Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133: Phiên ngoại 5

Thăng cấp làm bà vú Thái Minh chân nhân Đình Chi trước là Tuyên Đế Cảnh Duệ hơi đau đầu, thân thể Tri Y bị thu nhỏ, hình như tâm trí cũng theo đó nhỏ đi nhiều. Tiểu đoàn tử rúc trong ngực không chịu ra, thấy người ôm muốn buông ra sẽ bẹp miệng muốn khóc, làm hắn vừa bất đắc dĩ lại đau lòng.

Thanh Quang thấy thế hiểu rõ cười, “Thì ra Đình Chi trong miệng tiểu sư thúc là sư thúc tổ ngài, trách không được tìm không thấy.”

Thái Minh chân nhân là sư thúc tổ ở Thiên Thần Tông, đương nhiên tên họ không có khả năng ở cùng danh sách với đệ tử bình thường.

“Sư thúc tổ, tiểu sư thúc hẳn là đói bụng, đệ tử đi tìm chút……”

“Không cần.” Tuyên Đế phất tay áo, đạm thanh nói, “Ta mang nàng quay về Thái Minh Phong, ngươi đã nhiều ngày vất vả, trở về đi.”

Bắn ra một lọ thuốc viên vào tay Thanh Quang, Tuyên Đế ngự kiếm bay đi, ôm Tri Y bay trở về sơn động lúc ban đầu.

Không có người khác, hắn khôi phục biểu tình ôn nhu dĩ vãng, trêu đùa nói: “Hàm Hàm xấu hổ hay không? Lớn như vậy còn khóc trước mặt tiểu bối.”

“Cách…” Tri Y ló ra đầu nhịn không được đánh một cái nấc, bên má treo nước mắt, không cao hứng đưa nắm tay thịt thịt của mình lên, “Đình Chi ca ca biến ta lớn lên, đều do thân thể, thu nhỏ sẽ thích khóc……”

Tuyên Đế mỉm cười, vẫn thích trốn tránh, rõ ràng là bản thân bị dọa khóc không ngừng, một hai lại đẩy đến do thu nhỏ thân thể. Tuy nơi này là thế giới tu đạo, pháp thuật thần kỳ, nhưng hắn cũng không có khả năng dựa vào pháp lực nghịch chuyển sự sinh trường của một người, hiện giờ Tri Y hơn hai tuổi…… Cũng chỉ có thể chờ nàng chậm rãi lớn lên.

Lệnh cho đạo đồng dưới tòa nấu một ít cháo gạo, Tuyên Đế miện quyết giúp Tri Y thanh trừ vết bẩn, chớp mắt đã thay cho nàng một thân đạo bào màu trắng phiêu phiêu, buông người xuống. Rũ mắt ngóng nhìn, tiểu đoàn tử môi hồng răng trắng, khuôn mặt ngây thơ phấn nộn, đôi con ngươi to tròn được nước mắt tẩy rửa trở nên vô cùng trong sáng, làm hắn có cảm giác phức tạp vừa là nữ nhi lại là người yêu.

“Hàm Hàm còn nhớ rõ bản thân như thế nào không?”

Tri Y nghĩ nghĩ, “Hình như đi với Đình Chi ca ca một lần tới nơi lạnh nhất, ban đêm ngủ một giấc đã tới nơi này.”

Tuyên Đế lắc đầu, ký ức quay lại hắn cũng nhớ rõ những cảnh tượng đó. Đương nhiên Tri Y không phải tới trong lúc ngủ mơ lần đó, theo hắn suy đoán, Tri Y hẳn là cũng giống hắn, sau khi thọ mệnh tới mới đến thế giới này, năm Tri Y hai tuổi chuyển thế đầu thai, là chim trĩ chân chính, mới được khôi phục ký ức kiếp trước.

Đưa Tri Y đưa ra bên ngoài bàn nhỏ trước, Tuyên Đế cố ý cười nói: “Có thể tự mình uống cháo không? Có cần người bón giúp khônh?”

Tri Y rầm rì một tiếng, thân mình nho nhỏ thử xoay một chút cọ lên ghế đá, mắt thấy thân ngồi không đủ cao, dứt khoát đứng lên ăn, vừa tức giận trừng mắt nam tử cười cợt nhả trước mặt.

Nàng cũng không muốn thu nhỏ a…… Vốn dĩ hai người cùng chuyển thế đến thế giới này như thế nào cũng nên giống nhau chứ, nào biết chênh lệch còn càng lúc càng lớn. Trước kia mình có thể coi như nữ nhi của Đình Chi ca ca, hiện giờ đến cả cháu cố gái cũng không hết.

Nào biết thân thể dùng muỗng không phải rất quen thuộc, Tri Y buồn bực phát hiện mình không phải cháo dính vào má còn nhỏ giọt ở trước vạt áo. Tuyên Đế cười, ôm người vào trong ngực, bưng chén nhỏ, dứt khoát tự thân bón từng muỗng.

Trong nháy mắt vẻ không được tự nhiên của Tri Y rất nhanh đã không còn, dù sao giữa nàng và Đình Chi ca ca cũng không cần thẹn thùng.

“Đình Chi ca ca…… Chỉ có chúng ta đến nơi này sao?” Trong lòng Tri Y hiện lên rất nhiều người, càng có rất nhiều là Thái Hậu và hai trai một gái nhà mình.

Tuyên Đế trầm ngâm, “Ta cũng không hiểu nhiều lắm, duyên kiếp trước không thể nào tính ra, ta cũng là bởi vì Hàm Hàm khôi phục ký ức mới nhớ lại chuyện xưa.”

Nghĩ đến trước kia Tri Y có thân phận phúc tinh, Tuyên Đế cảm thấy có lẽ Hàm Hàm của hắn trời sinh đã được vạn vật sủng ái, bất luận ở nơi nào cũng như thế, hiện giờ trở thành Thiên Đạo sủng nhi, hắn thật sự một chút cũng không giật mình.

“Sư, sư thúc tổ……” Người tới nghẹn họng nhìn trân trối, há to miệng nhìn Thái Minh chân nhân của bọn họ từ trước đến nay cao lãnh hờ hững ôm một nhóc con trong lòng ngực còn ôn nhu đút cơm, này, đây vẫn là sư thúc tổ một lòng tu đạo mặc kệ mọi chuyện của bọn họ sao?

Tuyên Đế sớm nghe động tĩnh của người tới, cũng không quay đầu lại nói: “Chuyện gì?”

Tri Y quay đầu lại tò mò nhìn một cái, đầu nhỏ đã bị nắn quay về, Tuyên Đế duỗi tay lau hạt cơm dính bên má nàng, thấp giọng nói: “Chuyên tâm uống cháo.”

Tri Y chớp chớp mắt, ngoan ngoãn “Úc” một tiếng, tiếp tục cúi đầu.

Người tới trấn định tâm thần, cúi đầu không tiếp tục nhìn, “Sư thúc tổ, Vu Di tiên tử tới tìm ngài, nói là…… Có chuyện quan trọng thương lượng.”

Nói rất nghiêm trang, nhưng Thiên Thần Tông từ trên xuống dưới ai chẳng biết Vu Di tiên tử của Phiêu Miểu Môn có ý với sư thúc tổ của bọn họ nhiều năm, vẫn luôn muốn cùng sư thúc tổ song tu. Bất đắc dĩ sư thúc tổ lại là một khối băng, bao nhiêu năm vẫn hờ hững, những hảo ý của Vu Di tiên tử thật sự là làm cho người mù xem.

Tuyên Đế vốn định từ chối, người tới bay nhanh rồi nói tiếp: “Chưởng môn nói ngài cần phải đi một chuyến.”

Hơi chau mày, Tuyên Đế nói: “Ừ, sau đó liền đi.”

Người tới lui ra, Tri Y lấy giác quan cực kỳ nhanh nhạy phát hiện tình địch, cảm giác vị tên Vu Di tiên tử này không tầm thường, một đôi mắt đen không có ý tốt quay tròn nhìn Tuyên Đế.

Tuyên Đế nhẹ gõ một phen, làm Tri Y đau hô một tiếng ôm đầu, lại cười nói: “Ta đi ra ngoài một lát, người không liên quan không vào được Thái Minh Phong. Nếu nhàm chán, đằng sau có chút linh thú linh hoa, có thể đi tìm chúng nó chơi.”

“…… Ngô, vâng.” Tri Y ngoan ngoãn híp mắt, phất tay mềm như bông nói, “Hẹn gặp lại sư thúc tổ ~ lão nhân gia ngài an tâm đi thôi.”

Lại gõ đầu nhỏ một cái, đầu ngón tay Tuyên Đế lóe lên, đeo một đạo phù chú giữa cổ Tri Y, lúc này mới rời đi.

Rốt cuộc Tri Y có hứng thú thưởng thức thế giới xa lạ này, tuy rằng lúc trước kinh ngạc cảm thán, nhưng vì nhớ mong Tuyên Đế cũng không có tâm trạng thưởng thức. Hiện giờ vừa chuyên chú nhìn mới phát giác ngũ cảm của bản thân tốt hơn trước rất nhiều, mắt có thể nhìn thấy nơi cách mấy trăm trượng, tai vừa động có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách ở sơn tuyền, thỉnh thoảng có tiếng chim thú kêu to.

Loại cảm giác này quá thú vị mới lạ, tuy rằng chân ngắn, nhưng không chịu nổi tinh lực tràn đầy của nàng, nhảy nhót từ động trước thác nước đến chỗ linh thú sau núi cũng chưa thấy mệt mỏi.

Đám linh thú đều rất ôn thuần, linh khí trên người Tri Y sung túc, chúng nó đều xông tới, liếm mặt một cái, gặm tay nhỏ một cái. Trong đó còn có một con tiên hạc trực tiếp nhấc Tri Y lên lưng mang nàng bay đi.

Đang lúc Tri Y vô cùng vui vẻ, cửa sau núi không biết khi nào xuất hiện một vị nữ tử bạch y xa lạ, tóc dài bay bay, khuôn mặt cực đẹp, biểu tình trên mặt giống hệt đại bộ phận người tu tiên, mang theo lạnh nhạt.

Nét lạnh nhạt khi nhìn thấy bộ dáng Tri Y và đạo bào trên người nàng đã không còn sót lại chút gì.

Người tới đúng là Vu Di tiên tử đã nhắc tới lúc trước, thừa dịp Thái Minh chân nhân bị chưởng môn gọi đi, nàng ta thi pháp tới Thái Minh Phong, dùng chút mưu mẹo đã có thể đi vào.

Vu Di nghe nói trước đó không lâu Thái Minh chân nhân nhặt được một tiểu nữ anh, rất nhiều người ở Thiên Thần Tông đều nói tiểu nữ anh và Thái Minh chân nhân có vài phần tương tự, lời đồn đãi này còn nói tiểu nữ anh chính là nữ nhi khi Thái Minh chân nhân sở sinh khi độ kiếp khi ở nhân gian.

Vu Di còn nghe nói tiểu nữ anh đã đực Lôi Tiêu chân nhân thu làm đệ tử chân truyền, là lôi linh căn biến dị trời sinh, được Thiên Thiên Tông sủng ái.

Hiện giờ tiểu nữ anh đã hơn hai tuổi, là tiểu cô nương tinh linh cổ quái, đương nhiên nàng ta không có địch ý gì với tiểu cô nương này, chỉ là muốn thám thính thân thế nàng một chút, muốn biết rốt cuộc tiểu cô nương có phải nữ nhi Thái Minh chân nhân sinh ở thế tục hay không.

Tri Y phát hiện tiên hạc chở nàng bị một cỗ lực lượng kéo xuống dưới, lóe một cái trước mặt xuất hiện một vị nữ tử tiên khí lượn lờ.

Nữ tử lộ ra tươi cười nhàn nhạt, “Ta là Vu Di của Phiêu Miểu Môn, Thái Minh chân nhân để ta tới chơi cùng ngươi, tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”

Tiểu cô nương trong miệng nàng ta nhìn trong chốc lát, nhe răng cười, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, “Ta tên Tri Y.”

“Tri Y, tên hay.” Vu Di nhẹ nhàng tán thưởng, sử dụng một ít thuật pháp, làm linh hoa quanh mình nhảy múa, linh thú cũng phát ra tiếng nhạc kèm theo, “Một mình ở chỗ này chơi lâu không thú vị, tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài nha.”

Tiểu cô nương lắc đầu, nhuyễn thanh nói: “Đình Chi ca ca nói ta ở chỗ này chờ hắn, không cần đi ra ngoài.”

Đình Chi…… Ca ca? Trong lòng Vu Di đại hỉ, “Ngươi gọi Thái Minh chân nhân là ca ca? Là hắn để ngươi gọi như vậy?”

Tri Y nhớ lại người này coi như là nửa tình địch, từ trước đến nay nàng tin tưởng Tuyên Đế, đương nhiên cũng không có cảm giác ăn dấm nhiều nhưng ý xấu nổi lên, cố ý ba phải cái nào cũng được mê mang nói: “Không biết….. Đình Chi ca ca không cho gọi là cha.”

Cha, cha…… cảm xúc của Vu Di lên lên xuống xuống, thế nhưng không phát hiện tâm tình của mình bị một tiểu cô nương hơn hai tiểu cô nương khống chế, nàng ta miễn cưỡng nói: “Vậy ngươi có nhớ mẫu thân mình là ai không?”

Tri Y ra vẻ tự hỏi, nghiêm trang nói: “Mẫu thân rất xinh đẹp, Đình Chi ca ca nói là tiên nữ.”

Đương nhiên Vu Di không cảm thấy một nhóc con hai tuổi có thể có năng lực lừa bản thân như vậy, hai chữ “tiên nữ” làm nàng ta liên tưởng rất nhiều.

Quan hệ của Phiêu Miểu Môn và Thiên Thần Tông từ trước đến nay rất tốt, nàng ta cũng ẩn ẩn biết được tiểu cô nương trước mặt đặc thù, biết một ít về sủng nhi của Thiên Đạo. Lúc trước lời đồn nói tiểu cô nương là nữ nhi của Thái Minh chân nhân, đồng thời còn có một lời đồn khác nói mẹ ruột của tiểu cô nương này là chân tiên, sau khi có một nữ nhi với Thái Minh chân nhân người đã về cửu thiên. Cho nên tiểu cô nương vừa sinh ra đã có thân thể thiên tiên, là sủng nhi của Thiên Đạo, căn bản không sợ lực lượng của lôi kiếp ngược lại có thể thu để mình dùng.

Càng nghĩ càng cảm thấy lời đồn kia có thể là thật, Vu Di chịu đả kích lớn đồng thời cũng thấy may mắn. Nếu vị tiên tử kia còn ở nhân gian, khẳng định bản thân không thể tranh được, hiện giờ người đã về cửu thiên, bản thân còn có hy vọng. Nhưng…… nàng ấy còn để lại một nữ nhi, khó tránh khỏi mỗi lần Thái Minh chân nhân nhìn thấy sẽ nhớ lại.

Thái Minh chân nhân luôn luôn lạnh nhạt cao ngạo, lần này có thể tự mình mang một tiểu cô nương bên người rảnh rỗi lại vào Thái Minh Phong, đã nói lên phân lượng của nàng ở trong lòng hắn.

Sắc mặt Vu Di xanh xanh đỏ đỏ thay đổi liên tục, Tri Y ở bên cạnh nhìn tò mò không thôi, không biết vị Vu Di tiên tử này còn đang não bỏ cái gì mà biểu tình xuất sắc như thế.

Không bao lâu, Tuyên Đế phát giác Vu Di tới Thái Minh Phong, vội vàng chạy về. Tri Y đang nhìn khi thấy thân ảnh hắn hai mắt sáng ngời, vui sướng chạy đi, “Cha ——”

Bước chân Tuyên Đế dừng lại, nam tử rau trắng đi phía sau hắn cũng dừng lại, mặt mang khiếp sợ, không thể tin tưởng nhìn về phía sư đệ nhà mình.

“Sư đệ, này……” Sư đệ không phải nói đây là đạo lữ chú định của hắn sao? Như thế nào nháy mắt đã biến thành nữ nhi rồi???

Dường như Tri Y phát giác mình nói sai rồi, dừng một chút nói, “Không phải cha, là Đình Chi ca ca. Đình Chi ca ca, ta sai rồi.”

Trong không khí lâm vào một trận an tĩnh quỷ dị, sắc mặt Vu Di càng thêm khẳng định, cực kỳ phức tạp nhìn về phía Tuyên Đế.

Hồi lâu, Tuyên Đế nhướn mày, bế nhóc con bên chân lên, “Nàng còn nhỏ, vô cùng nghịch ngợm, sư huynh chớ trách.”

Tri Y phun thè lưỡi, nhìn phía người xa lạ vừa tới.

Người này đúng là chưởng môn Thiên Thần Tông, mới vừa rồi đột nhiên từ miệng sư đệ nhà mình biết được tiểu nữ anh hắn mang về là đạo lữ mệnh định của hắn, khiếp sợ muốn theo tới, lúc này mới có tình cảnh vừa rồi.

Hắn nửa là hoài nghi nửa tin tưởng, vẫn miễn cưỡng nói: “Đương nhiên, ta khẳng định tin tưởng sư đệ.”

Lời nói thì nói như vậy, hắn lại nhịn không được đánh giá trên dưới sư đệ và khuôn mặt tiểu cô nương trong lòng ngực hắn, thấy thế nào cũng…… lông mày này cái mũi lỗ tai, thật sự thập phần tương tự a!

Vu Di kỳ quái nói: “Ý của chưởng môn là gì?”

Chưởng môn biết từ trước đến nay vị Vu Di tiên tử này mến mộ sư đệ, như nghĩ đến nhiều năm qua sư đệ cũng không dao động, mặc kệ vị tiểu cô nương này là đạo lữ cửa hắn hay là nữ nhi, chung quy Thiên Thần Tông không thể luôn trì hoãn người ta, đành nói: “Vị này chính là đạo lữ mệnh định của sư đệ Thái Minh ta, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là lôi linh căn biến dị trời sinh, tu đạo cực nhanh.”

Vu Di kinh hãi, liên tục lui về phía sau vài bước. Quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái thấy Thái Minh chân nhân nhìn nữ hài trong lòng ngực biểu tình cực kỳ ôn nhu, dường như hắn đang nhẹ giọng trách cứ tiểu cô nương vừa rồi xuất khẩu nói bậy, nhưng mặc dù là trách cứ, cũng nghe không ra một chút tức giận.

Nàng ta từng có cả vạn phỏng đoán, trăm triệu không nghĩ tới lại là loại không thể tưởng tượng nhất này.

Không nghĩ tới Thái Minh chân nhân là loại người này……

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên-Phiên ngoại 4

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên-Phiên ngoại 6

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK