Chương 116: Tu thành chính quả
Nếu đặt ở tình cảnh khác, Tri Y khóc lóc kể lể ủy khuất như vậy nhất định Tuyên Đế phải đau lòng áy náy, buông người ra. Nhưng loại tình trạng trước mắt này, không nói đến dược vật trong người, thiếu nữ âu yếm đều đã bị trói ở trước mặt “Tương đối thẳng thắn thành khẩn”, Tuyên Đế lại có thể dừng giữa đường, quả thực hắn chính là thánh nhân.
Cho nên chút nước mắt này của Tri Y không hề có chút trợ giúp nào, ngược lại càng thêm kích thích một cỗ hưng phấn mờ mịt của Tuyên Đế.
Thiếu nữ dưới thân mĩ nhan như vậy, hương kiều ngọc nộn, làm người lần nữa động ngón trỏ. Môi lưỡi du tẩu, thân thể bên dưới liên tục run rẩy, ánh mắt Tuyên Đế càng sâu, sau một lúc lâu khàn khàn lên tiếng, “Hàm Hàm đã làm trẫm si mê.”
……
Đợi đến khi vừa nghỉ một lát, cũng tầm một khắc lại bị đè nặng thêm một hồi, rốt cuộc Tri Y mới hiểu lúc trước kế nhỏ của bản thân, thật là tự cho mình thông minh, vác đá nện vào chân mình. Lần đầu hoan hảo, cơ hồ lấy đi nửa mạng nhỏ của nàng.
Không biết Tuyên Đế trúng phải dược gì, vừa tiêu lại khởi, lại thêm nhẫn nhịn nhiều năm, dùng ngọn lửa một lần bộc phát ra làm sao thân thể nho nhỏ chưa hoàn toàn trưởng thành như Tri Y có thể thừa nhận được.
Nếu không phải cuối cùng Tuyển Đế đi xối nước lạnh hai lần, chỉ sợ nửa mạng còn xót lại kia cũng bị lăn mất.
Trong điện tràn ngập cỗ hơi thở sau khi hoan ái, Tri Y nhìn lạc hồng trên đệm ngượng ngùng không thôi, động tác vừa rồi của bọn họ quá lớn, cơ hồ là lăn lộn từ đầu giường đến đuôi giường, nửa bàn tay lộ ra cũng bị hút đên xuất hiện vệt đỏ, không một chỗ hoàn hảo, nghĩ đến trên người nhất định là một mảnh hồng hồng tím tím.
Từ trước đến nay da thịt Tri Y kiều nộn, loại ấn ký này nhất định phải dưỡng mấy ngày mới có thể hoàn toàn biến mất. Nghĩ như vậy, nàng không chỉ rụt vào rong đệm chăn vài phần, muốn lấy áo ngoài che lại dấu lạc hồng kia, lại bị một bàn tay chặn lại.
Đem chỗ đệm có lạc hồng xé xuống, Tuyên Đế đặt lên long bào bị cởi ra, Tri Y trừng mắt, “Hoàng Thượng lấy…… Lấy cái kia làm gì?”
Tuyên Đế đem người nhẹ nhàng ôm lấy, nhẹ in một nụ hôn trên trán nàng, “Lần đầu tiên của Hàm Hàm, đương nhiên trẫm muốn cất giữ.”
Độ cung bên môi không biết cao hơn ngày thường bao nhiêu, đuôi sói to thật vất vả khai trai mọt lần, đưng nhiên rất thỏa mãn.
Sau khi tri Y nghe xong lại càng xấu hổ, quýnh lên muốn đoạt lại, không cẩn thận chạm vào chỗ đau nhức nơi nào đó trên người, đau đến hô một tiếng, mềm mại ngã xuống ngực Tuyên Đế.
“Trẫm quá dùng sức.” Rốt cuộc Tuyên Đế lộ ra thần sắc áy náy.
Tri Y không dám động nữa, khóe mắt đỏ bừng cực kỳ đáng thương lại đáng yêu, “Đương nhiên, eo đều bị Hoàng Thượng chặt đứt……”
Tuyên Đế cười, lại nói: “Nên trách trẫm, eo Hàm Hàm quá mức tinh tế, trẫm nhất thời…… khó kiềm chế.”
Tri Y mềm mại hừ một tiếng, hai người trong đệm chăn tạm thời đều trần trụi, nàng không có chút sức lực nào, lại thêm không có nguy hiểm, ngược lại cũng không có mâu thuẫn. Mắt thấy Tuyên Đế khôi phục ôn nhu ngày thường, không chút khách khí chỉ huy người xoa eo bóp vai cho mình, chỉ là rốt cuộc nàng thiếu kinh nghiệm, không nghĩ tới loại động tác nà dễ dàng lau súng cướp cò nhất, huống chi Tuyên Đế vẫn là một nam tử vừa mới nhận biết tư vị của thịt.
……
Chung quy vẫn thương tiếc Tri Y tuổi nhỏ thừa ân, Tuyên Đế đau lòng cũng không đành lòng thật sự lại làm thêm một lần, chỉ là không tránh được cọ xát thật lâu sau, chọc thiếu nữ liên tục kiều thanh oán giận xin tha.
Sáng sớm ngày hôm sau khi đám người An Đức Phúc gọi dậy, Tri Y được Tuyên Đế ôm vào trong lòng mặc trung y, khi giơ tay bủn rủn vô lực. Chờ khi xuống giường chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất.
Ô…… Tri Y không thể không che mặt, đến đường nàng còn không tự đi được, khẳng định Tích Ngọc An Đức Phúc bọn họ có thể nhìn ra mình làm cái gì.
Nhưng thật ra sắc mặt Tuyên Đế vẫn vững vàng kéo người lên, lần thứ hai quần áo chỉnh tề nhìn không ra bộ dáng lưu manh của hắn ngày hôm qua. Đem thiếu nữ kiềm mềm vô lực chặt lẽ khóa lại trong lòng, hắn cong môi nói: “Đừng sợ, người khác sẽ không nói gì.”
Đó là bởi vì bọn họ không dám nói…… Tri Y chửi thầm, nhiệt độ trên mặt không lùi, không nhịn được thầm nghĩ vì sao mình không thể luyện được trình độ da dày như tường thành của Hoàng Thượng.
An Đức Phúc đợi hồi lâu, đang buồn bực sao Hoàng Thượng Hoàng Hậu lâu như vậy không lên tiếng, rốt cuộc được gọi đến. Vội không ngừng cười khanh khách đẩy cửa mà nhập, cái mũi theo bản năng giật giật.
Đây, đây là cái mùi gì?
Đáng thương cho An Đức Phúc tiến cung làm hoạn quan từ nhỏ, lúc trước Tuyên Đế lại chưa bao giờ gần nữ sắc, cho nên đến nay hắn vẫn thật sự mờ mịt với chuyện này.
Nhưng An Đức Phúc rất thông minh, ánh mắt lại tốt, thoáng nhìn thấy Tuyên Đế thần thanh khí sảng khác ngày trước và thiếu nữ ở trong lồng ngực lười biếng, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Này này…… Hắn kinh hỉ đan xen, cuối cùng Thái Tử Tuyên triều bọn họ, tiểu hoàng tôn của Thái Hậu đã nhanh chân bước thêm một bước rồi! Nhưng Thái Hậu nương nương đã từng giao cho hắn thời khắc nhìn chằm chằm chuyện này của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu…… Sau khi trở về hắn sẽ không bị Thái Hậu nương nương lột da chứ?
“An Đức Phúc, trước đưa chút nước ấm tới, trẫm và Hoàng Hậu muốn tắm gội thay quần áo.”
Tắm gội thay quần áo, hắn hiểu. An Đức Phúc âm thầm lĩnh hội, quay đầu ra cửa liên thanh nhắc mãi, “Hôm nay đồ ăn trưa sửa lại, sửa lại hết, thêm một bát canh bổ huyết dưỡng khí.”
Hắn do dự một lát, nhỏ giọng hỏi thị vệ ở bên cạnh, “Trong Hải Thanh quốc có nuôi hươu không?”
Thị vệ: “……”
Thùng gỗ to rộng, mặc dù hai người Tuyên Đế và Tri Y cùng ngồi xuống cũng dư dả. Ngày trước loại cảnh tượng tắm gội này cũng không hiếm thấy, nhưng hai người cùng tắm thực sự là lần đầu. Bàn tay Tuyên Đế dày rộng, lòng bàn tay có vết chai, khi xoa bóp lên eo bụng và hai vai cực kỳ thoải mái, đương nhiên, tiền đề là chủ nhân của chúng có tâm tư để hưởng thụ.
Đột nhiên Tri Y nhỏ giọng lẩm bẩm, Tuyên Đế nghiêng tai lắng nghe, “Cái gì?”
Đôi mắt Tri Y càng lộ vẻ quyến rũ như sau cơn mưa, nhẹ nhàng run run, “Ta nói……..”
Thanh âm như muỗi kêu, Tuyên Đế vừa buồn cười, ghé lại gần, “Trong điện cũng không có ai khác, không cần thẹn thùng.”
Liếc mắt mang theo xấu hổ, Tri Y vẫn không nhịn được, hơi hơi nâng cao giọng, cúi đầu run run nói: “Chỗ đó……..chỗ đó đau quá.”
Tuyên Đế cả kinh, lúc này mới bừng tỉnh ý thức được hai người vừa mới viên phòng, mình lại không hoàn toàn khống chế được, tất nhiên Tri Y bị thương không nhẹ, giờ phút này càng không cần tắm gội ngay.
Trầm khuôn mặt ôm người quay về giường, Tuyên Đế lòng tràn đầy tự trách. Gọi thái y lấy thuốc mỡ, Tri Y lại ngượng ngùng không chịu dang chân, Tuyên Đế hung hăng mạnh mẽ bẻ ra, thật cẩn thận bôi thuốc mỡ lên đầu ngón tay, chậm rãi tìm kiếm.
Tri Y vừa đau lại thẹn, nước mắt như ngọc trai đứt dây rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Hoàng Thượng…… muốn có tiểu hoàng tử tiểu công chúa, nhất định phải làm loại chuyện này sao?”
“Đương nhiên.” Tuyên Đế bất chấp cẩn thận trả lời, kỳ thật chuyện này quá khảo nghiệm chí lực.
Tri Y càng ủy khuất, thanh âm thật nhỏ như mèo con khụt khịt, cũng bất chấp phân rõ phải trái, “Nhưng thật sự đau quá…… Nhiều lắm lại, lại hai lần, nếu còn không có hoài thai tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa, cũng chỉ có thể là Hoàng Thượng không được.”
Tuyên Đế: “……”
Tri Y không phải thiếu nữ ngây thơ không biết thế sự, đương nhiên biết sinh dục không phải là chuyện nam tử có thể khống chế. Nhưng lần đầu tiên trải qua chuyện này thật sự đã làm nàng sợ, khoảnh khắc đau đớn khi hai người hợp làm một nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cho nên mới nói ra lời nói như vô cớ gây sự như vậy.
Biết mình đuối lý, đương nhiên Tuyên Đế ôn nhu dỗ dành hồi lâu, thuốc mỡ lại có hiểu quả tốt, không bao lâu Tri Y đã cảm giác chỗ bị thương lộ ra cảm giác lạnh lẽo cực kỳ thoải mái, không nóng rát như trước.
Gọi Tích Ngọc tới hỗ trợ dùng son phấn che giấu vệt đỏ trên cổ, vội vàng một hồi, đã qua non nửa canh giờ, Tri Y vẫn vô lực được Tuyên Đế ôm vào lòng dỗ dành ăn cháo.
Nguyên liệu làm đồ ăn sáng đều là của Hải Thanh quốc, rất độc đáo mới mẻ, dưới sự dụ hoặc của mỹ thực Tri Y đã không còn giận dỗi, bộ dáng thèm ăn hai má phình phình như khi còn bé mới gặp Tuyên Đế.
Có cảnh tượng giống trong hồi ức này làm tâm tình của Tuyên Đế lại càng thấy kỳ lạ, ôm thiếu nữ nuông chiều lớn lên vào trong ngực, đêm qua lại tự mình lăn lộn ăn sạch sẽ, thật sự làm người có chút thẹn thùng lại thỏa mãn.
Có lẽ bản thân thật sự giống như lời người khác nói, có hứng thú đam mê không giống người bình thường? Tuyên Đế không thể tự mình xác định.
Mềm nhẹ lau vụn điểm tâm dính bên má Tri Y, Tuyên Đế mỉm cười, “Đã là Hoàng Hậu một nước, tương lai cũng rất nhanh trở thành mẫu hậu, khi dùng bữa còn trẻ con như vậy.”
Tri Y đưa đôi mắt ai oán về phía hắn, thấy người xung quanh đều cúi đầu, chỉ có thể mềm mại nhỏ giọng, “Bởi vì quá đói bụng, còn không phải tại Hoàng Thượng…….”
Tuyên Đế lộ ra ánh mắt ngầm hiểu, còn rất vui mừng vỗ vỗ đầu Tri Y.
Tri Y mờ mịt nhìn lại, nhìn……sao Hoàng Thượng lại có cảm giác tự hào như thế?
Đương nhiên nàng không hiểu đây là cảm giác tự hào kỳ dị của nam tử, sau khi dùng đồ ăn sáng, hai người bắt đầu tính sổ chuyện hôm qua.
Ai cũng không thể đoán được có kẻ có thể hạ dược Tuyên Đế trước mặt bao nhiêu người, lại là loại xuân dược không màu không mùi. Tuyên Đế suy nghĩ một lát, cảm thấy chỉ có thẻ là quốc quân Hải Thanh quân và vị hoàng nữ nhỏ tuổi nhất kia là khả nghi nhất.
Lúc ấy hắn hoảng hốt trong chớp mắt, cảm thấy khuôn mặt và biểu tình của thiếu nữ kia giống Tri Y vài phần. Nhưng hiện giờ nhớ lại, bộ dáng ngũ quan của nàng ta không có nửa điểm giống Tri Y.
Hải Thanh quốc khác với mấy quốc gia ở đất liền, bọn họ dựa vào biển để sinh sống, mà biển sâu thần bí khó lường, khó có thể nói sẽ không có loại đồ vật cổ quái mà bọn họ không biết.
Khi Tuyên Đế truyền người đến, dường như vị hoàng nữ này nghỉ ngơi không tồi. Tư dung dã lệ, trong cử chỉ mang theo một cỗ phong tình của nữ nhi trên biển, không biết vị thị vệ nào thương hương tiếc ngọc, đêm qua lúc giam giữ nàng ta thấy ban đêm trời lạnh, lại mang cho nàng ta nước ấm và thảm, cho nên sáng hôm nay nét mặt vẫn tỏa sáng như cũ.
Tri Y ủ rũ chui trong lòng Tuyên Đế không muốn mở miệng, rõ ràng đêm qua bởi người này ăn nhiều giấm như vậy, giờ phút này đến nhìn cũng lười nhìn một hoàng nữ này. Nếu không phải Tuyên Đế một hai phải ôm nàng theo, nàng chỉ muốn ở trên giường ngủ say.
Tuyên Đế không cố kỵ người khác, trước nhẹ giọng ôn nhu dỗ dành thiếu nữ trong lòng ngực một lát, sau đó mới hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía vị hoàng nữ Hải Nguyệt kia.
Hải Nguyệt lẳng lặng nhìn chằm chằm Đế Hậu hai người hồi lâu, không chờ Tuyên Đế dò hỏi đã kiều mị cười ra tiếng, chủ động nói rõ chuyện đêm qua.
Thì ra ở Hải Thanh có một loại hương kỳ lạ, loại hương này lấy trong một loại cá ở sâu dưới biển, có kỳ hiệu với nam tử. Nếu nữ tử bôi loại này hương này lên trên người, sau đó cố ý tiếp cận nam tử nào đó ám chỉ, chỉ cần tâm nam tử này không có ai khác, hắn sẽ bị nữ tử hấp dẫn, sinh ra dục vọng muốn hoan hảo, sau vài lần, sẽ sinh ra quyến luyến không thể tự kiềm chế với thân thể nữ tử này. Nhưng nếu nam tử đã có người ái mộ, nữ tử này sẽ không hề có chút lực hấp dẫn nào với hắn, chẳng qua nếu sau đó nam tử than cận với nữ tử âu yếm, sẽ sinh ra hiệu quả giống như với xuân dược.
Vốn Hải Nguyệt cảm thấy, hoàng đế Tuyên triều có thể nhất thống tứ hải, bất luận thế nào cũng nên là nhân vật bá chủ lãnh khốc vô tình. Hơn nữa phàm là nam tử thân ở địa vị cao, làm sao có cái gì gọi là chân tình chân ái, cho nên nàng ta mới dùng loại hương cực kỳ quý hiếm này, chỉ là nàng ta không nghĩ tới lời đồn đãi là sự thật, Tuyên Đế thật sự đối đãi với Hoàng Hậu như chí bảo.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dáng hôm nay của hai người Hải Nguyệt có thể đoán ra, đêm qua Đế hậu đã trải qua một đêm triền miên lâm li, khó xá khó phân. Trên người hai vị này truyền ra hương vị nàng ta quen thuộc, chỉ là cái loại biểu tình tương khế tương hợp này, lại chói mắt xa lạ vô cùng.
Bất luận như thế nào nàng ta cũng không muốn tin tưởng, nhân vật giống như Tuyên Đế thật sự sẽ khuynh tâm với một nữ tử.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 115
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 117