Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72: Hội hoa đăng

Nguyên nhân Thái Hậu cứu Trang thị rất đơn giản vì bà ta là mẹ đẻ của Tri Y. Tuy rằng không có cảm tình gì, chung quy vẫn có một tầng quan hệ ở đó, huống chi nếu bà ta đi, bất luận thế nào Tri Y cũng phải đi Mộ phủ giữ đạo hiếu ba năm. Nhưng lấy tuổi của tiểu cô nương hiện tại, đừng nói ba năm chỉ ba tháng Thái Hậu cũng không yên tâm.

Còn với Tuyên Đế, tuổi tác hắn cũng không còn nhỏ, thời hạn lời phê ngôn của Tuệ Giác đại sư cũng sắp đến. Chuyện lập hậu, sau năm sinh nhật ấy cũng kéo dài thêm nhiều năm, nếu lại kéo tiếp chỉ sợ sẽ dẫn tới nhân tâm dị động ở trong triều, xảy ra chuyện không mong muốn. Chưa kể nếu đám đại thần không có khả năng cường gián lập người khác lên hậu vị cũng sẽ vội vã để hắn nạp phi tần trước.

Tiểu cô nương mà bản thân đặt trong lòng bàn tay nhìn lớn lên, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất, trước khi lập hậu lại có một đám phi tần, chưa nói chính hắn không thích, Tri Y cũng sẽ thương tâm.

Rõ ràng an tĩnh bảy năm, lúc này lại tìm chết, không thể không nói Trang thị này đã khơi dậy lửa giận của Tuyên Đế trong nháy mắt. Đồng thời lửa giận này cũng châm tới toàn bộ Mộ phủ ở kinh thành, rốt cuộc nếu không phải Mộ Liên Thu cùng thiếp thất kia của hắn làm ra cái gì, Trang thị cũng sẽ không đột nhiên làm chuyện này.

Đi đến thư phòng, đề bút nhanh chóng viết xuống vài câu, Tuyên Đế đem giấy cho vào phong thư, ngón cái đè lại, đôi mắt híp lại, “Ra roi thúc ngựa đưa đến trong tay Thái Hậu.”

Nhìn sắc mặt hắn An Đức Phúc biết Hoàng Thượng đang thịnh nộ, vội vàng vâng mệnh. 

Tri Y thay xong quần áo đi ra, không thấy Tuyên Đế ở chính sảnh, dò hỏi liền chạy tới thư phòng. Lúc đến đó vừa lúc thấy tay Tuyên Đế cầm một mảnh giấy đang dần bị ngọn lửa hóa thành tro tàn, thần sắc dưới ánh lửa càng thâm trầm, có chút lo lắng lên tiếng, “Hoàng Thượng.”

“Hả?” Tuyên Đế ngoái đầu nhìn lại, theo bản năng hòa hoãn thần sắc nhìn nàng.

“Trong kinh xảy ra chuyện gì sao?” Trên đường Nam Tuần nhận được mười thư thì có tám chín cái là đến từ kinh thành, cho nên tiểu cô nương có suy đoán như vậy.

Tuyên Đế cong môi, đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, “Không có việc gì, trẫm đã xử trí thỏa đáng.”

Nói xong thấy Tri Y một thân trang điểm kiều tiếu của tiểu thiếu nữ, hơi nhướng mày, chưa nói gì Tri Y đã hiểu, chớp mắt cười, “Hoàng Thượng không phải nói đi hội hoa đăng sao? Đương nhiên đi hội hoa đăng phải là dùng thân phận nữ hài nhi rồi.”

Đây lại là đạo lý gì? Tuyên Đế khó có thể hiểu được tâm tư của tiểu cô nương, cười cho qua, dắt tay muốn cất bước ra ngoài, bị Tri Y một tay ngăn lại.

“Hoàng Thượng thế mà cũng có thời điểm sơ ý.” Trên mặt Tri Y mang theo tươi cười như tiểu hồ ly, chỉ chỉ ngọc bội bàn long và đai ngọc long văn bên hông hắn, “Cái này cũng không đổi đã đi ra ngoài sao?”

Tuyên Đế trầm mặc một lúc, “Là trẫm sơ sót.”

Tiểu cô nương vội bước nhỏ đẩy hắn đi và trong phòng, chờ Mặc Trúc trình lên đai lưng và ngọc bội mới lại tự mình thay cho Tuyên Đế.

Vòng eo Tuyên Đế thon chắc, Tri Y vòng hai tay cũng mới vừa vặn ôm hết, nhẹ nhàng đem đai lưng đeo xong, ngọc bội mang lên, tiểu cô nương đứng thưởng thức kiệt tác của mình. Mà Tuyên Đế cũng rất phối hợp đứng tại chỗ, mỉm cười không động, thân mình thẳng như thanh tùng bạch dương, làm tiểu cô nương nhìn nhìn nhịn không được nhào lên, lầu bầu “Hoàng Thượng sao lại đẹp như vậy.”.

Trong mắt tràn đầy ý cười, Tuyên Đế tiếp được nàng, ngoài miệng không nói, nhưng hiển nhiên rất hưởng thụ lời khen và ánh mắt của tiểu cô nương.

“Cô nương muốn mang mũ có rèm hay khăn ạ?” Liên Hương mang tới mấy mũ có rèm và khăn thêu che mặt, đều là dựa theo sở thích của Tri Y để làm, rất là độc đáo.

Với phương diện này Tuyên Đế cũng không có yêu cầu gì, quản thúc đối với nữ tử ở Tuyên triều không nghiêm khắc như vậy, huống chi tối nay hội hoa đăng khẳng định sẽ có rất nhiều nữ tử. Hai mắt Tri Y nhìn có vẻ rất muốn thử, lúc trước nàng giả trang thành thiếu niên ra ngoài nên chưa từng mang mấy thứ này, khăn thêu tinh xảo, tự mình vụng về mang lên, lại ngẩng mặt quay đầu lại, “Hoàng Thượng, có thể chứ?”

Tiểu cô nương chọn khăn lụa màu trắng nhã nhặn, bên góc thêu một gốc hoa đào đang kỳ nở rộ, khăn che đi nửa khuôn mặt nhỏ mang theo một cảm giác đẹp đẽ mông lung, đôi mắt đen nhánh càng thêm sáng ngời thủy nhuận, như có đầy trời sao lấp lánh bên trong, khóe mắt hơi nhếch giống như mèo nhỏ vừa ý vì được người vuốt ve.

Tuyên Đế rất thuận theo khẽ nhìn ôn nhu nói, “Có thể.”

Chỉ trong hai tháng Nam Tuần, hình như Tri Y đã nảy nở rất nhiều, thanh lệ hơn người, thậm chí hắn có hút có thể tưởng tượng được chờ đến khi tiểu cô nương chính thức cập kê sẽ là loại phong cảnh chói mắt như thế nào.

Nghĩ đến hoa đăng tiết của Du Thành hôm nay sẽ có hoạt động nào đó, tay Tuyên Đế nắm chặt vài phần, ngay sau đó nghĩ đến tuổi tác hiện giờ của Tri Y không nhịn được bật cười, từ khi nào lòng hắn lại dễ dàng phập phồng như vậy.

Bởi vì cải trang đi tuần, hai người đi từ cửa hông của hành cung, cũng giống như những lần trước, phía sau có mấy cung nữ thị vệ đi theo, còn có rất nhiều ám vệ ẩn ở nơi tối tăm.

Mới ra cửa, hình như Tri Y thấy mặt Cảnh Mân, nhưng bóng người lướt qua trong giây lát, nàng tò mò nhón chân nhìn đám đông ồ ạt phía trước, “Nguyên Hàm ca ca cũng đi chơi sao?”

“Cô nương có điều không biết.” An Đức Phúc cười trả lời, “Hôm nay Du Thành có hội hoa đăng, rất nhiều đại nhân ở hành cung mang theo thê nữ lên phố du ngoạn, nói vậy Cảnh Mân tiểu thiếu gia cũng đang chơi ở bên ngoài.”

Tri Y gật gật đầu, bỗng nhiên nghiêng đầu qua nhìn Tuyên Đế, bên môi cười trộm, nhẹ kéo kéo tay áo hắn.

Tuyên Đế thuận ý cúi xuống, thanh âm trầm thấp vẫn rõ ràng khi bốn phía ầm ĩ, “Làm sao vậy?”

“An tổng quản nói, những đại nhân đó đều là mang theo thê nữ đi du ngoạn.” Tri Y làm mặt quỷ, tiến đến nói bên tai Tuyên Đế, “Vậy là Hoàng Thượng mang Tri Y ra đây, là mang thê hay là mang nữ?”

Mới nói xong, bản thân nàng cũng không nhịn được xì cười ra tiếng, hết sức vui mừng mà lộ ra lúm đồng tiền.

Tuyên Đế cũng không nhịn được cong cong môi, “Nghịch ngợm.”

Ngữ khí thân mật này so với trách cứ thì không bằng nói là dung túng, An Đức Phúc nghe được không nhịn được cụp mắt giấu mi. Cô nương hồ nháo như vậy đều có thể dung túng, Hoàng Thượng anh minh thân võ của nô tài a, ngài cũng xem như tài…

Tuy nói như thế nhưng trong lòng An Đức Phúc cũng tràn đầy ôn nhu và thích ý, từ khi Tuyên Đế còn thiếu niên hắn đã đi theo, nhìn Tuyên Đế từng bước từng bước ra khỏi tranh đấu thâm cung bước lên đế vị, cũng thấy được mấy năm nay chủ tử nhà mình đều trải qua trong cô tịch lặng băng. Hiện giờ thật vất cả với mới có người làm cho chủ tử cảm nhận được mùi vị của nhân tình, người này là tiểu cô nương hắn nhìn lớn lên từ nhỏ, đương nhiên cảm thấy rất vui mừng.

Đến nỗi thân phận hay tuổi tác thì tính gì là vấn đề chứ?

Hội hoa đăng ở Du Thành không phải ngày hội truyền thống của Tuyên triều, mà là hoạt động nhỏ của Du Thành trước ngày Tết Đoan Ngọ. Vài thập niên trước có một vị thiếu niên trong nhà bần hàn, rất muốn đưa cho cô nương mà hắn yêu mến một đèn hoa đăng tinh mỹ vào đêm trước Đoan Ngọ, vì thế hắn làm một giao dịch với du hồn sống nhờ ở cành liễu. Du hồn tặng cho thiếu niên một đèn hoa đăng* tinh xảo, thay vào đó thiếu niên thay thế du hồn bảo hộ cây liễu ven hồ này. Thiếu niên đáp ứng điều kiện, cho nên ở đêm trước Đoan Ngọ, vị cô nương mà hắn ái mộ bước chậm đến bên hồ, chợt thất trên cây liễu ven hồ treo đầy hoa đăng, hoa đăng vì nàng mà sáng, mỗi mặt đều có viết tên nàng, bộc lộ tình cảm tha thiết.

Sau đó vị thiếu niên và vị cô nương này hỉ kết lương duyên, chuyện xưa truyền khắp toàn bộ Du Thành, đêm trước Đoan Ngọ vào năm thứ hai không ít nam nữ bắt chước hành động này, quả nhiên thành toàn không ít giai ngẫu. Mấy năm qua đi đây trở thành một ngày hội của Du Thành, phát triển đến nay, hội hoa đăng ngày nay còn có các kiểu mời thần phật đầu tiên, du hành ở trên đường.

Tuy là khởi đầu của chuyện kết duyên nam nữ nhưng trên thực tế hội hoa đăng hiện tại nam nữ già trẻ đều tham gia. Dòng người chen chúc xô đẩy trên đường, bên cạnh Tuyên Đế và Tri Y còn có thị vệ mở đừng nên cũng không đến mức bị người chen lấn, chẳng qua vóc dáng của tiểu cô nương không đủ cao, thường thường phải nhón chân mới có thể thấy hàng quán trang trí ven đường, vì vậy Tuyên Đế trở thành con mắt thứ hai của nàng.

“Phía trước có đố đèn hoa đăng, muốn đi không?”

Tri Y lắc lắc đầu, hứng thú không lớn lắm, mỗi năm trong cung cũng có cùng loại hoạt động đố chữ, nàng đã sớm mất hứng thứ với loại trờ chơi giải đố này.

Nhìn khắp nơi xung quanh một chút, cuối cùng nàng cũng nhìn ra từ khe hở một loạt mặt nạ, lôi kéo Tuyên Đế đi đến, tùy ý cầm lấy một cái đánh giá, “Mặt nạ này rất độc đáo.”

Những nơi khác đều là mặt nạ tiên nữ, đèn mỹ nhân, chỗ này lại toàn là mặt nạ hình thú đáng sợ dữ tợn. Tri Y cầm một cái lên, làm ra biểu tình không có gì khác biệt như trên mặt nạ, nhe răng trợn mắt về phía Tuyên Đế, không nghĩ tới bộ dáng này chẳng hề có chút uy hiếp nào ngược lại làm cho người đối diện muốn giơ tay chà đạp mấy cái.

“Đình Chi ca ca cũng đeo một cái.” Đột nhiên Tri Y nhanh chóng đeo lên, nghiêng đầu đánh giá, “Như vậy mặc dù gặp phải người quen cũng không nhận ra được.”

Tuyên Đế mỉm cười, chỉ có một đôi mắt thâm thúy tối tăm lộ ra bên ngoài, “Người khác nhận không ra, nếu chúng ta bị lạc nhau, Tri Y có nhận ra được không?”

“Chúng ta sẽ không bị lạc mất đâu.” Tri Y nhíu nhíu cái mũi nhỏ với hắn, “Đình Chi ca ca xem nhiều thoại bản rồi.”

Nói xong giơ tay lắc lắc, một sợi tơ hồng chói lọi nối tay hai người, đắc ý cười nói, “Như vậy còn có thể lạc mất, trừ phi có người cố ý lấy kéo cắt dây.”

Đương nhiên chuẩn bị chu toàn thế này chỉ có Tri Y nghĩ đến, tay hai người nắm chặt giấu dưới ống tay áo, nếu không phải cố ý nâng lên đúng là không ai chú ý đến.

Đang nói, bỗng nhiên đám người xung quanh kích động lên, sôi nổi đi về phía ven bờ Liên Hồ, đám đông như sóng gió mãnh liệt, lực lượng đông đảo, nháy mắt đẩy Tri Y đến bên cạnh. Mấy thị vệ phản ứng nhanh chóng, từng người cực kỳ trầm ổn đi đến hai bên làm thành một vòng tròn, thiếu chút nữa Tuyên Đế cũng bị tiểu cô nương mang đi, nhìn đôi mắt nàng có chút ngốc ngốc cười nói, “Bị dọa?”

Chớp chớp mắt, Tri Y chưa hết vẻ kinh hồn, “Bọn họ…… Muốn đi làm cái gì?”

“Thả đèn.”

“Có ý tứ gì?”

An Đức Phúc lên tiếng kỹ càng tỉ mỉ giải thích, “Chính là đem hoa đăng của mình treo lên cây liễu bên bờ, Tri phủ có lệnh một cây dương liễu chỉ được treo năm đèn, mà treo càng cao, việc mong muốn trong lòng càng dễ dàng thành công, cho nên những người này mới vội như vậy, đều muốn chọn chỗ cao nhất.”

Quả nhiên tiểu cô nương nghe vậy đã nóng lòng muốn thử, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tuyên Đế ý bảo nàng nhìn tay hai người, “Không có đèn.”

Vừa rồi hai người tận lực đi dạo, cũng chưa mua cái gì, trong cung hoa đăng dạng gì cũng đã thấy qua, đương nhiên những loại đèn này không lọt được vào mắt hai người.

Đôi mắt Tri Y nhẹ chớp, xảo tiếu nói: “Không đèn cũng không sao, chúng ta có cái này nha.”

Nàng chỉ chỉ mặt nạ trên mặt nạ Tuyên Đế, thành công làm mấy người xung quanh bật cười. Người khác treo đèn, nàng thì hay rồi lấy loại mặt nạ chẳng tí lương thiện này treo nên, sợ hoa đăng chi thần nhìn thấy cũng bị tức nghẹn đi.

Thị vệ bên cạnh ai ai cũng cao to, một thân khí thế, lúc này lại bị Tri Y chỉ huy đi chiếm vị trí cao nhất trên cây liễu cùng bá tánh đang kích động, trong lòng mỗi người ai cũng ủy khuất, nhưng dưới ánh mắt dung túng của Hoàng Thượng không thể không làm theo lời nói của vị tiểu chủ tử này.

Hoàng Thượng ngài như vậy không được a…… Người còn chưa cưới tiến cung đã sủng thành như vậy, về sau sớm hay muộn muốn phu cương cũbg không thể a. Trong lòng chửi thầm, chờ khi đám thị vệ thành công hoàn thành nhiệm vụ tất cả không còn tư thái thong dong như vừa rồi, quần áo bị chen đến nhăn dúm dó, tóc tai lộn xộn, một người trong đó thậm chí trên tay có vệt đỏ, hình như là bị cào.

Tri Y kinh ngạc nhìn lại, vẻ mặt trịnh trọng an ủi, “Vất vả cho các vị.”

Không, lần sau cô nương ngài có thể để chúng ta an phận canh giữ bên cạnh ngài và Hoàng Thượng là đủ rồi……

Bọn họ chọn cây liễu này thực sự rất cao, cao gần ba trượng*, phía trên không có một cái đèn nào, bên cạnh có không ít người nhìn rất muốn tiến lên, nhưng nhìn mấy thị vệ kia đều đồng thời dừng bước chân khi thấy khí thế phi phàm của thanh niên và tiểu cô nương ở giữa, bá tánh vẫn có nhãn lực như nhau.

Nhìn mấy thiếu niên ở mấy cây xung quanh leo lên treo đèn, Tri Y nghĩ nghĩ, “Hoàng Thượng treo ở cây này đi.”

Đã sớm nhìn thấy ý bỡn cợt trong mắt mấy người kia, nàng mới không tùy hững yêu cầu Hoàng Thượng đi leo cây. Từ trước đến nay hình tượng của Tuyên Đế trong lòng tiểu cô nương luôn là hình thần sơ lãng, trời quang trăng sáng, đương nhiên nàng sẽ không chủ động làm Tuyên Đế xấu mặt.

Tuyên Đế cười, gióng như không chút để ý quét mắt nhìn xung quanh một vòng, An Đức Phúc và mấy thị vệ tức khắc chột dạ cúi đầu không dám nhìn tiếp.

“Từ từ ——” Đột nhiên Tri Y bước nhỏ chạy tới, nhẹ nhàng cởi khăn lụa trên mặt xuống đưa cho Tuyên Đế, “Cùng nhau treo.”

“Ừm.” Thấp thấp đáp một tiếng, Tuyên Đế đem khăn lụa và mặt nạ cột vào cùng nhau, cánh tay dài duỗi ra, treo trên một cành liễu ở chỗ cao, ngoái đầu nhìn lại cười, “Đã được chưa?”

Tri Y khoanh tay nhìn một lát, “Đình Chi ca ca đoán ta nghĩ đến cái gì?”

“Cái gì?” Tuyên Đế phối hợp hỏi.

Gật gật đầu, tiểu cô nương chậm rãi thì thầm: “Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.”

Nàng nghiêng đầu cười nhạt, xoay nửa vòng quay người lại, nhẹ giọng rồi nói tiếp:  “Mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.” (Đột nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ánh đèn chập chờn)

Trong hồ trước mặt cũng đầy hoa đăng trôi nổi, ánh đèn trong bóng đêm cũng rực rỡ lấp lánh, sóng nhẹ gợn lên, nơi chốn là ngũ quang thập sắc, bốn phía có tin lành lượn lờ, tiếng người xôn xao náo động, câu thơ kia dùng trong tình cảnh này vô cùng tương xứng.

Nhưng càng làm cho nhân tâm xao động, vẫn là khi tiểu cô nương uyển chuyển mềm mại nói đến hai chữ “Người nọ”, cùng cặp mắ rực rỡ lung linh kia.

Tuyên Đế rũ mắt nhìn bước chân nhẹ nhàng của tiểu cô nương phía trước tựa như đạp ánh trăng mà tới, khóe môi nhẹ dương, cũng nhớ tới một câu thơ: “Biệt hữu thiên kim tiếu, lai ánh cửu chi tiền.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 71

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 73

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK