

Chỉ có An Đức Phúc tùy thân hầu hạ trái phải cảm thấy hôm nay gió lạnh vèo vèo, rõ ràng ban ngày ban mặt lại còn là mùa hạ nhưng mặt mày Hoàng Thượng không ngăn được ý cười làm hắn vẫn cảm thấy kinh khủng. Mới vừa rồi Hoàng Thượng và cô nương đã làm cái gì, vì sao Hoàng Thượng thường xuyên vuốt khóe miệng đây, ách…..

Tuyên Đế không hạ lệnh cấm túc cho Tri Y, đương nhiên sau khi hắn rời đi cũng không ai ngăn trở Tri Y, nhưng tiểu cô nương rất thủ tín*, mặc dù bị lưu lại tẩm cung một mình cũng không nghĩ sẽ rời đi.

*tuân thủ ước hẹn

Nàng lười nhác nằm trên giường một lát, đứng dậy xoay nửa vòng, quyết định đi đọc sách tĩnh tâm.

Ánh sáng mặt trời đầu hạ cũng hơi nóng, buổi trừa vừa qua, cũng nữ bày tiểu án và giường mỹ nhân* ở hành lang để Tri Y đọc sách ngắm hoa. Bên trái hành lang dài là hàng loạt cây hòe cao lớn rậm rạp, lá cây che hết hơn phân nửa ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, tạo ra một mảnh râm mát.

Không biết là cung nữ sáng tạo khác người nào buộc mấy cái lục lạc nhỏ trên nhánh cây, gió nhẹ thổi tiếng chuông cực kỳ nhỏ theo gió rung động, giống như khúc nhạc của thiên nhiên. Tri Y nhìn ước chừng hai khắc, đầu nhỏ hơi nghiêng, quyển sách trên tay nghiêng đến lưng ghế, mí mắt miễn cưỡng ra sức giật giật lên xuống, cuối cùng chậm rãi khép lại, má lúm đồng tiền mỉm cười, an bình say giấc.

Liên Hương Tích Ngọc thong thả quạt, gió nhẹ từ từ làm Tri Y ngủ càng an ổn. Chờ hơi thở của nàng hoàn toàn đều lúc này Liên Hương mới dừng lại, đem sách đặt lên trên án, ý bảo Tích Ngọc tiếp tục, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ mang chén chè hạt sen nấm tuyết nhỏ lên. Hầm hơn hai canh giờ, hạt sen bên trong được hầm rất mềm mại, được hầm chung với đường phèn hoa quế đặc trưng của Du Thành, trộn lẫn chút hương mật, ngọt mà không ngấy, đúng là điểm tâm thường ngày yêu thích nhất của tiểu cô nương.

Chờ cô nương tỉnh canh này cũng vừa vặn. Suy nghĩ, Liên Hương để bát ngọc vào trong hộp đồ ăn, gọi cung nữ tới, “Hôm nay là ai nấu canh nấm tuyết?”

“Là Lý sư phó.” Cung nữ nhỏ giọng đáp, “Ban đầu Thu sư phó phụ trách làm điểm tâm cho cô nương đã xin nghỉ nhiều ngày vì bị bệnh nhẹ.”

Liên Hương gật đầu, “Ngươi đi phòng bếp nhỏ nói cho ngự trù mới đổi kia một tiếng, nếu cô nương dùng canh sẽ dùng vào tầm giờ Thân một khắc, đừng làm quá sớm, miễn cho mất vị. Còn có, gần đây trời ngày càng nóng, những món dầu mỡ thì hạn chế đi, lúc này cô nương sẽ thích ăn những đồ thanh mát nhưng không thể quá lạnh. cô nương ăn nhiều sẽ không thoải mái, để hắn nhớ rõ một chút.”

“Được.”

“Từ từ.” Liên Hương gọi nàng ấy lại, “Thôi, vẫn là ta tự đi, ngươi ở lại đây, nếu Tích Ngọc có gì muốn phân phó, làm theo là được.”

“Ai, dạ.”

Liên Hương vội vàng đi, chậm rãi quay lại, khi trở về dùng khăn thêu lau mồ hôi, nhìn Tích Ngọc cười không ngừng, nhỏ giọng nói: “Vẫn là Liên Hương tỷ tỷ cẩn thận mọi chuyện.”

Liên Hương lắc đầu, quay đầu liếc mắt Tri Y ngủ say, hạ giọng, “Ngươi đã quên, lúc gần đi Từ ma ma và Nguyên ma ma bên người Thái Hậu nương nương tự mình phân phó, hiện giờ cô nương hơn mười tuổi, nhiều nhất hai ba năm nữa sẽ có nguyệt tin*, trước ngày đó nữ tử quan trọng nhất là phải điều trị thân mình. Vốn dĩ khi còn bé thân thể cô nương đã thiên nhược, nếu chăm sóc không tỉ mỉ lại để cô nương nhiễm phải tật xấu gì, chúng ta chắc chắn sẽ bị phạt.”

*rụng dâu ^^

Còn có lời Liên Hương chưa nói ra, đó chính là căn cứ vào hành động của Hoàng Thượng và tin tức nghe được gần đây, ngày sau cô nương bọn họ nhất định phải gả cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng cũng đã hơn ba mươi tuổi, đến nay vẫn không con, nếu cô nương trở thành Hoàng Hậu đương nhiên vấn đề con nối dõi sẽ rơi xuống đầu cô nương.

Nghĩ đến tiểu chủ tử còn chưa nẩy nở, Liên Hương hơi đau lòng, chỉ hy vọng ngày sau Hoàng Thượng có thể thương tiếc cô nương mà kéo dài thêm vài năm, ít nhất phải chờ tới khi thân mình sơ sơ trường toàn rồi hãy suy xét đến việc con nỗi dõi. Nếu không lấy thân thể nhỏ bé của tiểu cô nương sao có thể thừa nhận được thân hình cao lớn uy mãnh kia của Hoàng Thượng. Nàng ấy làm nô tỳ không có quyền gì để lên tiếng, cũng chỉ có thể giúp đỡ ở phương diện điều trị chăm sóc.

Từ khi Tri Y vào Kính Hòa Cung đã làm cung nữ thân cận chiếu cô nàng, đương nhiên Liên Hương có một mảnh trung tâm. Nhưng tiểu chủ tử làm nàng ấy đầy bụng lo lắng còn đang ngủ say, còn có giấc mộng rất ngọt ngào, trong mộng có rất nhiều người, có Thái Hậu, có Tuyên Đế, còn có một nữ tử rất mơ hồ trong trí nhớ, nàng kia tuổi không còn trẻ, đầu đầy tóc bạc nhìn về phía Tri Y với ánh mắt đầy vui mừng và từ ái, làm Tri Y bất giác gọi ra tiếng, “A ma ——”

“Cô nương tỉnh?” Tích Ngọc nghe được trước tiên, buông quạt đứng lên, “Cô nương uống chén nước nhuận giọng đi, ở đây còn có canh nấm tuyết hạt sen.”

Liên Hương giúp nàng kê gối dựa, “Cô nương nhớ Thái Hậu nương nương sao?”

Các nàng đi ra ngoài cũng đã hai tháng, cô nương chưa bao giờ tách khỏi Thái Hậu lâu như vậy nên nhớ nhung là chuyện bình thường.

Tiểu cô nương theo bản năng lắc đầu, trong cổ họng hơi nghẹn, “A ma?”

Nhưng ký ức trong mộng đã tan hơn phân nửa khi tỉnh lại, càng đừng nói tới nhớ được bóng hình mơ hồ mông lung kia, Tri Y khẽ chạm lên mặt, một mảnh ướt át, thì ra nàng đã rơi lệ từ lúc nào không biết.

Tuy không nhớ rõ hình dáng, nhưng lời nói ôn nhu vẫn còn vang vọng bên tai, “Hàm Bảo Nhi đã lớn, a ma rất cao hứng, Hoàng Thượng….. là nam tử đáng giá phó thác chung thân.”

Người đó cũng kêu nàng là Hàm Bảo Nhi……..tiểu cô nương mở to mắt nghĩ ngợi.

Liên Hương lệnh người bưng chậu nước tới, nhúng ướt khăn mềm giúp Tri Y lau đi nước mắt, buồn cười nói: “Cô nương mơ thấy cái gì? Sao lại khóc thành mèo hoa nhỏ thế này, Tuyết Bảo Nhi thấy cũng sẽ chê cười cô nương đấy.”

“A ma……”

“Ngày hôm trước Thái Hậu nương nương còn gửi thư tới, không bằng nô tỳ đi lấy tới cho cô nương nhìn xem.”

“Không phải……” Tri Y mày nhíu lại, nhưng không biết tiếp theo câu nên nói cái gì.

Tích Ngọc thấy thế linh quang chợt lóe, “Cô nương chẳng lẽ là, nhớ tới Tĩnh Thái phi chủ tử?”

Ban đầu Tích Ngọc là người của Tĩnh Từ Cung, đương nhiên có thể gọi Tĩnh Thái phi một tiếng chủ tử, nàng ấy vốn dưa vào việc được Tĩnh Thái phi thưởng thức mới có thể được địa vị như vậy, đương nhiên không quên được vị chủ cũ này.

“Tĩnh Thái phi?” Tri Y hơi nghiêng đầu giống như đang nhớ lại, thanh âm vừa mềm vừa mơ hồ, không dám xác định lắm, “Là người a ma đã từng nói đến….”

Thời gian trôi qua, đảo mắt Tĩnh Thái phi đã mất được sáu năm, mà khi bà ra đi Tri Y mới chưa được bốn tuổi, ký ức của đứa trẻ bị vùi lấp trong năm tháng dài lâu, bị cọ rửa càng thêm mơ hồ không rõ. Lúc này nhìn ánh ngây thơ của nàng đang cố nhớ lại, Tích Ngọc bừng tỉnh phát giác người vẫn khắc ghi bóng hình của Tĩnh Thái phi nương nương sợ cũng chỉ còn có mình.

Nàng không thể sinh ra oán trách với tiểu chủ tử, nhưng trong lòng rất chua xót, nhẫn nhịn nước mắt, “Đúng vậy, chính là người mà Thái Hậu nương nương nhắc đến, là vị chủ tử đã chiếu cố ngài khi ngài còn bé.”

Tri Y gật gật đầu, nàng có ấn tượng với cái tên này, bởi vì mỗi năm Thái Hậu sẽ bái tế bà ấy một lần ở Phật đường. Tuy đã cố gắng lục lọi trong ký ức về vị a ma này nhưng cũng không có chút nào. Tuy nhiên Tri Y vẫn cảm giác được người trong mộng rất hiền từ, trái tim dâng lên cảm giác phiền muộn nhàn nhạt, thẳng đến khi nàng dạo trong sân một vòng lại chơi bàn đu dây sau đó dùng bữa tối cảm giác ấy mới nhạt đi một lát. Cảm xúc chưa thể tốt lại, nụ cười của tiểu cô nương không còn nữa, Tuyên Đế còn chưa quay lại, nàng chờ ở trong tẩm cung của hắn không muốn đi, nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu tiếp tục tập trung tinh thần xem thi tập*.

“Nghi ngôn ẩm tửu

Dữ tử hài lão

Cầm sắt tại ngự

Mạc bất tĩnh hảo”

Thanh âm nam tử trầm thấp chợt vang lên bên tai, Tri Y quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt như đang mỉm cười, không biết từ khi nào Tuyên Đế đã lẳng lặng đứng ở phía sau, chỉ hướng thi tập hơi ố vàng, “Thơ này, đều đã hiểu?”

“Nếu đã hiểu hết, Hoàng Thượng có khen thưởng sao?” Tri Y nhợt nhạt cười, quay đầu đi, một lọn tóc tùy ý chảy xuống bên tai, hơi nghịch ngợm.

Tuyên Đế cười nhạt, đi đến sau bình phong gọi nội thị cởi bỏ đai lưng thay đổi thành thường phục, khi trở về nhẹ nhàng điểm nhẹ trán Tri Y, “Còn chưa nói cái gì đã muốn khen thưởng trước, trẫm đem ngươi sủng hư rồi.”

Lời vừa nói ra đến chính hắn cũng kinh ngạc, không biết từ khi nào có thể nói ra lời nói ngọt ngào một cách tự nhiên như vậy.

Tri Y thè lưỡi, ôm lấy cánh tay hắn lay động, “Hoàng Thượng dùng bữa chưa?”

“Ừm.” Có lẽ bộ thường phục này có chút chật, Tuyên Đế duỗi tay tùy ý cởi bỏ hai viên bàn long ngọc khấu trên cổ áo, “Buổi chiều hôm nay đều ở chỗ này, có buồn không?”

“Không buồn.”

Nhìn tiểu cô nương bộ dáng nhu thuận, Tuyên Đế không khỏi hơi hơi mỉm cười, “Không tồi, buổi chiều nay rất ngoan ngoãn, nên thưởng, nghĩ muốn cái gì?”

Đôi mắt vừa chuyển, Tri Y nhẹ giọng nói: “Ta thích tiểu lục lạc trên cảnh cây hòa ngoài sân của Hoàng Thượng, nghe để đi vào giấc ngủ rất thoải mái, tối nay có thể đặt giường nhỏ ở gian ngoài ngủ không? Tuyệt đối không quấy rầy Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế câu môi, “Này có khó gì, để các cung nhân cũng treo mấy cái viện của ngươi là được rồi.”

“Còn thích đèn Bạch Ngọc Tì Hưu* trong phòng Hoàng Thượng.”

“Trẫm để người đưa sang cho ngươi.”

“Buổi tối trong viện có muỗi, ngủ không tốt.”

“Để người đuổi đi là được.”

“…… Được.” Tiểu cô nương lại bại trận, biết bị chơi xấu, đành phải nhuyễn thanh nói, “Chính là muốn ngủ một đêm ở nơi này của Hoàng Thượng……”

Cảm xúc của nàng hơi hạ xuống, giống như vẫn vì giấc mộng buổi chiều làm trong lòng luẩn quẩn một tia cô đơn, cho nên mới muốn ở cạnh Tuyên Đế. Tóm lại mỗi lần nhìn thấy thân ảnh Tuyên Đế, bất luận cảm xúc ra sao Tri Y rất nhanh có thể an tâm trấn định lại.

Sớm từ khi Tuyên Đế quay lại đã biết từ trong miệng Liên Hương chuyện giấc mơ buổi chiều của Tri Y và chuyện Tri Y vẫn luôn không thể nào phấn chấn tinh thần, lúc này cũng không trách cứ nàng, nâng tay xoa xoa đầu nàng, “Bên trong còn có phòng ngủ nhỏ, cách giường ngủ của trẫm một tấm bình phong, thích gối sứ hay gối mềm? Trẫm để An Đức Phúc đi chuẩn bị.”

Kinh hỉ ngẩng đầu, Tri Y nháy mắt mấy cái, “Đều được, Hoàng Thượng thật tốt, Tri Y thích Hoàng Thượng nhất.”

Lại là lời ngon tiếng ngọt thuận miệng nói ra, cố tính Tuyên Đế vẫn trúng chiêu, tiếp được thân thể nho nhỏ mềm mại, ôn nhu trong mắt không thể che dấu được, “Đi tắm đi.”

Tuy rằng chuyện này rất không hợp quy củ thể thống, nhưng hắn không thể nhìn được tiểu cô nương này rầu rĩ không vui. Huống chi với Tuyên Đế mà nói, quy củ cũng chỉ là vật chết, hắn sửa lại cũng không phải chuyện gì quá đáng.

Cách bình phong, đám người An Đức Phúc Liên Hương thả chăn nệm lên giường trừ bỏ lúc ban đầu hơi kinh ngạc rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ là vì trấn an cô nương thôi, Hoàng Thượng không có ý gì khác là được.

Thời gian tắm của nữ tử lúc nào cũng lâu hơn nữa tử, mặc dù Tri Y chỉ là tiểu thiếu nữ cũng không ngoại lệ. Chờ nàng đổi xong xiêm ý, trùm khăn lông lau tóc dài đang ướt ra tới, Tuyên Đế đang cầm sơ suy tư dưới đèn.

Khi nhàn hạ Tuyên Đế thích nhất làm hai việc, một là đọc sách, hai là chơi cờ. Nghe rất nặng nề, có chút giống hoạt động của mấy người cao tuổi dưỡng lão, vì thế ngay cả Thái Hậu cũng từng chê cười hắn, nhưng Tri Y lại tôn trọng sở thích của hắn vô cùng, nói cái gì mà mỗi người một sở thích, chẳng phân biệt cao thấp.

Cờ nghệ của Tri Y không tinh, dưới cái nhìn của Tuyên Đế thì là người chơi cờ rát dở, nhưng khi đánh cờ cùng hắn rất chuyên tâm. Người thường chơi cờ cùng tiểu hỗn đản này là nửa tra tấn nửa hưởng thụ, tiêu cô nương mi mắt cong cong luôn ngẫu nhiên trốn tránh ăn gian hai ba nước cờ rất đáng yêu.

“《 Huyền Huyền Kỳ Kinh 》?” Tri Y mò lại gần nhẹ giọng đọc ra, “Đêm nay Hoàng Thượng muốn nghiên cứu cờ sao?”

Tuyên Đế lắc đầu, “Tùy tay đùa nghịch thôi, canh giờ còn sớm, muốn làm cái gì?”

“Đi ra ngoài đi dạo một chút đi.” Tri Y cong mắt, “Mới dùng bữa không lâu, không thể lên giường quá sớm , dễ bị khó tiêu.”

Nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đã là màn đêm đen kịt, nhưng khắp nơi trong hành lang đèn đuốc sáng trưng, Tuyên Đế không do dự gật đầu, “Mang Quan Âm đâu, ban đêm gió lạnh.”

“Vâng.” Tiểu cô nương an an tĩnh tĩnh, để Liên Hương đội Quan Âm đâu cho nàng, phủ thêm áo choàng mỏng mùa hè, bộ dáng ngoái đầu nhìn lại chờ đợi so với hôm qua có vẻ thành thục hiểu chuyện hơn không ít.

Nhưng Tuyên Đế biết việc nàng an tĩnh chỉ sợ càng nhiều bởi vì sau giờ ngọ mơ thấy Tĩnh Thái phi, trong lòng thở dài chợt lóe qua, hắn hơi cúi người, tự mình giúp Tri Y chỉnh lại áo choàng, ôn thanh nói: “Đêm đen, trên đường có đá nhỏ, nắm lấy tay trẫm, đừng buông ra.”

Tri Y mỉm cười, ngoắc lấy ngón út, “Ừm, Hoàng Thượng muốn dắt Tri Y, đi chậm một chút.”

Hai người chậm rãi từ từ bước chậm từ một góc hành cung, khắp nơi là ánh đèn chiếu rọi xuống kỳ thạch hoa cỏ, hồ nhỏ thềm ngọc, giữa hồ bóng trăng chiếu vào phập phòng theo từng gợn sóng.

Bọn họ không dạo trên hành lang dài, mà đi trên đường nhỏ trải đá vụn trong hoa viên, ngẫu nhiên có chỗ không bằng phẳng sẽ làm Tri Y lảo đảo một cái, nhưng rất nhanh đã được bàn tay to của Tuyên Đế giữ chặt lại, không chút nào lo lắng sẽ bị ngã.

Đường nhỏ u ám bỗng nhiên thấp thoáng vài ánh sáng xanh, liên tục chớ chớp như sao trên bầu trời đêm, Tri Y duỗi tay muốn bắt nhưng chúng đã cơ linh bay mất, “Đom đóm.”

“Là đom đóm.” Tuyên Đế trầm thấp mở miệng, “Lúc này còn sớm, đom đóm không nhiều lắm, khi vào giữa hè vào trong núi có thể thấy được đom đóm bay đầy trời.”

“Nghe đã thấy rất xinh đẹp.” Tri Y thu tay, không phải không có tiếc hận, “Đáng tiếc trong cung không có loại kỳ cảnh này.”

Tuyên Đế nhẹ dương khóe môi, “Cũng không khó, đóm đóm thích môi trường ẩm ướt, ấm áp, để hoa thợ trong cung làm, lại bắt chút đóm đóm bỏ vào, năm sau có thể nhìn thấy cảnh giống thế này.”

Tri Y vui sướng gật đầu, hiếu kỳ nói: “Sao Hoàng Thượng cái gì cũng biết vậy, ngày thường không phải chỉ nhìn cái gì sử sách quốc luận sao?”

Tuyên Đế cứng họng, mấy năm gần đây hắn xem khá nhiều tạp thư, dường như chủ yếu bởi vì càng nhiều vẫn là vì tiểu cô nương trước mắt. Bởi vì tuổi này lòng hiếu kỳ của nàng thật sự quá nặng, thả hoa hoè loè loẹt, việc lạ gì cũng có, tuy là Tuyên Đế cũng có thời điểm chống đỡ không được, nên không thể không gia tăng số lượng lên.

Khụ, đương nhiên chuyện này không cần thiết phải nói ra.

Khó có khi Tuyên Đế trêu đùa nói: “Thế gian có người vừa sinh ra đã biết hết mọi chuyện.”

Tri Y nhíu nhíu cái mũi nhỏ, ý thức được Tuyên Đế đang tự khen mình, lập tức nhỏ giọng nói: “Da mặt Hoàng Thượng thật dày……”

Tuyên Đế bật cười, đột nhiên khom lưng bế tiểu cô nương lên, “Nơi này có chỗ trũng.”

Chớp chớp mắt, tạm thời Tri Y không nói chuyện, chờ khi Tuyên Đế buông nàng xuống mới mở miệng, “Nếu là Nguyên Hàm ca ca, Hoàng Thượng cũng sẽ ôm hắn đi qua sao?” Đột nhiên nhảy ra vấn đề không thể hiểu nổi nhất thời làm Tuyên Đế không trả lời được, dừng một lát lên tiếng, “Đương nhiên sẽ không.”

Cảnh Mân đã là tiểu thiếu niên, vẫn là cháu trai của Tuyên Đế, nhưng cho tới bây giờ Tuyên triều không có thói quen nuông chiều nam hài nhi.

Nói xong hắn nhịn không được xoa xoa đầu nhỏ trước mặt, rõ ràng cảm giác tiểu cô nương đang cười trộm, không khỏi cũng mỉm cười lắc lắc đầu. Có đôi khi đầu dưa nhỏ này của Tri Y suy nghĩ cái gì, hắn có chút đoán không ra, có lẽ đó là khác biệt của việc chênh lệch mười chín tuổi.

Nhưng hắn cũng không để ý, ngược lại rất hưởng thụ loại suy đoán ngẫu nhiên này và bao dung tâm tư cảm thụ của tiểu cô nương.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 69

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 71

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK