Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 135: Phiên ngoại 7

“Vân Hàm bảo bảo, tiểu đồ nhi ngoan ngoãn, muốn sư phụ ôm hay không? Cái ôm của sư phụ ấm ao hơn so với cái khối băng kia nhiều.” Vào bí cảnh, Lôi Tiêu chân nhân vẫn kiên trì không ngừng nghỉ ‘dụ dỗ’ tiểu đồ đệ từ chỗ Thái Minh chân nhân trở về, chỉ là nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy đáng khinh.

Nhìn hắn hiến ân cần, tiểu đoàn tử nhìn trái một cái phải một cái, quay đầu ôm chặt khối băng trong miệng hắn, giống như không muốn nhìn hắn nữa.

Lần này đi theo còn có vài đệ tử Thiên Thần Tông không nỡ nhìn thẳng, cẩn thận nói với Tri Y: “Tiểu sư thúc, Lôi Tiêu chân nhân chỉ quá yêu thích ngài thôi, đừng sợ.”

Tri Y gật gật đầu, tay nhỏ ôm chặt không rời bả vai Tuyên Đế, làm người khác âm thầm nhún vai, suy đoán đúng thật là bị Lôi Tiêu chân nhân dọa.

Không phải bọn họ đại nghịch bất đạo, thật sự là……bộ dáng này của Lôi Tiêu chân nhân rất giống bọn buôn người không có ý tốt. Kể cả bọn họ, cũng không muốn tiểu sư thúc ngây thơ đáng yêu rơi vào tay Lôi Tiêu chân nhân, so ra, người lạnh nhạt không nhiều lời như Thái Minh chân nhân đúng là đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Dụ dỗ không thành, mấy người của tông môn khác cũng lục tục tiến vào bí cảnh, Lôi Tiêu Chân nhân chỉ đành phất tay áo hừng lạnh một tiếng trừng Tuyên Đế.

Nửa ánh mắt Tuyên Đế cũng không bố thí, một tay khẽ vuốt đầu Tri Y, nhàn nhạt nói, “Trong tay các người có mấy đạo phù cú, nếu gặp nguy hiểm có thể bóp nát thông báo cho ta và Lôi Tiêu chân nhân, chốc lát sẽ đuổi tới. Bên trong bí cảnh, bất luận là các ngươi kết bạn đi hay đơn độc đều được. Bí cảnh là để tôi luyện các ngươi, chúng ta sẽ không đi cùng, đều đi đi.”

“Vâng.”

Những đệ tử đó tản đi các phía, Lôi Tiêu chân nhân lại chưa rời đi, ánh mắt Tuyên Đế nhàn nhạt liếc lại, Lôi Tiêu chân nhân ngẩn ra, sau đó cả giận nói: “Nhìn bổn chân nhân làm gì? Ta cũng không phải những đệ tử đó, ta đi chỗ nào còn cần ngươi quyết định sao?”

“Ừm.” Tuyên Đế ôm người lập tức bước vào rừng rậm.

Lôi Tiêu chân nhân dậm chân, theo sát đi tới, “Ngươi ‘ừm’ một cái là có ý tứ gì? Có lệ sao? Ta hỏi ngươi, ngươi kiên trì mang Vân Hàm vào bí cảnh rốt cuộc là vì sao? Đừng nói với ta ngươi không biết Vu Phong bí cảnh lần này nguy hiểm, nếu đồ nhi ngoan của ta rớt một sợi tóc, Lôi Tiêu ta là người đầu tiên nhổ sạch lông trên người ngươi!”

“Ồn ào.” Tuyên Đế thay đổi tư thế ôm người, “Nàng đang ngủ.”

Lôi Tiêu chân nhân khựng lại, rũ mắt nhìn qua, quả nhiên khuôn mặt nhỏ của nhóc con đang ghé vào đầu vai đối phương, hơi thở trầm ổn, đã ngủ say.

“Ngươi thi pháp để nàng ngủ?” Theo bản năng Lôi Tiêu thả nhẹ thanh âm, nghi hoặc nói, “Ngươi…….. có phải biết trong Vu Phong bí cảnh có cái gì hay không? Hơn nữa có quan hệ với Vân Hàm?”

“Vu Liên.” Tuyên Đế để lại một từ rồi nhẹ nhàng đi xa.

Vu Liên…… Lôi Tiêu chân nhân trầm tư, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới công hiệu của Vu Liên trong sách cổ.

Vu Liên là một loại linh dược quý hiếm, nhưng không có tác dụng gì với tu luyện của bnj họ, công hiệu chân chính là đối với nữ tử. Thái Minh muốn lấy Vu Liên chẳng lẽ là vì Vân Hàm? Nhưng mà hiện giờ Vân Hàm mới hơn hai tuổi thôi…… Lại chẳng lẽ, Thái Minh đã coi Vân Hàm là đạo lữ, tính toán cho tương lai?

Nghĩ vậy Lôi Tiêu chân nhân bước nhanh đi lên, vô cùng đau đớn nói: “Thái Minh, chẳng lẽ ngươi thật sự coi Vân Hàm……. đừng quên Vân Hàm kém ngươi đến mấy ngàn năm, chờ khi ngươi phi thăng cũng không biết nàng đang ở cảnh giới nào. Ngày xưa ngươi tu luyện một mình không phải tốt sao? Thiên Đạo chú định như thế nào,thì mặc kệ đi. Vân Hàm thiên tư trác tuyệt, là sủng nhi của Thiên Đạo, ngàn vạn ngươi đừng hủy hoại nàng. Để tương lai nàng sa vào trong tình yêu, chờ khi ngươi phi thăng? nàng nên tự xử như thế nào? Nếu bởi vậy mà sinh ra tâm ma, làm sao bây giờ?”

Người Tu Tiên giới kết đạo lữ không phải không có, nhưng rất ít. Người tu tiên tình cảm đạm mạc, không dễ dàng động tình, nếu chọn người song tu càng nhiều là bởi vì linh căn và công pháp bổ sung cho nhau, mà không phải vì một chữ ‘tình’. Từ trước đến nay cảm tình là đại nạn của người của người tu đạo, có thể thoát khỏi tình kiếp có thể đi lên, nếu không thể thoát, cuộc đời này cơ bản không có duyên với phi thăng.

Nghe Lôi Tiêu lải nhải xong, hồi lâu Tuyên Đế mới trả lời: “Nàng phi thăng trước, ta sẽ không.”

Lôi Tiêu im lặng một khắc, sau khi phản ứng lại lời này là nói Thái Minh sẽ chờ Vân Hàm cùng nhau phi thăng. Tuy rằng hắn kinh ngạc, nhưng không nghi ngờ mức độ tin cậy trong đó, hắn biết Thái Minh không phải người khẩu xuất cuồng ngôn.

Nhưng….. Vân Hàm mới được ôm tới Thiên Thần Tông một năm, Thái Minh đã có tình cảm sâu nặng đến thế?

Buồn bực một lát, lôi tiêu lại ngẩng đầu, phát hiện không thấy bóng người phía trước. Thế nhưng Thái Minh nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, bỏ rơi hắn!

Đương nhiên Tuyên Đế không muốn ở cùng một chỗ với Lôi Tiêu ầm ầm ĩ ĩ kia, trước khi khôi phục ký ức hắn thích ở một mình, sau đó thì chỉ thích ở cùng một chỗ với Tri Y. Bây giờ Tri Y còn nhỏ, đương nhiên hắn sẽ không có tạp niệm gì, nhưng có thể nhìn tiểu bảo bối yêu thương trưởng thành từng ngày, với hắn cũng là một loại lạc thú hiếm có.

Mười mấy năm đối với người tu đạo chỉ là trong nháy mắt, hắn chờ được, cũng có kiên nhẫn.

Nửa ngày sau, hắn vỗ nhẹ lưng người trong lòng ngực, “Hàm Hàm, mở mắt.”

“Ngô…… ừm?” Tri Y bị ôn nhu đánh thức, nhập nhèm xoa mắt, thanh âm mềm mại buồn ngủ, “Đình Chi ca ca, sao ta lại ngủ rồi?”

Tuyên Đế xoa xoa đầu nhỏ, “Đã nói đêm qua nàng không cần quá hưng phấn.”

Thế giới Tu Tiên với Tri Y mà nói nơi nào cũng mới mẻ, lần đầu tiên đi vào bí cảnh, nàng kích động suốt đêm nhảy nhót trên giường hàn ngọc.

“Được….” Tri Y cọ cọ bên cổ, lập tức lên tinh thần, vẫy vẫy chân nhỏ ngắn ngủn, “Đình Chi ca ca buông ta xuống đi, ta tự đi.”

Tuyên Đế cười, buông người xuống. Nháy mắt Tri Y thấy cảnh đẹp như họa trước mặt. Trong hồ màn sương mù mờ mịt, mấy đóa hoa thật lớn nổi trên mặt nước, nở rộ dưới ánh trăng, cánh hoa sen vô cùng tinh xảo, hương thơm mê người.

Thấy cảnh đẹp này Tri Y nhìn đến say mê, chân cứ thế bước nhưng bị Tuyên Đế giữ chặt.

Nàng giật mình một cái, đột nhiên chú ý tới đôi mắt xanh mượt dưới hồ đang nhìn mình, sợ tới mức lui về sau vài bước, theo bản năng ôm lấy đùi Tuyên Đế, “Trong hồ…… Có yêu thú?”

“Là linh thú bảo hộ Vu Liên, chỉ cần không động vào Vu Liên, chúng nó sẽ không chủ động công kích.” Tuyên Đế giải thích, tự hỏi nên làm sao để giải quyết linh thú bảo hộ này.

Linh thú khác yêu thú, cùng một hệ với người tu đạo. Tuyên Đế không phải người thích giết chóc, không đến lúc vạn nhất sẽ không nghĩ mạo muội diệt trừ chúng nó.

“Đình Chi ca ca muốn làm như thế nào?”

“…… Hàm Hàm sợ không?”

Tri Y chớp mắt, không rõ ý của hắn, vẫn nói: “Chàng ở chỗ này, ta sợ cái gì?”

Tuyên Đế cong môi, bỗng nhiên xách người lên đi đến bên hồ. Mới đầu Tri Y mờ mịt, chờ khi ý thức được hắn muốn đưa mình vào trong hồ, lập tức ôm chặt cánh tay, đôi mắt nhỏ mở to vô cùng kinh hoàng, “Đình Chi ca ca, chàng, chàng muốn làm gì? Chúng nó sẽ ăn thịt người.”

“Sẽ không, Hàm Hàm không phải tín nhiệm ta sao? Không phải sợ.” Giờ phút này tươi cười của Tuyên Đế trong mắt Tri Y không thể nghi ngờ là vô cùng tà ác.

Tiểu đoàn tử kiên trì không đến ba hơ, khóc chít chít nói: “Đình Chi ca ca thay đổi, chàng không thương ta, muốn đưa ta cho linh thú ăn.”

Vừa nói nước mắt lưng tròng nhìn đi, hy vọng đối phương có thể mềm lòng dừng lại.

Trong lòng Tuyên Đế buồn cười, không dao động tiếp tục đẻ người vào trong hồ, nhẹ nhàng tách ngón tay ôm chặt cánh tay hắn, “Nếu ta ôm nàng, trên người nàng có hơi thở của ta, chúng nó sẽ không tiếp cận.” Tuyên Đế lui về sau hai bước, truyền âm vào tai nàng, “Hàm Hàm chớ sợ, trên người nàng là linh khí thuần tịnh thiên nhiên, linh thú vô cùng yêu thích. Ta tạm thời ẩn ở chỗ tối, một lát sau chúng nó sẽ tiếp cận nàng, sau khi nàng thân cận với chúng nó thì đặt tay lên đầu linh thú, truyền vào đầu chúng nó ý niệm muốn Vu Liên, đám linh thú sẽ chủ động hái nó cho nàng.”

Bởi vì thân phận của Tri Y đặc thù, lúc này Tuyên Đế mới nhớ tới biện pháp này.

Trên thực tế, linh thú linh hoa trong Vu Phong bí cảnh đông đảo, mặc dù Tri Y một mình hành tẩu trong này cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Ngược lại đi theo hắn mới có thể làm những sinh linh đó kiêng kị.

Tri Y đưa mắt nhìn, quả nhiên trên bờ hồ đã không thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng thu hồi nước mắt, ủy khuất hề hề ‘úc’ một tiếng, ngoái đầu nhìn đám linh thú trong đám sương mù đang tò mò nhìn nàng.

Lúc trước không nhìn kỹ, chỉ nhớ rõ từng đôi mắt xanh mượt, hiện giờ nhìn kỹ. mới phát hiện những linh thú này đều là mấy con cá nhỏ, hình dạng khác nhau, tư thái tuyệt đẹp. Mới đều chần chừ một lát, không bao lâu mấy đuôi cá đã bơi lại đây, nhẹ mổ lên cánh tay đô đo thịt của nàng lộ ra bên ngoài.

Tri Y ‘nha’ nhẹ một cái, nãi thanh nói câu ‘rất ngứa’, tay vẩy ra bọt nước không lớn không nhỏ, những vẫn không làm mấy con cá này sợ chạy.

Vây quanh cọ một lát, đám linh thú thấy thân cận, vòng quanh cánh tay Tri Y chơi đùa vô cùng vui vẻ. Tri Y bị sự linh động của chúng nó hấp dẫn, thật sự chơi đùa, quên sạch lời dặn dò của Tuyên Đế.

Tuyên Đế ẩn ở nơi tối tăm mặt mang sủng nịnh lắc đầu, lại lần nữa truyền âm nhắc nhở tiểu đoàn tử vui đùa quên cả trời đất.

Tri Y ngượng ngùng thè lưỡi, nhìn chỗ tối liếc mắt một cái, mới dựa theo phương pháp của Tuyên Đế truyền thần niệm cho đám cá.

Những con cá đó an tĩnh một lúc, quả nhiên nghe lời Tri Y, quẫy đuôi đi đến chỗ Vu Liên.

Tri Y an tĩnh chờ ở chỗ cũ, vốn định cầm Vu Liên lên bờ, lại có một đám khách không mời mà đến.

“Vu Liên? Sư huynh, ta muốn!” Nữ tử kiều tiếu thấy một đám linh thú miệng ngậm Vu Liên giao cho một tiểu oa nhi, lập tức lên tiếng.

“Bên trong Vu Phong bí cảnh, tiểu oa nhi từ đâu ra?” Người được gọi là sư huynh vô cùng cảnh giác, đánh giá xung quanh một lượt, ánh mắt quay lại, thấy tiểu oa nhi thịt đô đô phấn nộn rất đáng yêu, còn đang ngây thơ mê mang nhìn đoàn người của mình, không chỉ không có thả lỏng cảnh giác, ngược lại rút kiếm ra, “Sợ là con của một yêu thú, còn nhỏ tuổi có thể hóa hình, tu vi vô cùng lợi hại, các ngươi phải cẩn thận.”

Tri Y còn không phản ứng lại chớp mắt mình đã trở thành yêu thú, những con cá đó tiến lên vây quanh, đưa Vu Liên cho nàng, lại vây nàng ở giữa, cá trong hồ đột nhiên phóng đại gấp mười lần, hùng hổ trừng đoàn người này.

“Có thể được yêu thú hỗ trợ, tiểu oa nhi này xem ra là con của yêu thú cao cấp.” Có người nói, “Sư huynh, xem ra yêu thú kia có việc tạm thời rời đi, không bằng chúng ta nhân thời cơ này bắt tiểu yêu thú này đi. Cấp bậc của nàng không thấp, nếu có thể thuần dưỡng từ nhỏ, ngày sau sẽ là một trợ lực lớn.”

“Này….. sợ yêu thú kia đột nhiên quay về, pháp bảo bảo mệnh của chúng ta đã dùng nhiều ở trận chiến trước, nếu lại gặp chuyện, sợ là ta không hộ được các ngươi.”

“Sợ cái gì, chúng ta tốc chiến tốc thắng. Có thể lấy được một ấu tể của yêu thú cao cấp, sẽ có công lớn, sư huynh không cần cố kỵ chúng ta, cứ việc tiến lên, hơn nữa nơi này còn có rất nhiều Vu Liên, tuy rằng tác dụng không lớn, cũng là một linh dược quý hiếm.”

Mọi người nổi lên hứng thú, tất cả đều có bộ dáng nhặt được bảo vật, ánh mắt nhìn về phía Tri Y còn xanh hơn so với linh thú.

Chỉ có một người phát hiện không đúng, rụt rè nói: “Này…… Ta cảm thấy linh khí trên người tiểu oa nhi này vô cùng thuần tịnh, những cái đó…… HÌnh như cũng là linh thú không phải là yêu thú a.”

Người này nói không có trọng lượng, căn bản không ai chú ý.

Ngược lại Tri Y không sợ hãi, chỉ buồn bực sao Tuyên Đế còn chưa ra, bên tai Tri Y nhận được mật âm, “Hàm Hàm có muốn uy phong một lần không?”

Đôi mắt Tri Y sáng ngời, không ngừng gật đầu.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 6

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Phiên ngoại 8

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK