Mục lục
Đế Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99: Mỹ nhân kế

Tuyên Đế ở Cần Chính Điện tiếp kiến sứ thần, trong lúc đang cười nói có nội thị đi vào nhẹ giọng bẩm báo, Tuyên Đế nghĩ Tri Y có chuyện quan trọng, nói mấy câu trấn an sứ thần để cho bọn họ trở về chỗ ở trước.

Đến thư phòng thấy có hai người là Tri Y và Đông Quách Ly đang chờ, hơi nhướng mày khó có thể thấy, nội thị thông báo một tiếng, Tuyên Đế bước nhanh vào thư phòng.

Đông Quách Ly buông tách trà, biểu tình hơi bất cẩn. Bất luận gặp bao nhiêu lần, nàng ấy vẫn như cũ không thể quen khi đối mặt với Tuyên Đế, có lẽ là trời sinh nhạy bén với nguy hiểm, nếu không phải Tri Y ở bên cạnh làm hắn thu liễm một chút, chỉ bằng hơi thể mà vị quân vương này quân vương phát ra cũng đủ để nàng kính nhi viễn chi.

Tri Y cười trấn an nàng ấy, lôi kéo Tuyên Đế đi đến một bên, như động vật nhỏ rào rạt thì thầm, hơi thở thơm ngọt lởn vởn xung quanh, một nửa tâm tư của Tuyên Đế dừng lại bên má non mềm thơm mát của tiểu cô nương. Theo lời nói một câu tiếp một câu, rất muốn duỗi tay chọc một cái để biết rốt cuộc có mềm mại như trong tưởng tượng hay không.

“Hoàng Thượng nghe rõ chưa?” Trong thanh âm mềm mại mang theo tức giận của Tri Y làm Tuyên Đế mỉm cười, thu hồi lại suy nghĩ, “Muốn để trẫm giúp Đông Quách Ly báo thù?”

Nếu để Tuyên Đế trực tiếp ra tay, chuyện kia sẽ trở nên rất đơn giản. Quốc quân Ngũ Bảo quốc đã ở Tuyên triều, Tuyên Đế chỉ cần giữ hắn ta lại, tùy tiện tìm cái lý do thay đổi là được. Chỉ là hành động này không khỏi quá bá đạo, không có phong phạm của đại quốc, cũng không chiếm được lý, nói ra đi sẽ làm người chê cười.

“Đương nhiên không phải.” Tri Y mang theo nụ cười giảo hoạt nhưng rất đáng yêu, “Kể cả Hoàng Thượng đồng ý, Ly tỷ tỷ cũng sẽ không đồng ý. Nhưng Tri Y phỏng đoán, bất luận quốc quân hiện tại hay tương lai của Ngũ Bảo quốc là ai, sau này cũng sẽ không còn quốc gia này, đúng không?”

Tuyên Đế dùng ánh mắt ý bảo tiểu cô nương tiếp tục.

Tri Y tùy ý chơi cổ tay áo Tuyên Đế, chuyển mắt nhìn Đông Quách Ly cách đó không xa, “Một khi đã như vậy, có thể bớt chút công phu đạt được mục đích, còn có thể thuận tiện giúp Ly tỷ tỷ báo thù, có phải một công đôi việc hay không?”

Liễm mắt trầm tư, Tuyên Đế nói: “Tri Y là muốn để trẫm phái binh hỗ trợ nàng ấy?”

“Có gì không thể?” Một tay Tri Y chống cằm cân nhắc nói, “Hoàng Thượng lại phái thêm hai vị tướng quân từ bên khác hiệp trợ, nên không cần có suy nghĩ về sau. Ly tỷ tỷ mới là thiên mệnh chi nữ chú định của Ngũ Bảo quốc, vị thúc phụ kia của nàng ấy làm việc ngang ngược, tổn hại nhân luân, mặc dù nhất thời ngồi trên vương vị, cũng không nhất định có được dân tâm. Chòe Ly tỷ tỷ về nước phục được đại thù, tự mình thần phục, nói vậy bá tánh Ngũ Bảo quốc cũng sẽ không có gì dị nghị, vừa lúc bớt được công sức cho Hoàng Thượng rất nhiều.”

Tuyên Đế câu môi, “Hình như Tri Y đã quên, mặc dù không có Đông Quách Ly, trẫm cũng có thể để quốc quân hiện giờ của Ngũ Bảo quốc thành tâm quy phục.”

Sau khi đĩnh đạc nói một lúc lâu, Tri Y mới phản ứng lại việc này, trong lòng quýnh lên, nắm long bào bên hông Tuyên Đế, “Người nọ làm sao có thể so sánh được với Ly tỷ tỷ, nếu Ngũ Bảo quốc quy phục, bá tánh nơi đó cũng chính là bá tánh của Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng yên tâm để cái loại người này trở thành thuộc thần.”

“Người này tuy tâm tính lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng, vẫn có thể nhìn thấy có chút tài năng.” Tuyên Đế rũ mắt nhìn nàng.

“Có tài vô đức, cũng là tiểu nhân.” Tri Y không phục biện giải, “Làm sao có thể dùng tiểu nhân?”

Tuyên Đế ngậm cười, “Tài đức vẹn toàn đã gọi là thánh nhân, nhưng thế gian thánh nhân ít có.”

Tri Y đã hiểu đây là Tuyên Đế cố ý khảo giáo mình, hơi nghiêng đầu, cười nhạt nhìn lại, “Đức thắng mới gọi là quân tử, thiếu đức gọi là tiểu nhân.”

Dừng một chút rồi nói tiếp: “Phàm là thuật dùng người, không cầu được thánh nhân, chỉ cần là quân tử, so với tiểu nhân, không bằng dùng ngu ngốc.”

“Ý của Tri Y, là để trẫm lấy người ngốc mà không dùng người có tài?” Tuyên Đế cố ý cắt câu lấy nghĩa.

“Ly tỷ tỷ không phải người ngu ngốc.” Tri Y nhẹ chớp mắt mắt, “Ly tỷ tỷ là người vừa có tài vừa có đức.”

Tuyên Đế không tỏ ý kiến, “Lấy gì để chứng minh?”

Đây rõ ràng là đang khó xử người khác, Đông Quách Ly ở Tuyên triều nhiều năm, trừ đi giáo trường và an phận canh giữ ở Phù Nhã Các, cơ bản chưa làm cái gì, ở nơi nào lấy ra được bằng chứng.

Ánh mắt Tri Y lưu chuyển, cân nhắc một lát, đột nhiên cong mi cười, nhón chân hôn một cái lên sườn mặt lạnh lẽo cùa Tuyên Đế, “Coi như đây là bằng chứng.”

[Tác giả: Mỹ nhân kế trần trụi.]

Từ xưa đến nay, người dùng mỹ nhân kế quang minh chính đại thả đúng lý hợp tình như thế, ước chừng cũng chỉ có một mình Tri Y. Nhưng quân vương hoàn toàn hưởng thụ, chỉ nề hà mỹ nhân tuổi quá nhỏ, nhỏ đến mức mặc dù hắn đồng ý yêu cầu cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Đề nghị của Tri Y, kỳ thật ở giữa cũng có một nửa tâm tư của Tuyên Đế. Tuy rằng có khác một chút so với kế hoạch ban đầu của hắn, nhưng khó có lúc tiểu cô nương có việc cầu hắn, lại là chuyện không phải khó khăn gì, đương nhiên, Tuyên Đế sẽ không cự tuyệt.

Đánh Thái Cực nửa ngày chỉ muốn nhìn một chút tiểu cô nương sẽ có phản ứng như thế nào. Kết quả phản ứng này làm Tuyên Đế rất vừa lòng, tâm cũng mềm thành một đoàn.

Thế gian không có gì khác, chỉ cần một cái nhăn mày một nụ cười của người trước mặt.

“Được, trẫm nhận.”

Ánh mắt Tri Y sáng ngời, nhảy lên ôm cổ Tuyên Đế nhẹ cọ, “Ta biết Hoàng Thượng là tốt nhất ~~”

Đáy mắt ya cười vững vàng, Tuyên Đế bắt lấy một tay của Tri Y, “Đã là hứa hẹn, khi nào trẫm có thể tới thu lại lời hứa hẹn này?”

Khi nói, hơi thở mang theo nhiệt khí, Tri Y tự cho là hiểu ý tứ trong lời nói của Tuyên Đế, kỳ quái nói: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải sẽ sớm thu sao?”

Tuyên Đế mỉm cười, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, để nàng đi sang phòng bên cạnh chờ mình. Xoay người trở về án thư, thu liễm thần sắc, chuẩn bị thương nghị về việc này với Đông Quách Ly.

Tâm tình tốt đi đến đình bên thư phòng hóng gió, Tri Y tùy ý tựa bên lan can, đem cảnh đẹp quanh mình thu hết vào mắt, thư thái nhàn nhã.

Liên Hương Tích Ngọc đuổi kịp, nghe được tiểu chủ tử nói: “Nghe nói Ngũ Bảo Đa La mang theo rất nhiều lễ vật hiếm lạ?”

“Đúng ạ.” Tích Ngọc vốn rất tò mò với việc này, sớm đã hỏi thăm rõ ràng, “Có chim chóc biết làm thơ, dạ minh châu đồng thời kết thành mười hai nụ hoa, cổ họa bốn mùa biến ảo……”

Tích Ngọc thuộc như lòng bàn tay, Tri Y vừa ngắm hoa vừa nghe, thế nhưng nghe nàng ấy nói non nửa khắc, tức khắc hết sức vui mừng, “Tích Ngọc có phải nhìn trúng kiện bảo bối nào trong đó hay không? Sao lại nhớ thương rõ ràng thế?”

Liên Hương giễu cợt theo, “Cô nương còn không biết nàng ấy sao, tâm tính tiểu hài nhi, ngày thường thấy cái tượng đất cũng phải vui sướng nửa ngày. Lúc này nhìn thấy mấy thứ ấy, đúng là nằm mơ cũng còn nhắc mãi, nói là nhất định phải thay cô nương ngài và Hoàng Thượng bảo vệ tốt.”

Tri Y xì một tiếng, Liên Hương Tích Ngọc đều không lớn, mới chỉ mười bảy mười tám tuổi. Liên Hương ôn nhu ổn trọng, Tích Ngọc hoạt bát thiện võ, lúc trước a ma cũng vì tính tình mà chọn hai người này cho nàng.

“Trừ đồ vật ra, ngươi có nhớ rõ người nào không?”

Tích Ngọc cười, “Cô nương hỏi đúng người rồi. Lần này hai nước trừ có những người đi theo hộ vệ, Ngũ Bảo quốc có ba người, một người là quốc quân Ngũ Bảo quốc, còn lại hai người phân biệt là nhị nhi tử của vị quốc quân kia và ngoại chất. Quốc quân cũng lớn tuổi, đứa con này và cháu trai của ông ta phần lớn đã cưới vợ sinh con, sinh ra tướng mạo rất tốt, mắt đào hoa mặt mũi phong lưu, vừa đến Tuyên triều chúng ta đã làm không ít tiểu cung nữ xuân tâm lay động……”

“Dừng ——” Tri Y không thể không đánh gãy Tích Ngọc thao thao bất tuyệt, buồn cười lại kinh ngạc, “Vì sao chuyện nhà người khác đều biết rõ ràng như vậy?”

Tích Ngọc mê mang chớp mắt, “Nô tỳ cũng không biết a.”

Bất đắc dĩ căng má, Tri Y để nàng ấy nói đơn giản hai câu công đạo với người Đa La quốc, mới phát hiện lần này hai nước tới cơ bản đều là quốc quân và quốc quân đời kế tiếp, không biết vô tình hay là cố ý.

“Cô nương muốn đi xem những lễ vật đó không? Hình như có một số đã thu vào khố phòng, có một số vẫn còn ở trong sứ quán, nói là chuẩn bị đại hôn cho ngài và Hoàng Thượng.”

“Không đi.” Tri Y hứng thú rã rời, Tuyên Đế mang nàng xem qua quá nhiều kỳ trân dị bảo đếm không hết, mới vừa rồi những đồ Tích Ngọc nói cũng chỉ có thể tính là hiếm thấy, không coi là trân bảo. Ánh mắt và phẩm vị của tiểu cô nương bị Tuyên Đế Thái Hậu dưỡng đến cực cao, sao sẽ dễ dàng bị mấy thứ này gợi lên hứng thú.

Ngửa đầu nhìn hồ sen cách đó không xa, Tri Y chợt sinh ra ý nghĩ kỳ quái, “Nếu có thể ngủ trên hoa sen, thật ra rất thú vị.”

Tích Ngọc nhịn không được nhếch miệng, “Kể cả là Tuyết Bảo Nhi, sợ cũng không ngủ được đâu.”

Tri Y gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Từng nghe tiên sinh nói, ngày xưa có mỹ nhân ra từ hoa và lá, thật sự là dung mạo như hoa, tư thái như liễu, mắt như thu thủy. Cả đời không rời khỏi hoa lá, cho đến khi hoa tàn. Đáng tiếc hiện giờ thời thế thay đổi, hoa mỹ nhân sớm đã trôi đi, nhân gian đã không còn ai nhìn thấy nữa.”

“Thế chẳng phải mỹ nhân này chỉ có thể sống một quý?” Tích Ngọc kinh ngạc, “Thật là đáng thương, nếu làm một mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo mỹ, chú định chỉ có thể sống chút thoeif gian như vậy, vậy nô tỳ…… Vẫn là làm Vô Diệm đi. Có lẽ các nàng trôi đi cũng chỉ là không muốn lại ở trên đời một lần nữa mà chỉ có chút thời gian ngắn như vậy.”

Liên Hương nhẹ gõ nàng ấy, “Ngốc, ngươi cũng tin là thật. Này chỉ là chuyện xưa trong sách thôi, sao thế gian có thể có nhân vật như vậy.”

Mở to mắt, Tích Ngọc nghiêng đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của tiểu chủ tử nhà mình, thế mới biết bị chê cười, lập tức xấu hổ buồn bực kêu một tiếng, cúi đầu không mở miệng nữa.

Tri Y đang định trêu chọc nàng ấy, đã nhìn thấy thân ảnh Tuyên Đế ra khỏi thư phòng.

Nhanh như vậy? Nàng có chút kinh ngạc, xoay người chạy đi, vừa vặn bị Tuyên Đế giơ tay tiếp được, “Ly tỷ tỷ đâu?”

“Đã trở về.”

Tri Y lo lắng nói: “Hoàng Thượng không hung dữ với Ly tỷ tỷ chứ? Từ trước đến nay nàng ấy sợ chàng, nếu Hoàng Thượng dùng thần thái đối diện với mấy đại thần đó khẳng định Ly tỷ tỷ sẽ bị chàng làm cho hoảng sợ.”

Đem đầu nhỏ đang ngó nghiêng ấn vào trong lòng ngực, Tuyên Đế bất đắc dĩ nói: “Trẫm ở trong lòng Tri Y, đáng sợ như thế sao?”

Nhạy bén cẩm nhận được hơi thở nào đó lan tràn, Tri Y vội ôm cánh tay Tuyên Đế lắc nhẹ, cười cực kỳ đáng yêu, “Đương nhiên không phải, nhưng Hoàng Thượng khí thế mạnh mẽ, thiên uy khó dò, người bình thường sao chịu được ánh mắt của Hoàng Thượng.”

Tuyên Đế cười nhạt, mềm nhẹ chạm mũi nàng, “Đã nhiều ngày Nghi Nhạc quận chúa không tiến cung có phải hay không?”

“Sao Hoàng Thượng biết?” Bộ dáng của tiểu cô nương rất ngốc.

Tuyên Đế chỉ cười không nói, đầu óc của Nghi Nhạc toàn chủ ý xấu, nếu không có nàng ấy dạy dỗ, làm sao Tri Y biết dùng phương thức này để ‘nịnh hót’ hắn.

Nhưng người khác nói những lời này có lẽ sẽ bị Tuyên Đế coi là nịnh nọt, nhưng tiểu cô nương nói, nghe rất thư thái.

Mang theo Tri Y chậm rãi trở về Thần Quang Điện, “Hôm nay thử mũ phượng áo cưới?”

“Ân, đáng tiếc Hoàng Thượng không ở.”

“Đương nhiên là trẫm không thể ở.”

“Vì sao?”

Tuyên Đế không đáp, chỉ mặc Tri Y tự mình lung tung suy đoán. Hai người chậm rãi dạo bước trên đường nhỏ rải đá xanh, hai bên đại thụ cao ngất, khi thì truyền đến hương thơm hoa cỏ, âm thanh hai người liên miên nói nhỏ truyền đến phía sau, đám người An Đức Phúc và Liên hương không dấu vết đi chậm lại vài bước, để cho bọn họ chút không gian.

“Tham kiến Hoàng Thượng ——” Mới ra khỏi đường nhỏ, một hàng người quần áo kỳ lạ hiện ra trước mắt, đúng là quốc quân Đa La quốc cùng thần tử tâm phúc nhất của ông ta và ấu tử được sủng ái.

Vị hoàng tử kia mới mười sáu tuổi, lúc đối mặt lại thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tri Y một lúc lâu, trong đó cũng không có ý khinh nhờn, đã làm An Đức Phúc giận mắng ra tiếng, “Lớn mật! ——”

Mặt Tuyên Đế trầm xuống, tuy rằng chưa mở miệng, nhưng hiển nhiên là không ngờ.

Quốc quân Đa La quốc vội khom lưng tạ tội, “Hoàng Thượng thứ tội, ấu tử này của thần từ lúc còn trong bào thai đã bị tổn thương, nhìn thì không khác người bình thường nhưng…..lại là đứa ngốc, mới vừa rồi hẳn lại phát bệnh.”

Đúng như lời ông ta nói, vị hoàng tử kia bị An Đức Phúc trách cứ tức khắc rụt cổ, nháy mắt nước mắt đong đầy hốc mắt, ủy khuất bẹp miệng, biểu tình bất luận thế nào cũng không nên xuất hiện ở trên người một thiếu niên bình thường.

Tri Y chỉ nhìn lướt qua đã thu hồi ánh mắt, chưa nói một lời.

Tuyên Đế trầm giọng nói: “Đã là như thế, trẫm cũng không tiện trách móc nặng nề. Để tránh Lục hoàng tử thất nghi lần thứ hai, đại hôn ngày đó không cần tham yến.”

“Vâng, vâng.”

Chờ hai người Tuyên Đế và Tri Y đi xa, quốc quân Đa La quốc mới không đau không ngứa đánh ấu tử, “Lúc tới ta dạy con như thế nào? Đều đã quên?”

Lục hoàng tử mê mang chớp mắt, “Đã quên.”

“Con ——” Quốc quân chán nản, cũng không có biện pháp nặng tay, nếu không phải lo lắng khi mình đi ấu tử không được bình thường này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,  ông ta cũng sẽ không mạo hiểm đem người đến đại hôn của hoàng đế Đại Tuyên.

“Vừa mới nhìn ra cái gì? Nhìn nửa ngày, chẳng lẽ ngày thường người hậu hạ bên cạnh còn chưa đủ xinh đẹp sao?”

Kỳ thật quốc quân cũng không nghiêm túc nhìn người bên cạnh Tuyên Đế, ông ta chỉ biết Hoàng Hậu tương lai của Tuyên triều hiện giờ mới là tiểu cô nương mười một tuổi, hơn nữa Tuyên Đế rất yêu thương, cho nên mặc dù tò mò, ông ta cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một cái.

“Phía sau tỷ tỷ có lửa.” Lục hoàng tử ngơ ngác nói, “Rất lớn, lửa rất hồng, bị gió thổi qua, lớn hơn nữa.”

Quốc quân ngơ ngẩn, mấy ngày trước khi nhìn thấy Tuyên Đế lần đầu tiên,  ấu tử cũng nói, “Phía sau Hoàng Thượng có mây, có gió, có tiếng kêu kỳ quái, rất dọa người.”

Chân long cưỡi mây, có thể hô mưa gọi gió, phượng hoàng với thiên hỏa, niết bàn trùng sinh? Ông ta không thể không nghĩ tới vài câu nghe rất kỳ ảo này.

Ấu tử này của ông ta…… Giống như thật sự có thể nhìn thấy chút đồ vật mà người thường không thể thấy a.

Nghĩ vậy, quốc quân không khỏi kích động, “Lục nhi, con xem phía sau phụ vương có cái gì?”

Lục hoàng tử đối diện với ông ta nửa ngày, nghiêm túc nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của phụ vương nhà mình chậm rì rì vòng qua, sau đó gỡ xuống một con sâu lông, “Phụ vương, phía sau phụ vương có sâu.”

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 98

[Cổ đại] Đế Sủng-Mão Liên- Chương 100

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK