Chương 114. Sợ bóng sợ gió
Tri Y biết thân phận người mang mình đi tất nhiên không thấp, rất có thể là hoàng tộc Hải Thanh, tử sĩ tụ tập bên người hắn chính là minh chứng. Những tử sĩ đó thân thủ cực cao, hoàn toàn không sợ bị thương, đấu pháp của tử sĩ cuốn lấy Kim Long Vệ của Tuyên quân cực khẩn.
Trơ mắt nhìn thân ảnh Tri Y càng ngày càng xa, trên đầu những người đó tức khắc nhỏ mấy giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.
Xong rồi, nhất định Hoàng Thượng sẽ giết bọn họ.
Tạm thời dừng ở một mảnh đất an toàn, tay thanh niên ôm Tri Y vội buông ra, quan tâm nói: “Ngươi…… Không có việc gì đi?”
Bị mang theo với tốc độ cao, sau mấy trận choáng váng dư quang Tri Y liếc nhìn bốn phía đứng không ít người mặc y phục nô tài của Hải Thanh quốc, tâm chậm rãi trầm xuống, tạm thời không lên tiếng, trầm mặc nhìn về phía đối phương.
Lúc này bộ dáng nàng chật vật nhu nhược trong mắt đối phương lại là nhu tình yểu điệu, nhu nhược động lòng người, trong lòng thanh niên thấy thương tiếc, giải thích nói: “Tuyên quân thực sự thật quá đáng, một nữ tử nhu nhược như ngươi vậy mà cũng muốn bắt nạt. Ta nhất thời tình thế cấp bách, mới đưa theo ngươi ra đây, liên lụy ngươi cùng chạy trốn, thực sự xin lỗi.”
Thì ra là hiểu lầm thân phận mình, trong lòng Tri Y hơi trấn định.
“Nhị công tử thật hồ đồ, thời khắc khẩn cấp bực này còn nghĩ cứu một người không liên quan như vậy.” một nam tử trung niên giống quản gia lên tiếng, quả thực ánh mắt nhìn về phía Tri Y giống đang nhìn một họa thủy. Hắn hiểu biết tiểu chủ tử nhà mình, từ trước đến nay sẽ không tham luyến sắc đẹp, vị trước mặt này lại là quỳnh tư hoa mạo thế gian ít có, cũng không trách được tiểu chủ tử thấy đã nhịn không được ra tay cứu giúp.
Thanh niên trầm mi, “Nàng cũng là bá tánh Hải Thanh chúng ta, sao có thể nói là không liên quan.”
Nam tử trung niên không nói, chỉ nhìn về phía Tri Y ánh mắt mang theo hoài nghi không tốt.
Tử vệ bị thương quay lại, uốn gối nói: “Nhị công tử, bốn phía đều bị Tuyên quân vây quanh. Nhưng rừng cây này dày đặc phức tạp, chúng ta tìm chỗ ẩn nấp, nhất thời bọn họ hẳn là tìm không thấy.”
Nam tử trung niên nghi hoặc lên tiếng, “Trước khi trốn đi rõ ràng đã che dấu thân phận, sao bọn họ lại đuổi theo không bỏ?”
Đương nhiên những người này sao cũng sẽ không đoán được, công tử bọn họ tùy tay giải cứu một nữ tử thế nhưng lại là Hoàng Hậu Đại Tuyên.
Tri Y mới vừa bị mang đi một khắc, Tuyên Đế đã biết tin tức, tức giận vô cùng, tự mình lãnh một ngàn binh lính nghĩ cách cứu viện.
Tri Y tận lực giảm cảm giác tồn tại, bọn họ suy đoán mình là người Hải Thanh đương nhiên tốt nhưng trước khi người Hoàng Thượng phái tới cứu được nàng, nàng tuyệt đối không thể bị bại lộ thân phận.
Thanh niên lại không có bỏ qua nàng, trước tự giễu một câu, “Vô dụng, xem ra là trời muốn vong Hải Thanh ta.”
Hắn đột nhiên nhìn về phía Tri Y, “Ngươi…… Có phải cũng rất oán hận chúng ta hay không?”
“…… Hả?” Tri Y hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn.
“Gần đây trong thành không phải đều đang nói, nếu không phải chúng ta không biết tự lượng sức mình đi chọc giận Tuyên triều, sao sẽ đưa tới chuyện Tuyên triều phản kích xâm lấn. Bá tánh cũng sẽ không bởi vậy trở thành nô lệ vong quốc, trôi giạt khắp nơi, nhận hết khi dễ.” Ngữ khi thanh niên trầm trọng, ánh mắt áy náy lại thương tiếc, “Giống nữ tử như ngươi, vốn cũng có thể dễ dàng tìm được rể hiền, cẩm y ngọc thực cả đời, hiện giờ lại chật vật như vậy, ngươi hẳn nên hận chúng ta.”
Hắn tự mình cười khổ, “Chiến sự là như thế, trước nay vô tội nhất đều là bá tánh. Chuyện này, là chúng ta rất xin lỗi các ngươi.”
Tri Y vẫn trầm mặc, tuy rằng bất luận trước mắt là thân phận bá tánh Hải Thanh, hay là thân phận Hoàng Hậu Tuyên triều, đúng là nàng rất khinh thường hành động lúc trước củaHải Thanh.
Thanh niên thấy bộ dáng của nàng, còn nghĩ là nàng bị dọa đến nỗi nói không nên lời, vừa định tới gần an ủi vài câu, Tri Y lại theo bản năng lui về phía sau.
Thanh niên ngẩn ra, không phải bởi vì mâu thuẫn với nữ tử trước mặt, mà là lơ đãng thoáng nhìn mạt ngân quang kia.
Nếu hắn không nhìn lầm, trên cổ nữ tử bên dưới Trụy Ngọc Thạch là cổ áo đặc chế bởi giao ti thượng đẳng Hải Thanh bọn họ. Bởi vì trân quý hiếm có, trừ bỏ các thành viên hoàng thất Hải Thanh được đặc biệt ban thưởng, tất cả còn lại đều tiến cống cho Tuyên triều……
Chú ý tới thần sắc hắn, mặt Tri Y trầm xuống, không kiềm chế hồi tưởng hành động vừa rồi có phải có chỗ nào không ổn hay không.
“Nhị công tử.” Một thiếu niên khuôn mặt vẫn còn non nớt không nhịn được mở miệng, “Nghe nói từ khi hoàng đế Tuyên triều suất binh đánh vào Hải Thanh tới nay, chưa bao giờ hà khắc với bá tánh Hải Thanh chúng ta, nhân đức dày rộng, nếu chúng ta nguyện ý mở cửa thành đầu hàng, đem khối ngọc tỷ kia dâng lên……”
“Câm mồm!” Nam tử trung niên nổi giận, hung hăng ném ra một bạt tai, “Ngươi muốn cho Nhị công tử của chúng ta mang cái danh bán nước sao!”
Thiếu niên bị kinh sợ, không dám đáp lời, sau một lúc lâu mới nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm, “Kinh đô không có, đâu ra quân bán nước……”
Thanh niên thật sâu nhìn thoáng qua Tri Y rũ mắt không nói, một lát sau cười khổ lắc đầu, “Thân là huyết mạch hoàng tộc, mọi người đều có thể đầu hàng bảo toàn tánh mạng, chỉ có ta, là trăm triệu lần không được.”
Tầm mắt hắn quét một lượt tử sĩ của hắn, đảo qua nam tử trung niên và thiếu niên kia, lại nhẹ nhàng xẹt qua Tri Y, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm: “Các ngươi đi trốn đi, chỉ cần ta ở đây, bọn họ sẽ không đuổi theo. Vốn ta không nên đi, ta muốn cùng phụ huynh bọn họ cùng tồn vong!”
“Nhị công tử……” Mọi người đau kịch liệt vạn phần, đồng thời lên tiếng.
Trong không khí ngưng trọng, bỗng nhiên vang lên từng trận vó ngựa, tiếng ngựa phi lọt vào tai trấn động màng nhĩ, làm đám người kinh hoàng.
“Hưu” một tiếng vũ tiễn phá không phóng vào trong rừng, mọi người vội vàng mang theo thanh niên xoay người né tránh.
Một người nhảy khỏi ngựa chạy thẳng vào, mang theo tiếng gió cuốn trong rừng xào xạc, tiếng ngưa hí dài, tuấn mã cất cao vó trước mặt mọi người lại thật mạnh áp xuống, tro bụi cuồn cuộn cùng màu xanh lá cây mê hoặc hai mắt đoàn người.
Người tới từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt nặng nề, “Sao Nhị hoàng tử đi gấp như vậy, trẫm còn chưa phái người đưa tiễn cho thỏa đáng.”
Trẫm? Thoáng chốc thanh niên đã hiểu rõ, mắt lộ ra tàn sắc, không nghĩ tới phụ huynh bọn họ để mình mang theo ngọc tỷ trốn đi, lại đưa tới Tuyên Đế tự mình đuổi bắt, hắn lại liếc mắt một cái Tri Y ở bên cạnh.
Ngọc tỷ Hải Thanh rất đặc thù, mười mấy năm trước ngoài ý muốn khai quật được, bên trên được khắc chữ “Thiên” “Thọ”, tràn ra quang mang cực kỳ lóa mắt, được dự là ngọc tỷ trời cho. Có lẽ….. đúng là bởi vì ngọc tỷ này, phụ huynh bọn họ mới sinh ra dã tâm không nên có.
Ánh mắt Tuyên Đế lơ đáng xẹt qua Tri Y đứng bên cạnh, thấy thần thái nàng an ổn cũng không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhiều binh lính giục ngựa vây quanh mấy chục người này, vây kín không kẽ hở, đều như hổ rình mồi.
Thanh niên có cảm giác nhạy bén, lại thời khắc chú ý hành động của Tuyên Đế, thấy thế cuối cùng đã đại khái xác định thân phận nữ tử mình tùy tay cứu tới.
Có lẽ nàng…… Chính là vị Hoàng Hậu trong lời đồn đãi kia? Xem ra không phải Tuyên Đế đến vì mình.
Hiểu rõ mình là chó ngáp phải ruồi, vừa vặn bắt tới Hoàng Hậu của đối phương. Thanh niên biết nếu giờ phút này vạch trần thận phận của nữ tử, và sử dụng nàng để uy hiếp lập ít công to nên là chuyện có thể làm, nhưng ý niệm này chỉ dạo qua trong đầu hắn một vòng, đã từ bỏ.
Dùng phương pháp này để chọc giận Tuyên Đế để tranh cho mình một đường sinh cơ, không bằng dùng cơ hội này để đối phương đối xử tử tế với bá tánh của bọn họ.
Đã cô phụ bá tánh một lần, không thể lại để bọn họ bởi vì mình mà lại gặp thêm một lần tai bay vạ gió.
Lời nói ở trong miệng đã qua cân nhắc, thanh niên trả lời: “Ngài nói đúng, là Hải Dao mất lễ nghĩa.”
Nam tử trung niên kinh ngạc, dường như không hiểu ý tứ trong lời này của tiểu chủ tử.
Thanh niên hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ngọc tỷ ở trên người Hải Dao, chỉ hy vọng Hoàng Thượng có thể bỏ qua cho những người khác ở đây, bọn họ chỉ là bá tánh bình thường và tiểu binh chúng ta sử dụng.”
Hắn cố ý tránh Tri Y coi nàng là bá tánh, chính là vì không để Tuyên Đế nghi ngờ.
Những tướng sĩ Tuyên triều không nhịn được thấy kinh ngạc, bọn họ nghe xong tin tức còn tưởng rằng đối phương biết thận phận của Hoàng Hậu nương nương nên có ý định bắt đi, thì ra chỉ là hiểu lầm?
Không ít người tức khắc thở phào một hơi, lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Thượng, quả nhiên, sắc mặt Hoàng Thượng cũng tốt lên rất nhiều.
Thanh niên dừng một chút lại nói: “Hải Dao nguyện ý thành tâm dâng ngọc tỷ, hy vọng Hoàng Thượng không cần khó xử bá tánh Hải Thanh chúng ta. Bọn họ chỉ là người vô tội, sai không phải bọn họ.”
“Có thể.” Tuyên Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu,, “Trẫm đồng ý với ngươi.”
Dưới mệnh lệnh của thanh niên, trừ nam tử trung niên và tử sĩ, những người còn lại chậm rãi rờ khỏi, nhân lúc người khác không chú ý, Tri Y thuận thế được người tiếp đón quay lại đội ngũ.
Sợ bóng sợ gió một hồi, nếu Tri Y trở về an toàn, Tuyên Đế cũng không có tâm tư lưu lại.
Nhưng lần này có thể lấy được ngọc tỷ Hải Thanh chân chính, ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Trở lại trong thành, Tri Y được đưa về chỗ ở, không bao lâu phía sau vang lên tiếng bước chân trầm trọng, nàng không cần nghĩ quay đầu nhào vào trong lòng người vừa tới, mang theo chút nghĩ mà sợ, “Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Tuyên Đế không tốt đem người đặt trên đùi, bạch bạch vài tiếng không chút lưu tình đánh xuống vài cái, thanh âm rất lớn đến mức Tích Ngọc ở bên ngoài thiếu chút nữa phá cửa xông vào.
Cái mũi Tri Y đau xót, theo đó lạch cạch rơi xuống đất, chỉ chốc lát sau đã ướt một mảng, lại không nói một lời.
Lực độ đánh xuống của Tuyên Đế ngày càng nhỏ, cuối cùng bế người lên, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nói: “Hôm nay trẫm bị kinh hách.”
Tri Y ôm cổ hắn dựa sát vào nhau, dùng ống tay áo lau nước mắt, nhuyễn thanh nghẹn ngào nói: “Tri Y cũng bị dọa.”
Thiếu nữ như mèo con bị chấn kinh cuộn tròn trong lòng mình, Tuyên Đế lại không nói được lờ trách cứ nào, vỗ nhẹ dỗ dành một hồi mới hỏi: “Bọn họ thật sự không biết thân phận của nàng sao?”
“Ta cũng không xác định.” Tri Y lắc đầu, “Vị Nhị vương tử kia dường như đã nhìn ra cái gì đó.”
Tuyên Đế trầm tư, Tri Y không khỏi hỏi: “Bọn họ…… Thế nào?”
“Những người theo nàng ra ngoài đang bắt lại tạm thời để đó.” Tuyên Đế nói đúng sự thật, “Nhưng người còn lại, đã bắn chết ngay tại đó.”
Tri Y ngơ ngẩn, lần thứ hai dụi vào cổ Tuyên Đế. Tâm tính thanh niên kia mềm mại lương thiện, đặt ở một tình huống khác có lẽ không nên đối xử với hắn như vậy. Nhưng quốc gia khác biệt, nàng biết trong tình huống này, tuyệt đối không thể lưu lại hậu hoạn.
“Từ hôm nay trở đi thẳng đến khi hồi cung, đều phải ở bên người trẫm.” Tuyên Đế không cho Tri Y lựa chọn đường sống, ít có khi cường ngạnh.
Tri Y không phản đối, chuyện lần này thật đã dọa đến nàng, thiếu chút nữa nàng cho rằng mình sẽ trở thành lợi thế dùng để áp chế Hoàng Thượng.
Nếu thật sự thanh niên kia nhìn ra thân phận và sử dụng nàng để uy hiếp Hoàng Thượng lui binh, đến lúc đó bất luận Hoàng Thượng có quyết định gì, nàng cũng không thấy dễ chịu.
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, rốt cuộc Tuyên Đế cũng đã hết giận hơn phân nửa, vuốt ve mái tóc đen, “Là trẫm lo lắng cho an nguy của nàng, đừng tức giận.”
Tri Y lắc đầu, ngước mắt cười, “Ta không tức giận, Hoàng Thượng suy nghĩ nhiều.”
Tuyên Đế bật cười, lấy ngọc tỷ mới vừa rồi lấy được ra. Mặc sắc trời đã dần tối, quanh ngọc tỷ tỏa ra quang mang mơ hồ, sáng hơn so với ánh nến, lại càng ôn nhuận hơn so với dạ minh châu.
Lập tức Tri Y bị nó thu hút, tò mò chạm vào, “Đây là ngọc tỷ của bọn họ? Trách không được truyền ra chuyện thần kỳ như vậy.”
Tuyên Đế không tỏ ý kiến, “Vật ấy thần kỳ không giả, nhưng nghĩ dựa vào một vật chết vọng tưởng thay đổi thiên mệnh, thực sự quá ngây thơ.”
Thấy Tri Y yêu thích, hắn hơi hơi mỉm cười, “Ngọc dưỡng người, loại ngọc này rất khó có được, tục truyền có hiệu quả đông ấm hạ mát, nếu nàng thích, ngày mai trẫm cho thợ thủ công chế thành ngọc bội.”
Tri Y chớp mắt, “Đây là quốc bảo của người ta……”
“Đúng là quốc bảo, mới khó khăn lắm xứng đôi được với Hoàng Hậu của trẫm.”
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 113
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 115