Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Mưu nghịch

Rõ ràng Tín Vương phi đang trêu chọc Tri Y, thấy tiểu cô nương nước mắt lưng tròng bộ dáng đầy bụng ủy khuất, Thái Hậu và mấy ma ma lại không nhịn được, tiếng cười truyền ra Kính Hòa Cung.

Tri Y cọ vào lòng Tín Vương phi, thở phì phì quét mắt đến Thái Hậu đang cười ngã trước ngã sau, quay lại vùi đầu vào, làm bộ không để ý đến người.

Nhẹ xoa xoa tóc đen mềm mại trong lòng ngực, người khởi xướng Tín Vương phi gợi lên khóe môi, tốt xấu không cũng cười ra tiếng, “Tri Y còn nhỏ.”

Còn không đúng sao, kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tiểu cô nương còn chưa đến, thế mà đã phải trở thành em dâu mình. Tín Vương phi cảm khái trong lòng, Vương gia đau lòng mình, tuy rằng ngoài miệng nói muốn nữ nhi, nhưng vì đã có Cảnh Thừa Cảnh Mân, kỳ thật không tính toán để nàng có thai, phu thê hai người đều coi Tri Y như nửa nữ nhi. Hiện giờ ‘nữ nhi’ phải gả cho người, không chỉ là gả cho đệ đệ, còn là đế vương tôn sư một quốc, thật là làm người ngoài ý muốn lại kinh hỉ.

Nhiều năm ở chung, phu thê Tín Vương cũng hiểu Tuyên Đế. Nhận định Tri Y, Tuyên Đế sẽ không do dự, huống hồ lấy tính tình của hắn, sau này Tri Y sẽ luôn được phủng trong lòng bàn tay, mà càng không giống thường nhân suy đoán ở trong thâm cung cô đơn.

Nếu Tuyên Đế là người trầm mê nữ sắc, thì lúc trước đã không phát sinh việc “Kim Loan đất chết” kia.

“Bên ngoài có cái gì kêu phải không?” Thái Hậu ngạc nhiên nói, “Đúng là chưa bao giờ nghe qua thanh âm này.”

“Chủ tử ngài đã quên, ba ngày trước quốc quân Đa La quốc đã đến kinh thành, mang đến mấy xe hạ lễ, trong đó có chim quý thú lạ ở chỗ bọn họ.” Nguyên ma ma đầy mặt không khí vui mừng, “Nghe nói trong đó có một đôi chim, bộ dáng giống như đúc uyên ương, nhưng toàn thân màu lửa đỏ, lông chim mang sắc vàng, tiếng kêu cũng rất là kỳ lạ. Bởi vì một đôi chim ý cát tường, Đa La quốc cũng thêm làm hạ lễ.”

Thái Hậu gật đầu, “Ai gia nhớ ra rồi, canh giờ Ngũ Bảo Quốc đến cũng là sáng sớm hôm nay đi.”

“Đúng vậy, chưa đến giờ Thìn đã vào cung, vị Ly công chúa kia nên đi ôn chuyện với người thân a.”

Tuyên Đế đại hôn, đương nhiên là cả nước chúc mừng. Làm mấy tiểu quốc phụ thuộc, Ngũ Bảo, Đa La không dám trễ nải, quốc quân hai nước tự mình mang theo hạ lễ đi kinh thành, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, giống như so đấu bằng hạ lễ, một cái so với một cái càng trân quý, thiếu chút nữa làm đám đại thần phụ trách nghênh hoa cả mắt.

Thật ra Hải Thanh quốc cũng muốn đến, tuy rằng nói đã sớm xé rách một nửa da mặt với Tuyên triều, nhưng mắt thấy Đại Thạch quốc suy thoái, nội loạn nổi lên bốn phía, ngày càng lụn bại, thẹn mặt lại muốn nối lại tình xưa với Tuyên triều. Nề hà bọn họ làm đủ bộ dạng khiêm tốn nhận sai, cũng không bằng một câu của Tuyên Đế “Hạng người xảo trá lật lọng, đừng quấy nhiêu đại hôn của trẫm và Hoàng Hậu.”

Đó, Hoàng Thượng cũng đã nói như vậy, những sử quan lễ quan đó cũng biết điều cũng không dám đi lên khuyên can một câu vào lúc này. Bình tĩnh xem xét, mọi người cũng có thể lý giải được tâm tình của Hoàng Thượng, dù sao cũng là đại hôn, ai cũng không nghĩ tại ngày quan trọng này bị một ít ruồi bọ phá hỏng tâm tình, mặc dù hắn là Hoàng Thượng, cũng không ngăn được có loại tư tâm này.

Đương nhiên, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất không ai dám nói. Ngày ấy tiếng kêu rên và máu ở Kim Loan Điện vẫn còn khắc ở trong lòng, thật vất vả Hoàng Thượng vì đại hôn trở nên ôn hòa rất nhiều, giờ lại đi chọc giận hắn, không phải tự tìm đường chết sao.

“Ai gia nghe nói……” Thái Hậu nhớ lại nói, “Lần này người Ngũ Bảo quốc tới, hình như đều không phải là phụ huynh nàng ấy?”

Chuyện mấy tiểu quốc kia, từ trước đến nay Thái Hậu cũng không chú ý lắm, nếu không phải vì Tri Y giao hảo với Đông Quách Ly, chút tin tức nhỏ này sẽ không nhớ kỹ.

Tri Y ló đầu ra, lỗ tai run run, quả nhiên bắt đầu nghiêm túc nghe trộm.

Tín Vương phi vẫn luôn giúp nàng vuốt tóc, thấy thế không khỏi mỉm cười, thật là tiểu cô nương, dễ dàng bị chuyển hướng như thế.

“Này…… Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm.” Nguyên ma ma khó xử, “Liền tổng quản biết nhiều hơn chút.”

Lời vừa nói, Liền tổng quản đã bị truyền vào trong điện, nói tiếp: “Hồi chủ tử, quốc quân Ngũ Bảo quốc trở thành thúc phụ của Ly công chúa. Ba tháng trước phụ vương của Ly công chúa đã qua đời, hai huynh trưởng một người bị thương mắt, một người bị chặt đứt chân, quốc quân Ngũ Bảo quốc và mọi người trong hoàng thất nhất trí cho rằng bọn họ không thể kế vị, sau thương nghị, để thúc phụ Ly công chúa kế vị, hai vị huynh trưởng kia được phong chức vị vương tước nhàn tản. Đó là chuyện đột nhiên xảy ra, còn không có cho người truyền tới nơi này của chúng ta, cho nên trước hôm nay Ly công chúa còn chưa biết sự tình.”

Liền tổng quản nói rất uyển chuyển, nói “Chuyện đột nhiên xảy ra”, kỳ thật phàm là người có chút cân nhắc, sao có thể không đoán được loanh quanh lòng vòng trong đó.

Thái Hậu than một tiếng, trong mắt toàn là sáng tỏ, thầm nghĩ lại là một ít việc tranh quyền đoạt lợi. Cũng may Đông Quách Ly sớm ở lại Tuyên triều, bằng không lúc này cũng không biết thành bộ dáng nào.

Tri Y nghe rõ ràng, có chút lo lắng cho Đông Quách Ly, chờ thay áo cưới ra liền đi Phù Nhã Các tìm người.

Chưa tới chính ngọ, đúng là canh giờ chuẩn bị cơm trưa của Ngự Thiện Phòng, Đông Quách Ly cho lui tất cả cung nữ, ngơ ngác ngồi bên cửa sổ nhỏ.

Ngoài cửa sổ đó là một cây bạch quả thật lớn, cành lá tốt tươi, xanh um tươi tốt, che lấp hơn phân nửa Phù Nhã Các. Qua mấy giờ ánh mặt trời từ chiếu qua chạc cây, lưu lại mấy điểm ánh sáng nho nhỏ trên song cửa sổ và tiểu án, gió thổi một cái, điểm sáng cũng theo đó mà lay động.

Đông Quách Ly hơi ngẩng mặt đối diện với vài vệt ánh sáng kia, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào mắt nàng, rõ ràng là cảnh tượng ấm áp hợp lòng người, lại làm người không có cách nào lại cảm thấy hiu quạnh.

Nàng ấy biết hôm nay quốc quân Ngũ Bảo Quốc sẽ tới kinh thành, sáng sớm đã kích động vạn phần canh giữ ở cửa cung, đầy mặt ý cười khi nhìn thấy người tới nháy mắt đọng lại.

Người tới là một vị thúc phụ từ trước tới nay không thân cận với phụ huynh, đi theo không có bất luận một huynh đệ tỷ muội nào mà nàng ấy quen thuộc, mặt khác sứ thân xưng hô người này là vương, sự thật đã rõ ràng.

Thiếu chút nữa Đông Quách Ly không ức chế được cảm xúc vứt roi ngựa tùy thân ra, muốn ép hỏi thúc phụ đã xảy ra chuyện gì với phụ huynh nàng ấy. Chung quy vì cố kỵ thân phận của đổi phương và mình, còn lại là ngày đặc thù. Nếu mình nháo xảy ra chuyện vào lúc này, mặc dù vì Tri Y Tuyên Đế sẽ tha cho nàng ấy nhưng nàng cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với tiểu cô nương luôn luôn che chở cho mình kia.

Vị thúc phụ này dùng gương mặt tươi cười nghênh đón, đối với thần sắc lạnh nhạt của nàng ấy vẫn nói chuyện như thường. Biết hắn ta không nói được những lời mình muốn biết, Đông Quách Ly không kiên nhẫn ứng phó một lát đã chạy lấy người, sau một khắc, trong đội ngũ sứ thần của Ngũ Bảo quốc có một tiểu nô trộm chạy tới.

Trên người tiểu nô có mật tin của huynh trưởng, hơn nữa hắn chính miệng giải thích, cuối cùng Đông Quách Ly cũng hiểu rõ Ngũ Bảo quốc đã xảy ra chuyện gì.

Quốc sư là địa vị mà từ trước đến nay Ngũ Bảo quốc tôn sùng, vị trí quốc sư truyền thừa năm đời, đã thành công tiên đoán bốn vị quốc quân. Lúc trước khi phê ra phượng mệnh của Đông Quách Ly, người biết đầu tiên không phải là phụ huynh của Đông Quách Ly, mà là vị thúc phụ kia, thúc phụ đã sớm có tâm mưu nghịch, quốc sư lịa nói với hắn ta mình là biến số của Ngũ Bảo quốc, thậm chí rất có thể nữ vương đệ nhất của Ngũ Bảo quốc. Mặc dù không có trở thành nữ vương, sự tồn tại của và mệnh số nàng ấy cũng sẽ làm đại sự của hắn ta gặp trở ngại.

Thúc phụ tin lời này, bởi vì ban đầu khi Ngũ Bảo quốc chỉ là một bộ tộc, trong tộc xác thật từng có tiền lệ nữ tử đảm đương chức vị tộc trưởng.

Sợ việc mưu nghịch bị bại lộ, thúc phụ không dám xuống tay mình, nên để quốc sư sửa lại lời nói, nói là chỉ có chân long thiên tử mới có thể xứng đôi với mình. Lời này truyền ra ngoài, nếu Ngũ Bảo quốc không đem mình hiến cho Tuyên triều, một khi bị Tuyên Đế biết được, không nói được sẽ bị hoàng đế Tuyên triều hoài nghi Ngũ Bảo quốc bọn họ có tâm làm phản hay không. Huống hồ hai nước liên hôn cũng chỉ mang lại chỗ tốt cho Ngũ Bảo quốc, cho nên nàng ấy bị huynh trưởng đưa tới Tuyên triều.

Thúc phụ hỏi thăm rõ ràng, hoàng đế Tuyên triều phải đến tuổi 30 mới có thể thành hôn. Mặc dù sau đó mình thật sự may mắn được thánh sủng, hắn cũng đã liệu trước được việc, một bên đã ngồi ổn vương vị quốc quân cùng một bên chỉ là nữ tử có cái gọi là phê mệnh, ai cũbg có thể đoán được Tuyên Đế sẽ lựa chọn như thế nào.

Huống chi……Hiện tại mình ở Tuyên triều nhiều nhất chỉ được coi như công chúa “Lễ vật”, thân phận xấu hổ, địa vị gần như không có. Nếu không có Tri Y coi nàng ấy là tỷ tỷ, Thái Hậu và Tuyên Đế lại vì Tri Y chiếu cố mình như vậy, chỉ sợ càng khó khăn.

Cũng không lạ khi thúc phụ không có bộ dáng sợ hãi như vậy, hình như mình xác thực không có chút lực uy hiếp nào với hắn ta.

Tiểu nô nói hắn không biết phụ vương đi như thế nào, nhưng chỉ biết hoàn toàn đột nhiên, sau đó hai huynh trưởng liên tiếp xảy ra chuyện ý muốn, một người bị chọc mù hai mắt, một người khác…… Chân trái dường như hoàn toàn bị phế. Nghĩ đến đây, tay Đông Quách Ly dùng một chút lực, cửa sổ làm từ gỗ cơ hồ bị moi ra một góc, gỗ vụn nhỏ tan tác đầy đất, lòng bàn tay cũng bị chọc ra vết máu.

Huynh trưởng để tiểu nô nói cho nàng ấy từ đầu đến cuối, là hy vọng nàng ấy có thể biết được chân tướng. Bất luận nàng ấy có cơ hội và thực lực báo thù hay không, đều để nàng ấy nhớ kỹ, kẻ thù là ai.

Tri Y đẩy cửa và đúng lúc nhìn thấy hai mắt Đông Quách Ly trừng to, bộ dáng tràn ngập tơ máu.

“Ly tỷ tỷ.” Tri Y không kinh ngạc khi nhìn thấy thần thái này của nàng ấy, để Liên Hương Tích Ngọc canh giữ bên ngoài, bước vài bước đi vào, liếc mắt một cái chú ý tới bàn tay Đông Quách Ly nắm thành quyền.

Hàng năm Đông Quách Ly luyện võ, tay rất lớn, lúc này ý thức không rõ ràng trạng thái càng là rất xúc động. Tri Y nghiêm túc mở từng ngón tay, cuối cùng nhẹ nhàng phủi vụn gỗ trong lòng bàn tay đi, “Mặc dù Ly tỷ tỷ không lo mình là nữ hài nhi, cũng không nên đối đãi với bản thân như thế, như vậy chẳng qua là làm người khác chế giễu thôi.”

Từ trước đến nay Đông Quách Ly không thích những y phục váy vóc trói buộc quá nhiều, ăn mặc vẫn luôn rất sạch sẽ lưu loát, hôm nay khó được khi nghênh đón phụ huynh mà thay thành cung trang phức tạp , lại nhận được một tin như sét đánh giữa trời quang. Nghe thấy Tri Y nói, nàng ấy phảng phất giống như hoàn hồn bắt lấy tay Tri Y, bàn ray tiểu cô nương trong tay nàng ấy mềm mại tinh xảo cực kỳ, mình có thể dùng một tay nắm lấy.

“Ta……” Đông Quách Ly mở miệng mới biết thanh âm khàn khàn đến lợi hại, chỉ một chữ này, trong lồng ngực dâng lên chua xót vô tận.

Ở Tuyên triều, chỉ có tiểu cô nương trước mắt mới là người nàng ấy có thể thân cận và tín nhiệm nhất.

Đầu Tri Y nhẹ lay động, nàng đứng thẳng trên mặt đất cao hơn một chút so với Đông Quách Ly ngồi trên ghế, lúc này có thể dễ như trở bàn tay giơ tay vỗ nhẹ phần lưng Đông Quách Ly, nhẹ giọng nói: “Ta không biết trong nhà Ly tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì, nếu Ly tỷ tỷ chịu nói, nhất định Tri Y sẽ nghiêm túc lắng nghe. Giả sử Tri Y có thể giúp đỡ một chút, cũng nhất định tận hết sức lực.”

Tận hết sức lực nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng Đông Quách Ly nghe ra phân lượng ẩn chứa trong đó. Hốc mắt hơi khô, chung quy nàng ấy vẫn nhịn xuống lệ ý mãnh liệt đang dâng lên.

Tri Y muốn giúp nàng ấy, là ý tốt của Tri Y. Nhưng nàng ấy không thể bởi vì thân phận của Tri Y và Tuyên Đế sau lưng nàng sinh ra ý ỷ lại vào phần mềm mại này.

“Cũng không có gì không thể nói.” Đông Quách Ly nhàn nhạt mở miệng, nhưng chỉ cần có tâm, vẫn là có thể nghe ra cực lực nhẫn nại cảm xúc kịch liệt phập phồng của nàng ấy.

Đông Quách Ly biết mặt ngoài Tri Y thiên chân không biết thế sự, nhưng dưới sự dạy dỗ của Tuyên Đế và Thái Hậu, bất luận là chính sự hay nhân tâm, đều sớm tự có sự giải thích cân nhắc của mình. Cho nên nàng ấy đem tình huống của Ngũ Bảo quốc đúng sự thật nói ra, không thêm mắm thêm muối, trần thuật đúng sự thật.

Tri Y nghe rất nghiêm túc, bộ dáng ngưng thần chuyên chú làm người cảm thấy trong mắt nàng chỉ có một người là mình. Loại ánh mắt này cực kỳ ấm áp, tràn ngập năng lượng, làm Đông Quách Ly cảm thấy trong lòng nháy mắt có một dòng nước ấm mãnh liệt chảy vào. Từ lúc ban đầu bị lưu lại một mình ở Tuyên triều, cho tới bây giờ, Tri Y đối với nàng ấy trước sau chưa bao giờ thay đổi.

Nhẹ nhàng dựa vào thân hình nho nhỏ mềm mại của Tri Y, cách vải dệt hơi mỏng, dường như Đông Quách Ly có thể nghe được tiếng tim đập rành mạch.

Nghe được quốc quân Ngũ Bảo quốc hiện giờ là thúc phụ Đông Quách Ly, Tri Y nghĩ tới hai nước Hải Thanh quốc và Đại Thạch quốc. Thời điểm Nam Tuần nàng liền nghe rất nhiều thứ Tuyên Đế thương nghị với những thần tử đó, trong một năm này cũng ở trong thư phòng của Thần Quang Điện nghe lén mấy lần, đối với một ít mưu tính của Tuyên Đế cũng suy đoán được đại khái.

Chờ sau khi Hoàng Thượng thu thập xong Hải Thanh quốc và Đại Thạch quốc, chỉ sợ sau này cũng sẽ không có Ngũ Bảo quốc và Đa La quốc.

“Ly tỷ tỷ muốn trở về sao?” Sau khi Tri Y nghe xong lên tiếng, thấy biểu tình Đông Quách Ly trố mắt lại lặp lại một lần, “Ly tỷ tỷ muốn quay về Ngũ Bảo quốc, báo thù cho phụ huynh sao?”

Sau một lúc lâu bình tĩnh nhìn Tri Y, xác định nàng không chỉ an ủi đơn giản, Đông Quách Ly gật đầu thật mạnh, “Muốn.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 97

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 99

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK