Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73: Canh hai

Tiều cô nương thiên kim nhất tiếu* không ý thức được mị lực của bản thân, đi dạo vài bước về phía ít người, bỗng nhiên phát hiện không biết từ khi nào một đầu tơ hồng bị lỏng ra, nghĩ đến hình như buộc chưa chặt. Vừa định quay đầu lại dắt tay Tuyên Đế, không biết một tiểu thiếu niên lao ra từ góc nào nắm chặt tay nàng, cười khanh khách nói: “Vị cô nương này đi thả đèn phải không?”

*thiên kim nhất tiếu: ngàn vàng đổi một nụ cười

Thiếu niên cao hơn nàng nửa cái đầu, dễ như trở bàn tay ngăn cản nàng, một tay khác cầm hoa đăng hình thỏ ngọc đáng yêu, hoa đăng tinh xảo sinh động, mà thiếu niên cũng đeo mặt nạ, nhìn không rõ khuôn mặt.

Tri Y ngốc một cái chớp mắt, nàng còn chưa bao giờ bị người xa lạ lỗ mãng va chạm như vậy, tiếng kêu sợ hãi ở trong miệng còn chưa phát ra, rất nhanh thiếu niên cúi đầu chớp thời cơ nhanh chóng nháy mắt với nàng, thì ra là Cảnh Mân cũng đang chơi đùa ở bên ngoài.

【Muội muội đừng lên tiếng】. Đây là khẩu ngữ không tiếng động của Cảnh Mân.

Để nàng đừng lên tiếng, đương nhiên Cảnh Mân muốn trêu đùa hoàng thúc nhà mình một chút, đáng tiếc thị vệ đi theo bên người đã sớm bán đứng hắn, Tuyên Đế liếc mắt một cái đã nhận ra đây là chất nhi không đàng hoàng kia của mình.

Mới vừa rồi khi Tri Y đột nhiên bị giữ chặt thân thể hắn căng chặt, nháy mắt nện bước nhanh hơn, đảo mắt lại thu phóng tự nhiên, giống như tản bộ đi đến hai người trước mặt, phân công lực này làm An Đức Phúc nhìn rõ ràng nhất tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Cảnh Mân cười hắc hắc, “Hoàng, Nhị thúc.”

Không nhẹ không nặng ừ một tiếng, Tuyên Đế nhìn xuống hắn, “Từ chỗ nào tới?”

Thái độ này hoàn toàn bất đồng khi đối với tiểu cô nương lúc vừa rồi, tiểu thiếu niên Cảnh Mân lại không có chút nào cảm thấy không tự nhiên. Dù sao từ sau khi Tri Y vào cung, hắn đã sớm hình thành thói quen “trọng nữ khinh nam” từ Hoàng tổ mẫu đến cha mẹ thậm chí cả ca ca nhà mình, hơn nữa ngày thường hắn cũng rất sủng ái muội muội này.

“Vừa nãy tách ra với bọn Phương Thượng, vừa vặn nhìn thấy nhị thúc mang theo muội muội nên đã lên tiếng gọi.” Cảnh Mân thành thật trả lời.

Trong câu một cái “nhị thúc” một cái “muội muội” nghe như thế nào cũng thấy kỳ kỳ, ánh mắt Tuyên Đế thâm trầm nhưng cũng chưa nói cái gì.

“Muội muội muốn đèn này không?” Cảnh Mân không quên tiếp tục nịnh nọt Tri Y.

“Không cần.” Tiểu cô nương nhuyễn thanh cự tuyệt, nháy mắt đi lên xốc mặt nạ của Cảnh Mân , “Muốn cái mặt nạ này của Nguyên Hàm ca ca.”

Nói xong còn nhân cơ hội nhéo hai cái lên khuôn mặt hắn, rất nhanh hai người vui đùa ầm ĩ thành một đoàn. Đương nhiên Cảnh Mân là vui tươi hớn hở để mặc kệ muội muội bắt nạt, gương mặt trắng như tuyết nhiều thêm vài vết ấn nhỏ nhợt nhạt, nhìn qua rất buồn cười, phát quan cũng bị nháo đến mức hơi nghiêng.

Bộ dáng hai người vô tư thân mật khăng khít ánh vào trong mắt người nào đó, thấy thế nào cũng không thuận mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, chung quy cũng không ngăn cản.

Chờ đùa giỡn xong, khuôn mặt Tri Y cũng trở nên đỏ bừng, nhìn Cảnh Mân có chút ngượng ngùng nói: “Phát quan của Nguyên Hàm ca ca rối loạn, ta giúp ngươi chỉnh lại.”

Dứt lời muốn đưa tay nhưng lúc này Tuyên Đế giống như tùy ý ho một cái, dắt tay tiểu cô nương, “Muốn đốt pháo hoa.”

“A” Tiểu cô nương kinh hỉ ra tiếng, quay đầu do dự nói, “Kia Cảnh Mân ca ca?”

“Không có việc gì, đã có người tới tìm hắn.” Tuyên Đế ý bảo mấy tiểu thiếu niên cách đó không xa đang chạy tới, vài bước đã đem Tri Y đi về phía cầu đá.

“Ơ?” Cảnh Mân ngẩng đầu, mờ mịt nhìn, há miệng thở dốc, “Không phải……”

Tuyên Đế cũng đã ở trong khoảnh này đi cách mấy trượng, không bao lâu còn có người đưa tới ngân phiếu, “Tiểu thiếu gia, đây là chủ tử để thuộc hạ giao cho ngài, nói là để thiếu gia và vài vị công tử trong phủ các đại nhân chơi vui sướng chút.”

Cảnh Mân ngẩn ngơ, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tuyên Đế rời đi như gió ngây ra, đã lâu không gặp nhau chơi đùa, rõ ràng hắn muốn chơi cùng hoàng thúc còn có muội muội a…… Hiện tại hoa đăng và mặt nạ đều bị lấy đi không nói, người cũng bị ném lại.

Mạc danh có loại cảm giác bị ghét bỏ……

Thị vệ phụ trách bảo hộ hắn đồng tình liếc mắt nhìn tiểu chủ tử nhà mình, “Nếu không, thuộc hạ lại đi mua đèn giúp ngài?”

……

Bên kia công phu dỗ người của Tuyên Đế cũng là cực kỳ tốt, nói mấy câu đã thành công khiến cho Tri Y quên mất Cảnh Mân ca ca vừa rồi còn nhớ thương, lòng tràn đầy vui vẻ mong chờ pháo hoa của hội hoa đăng như lời Tuyên Đế.

Nghe nói pháo hoa ở hội hoa đăng của Du Thành cũng là thợ thủ công đặc chế, có thể sánh cùng pháo hoa trong hoàng cung, trong đó nổi danh nhất là một loại pháo hoa gọi “Thập sắc ngân hoa”, tên như thế nào thì nghĩa như vậy là biết loại pháo hoa này được bắn lên sẽ có loại kỳ cảnh gì.

Tuy Tri Y còn nhỏ tuổi, nhưng lớn lên trong cung, nên cũng có điểm khác biệt với những đứa trẻ khác khi nhìn thấy thứ mới lạ. Nhưng lúc này vẫn rất có hứng thú đứng bên cạnh Tuyên Đế, háo hức với màn pháo hoa chuẩn bị được nhìn thấy.

“Nếu a ma cũng ở đây thì tốt rồi.” Tiểu cô nương không phải không có tiếc nuối, “A ma thích nhất xem pháo hoa.”

Ngày thường trong cung vào dịp sinh thần các chủ tử hay ngày tết ngày lễ trọng đại cũng sẽ có pháo hoa, mà xem mê mẩn không phải mấy tiểu hài nhi như Tri Y Cảnh Mân mà ngược lại là Thái Hậu. Dựa theo lời nói của Thái Hậu là, “Mỗi lần ai gia nhìn thấy pháo hoa nở rộ ở chỗ cao thì rất cao hứng, mặc dù lướt qua trong giây lát thì có sao, tóm lại ai gia đã đem cảnh trí lóe lên trong nháy mắt kia khắc ghi ở trong lòng, cũng coi như không uổng.”

Tri Y không hiểu lắm hàm nghĩa đằng sau những lời này, nhưng bởi vậy cũng nhớ rõ Thái Hậu đặc biệt thích pháo hoa, mỗi ngày lễ tết cũng sẽ tự mình xem cùng Thái Hậu.

Tuyên Đế nghe vậy gật đầu, “Đúng là “Thập sắc ngân hoa” này không tồi.”

“Ngày mai Hoàng Thượng đi mời thợ thủ công kia vào kinh đi?” Tri Y nghiêng đầu nhìn hắn, “Như vậy a ma cũng có thể thấy được.”

Tuyên Đế cười khẽ, biết nàng có một mảnh hiếu tâm, duỗi tay điểm điểm mũi nhỏ thanh tú của nàng, “Trong cung người tài ba thợ khéo rất nhiều, trở về chỉ cần miêu tả lại cũng có thể làm ra, nào đến nỗi cần đem người thỉnh đi.”

Tiểu cô nương thè lưỡi, không lên tiếng.

Pháo hoa liên tục hơn một khắc, những bá tánh nghỉ chân trên cầu hoặc đứng ở bờ hồ ngửa đầu xem, phần lớn đều là mang thê nhi theo, hoặc bạn bè bằng hữu đi cùng nhau thưởng thức. Chờ pháo hoa dần dần ngừng lại, Tri Y lặng lẽ cúi đầu, lần thứ hai đem sợ tơ hồng kia cột chắc, để tránh bị tuột ra lần này dứt khoát cột thành nút chết.

Chú ý tới động tác nhỏ đáng yêu này của nàng, Tuyên Đế không chỉ không lên tiếng, còn tri kỷ đến gần một chút, miễn cho tiểu cô nương buồn rầu.

“Hoàng ——” Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng kinh ngạc, chợt người nọ ý thức được điều gì nháy mắt sửa miệng, “Đại nhân.”

Lời buột miệng lúc trước cũng truyền vào trong tai, Tuyên Đế xoay người nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện Lâm Đại học sĩ. Hình như Lâm Đại học sĩ mang theo phu nhân, bên người chỉ có hai tùy tùng đi theo, thoạt nhìn tuổi tác hai người cách biệt khá lớn, một vị tóc đã hoa râm nhưng một vị khác khóa mắt chỉ có chút nếp nhăn, nhưng thoạt nhìn vẫn là phu thê tình thâm như cũ, thần thái thân mật.

Tuyên Đế mang theo Tri Y tiến lên một bước, gật đầu với hai người, đối vị Lâm Đại học sĩ này rất kính trọng.

Lúc trước chưa qua cầu khi nhìn thấy động tác thân ảnh của hai người, Lâm Đại học còn cho rằng bản thân nhìn lầm bởi vì hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng ôn nhu hiền hoa nư vậy của Hoàng Thương, càng đừng nói để người khác cột dây trên tay mình, lúc đến gần mới phát hiện tiểu cô nương chính là “Mộ cô nương” đang nổi danh gần đây.

Đối với vị Mộ cô nương này, đương nhiên Lâm Đại học sĩ đã sớm biết, chẳng qua trước kia trong cùng truyền ra Hoàng Thượng nuôi dưỡng như nữ nhi, hiện tại phải nói lại là cô vợ nhỏ Hoàng Thượng dưỡng từ tấm bé, chênh lệch này quá lớn không khỏi để ông ta nổi lên tò mò.

Ánh mắt của Lâm Đại học sĩ không nóng rực bức người mà rất thanh đạm, thậm chí làm cho người trước mặt cảm thấy một cảm giác nhu hòa. Tri Y cũng không sinh ra phản cảm, đứng tại chỗ hào phóng nhận lấy ánh mắt đánh giá tò mò, chỉ chốc lát sau đã không nhịn được tò mò ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người trước mặt, ánh mắt thanh triệt làm vị lão thần này vuốt râu cười.

Mặt khác không dám nói, nhưng khí độ và sự can đảm này, xác thật xứng đáng là người một tay Thái Hậu và Hoàng Thượng nuôi lớn. Trong lòng Lâm Đại học sĩ cân nhắc tất cả trong giây lát, cúi đầu nói với Tuyên Đế: “Vừa lúc không có việc gì, đại nhân có để ý lão hủ cùng đồng hành?”

Người khác có lẽ sẽ sợ Tuyên Đế, nhưng Lâm Đại học sĩ đã ở tuổi này lại nhìn Tuyên Đế lớn lên, đưng nhiên lúc này càng có thêm một phần từ ái của trưởng bối.

Tuyên Đế khóe môi khẽ nhếch, “Có gì không thể.”

Quân thần nhìn nhau cười, thong dong bước chậm dưới hàng liễu ven hồ.

Trường hợp này, từ trước đến nay Tri Y sẽ tự giác tránh lui, vốn định cởi bỏ tơ hồng cùng Liên Hương Tích Ngọc lui về phía sau hai bước đi theo, không nghĩ tới vừa rồi cột thành nút chết, cởi nửa ngày cũng không có động tĩnh, bất tri bất giác ra một tay mồ hôi.

Dư quang Tuyên Đế đảo qua, trong mắt mang ý cười, dùng một tay khác nhẹ nhàng ngăn nàng lại, trong miệng vẫn chậm rãi nói chuyện với Lâm Đại học sĩ.

Đôi mắt chớp chớp, Tri Y nghi hoặc nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng sườn mặt rõ ràng của Tuyên Đế và Lâm Đại học sĩ ý vị thâm trường ánh mắt mang ý cười.

Không biết vì sao, bỗng nhiên tiểu cô nương cảm thấy trên mặt có chút nóng, hia rặng mây hồng dần xuất hiện trên gò má, giống như ý thức được ý nghĩa của sợi tơ hồng buộc trên tay hai người.

Mặc dù trước mặt là vị lão thần mình kính trọng nhưng Tuyên Đế cũng không lảng tránh chút nào, cũng làm Lâm Đại học sĩ hiểu rõ ít nhiều tâm tư của hắn. Nội tâm hơi thở dài, tuổi tác của ông ta và thê tử cũng hơn kém rất nhiều, đưng nhiên càng có thể lý giải phần tâm tư này của Hoàng Thượng.

Chỉ là thân phẩn của bản thân và Hoàng Thượng tóm lại có bất đồng, thân là thiên tử, nhất định Hoàng Thượng phải gánh vác rất nhiều trọng trách. Chỉ riêng điểm này, Lâm Đại học sĩ ẩn ẩn thoáng nhìn tiểu cô nương ý thái kiều nhu ở bên kia, chỉ hi vọng vị Mộ cô nương này có thể không phụ kỳ vọng của Hoàng Thương, cỏ thể chân chính xứng đôi với ngàn vạn suy tính của Hoàng Thượng lập nàng làm Hậu.

Lúc trước vì đủ mọi nguyên do, vốn dĩ Lâm Đại học sĩ cũng muốn tính toán đưa đích tôn nữ vào hậu cung. Thậm chí khi nghe những lời đồn đãi kia cũng không quá lưu tâm, chỉ cảm thấy đây là tin vịt mà thôi, nhưng đã nhiều ngày chứng kiến động tác của Tuyên Đế, hơn nữa đêm nay chính mắt thấy được yêu quý sủng nịch của Hoàng Thượng với tiểu cô nương, cuối cùng hắn cũng đánh mất suy nghĩ này.

Nếu vẫn là Hoàng Thượng của trước kia, đem cháu gái đưa vào cung đương nhiên rất tốt. Nhưng hiện tại trong mắt Hoàng Thượng có tình, chỉ sợ chỉ có một mình nàng trong mắt, nếu lại kiên trì đưa cháu gái vào cung đó lại là hại nàng.

Ông ta còn không đến mức tham luyến quyền lực đến mức muốn “bán thân cầu vinh”.

Có suy nghĩ này tức khắc Lâm Đại học sĩ càng thêm nhẹ nhàng, ngẫu nhiên nhìn hành động của tiểu cô nương và Tuyên Đế ở bên cạnh cũng mang theo một tia trêu ghẹo. Nhưng ý cười này của ông ta còn chưa triển lộ bao lâu đã bị thanh niên nam tử và thiếu nữ đi tới từ phía đối diện đánh gãy.

Nam tử kia đang ôn nhu cúi đầu nói chuyện với nữ tử bên cạnh, khoảng cách hai người khoảng hai gang tay, có thể thấy được đang cố gắng tận lực tránh cho động tác quá mức thân mật, nhưng tình ý dào dạt kia bất luận ai từng trải qua cũng có thể nhìn ra được.

Đúng là bởi vì đã nhìn ra, trong mắt Lâm Đại học sĩ mới giống như phun lửa.

“Trường Du ca ca.” Thanh âm Tri Y bừng tỉnh trước mấy người, tiểu cô nương tò mò nhìn về phía đôi nam nữ đối diện, “Trường Du ca ca cũng đi chơi à?”

Trang Trạch Khanh nhìn thấy thân ảnh của nàng, mới vừa nở tươi cười, giây tiếp theo nhìn thấy Tuyên Đế và Lâm Đại học sĩ bên người nàng ngay lập tức trắng mặt, theo bản năng khom người hành lễ, “Đại… Đại nhân.”

Lại nghiêng đầu nói: “Lâm đại nhân.”

Nữ tử bên người hắn cũng mang theo khăn che mặt, đôi mắt linh động có thần khi nhìn thấy Lâm Đại học sĩ thì dừng lại, “Tổ… Tổ phụ.”

“Còn biết ta là tổ phụ của ngươi!” Lâm Đại học sĩ tức giận quát, hoàn toàn đã quên Tuyên Đế vẫn còn ở bên cạnh, “Còn không mau lại đây!”

Bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, cháu gái lúc trước trong phủ dậy dỗ dịu dàng có lễ, đã sớm cho thấy sẽ phải vào cung, thế nhưng lại vụng trộm lui tới với trưởng tôn của Trang phủ!

Mặc dù hắn vừa mới buông ý niệm này, nhưng cũng không đại biểu lập tức tiếp thu cháu gái nhà mình cùng nam tử khác rõ như ban ngày…… à ban đêm mắt đi đi mày lại, lén lút trao nhận!

Mắt sắc liếc hoa đăng trong tay cháu gái, Lâm Đại học sĩ hừ thật mạng một tiếng, thiếu nữ cũng theo tiếng hừ ấy mà run lên, “Huyên Nhi, tổ phụ nhớ rõ ngươi cũng không thích hoa đăng gì đó!”

Ách…… Thiếu nữ ngẩn ra, trầm mặc không lên tiếng đem hoa đăng đưa cho tỳ nữ bên người, tỳ nữ kia lại bởi vì ánh mắt sáng quắc của lão thái gia nhà mình mà căng da đầu trả lại cho gã sai vặt của Trang Trạch Khanh.

Sắc mặt Trang Trạch Khanh hơi ảm đạm, không nói gì ý bảo gã sai vặt nhận lấy, từ trước đến nay hắn khí phách hăng hái thế nhưng bây giờ lại có vẻ vô cùng xuống tinh thần.

Từ trong miệng người trong lòng, đương nhiên hắn biết an bài của Lâm Đại học sĩ, Lâm phủ muốn đưa Vân Huyên vào hậu cung, càng đừng nói lúc này còn ở trước mặt Hoàng Thượng, cũng trách không được Lâm Đại học sĩ tức giận như thế.

Từ thần sắc mấy người có thể nhìn ra, đôi tình nhân vừa hẹn gặp gỡ đã bị bắt được, ánh mắt Tuyên Đế quét vài cái, nắm tay tiểu cô nương đứng ở một bên, dù bận vẫn ung dung bàng quan xem tình hình, một chút cũng không có tư thế của quân chủ.

Đúng là Lâm Đại học sĩ không rảnh bận tâm Tuyên Đế, hắn còn đang đắng chìm trong đả kích bởi cháu gái từ trước đến nay hiếu thuận thủ lễ không biết từ lúc nào đã bị tiểu tử thối kia để mắt tới, hô hấp cũng trở lên nặng nề, nhìn qua lại giữa hai người, ánh mắt sắc bén làm người khác hãi hùng khiếp vía.

“Hoàng Thượng!” Bỗng nhiên vị lão thần qua cái tuổi thiên mệnh này mở miệng, buột miệng thốt ra xưng hô làm mọi người sửng sốt, cũng may xung quanh có bọn thị vệ ngăn ra một khoảng cách nên cũng không ai chú ý.

Rất nhanh phát hiện mình lỡ lời, Lâm Đại học sĩ hít sâu mấy cái, bình phục cảm xúc, ‘Đại nhân, lão hủ nhỡ rõ, hiện giờ Trang công tử nên là Thống lĩnh tam đại thị vệ, phải tuần tra hành cung và tùy hỗ ngự giá.”

“Đúng vậy.”

“Tối nay như thế là Trang công tử lấy quyền mưu tư, rời khỏi chứ vị?” Anh mắt Lâm Đại học sĩ như chim ưng.

“Tổ phụ ——” Thiếu nữ kia theo bản năng kinh hô, bị một cái trừng mắt sợ tới mức ngậm miệng.

Tuyên Đế cười nhạt, “Không khéo, tối nay Trường Du vừa lúc được nghỉ phép.”

“……” Không nghĩ tới thế mà Hoàng Thượng một chút cũng không phối hợp với mình, Lâm Đại học sĩ ngoài ý muốn ngó tới liếc mắt một cái, không cam lòng. Hắn nào biết, hỗn trướng tiểu tử thúi Trang Trạch Khanh trước mặt ông ta lại đúng là thân biểu ca của tiểu cô nương mà Hoàng Thượng đặt ở đầu quả tim, mắt thấy biểu ca gặp nạn, tiểu cô nương sao có thể không cứu.

Lòng bàn tay bị cào hai cái, Tuyên Đế đã biết ý tứ của Tri Y, cho nên rất phối hợp hủy đi sân khấu của Lâm Đại học sĩ.

Lúc này Tuyên Đê đang ở trong lòng lắc đầu, chả trách có người nói, tòa núi lớn khó vượt qua nhất khi cưới vợ chính là người cha, như thế xem ra, tổ phụ chính là ngọn núi khó vượt qua thứ hai.

Tính ra Mộ Liên Thu làm hắn giảm đi không ít chuyện, Tuyên Đế nghĩ như thế đương nhiên sẽ không đoán được, chờ sau khi hắn gặp tổ phụ của Tri Y, so với chuyện tối nay Trang Trạch Khanh phải chịu, chỉ có hơn chứ không hề kém.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 72

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 74

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK