Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50: Giận

Hình như do mỗi ngày đều nghe Tri Y nói như vậy một lần, Tuyên Đế sớm tập mãi thành thói quen. Chỉ là tính tình của hắn và Thái Hậu đều tương đối nội liễm, từ nhỏ Tri Y lớn lên ở trong cung nhưng lại không biết miệng học đầy lời ngon tiếng ngọt từ chỗ nào, ngày thường có việc không có việc gì sẽ nói hai câu nên nhóm cung nữ nội thị ở Kính Hòa Cung và Thần Quang Điện đều thấy nhiều không trách.

Tuyên Đế nhìn Tri Y trong ngực đùa nghịch bàn cờ, nhớ tới Thái Hậu thường xuyên hỏi Tri Y vấn đề “Là thích Hoàng Thượng hay thích a ma hơn? Vì sao?”

Từ lúc tiểu cô nương bốn tuổi đã buồn rầu hai năm vì vấn đề này nhưng khi sáu tuổi đã nghĩ ra được một câu trả lời rất cơ linh, “Đương nhiên thích a ma hơn, bởi vì không có a ma sẽ không có Hoàng Thượng, không thích a ma trước sao có thể thích Hoàng Thượng?”

Lúc ấy Thái Hậu nghe xong không khỏi cười nhạo nói may mắn Tri Y không phải nam tử, nếu không miệng nhỏ ngọt ngào này không biết lừa gạt được bao nhiêu nữ nhi ra siêu lòng đây.

Tri Y buông quân cờ cuối cùng ra, căng má nhìn hồi lâu, rốt cuộc phát hiện Tuyết Bảo đã béo đến nỗi che được nửa bàn cờ.

“Tri Y.” Thanh âm của Nghi Nhạc quận chúa thanh âm từ chỗ bụi hoa xa xa khác truyền đến, “Mau tới.”

Tri Y đáp lời, từ trên đùi Tuyên Đế nhảy xuống, mới vừa nhấc chân muốn chạy, bỗng nhiên nhớ lại đã quên cái gì, quay đầu lại cong mắt cười với Tuyên Đế, lúc này mới đi tới chỗ Nghi Nhạc quận chúa.

“Tri Y ngươi xem.” Nghi Nhạc cầm trong tay bút lông cừu nhỏ, tay trái đỡ khuỷu tay phải vẻ mặt rối rắm, “Ngươi nói đôi mắt này có thể thêm màu sắc gì đây? Ta thấy màu nào cũng không tốt.”

An Đức Phúc nhìn bàn để màu vẽ hồi lâu, nhìn người trên bức tranh thấy đúng rồi nhưng màu tóc kia, xem y kia…. Nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ quặc quặc, thấy Tri Y đi đến không nhịn được nói: “Quận chúa, người này lớn lên thành như vậy?”

“Ngươi không hiểu.” Nghi Nhạc cũng không quay đầu lại nói, “Ở một nơi còn xa hơn Hải Thanh quốc, người ở đó lớn lên sẽ có bộ dáng như vậy.”

“Nhưng Đàm đại nhân là người Tuyên triều chính cống a.” An Đức Phúc nhỏ giọng nhắc mãi, nhưng không dám để Nghi Nhạc nghe thấy.

Tri Y cảm thấy rất là thú vị, vây quanh nhìn nửa ngày, kiến nghị nói: “Có thể dùng hai màu sắc khác nhau a, Tuyết Bảo Nhi chính là đồng tử hai màu.”

“Đồng tử hai màu……” Nghi Nhạc cân nhắc xong, ngẩng đầu liếc Đàm Chi Châu ở phía trước một cái, vỗ tay khen, “Đúng vậy, lúc trước ta cũng chưa nghĩ đến, nhan sắc của Đàm mỹ…… Đàm đại nhân cực diễm lệ, đôi mắt phổ thông thông thường sao xứng với hắn.”

Đàm Chi Châu:…… Thật là đa tạ quận chúa ngài khen, nhưng hạ quan chỉ hy vọng phổ phổ thông thông là được, nhớ không lầm nhan sắc cực diễm lệ cũng nên là để hình dung nữ tử đi.

Từ trước đến nay Đàm Chi Châu chửi thầm rất nhiều, sắc mặt bảo trì như thường, phảng phất như không nghe được cái gì treo nụ cười mỉm như tắm mình trong gió xuân như trước.

“Đàm đại nhân cảm thấy bức họa này có vừa lòng không?” Chờ mực hơi khô, Nghi Nhạc đem giấy vẽ giơ lên, cười khanh khách ý bảo Đàm Chi Châu nhìn xem.

Chú ý tới thần sắc An Đức Phúc, làm tốt chuẩn bị trái lương tâm khen ngợi, khi chân chính nhìn thấy Đàm Chi Châu lại sửng sốt, “Quận chúa vẽ đến… Cực kỳ có thần.”

Người trong tranh tóc đỏ da trắng như tuyết, cầm hoa mỉm cười, đôi mắt dị sắc ôn nhu đa tình rũ xuống, giống như chăm chú nhìn người bên cạnh. Tuy thiếu anh khí của nam tử nhưng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như vậy của mình Đàm Chi Châu cũng cảm thấy mới mẻ chút, càng kinh ngạc hơn khi Nghi Nhạc quận chúa tỉ mỉ nắm chắc chỗ tinh diệu.

“Đàm đại nhân thích không?” Nghi Nhạc đem giấy vẽ cuộn lại, “Thích thì bổn quận chúa tặng cho ngươi.”

Đàm Chi Châu lắc đầu, vẫn ôn hòa nói: “Đa tạ quận chúa ban thưởng, chỉ là tranh này là quận chúa vất vả một canh giờ vẽ ra, có câu vô công bất thụ lộc*, hạ quan chỉ đứng một lát thôi.”

*không có công không dám nhận thưởng

“Nếu biết là ban thưởng làm sao lại dám không nhận?” Nghi Nhạc cười hỏi ngược lại, “Hơn nữa đây là bức tranh vẽ Đàm đại nhân nhận lấy có gì sai?”

Đàm Chi Châu vẫn uyển chuyển cự tuyệt, cũng vừa lúc Tuyên Đế phái người truyền, hắn nắm thời cơ cáo từ một tiếng rời đi.

Nghi Nhạc sửng sốt, buồn bực nhìn bóng dáng hắn, “Chẳng lẽ thật sự bị bức tranh dọa rồi?”

Trong lòng An Đức Phúc nói thầm, là nô tài, nô tài cũng bị dọa sợ, đem người ta vẽ thành bộ dáng như vậy, Đàm đại nhân không phát giận đã là tính nết tốt.

Chỉ cần không phải có Vinh Thọ Trưởng công chúa trước mặt, ngày thường Nghi Nhạc vẫn rất dễ nói chuyện, nghi hoặc một lát, rất nhanh đã không để trong lòng, quay đầu thương lượng với Tri Y về bức tranh.

Vài bước Đàm Chi Châu đã đi đến trước mặt Tuyên Đế, chắp tay hành lễ, “Đa tạ Hoàng Thượng còn không có quên vi thần, kịp thời giải cứu.”

Đương nhiên Tuyên Đế nghe được ý ngầm lên án trong đó, vẫn nhìn con mèo nhỏ nằm im trên bàn cờ, không nhanh không chậm nói: “Không cần đa lễ, đương nhiên trẫm sẽ không quên Chi Châu, nhưng……hình như Chi Châu có chuyện đã quên trình bẩm cho trẫm.”

Khó hiểu ngẩng đầu, Đàm Chi Châu nói: “Không biết chuyện gì? Mong rằng Hoàng Thượng chỉ bảo.”

Những người tới gần đình hóng gió bị thị vệ đuổi đi, Tuyên Đế đứng lên, ánh mắt cười như không cười, “Muối vận sử Hoài Thành là Lâm Hưng còn có vị phó sử tên là Đàm Lâu, người này cũng họ Đàm, có lẽ 500 năm trước còn chung tổ tiên cùng Chi Châu, đúng không?”

Tức khắc Đàm Chi Châu cười khổ, cách đây hai tháng nhưng vẫn bị Hoàng Thượng điều tra ra.

Cũng không biết Hoàng Thượng có phải đã sớm biết hay không nên mới dùng Nghi Nhạc quận chúa tới trêu cợt hắn một phen, chờ hắn chủ động nhận tội.

Đàm Lâu là nghĩa tử của một vị tộc thúc ở kinh thành hình như cũng từng giúp Đàm gia bọn hắn làm một chút chuyện. Lúc trước Đàm Chi Châu điều tra quan buôn lậu muối của Hoài Thành thì tra được người này, đang muốn kết thúc điều tra đã nhận được thư tộc thúc trong kinh gửi, nhờ hắn bảo toàn Đàm Lâu, lời nói khẩn thiết, quan hệ trong đó cũng nhất nhất rõ ràng nói ra.

Làm quan mấy năm, Đàm Chi Châu không phải không hiểu thế nào là nhìn người mà làm việc, hoàn toàn tương phản, hắn nhìn mặt đoán ý, rất giỏi về xu nịnh. Nhưng trong đó cũng có nhờ gặp vận may, việc không nên làm sẽ tuyệt đối không làm. Lâm Hưng thân là muối vận sử lại cấu kết với thương nhân của Hải Thanh quốc buôn lậu muối, thậm chí lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, đem muối thượng đẳng của Tuyên triều bán cho Hải Thanh quốc, đổi lấy loại muối biển kém chất lượng, đã khiến cho không ít bá tánh Hoài Thành nhiễm bệnh hiểm nghèo. Đàm Lâu là muối vận tư phó sử, đương nhiên sẽ không không chút nào cảm thấy đó là sai lầm còn là một phần tử trợ Trụ vi ngược, kiếm chác tiền tài bất nghĩa ở giữa.

Đàm Chi Châu có mật lệnh của Tuyên Đế, ấn theo lệ cũng nên đem Đàm Lâu cùng xử trảm. Nhưng vị tộc thúc này từ nhỏ đã đối đãi với hắn rất tốt, gửi thư nhờ vả, chính vì giữ cho Đàm Lâu một mạng. Giãy giụa mãi, Đàm Chi Châu vẫn trộm dùng một tử tù khác đổi cho Đàm Lâu, lại đem hắn âm thầm cải trang đưa đến kinh thành, dặn dò tộc thúc sau khi thấy hắn hiểu rõ sự tình sau phải cho người đi càng xa càng tốt, tuyệt đối không thể lưu lại nhièu hơn ở kinh thành.

Đàm Chi Châu chưa từng có tâm lý gặp may biết lấy năng lực của Hoàng Thượng sớm hay muộn sẽ tra ra việc này. Chỉ không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, mới chỉ có thời gian hai tháng……

Lại nói tiếp, Đàm Lâu không phải là chủ mưu, kỳ thật trảm hay không trảm, tội danh tự ý thả người không lớn không nhỏ chỉ là xem…… Hoàng Thượng nghĩ như thế nào.

“Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn tấu.” Đàm Chi Châu nháy mắt quỳ xuống đất.

“Chuẩn tấu.” Tuyên Đế đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống hắn.

Hít sâu một hơi, Đàm Chi Châu một năm một mười đem chuyện từ khi đến Hoài Thành đến lúc rời khỏi Hoài Thành nói rõ ràng, trong lúc đó cũng giấu đi việc cùng tộc thúc thư nhà lui tới, chỉ nói mình biết được thân phận của Đàm Lâu lại động lòng trắc ẩn nảy sinh ý muốn bao che, mới âm thầm đem người đổi đi.

“Đàm Chi Châu.” Ngữ khí Tuyên Đế cực kỳ thất vọng, “Ngươi còn nhớ rõ, ước nguyện ban đầu lúc trước trẫm điều ngươi đi nhậm chức không?”

“Nhớ rõ.” Đàm Chi Châu cúi đầu thật sâu, không muốn biện giải quá nhiều, “Thần…… Có tội.”

Trong lúc quân thần trò chuyện với nhau, Nghi Nhạc quận chúa và Tri Y đang chuẩn bị chỗ tới đình hóng gió nhưng xa xa đã bị thị vệ ngăn trở, “Hoàng Thượng có mệnh, ngài đang cùng Đàm đại nhân có chuyện quan trọng phải trao đổi, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.”

Nghi Nhạc nghi hoặc nhìn về phía đó, thấy Đàm Chi Châu vẫn luôn quỳ trên mặt đất cúi đầu nói chuyện, hiển nhiên tình hình không tốt, vội hỏi Tri Y, “Tri Y, Hoàng Thượng nhà ngươi thường xuyên hung dữ với người khác như vậy sao?”

“Hả?” Tri Y tò mò nhón chân, nhón nửa ngày thật vất vả nhìn thấy tình cảnh bên kia, chỉ lắc đầu, hình như cảm nhận được không khí ngưng trọng bên trong, nhuyễn thanh nói, “Không có, khi không thượng triều Hoàng Thượng rất ít khi tức giận.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 49

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 51

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK