Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: Cung yến

Đông Quách Ly đứng lâu nên chân có chút tê, không khỏi lặng lẽ thay đổi chân trụ, ánh mắt tùy ý đảo qua rường cột chạm trổ, lập tức lại rũ mí mắt, nàng cảm thấy có chút nhàm chán.

A huynh bọn họ đều thích Tuyên triều. Nơi này xa hoa hơn so với cung điện nho nhỏ của bon họ không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn thích Ngũ Bảo Quốc, thích quê nhà trời xanh nước biếc, mà không phải hoàng cung nhìn tráng lệ huy hoàng lại quạnh quẽ trống vắng này.

Đông Quách Ly lặng lẽ nhìn lên trên, cảm thấy Hoàng Thượng này cũng hơi đáng sợ, đặc biệt là khi vừa mới tiến vào đại điện người kia liếc mắt một cái đảo qua bọn họ không chút để ý, khiến cho nàng cảm thấy lông tơ cả người đều dựng hết lên.

Ách…… Từ từ, hình như nàng nhìn thấy sau án còn có bé gái nho nhỏ? Nàng, nàng là đang ngồi trên đùi Hoàng Thượng sao?

Đông Quách Ly xoa xoa đôi mắt, muôn đi lên phía trước để nhìn rõ hơn một chút lại bị Đông Quách Thanh bên cạnh giữ chặt, không vui thấp giọng nói: “Muội đừng nghịch ngợm, đây không phải là ở trong cung của chúng ta, cẩn thận lại chọc Hoàng Thượng tức giận.”

Đông Quách Ly bĩu môi, tiếp tục lén lút dùng khóe mắt nhìn ngó.

Qua nửa ngày Tri Y lấy một quả quýt từ trên án xuống, tự cho là không ai thấy, nhưng một hồi lâu cũng mới lột được vỏ vì không có móng tay nhưng làm thế nào cũng không tách được múi quýt ra đành phải kéo đai lưng Tuyên Đế, ngửa đầu trông mong nhìn hắn.

Tóc nàng được trải thành hai búi, ở giữa đính một viên trân châu hồng nhạt phát ra ánh sáng ôn nhuận, khiến người chú ý.

Tuyên Đế cúi đầu trầm mặc không lên tiếng nhìn nàng, tiểu cô nương hôn cằm hắn lấy lòng, làm người tôn quý nhất Tuyên triều cũng không thể từ chối. Một tay tiếp nhận, bẻ nhẹ nhàng một cái đã đem quả quýt chia thành hai nửa, sau đó lại tự nhiên đưa lên miệng muốn ăn.

“Nha” tiểu cô nương nhẹ nhàng kêu một tiếng, vội vàng mà kéo ống tay áo của hắn, nhu nhu nói, “Hoàng Thượng, Hàm Bảo Nhi, Hàm Bảo Nhi.”

An Đức Phúc lé mắt quay đầu nhìn, không nhịn được đưa ống tay áo che khóe miệng, Hoàng Thượng của bọn họ ngày càng thích trêu đùa cô nương. Nhưng đây là đang trong lúc tiếp đãi sứ thần a, Hoàng Thượng ngài không nghiêm túc như vậy có ổn không a….

Bỗng nhiên Lý Thái phó dừng lại, hồ nghi nhìn bốn phía trong điện, mới vừa rồi hình như hắn nghe được âm thanh gì đó?

“Meo ~” Dưới long án truyền đến một tiếng mèo kêu cực nhẹ, tiếng kêu mềm mại cực kỳ, làm Lý Thái phó không ngừng lắc lắc đầu. An Đức Phúc cũng có thời điểm sơ sẩy, thế mà lại để một con mèo chạy vào Kim Loan Điện, cũng may đây không phải lúc Tam quốc triều kiến chính thức, chỉ là buổi gặp mặt nho nhỏ với Ngũ Bảo Quốc mà thôi.

Trang Duẫn Đức còn thỉnh thoảng nhìn lên trên, đến nay ông vẫn không thể tin được, Hoàng Thượng có thể trở nên bình dị gần gũi như vậy, mà đối tượng thân cận lại là tiểu ngoại tôn nữ kia của ông. Không nói lúc này Hoàng Thượng có thể cho nàng vào điện lại còn dung túng đem người xách ngồi lên đùi, còn giúp lột quýt…….

Sau khi híp mắt cân nhắc một lúc lâu, ông sờ chòm râu hoa râm, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.

Tuy Trang Duẫn Đức tuy đã qua tuổi trung niên nhưng tinh thần vẫn rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, trừ bỏ bộ râu dài cố ý để cũng không có nửa điểm nói ông đã già.

Tuyên Đế đã sớm chú ý tới tầm mắt của ông, nhưng vẫn chưa để ý. Chuyện nữ nhi ông dạy dỗ làm ra hắn từng có nghe thấy, vốn cũng không để ở trong lòng.

Hiện giờ Trang phu nhân giống như cố ý muốn bổ cứu hậu quả lúc trước do quá mức cưng chiều nữ nhi tạo ra, cũng thử để trưởng tôn Trạch Khanh thân cận với tiểu ngoại tôn nữ Tri Y. Nhưng theo Thái Hậu và Tuyên Đế thấy, hậu quả xấu đã tạo ra, lúc này mới đi bổ cứu cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, đã muộn rồi.

Có lẽ chờ Tri Y lớn thêm chút nữa, bọn họ sẽ đem tất cả nói cho tiểu cô nương, để nàng có lựa chọn riêng của mình cũng tôn trọng lựa chọn của nàng. Nhưng hiện tại tiểu cô nương còn non nớt như vậy, giống như nhụy hoa mới nhú ngày xuân, không chịu nổi gió táp mưa sa, còn cần người khác che chở.

Mặc Trúc bưng tới một chén mật ngưng lộ hương hạnh, mới vừa mở nắp,thương nghị của sứ thần với vài vị đại thần đã gần đến lúc kết thúc, đang khom lưng cáo lui với Tuyên Đế.

Tuyên Đế hơi gật đầu, bất động thanh sắc đem đầu nhỏ định chui ra ấn xuống, lại phái người đưa bọn họ ra sứ quán.

Sứ quán không ở trong cung, nhưng lại ở cửa Tây Môn, quãng đường tiến cung không đến một khắc.

Sau khi bọn họ rời đi nửa khắc một người nhanh chóng vào trong điện, khom người hành lễ, “Hoàng Thượng.”

Để Tri Y ngoan ngoãn vào bên trong phái cung nữ hầu hạ ăn điểm tâm, Tuyên Đế phất tay, “Không cần đa lễ, tra được cái gì?”

“Hồi Hoàng Thượng, thần tra được ý đồ Ngũ Bảo Quốc đến không đơn giản như biểu hiện ra mặt.” Người nọ mặc y phục thống lĩnh thị vệ, bội kiếm bên hông mới vừa cởi xuống, chòm râu kín má, “Ngũ Bảo Quốc……”

Tri Y được cho ăn một chén hương mật và sữa dê, quanh miệng một vòng sữa màu trắng bọt biển, Mặc Trúc ôn nhu dùng mềm khăn lau đi, nhẹ dỗ dành nói: “Mới vừa rồi Thái Hậu nương nương đã cho người tới tìm, nói cô nương nhân lúc đo xiêm y chạy đi, phái Từ ma ma chờ ở bên ngoài, đã đứng một hồi lâu.”

Tri Y thân cận nhất là Từ ma ma, làm sao nhẫn tâm nhìn bà bị liên luỵ, lập tức xuống ghế chạy đến trước cửa tìm tòi, quả nhiên nhìn thấy Từ ma ma đứng bên ngoài, chỉ là vẫn lưu luyến không rời, nắm khăn nhỏ nói: “Hoàng Thượng?”

“Mấy ngày gần đây Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, tạm thời không rảnh cùng cô nương ngài trở về đâu.” Mặc Trúc cười, “Chờ thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Tuy Tiểu cô nương không biết chuyện gì, cũng nửa hiểu nửa không gật gật đầu, quay đầu muốn chạy tới tạm biệt Tuyên Đế, nhưng Tuyên Đế đang ngưng thần lắng nghe thống lĩnh thị vệ bẩm báo nên chỉ có thể vẫy vẫy tay nhỏ với An Đức Phúc.

An Đức Phúc ý cười đầy mặt, cũng muốn trộm đáp lại, nháy mắt nghe được một tiếng khụ không nhẹ không nặng của Tuyên Đế, sợ tới mức mũ cũng run lên một chút, vội vàng trở về trạng thái nghiêm túc không dám làm thêm động tác dư thừa nào.

Từ ma ma rất kiên nhẫn, đợi một khắc cũng không phiền không chán. Đến lúc nhìn thấy tiểu đoàn tử màu xám bị mang ra không thể tin được vào mắt mình, đi quanh một vòng nhìn trước nhìn sau buồn cười nói: “Cô nương đã đi lăn ở chỗ nào vậy?”

Trừ khuôn mặt và đôi tay đã được lau sạch thì cả người đều là màu xám xịt, rõ ràng đã đi một chỗ đầy đất cát lăn một vòng.

Tiểu cô nương lại không hề hay biết, thấy bà là nhảy nhót chạy ào đến, Từ ma ma bất đắc dĩ tiếp được, hỏi nửa ngày cũng không hỏi được gì chỉ nhéo nhéo khuôn mặt nàng.

Trở lại Kính Hòa Cung, bà trái lo phải nghĩ, lo lắng sốt ruột nói với Nguyên ma ma: “Ban đầu cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc dùng cơm cũng sẽ không làm dơ xiêm y, hiện giờ……”

“Thật đúng là lão ma ma.” Nguyên ma ma chụp mu bàn tay bà, “Tiểu hài nhi đều như vậy, ngươi đừng nhọc lòng, như cô nương đã xem như rất ngoan ngoãn rồi.”

Kỳ thật Từ ma ma kỳ đều biết rõ ràng, nhưng có đôi khi vẫn không khỏi lo lắng quá mức, có lẽ bởi vì cảm thấy Tri Y cha không thương mẹ không yêu, chỉ có chỗ dựa là Thái Hậu, nên bà luôn dặn dò tiểu chủ tử ở phải ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt Thái Hậu, nhất định không thể nghịch ngợm gây sự, chú ý đừng chọc Thái Hậu không vui.

Tuy rằng không phải Tri Y hiểu hết, nhưng lại thấy Từ ma ma nghiêm túc dặn dò như vậy thì cũng ghi tạc trong lòng. Cũng may tính cách bản thân nàng đã ngoan ngoãn, ngoại trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ phát ra thiên tính nghịch ngợm của tiểu hài nhi ngợm, nhưng những thời điểm khác đều rất bớt lo.

Gần đây Thái Hậu vội vàng cung yến và tiếp kiến mệnh phụ, không chờ Tri Y trở về đã mệt mỏi, lúc này đang ở trên giường nghỉ ngơi, Tri Y lại bị kéo đi thử màu sắc và hoa văn, đầu nhỏ gục xuống, nháy mắt tinh thần đi xuống, bộ dáng như một nhành hoa héo là mấy cung nữ nhìn chằm chằm đợi lệnh âm thầm cười trộm.

Cùng lúc đó, Đông Quách Thanh Đông Quách Ly cũng vừa tới sứ quán.

Sứ quán ở phía đông hoàng cung, phía tây phố Trường An, rất là yên tĩnh. Trong đó được xây mười tòa cung điện, diện tích rộng lớn, khí phái xa hoa. Mục đích để làm nơi tiếp đãi sứ thần ngoại quốc, mái cong kiều giác gian khắp nơi có thể thấy được kim bích huy hoàng, trong mỗi tòa sứ quán có hai cây bạch quả cao lớn, dù trong đó địa hình đặc thù nhưng cây bạch quả lúc này vẫn chưa khô vàng, chỉ có lá rụng đầy đất, màu ngân quang trải khắp.Cảnh này hòa cùng cung điện hoa mỹ thành một khối trọn vẹn, thập phần hòa hợp.

Đông Quách Ly đứng ở bên cửa sổ lẳng lặng nhìn lá bạch quả rào rạt rơi xuống một hồi lâu, đem chuyện ở trong điện nhìn thấy tiểu cô nương nói ra: “A huynh, đó hẳn là nữ nhi của hoàng đế bọn họ đi.”

“Không có khả năng.” Đông Quách Thanh phủ nhận, bọn họ đều biết phê ngôn dành cho hoàng đế Tuyên triều, chưa quá 30 không được cưới vợ sinh con gần nữ sắc. Nếu không bởi vì này, bọn họ cũng sẽ không kiên định tin tưởng điều quốc sư nói.

Đông Quách Ly là hoàng muội cùng một mẹ đẻ ra, lúc sinh ra trời sinh dị tượng, bách hoa nở rộ, trong không trung có thiều nhạc, hương khí đầy mũi. Bởi vậy bọn họ đều nhận định hoàng muội không tầm thường, sau đó quốc sư xem qua mệnh cách của nàng, nói thẳng hoàng muội là phượng mệnh, chỉ có chân long thiên tử mới xứng đôi.

Mà hiện giờ trừ bỏ hoàng đế Tuyên triều, ai còn dám tự xưng là chân long thiên tử?

Đông Quách Ly không nói, nàng biết cãi cọ chuyện này với huynh trưởng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Rốt cuộc mấy năm nay thu hoạch trong nước năm nay không bằng năm trước, nếu bản thân nàng ấy giống như quốc sư nói, không những có thể cho thấy sự trung tâm của bọn họ còn có thể khẩn cầu Tuyên triều vươn tay cứu viện, cứu lấybá tánh Ngũ Bảo Quốc bọn họ.

Chỉ hy vọng…… Hoàng đế Tuyên triều có thể thật sự tin tưởng lời nói này.

Đảo mắt đã qua năm ngày, trong năm ngày này, sứ thần Đa La quốc và Hải Thanh quốc lục tục tới kinh thành vào sứ quán ở.

Ngũ Bảo Quốc và Đa La quốc rất thành thật, trừ khi chịu truyền triệu và có người phụ trách dẫn dắt du ngoạn trong kinh thành thì đều thành thật chờ ở trong sứ quán. Chỉ có Hải Thanh quốc không an phận, tự cho là đúng đi bái phỏng quan to hiển quý trong kinh, đưa hậu lễ, chỉ tiếc đều bị cự tuyệt ngoài cửa.

Đương nhiên Tín vương phủ cũng không bị bỏ qua, theo lời Cảnh Mân lúc vào cung thỉnh an Thái Hậu, xiêm y trên người của bọn họ có thể làm cho người khác lóa mắt ngay cả khi đây là ban ngày.

Hải Thanh quốc có một loại vải dệt quý hiếm tên là “Giao ti” , dùng cho y phục của hoàng tộc và cống phẩm tiến cống. Lúc trước Ly phi yêu thích nhưng cũng chỉ có thể làm hoa văn điểm xuyết trên làn váy, bên ngoài khoác thêm một tầng giao ti sẽ làm ra vẻ linh động phiêu dật, dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ như tiên tử xuất trần. Nhưng Hải Thanh quốc còn đem giao ti chế thành nguyên một bộ xiêm y sẽ làm cho bọn bọ tỏa sáng lấp lánh cả ban ngày hay dưới ánh đèn ban đêm, khiến người khác không dám nhìn gần.

Cung yến chính thức tiếp kiến đại sứ Tam quốc được tổ chức ở Điện Càn Khôn, giờ Thân các cung nhân đã bắt đầu sắp xếp yến hội, Thái ở tọa trấn ở Kính Hòa cung, Lâm ma ma đi cùng tổng quản đi Điện Càn Khôn trông coi trước, ngừa khi các cung nhân sắp xếp đồ vật phạm vào kiêng kị, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết mới đi thỉnh Thái Hậu quyết định.

“Lâm ma ma.” Cung nhân bày trí ghế gặp khó khăn, “Chỗ của cô nương …… dặt ở chỗ gia quyến Mộ phủ hay vẫn là…?”

Lần cung yến này dù sao cũng khác với ngày xưa, nếu trực tiếp đặt bên cạnh Thái Hậu thì có vẻ không hợp quy củ lắm.

Lâm ma ma suy nghĩ một chút nhìn ghế nhỏ khắc hoa văn tinh xảo trong tay hắn, “Đặt bên cạnh ghế của Thái Hậu nương nương đi.”

“Ai, được rồi.” Có Lâm ma ma nói, người nọ đương nhiên nghe lệnh đem ghế dựa xách đi.

Điện Càn Khôn cũng thường làm nơi tổ chức gia yến hoàng gia và cung yến, điện tích rộng lớn, ở giữa trên cùng hướng Bắc đặt kim long án của Tuyên Đế, bên phải đặt bốn án lớn, là chỗ của hoàng thân quốc thích, trái phải bên dưới đặt án theo phẩm giai, sau mỗi án là chỗ ngồi của gia quyến đi theo.

Đang là đầu mùa đông, một ít đông mai sớm nở rội, các cung nữ tỉ mỉ cắt tỉa mấy cành đã nở nợ cho vào bình xứ tinh xảo bày trên án. Hoa trong bình cũng phân phẩm giai, trên bàn của Tuyên Đế là chín cành mai, Tín vương và các Vương gia Quận vương khác là bảy cành, đám người Thái phó Đại học sĩ sáu cành cứ thế theo thứ tự đi xuống, rất nhanh trong điện tràn ngập mùi hương thanh nhã nhàn nhạt của hoa mai.

Thừa dịp canh giờ còn sớm, Thái Hậu lệnh cho cung nhân đưa Tri Y đi tắm gội, trong nước lắm có thả hương lộ và cánh hoa, sau khi tắm xong toàn thân phát ra mùi hương. Tiểu cô nương cảm thấy rất dễ ngửi, nếu không phải có mấy ma ma tay mắt lanh lẹ bắt được, tiểu cô nương đã tò mò cầm cánh hoa nếm thử hương vị.

Người của Thượng Y Cục dân lên son, nguyệt bạch, bột củ sen, cung trang xanh đá, toàn cùng một kiểu hoa văn, làn váy cùng cổ áo cải biến vài chỗ, thêu thêm một vòng kim nhung, rất hoa mỹ tinh xảo. Thái Hậu nhìn tới nhìn lui, cũng không chê cái gì chỉ cảm thấy vô cùng thích hợp với Hàm Bảo Nhi của bà.

Cuồi cùng Nguyên ma ma điểm thêm hoa điền cho Tri Y trông rất linh động. Từ ma ma khéo tay búi tóc cho Tri y, đem tóc chia làm hai nửa, dùng dây buộc bằng trân châu kim linh thắt chặt, cắm thêm hai đóa hoa mai trên búi tóc.

Thái Hậu lớn tuổi như vậy nên nhìn Tri Y trang điểm tinh xảo xinh đẹp như vậy liên tục gật đầu khen ngợi, đem người tới hết ôm lại hôn, cười nói: “Tiểu tiên đồng từ đâu ra đây? Đã vào cung thì không bao giờ được đi ra nữa.”

Tri Y chớp chớp mắt, có điểm ngây thơ, lại hôn hôn đáp lại làm Thái Hậu cực kỳ vui mừng.

Chờ Thái Hậu lại đổi thành một thân cung trang, mang mũ phượng châu thoa đã đến gần giờ Dậu, chư vị đại thần đều lục tục tiến cung.

Thái Hậu không nhanh không chậm để Tri Y ăn một ít điểm tâm, trước khi khai tịch trước còn thưởng nhạc thưởng vũ, lại còn nói chuyện với nhóm sứ thần một phen, đến lúc đó đồ ăn đều đã lạnh.

Tri Y được bế lên loan kiệu, cố ý được dặn dò không thể nhảy không thể nhảy, miễn để búi tóc và xiêm y bị lộn xộn, làm tiểu cô nương cả một đường đều chưng ra bộ mặt banh bao như lâm phải đại địch ngồi nghiêm chỉnh, Thái hậu nén cười trong lòng nhưng cũng không cho người lên tiếng nhắc nhở.

Trong Điện Càn Khôn trừ Tuyên Đế và Thái Hậu, những người khác đều đã vào chỗ ngồi, ngẫu nhiên tán gẫu với người bên cạnh làm không khí trong điện thập phần náo nhiệt, khi nghe được tiếng nội thị truyền đến từ phía xa xa, “Hoàng Thượng giá lâm ——”, đồng thời đứng dậy, cúi đầu hành lễ.

Tuyên Đế còn chưa thượng vị, ngoài điện lại truyền một tiếng, “Thái Hậu nương nương giá lâm ——”

Mọi người vừa lúc không cần ngồi xuống, lại hành lễ với Thái Hậu, khẽ ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng Thượng của bọn họ xoay người đi đến chỗ Thái Hậu, sắc mặt ôn hòa đi về phía bên phải của Thái Hậu.

Thái Hậu hơi gật đầu, dừng một bước, lúc này chư vị đại thần mới nhìn thấy thì ra bên trái của Thái Hậu cũng có người nâng nhưng không phải ma ma, mà là một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi.

Tiều cô nương mặc trang phục màu hồng phấn vẽ hoa văn bảo tương, đai lưng cũng là màu hồng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, đôi mắt nảy mầm linh hoạt, phiếm châu ngọc quang, thanh triệt như suối, không nhiễm cát bụi. Lông mi nhỏ dài mà nồng đậm, như quạt hương bồ, ngẫu nhiên sẽ tò mò liếc mắt nhìn xung quanh một cái, rất nhanh lại thu lại tầm mắt chuyên tâm đỡ Thái Hậu.

Chỉ là nhìn thân thể nho nhỏ này của nàng không biết là nàng đỡ Thái Hậu hay là Thái Hậu dắt tay nàng… rất khó nói được.

Đa số ánh mắt của mọi người đều chú ý theo từng bước chân, thấy khi Thái Hậu ngồi xuống không chỉ tự tay đỡ tiểu cô nương ngồi lên ghế dựa, ngay cả Hoàng Thượng của bọn họ cũng giúp một tay, tuy chỉ một chút như vậy nhưng cũng làm bọn họ không khỏi cảm thán: Phúc khí của Mộ Thị lang thật lớn, có một nữ nhi được ân sủng lớn như vậy.

Mộ Liên Thu rũ mắt,đương nhiên cảm nhận được tầm mắt ngưỡng mộ từ xung quanh nên chỉ cười khổ ở trong lòng không thôi.

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 37

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 39

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK