Chương 131: Phiên ngoại 3
Chu du một tháng, Tuyên Đế và Tri Y thu được không ít bồ câu đưa thư và trạm dịch tới báo. Nhiều nhất đơn giản là Thái Tử oán giận việc vặt quá nhiều không có thời gian nghỉ ngơi, lại hoặc A Yến để cho bọn họ gửi chút tranh chữ sơn thủy, còn có Thái Hậu lo lắng bọn họ nói bọn họ chú ý thân thể nhiều chút. Ngược lại tiểu công chúa lại thông thấu nhất, nửa điểm cũng chưa thúc giục phụ hoàng mẫu hậu nhà mình về kinh, ngược lại nói cho bọn họ Thái Tử kỳ thật xử lý quốc sự cực tốt, căn bản là không giống oán giận luống cuống tay chân như vậy, để cho bọn họ chơi một năm hai lại quay về cũng không muộn.
“Trách không được câu cửa miệng nói nữ nhi mới là tiểu áo bông tri kỷ.” Tri Y khép thư cười khẽ, “Minh Dư còn săn sóc hơn so với A Yến.”
Tuyên Đế lắc đầu, “Nghĩ tiểu nha đầu thật sự suy nghĩ cho chúng ta? Chúng ta rời kinh, không ai quản thúc Minh Dư, nàng đương nhiên vui vẻ.”
Tri Y cười trộm, nàng đương nhiên biết nguyên nhân này. Nhưng chân chính nói, trong ba đứa con để cho nàng yên tâm, thật đúng là tiểu công chúa Minh Dư. Thái Tử A Hiển tính tình hơi nóng nảy, xử sự dễ dàng xúc động, tuy rằng từ trước đến nay A Yến an tĩnh thuận theo, nhưng đúng là chút trưởng thành sớm mới làm Tri Y lo lắng, vẫn cảm thấy con thứ hai thiếu vài phần hơi thở nhân gian. Đúng là bởi vậy, nàng mới cố ý để A Yến giám sát A Hiển, hai người tính cách tương bổ, ngược lại sẽ tốt hơn chút.
“Minh Dư để chúng ta chơi một hai năm lại về, Đình Chi ca ca cảm thấy sao?” Tri Y đổi đề tài, ánh mắt ngừng ở hai bên đường cây cối ngày càng thưa thớt.
“Nghe phu nhân.” Tuyên Đế cười nhẹ.
Bọn họ đúng là đi về hướng Tây Bắc trên đường đến Tuyết Sơn, Tri Y nghe nói đỉnh Tuyết Sơn tuyết đọng quanh năm không tan, giữa hè cũng như trời đông giá rét. Nếu vận khí tốt, khi leo lên đỉnh núi còn có thể thấy tuyết liên trăm năm nở một lần.
Phàm là nữ tử nghe lời đồn như vậy sẽ có vài phần hướng tới, Tri Y cũng không ngoại lệ. Hai người vốn chính là đang du sơn ngoạn thủy, thương nghị xong, ngày đó liền thay đổi tuyến đường đi Tây Bắc.
Đường đi cũng không nhàm chán, hiện giờ đúng là cuối tháng tám, ngày xưa Tri Y đều ở trong cung nhìn một năm bốn mùa biến ảo, hiện giờ chỉ mấy ngày liền ở đường xá xem bốn mùa thay đổi, mỗi khi liếc mắt một cái giống thiếu nữ ngây thơ kinh hô. Tuyên Đế thưởng phong cảnh, càng là ngắm mỹ nhân, thường xuyên lên tiếng phụ họa Tri Y trở về thành hài tử, cảnh tượng hai người ân ái ngọt ngấy không biết tiện sát bao nhiêu hộ vệ cung nhân xung quanh.
Mắt thấy Tuyết Sơn càng gần, chạng vạng đoàn người ngừng lại tại trạm dịch. Nơi này nhanh tối hơn khi ở bãi săn, phong cảnh rất khác biệt, lá cây hoàn toàn trở thành như ngân châm nhỏ hẹp, thường có một tầng sương mỏng phủ lên, mỗi khi mặt trời mới mọc dâng lên, giống như treo một cây chuông bạc, đẹp không sao tả xiết.
“Lúc trước Đình Chi ca ca thân chinh Đa La, có từng đi ngang qua nơi đây không?”
“Đa La là bắc địa, không phải là Tây Bắc.” Tuyên Đế nhét tay Tri Y vào trong áo khoác, “Nếu phu nhân muốn đi, chờ đi xong Tuyết Sơn, còn thuận đường đi bắc địa một chuyến.”
Tri Y tức khắc rối rắm, “Ngược lại cũng không tồi, nhưng lập tức sẽ tới mùa thu, nghe nói nam địa……”
“Năm nay không đủ, còn có sang năm, năm tiếp theo.” Tuyên Đế cong môi, “Thời gian còn rất dài, phu nhân muốn đi chỗ nào cũng được.”
“Vâng.”
“Chủ tử, phu nhân.” An Đức Phúc đi tới, “Canh đã nấu xong, nô tỳ mới vừa hỏi qua Khúc thị vệ, hắn từng ở nơi đây một đoạn thời gian. Khúc thị vệ nói, ngày mai tới chân Tuyết Sơn, không thể dựng lều nghỉ tạm, cần phải đến cái sơn động hoặc phòng nhỏ, cho nên hành trình ngày mai khả năng sẽ vội một chút.”
Tri Y gật đầu, “Không có việc gì, nghe nói dưới chân Tuyết Sơn có trấn nhỏ. Nhưng trấn nhỏ rất nhỏ, cũng khó tìm, nếu thật sự tìm không ra, tìm cái sơn động cũng không tồi.”
Du ngoạn một tháng, rất nhiều chuyện Tri Y tự tay làm lấy, thân thể so với khi ở trong cung khoẻ mạnh hơn không ít, ít nhất không dễ dàng bị thương sinh bệnh, điểm này làm Tuyên Đế an lòng.
Tây Bắc vào đêm sớm, xung quanh rất lạnh, cũng không có chuyện gì thú vị đáng nói, nhưng Tuyên Đế và Tri Y bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được phương pháp trợ hứng tìm niềm vui.
Lưu lại hai thị vệ gác đêm, phân phó những người còn lại vào vị trí, Tuyên Đế và Tri Y ở trên giường da hổ chồn khoa tay múa chân.
Trong trướng thả hai lò sưởi hai chậu than, ấm áp như xuân, ngăn cản hàn khí ngoài trướng. Tri Y chỉ mặc áo trong màu tuyết trắng, bị Tuyên Đế nắm lấy một tay sửa đúng động tác, lắc đầu nói: “Ra tay cần thành chưởng, sao lại nắm thành quyền?”
Tri Y chớp mắt, “Đại khái là…… Đấm Đình Chi ca ca nhiều?”
Tuyên Đế mỉm cười, “Nói đến thì lực đạo của phu nhân không nhỏ, hôm qua một đấm kia, hôm nay ngực vi phu còn ẩn ẩn đau, phu nhân nên phụ trách chữa thương một lát hay không?”
Chữa thương? Chữa thương như thế nào? Tri Y học thông minh, mới không để hắn làm ra mánh khóe gì, hừ khẽ một tiếng, “Đình Chi ca ca nói tối nay dạy ta võ công và rút kiếm, cũng không thể nuốt lời, chuyện khác…… Cũng đừng suy nghĩ.”
Tuyên Đế ho nhẹ một tiếng, kỹ xảo nhỏ bị nhìn thấu, cũng chỉ có thể thành thật làm tiên sinh võ học.
Trước kia với việc học võ Tri Y không có hứng thú lắm, gần đây thấy Tuyên Đế và thị vệ võ công vượt nóc băng tường, rất là động tâm, làm nũng Tuyên Đế vài ngày mới để hắn nhả ra. Đương nhiên Tuyên Đế không phải không muốn dạy, mà là sợ tính tình Tri Y vốn hoạt bát, sau khi học võ sẽ càng lớn mật không cố kỵ, lo lắng nàng sẽ mạo hiểm làm bản thân bị thương.
Nhưng nghĩ lại, hai người luôn ở cùng nhau, hắn thời khắc ở cùng nàng lại không có gì đáng lo lắng.
Ở trên giường tập võ đương nhiên không chính thức lắm, Tri Y làm học sinh vô cùng nghiêm túc chăm học hỏi, tiên sinh cũng bác học đa tài, chỉ điểm mấy phen, nhưng tứ chi thân mật tiếp xúc cử chỉ hai người không khỏi hơi thay đổi vị. Tri Y mắt thấy không tốt, vội kêu dừng ngược lại học rút kiếm.
“Kiếm thật sợ có ngộ thương.” Tuyên Đế lấy từ trong rương một vật, “Hôm nay ta cố ý để người làm một thanh kiếm gỗ, Tri Y dùng cái này để luyện, trọng lượng như thế nào?”
“Tạm được.” Tri Y ước lượng, đôi mắt tỏa sáng, “Ta nhớ rõ trong sách nói, võ công duy mau không phá, đúng không? Cho nên rút kiếm đặc biệt quan trọng, nhất định phải nhanh, tàn nhẫn, chuẩn.”
Tuyên Đế bật cười, có đôi khi Tri Y ở phương diện thật sự đáng yêu vô cùng, “Đúng vậy, cần phải nhanh. Chiến trường giao chiến, thế rút kiếm ra kiếm phải huyền thiên cân trụy, thế đi mạnh mẽ, thế thu nhanh.”
Mắt đen nửa mị, một tay Tuyên Đế đỡ cánh tay trái của Tri Y, một tay chỉ điểm nàng rút kiếm dưới ánh nến, “Khi nào có thể dùng việc rút kiếm làm tắt ngọn nến kia thì có thể thành được năm phần.”
“Năm phần?” Tri Y tiếp tục chớp chớp mắt, hơi có chút không thể tin tưởng, đối diện với ánh mắt mang ý cười của Tuyên Đế lập tức rùng mình, chuẩn bị tinh thần bắt đầu luyện.
Tri Y không ngủ, đương nhiên Tuyên Đế không có ý ngủ. Ánh nến tối tăm, ánh sáng không đủ để đọc sách, hắn ngồi ở một bên chống cằm ngóng nhìn, trong mắt ôn nhu như nước.
Không bao lâu trên trán Tri Y ra một tầng mồ hôi, tốc độ rốt cuộc có thể tiến bộ, nhưng vẫn không đạt tới yêu cầu của Tuyên Đế. Nàng méo miệng quay đầu lại, hoài nghi nói: “Đình Chi ca ca xác định không phải đang gạt ta chứ?”
“Không tin?” Tuyên Đế mỉm cười nhướng mày.
“…… Vậy chàng tới làm mẫu một lần.” Tri Y đem kiếm đưa đi, thối lui đến một bên dù bận vẫn ung dung mà quan sát.
Tuyên Đế cười, thân mình đứng thẳng, đem mộc kiếm đưa về bên hông, nín thở ngưng thần dừng một lát, bỗng nhiên ra tay, thế như chẻ tre, chỉ một cái chớp mắt, trong trướng đã rơi vào một mảnh hắc ám.
Tri Y ngẩn ngơ, thân thể lảo đảo ngã vào một cái ôm ấm áp mới lấy lại tinh thần, kích động bế lên, hai chân tự nhiên mà vậy quấn lên hông đối phương, “Đình Chi ca ca thật là lợi hại!”
“Ừ, tin?” Tuyên Đế trầm thấp nói, “Còn có lợi hại hơn, phu nhân có muốn lĩnh giáo?”
Nhìn không thấy thần sắc đối phương, nhưng nóng rực cứng rắn dưới thân không thể bỏ qua. Tri Y khẽ cười một tiếng, tiến lên cắn môi dưới Tuyên Đế, mơ hồ nói: “Đương nhiên phải lĩnh giáo một phen.”
Điên đảo gối chăn, một đêm than nhẹ.
Ngày hôm sau hai thị vệ gác đêm mang theo hai vành mắt đen xì, âm thầm ai oán liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình, cảm thấy chủ tử quả thực là cố ý. Rõ ràng biết bọn họ gác đêm, lỗ tai rất thính, vì tránh cho nghe được thanh âm nào đó của chủ tử và phu nhân, một đêm này của bọn họ quả thực là bay tới lui không dám ngừng lại nửa khắc. Phải biết rằng nếu chủ tử phát hiện bọn họ nghe được thanh âm của phu nhân, xong việc muốn trừng phạt bọn họ cũng phải chịu.
Tình thần hai thị vệ uể oải, trái lại Tuyên Đế vất vả cần cù đến nửa đêm lại phấn chấn tinh thần, cũng chỉ để bọn họ cảm thán, không hổ là Hoàng Thượng, tinh khí thần đúng là tốt……
Biết hôm sau còn phải lên đường, đêm qua Tuyên Đế đã rất ôn nhu, nên lúc này Tri Y cũng không có nửa phần không khỏe, sáng sớm thần thái sáng láng luyện kiếm cùng Tuyên Đế, làm bọn thị vệ khâm phục.
“Hôm nay sáng sớm Khúc thị vệ lại đi xem xét một phen, phát hiện trấn nhỏ kia hiện giờ chỉ còn vài phòng trống, nhưng cũng không cần chúng ta phải đi tìm sơn động.”
Tích Ngọc phụ họa, “Đúng vậy, hơn nữa nhìn xa, nhưng chỉ cần một canh giờ là đến. Chủ tử, hôm nay ngài hẳn là có thể lên ngọn núi thấp nhất của Tuyết Sơn. Chúng ta đi nhanh chóng, tận lực có thể xuống trước khi trời tối.”
Tri Y theo tiếng, bị Tuyên Đế đứng dậy mang vào bên trong xe ngựa, nàng tức khắc kinh hỉ nói: “Đây là khinh công? Đình Chi ca ca biết từ khi nào?”
Tuyên Đế mỉm cười không nói, đương nhiên sẽ không nói đến việc hai ngày nay nhân lúc Tri Y không chú ý đã học cùng mấy người thị vệ.
Xe ngựa đi đến trước trấn nhỏ, sắp xếp tốt hành lý, lưu lại Liên Hương và mấy cung nữ tương đối nhu nhược cùng với một thị vệ trông coi, sau đó đi thẳng đến ngọn núi thấp nhất của Tuyết Sơn.
Mọi người cả người hạng nặng “Võ trang”, trên dưới đều là thật dày áo y, mang nhung mũ, Tri Y trên mặt còn bao phủ trương sa mặt ngăn cản phong tuyết.
“Không biết hôm nay có may mắn nhìn thấy tuyết liên không.” Mắt Tri Y đầy chờ mong, nắm tay Tuyên Đế đi từng bước nhẹ.
Tích Ngọc nói: “Chủ tử từ trước đến nay vận khí tốt, đi theo chủ tử ngài, khẳng định có thể nhìn thấy.”
Tri Y cố ý nói: “Cho nên đây mới là nguyên do ngươi một hai phải theo tới sao?”
Tích Ngọc cười nịnh, bộ dáng ngượng ngùng khiến cho mọi người mỉm cười.
Hôm nay vừa lúc trời sáng khí trong, trời không mây, trừ bỏ rét lạnh đến xương của Tuyết Sơn, mọi người cũng không gặp phải lực cản nào khác. Lúc trước bọn họ chuẩn bị khí cụ vì suy xét đến đủ loại ngoài ý muốn nhưng cũng chưa dùng tới, dễ như trở bàn tay trèo lên trên.
Tuy nói đây là ngọn núi thấp nhất Tuyết Sơn, nhưng nghe cư dân Tây Bắc nói từ trước đến nay không dễ dàng a. Nghĩ đến vừa rồi Tích Ngọc nói, không ít người trong lòng phụ họa, quả nhiên phu nhân bọn họ chính là thần kỳ.
Cho đến khi lên đỉnh núi, Tri Y mồm to thở hổn hển hồi lâu. Tích Ngọc lại khôi phục nguyên khí rất nhanh, đưa mắt nhìn xung quanh, một lát sau thất vọng nói: “Chủ tử, hình như không có tuyết liên.”
Tri Y cong cong mắt, “Ta còn không có thấy rõ đâu, ngươi đừng nóng nảy. Hiện giờ nghe ra, ngưòi thất vọng nhất ngược lại biến thành ngươi?”
Nàng đứng dậy băn khoăn đi một vòng bốn phía, quả nhiên không phát hiện bóng dáng tuyết liên, nhưng quanh mình một mảnh tuyết trắng thuần bàng bạc, hơi trắng lượn lờ, cảnh sắc cực đẹp, làm nàng cũng không phải quá thất vọng.
“Khả năng ở một chỗ khó thấy, nếu Tích Ngọc muốn nhìn, không bằng để Khúc thị vệ mang ngươi đi tìm một chút.” Tri Y kiến nghị, chờ Tích Ngọc theo tiếng đi xa, lại để đám người An Đức Phúc cũng tứ tán đi tìm, mới cùng Tuyên Đế hai người chậm rãi bình thản bước chậm trên đỉnh Tuyết Sơn.
“Tuy rằng lạnh chút, nhưng ta cảm thấy đều đẹp hơn những nơi đã từng đi, Đình Chi ca ca cảm thấy thế nào?” Ánh mắt Tri Y thu hồi khi thấy trên vách đá Tuyết Sơn một chút xanh biếc, nhẹ giọng mở miệng, bên môi phun ra sương trắng mang theo hàn ý, làm tính trẻ con của nàng nổi lên chơi chơi một hồi lâu.
Tuyên Đế ôn nhu nghiêng đầu, đáp nhẹ một tiếng.
Tri Y đột phát ý nghĩ kỳ quái, “Đình Chi ca ca cảm thấy, chúng ta ở chỗ này ở tạm một ít ngày, mỗi ngày sẽ tới leo lên một lần, như thế nào?”
“Chỉ cần Hàm Hàm thích, đều có thể.” Tuyên Đế nhẹ xoa đầu ngón tay Tri Y đỏ lên, đặt ở bên miệng thổi khí, “Sợ người nào đó ngủ nướng, không muốn dậy.”
“Xem thường người.” Tri Y nhíu nhíu cái mũi, bỗng nhiên lại như tối hôm qua nhảy dựng để Tuyên Đế lên, hai chân quấn quanh eo, rực rỡ cười nói, “Nếu ta không dậy được, để cho Đình Chi ca ca cõng ta đi lên, được không?”
“Này……” Tuyên Đế cố ý trầm ngâm, “Trước kia có lẽ có thể, nhưng hiện tại cân nặng người nào đó lại là……”
“Lại là như thế nào?”
“Lại vẫnnhẹ nhàng như cũ, có gì không thể?” Tuyên Đế nâng lên một phen, khiến cho kiều thê trong lòng ngực kêu sợ hãi, quanh mình không người, hai người như tiểu hài nhi ngươi tới ta đi ôm nhau xoay quanh.
Thiên địa mênh mông, một mảnh trắng thuần, hai người trên đỉnh Tuyết Sơn giống như hai điểm bé nhỏ không đáng kể, lại là hai điểm thân mật nhất không thể phân cách.
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 2
[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 4