Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Không được

“Tri Y.” Tuyên Đế nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiểu cô nương bị Nghi Nhạc và Cảnh Mân vây quanh nghe tiếng chạy tới.

Tuyên Đế cong môi, tay to nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ hai cái, đôi mắt Tri Y nhíu lại, ỷ lại dựa vào người hắn. Thoạt nhìn hai người ở chung không khác với ngày thương, nhưng ở trong mắt người ngoài bầu không khí này sao lại……không giống nhau thì phải?

Nghi Nhạc làm ra vẻ suy tư vuốt cằm, “Theo kinh nghiệm nhiều năm của bổn quận chúa thì thấy….”

“Thấy cái gì?” Cảnh Mân chạy lên, “Nghi Nhạc cô cô nhìn thấy cái gì?”

Kinh ngạc liếc hắn một cái, hỏi một đằng Nghi Nhạc trả lời một nẻo, “Lúc trước không phải có chết cũng không chịu gọi cô cô sao? Sao hôm nay gọi thân thiết như vậy?”

Cảnh Mân nghiêm trang, “Đó là bởi vì lúc trước Nguyên Hàm cảm thấy ngài tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, gọi cô cô chẳng phải làm ngài già hơn sao? Nhưng bối phận như thế, Nguyên Hàm cũng không thể mãi không để ý, tuy rằng gọi ngài là cô cô, nhưng ở trong lòng Nguyên Hàm, Nghi Nhạc cô cô mãi mãi giống như tiên tử.”

Thiếu chút nữa Nghi Nhạc cho hắn một tràng vô tay, vui mừng sờ đầu, “Miệng nhỏ rất ngọt, không hổ là cháu của bổn quận chúa, trò giỏi hơn thầy.”

Cảnh Mân bĩu môi, “Thế tóm lại ngài nhìn ra cái gì giữa hoàng thúc và muội muội?”

“Cái này à…” Nghi Nhạc cười thần bí, “Tạm thời vẫn không thể nói với ngươi, nếu thật sự sau này có chuyện gì, đương nhiên ngươi sẽ biết.”

Nếu không phải lúc trước Tri Y nói ra “lời nói làm kinh người”, Nghi Nhạc cũng sẽ không nghĩ đến phương diện kia. tóm lại đại đa số người suy nghĩ miên man thế nào cũng không thể nghĩ tới Tuyên Đế và Tri Y mới mười một tuổi, càng đừng nói Cảnh Mân và Tri Y tuổi tác cũng không khác nhau lắm.

Mười tuổi Tri Y đã cao lên rất nhiều, đương nhiên so với Tuyên Đế vẫn rát nhỏ xinh, nhưng tốt xấu gì cũng không giống như một đứa nhóc con. Lần này Tuyên Đế ra ngoài để tuần tra đập lớn ở sống Vân Dương của Du Thành, đập đã được tu sửa mấy năm gần đây, đương nhiên bên cạnh cũng có đông đảo quan viên đi theo, còn có đám người Công Bộ Thượng Thư mang đến từ trong kinh, còn có Tri phủ và tổng đốc trực thuộc, lớn lớn bé bé mấy chục người. Tuyên Đế lại công khai để Tri Y giả dạng thành thiếu niên đi theo bên cạnh, chỉ đi sau nửa bước làm mọi người trong lòng vừa nghi hoặc cảm thán vừa thấy kinh ngạc, cảm thán là Hoàng Thượng thật sủng ái Mộ cô nương, nghi hoặc là mấy người không biết muốn tìm hiểu đây là công tử của phủ nào.

Đập lớn được xây dựng ở thượng du ngoài ngoại ô, dân chúng xung quanh bờ đê đã sớm được đưa đi nơi khác, đại đội quan binh canh giữ xung quanh làm thành nửa vòng tròn chặt chẽ bảo hộ Tuyên Đế ở giữa. Ngón tay Tuyên Đế hơi nhúc nhích, đôi mắt tò mò đảo quanh nhìn rừng núi không xa bên kia, nàng từng nghe Trang Trạch Khanh nói, hôm nay hắn dẫn theo cung tiễn thủ canh giữ ở phụ cận, để ngừa vạn nhất.

Đây là Tuyên Đế tự mình tuần tra, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngòai ý muốn, chỉ cần trong đội ngũ có bất kỳ một kẻ nào có động tác không bình thường lập tức sẽ bị loạn tiễn bắn chết.

Lúc trước khi theo Tuyên Đế ra ngoài Tri Y đã từng thấy một lần, có một người đi theo nhưng chưa kịp làm gì, bên hông mới không cẩn thận lộ ra ánh sáng của chủy thủ đã lập tức hai tay bị bắn trúng, sau đó bị bắt lại tra xét, quả nhiên là thích khách. Khi đó Tri Y mới biết được làm Hoàng Thượng nguy hiểm cỡ nào, an nguy của hắn cũng liên qua đến an nguy của toàn bộ Tuyên triều, thiên hạ không chỉ có một mình Tuyên quốc, đương nhiên sẽ có kẻ lòng dạ khó lường.

Đội ngũ tiến đến gần bờ đê, cúi đầu nhìn, bên dưới là nước sông Vân Dương mênh mông cuồn cuộn, trong sông còn có một cối xay gió rất lớn, theo lời Tri phủ của Du Thành, cách nơi này hơn mười dặm về phía tây là một mảnh đồng ruộng lớn, sau khi hoàng thành cối xay gió này, việc tưới tiêu đồng ruộng tiện lợi hơn rất nhiều, thu hoạch mấy năm gần đây cũng nhiêu hơn mấy phần.

“Mạnh Tu.” Sau khi nhìn kỹ một lúc lâu Tuyên Đế lên tiếng.

“Có vi thần.”

“Nơi này đã kiểm tra kỹ sức chưa chưa? Sức chứa mấy phần?” Tuyên Đế trầm ngâm, bất giác khoanh tay chỉ điểm, “Năm vừa rồi mưa bao nhiêu, tùe khi xây dựng đã từng có lần nào nước lên đến mức nguy hiểm chưa?”

Mới đầu Tri Y còn nghiêm túc nghe, thái phó cũng từng dạy mấy đắp đê trị thủy này nhưng nàng không có hứng thú lắm, nghe xong một lát nàng bị nước sông cuồn cuộn dưới chân hấp dẫn. Tuyên Đế đã kể cho Tri Y những danh sơn thác nước nổi tiếng, Tri Y cũng muốn nhìn xem thác nước như thế nào. Tuy nơi này không phải thác nước nhưng khí thế mênh mông mãnh liệt thế này cũng không khác lắm so với tưởng tượng.

Không biết từ lúc nào Tri y đã bước thêm vài bước về phía trước, muốn nhón chân nhìn xuống dưới, nháy mắt đã cảm giác bị ai giữ lấy, vừa quay đầu lại thì ra là Tuyên Đế- người vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện với thần tử.

Bị nhiều người vây quanh, đám người xung quanh không chừa kẽ hở, lại luôn nghiêm túc cúi đầu nghe Tuyên Đế nói nên cũng không có mấy người nhìn thấy động tác nhỏ này của Hoàng Thượng.

Biết Hoàng Thượng cảm thấy hành động này quá nguy hiểm, lo lắng an nguy của nàng, Tri Y cười ngọt ngào, ngoan ngoãn để hắn lôi kéo, đứng ở bên cạnh không làm thêm hành động dư thừa nào nữa.

Đám người này không nhìn thấy động tác nhưng Trang Trạch Khanh ở rừng cây phía sau lại không bỏ xót tí nào. Nhãn lực của Trang Trạch Khanh rất tốt, bằng không cũng sẽ không được giao cho trọng trách suất binh thủ vệ an nguy cho Tuyên Đế.

Trang Trạch Khanh nhíu mày nhìn chằm chằm Hoàng Thượng đang nắm tay biểu muội nhà mình, mấy năm gần đây tiểu biểu muội cao lên rất nhiều, đi cùng Hoàng Thượng không giống như cha con nữa. Nhưng đây cũng là nguyên nhân chính, thoạt nhìn động tác này sao cũng cảm thấy không đúng cho lắm, trong lòng hắn nghĩ, có phải Hoàng Thượng quá sủng ái Tri Y không, sủng ái đếm mức xem nhẹ tuổi tác?

Lần tuần tra này hết cả buổi sáng, trở lại hành cung cơm trưa Tuyên Đế cũng chư dùng đã lập tức triệu kiến các vị đại thần khác, hình như phát hiện ra chỗ không ổn ở đập lớn sông Vân Dương, cần thương nghị sửa chữa một phen.

Tri Y bị Nghi Nhạc kéo đi, nghe nàng ấy oán giận nói: “Ta còn tưởng rằng tuần tra này rất thú vị, cả ngày chịu người quỳ lạy cái gì cũng không nhìn thấy.”

“Ta cảm thấy rất thú vị a.” Tri Y cũng không có tâm tư dùng bữa, nhìn một bàn đồ ăn không tự giác lộ ra hai lúm đồng tiền, “Hoàng Thượng rất lợi hại.”

Bất luận là uy nghi thiên tử khi đối mặt với thần tử, hay khí thế ôn hòa được thu liễm khi đói mặt với bá tánh, đều có thể làm hai mắt Tri Y tỏa sáng, càng nhìn càng thêm ngưỡng mộ.

Nghi Nhạc duỗi tay chọc chọc, gõ đầu tiểu cô nương một cái, “Được rồi, cả đường đều tỏa ra không khí màu phấn hồng. Tiểu Tri Y, muội mới mười tuổi a, biết cái gì là thích sao? Sao lại coi trọng người lớn hơn muội nhiều tuổi như Hoàng Thượng thế, chờ muội cập kê, hắn đã già rồi.”

“Hoàng Thượng sẽ không già.” Tri Y ôm lấy gương mặt, thở phì phì nói, “Nhiều năm như vậy Hoàng Thượng cũng chưa thay đổi đâu.”

Nghi Nhạc lắc đầu, chống cằm lên bàn, “Tuy rằng bề ngoài không thay đổi, nhưng muội phải biết rằng, nếu không phải bởi vì phê ngôn của đại sư gì gì kia, hiện tại nữ nhi của Hoàng Thượng nhà muội đã thành đàn rồi, hơn nữa cũng không hơn kém với muội bao nhiêu tuổi đâu.”

Tri Y chớp mắt, “Nhưng a ma nói, vạn sự không có nếu. Hơn nữa Hoàng Thượng như vậy, nói không chừng là chú định đang đợi ta đấy.”

Tức khắc Nghi Nhạc cười ngã trái ngã phải, “Trước kia bổn quận chúa sao không phát hiện muội còn tự luyến như thế?”

Nhưng nghiêm túc suy nghĩ thế nhưng Nghi Nhạc cảm thấy lời này của Tri Y có vài phần đạo lý. Nàng ấy là người tin vào duyên phận, tình cờ gặp gỡ tiểu Tri Y lớn lên trong cung từ nhỏ, lại nảy sinh cảm tình với Hoàng Thượng, hơn nữa Hoàng Thượng còn vừa lúc 30 mới có thể thành hôn.

Nếu nói như vậy hai người mà thật sự thành có khi sẽ làm ra một cọc gia thoại cũng nên. Nghi Nhạc miên man suy nghĩ, lại còn cảm thấy tình huống của Tri Y và Tuyên Đế giống như nàng ấy thấy trong câu thơ kia “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão”, nhưng thật ra tuổi tác hai người cũng không đến nông nỗi kia.

Nghi Nhạc có chút ngoài ý muốn một tiểu cô nương như Tri Y lại thông suốt như vậy, hơn nưa cũng rất lạc quan. Nghiêm túc nhìn Tri Y, cảm thấy nàng cũng chỉ là thiếu nữ choai choai, Nghi Nhạc nghiêm túc nói: “Nếu vậy, ta thật sư lo lắng sinh hoạt sau này của muội a….”

“Hả?” Vẻ nghi hoặc giăng đầy mặt của Tri .

Nghi Nhạc nổi lên ý xấu rất muối trêu cợt Tuyên Đế một phen, ai nói hắn lúc nào cũng là bộ dạng hung dữ dọa người bộ mặt người chết trưng ra cho người khác, nói lời thấm thía với Tri Y: “Nhiều năm như vậy Hoàng Thượng nhà muội cũng chưa từng gần nữ sắc đúng không?”

“Đúng.” Đầu nhỏ gật thật mạnh một cái.

“Vậy…… chưa bao giờ có thời điểm không bình thường?”

“Cái gì thời điểm không bình thường?”

“Chính là, chính là……” Nghi Nhạc thờ dài một tiếng thật mạnh, “Cái này bổn quận chúa nói như thế nào đây, theo kinh nghiệm nhiều năm đi hoa lâu hí viên chơi đùa, Hoàng Thượng nhà muội nghẹn nhiều năm như vậy, còn chưa làm cái gì, hàng năm đều trưng bộ mặt người chết như vậy, băng sơn lạnh nhạt như vậy, thật sự bổn quận chúa có lý do để hoài nghi, có phải hắn…… không được hay không a!”

Tri Y tràn ngập lòng hiếu học, thò lại gần, “Cái gì gọi là không được a?”

Vẻ mặt Nghi Nhạc như kiểu không muốn tàn phá nụ hoa nhỏ, “Tuổi tác của muội còn quá nhỏ, ta cũng không thể nói cho muội a. Bị mợ và Hoàng Thượng biết, nhất định ta sẽ bị phạt.”

Quả nhiên tiểu cô nương nói, “Nghi Nhạc tỷ tỷ nói, bảo đảm ta sẽ không nói cho a ma và Hoàng Thượng.”

“Khụ” Nghi Nhạc làm bộ làm tịch khụ hai tiếng, cho lui tùy tùng, bắt đầu kề tai nói nhỏ với Tri Y, “Tri Y biết, chuyện nam nữ là thế nào không?”

“Không biết.” Tiểu cô nương thành thật lắc đầu, phương diện này Thái Hậu và Tuyên Đế bảo hộ nàng rất khá, thêm chuyện trong cung lại không có phi tần, nàng càng không thể nào biết được, nhiều lắm là suy đoán đây là chuyện sau khi cập kê xuất giá mới có thể làm.

Kỳ thật Nghi Nhạc có tư tàng quá mấy loại sách như《 Kim Bình Mai 》 thư, trong đó miêu tả không thể không nói là lộ liễu, vốn định cho Tri Y nhìn một chút. Nhưng vừa nhìn đến cặp mắt thanh triệt kia, nghĩ đến tuổi của nàng, cảm thấy mình đang gây ra tội ác, nên vẫn từ bỏ, chỉ có thể bắt óc giải thích, “Chính là ……&*¥%#”

Tri Y nghe cái hiểu cái không, hơn nữa Nghi Nhạc cũng là lý luận suông, nên càng cái biết cái không.

Nhưng Nghi Nhạc nói chuyện rất giật gân, từ đông nói đến tây, đem vài chuyện hoàn toàn chẳng liên quan cũng nói ra, thành công hù dọa tiểu cô nương lo lắng sốt ruột, thật sự lo Tuyên Đế có phải ‘không được’ hay không.

Thấy Tri Y lĩnh hội được ý tứ, Nghi Nhạc không nhịn được cười trộm, “Có thể dựa theo phương pháp ta dạy cho muội thử một chút, nếu thực sự có vấn đề, nhớ rõ để Hoàng Thượng nhà muội ngàn vạn không thể giấu bệnh sợ thầy, có bệnh nhất định phải trị sớm chút a.”

“Nghi Nhạc tỷ tỷ nói đúng.” Nhớ lại Tuyên Đế cũng rất chán ghét uống dược, Tri Y gật đầu nói, “Hoàng Thượng rất không thích xem thái y.”

Nghi Nhạc nhún vai, “Cho nên ta lo lắng cũng không phải không có lý, tiểu Tri Y, toàn bộ giao cho muội. Hoàng Thượng sủng muội như vậy, cũng chỉ có muội mới có thể tiếp cận hắn.”

Tri Y không chút do dự tiếp nhận “Gánh nặng” này, lúc nghe được cuối cùng Tuyên Đế đã tiếp kiến quần thần xong chạy tới chỗ ở của Tuyên Đế.

Tuyên Đế đang dùng bữa, một ngày làm lụng vất vả, sắc mặt vẫn như dĩ vãng, nhưng trong mắt đã có chút mệt mỏi. Tiểu cô nương vừa thấy trong lòng hơi xót xa, giống như là đau lòng, tức khắc đã quên ý đồ đến đây, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng muộn như vậy mới dùng bữa, cơm trưa có ăn không?”

Tuyên Đế ừ một tiếng, nhưng Tri Y đã sớm đảo mắt qua An Đức Phúc đứng bên , biết hắn lừa mình, nhưng không nghĩ ảnh hưởng đến Tuyên Đế đang dùng bữa, nhìn trái nhìn phải, chủ động nhảy xuống ghế giúp Tuyên Đế chia thức ăn.

Tuyên Đế nhướng mày, liếc liếc mắt một cái An Đức Phúc đứng đó cũng chưa nói gì thêm, hưởng thụ tiểu cô nương cẩn thận hầu hạ.

“An Đức Phúc, các ngươi đi ra ngoài đi, không cần người khác hầu hạ.”

Ở chung nhiều năm, Tri Y đã sớm hiểu rõ khẩu vị của Tuyên Đế như lòng bàn tay, huống hồ do nàng chia thức ăn, mặc dù trong đó có thứ không hợp khẩu vị, Tuyên Đế cũng sẽ ăn mà mặt không đổi sắc.

Gắp đầy hai đĩa đồ ăn, Tri Y dừng lại, ghé vào trên bàn nghiêng đầu nhỏ nhìn Tuyên Đế dùng bữa.

Từ trước đến nay Tuyên Đế dùng bữa thong thả ung dung, trọng lễ nghi, cực kỳ ưu nhã, đây là giáo dưỡng của hoàng gia tích lũy từ nhỏ, mặc dù bên cạnh có ánh mắt sáng quắc, dường như hắn cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, nhất cử nhất động đẹp như trong tranh.

Trải qua buổi nói chuyện tối hôm qua, vốn đầu nhỏ Tri Y của cảm thấy có cái gì đã thông suốt. Lúc này nhìn Tuyên Đế ưu nhã như quý công tử mắt càng thêm sáng lấp lánh, trong còn thứ gì có thể vào mắt nàng lúc này.

“Hoàng Thượng thật là đẹp mắt.” Tiểu cô nương không biết lúc nào lại nói ra một câu.

Tuyên Đế dùng khăn mềm lau quá khóe miệng, nghe vậy không nhịn được bật cười, nhìn về phía tiểu cô nương nằm ở trên bàn, mũi quỳnh mắt hạnh, mặt mày như họa, tuổi còn nhỏ đã có phong thái, không biết ai mới thật sự đẹp đâu?

“Trẫm rất đẹp?” Tuyên Đế ngậm ý cười hỏi lại.

Tri Y nghiêm túc gật đầu, hai ba bước đã bò lên chân Tuyên Đế, muốn giở trò cũ nhưng bị Tuyên Đế ngăn trở, “Đêm qua trẫm đã nói gì?”

“Hoàng Thượng nói, chỉ có thể hôn người mình thương.” Một chút Tri Y cũng không sợ, thanh âm mềm ngọt.

Nói xong nhẹ nhàng gạt tay Tuyên Đế ra, lần thứ hai nhoài người lên nhẹ nhàng thơm một cái, mi mắt cong cong, “Từ khi bắt đầu Tri Y đã thích Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thì sao?”

Tuyên Đế rõ ràng không tin, nhưng thần thái ôn hòa, thân thể tiểu cô nương vừa kiều vừa mềm ngồi ở trên đùi, thanh âm hắn cũng mềm xuống, mắt đen mỉm cười, “Phải không?”

Biểu tình của hắn giống như dung túng tiểu bối hồ nháo, Tri Y nhìn thấy có chút không vui, “Vì sao Hoàng Thượng không tin ta? Bởi vì tuổi ta còn nhỏ sao?”

Đương nhiên là có một chút, nhưng Tuyên Đế rất sáng suốt, đương nhiên sẽ không nói ra vào lúc này.

“Vì Tri Y nhìn thấy Hoàng Thượng cười sẽ vui vẻ, biết hôm nay Hoàng Thượng chưa dùng cơm trưa sẽ rầu rĩ.” Tri Y lôi kéo tay Tuyên Đế để ở trước ngực, “Tuy rằng cũng sẽ cảm thấy như vậy với a ma, nhưng ta biết với Hoàng Thượng là không giống nhau. Giống như Hoàng Thượng nói chỉ có thể ôm nam tử mình âu yếm, nếu để Tri Y đi thơm Cảnh Mân ca ca bọn họ, ta không muốn đâu.”

Lòng Tuyên Đế hơi động, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: “Là trẫm sai, lần sau sẽ ăn đúng bữa.”

“Đó là đương nhiên.” Tri Y nhẹ nhàng dựa vào hắn, “Hoàng Thượng nói, chỉ cần Tri Y thích ngươi, ngươi cũng sẽ chậm rãi thích Tri Y. Hơn nữa nếu Hoàng Thượng cảm thấy lớn hơn Tri Y nhiều tuổi như vậy, sẽ già trước Tri Y, lo lắng về sau sẽ không thể chiếu cố cho Tri Y, vì sao không thể để Tri Y và a ma tự chiếu cố bản thân cho tốt? Tri Y không cảm thấy Hoàng Thượng già, kể cả Hoàng Thượng thật sự ‘không được’ cũng sẽ không để ý.”

Ban đầu Tuyên Đế còn mỉm cười, lúc nghe được một câu cuối cùng, dường như cảm thấy có chỗ nào gó không thích hợp, ‘không được’?

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 60

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 62

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK