Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Vẻ say rượu

Tuyên Đế ở Mộ phủ thương nghị với Mộ Đại học sĩ hồi lâu, cho đến chiều mới trở lại hành cung, khi cởi áo tháo thắt lưng nghe tiểu công công bẩm báo chuyện hôm nay Tri Y xử lý cung nhân bên người, sau khi nghe xong hơi hơi mỉm cười, “Vẫn là hài tử.”

An Đức Phúc dâng lên kiện đai lưng màu đen, cười nói: “Ở tuổi này của cô nương mà có thể có phần quyết đoán như thế này, đã là khó có được.”

Phương pháp có vẻ còn hơi non nớt một chút, nhưng hữu hiệu là được, bằng không sợ là những cung nhân đó của Giáng Tuyết Hiên còn nghĩ tiểu chủ tử của hắn là quả hồng mềm. An Đức Phúc cũng không thể không thừa nhận ở trong lòng, nhóc con ngày xưa bọn họ nhìn lớn lên, hiện giờ đang từng bước trưởng thành.

Nhớ lại tiểu đoàn tử mềm như bông trước kia gọi mình “An Phúc”, An Đức Phúc vừa hoài niệm vừa cảm khái, chỉ hy vọng cô nương trưởng thành có thể sóng vai cùng Hoàng Thương nhưng vẫn có thể giữ lại được tấm lòng chân thành trong sáng như trước kia.

Tuyên Đế gật đầu, trong mắt rõ ràng có vui mừng, “Tra ra người đứng sau ba người kia chưa?”

“Hồi Hoàng Thượng, có chút manh mối.” An Đức Phúc trả lời, “Có người nhìn thấy một người trong số đó lặng lẽ tiếp xúc với gã sai vặt bên người Mã đại nhân, khi quay lại Quỳnh Các nhiều thêm một cái tay nải. Buổi chiều Tiểu Thanh Tử phái người đi tra, trong bao quần áo trừ bỏ chút ngân phiếu châu báu cũng không có gì khác.”

“Mã Tề?” Tuyên Đế nhíu mày, Mã Tề người này là thần tử mới được trọng dụng hắn rất tín nhiệm, nhìn trúng hắn chính là do xuất thân nhà nghèo, cũng không có quan hệ gì với đám thế gia nhà cao cửa rộng. Hơn nữa tuổi tác hắn của hắn còn trẻ, cha mẹ song vong, không có bất luận lý do gì trộn lẫn với chuyện này.

An Đức Phúc nghĩ nghĩ, “Hoàng Thượng, nghe nói Duyên Bình Hầu cố ý đem thứ nữ đính hôn với Mã đại nhân,”

“Nga, thái độ của Mã Tề như thế nào?” Tuyên Đế thần sắc không rõ.

“Mã đại nhân uyển chuyển từ chối, nhưng Duyên Bình Hầu lại tặng một vị mỹ nhân cho Mã đại nhân. Lần này Nam Tuần, Mã đại nhân đem theo vị mỹ nhân kia đi cùng.”

Tuyên Đế cười, mặt mày lãnh đạm tan đi không ít, “Rốt cuộc vẫn còn trẻ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

An Đức Phúc cũng cười, “Nghĩ đến đúng là vậy.”

Tuyên Đế trầm ngâm nói: “Tuyên Mã Tề buổi trưa ngày mai yết kiến.”

Nói xong hắn đổi bộ trường bào đi nhanh về phía Quỳnh Các.

Tri Y chỉnh đốn một phen người bên cạnh, lúc này trên dưới Quỳnh Các chưa từng cẩn thận như vậy bao giờ, vừa thấy Tuyên Đế đồng thời nhún người hành lễ, Tuyên Đế chưa bước vào đại môn đã bị tiểu cô nương chạy ra nhào vào lòng.

Tiểu cô nương mềm mại oán giận nói: “Hoàng Thượng thật chậm chạp, còn nói sau đó sẽ quay về, kết quả sau đến tận buổi tối.”

Tuyên Đế mềm nhẹ điểm điểm khuôn mặt ấm áp của nàng, “Là trẫm nói lỡ.”

“Có phải nên phạt hay không?” Tri Y nghiêng đầu nhìn hắn.

Tuyên Đế bật cười, “Đúng vậy, nên phạt.”

Tri Y nhón chân tới, thừa dịp bóng đêm che dấu các cung nhân đang cúi đầu hành lễ hôn một ngụm lên cằm Tuyên Đế, cười đến mức mí mắt cong cong, “Vừa lúc cho người cầm hai bình đào hoa nhưỡng* tới, Hoàng Thượng muốn cùng uống với Tri Y không?”

Nàng hứng thú hừng hực như vậy, đương nhiên Tuyên Đế tùy người xử trí, trong mắt toát ra sủng nịch cùng bộ dáng hoàn toàn cam tâm tình nguyện chịu phạt quả thực có thể làm mù mắt một đám người.

Trên bàn trước mặt bày mấy thứ đồ ăn tinh xảo, ở giữa là bình sứ trắng chứa đào hoa nhưỡng, Tri Y tự mình rót rượu, ngón tay ngọc đặt trên bình sứ trắng nhìn qua như hợp thành một khối, màu da hồng hào giống như màu rượu, không thể nghi ngờ, đây là cảm giác hưởng thụ tuyệt hảo của thị giác.

“Vì sao Hoàng Thượng không thích uống rượu?”

“Bởi vì……” Tuyên Đế nhìn chăm chú toàn bộ hành trình nàng rót rượu, “Rượu dễ làm loạn tâm trí.”

Tri Y dừng lại, sau đó đem chén rượu nhỏ nâng lên, lông mi dài mảnh nhẹ chớp, giống như tò mò nhìn vào mắt Tuyên Đế.

Cung nhân dư thừa đã bị cho lui, chỉ còn lại Liên Hương Tích Ngọc, An Đức Phúc vẫn luôn là lão thần theo hầu mọi nơi tự giác đứng bên vách tường hoa.

Hôm nay đào hoa nhưỡng được chọn lựa cẩn thân dành riêng cho Tri Y, cho nên mùi rượu rất, hai bình này mang theo vị ngọt nhè nhẹ, chính là thứ mà nữ nhi gia bình thường thích uống. Tiểu cô nương thích ngọt, Tuyên Đế lại không thích lắm, nhưng trước mắt là Tri Y đầy mặt chờ mong, hắn cũng mặt không đổi sắc mà uống hết.

Một bình nhỏ xuống bụng, trên mặt Tri Y cũng nổi lên sắc hoa đào nhàn nhạt, vô ý thức quơ quơ đầu, giống như có chút say. Cảm giác này cũng không khó chịu, chỉ là làm người ta sinh ra một loại ảo giác như ở trên đám mây, mơ mơ hồ hồ.

Tri Y xoa xoa trán, liếc mắt nhìn Tuyên Đế một cái, thấy đào hoa nhưỡng này không chút ảnh hưởng gì tới hắn không khỏi nâng hai má. Nàng đứng lên, giống như muốn lắc lư đi đến, đảo mắt lại ngã xuống trong lòng ngực Tuyên Đế, sau đó dứt khoát ăn vạ không muốn đứng dậy, lầu bầu, “Tri Y say ——”

Mặt mày Tuyên Đế đều là ý cười, cúi đầu ôn thanh nói: “Say thì đi ngủ.”

“Không cần.” Tiểu cô nương nắm ống tay áo của hắn, giống như vô ý thức nói, “Ngủ thì không có Hoàng Thượng, trong mộng lại không thấy được, còn phải chờ tới ngày mai, lâu lắm……”

Loại từ ngữ ngọt lịm giống như âu yếm lại tựa như chỉ là cảm thụ rõ ràng nhất trong nội tâm của tiểu cô nương, thường thường đều có thể làm Tuyên Đế xúc động, lại không nhịn được lắc đầu mỉm cười.

Tuyên Đế duỗi tay ra đỡ, Tri Y bị đỡ ngồi trên đùi. Đầu nhỏ nghiêng nghiêng, giống như vô lực dựa vào cần cổ của Tuyên Đế, vốn là cổ áo không cao đã bị kéo ra theo động tác của nàng. Trong lúc mơ hồ, đôi mắt Tri Y mở hé một cái, trước mặt là hầu kết, không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng lặng lẽ ghé lại gần, tò mò nhẹ gặm một ngụm, hầu kết kia cũng theo đó nhanh chóng trượt lên trượt xuống.

Cả người Tuyên Đế cứng đờ, rũ mắt nhìn xuống, lại thấy tiểu cô nương đã nhắm mắt giả bộ ngủ.

Nhìn khuôn mặt nộn nộn nhiễm chút men say trông càng xinh đẹp linh động, mới vừa rồi trong lòng vốn đang kích động nhân lúc bị câu nói trẻ con kia kích thích, hơn nữa hành động còn mang theo chút sắc thái ái muội. Trong chóp mắt Tuyên Đế rất muốn thuận theo tiếng lòng cúi người cảm thụ một chút tư vị miệng nhỏ trong ngoài bất nhất của tiểu cô nương, xem có phải ngọt như vậy không. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, rất nhanh hắn đã kìm nén ý tưởng này, thầm than một tiếng.

Vẫn là quá nhỏ.

Còn nhỏ nên căn bản hắn cũng không đành lòng, cũng không thể làm ra những chuyện mà hiện tại Tri Y còn không nên thừa nhận.

Ánh mắt lập lòe, lần đầu tiên Tuyên Đế cảm nhận được cảm xúc khó gọi tên kia lại thấy chút nóng nảy. Đột nhiên xuất hiện như vậy, nhanh chóng ùa tới như vậy, làm hắn không kịp phòng bị. Nếu không có thói quen sinh hoạt nhiều năm khống chế, giờ phút này bất luận như thế nào hắn cũng không thể thong dong như thế này.

Cảm xúc thay đổi trong nháy mắt, đại khái chỉ có An Đức Phúc hầu hạ bên cạnh mười hai canh giờ mới có thể nhìn ra, mới vừa rồi khi chú ý tới ánh mắt nặng nề của Hoàng Thượng, An Đức Phúc còn đờ ra một lúc không phản ứng, sau đó mới thấy sốt ruột, đảo mắt đã phát hiện Hoàng Thượng đã lấy lại bình tĩnh.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nâng tay lau mồ hôi còn chưa kịp toát ra. Bình thường còn không thấy Hoàng Thượng làm ra chuyện gì không thích hợp với cô nương, sao hôm nay đột nhiên có chuyển biến, chẳng lẽ là bởi vì uống rượu?

Ngón tay Tuyên Đế đặt ở bên má Tri Y nhẹ nhàng cào một cái, “Không được giả bộ ngủ.”

Một chút ngứa ngáy làm Tri Y không nhịn được cười ra tiếng, mở mắt ra nằm ngửa ở trong lòng Tuyên Đế, mang theo hàm ý, bên môi nở nụ cười mang theo ý xấu, “Thì ra là Hoàng Thượng sợ bị cắn.”

Tuyên Đế bắn vào trán nàng, bị tiểu cô nương giả vờ ăn đau ôm lấy tay.

Cảm giác say tiếp thêm can đảm, Tri Y đem ngón tay Tuyên Đế túm đượ đặt bên môi, “Ta hỏi Hoàng Thượng mấy vấn đề, nếu Hoàng Thượng không trả lời được, sẽ bị cắn.”

Trên đời này dám can đảm dùng phương thức này để uy hiếp Tuyên Đế, ước chừng cũng chỉ có mmootj người là nàng.

Hơi thở nóng ẩm bên môi tiểu cô nương phả lê ngón tay, cảm xúc mẫn cảm toàn thân Tuyên Đế hình như đều tập trung ở chỗ kia. Vốn là hắn nên rút tay về trước để tránh khơi lại chút xúc động mới kiềm chế nhưng hắn lại kiềm chế, thần sắc như thường, chỉ là mang theo tia bất đắc dĩ, “Chuyện gì?”

“Ừm……” Tri Y vừa như mơ hồ vừa như thanh tỉnh chớp chớp mắt, “Có phải kỳ thật Hoàng Thượng đã đồng ý với thỉnh cầu lúc trước của Tri Y rồi phải không?”

Thỉnh cầu lúc trước? Tuyên Đế chợt phản ứng thì ra nàng nói chính là chuyện lập Hậu, không khỏi nói: “Tri Y cảm thấy thế nào?”

“Khẳng định đúng rồi.” Đôi mắt Tri Y vừa chuyển, phồng má nói, “Bằng không trong kinh thành sao lại có nhiều người gấp đến độ dậm chân như vậy, đến những biện pháp đó cũng lấy ra dùng.”

Gấp đến độ dậm chân. Hình dung thật đúng là rất sinh động, Tuyên Đế không nhịn được cười, nhưng vẫn không nói.

Thấy thế Tri Y hừ nho nhỏ một tiếng, oán hận cắn hai cái ở trên ngón tay, “Ngô…… Có hương vị của đào hoa nhưỡng.”

Trên thực tế mấy chiếc răng nanh nhỏ cũng không có lực mấy, nhưng vẫn để lại dấu răng, Tuyên Đế chỉ nhìn, không thu tay về.

Hai người Liên Hương Tích Ngọc đứng ở xa, căn bản không nhìn thấy tiểu chủ tử của bọn họ làm ra chuyện gì. Mà Tuyên Đế vừa mới chuyển góc độ, An Đức Phúc cũng không phát hiện động tác của hai vị chủ tử lúc này, chỉ nhìn thấy Hoàng Thượng của bọn họ cúi đầu hạ giọng nói gì đó.

Sau đó vang lên giọng nói mềm như bông có chút lo lắng của tiểu cô nương, “Rất đau sao?”

Tuyên Đế không nói, Tri Y do dự, “Ta đây giúp Hoàng Thượng thổi thổi.”

Nắm ngón tay ‘bị thương’ kia của Tuyên Đế, trển mặt tiểu cô nương hơi hiện chút cảm giác tội lỗi, cẩn thận thổi thổi, qua một lát nhớ tới thời điểm bị thương nhẹ trước kia, dứt khoát cho vào miệng nhẹ nhàng liếm một cái, thần thái như còn trong men say mang theo nét ngây thơ, “Còn đau không?”

Tuyên Đế hơi giật mình, ánh mắt tối đi, nhưng vẫn không nói gì. Hoặc là, hắn đã đem hết tự chủ của bản thân dùng ở lúc này, cho nên lúc này mới không mở miệng được.

Đầu lưỡi Tri Y rất ấm, rất mềm, khi ngẫu nhiên vươn ra có thể làm người đối diện nhìn ra màu hồng cực nhạt, làm người không nhịn được liên tưởng đến nhụy hoa ngày xuân trên chạc cây, lại giống như điểm tâm mới ra lò vừa nóng vừa mềm, làm người rất muốn nếm thử xem là hương vị gì, lại hận không thể một ngụm nuốt vào bụng.

Tri Y thích uống rượu, thời điểm hơi say giống như vậy cũng không ít. Nhưng hiện giờ lại là lần đầu tiên Tuyên Đế biết, khi tiểu cô nương này chuếnh choáng nửa say nửa tỉnh thì ra còn lộ ra thần sắc nghiên lệ trong mông lung vẫn toát ra chút tính trẻ con, cố tình lúc này tính trẻ con không phải như ngày xưa, mà là kiều thái có thể câu dẫn người khác tùy ý cuồng vọng.

Tuyên Đế biết, nếu lúc này Tri Y lại đưa ra yêu cầu lớn mật gì không hợp quy củ như khi, hắn đã không còn lực cự tuyệt.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 80

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 82

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK